Chú À, Anh Không Biết Yêu
-
Chương 51: Đi tìm duyên phận
Mấy ngày sau Chu Kiến Nghiệp được xuất viện, Chu Mông Mông giúp ông cô đi lấy thuốc, trên đường đi tình cờ chạm mặt với bạn gái của anh cả.
"Mông Mông." Diệp Viện chào cô, Chu Mông Mông nhìn sắc mặt cô so với trước đây tái nhợt hơn rất nhiều, cũng không biết có phải do trang điểm hay không.
Nhưng có lẽ từ lần trước, tận mắt thấy anh cả tát Diệp Viện một cái thì sự chán ghét của cô đối với Diệp Viện cũng ít đi 1 chút. Tuy vậy, cô vẫn không thích nổi người phụ nữ này.
"Cô sao lại ở đây?" Chu Mông Mông nhìn bụng của Diệp Viện đã gần bảy tháng. Hôm nay Diệp Viện xõa mái tóc đen, cảm giác khác xưa rất nhiều, trong ấn tượng của Chu Mông Mông Diệp Viện luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, tinh thần sáng láng.
Diệp Viện giơ tay gạt mái tóc ra sau, trên mặt mặc dù vẫn mỉm cười nhưng đã có chút tiều tụy: "Đừng lo, tôi tới đây không phải muốn gây chuyện, cô có thời gian nói với tôi một lát không?"
"Tôi xin lỗi, hôm nay tôi phải đi cùng ông nội." Chu Mông Mông thẳng thừng từ chối.
Nghe Mông Mông nói như vậy, Diệp Viện cúi đầu thở dài: "Thật tốt."
Câu "Thật tốt" này bỗng dưng khiến Chu Mông Mông dựng hết tóc gáy, Diệp Viện hôm nay rất kỳ lạ. Đúng lúc cô chuẩn bị lấy thuốc rồi đi thì Diệp Viện ở sau lưng đột nhiên hỏi: "Nếu tôi rời khỏi Chu Miểu, cô nói liệu anh ấy có hạnh phúc hơn không?"
"... Cô có ý gì?" Chu Mông Mông tưởng rằng mình là nghe nhầm. Nhưng Diệp Viện không hề lặp lại câu hỏi, chỉ khoát tay nói: "Cô đừng nói cho Chu Miểu biết hôm nay tôi tới đây, anh ấy biết chắc chắc sẽ rất tức giận."
Nhìn Diệp Viện xoay người rời đi, trong lòng Chu Mông Mông bỗng thấy chua xót, nghĩ lại thì một người phụ nữ cho dù bên ngoài có tỏ ra thờ ơ đến mấy nhưng nội tâm họ thật ra cũng đâu cứng rắn hơn người thường.
Cho đến sau này khi Diệp Viện bỏ đi, Chu Mông Mông mới nghe Tề Xuyên kể về thân thế của cô ấy. Thì ra Diệp Viện muốn kết hôn cùng Chu Miểu không phải vì địa vị của nhà cô. Còn về phần tại sao Tề Xuyên biết nhiều như vậy là vì ngày xưa Tề Xuyên từng muốn thuyết phục anh cả cô nên đã tìm hiểu qua.
Hôm nay Tề Xuyên có một bài thuyết trình quan trọng còn ba cô lại phải đi họp. Cho nên chỉ có cô và anh trai đến đón ông nội. Vừa về đến nhà, Chu Mông Mông liền phát hiện ra anh cả cô cứ đứng ngồi không yên.
Chu Mông Mông định hỏi xem có phải anh lo lắng chuyện công việc hay không nhưng trong nhà bỗng xuất hiện một vị khách bất ngờ.
Chu Mông Mông đã từng vô số lần tưởng tượng lúc ông xuất hiện mình sẽ ứng phó thế nào, nhưng lúc này đây, nhìn ông già râu tóc bạc phơ thực sự đứng trong nhà mình, cô bỗng cảm thấy không biết làm gì.
Trước kia Chu Mông Mông không để ý mình có lưu lại ấn tượng xấu đối với người khác hay không. Nhưng lần này thì khác, cô phải đối mặt với ông của chồng, là người có quyền lực nhất, cô không dám tùy hứng làm bậy, bởi vì nếu làm bậy cô có thể sẽ mất đi người đàn ông mình yêu nhất.
"Alr tiên sinh, xin chào." Chu Mông Mông máy móc chào.
Công tước Alr thấy cô bé này còn nhớ rõ lời đề nghị của mình, không hề có ý nhận làm người thân khiến ông thấy khá hài lòng: "Tiểu thư Mông Mông, ta có thể vào trong ngồi một chút không?" Có thể thấy được đứa nhỏ này so với tưởng tượng của ông thông minh hơn.
Cũng may công tước Alr cũng không quá nghiêm túc như trước đây, tuy rằng giọng đã bình thường nhưng cô vẫn không dám thả lỏng, mỉm cười, nghiêng người mời: "Rất hoan nghênh ngài, mời vào."
Công tước Alr cùng Jieerh bước vào khiến Chu Miểu chú ý, bởi vì Chu Kiến Nghiệp vừa về phòng nghỉ ngơi, cho nên ông nội vẫn chưa biết có Công tước Alr đến.
Chu Miểu nhìn em gái Mông Mông dẫn hai người ngoại quốc vào nhà, sau một hồi ngạc nhiên mới phản ứng lại, bảo người giúp việc đi pha nước trà.
Sau khi Công tước Alr ngồi xuống Chu Mông Mông mới bắt đầu giới thiệu cho Chu Miểu: "Alr tiên sinh, ông nội cháu đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Công tước Alr nghe cô nói cũng không phản ứng lại, chỉ nói: "Hôm nay ta tự mình đến đây không phải muốn tới thăm ông cô, mà là đợi cô chậm chạp mãi không đến. Cho nên, ta đặc biệt đến đây."
Nhất thời sắc mặt Mông Mông tái nhợt, cô không phải không muốn tới chào ông mà là Tề Xuyên và Khúc Vân Thanh không cho cô đi, huống chi cô cũng không có dũng khí đến.
"Cháu xin lỗi, Alr tiên sinh..."
"Được rồi, ta biết cô không tới gặp ta là vì có chỗ khó xử của mình. Nhưng cũng không có nghĩa là cô có tư cách ngăn cản ta gặp chắt ta tương lai. Nói thật cho cô biết, lần này ta về nước là muốn chờ cô sinh đứa nhỏ xong sẽ tự mình mang nó đi." Lời của Công tước Alr lập tức khiến Mông Mông hoảng sợ, sắc mặt Chu Miểu đứng bên cạnh nghe cũng dần khó coi, anh định nói hai câu nhưng đã bị Chu Mông Mông kéo cánh tay ngăn cản.
Chu Miểu nhìn sắc mặt Chu Mông Mông tái như tờ giấy trắng, cắn răng nói: "Mông Mông, anh trai em nghe hiểu được tiếng Anh, ông ta rõ ràng là khinh thường em!"
"Anh cả, chuyện của em, em có thể tự mình giải quyết." Lúc Chu Mông Mông nói lời này có chút run run. Chu Miểu làm sao có thể để em gái phải chịu ủy khuất như vậy, vì vậy anh dùng tiếng Anh nói với Công tước Alr: "Vị tiên sinh này, lời của ông đã làm quá mạo phạm tới em gái tôi, mong ông hãy chú ý lời nói của mình!"
Jieerh thấy có người dám nói vậy với công tước cũng tiến tới nói: "Không được vô lễ, ông chủ của chúng tôi..."
Công tước Alr giơ tay bảo Jieerh dừng lại, rút từ túi ra một tấm séc đặt lên bàn: "Nói vậy thì Tề Xuyên chưa nói cho các người rồi, thật ra ở nước Anh ta chọn cho nó một người vợ phù hợp. Cháu gái à, cô hiện tại có thể hấp dẫn Tề Xuyên đơn giản vì cô còn trẻ tuổi và xinh đẹp, nếu không ngại thì ta nguyện ý trả cô phí làm tình nhân cho thằng bé."
Nghe ông ta hùng hồn tuyên bố, Chu Mông Mông rùng mình không thôi, thật không ngờ Công tước Alr có thể dùng chiêu này để khiến cô biết khó mà lui.
Nhưng cũng lúc này Chu Mông Mông bỗng thấy cái gì đó vụt qua trước mắt, không biết ông nội cô ra ngoài từ khi nào, ông cô cầm tấm séc xé thành từng mảnh rồi ném vào mặt Công tước Alr, mắng lại: "Thật không bằng cẩu ngoài đường, cháu gái tôi nôi lớn là để cho loại người như ông làm nhục sao!"
"Ông nội!" Chu Mông Mông thấy Chu Kiến Nghiệp chỉ vào cửa lớn nói: "Ông đây không thèm kết thông gia nữa, cút đi!"
Jieerh thấy sắc mặt ông chủ xanh lét, đang định đáp trả bỗng Công tước Alr đã đứng dậy tức giận nói: "Thật là một lão Trung Quốc ngông cuồng! Căn bản không xứng mang huyết mạch của gia tộc họ Alr!"
Thấy ông ta xoay người bước nhanh ra cửa, Chu Mông Mông thật sự nhịn được nói vọng ra: "Alr tiên sinh, ngài làm như vậy không chỉ vũ nhục chúng tôi mà còn vũ nhục Tề Xuyên, ngài mới không xứng làm ông anh ấy!"
"Cô..." Công tước Alr quay đầu, khuôn mặt tức giận nổi lên gân xanh, ông ta chỉ vào cô nói: "Đúng là một đứa không biết điều giống ‘nữ nhân tàn ác’, toàn một lũ đáng ghét!"
Sau khi ông ta đi không khí trong nhà đột nhiên trầm xuống, Chu Mông Mông bỗng cảm thấy mình vừa rồi quá xúc động, sao lại cãi nhau với công tước Alr cơ chứ? Cô ngồi trên sô pha ôm mặt, cô biết nên giải thích với Tề Xuyên thế nào đây? Nếu bởi vì chuyện này mà cô mất đi Tề Xuyên, cô phải làm sao đây?
Chu Kiến Nghiệp nhìn cháu gái im lặng bên cạnh, nhíu mày thở dài: "Mông Mông, cháu thật sự thích thằng oắt con đến thế sao? Cậu ta đáng giá ư?"
"Đáng giá chứ!" Chu Mông Mông ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước nói: "Ông nội, cháu thật sự chỉ thích mỗi anh ấy! Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cháu đã xác định rõ cảm xúc của mình, từ nhỏ đến lớn chưa lần nào cháu cố chấp đến như vậy! Mặc kệ anh ấy có phải cháu trai công tước hay bất kể sau này anh ấy muốn trở thành quý tộc gì gì đó, cháu cũng chỉ yêu một mình anh ấy!"
"Vậy cháu có thấy cậu ta yêu cháu không? Nếu yêu cháu, sao cậu ta lại để người đàn ông như quỷ đó làm vậy với cháu!" Chu Kiến Nghiệp cảm thấy Chu Mông Mông ra nông nỗi này hoàn toàn đều do Tề Xuyên.
Chu Mông Mông lắc đầu: "Tề Xuyên anh ấy không biết, anh ấy từng ngăn cháu đi gặp ông nội anh ấy."
"Mông Mông à, ông nội không muốn cháu vì cậu ta mà phải chịu ủy khuất lớn như vậy." Chu Kiến Nghiệp thở dài, ông rất hiểu cháu gái mình, nếu không phải con bé đã xác định rõ thì nó sẽ không một mực khăng khăng đi theo Tề Xuyên như vậy.
Chu Kiến Nghiệp cũng không biết nên an ủi cháu gái thế nào nữa, dù sao bản thân ông cũng chứa đầy một bụng khí, cứ giữ chờ Tề Xuyên về rồi tính.
Chờ ông nội đi vào phòng Chu Miểu mới ngồi xuống cạnh Mông Mông, nắm tay cô nói: "Cô bé ngốc, thế giới nhiều đàn ông như vậy, sao lại để em gặp phải Tề Xuyên chứ."
Chu Mông Mông nghe anh cả nói liền nghiêng đầu nhìn anh, tuy anh nhìn cô nhưng lại tựa như xuyên qua cô nhìn người khác, bỗng dưng cô hiểu cái gì đó, liệu anh cô có phải cũng đang tự oán trách chính mình không?
Buổi tối Tề Xuyên còn chưa vào cửa đã bị Chu Kiến Nghiệp đuổi ra ngoài, tương tự, Chu Mông Mông cũng đi theo anh ra ngoài.
Lúc này hai người cùng ngồi trên băng ghế bên bờ hồ, Chu Mông Mông nghiêng đầu tựa vào vai Tề Xuyên, cô không nói gì, chỉ yên lặng nghe tiếng công trùng réo rắt xung quanh, nhìn mặt hồ phản chiếu ánh trăng mờ nhạt, từng làn sóng nhỏ khuấy động mặt hồ tĩnh lặng, bỗng cô cảm thất thật mệt mỏi.
Ngay lúc cô chuẩn bị ngủ quên bỗng Tề Xuyên đột nhiên nói: "Tiểu Mông, có một chuyện anh muốn nói với em."
Giọng anh thật trầm, tựa như tiếng đàn cello luôn khiến cô say mê, nhưng lúc này cô rất sợ từ miệng anh sẽ nói ra chuyện cô đã cố gắng lảng tránh từ lâu.
Cô nghiêng người giơ tay che kín miệng tề Xuyên, giống như cầu xin nhìn anh nói: "Chú, anh đừng nói nữa, em biết."
Tề Xuyên nhìn vào đôi mắt lảng tránh của cô, buông tay cô ra kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nói: "Anh còn chưa nói ra thì làm sao em biết được. Tiểu Mông, nếu chuyện này không được giải quyết, chúng ta ở chung sẽ rất mệt mỏi."
Trái tim cô vì lời này của anh mà ngừng đập, và khi anh nói anh phải về Anh một chuyến thì cô hoàn toàn hiểu, Tề Xuyên, anh ấy giống như ma quỷ, hút cạn linh hồn của cô hầu như không còn.
Buổi tối nay cô gục đầu vào lòng Tề Xuyên khóc thật lâu, nước mắt chảy xuống ướt đẫm áo anh, lạnh lẽo thấm vào trái tim anh.
Ngày Tề Xuyên bay sang Anh là lúc Chu Mông Mông mang thai đã sáu tháng. Nhìn máy bay cất cánh rồi mất hút vào trong đám mây, Chu Mông Mông mới cúi đầu nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình, ở đó có một chiếc nhẫn trước khi đi anh tự mình mang cho cô, anh nói: "Nếu anh đã đeo cho em thì sẽ không bao giờ tháo nó ra."
Giờ phút này Chu Mông Mông nhìn chiếc nhẫn đến xuất thần, trong lồng ngực trái tim đau đớn không thôi.
**
Ba tháng sau, Khúc Vân Thanh vẫn luôn chăm sóc cho Mông Mông, còn mỗi ngày đúng giờ Tề Xuyên sẽ gọi cho cô, tuy rằng anh đang ở nước ngoài nhưng chưa lần nào anh đề cập tới đề tài mẫn cảm kia. Cho đến một tuần trước, đột nhiên anh không có tin tức gì cả.
Chu Mông Mông bắt đầu lo lắng không yên, mới đầu Khúc Vân còn an ủi bảo có lẽ Tề Xuyên bị công tước Alr giở trò. Bởi vì lúc trước khi bà và Tề Mộ ở cùng một chỗ cũng bị ông giở thủ đoạn này chia cắt. Ví dụ như đưa tiền, cản trở việc học của bà hay giam cầm tự do của Tề Mộ..vv..
Khúc Nghiên Thanh nói, năm đó bà gần như đã đã có ý định từ bỏ tình yêu ấy nhưng may thay chồng bà không cho, kiên quyết giữ bà ở bên cạnh.
Cô nghe mẹ chồng kể, mặc dù bên ngoài đã bớt chút lo lắng, nhưng trong lòng lại càng bất an. Không biết, liệu Tề Xuyên ở bên kia có xảy ra chuyện gì hay không.
Trong khoảng thời gian này cũng có một số sự kiện quan trọng diễn ra. Đầu tiên là Tôn Nghiêm Đông đã nhập học vào viện công nghệ California, anh một mình đến Mỹ du học, lúc đi Chu Mông Mông có đến tiễn. Hôm đó trời rất nóng, nhiệt độ cao tới 38 độ, nhưng nụ cười của anh ấy vẫn chói lóa hơn cả ánh mặt trời.
Anh nói: "Mông Mông, em mãi mãi là em gái anh yêu thương nhất." Đúng vậy, thời gian sẽ không bao giờ trở lại, nếu Chu Mông Mông đã không hối hận khi lựa chọn Tề Xuyên thì Tôn Nghiêm Đông anh chỉ có thể từ bỏ. Bởi vì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Trước khi đi hai người cách một bụng bầu ôm nhau, sau đó Chu Mông Mông vẫy tay chào tạm biệt.
Về phần Phó Xuân Xuân thầm mến Tôn Nghiêm Đông nhiều năm qua Chu Mông Mông cũng có nghe Mạnh Hiểu Diêu kể lại, hơn nữa gần đây Xuân Xuân đang chuẩn bị thi TOEFL, xem ra cũng lên đường trường kỳ kháng chiến.
Còn về chuyện của anh hai cô và Mạnh Hiểu Diêu, tuy rằng mỗi lần gặp nhau Chu Mông Mông đều nhắc tới nhưng Hiểu Diêu luôn trả lời cho có lệ, cho đến một một hôm, Hiểu Diêu bỗng nói thật mọi chuyện cho Chu Mông Mông.
Chu Mông Mông nghe xong sững sờ. Cô không biết nên an ủi Hiểu Diêu thế nào, chỉ thầm cầu chúc cho cô ấy mau chóng được hạnh phúc.
Nhưng đến lượt anh cả cô thì lại xảy ra chuyện. Bởi vì Diệp Viện mang thai sớm hơn cô 1 tháng nên tháng trước Diệp Viễn đã sinh em bé.
Chu Mông Mông vốn nghĩ Diệp Viện sẽ nhân cơ hội này đem con về nhận họ hàng thân thích. Nhưng sau khi Diệp Viện sinh xong, ở bệnh viện hai tuần rồi đột nhiên hai mẹ con đều biến mất.
Chu Mông Mông nhìn Chu Diễm vì chuyện này mà gầy sọp hai má, trong lòng cũng đau đớn không thôi. Cô từng khuyên anh tìm Diệp Viện, nhưng anh cô lại nói: "Nếu cô ấy muốn quay lại thì tự nhiên cô ấy sẽ quay lại."
Cô tưởng anh cô tức quá nên nói như vậy, nhưng sau này cô mới biết, không phải anh cô không đi tìm mà một người một khi đã xác định muốn trốn đi, thì đâu dễ tìm thấy được.
Chu Mông Mông đột nhiên rất hối hận, ngày đó khi thấy Diệp Viện lỳ lạ như thế, tại sao cô lại không cho cô ấy một cơ hội, cùng cô ấy nói chuyện một chút chứ?
Trải qua sự việc lần này, Chu Mông Mông càng ngày càng cảm thấy mình không thể rời được Tề Xuyên, cô muốn trân trọng từng phút giây khó có được của hai người. Vì cô, và cũng vì đứa bé.
Thường nói phụ nữ mang thai thường nhát gan hơn trước, nhưng Chu Mông Mông thì hoàn toàn ngược lại. Khi đã mang thai được 9 tháng 3 ngày, cô ở phòng sản uống hết canh gà của Khúc Nghiên Thanh, sau đó nói muốn đi ra ngoài đi dạo, nhưng đã đi liền đi thẳng lên máy bay sang Anh, không trở về.
"Mông Mông." Diệp Viện chào cô, Chu Mông Mông nhìn sắc mặt cô so với trước đây tái nhợt hơn rất nhiều, cũng không biết có phải do trang điểm hay không.
Nhưng có lẽ từ lần trước, tận mắt thấy anh cả tát Diệp Viện một cái thì sự chán ghét của cô đối với Diệp Viện cũng ít đi 1 chút. Tuy vậy, cô vẫn không thích nổi người phụ nữ này.
"Cô sao lại ở đây?" Chu Mông Mông nhìn bụng của Diệp Viện đã gần bảy tháng. Hôm nay Diệp Viện xõa mái tóc đen, cảm giác khác xưa rất nhiều, trong ấn tượng của Chu Mông Mông Diệp Viện luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, tinh thần sáng láng.
Diệp Viện giơ tay gạt mái tóc ra sau, trên mặt mặc dù vẫn mỉm cười nhưng đã có chút tiều tụy: "Đừng lo, tôi tới đây không phải muốn gây chuyện, cô có thời gian nói với tôi một lát không?"
"Tôi xin lỗi, hôm nay tôi phải đi cùng ông nội." Chu Mông Mông thẳng thừng từ chối.
Nghe Mông Mông nói như vậy, Diệp Viện cúi đầu thở dài: "Thật tốt."
Câu "Thật tốt" này bỗng dưng khiến Chu Mông Mông dựng hết tóc gáy, Diệp Viện hôm nay rất kỳ lạ. Đúng lúc cô chuẩn bị lấy thuốc rồi đi thì Diệp Viện ở sau lưng đột nhiên hỏi: "Nếu tôi rời khỏi Chu Miểu, cô nói liệu anh ấy có hạnh phúc hơn không?"
"... Cô có ý gì?" Chu Mông Mông tưởng rằng mình là nghe nhầm. Nhưng Diệp Viện không hề lặp lại câu hỏi, chỉ khoát tay nói: "Cô đừng nói cho Chu Miểu biết hôm nay tôi tới đây, anh ấy biết chắc chắc sẽ rất tức giận."
Nhìn Diệp Viện xoay người rời đi, trong lòng Chu Mông Mông bỗng thấy chua xót, nghĩ lại thì một người phụ nữ cho dù bên ngoài có tỏ ra thờ ơ đến mấy nhưng nội tâm họ thật ra cũng đâu cứng rắn hơn người thường.
Cho đến sau này khi Diệp Viện bỏ đi, Chu Mông Mông mới nghe Tề Xuyên kể về thân thế của cô ấy. Thì ra Diệp Viện muốn kết hôn cùng Chu Miểu không phải vì địa vị của nhà cô. Còn về phần tại sao Tề Xuyên biết nhiều như vậy là vì ngày xưa Tề Xuyên từng muốn thuyết phục anh cả cô nên đã tìm hiểu qua.
Hôm nay Tề Xuyên có một bài thuyết trình quan trọng còn ba cô lại phải đi họp. Cho nên chỉ có cô và anh trai đến đón ông nội. Vừa về đến nhà, Chu Mông Mông liền phát hiện ra anh cả cô cứ đứng ngồi không yên.
Chu Mông Mông định hỏi xem có phải anh lo lắng chuyện công việc hay không nhưng trong nhà bỗng xuất hiện một vị khách bất ngờ.
Chu Mông Mông đã từng vô số lần tưởng tượng lúc ông xuất hiện mình sẽ ứng phó thế nào, nhưng lúc này đây, nhìn ông già râu tóc bạc phơ thực sự đứng trong nhà mình, cô bỗng cảm thấy không biết làm gì.
Trước kia Chu Mông Mông không để ý mình có lưu lại ấn tượng xấu đối với người khác hay không. Nhưng lần này thì khác, cô phải đối mặt với ông của chồng, là người có quyền lực nhất, cô không dám tùy hứng làm bậy, bởi vì nếu làm bậy cô có thể sẽ mất đi người đàn ông mình yêu nhất.
"Alr tiên sinh, xin chào." Chu Mông Mông máy móc chào.
Công tước Alr thấy cô bé này còn nhớ rõ lời đề nghị của mình, không hề có ý nhận làm người thân khiến ông thấy khá hài lòng: "Tiểu thư Mông Mông, ta có thể vào trong ngồi một chút không?" Có thể thấy được đứa nhỏ này so với tưởng tượng của ông thông minh hơn.
Cũng may công tước Alr cũng không quá nghiêm túc như trước đây, tuy rằng giọng đã bình thường nhưng cô vẫn không dám thả lỏng, mỉm cười, nghiêng người mời: "Rất hoan nghênh ngài, mời vào."
Công tước Alr cùng Jieerh bước vào khiến Chu Miểu chú ý, bởi vì Chu Kiến Nghiệp vừa về phòng nghỉ ngơi, cho nên ông nội vẫn chưa biết có Công tước Alr đến.
Chu Miểu nhìn em gái Mông Mông dẫn hai người ngoại quốc vào nhà, sau một hồi ngạc nhiên mới phản ứng lại, bảo người giúp việc đi pha nước trà.
Sau khi Công tước Alr ngồi xuống Chu Mông Mông mới bắt đầu giới thiệu cho Chu Miểu: "Alr tiên sinh, ông nội cháu đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Công tước Alr nghe cô nói cũng không phản ứng lại, chỉ nói: "Hôm nay ta tự mình đến đây không phải muốn tới thăm ông cô, mà là đợi cô chậm chạp mãi không đến. Cho nên, ta đặc biệt đến đây."
Nhất thời sắc mặt Mông Mông tái nhợt, cô không phải không muốn tới chào ông mà là Tề Xuyên và Khúc Vân Thanh không cho cô đi, huống chi cô cũng không có dũng khí đến.
"Cháu xin lỗi, Alr tiên sinh..."
"Được rồi, ta biết cô không tới gặp ta là vì có chỗ khó xử của mình. Nhưng cũng không có nghĩa là cô có tư cách ngăn cản ta gặp chắt ta tương lai. Nói thật cho cô biết, lần này ta về nước là muốn chờ cô sinh đứa nhỏ xong sẽ tự mình mang nó đi." Lời của Công tước Alr lập tức khiến Mông Mông hoảng sợ, sắc mặt Chu Miểu đứng bên cạnh nghe cũng dần khó coi, anh định nói hai câu nhưng đã bị Chu Mông Mông kéo cánh tay ngăn cản.
Chu Miểu nhìn sắc mặt Chu Mông Mông tái như tờ giấy trắng, cắn răng nói: "Mông Mông, anh trai em nghe hiểu được tiếng Anh, ông ta rõ ràng là khinh thường em!"
"Anh cả, chuyện của em, em có thể tự mình giải quyết." Lúc Chu Mông Mông nói lời này có chút run run. Chu Miểu làm sao có thể để em gái phải chịu ủy khuất như vậy, vì vậy anh dùng tiếng Anh nói với Công tước Alr: "Vị tiên sinh này, lời của ông đã làm quá mạo phạm tới em gái tôi, mong ông hãy chú ý lời nói của mình!"
Jieerh thấy có người dám nói vậy với công tước cũng tiến tới nói: "Không được vô lễ, ông chủ của chúng tôi..."
Công tước Alr giơ tay bảo Jieerh dừng lại, rút từ túi ra một tấm séc đặt lên bàn: "Nói vậy thì Tề Xuyên chưa nói cho các người rồi, thật ra ở nước Anh ta chọn cho nó một người vợ phù hợp. Cháu gái à, cô hiện tại có thể hấp dẫn Tề Xuyên đơn giản vì cô còn trẻ tuổi và xinh đẹp, nếu không ngại thì ta nguyện ý trả cô phí làm tình nhân cho thằng bé."
Nghe ông ta hùng hồn tuyên bố, Chu Mông Mông rùng mình không thôi, thật không ngờ Công tước Alr có thể dùng chiêu này để khiến cô biết khó mà lui.
Nhưng cũng lúc này Chu Mông Mông bỗng thấy cái gì đó vụt qua trước mắt, không biết ông nội cô ra ngoài từ khi nào, ông cô cầm tấm séc xé thành từng mảnh rồi ném vào mặt Công tước Alr, mắng lại: "Thật không bằng cẩu ngoài đường, cháu gái tôi nôi lớn là để cho loại người như ông làm nhục sao!"
"Ông nội!" Chu Mông Mông thấy Chu Kiến Nghiệp chỉ vào cửa lớn nói: "Ông đây không thèm kết thông gia nữa, cút đi!"
Jieerh thấy sắc mặt ông chủ xanh lét, đang định đáp trả bỗng Công tước Alr đã đứng dậy tức giận nói: "Thật là một lão Trung Quốc ngông cuồng! Căn bản không xứng mang huyết mạch của gia tộc họ Alr!"
Thấy ông ta xoay người bước nhanh ra cửa, Chu Mông Mông thật sự nhịn được nói vọng ra: "Alr tiên sinh, ngài làm như vậy không chỉ vũ nhục chúng tôi mà còn vũ nhục Tề Xuyên, ngài mới không xứng làm ông anh ấy!"
"Cô..." Công tước Alr quay đầu, khuôn mặt tức giận nổi lên gân xanh, ông ta chỉ vào cô nói: "Đúng là một đứa không biết điều giống ‘nữ nhân tàn ác’, toàn một lũ đáng ghét!"
Sau khi ông ta đi không khí trong nhà đột nhiên trầm xuống, Chu Mông Mông bỗng cảm thấy mình vừa rồi quá xúc động, sao lại cãi nhau với công tước Alr cơ chứ? Cô ngồi trên sô pha ôm mặt, cô biết nên giải thích với Tề Xuyên thế nào đây? Nếu bởi vì chuyện này mà cô mất đi Tề Xuyên, cô phải làm sao đây?
Chu Kiến Nghiệp nhìn cháu gái im lặng bên cạnh, nhíu mày thở dài: "Mông Mông, cháu thật sự thích thằng oắt con đến thế sao? Cậu ta đáng giá ư?"
"Đáng giá chứ!" Chu Mông Mông ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước nói: "Ông nội, cháu thật sự chỉ thích mỗi anh ấy! Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cháu đã xác định rõ cảm xúc của mình, từ nhỏ đến lớn chưa lần nào cháu cố chấp đến như vậy! Mặc kệ anh ấy có phải cháu trai công tước hay bất kể sau này anh ấy muốn trở thành quý tộc gì gì đó, cháu cũng chỉ yêu một mình anh ấy!"
"Vậy cháu có thấy cậu ta yêu cháu không? Nếu yêu cháu, sao cậu ta lại để người đàn ông như quỷ đó làm vậy với cháu!" Chu Kiến Nghiệp cảm thấy Chu Mông Mông ra nông nỗi này hoàn toàn đều do Tề Xuyên.
Chu Mông Mông lắc đầu: "Tề Xuyên anh ấy không biết, anh ấy từng ngăn cháu đi gặp ông nội anh ấy."
"Mông Mông à, ông nội không muốn cháu vì cậu ta mà phải chịu ủy khuất lớn như vậy." Chu Kiến Nghiệp thở dài, ông rất hiểu cháu gái mình, nếu không phải con bé đã xác định rõ thì nó sẽ không một mực khăng khăng đi theo Tề Xuyên như vậy.
Chu Kiến Nghiệp cũng không biết nên an ủi cháu gái thế nào nữa, dù sao bản thân ông cũng chứa đầy một bụng khí, cứ giữ chờ Tề Xuyên về rồi tính.
Chờ ông nội đi vào phòng Chu Miểu mới ngồi xuống cạnh Mông Mông, nắm tay cô nói: "Cô bé ngốc, thế giới nhiều đàn ông như vậy, sao lại để em gặp phải Tề Xuyên chứ."
Chu Mông Mông nghe anh cả nói liền nghiêng đầu nhìn anh, tuy anh nhìn cô nhưng lại tựa như xuyên qua cô nhìn người khác, bỗng dưng cô hiểu cái gì đó, liệu anh cô có phải cũng đang tự oán trách chính mình không?
Buổi tối Tề Xuyên còn chưa vào cửa đã bị Chu Kiến Nghiệp đuổi ra ngoài, tương tự, Chu Mông Mông cũng đi theo anh ra ngoài.
Lúc này hai người cùng ngồi trên băng ghế bên bờ hồ, Chu Mông Mông nghiêng đầu tựa vào vai Tề Xuyên, cô không nói gì, chỉ yên lặng nghe tiếng công trùng réo rắt xung quanh, nhìn mặt hồ phản chiếu ánh trăng mờ nhạt, từng làn sóng nhỏ khuấy động mặt hồ tĩnh lặng, bỗng cô cảm thất thật mệt mỏi.
Ngay lúc cô chuẩn bị ngủ quên bỗng Tề Xuyên đột nhiên nói: "Tiểu Mông, có một chuyện anh muốn nói với em."
Giọng anh thật trầm, tựa như tiếng đàn cello luôn khiến cô say mê, nhưng lúc này cô rất sợ từ miệng anh sẽ nói ra chuyện cô đã cố gắng lảng tránh từ lâu.
Cô nghiêng người giơ tay che kín miệng tề Xuyên, giống như cầu xin nhìn anh nói: "Chú, anh đừng nói nữa, em biết."
Tề Xuyên nhìn vào đôi mắt lảng tránh của cô, buông tay cô ra kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, nói: "Anh còn chưa nói ra thì làm sao em biết được. Tiểu Mông, nếu chuyện này không được giải quyết, chúng ta ở chung sẽ rất mệt mỏi."
Trái tim cô vì lời này của anh mà ngừng đập, và khi anh nói anh phải về Anh một chuyến thì cô hoàn toàn hiểu, Tề Xuyên, anh ấy giống như ma quỷ, hút cạn linh hồn của cô hầu như không còn.
Buổi tối nay cô gục đầu vào lòng Tề Xuyên khóc thật lâu, nước mắt chảy xuống ướt đẫm áo anh, lạnh lẽo thấm vào trái tim anh.
Ngày Tề Xuyên bay sang Anh là lúc Chu Mông Mông mang thai đã sáu tháng. Nhìn máy bay cất cánh rồi mất hút vào trong đám mây, Chu Mông Mông mới cúi đầu nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình, ở đó có một chiếc nhẫn trước khi đi anh tự mình mang cho cô, anh nói: "Nếu anh đã đeo cho em thì sẽ không bao giờ tháo nó ra."
Giờ phút này Chu Mông Mông nhìn chiếc nhẫn đến xuất thần, trong lồng ngực trái tim đau đớn không thôi.
**
Ba tháng sau, Khúc Vân Thanh vẫn luôn chăm sóc cho Mông Mông, còn mỗi ngày đúng giờ Tề Xuyên sẽ gọi cho cô, tuy rằng anh đang ở nước ngoài nhưng chưa lần nào anh đề cập tới đề tài mẫn cảm kia. Cho đến một tuần trước, đột nhiên anh không có tin tức gì cả.
Chu Mông Mông bắt đầu lo lắng không yên, mới đầu Khúc Vân còn an ủi bảo có lẽ Tề Xuyên bị công tước Alr giở trò. Bởi vì lúc trước khi bà và Tề Mộ ở cùng một chỗ cũng bị ông giở thủ đoạn này chia cắt. Ví dụ như đưa tiền, cản trở việc học của bà hay giam cầm tự do của Tề Mộ..vv..
Khúc Nghiên Thanh nói, năm đó bà gần như đã đã có ý định từ bỏ tình yêu ấy nhưng may thay chồng bà không cho, kiên quyết giữ bà ở bên cạnh.
Cô nghe mẹ chồng kể, mặc dù bên ngoài đã bớt chút lo lắng, nhưng trong lòng lại càng bất an. Không biết, liệu Tề Xuyên ở bên kia có xảy ra chuyện gì hay không.
Trong khoảng thời gian này cũng có một số sự kiện quan trọng diễn ra. Đầu tiên là Tôn Nghiêm Đông đã nhập học vào viện công nghệ California, anh một mình đến Mỹ du học, lúc đi Chu Mông Mông có đến tiễn. Hôm đó trời rất nóng, nhiệt độ cao tới 38 độ, nhưng nụ cười của anh ấy vẫn chói lóa hơn cả ánh mặt trời.
Anh nói: "Mông Mông, em mãi mãi là em gái anh yêu thương nhất." Đúng vậy, thời gian sẽ không bao giờ trở lại, nếu Chu Mông Mông đã không hối hận khi lựa chọn Tề Xuyên thì Tôn Nghiêm Đông anh chỉ có thể từ bỏ. Bởi vì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Trước khi đi hai người cách một bụng bầu ôm nhau, sau đó Chu Mông Mông vẫy tay chào tạm biệt.
Về phần Phó Xuân Xuân thầm mến Tôn Nghiêm Đông nhiều năm qua Chu Mông Mông cũng có nghe Mạnh Hiểu Diêu kể lại, hơn nữa gần đây Xuân Xuân đang chuẩn bị thi TOEFL, xem ra cũng lên đường trường kỳ kháng chiến.
Còn về chuyện của anh hai cô và Mạnh Hiểu Diêu, tuy rằng mỗi lần gặp nhau Chu Mông Mông đều nhắc tới nhưng Hiểu Diêu luôn trả lời cho có lệ, cho đến một một hôm, Hiểu Diêu bỗng nói thật mọi chuyện cho Chu Mông Mông.
Chu Mông Mông nghe xong sững sờ. Cô không biết nên an ủi Hiểu Diêu thế nào, chỉ thầm cầu chúc cho cô ấy mau chóng được hạnh phúc.
Nhưng đến lượt anh cả cô thì lại xảy ra chuyện. Bởi vì Diệp Viện mang thai sớm hơn cô 1 tháng nên tháng trước Diệp Viễn đã sinh em bé.
Chu Mông Mông vốn nghĩ Diệp Viện sẽ nhân cơ hội này đem con về nhận họ hàng thân thích. Nhưng sau khi Diệp Viện sinh xong, ở bệnh viện hai tuần rồi đột nhiên hai mẹ con đều biến mất.
Chu Mông Mông nhìn Chu Diễm vì chuyện này mà gầy sọp hai má, trong lòng cũng đau đớn không thôi. Cô từng khuyên anh tìm Diệp Viện, nhưng anh cô lại nói: "Nếu cô ấy muốn quay lại thì tự nhiên cô ấy sẽ quay lại."
Cô tưởng anh cô tức quá nên nói như vậy, nhưng sau này cô mới biết, không phải anh cô không đi tìm mà một người một khi đã xác định muốn trốn đi, thì đâu dễ tìm thấy được.
Chu Mông Mông đột nhiên rất hối hận, ngày đó khi thấy Diệp Viện lỳ lạ như thế, tại sao cô lại không cho cô ấy một cơ hội, cùng cô ấy nói chuyện một chút chứ?
Trải qua sự việc lần này, Chu Mông Mông càng ngày càng cảm thấy mình không thể rời được Tề Xuyên, cô muốn trân trọng từng phút giây khó có được của hai người. Vì cô, và cũng vì đứa bé.
Thường nói phụ nữ mang thai thường nhát gan hơn trước, nhưng Chu Mông Mông thì hoàn toàn ngược lại. Khi đã mang thai được 9 tháng 3 ngày, cô ở phòng sản uống hết canh gà của Khúc Nghiên Thanh, sau đó nói muốn đi ra ngoài đi dạo, nhưng đã đi liền đi thẳng lên máy bay sang Anh, không trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook