Chú À! Chia Tay Đi
-
Chương 7: Phi vụ đẫm máu
"Đại ca, lão Ngãi Ưng liên tục công khai đối đầu với ta. Lô hàng ở Trùng Khánh bị bọn đàn em hắn cướp sạch."
Đinh Mạc Ca mân mê khẩu súng trên tay, đôi mắt sắc sảo ngắm nghía tỉ mỉ ung dung nạp lần lượt từng viên đạn vào.
Anh không đáp lại chỉ cất khẩu súng trong túi áo, chậm rãi bước đi đến ban công, gió thổi lành lạnh bay mái tóc anh lên lộ gương mặt phi phàm tuấn tú, lạnh lẽo chết người. Hơi nước sương đêm bốc lên nhiệt độ trở nên tươi mát.
Thái Nghị đi theo sau anh tiếp tục nói:
"Phi vụ lần trước hắn cướp làm tổn thất lớn đến nguồn hàng của anh em. Vì vậy lần này chúng ta không thể sai sót. Tôi sẽ đích thân trực tiếp nạp hàng lần này!"
Cổ họng Đinh Mạc Ca chuyển động lên xuống, mở miệng nói:" Không. Tôi sẽ đi."
Tiếng gió bên ngoài vẫn xào xạc, những chiếc lá vô tình rụng rời xuống mặt đất lạnh lẽo. Hàng cây bên cạnh hứng chịu cơn thịnh nộ của bầu trời u ám.
========================
"Cho ông 3 phút để chơi trò chơi này với tôi, xem như tôi đã đãi ngộ ông tử tế trước khi ông bỏ tôi mà đi."
Ngãi Ưng đứng đối diện Đinh Mạc Ca, đôi mắt hiện lên tia máu bừng bừng, miệng chóp chép muốn nói gì lại thôi. Trên đầu ông có một cái cốc thủy tinh nhỏ, hai tay bị xích chặt vào tường còn rỉ ra mùi máu tanh, thân hình mập mạp của hắn muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.
Đinh Mạc Ca uống một ngụm rượu vang màu lựu đỏ, chất lỏng màu đỏ tràn khắp khuôn miệng làm kích thích sự phấn khích anh lên.
"Đếm cùng tôi nào
3. 2. 1. "
Phụt
Đoành đoành... Tiếng súng cũng vang lên.
Chiếc cốc vỡ tan tành nghe loảng xoảng.
Viên đạn liên tục chạy vào cơ thể Ngãi Ưng. Một dòng máu nóng ấm chảy xuống, những chấm đỏ vung vảy khắp nền nhà lỏn tỏn.
" Người dám đối đầu với tôi, tôi không khách khí."
Giọng nói anh vẫn trầm ấm như nước nhưng chứa bao nhiêu là phẫn nộ.
Đinh Mạc Ca vươn tay cầm khẩu súng ra, Thái Nghị bước lên một bước cầm lấy, anh mốc từ túi áo ra chiếc khăn lau tay cho thiếu soái.
Đinh Mạc Ca cầm chiếc điện thoại lên nhìn, quét mắt nhìn Thái Nghị như có như không " Hôm nay ngày mấy?"
"02/02"
Thiếu soái nhíu mày một cái rồi nói:" Tôi muốn đến Lhasa ngay bây giờ. "
Rời đi đã 3 ngày, không một tin nhắn, không một cú điện thoại, điện không bắt máy, nhắn tin không hồi âm. Đến lúc phải xử lí Hàn Triệt Luân rồi.
Đinh Mạc Ca mân mê khẩu súng trên tay, đôi mắt sắc sảo ngắm nghía tỉ mỉ ung dung nạp lần lượt từng viên đạn vào.
Anh không đáp lại chỉ cất khẩu súng trong túi áo, chậm rãi bước đi đến ban công, gió thổi lành lạnh bay mái tóc anh lên lộ gương mặt phi phàm tuấn tú, lạnh lẽo chết người. Hơi nước sương đêm bốc lên nhiệt độ trở nên tươi mát.
Thái Nghị đi theo sau anh tiếp tục nói:
"Phi vụ lần trước hắn cướp làm tổn thất lớn đến nguồn hàng của anh em. Vì vậy lần này chúng ta không thể sai sót. Tôi sẽ đích thân trực tiếp nạp hàng lần này!"
Cổ họng Đinh Mạc Ca chuyển động lên xuống, mở miệng nói:" Không. Tôi sẽ đi."
Tiếng gió bên ngoài vẫn xào xạc, những chiếc lá vô tình rụng rời xuống mặt đất lạnh lẽo. Hàng cây bên cạnh hứng chịu cơn thịnh nộ của bầu trời u ám.
========================
"Cho ông 3 phút để chơi trò chơi này với tôi, xem như tôi đã đãi ngộ ông tử tế trước khi ông bỏ tôi mà đi."
Ngãi Ưng đứng đối diện Đinh Mạc Ca, đôi mắt hiện lên tia máu bừng bừng, miệng chóp chép muốn nói gì lại thôi. Trên đầu ông có một cái cốc thủy tinh nhỏ, hai tay bị xích chặt vào tường còn rỉ ra mùi máu tanh, thân hình mập mạp của hắn muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.
Đinh Mạc Ca uống một ngụm rượu vang màu lựu đỏ, chất lỏng màu đỏ tràn khắp khuôn miệng làm kích thích sự phấn khích anh lên.
"Đếm cùng tôi nào
3. 2. 1. "
Phụt
Đoành đoành... Tiếng súng cũng vang lên.
Chiếc cốc vỡ tan tành nghe loảng xoảng.
Viên đạn liên tục chạy vào cơ thể Ngãi Ưng. Một dòng máu nóng ấm chảy xuống, những chấm đỏ vung vảy khắp nền nhà lỏn tỏn.
" Người dám đối đầu với tôi, tôi không khách khí."
Giọng nói anh vẫn trầm ấm như nước nhưng chứa bao nhiêu là phẫn nộ.
Đinh Mạc Ca vươn tay cầm khẩu súng ra, Thái Nghị bước lên một bước cầm lấy, anh mốc từ túi áo ra chiếc khăn lau tay cho thiếu soái.
Đinh Mạc Ca cầm chiếc điện thoại lên nhìn, quét mắt nhìn Thái Nghị như có như không " Hôm nay ngày mấy?"
"02/02"
Thiếu soái nhíu mày một cái rồi nói:" Tôi muốn đến Lhasa ngay bây giờ. "
Rời đi đã 3 ngày, không một tin nhắn, không một cú điện thoại, điện không bắt máy, nhắn tin không hồi âm. Đến lúc phải xử lí Hàn Triệt Luân rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook