Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
-
Chương 169: Ngày bốn tháng chín
Yorknew ở dưới chân,
ngọn đèn trong trẻo xuyên qua cái chật chội tầng tầng lớp lớp, dưới màn
mưa màu đen như chiếc khăn che mặt, chậm rãi tạo thành một cái hồ ánh
sáng rất lớn, sáng lạn đến mức đục ngầu huy hoàng.
Xiềng xích đang trói buộc quanh người đã không còn Niệm, trên hành lang tàu bay trống rỗng vắng vẻ dị thường, chỉ có một người trẻ tuổi tóc đen mặc áo bành tô màu đen có hoạt tiết nghịch chữ thập, gương mặt sưng vù im lặng ngồi.
Có vẻ như kẻ địch cảm thấy con mồi bị mất đi năng lực Niệm nên không có lực công kích gì, hơn nữa đang ở trên không trung cao vạn dặm cũng không có cơ hội trốn thoát, cho nên căn cứ nguyên tắc ‘gặp nhau là đỏ mắt không bằng tránh xa một chút’, ném ‘củ khoai lang bỏng tay’ này đến đây ngẩn người.
Kẻ địch của hắn có lẽ đã đúng, bởi vì người trẻ tuổi không hề có ý định chạy trốn. Hắn tùy ý ngồi, gác hai tay lên đầu gối, mười ngón cử động nghịch một vài trò chơi nhỏ. Ví dụ như mười ngón lần lượt giao nhau, lại buông ra khi lòng ngón tay chạm nhau. Động tác nhỏ ngây thơ mà làm không biết chán, hắn hay làm vậy khi lực tập trung của hắn bị tan rã.
Hắn nhìn chăm chú vào thành phố sáng đèn ngoài cửa sổ mạn tàu, mây mưa vẫn chưa tán, mù mịt mà hắc ám. Hơi hơi mím khóe miệng lộ ra một nụ cười thoạt nhìn rất đáng yêu, trong đôi mắt thâm trầm hơn cả bóng đêm, thậm chí còn để lộ ra một cảm xúc tò mò thiên chân. Như là một thiếu niên chưa thành thục, luôn mang trong mình một chút ngây ngô.
So với cảm xúc phẫn nộ nên có vì thiếu chút nữa bị ‘con thỏ’ giận dữ đấm chết, bị tước đoạt năng lực Niệm quan trọng. Hiện giờ hắn lại giống như một con mèo quá im lặng hiếu kì, có chút lười biếng, tao nhã, không hề có một chút hành động cử chỉ nóng nảy kịch liệt nào, hắn đang ở tò mò ai là người để lộ bí mật về băng Ryodan.
Không phải Pakunoda, tuy rằng cách giải quyết của cô ấy hơi ngu xuẩn, nhưng điều này cũng cho thấy chuyện lần này không liên quan gì đến cô ấy. Hai đứa trẻ lúc trước đang nằm trong tay băng vốn là lợi thế lớn nhất, tình cảm luôn là thứ dễ dàng lợi dụng nhất và bị áp chế nhất, nếu tùy tiện nói ra điều đó thì chắc Miru sẽ tức giận.
Người trẻ tuổi giả vờ vô tội cười cười, hắn vươn ngón tay nắm mấy lọn tóc mái không quá nghe lời đang xõa xuống dưới, có chút oán giận nói thầm với hành lang không có một bóng người “Hơi dài.” Không thể dùng dao nhỏ tước thì thật phiền toái, mấy thứ cấu tạo kỳ quái như kéo thật không thuận tay chút nào cả.
Vừa rồi nếu Pakunoda cường ngạnh một chút thì cục diện hẳn là sẽ không trở nên như vậy, sát thủ dùng xích quan tâm bạn bè hơn hắn nghĩ. Cho nên dù là không đáp ứng thêm một vài điều kiện, cái tên mắt màu lửa đỏ kia cũng không thể làm gì được hắn, lần đàm phán này đúng là lỗ.
Đến lúc này, tâm trí người nào đó lại có vẻ không quá thành thục, còn đang tính toán so đo từng tí một ưu việt nên có mà lại không vét được. Đối với các thành viên lo lắng hắn bị giết, hắn lại không hề cảm động chút nào.
Bởi vì thói quen suy xét thường thường chạy không bờ bến, hắn đang suy nghĩ về kẻ để lộ bí mật giờ lại nghĩ đến năng lực của xiềng xích kia, hệ Cụ Hiện Hóa có điều kiện kèm theo. Khi ở cuộc thi Hunter, Kurapika còn chưa có năng lực trở thành sát thủ dùng xích, thực lực của hắn trưởng thành rõ ràng không bình thường. Nói cách khác, điều kiện để dùng xiềng xích đó hẳn là rất hà khắc, nếu không thì thực lực không có khả năng tăng lên nhanh như thế.
Nếu có thể tìm được điều kiện sử dụng, chẳng khác nào hóa giải vũ khí bí mật của kẻ địch. Trói buộc con mồi, còn có thể bắt con mồi phải vào trạng thái “Tuyệt”, là ngón giữa. Công kích kẻ địch, có thể lấy mạng của đối phương làm điều kiện để hạ mệnh lệnh, là ngón út phán quyết. Nếu không đoán sai, cả năm ngón tay đều có năng lực riêng mới đúng. Năng lực Niệm không tệ, hắn không tham lam, chỉ đơn thuần nghĩ.
Chờ sự hứng thú lần mò tính năng vũ khí của người ta hết, hắn mới quay đầu suy luận ra kẻ để lộ tình báo bí mật về băng Ryodan.
Bên ngoài đều biết băng Ryodan và cả bang chủ – những kẻ tập kích hội đấu giá ngầm của Yorknew đã chết, hắn tin rằng khả năng phục chế cơ thể người của Coltopi rất hoàn mỹ, trước khi thi thể biến mất sau 24h kể từ khi phục chế, không có ai nhìn ra có gì không bình thường.
Bởi vì Zoldyck sẽ không thất bại, đến bây giờ vẫn chưa thất bại lần nào. Cho nên làm gì có ai lại hoài nghi sát thủ Zoldyck vốn không giết con mồi đây?
Nhưng hắn nhìn ra được, Kurapika không hề kinh ngạc gì khi thấy bang chủ xuất hiện, nói cách khác, hắn biết thi thể là giả, ai là người nói cho hắn?
Zoldyck sao?
Nụ cười bên khóe miệng nhẹ nhàng nhấc lên, biến thành hơi trào phúng. Hắn thờ ơ chạm mười đầu ngón vào nhau, ánh sáng lạnh hiện lên trong đôi mắt màu đen rất rõ ràng thấu triệt.
Không có khả năng là Zoldyck, đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất ấy, nếu không có ích lợi lớn gì thì Zoldyck sẽ không bao giờ phá vỡ. Muốn gia tộc sát thủ chuyên nghiệp bán tình báo về hắn, Kurapika còn chưa đủ tư cách.
Hắn luôn cảm thấy mình đã bỏ sót thứ gì đó, nhưng khi tung lưới bẫy thì lại không tìm thấy điều gì then chốt trong đó. Là cái gì đây? Nếu không phải sát thủ... Chẳng lẽ là bên trong băng Ryodan?
Tiếng động cơ cánh quạt của tàu bay cắn nát động tĩnh của gió, âm thanh ồn ào lại khá mơ hồ này khiến hắn thất thần đến tận ngoài vũ trụ. Tật xấu do đọc quá nhiều sách này thật phiền toái, càng chuyên chú suy nghĩ thì tư duy của hắn lại càng bay xa.
Rút một quyển sách trong túi quần ra, hắn thuận tay vuốt tóc mái trước trán ra sau, kết quả, nhiều lọn tóc lại rũ xuống trước mặt hắn.
Hơi vô cảm chớp mắt, mới thờ ơ mở sách giết thời gian. Lật chưa được hai trang, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên ở chỗ rẽ.
Kurapika đi ra khỏi phòng điều khiển, hắn liếc mắt một cái là nhìn thấy người trẻ tuổi tóc đen ngồi hơi nghiêng ngả bên cạnh hành lang dài, dáng vẻ lười nhác đang lật sách. Người không biết còn tưởng rằng người này tới để làm khách, không khẩn trương gì, không sợ hãi khi bị bắt, ngay cả lễ phép cơ bản nhất là nên ngồi nghiêm chỉnh ở địa bàn của người khác cũng không có.
Cái tên này thật sự là bang chủ băng Ryodan sao? Cho dù không phải hổ gấu mặt mũi hung tợn, thì cũng không nên... quỷ dị như vậy.
Nếu ném cái tên chết tiệt đang đọc sách này vào trong đám đông, có ai nhìn ra được hắn là phần tử phạm tội tội ác tày trời? Giỏi đoán lắm cũng chỉ là đoán hắn là một sinh viên mới ra xã hội. Người như thế, chính là kẻ mang vẻ ngoài như thế... giết chết toàn bộ dân tộc của hắn.
Kurapika hít sâu một hơi, cậu cảm giác được không khí tiến vào khoang miệng mang nhiệt độ nóng cháy đến mức đau đớn, giống như máu toàn thân đều theo hô hấp này mà bốc cháy lên.
Màu mắt lạnh lẽo nhuộm dần màu lửa đỏ, Kurapika xoay người sang chỗ khác, xiềng xích cụ hiện hóa ra trong tay như có sức sống, gần như mất khống chế run run lên theo hắn.
Nhìn thấy hung thủ ở ngay trước mặt lại cũng không thể giết, khiến hắn đau đến mức ghê tởm.
“Cậu đang do dự cái gì? Nếu oán hận tôi như thế, cậu có thể đến đây giết tôi bây giờ.” tiếng nói trầm thấp tràn ngập dụ hoặc, ‘thanh niên tốt yêu đọc sách’ ngẩng đầu cười trong sáng mà lại đầy khiêu khích nói.
“Câm miệng, nếu không phải nhờ Gon và Killua, ngươi cho là ngươi vẫn có thể ngồi ở đây sao?” Kurapika không dám quay đầu lại, cậu sợ nếu mình quay đầu thì sẽ không nhịn được vọt lên bầm thây người đàn ông kia thành vạn mảnh.
Cái loại chết tiệt này chết một vạn lần cũng không đủ để giải mối hận trong lòng cậu.
Lười biếng ngồi trên ghế dài, mỗ xấu xa chết tiệt bị trói lật một trang sách, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào bóng dáng Kurapika đang căng cứng. Giống như đang xem một vở kịch âm nhạc không đủ tiêu chuẩn, hắn thản nhiên đánh giá “Thật nhàm chán.” Người nhàm chán, quá trình nhàm chán, kiên trì nhàm chán.
Gân, xanh, bạo, lên! Kurapika vươn tay túm chặt ngực, khó chịu đến mức muốn nôn ra máu, gân xanh trên mu bàn tay mấp máy rõ ràng. Xé cái tên này thành thịt vụn đi, lột da hắn dập nát mọi xương cốt trên người hắn, nhét hắn vào máy xay đến khi nát bét, sau đó gói thành thịt viên dâng lên cung phụng bộ tộc trong lễ hiến tế.
Không chém chết cái tên chết tiệt kia, hắn thật sự không cam lòng.
“Hẳn là cậu còn chưa nói cho Hisoka là cậu đã bắt được tôi, cho nên hắn không có mặt trên chiếc tàu bay này. Đương nhiên cũng có khả năng hắn vẫn còn ở lại căn cứ của băng Ryodan, chờ tiếp tục... đánh cắp tình báo?”
Kurapika tinh tường nghe được giọng nói ôn hòa, có chút lười nhác, lại tự tin đến mức chắc chắn của người đàn ông sau lưng.
Sớm hay muộn thì Hisoka cũng sẽ bị bại lộ, nhưng có liên quan gì đến cậu? Nói đến nói đi, cậu và Hisoka chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.
“Tốt nhất ngươi hãy câm miệng lại, không giết ngươi không có nghĩa là không thể tra tấn ngươi, đừng có khiêu khích ta nữa.” không thể thật sự thờ ơ với loại khiêu khích này, Kurapika biết mình đang rơi xuống thế yếu. Nhưng cậu không thể khống chế sự nóng nảy điên cuồng của mình, mối hận băng Ryodan giống như là luồng máu nóng sôi sùng sục trong người, cậu vẫn nghe được âm thanh làm người ta khó chịu đó. Cậu vội vã đi xa khỏi hành lang, rẽ sang một hành lang khác, nhất thời không có cách nào với tù binh.
Cho dù tước đoạt tất cả lợi thế trên người hắn, nhưng cái tên kia lại không hề tỏ vẻ mất mát hay giận dữ gì. Rõ ràng nhấc tay là có thể giết hắn, nhưng đối phương lại khiến cậu cảm thấy kẻ địch vẫn cường đại.
Không nhịn được nắm chặt di động trong túi quần, Kurapika cúi đầu, sự đau thương khôn kể hiện ra trong đôi mắt lửa đỏ, cậu nhớ tới người đàn ông cũng đến từ một vùng đất giống cậu.
Vì sao anh không báo thù như tôi, rõ ràng anh yêu tộc Kuruta hơn bất cứ ai, không phải sao?
Nhìn thấy ‘con thỏ’ giận dữ bị mình làm cho tức giận chạy mất, người nào đó vẫn bình tĩnh tiếp tục lật quyển sách mà hắn hay dùng để giết thời gian. Vừa rồi chỉ là muốn thử một chút, hắn chỉ là giả thiết nếu trong băng Ryodan thật sự có một thành viên liên lạc sát thủ dùng xích, thì có khả năng nhất chính là Hisoka.
Ngay từ đầu, “người khách” tiết lộ bí mật của các thành viên chính là Hisoka.
Người khách mắt đỏ đi vào cửa hàng của ngươi
Người đó lấy ra thanh kiếm quy ước chỉ vào ngươi
Hai lời tiên đoán về những gì đã xảy ra ấy, điều kiện tiên quyết là Hisoka quen biết người khách mắt đỏ. Bởi vì là “người khách”, mà không phải “kẻ địch”. Cho nên hắn có thể giả thiết là trước khi Hisoka tiết lộ năng lực của cách thành viên, cũng đã quen biết Kurapika sao?
Không đề cập tới chế ước bắt buộc của xiềng xích, chỉ với câu thơ tiên đoán mà nói, nếu nghĩ sâu thì sẽ cảm thấy nhiều điểm lạ lùng. Ban đầu không có cảm giác này là vì hắn không có điểm gì khả nghi, mọi lời tiên đoán của các thành viên bao gồm cả lời tiên đoán tử vong, ngoài Hisoka ra, ít câu thơ ám chỉ băng Ryodan nên ở lại Yorknew. Thậm chí trong câu thơ tiên đoán tử vong, ám chỉ hội đấu giá ngầm bị phơi thây.
Nếu những gì mà lời tiên đoán nói rằng sẽ xảy ra có quay xung quanh sát thủ dùng xích, thì cách ứng phó tốt nhất lúc ấy chính là rời khỏi thành phố Yorknew, mà kẻ khiến bọn họ lưu lại...
“Chẳng lẽ lời tiên đoán bị đánh tráo, điều hắn muốn là cái gì?” Thói quen che miệng suy nghĩ một hồi, trong tình huống lúc ấy, tốc độ đánh tráo phải nhanh đến mức nào? Có lẽ có liên quan đến năng lực Niệm của hắn.
Thôi vậy, mỗ lười không còn hứng thú nghĩ nữa. Nếu không đoán sai thì khi trao đổi con tin, hẳn là Hisoka sẽ xuất hiện, đến lúc đó, tên kia sẽ tự nói cho hắn biết.
Sách quá mỏng, chỉ chốc lát đã đọc hết, bìa giấy màu vàng nhạt tuyệt đẹp, ngón tay hắn vuốt phẳng trên bìa sách.
Thật ra, so với Hisoka, Miru đáng hoài nghi hơn.
“Người đến từ Meteorcity lấy cách sống của Meteorcity đi vào xã hội là không đúng, ha ha.” Hắn chỉ là cảm thấy biểu cảm của cô ấy khi nói những lời này lúc ấy vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, mà ở trong mắt cô ấy, hắn chính là kẻ chết tiệt chỉ biết phép tắc của Meteorcity, muốn làm gì thì làm. So với việc trợ giúp băng Ryodan, kỳ thật Miru muốn ném tất cả bọn họ vào nhà giam hơn. Về chuyện này, cô ấy đúng là cố chấp đến mức không thể tin nổi, cho dù ngày nào đó cô ấy bán toàn bộ băng Ryodan đi, hắn cũng sẽ không kinh ngạc.
Chúng ta cùng nhau ngồi tù đi.
Tâm tình của người trẻ tuổi đột nhiên tốt lên, hắn không nhịn được tươi cười đáng yêu. Trên hành lang không người trống trải, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ mạn tàu và ánh sáng đèn trên đất, cười vui vẻ rất chân thật.
“Cho dù đến mức ấy, em cũng sẽ không phản bội anh.” Dưới ngón tay hắn là một hình vẽ mặt quỷ trêu tức, có cả vệt cào do có người tức giận dùng móng tay cào ra. Ở bên cạnh mặt quỷ là hai chữ viết “ngu ngốc” đã hơi mờ đi theo thời gian.
Một người yêu sách như vậy, lúc ấy đã phải tức giận đến mức nào mới tạo ra dấu vết như vậy lên sách? Hắn lại chọc cô ấy tức giận rồi.
Người nhà.
Hơi mất hình tượng ngả người ra sau, hoàn toàn khác với những lúc nghiêm túc, hắn lại lười biếng vô tội lẩm bẩm. “Aiz, tóc lại dài nữa rồi, Miru.”
Tàu bay như một con cá mập mạp buồn cười, chậm rãi bơi về phía đích. Thời tiết chậm rãi trở nên sáng sủa, một vài tia sáng nhỏ hiện ra sau tầng mây.
“Sao thế? Senritsu?” Leorio đứng trong phòng điều khiển, phía sau chính là cửa khoang thuyền. Kurapika đi ra ngoài đã được một lúc lâu, không biết là đi đâu, anh hơi lo bạn mình sẽ không nhịn được chạy đi ngược đãi tên bang chủ ấy.
“Không... Không có gì.” Senritsu có vẻ hơi khác thường, vươn tay ôm vị trí trái tim mình, cô nghe thấy tiếng trái tim đập.
Vừa rồi thật ấm áp, nhịp tim đập của người kia vì sao lại nhanh như vậy? Một bên là tiếng tim đập lãnh khốc thờ ơ với cái chết, mà bên kia lại mềm mại... thuần túy và xinh đẹp.
Tiếng động cơ tàu bay trôi nổi, túi khí bên ngoài giống như khinh khí cầu tròn vo chở khách của nó bay lên đám mây.
Tôi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một chiếc tàu bay khác trong tầng mây xa xa, trầm mặc mà dẫn dắt bọn họ bay về phía rộng lớn hẻo lánh.
Quay đầu lại, thấy Hisoka ngồi đối diện chơi bài Joker, hắn bắt chéo chân, thư thái giống như là tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng được báo đáp.
Tôi hoài nghi lúc trước làm sao mà Lance lại gặp phải người này, vì sao hắn lại bám riết không tha như thế.
Trái tim đau đau khiến tôi không quá thoải mái, giống như có dị vật nào đó cắm chặt vào nơi yếu ớt mẫn cảm, ngay cả máu chảy cũng không thể cuốn trôi nó.
Tôi cúi đầu ho, tơ máu chảy ra khóe miệng, ngón tay dính màu máu tươi.
Bình thản lau vệt đỏ tươi đi, ho nhiều cũng quen. Quen sức khỏe suy yếu cực độ, quen mất máu quá nhiều đầu váng ù tai, quen đau đớn, quen nhiệt độ cơ thể lạnh như băng.
“Anh mang Miru đến đây làm gì?” Pakun khoanh hai tay trước ngực đứng trước mặt Hisoka, ánh mắt lạnh lùng giống như giọng điệu chất vấn của cô, khiến người nghe không cảm nhận được một chút hữu hảo nào.
Tôi nhìn Pakun trong trang phục công sở xẻ ngực, rất nhiều lúc cô gái này rất lạnh lùng, khiến cả chiếc giày cao gót màu hồng mịn của cô ấy cũng không mang cảm giác ấm áp.
Trí nhớ duy nhất trong truyện tranh của tôi về cô ấy là hình ảnh cô ấy vuốt ve mèo con, tôi không nhớ ra nổi là cô ấy đã chết như thế nào.
“Nghe nói cô ta là thứ bang chủ rất quý trọng, cho nên tôi mang cô ta đến.” Hisoka nhàm chán trả lời, hắn hừ một tiếng uốn éo ở âm cuối, rút trong bộ bài ra chiếc 8 cơ lại bỏ qua. “Chrollo có rất nhiều năng lực đúng không, cho dù tôi tìm được cơ hội ở riêng với hắn, nếu hắn không muốn đánh nhau với tôi thì chỉ cần dùng một cái năng lực Niệm là có thể chạy trốn. Tôi không muốn thất bại trong gang tấc, hừ hừ, dù sao đến lúc đó, hắn mà không quyết đấu với tôi, tôi sẽ xé Miru ngay trước mặt hắn. Lúc Ubogin chết, Chrollo ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, chắc cô ta không đến mức kém hơn cả Ubogin chứ.”
Lời nói cực kỳ tàn nhẫn đến mức không có một chút tính người, tôi nghe mà chết lặng, hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ là cảm thấy Hisoka gọi người khác là thứ này thứ kia thật không lễ phép.
“Hừ, quyết đấu với bang chủ chính là mục đích của anh sao?” Pakun không tỏ ý kiến gì với loại lý do này, cô cười lạnh, giống như cảm thấy Hisoka quá ngây thơ.
“Tôi vốn muốn giết chết Miru, nhưng trông cô như kẻ sắp chết ấy, tôi không có nổi hứng thú với kẻ như thế.” Hisoka không có một chút ngượng ngùng, hắn oán giận rất đương nhiên, giống như tôi quá yếu đều là lỗi của tôi.
Tôi liếc hắn một cái, nhìn vào hai mắt cong tinh xảo của hắn, nơi đó mịt mờ trầm đục. Thích thì cướp, không thích thì ném, loại tùy hứng này chưa bao giờ độc quyền của người nào đó.
Hisoka đột nhiên thân thiện cười với tôi “Cô nói xem nên cắt bỏ chân cô trước, hay là ngón tay cô trước? Tình hình sức khỏe của cô có vẻ rất tệ, bình thường tôi rất ít động thủ với kẻ như cô.”
Tôi thản nhiên nhìn hắn chăm chú, sau đó bình thản ung dung nói: “Xin cứ tự nhiên.” Loại tên như vậy, không thể nói đạo lý được.
Thế giới của hắn có lẽ rất đơn thuần, chỉ có kẻ thú vị và kẻ vô nghĩa. Cũng là một... tên điên không thể nói lý.
“Chị không sao chứ, chị có muốn uống nước không?” Bị Killua kéo ngồi xổm ở góc xa nhất, Gon không nhịn được ra tiếng, cậu ấy lo lắng nhìn tôi, đôi mắt trong suốt không có tơ máu, dù muốn biểu đạt cái gì, tình cảm vẫn đều hoàn toàn thuần túy.
Tôi dịu dàng cười lắc đầu “Không sao đâu, chị chỉ là hơi say tàu, sẽ ổn thôi.” Đối với Gon, tôi quả nhiên vẫn không thể không thích cậu ấy.
Có phải nhân vật chính hay không đều không sao cả, mỗi người họ đều không phải là hình ảnh trên giấy, không phải thứ dùng bút nước màu đen vẽ ra. Giống như Esme vậy, đều là linh hồn cắm rễ trong cuộc sống của tôi rất rõ ràng.
Tôi thật may mắn vì cuối cùng mình đã học được làm thế nào để bước đi trên con đường này. Hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếng bước chân thong thả nhẹ nhàng của Pakun, động tác nhỏ lật bài Joker của nhà ảo thuật hề. Gon hình như rất muốn chạy đến hỏi thăm tôi, Killua nghiến răng túm lấy cậu nhỏ giọng nói “Có cái gì hay ho chứ, bọn chúng đều là người của băng Ryodan đấy, đồ ngốc!”
Khẽ nhấc khóe miệng, tôi yên lặng nhắm mắt lại cười rộ lên. Thật tốt, những người chân thật, bạn bè chân thật, cảm thụ tử vong và bầu trời chân thật.
Xiềng xích đang trói buộc quanh người đã không còn Niệm, trên hành lang tàu bay trống rỗng vắng vẻ dị thường, chỉ có một người trẻ tuổi tóc đen mặc áo bành tô màu đen có hoạt tiết nghịch chữ thập, gương mặt sưng vù im lặng ngồi.
Có vẻ như kẻ địch cảm thấy con mồi bị mất đi năng lực Niệm nên không có lực công kích gì, hơn nữa đang ở trên không trung cao vạn dặm cũng không có cơ hội trốn thoát, cho nên căn cứ nguyên tắc ‘gặp nhau là đỏ mắt không bằng tránh xa một chút’, ném ‘củ khoai lang bỏng tay’ này đến đây ngẩn người.
Kẻ địch của hắn có lẽ đã đúng, bởi vì người trẻ tuổi không hề có ý định chạy trốn. Hắn tùy ý ngồi, gác hai tay lên đầu gối, mười ngón cử động nghịch một vài trò chơi nhỏ. Ví dụ như mười ngón lần lượt giao nhau, lại buông ra khi lòng ngón tay chạm nhau. Động tác nhỏ ngây thơ mà làm không biết chán, hắn hay làm vậy khi lực tập trung của hắn bị tan rã.
Hắn nhìn chăm chú vào thành phố sáng đèn ngoài cửa sổ mạn tàu, mây mưa vẫn chưa tán, mù mịt mà hắc ám. Hơi hơi mím khóe miệng lộ ra một nụ cười thoạt nhìn rất đáng yêu, trong đôi mắt thâm trầm hơn cả bóng đêm, thậm chí còn để lộ ra một cảm xúc tò mò thiên chân. Như là một thiếu niên chưa thành thục, luôn mang trong mình một chút ngây ngô.
So với cảm xúc phẫn nộ nên có vì thiếu chút nữa bị ‘con thỏ’ giận dữ đấm chết, bị tước đoạt năng lực Niệm quan trọng. Hiện giờ hắn lại giống như một con mèo quá im lặng hiếu kì, có chút lười biếng, tao nhã, không hề có một chút hành động cử chỉ nóng nảy kịch liệt nào, hắn đang ở tò mò ai là người để lộ bí mật về băng Ryodan.
Không phải Pakunoda, tuy rằng cách giải quyết của cô ấy hơi ngu xuẩn, nhưng điều này cũng cho thấy chuyện lần này không liên quan gì đến cô ấy. Hai đứa trẻ lúc trước đang nằm trong tay băng vốn là lợi thế lớn nhất, tình cảm luôn là thứ dễ dàng lợi dụng nhất và bị áp chế nhất, nếu tùy tiện nói ra điều đó thì chắc Miru sẽ tức giận.
Người trẻ tuổi giả vờ vô tội cười cười, hắn vươn ngón tay nắm mấy lọn tóc mái không quá nghe lời đang xõa xuống dưới, có chút oán giận nói thầm với hành lang không có một bóng người “Hơi dài.” Không thể dùng dao nhỏ tước thì thật phiền toái, mấy thứ cấu tạo kỳ quái như kéo thật không thuận tay chút nào cả.
Vừa rồi nếu Pakunoda cường ngạnh một chút thì cục diện hẳn là sẽ không trở nên như vậy, sát thủ dùng xích quan tâm bạn bè hơn hắn nghĩ. Cho nên dù là không đáp ứng thêm một vài điều kiện, cái tên mắt màu lửa đỏ kia cũng không thể làm gì được hắn, lần đàm phán này đúng là lỗ.
Đến lúc này, tâm trí người nào đó lại có vẻ không quá thành thục, còn đang tính toán so đo từng tí một ưu việt nên có mà lại không vét được. Đối với các thành viên lo lắng hắn bị giết, hắn lại không hề cảm động chút nào.
Bởi vì thói quen suy xét thường thường chạy không bờ bến, hắn đang suy nghĩ về kẻ để lộ bí mật giờ lại nghĩ đến năng lực của xiềng xích kia, hệ Cụ Hiện Hóa có điều kiện kèm theo. Khi ở cuộc thi Hunter, Kurapika còn chưa có năng lực trở thành sát thủ dùng xích, thực lực của hắn trưởng thành rõ ràng không bình thường. Nói cách khác, điều kiện để dùng xiềng xích đó hẳn là rất hà khắc, nếu không thì thực lực không có khả năng tăng lên nhanh như thế.
Nếu có thể tìm được điều kiện sử dụng, chẳng khác nào hóa giải vũ khí bí mật của kẻ địch. Trói buộc con mồi, còn có thể bắt con mồi phải vào trạng thái “Tuyệt”, là ngón giữa. Công kích kẻ địch, có thể lấy mạng của đối phương làm điều kiện để hạ mệnh lệnh, là ngón út phán quyết. Nếu không đoán sai, cả năm ngón tay đều có năng lực riêng mới đúng. Năng lực Niệm không tệ, hắn không tham lam, chỉ đơn thuần nghĩ.
Chờ sự hứng thú lần mò tính năng vũ khí của người ta hết, hắn mới quay đầu suy luận ra kẻ để lộ tình báo bí mật về băng Ryodan.
Bên ngoài đều biết băng Ryodan và cả bang chủ – những kẻ tập kích hội đấu giá ngầm của Yorknew đã chết, hắn tin rằng khả năng phục chế cơ thể người của Coltopi rất hoàn mỹ, trước khi thi thể biến mất sau 24h kể từ khi phục chế, không có ai nhìn ra có gì không bình thường.
Bởi vì Zoldyck sẽ không thất bại, đến bây giờ vẫn chưa thất bại lần nào. Cho nên làm gì có ai lại hoài nghi sát thủ Zoldyck vốn không giết con mồi đây?
Nhưng hắn nhìn ra được, Kurapika không hề kinh ngạc gì khi thấy bang chủ xuất hiện, nói cách khác, hắn biết thi thể là giả, ai là người nói cho hắn?
Zoldyck sao?
Nụ cười bên khóe miệng nhẹ nhàng nhấc lên, biến thành hơi trào phúng. Hắn thờ ơ chạm mười đầu ngón vào nhau, ánh sáng lạnh hiện lên trong đôi mắt màu đen rất rõ ràng thấu triệt.
Không có khả năng là Zoldyck, đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất ấy, nếu không có ích lợi lớn gì thì Zoldyck sẽ không bao giờ phá vỡ. Muốn gia tộc sát thủ chuyên nghiệp bán tình báo về hắn, Kurapika còn chưa đủ tư cách.
Hắn luôn cảm thấy mình đã bỏ sót thứ gì đó, nhưng khi tung lưới bẫy thì lại không tìm thấy điều gì then chốt trong đó. Là cái gì đây? Nếu không phải sát thủ... Chẳng lẽ là bên trong băng Ryodan?
Tiếng động cơ cánh quạt của tàu bay cắn nát động tĩnh của gió, âm thanh ồn ào lại khá mơ hồ này khiến hắn thất thần đến tận ngoài vũ trụ. Tật xấu do đọc quá nhiều sách này thật phiền toái, càng chuyên chú suy nghĩ thì tư duy của hắn lại càng bay xa.
Rút một quyển sách trong túi quần ra, hắn thuận tay vuốt tóc mái trước trán ra sau, kết quả, nhiều lọn tóc lại rũ xuống trước mặt hắn.
Hơi vô cảm chớp mắt, mới thờ ơ mở sách giết thời gian. Lật chưa được hai trang, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên ở chỗ rẽ.
Kurapika đi ra khỏi phòng điều khiển, hắn liếc mắt một cái là nhìn thấy người trẻ tuổi tóc đen ngồi hơi nghiêng ngả bên cạnh hành lang dài, dáng vẻ lười nhác đang lật sách. Người không biết còn tưởng rằng người này tới để làm khách, không khẩn trương gì, không sợ hãi khi bị bắt, ngay cả lễ phép cơ bản nhất là nên ngồi nghiêm chỉnh ở địa bàn của người khác cũng không có.
Cái tên này thật sự là bang chủ băng Ryodan sao? Cho dù không phải hổ gấu mặt mũi hung tợn, thì cũng không nên... quỷ dị như vậy.
Nếu ném cái tên chết tiệt đang đọc sách này vào trong đám đông, có ai nhìn ra được hắn là phần tử phạm tội tội ác tày trời? Giỏi đoán lắm cũng chỉ là đoán hắn là một sinh viên mới ra xã hội. Người như thế, chính là kẻ mang vẻ ngoài như thế... giết chết toàn bộ dân tộc của hắn.
Kurapika hít sâu một hơi, cậu cảm giác được không khí tiến vào khoang miệng mang nhiệt độ nóng cháy đến mức đau đớn, giống như máu toàn thân đều theo hô hấp này mà bốc cháy lên.
Màu mắt lạnh lẽo nhuộm dần màu lửa đỏ, Kurapika xoay người sang chỗ khác, xiềng xích cụ hiện hóa ra trong tay như có sức sống, gần như mất khống chế run run lên theo hắn.
Nhìn thấy hung thủ ở ngay trước mặt lại cũng không thể giết, khiến hắn đau đến mức ghê tởm.
“Cậu đang do dự cái gì? Nếu oán hận tôi như thế, cậu có thể đến đây giết tôi bây giờ.” tiếng nói trầm thấp tràn ngập dụ hoặc, ‘thanh niên tốt yêu đọc sách’ ngẩng đầu cười trong sáng mà lại đầy khiêu khích nói.
“Câm miệng, nếu không phải nhờ Gon và Killua, ngươi cho là ngươi vẫn có thể ngồi ở đây sao?” Kurapika không dám quay đầu lại, cậu sợ nếu mình quay đầu thì sẽ không nhịn được vọt lên bầm thây người đàn ông kia thành vạn mảnh.
Cái loại chết tiệt này chết một vạn lần cũng không đủ để giải mối hận trong lòng cậu.
Lười biếng ngồi trên ghế dài, mỗ xấu xa chết tiệt bị trói lật một trang sách, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào bóng dáng Kurapika đang căng cứng. Giống như đang xem một vở kịch âm nhạc không đủ tiêu chuẩn, hắn thản nhiên đánh giá “Thật nhàm chán.” Người nhàm chán, quá trình nhàm chán, kiên trì nhàm chán.
Gân, xanh, bạo, lên! Kurapika vươn tay túm chặt ngực, khó chịu đến mức muốn nôn ra máu, gân xanh trên mu bàn tay mấp máy rõ ràng. Xé cái tên này thành thịt vụn đi, lột da hắn dập nát mọi xương cốt trên người hắn, nhét hắn vào máy xay đến khi nát bét, sau đó gói thành thịt viên dâng lên cung phụng bộ tộc trong lễ hiến tế.
Không chém chết cái tên chết tiệt kia, hắn thật sự không cam lòng.
“Hẳn là cậu còn chưa nói cho Hisoka là cậu đã bắt được tôi, cho nên hắn không có mặt trên chiếc tàu bay này. Đương nhiên cũng có khả năng hắn vẫn còn ở lại căn cứ của băng Ryodan, chờ tiếp tục... đánh cắp tình báo?”
Kurapika tinh tường nghe được giọng nói ôn hòa, có chút lười nhác, lại tự tin đến mức chắc chắn của người đàn ông sau lưng.
Sớm hay muộn thì Hisoka cũng sẽ bị bại lộ, nhưng có liên quan gì đến cậu? Nói đến nói đi, cậu và Hisoka chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.
“Tốt nhất ngươi hãy câm miệng lại, không giết ngươi không có nghĩa là không thể tra tấn ngươi, đừng có khiêu khích ta nữa.” không thể thật sự thờ ơ với loại khiêu khích này, Kurapika biết mình đang rơi xuống thế yếu. Nhưng cậu không thể khống chế sự nóng nảy điên cuồng của mình, mối hận băng Ryodan giống như là luồng máu nóng sôi sùng sục trong người, cậu vẫn nghe được âm thanh làm người ta khó chịu đó. Cậu vội vã đi xa khỏi hành lang, rẽ sang một hành lang khác, nhất thời không có cách nào với tù binh.
Cho dù tước đoạt tất cả lợi thế trên người hắn, nhưng cái tên kia lại không hề tỏ vẻ mất mát hay giận dữ gì. Rõ ràng nhấc tay là có thể giết hắn, nhưng đối phương lại khiến cậu cảm thấy kẻ địch vẫn cường đại.
Không nhịn được nắm chặt di động trong túi quần, Kurapika cúi đầu, sự đau thương khôn kể hiện ra trong đôi mắt lửa đỏ, cậu nhớ tới người đàn ông cũng đến từ một vùng đất giống cậu.
Vì sao anh không báo thù như tôi, rõ ràng anh yêu tộc Kuruta hơn bất cứ ai, không phải sao?
Nhìn thấy ‘con thỏ’ giận dữ bị mình làm cho tức giận chạy mất, người nào đó vẫn bình tĩnh tiếp tục lật quyển sách mà hắn hay dùng để giết thời gian. Vừa rồi chỉ là muốn thử một chút, hắn chỉ là giả thiết nếu trong băng Ryodan thật sự có một thành viên liên lạc sát thủ dùng xích, thì có khả năng nhất chính là Hisoka.
Ngay từ đầu, “người khách” tiết lộ bí mật của các thành viên chính là Hisoka.
Người khách mắt đỏ đi vào cửa hàng của ngươi
Người đó lấy ra thanh kiếm quy ước chỉ vào ngươi
Hai lời tiên đoán về những gì đã xảy ra ấy, điều kiện tiên quyết là Hisoka quen biết người khách mắt đỏ. Bởi vì là “người khách”, mà không phải “kẻ địch”. Cho nên hắn có thể giả thiết là trước khi Hisoka tiết lộ năng lực của cách thành viên, cũng đã quen biết Kurapika sao?
Không đề cập tới chế ước bắt buộc của xiềng xích, chỉ với câu thơ tiên đoán mà nói, nếu nghĩ sâu thì sẽ cảm thấy nhiều điểm lạ lùng. Ban đầu không có cảm giác này là vì hắn không có điểm gì khả nghi, mọi lời tiên đoán của các thành viên bao gồm cả lời tiên đoán tử vong, ngoài Hisoka ra, ít câu thơ ám chỉ băng Ryodan nên ở lại Yorknew. Thậm chí trong câu thơ tiên đoán tử vong, ám chỉ hội đấu giá ngầm bị phơi thây.
Nếu những gì mà lời tiên đoán nói rằng sẽ xảy ra có quay xung quanh sát thủ dùng xích, thì cách ứng phó tốt nhất lúc ấy chính là rời khỏi thành phố Yorknew, mà kẻ khiến bọn họ lưu lại...
“Chẳng lẽ lời tiên đoán bị đánh tráo, điều hắn muốn là cái gì?” Thói quen che miệng suy nghĩ một hồi, trong tình huống lúc ấy, tốc độ đánh tráo phải nhanh đến mức nào? Có lẽ có liên quan đến năng lực Niệm của hắn.
Thôi vậy, mỗ lười không còn hứng thú nghĩ nữa. Nếu không đoán sai thì khi trao đổi con tin, hẳn là Hisoka sẽ xuất hiện, đến lúc đó, tên kia sẽ tự nói cho hắn biết.
Sách quá mỏng, chỉ chốc lát đã đọc hết, bìa giấy màu vàng nhạt tuyệt đẹp, ngón tay hắn vuốt phẳng trên bìa sách.
Thật ra, so với Hisoka, Miru đáng hoài nghi hơn.
“Người đến từ Meteorcity lấy cách sống của Meteorcity đi vào xã hội là không đúng, ha ha.” Hắn chỉ là cảm thấy biểu cảm của cô ấy khi nói những lời này lúc ấy vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, mà ở trong mắt cô ấy, hắn chính là kẻ chết tiệt chỉ biết phép tắc của Meteorcity, muốn làm gì thì làm. So với việc trợ giúp băng Ryodan, kỳ thật Miru muốn ném tất cả bọn họ vào nhà giam hơn. Về chuyện này, cô ấy đúng là cố chấp đến mức không thể tin nổi, cho dù ngày nào đó cô ấy bán toàn bộ băng Ryodan đi, hắn cũng sẽ không kinh ngạc.
Chúng ta cùng nhau ngồi tù đi.
Tâm tình của người trẻ tuổi đột nhiên tốt lên, hắn không nhịn được tươi cười đáng yêu. Trên hành lang không người trống trải, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ mạn tàu và ánh sáng đèn trên đất, cười vui vẻ rất chân thật.
“Cho dù đến mức ấy, em cũng sẽ không phản bội anh.” Dưới ngón tay hắn là một hình vẽ mặt quỷ trêu tức, có cả vệt cào do có người tức giận dùng móng tay cào ra. Ở bên cạnh mặt quỷ là hai chữ viết “ngu ngốc” đã hơi mờ đi theo thời gian.
Một người yêu sách như vậy, lúc ấy đã phải tức giận đến mức nào mới tạo ra dấu vết như vậy lên sách? Hắn lại chọc cô ấy tức giận rồi.
Người nhà.
Hơi mất hình tượng ngả người ra sau, hoàn toàn khác với những lúc nghiêm túc, hắn lại lười biếng vô tội lẩm bẩm. “Aiz, tóc lại dài nữa rồi, Miru.”
Tàu bay như một con cá mập mạp buồn cười, chậm rãi bơi về phía đích. Thời tiết chậm rãi trở nên sáng sủa, một vài tia sáng nhỏ hiện ra sau tầng mây.
“Sao thế? Senritsu?” Leorio đứng trong phòng điều khiển, phía sau chính là cửa khoang thuyền. Kurapika đi ra ngoài đã được một lúc lâu, không biết là đi đâu, anh hơi lo bạn mình sẽ không nhịn được chạy đi ngược đãi tên bang chủ ấy.
“Không... Không có gì.” Senritsu có vẻ hơi khác thường, vươn tay ôm vị trí trái tim mình, cô nghe thấy tiếng trái tim đập.
Vừa rồi thật ấm áp, nhịp tim đập của người kia vì sao lại nhanh như vậy? Một bên là tiếng tim đập lãnh khốc thờ ơ với cái chết, mà bên kia lại mềm mại... thuần túy và xinh đẹp.
Tiếng động cơ tàu bay trôi nổi, túi khí bên ngoài giống như khinh khí cầu tròn vo chở khách của nó bay lên đám mây.
Tôi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một chiếc tàu bay khác trong tầng mây xa xa, trầm mặc mà dẫn dắt bọn họ bay về phía rộng lớn hẻo lánh.
Quay đầu lại, thấy Hisoka ngồi đối diện chơi bài Joker, hắn bắt chéo chân, thư thái giống như là tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng được báo đáp.
Tôi hoài nghi lúc trước làm sao mà Lance lại gặp phải người này, vì sao hắn lại bám riết không tha như thế.
Trái tim đau đau khiến tôi không quá thoải mái, giống như có dị vật nào đó cắm chặt vào nơi yếu ớt mẫn cảm, ngay cả máu chảy cũng không thể cuốn trôi nó.
Tôi cúi đầu ho, tơ máu chảy ra khóe miệng, ngón tay dính màu máu tươi.
Bình thản lau vệt đỏ tươi đi, ho nhiều cũng quen. Quen sức khỏe suy yếu cực độ, quen mất máu quá nhiều đầu váng ù tai, quen đau đớn, quen nhiệt độ cơ thể lạnh như băng.
“Anh mang Miru đến đây làm gì?” Pakun khoanh hai tay trước ngực đứng trước mặt Hisoka, ánh mắt lạnh lùng giống như giọng điệu chất vấn của cô, khiến người nghe không cảm nhận được một chút hữu hảo nào.
Tôi nhìn Pakun trong trang phục công sở xẻ ngực, rất nhiều lúc cô gái này rất lạnh lùng, khiến cả chiếc giày cao gót màu hồng mịn của cô ấy cũng không mang cảm giác ấm áp.
Trí nhớ duy nhất trong truyện tranh của tôi về cô ấy là hình ảnh cô ấy vuốt ve mèo con, tôi không nhớ ra nổi là cô ấy đã chết như thế nào.
“Nghe nói cô ta là thứ bang chủ rất quý trọng, cho nên tôi mang cô ta đến.” Hisoka nhàm chán trả lời, hắn hừ một tiếng uốn éo ở âm cuối, rút trong bộ bài ra chiếc 8 cơ lại bỏ qua. “Chrollo có rất nhiều năng lực đúng không, cho dù tôi tìm được cơ hội ở riêng với hắn, nếu hắn không muốn đánh nhau với tôi thì chỉ cần dùng một cái năng lực Niệm là có thể chạy trốn. Tôi không muốn thất bại trong gang tấc, hừ hừ, dù sao đến lúc đó, hắn mà không quyết đấu với tôi, tôi sẽ xé Miru ngay trước mặt hắn. Lúc Ubogin chết, Chrollo ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, chắc cô ta không đến mức kém hơn cả Ubogin chứ.”
Lời nói cực kỳ tàn nhẫn đến mức không có một chút tính người, tôi nghe mà chết lặng, hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ là cảm thấy Hisoka gọi người khác là thứ này thứ kia thật không lễ phép.
“Hừ, quyết đấu với bang chủ chính là mục đích của anh sao?” Pakun không tỏ ý kiến gì với loại lý do này, cô cười lạnh, giống như cảm thấy Hisoka quá ngây thơ.
“Tôi vốn muốn giết chết Miru, nhưng trông cô như kẻ sắp chết ấy, tôi không có nổi hứng thú với kẻ như thế.” Hisoka không có một chút ngượng ngùng, hắn oán giận rất đương nhiên, giống như tôi quá yếu đều là lỗi của tôi.
Tôi liếc hắn một cái, nhìn vào hai mắt cong tinh xảo của hắn, nơi đó mịt mờ trầm đục. Thích thì cướp, không thích thì ném, loại tùy hứng này chưa bao giờ độc quyền của người nào đó.
Hisoka đột nhiên thân thiện cười với tôi “Cô nói xem nên cắt bỏ chân cô trước, hay là ngón tay cô trước? Tình hình sức khỏe của cô có vẻ rất tệ, bình thường tôi rất ít động thủ với kẻ như cô.”
Tôi thản nhiên nhìn hắn chăm chú, sau đó bình thản ung dung nói: “Xin cứ tự nhiên.” Loại tên như vậy, không thể nói đạo lý được.
Thế giới của hắn có lẽ rất đơn thuần, chỉ có kẻ thú vị và kẻ vô nghĩa. Cũng là một... tên điên không thể nói lý.
“Chị không sao chứ, chị có muốn uống nước không?” Bị Killua kéo ngồi xổm ở góc xa nhất, Gon không nhịn được ra tiếng, cậu ấy lo lắng nhìn tôi, đôi mắt trong suốt không có tơ máu, dù muốn biểu đạt cái gì, tình cảm vẫn đều hoàn toàn thuần túy.
Tôi dịu dàng cười lắc đầu “Không sao đâu, chị chỉ là hơi say tàu, sẽ ổn thôi.” Đối với Gon, tôi quả nhiên vẫn không thể không thích cậu ấy.
Có phải nhân vật chính hay không đều không sao cả, mỗi người họ đều không phải là hình ảnh trên giấy, không phải thứ dùng bút nước màu đen vẽ ra. Giống như Esme vậy, đều là linh hồn cắm rễ trong cuộc sống của tôi rất rõ ràng.
Tôi thật may mắn vì cuối cùng mình đã học được làm thế nào để bước đi trên con đường này. Hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếng bước chân thong thả nhẹ nhàng của Pakun, động tác nhỏ lật bài Joker của nhà ảo thuật hề. Gon hình như rất muốn chạy đến hỏi thăm tôi, Killua nghiến răng túm lấy cậu nhỏ giọng nói “Có cái gì hay ho chứ, bọn chúng đều là người của băng Ryodan đấy, đồ ngốc!”
Khẽ nhấc khóe miệng, tôi yên lặng nhắm mắt lại cười rộ lên. Thật tốt, những người chân thật, bạn bè chân thật, cảm thụ tử vong và bầu trời chân thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook