Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
-
Chương 167: Ngày bốn tháng chín
Hình như là mình đã quên điều gì đó thì phải?
Suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu, mưa phùn rất nhẹ như không có trọng lượng gì, dày đặc rơi xuống màn đêm của Yorknew.
Chiếc áo bành tô màu đen thấm đẫm nước mưa, lại không có cảm giác lạnh. Chrollo đi ra khỏi tàu ngầm, hoàn toàn không quan tâm đến mưa dần to.
Thần kinh sâu sắc dần dần thích ứng với tiếng ồn của mưa rơi xuống mặt đất từ bốn phương tám hướng, so với âm thanh của mưa, hắn càng thích nghe nhịp bước chân của những người đi ngang qua hắn. Mỗi cách đi đường đều có điểm bất đồng, rất nhỏ hoặc là thô ráp. Hắn cũng vậy, hơn nữa không thể dễ dàng thay đổi.
Hắn thích sự bất đồng này, bởi vì chỉ cần một loại bước chân mà lặp lại hơn ba lần đi qua hắn, là hắn biết mình đang bị theo dõi.
Coltopi vươn tay ra, trên cổ tay áo màu trắng có mưa thấm nhỏ xuống đất. Hắn chỉ vào phương hướng khách sạn Beitacle, tiếng nói áp lực ở trong mưa mang vẻ lãnh khốc “Hắn di chuyển.” mắt màu lửa đỏ bị Coltopi phục chế đã bắt đầu muốn chạy trốn thoát khỏi sự truy tung của bọn họ.
“Giữ khoảng cách an toàn, đi!” Nếu đã quyết định tiếp tục ở lại thành phố Yorknew, vậy thì tìm ra kẻ giữ đôi mắt màu lửa đỏ chính là nhiệm vụ thứ nhất của băng Ryodan. Mà muốn tìm được người, trước hết phải lấy được mắt.
Dốc toàn bộ lực lượng - gần một nửa con nhện - nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của con mồi, trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, thờ ơ không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người qua đường, chạy rất nhanh vượt qua các chướng ngại vật.
Loại tốc độ không phải người khiến một vài ô tô đang chạy phải vội vàng phanh lại, hoàn toàn không biết mấy kẻ vừa dẫm lên đỉnh xe mình, chạy nhanh đến mức hơn cả xe ô tô là từ đâu ra.
Bọn họ dễ dàng chạy lên tường, né đám người đông nghịt, cứ thế nhẹ nhàng chạy qua đỉnh đầu người khác. Khi có người nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên, thì lại chỉ nhìn thấy vạt áo bay lên, chợt lóe mà qua ở chỗ rẽ.
Ở vị trí trung tâm, họa tiết nghịch chữ thập sau lưng chiếc áo bành tô màu đen gây chú ý hơn cả, tất cả những người nhìn thấy nhóm người kỳ quái ấy chạy, mắt nhìn thấy chiếc áo bành tô thêu chữ thập và bóng dáng chủ nhân ấy trước tiên.
Tiếng nhịp bước chân riêng biệt, tiếng mưa rơi, tiếng gió và tiếng ô tô khởi động, rõ ràng lại mơ hồ, tiến từ lỗ tai vào đầu hắn.
Nobunaga và Coltopi chạy ở phía trước, tiếng vang của đế giày gỗ cơ hồ bao trùm tiếng bước chân của Coltopi. Pakunoda chạy bên cạnh hắn, Machi ở bên phải phía sau hắn, còn Shizuku phụ trách toàn bộ phía sau lưng... Tiếng bước chân phía sau Shizuku là ai?
“Chúng ta... bị theo dõi.” trong đôi mắt màu đen của người phát hiện không hề có chút khác thường, hắn vẫn giữ tốc độ, không bởi vì bị theo dõi mà chậm hơn chút nào, không để kẻ theo dõi sau lưng nhận ra mình đã bị phát hiện.
Khi nào thì bắt đầu, đại quảng trường, tàu ngầm hay là trên quốc lộ? Là mafia chưa từ bỏ ý định hay là kẻ báo thù?
Vừa bình tĩnh nghĩ lại vừa nói với thành viên phía trước: “Nobunaga, Pakunoda, Coltopi, ba người tiếp tục đuổi theo.”
“Được, nếu cái tên ở sau lưng kia là sát thủ dùng xích thì nhất định phải để hắn cho tôi đấy!” Nobunaga siết chặt chuôi đao bên hông, bộ mặt dữ tợn quay đầu hô to.
Đội ngũ sáu người bị gãy trong nháy mắt, ba người phía sau không có chút chậm trễ trở ngại gì, dừng lại nhanh với tốc độ kinh người, quay đầu xoay người, vạt áo do quán tính tạo ra một hình cung trong không khí.
Mưa dần dần nhỏ đi, bọn họ xoay người đối mặt với con phố bật đèn nê ông bình thường, ánh sáng màu sặc sỡ lạnh như băng chiếu từ các cửa hàng ra hè phố. Thành phố này chẳng phân biệt đêm khuya hay ban ngày, lượng đèn thắp sáng còn lạnh hơn mưa khiến cho người ta dễ dàng quên sự lặng im của bóng tối.
Phải bức con mồi đến mức không còn đường lui, đuổi bắt cắt đứt tất cả đường lui.
“Bang chủ, kẻ theo dõi đã trốn vào trong ngõ nhỏ.” Machi buông ngón tay đang quấn chỉ bằng năng lực Niệm xuống, giữa móng tay phấn hồng cùng ngón tay thon dài tuyệt đẹp có lóe ra ánh sáng sắc bén. Mưa chảy từ mái tóc màu tím của cô xuống, nhỏ lên lông mi dài, cô không hề chớp mắt một cái, cực kỳ khẳng định vị trí mà mắt mình nhìn thấy.
Ngõ nhỏ ở phía sau một cửa hàng bán đồ trẻ em, bóng tối nồng đậm lan tràn từ ánh đèn đường, lại bị bao phủ dưới ánh sáng.
Vừa rồi quả thật có người nhanh chóng trốn vào, phản ứng rất nhanh, không giống là người thường. Nhưng so với nói đó là một sự theo dõi thất bại, không bằng nói là tốc độ chạy như điên nhất định phải đuổi kịp bọn họ.
Như vậy rõ ràng điếu vĩ, sát thủ dùng xích ngu xuẩn như vậy sao?
Trong đầu mỗ bang chủ thói quen chứa một đống vấn đề, rồi lại dẫm nát chúng nó, không rách tung toé thì sẽ không thấy thoải mái. Hắn nhớ tới tính cách của sát thủ dùng xích, không nóng vội giống như vậy. Lại bởi vì quá lý trí mà nhất thời không ý thức được cái gọi là cừu hận sẽ làm người ta mất đi sự bình tĩnh cơ bản nhất.
Hắn chậm rãi tới gần ngõ nhỏ, ngoài ngõ nhỏ ra, còn có một kẻ trốn sau thùng rác đối diện ngõ nhỏ. Mọi tạp âm bên tai đều tự động nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng hít thở hơi mất khống chế của con mồi trong ngõ nhỏ. Cùng hai thành viên phối hợp ăn ý, đẩy đối phương vào đường cùng. Đừng trốn, chỉ cần ngươi lộ ra lưng chạy trốn, ngươi sẽ bị giết chết.
Một cảm xúc lãnh khốc lại hỗn loạn điên cuồng đang thong thả nhuộm dần đôi mắt đen thâm thúy của hắn, biểu cảm không thay đổi, cho nên không có ai phát hiện ra sự bất ổn dưới bề ngoài bình tĩnh của hắn. Lúc trước hắn cho Hisoka nhập đoàn, có lẽ chính là bởi vì dáng vẻ Hisoka giết người rất tuyệt. Miru nói đúng, hắn rất thích Ubogin, bởi vì Ubogin chỉ đơn thuần là muốn chém giết. Mà Hisoka, hắn thích dục vọng muốn tự do phá phách của thành viên số 4 này. Bởi vì đôi khi, hắn cũng sẽ như vậy.
Dám không chút cố kỵ bám theo sau bọn họ như vậy, ngoài kẻ ngu không biết sống chết ra, thì chính là cao thủ có năng lực Niệm mạnh đến mức có thể đối kháng bọn họ.
Nếu là cao thủ năng lực Niệm...
“Rất xin lỗi! Tôi xin đầu hàng!” Sau thùng rác, đột nhiên một kẻ chạy ra, người nọ giơ cao hai tay, áo màu xanh lá cây và quần đùi cùng màu thấm mưa ướt sũng. Mái tóc con nhím màu đen, vẻ mặt xấu hổ đến mức rất thiên chân cứng ngắc tươi cười.
Một... đứa trẻ.
Cái gọi là dục vọng hắc ám muốn phá phách, cảm giác chờ mong gặp được cao thủ lại bị thu toàn bộ về khi “cao thủ” nhảy ra luống cuống xin lỗi. Hai tay mà Chrollo cho trong áo bành tô lười cử động, hắn cúi mắt lạnh lùng nhìn đứa trẻ yếu ớt như châu chấu, biểu cảm có một khắc rất ngốc. Giống như bữa tối hắn chờ mong lại chỉ trong một giây khẩn trương biến thành súp lơ và sữa vậy, hắn tỏ vẻ bất mãn bằng sự vô cảm.
“Còn một kẻ khác, đi ra.” bang chủ nhà bọn họ vô cảm ngẩn người, Machi cũng không ngốc. Giọng cô bắt đầu mất kiên nhẫn, xem ra cô không hề có chút hảo cảm gì đối với hai kẻ theo dõi này.
Trong ngõ nhỏ, lại một đứa trẻ bước ra, là một đứa mặc đâu áo mưa, mắt mèo tóc trắng. Hắn đứng bên cạnh tên bạn đang cười đến mức miệng sắp run rẩy, dáng vẻ tùy tiện thờ ơ.
Bang chủ đại nhân nhìn thấy “sữa” đi ra, một chút hứng thú cuối cùng cũng mất đi. Không có cao thủ, chỉ có trẻ con.
“Bang chủ, làm sao bây giờ?” Machi nhìn hai bàn ‘súp lơ’ từng bị băng Ryodan bắt được một lần, cô cũng không có hứng thú gì. Cứ nghĩ đến Nobunaga từng có ý định kéo thằng nhóc đầu con nhím kia vào băng là cô mất bình tĩnh, tiêu chuẩn gia nhập băng Ryodan của bọn họ khi nào thì bị hạ thấp đến như vậy chứ.
“Bắt lại chúng trước đã.” Hắn xoay người sang chỗ khác, không nhìn hai đứa trẻ kia thêm lần nào nữa.
Chỉ mới bước được hai bước, tiếng giầy bước qua một vũng nước nhỏ làm dậy lên tiếng bọt nước rơi khiến hắn dừng lại. Vừa rồi hình như quên mất điều gì đó, hắn vươn tay hơi ôm miệng, đôi mắt tối tăm rậm rạp hơi đăm chiêu. Hắn đột nhiên mở miệng nói: “Gon, Killua.” Âm thanh xuyên thấu qua ngón tay có chút lầm lì, như là không phải đang gọi ai, mà chỉ là một loại lầm bầm lầu bầu nhớ lại.
Chỉ cần cho rằng vô dụng, thì sẽ bị tẩy trôi đi rất nhanh chóng, sẽ không dễ dàng nhớ lại. Trừ phi trí nhớ mà hắn cho là vô dụng lại xuất hiện, mở ra chiếc hộp Pandora.
Hắn nhớ tới cuộc thi Hunter, ngoài Netero ra, cơ hồ không có ấn tượng gì rõ ràng. Hắn nhận ra hai đứa trẻ này cũng chỉ là bởi vì Miru từng bị nhốt cùng chúng trong tháp Cạm Bẫy.
Bị sợi Niệm của Machi trói chặt hai tay túm đi, Gon và Killua có chút kỳ quái nhìn về phía người đàn ông tóc đen đang đưa lưng về phía họ, không biết vì sao đối phương lại bỗng dưng gọi tên bọn họ.
“Các cậu đã gặp Miru chưa?” Hắn quay đầu lại, bình tĩnh hỏi.
Phản ứng đầu tiên của Killua chính là nhíu mày, sao lại hỏi câu đó, cạm bẫy?
“Miru?” Gon nghi hoặc lặp lại, nhưng hắn không định trả lời, bình thường hay ngu ngơ nhưng không có nghĩa là lúc nào cậu cũng như thế.
“Tức là đã gặp.” Liếc hai đứa trẻ một vòng, có được đáp án, người nào đó nói.
Shizuku có chút hậu tri hậu giác nhìn thoáng qua Machi, khó hiểu, không biết bang chủ hỏi vấn đề này làm gì? Machi thờ ơ giật giật khóe miệng, tỏ vẻ cô cũng không rõ.
“Các cậu quen biết Miru không?” vấn đề thứ hai lại được hỏi ra rất bình thường, hắn không hề cảm thấy mình quá đột ngột, túm hai đứa trẻ vô tội không ngừng ép hỏi người ta xem mấy người có quen biết phụ nữ của tôi hay không.
Gon nghi hoặc, cảm thấy quái dị, nên trả lời như thế nào? Nói quen thì sẽ gây phiền toái cho Miru sao? Tuy rằng Killua nói Miru là thành viên băng Ryodan, nhưng cậu thấy thế nào cũng cảm thấy không giống.
Khác với Gon, Killua cực kỳ đề phòng. Cậu cười lạnh mở miệng “Tôi không biết anh muốn hỏi cái gì?” Đúng vậy, cậu luôn luôn đề phòng thâm ý sau mấy vấn đề này.
“Tức là quen biết, khi nào thì quen, cuộc thi Hunter?” Hắn nhìn thoáng qua Killua, lại nhìn thoáng qua Gon. Thằng nhóc đầu con nhím có vẻ ngốc. Hắn rất bình tĩnh lầm bầm lầu bầu “Vì sao Miru không nói cho tôi biết, cô ấy quen biết hai cậu?”
Vì sao cô ấy phải nói cho ngươi?
Biểu cảm lần này của Killua và Gon nhất trí thần kỳ, bọn họ đều cảm thấy cái tên thoạt nhìn hơi ngốc trước mặt này rất không bình thường.
“Nếu cô ấy không nói cho tôi biết, thì tức là cô ấy biết nếu để tôi phát hiện ra các cậu thì sẽ gây bất lợi cho các cậu, cô ấy có tật xấu là luôn xen vào việc của người khác.” thói quen lầm bầm lầu bầu cũng không phải là tật tốt gì, hắn mà phát tác thì cũng không quan tâm nơi này là bên đường cái người đến người đi. Các loại suy nghĩ trong đầu vận chuyển với tốc độ cao sẽ gây ra di chứng trực tiếp, chính là bề ngoài có chút ngơ ngác.
Shizuku hơi nghiêng người một bước, cô biết mỗi khi bang chủ trở nên như vậy là sẽ liên miên không dứt, cho nên trực tiếp chú ý bốn phía bang chủ, bố trí mạng nhện cảnh giác của con nhện.
“Vì sao Miru lại cho rằng tôi sẽ gây bất lợi cho các cậu?” Vấn đề càng ngày càng không lý giải được, rất nhiều lúc, hắn căn bản không cần đáp án của người khác, hắn chỉ là đang hỏi chính mình mà thôi.
Mưa liên miên không dứt, trong thành phố, đám đông giơ ô đủ mọi màu sắc che tốp năm tốp ba, hoặc là một mình bước qua.
Machi cùng Shizuku cực có ăn ý trầm mặc không nói, để bang chủ của bọn họ lầm bầm lầu bầu cho đủ, loại tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên.
Còn Gon và Killua cũng không bất tiện gì nhiều, đầu óc tên này bị bệnh sao, rõ ràng là hỏi bọn họ, nhưng lại đứng ở một bên tự quyết định.
“Các cậu có cái gì có thể khiến tôi có sát khí chứ, tôi xác định là trước cuộc thi Hunter, cô ấy không có cơ hội gì để quen biết các cậu mới đúng.” rất nhiều chi tiết nhỏ của cuộc thi Hunter chậm rãi hiện ra trong đầu, hắn nhớ tới một vài cảnh tượng khi đó, hai đứa trẻ này cũng không quen biết cô ấy.
“Killua, cậu quen hắn à?” Gon nghe xong nửa ngày mới có chút hậu tri hậu giác, nhẹ giọng hỏi.
“Là quái nhân quấn vải bọn mình đã gặp hồi cuộc thi Hunter.” Chính là người đàn ông quái dị đi theo “ôn thần”. Đối với cậu bạn chậm chạp trì độn, Killua hoàn toàn bó tay, hiện giờ bọn họ chẳng khác gì thịt ba chỉ bị người ta cho lên thớt gỗ, chỉ biết chờ con dao kia mổ xẻ bọn họ thành lát mỏng nấu ăn.
“À.” Gon rất phối hợp gật đầu, cậu chuyên chú bình tĩnh nhớ lại một hồi mới nói “Hơi hơi giống.”
Quái nhân quấn vải khiến người ta không thoải mái hồi cuộc thi Hunter cùng với người đàn ông trước mặt này thật sự rất giống, nhưng cậu lại cảm thấy có chút không giống lắm.
“Bị lừa...” tay di chuyển khỏi bên miệng, người đàn ông trẻ tuổi tóc đen mắt đen này đột nhiên nói.
Vì sao hắn lại cho rằng ban đầu người Miru chú ý là hai cậu bé này, đó là bởi vì Miru khiến hắn nghĩ như vậy. Không nhất định là hai đứa trẻ này, rất có thể là người bên cạnh chúng... Dãy số báo danh trong cuộc thi Hunter sắp xếp như thế nào? Có vài kẻ bị chết quá nhanh thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng, nhóm người đi theo hai đứa trẻ này hình như có một kẻ tên Hanzo, hắn là số 294 thì phải. Tonpa 16, Pokkle là 53? Nghĩ nghĩ, ngoài kẻ số 403 tên là Leorio, còn có số 404 tên là... Kurapika.
“Áo dài truyền thống màu xanh da trời viền da cam... sao?” Trang phục truyền thống của vài dân tộc thiểu số trên khu vực núi cao rừng rậm phương bắc. Mà trong số các dân tộc đó, có một dân tộc tên là Kuruta. Người mặc loại trang phục này xuất hiện không nhất định là thuộc tộc Kuruta, nhưng nếu ngay từ đầu Miru đã không muốn hắn chú ý tới, vậy thì người tên Kurapika kia rất có khả năng sẽ đến từ tộc Kuruta.
Bởi vì cô ấy cực kỳ chán ghét mắt màu lửa đỏ mà năm đó hắn tự tay móc ra làm món quà, số người còn sống sót của tộc Kuruta không nhiều, nếu tên số 404 kia là người sống sót, vậy thì tỷ lệ hắn trở thành sát thủ dùng xích là bao nhiêu?
“Một vấn đề cuối cùng, trước buổi chiều ngày ba tháng chín, các cậu từng gặp Miru phải không?” Vấn đề này rõ ràng không phải tự hỏi tự đáp, mà là cưỡng chế, mang theo tính ép hỏi. Lúc này, hắn lại trở nên chuyên chú đáng sợ, mắt đen nhìn chăm chú vào con mồi, cảm giác áp bách kiểu ‘ngươi không phải là vật còn sống’.
Mưa thấm nhập vào trong hai mắt căng cứng của Gon, mang đến một tia lạnh lạnh đau đớn. Đôi mắt hắn khuyết thiếu nhiệt độ cơ bản nhất của loài người, khiến cậu bé quá trực giác hóa này run lên, không hề nhận ra móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hưng phấn ẩn ẩn cùng với run rẩy xuất hiện.
Không được ai trả lời, người nào đó mắt than chỉ thản nhiên liếc hai người họ một cái, rồi vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ “Nói cách khác, cô ấy và các cậu từng gặp rồi.”
Gon cùng Killua cơ hồ muốn cùng rít gào vào mặt tên không bình thường này “Ngươi làm sao mà biết được! Biết đọc suy nghĩ của người khác sao!!”
“Chị ta và bọn này đúng là có gặp, còn tán gẫu rất khoái trá nữa cơ.” Killua đảo mắt mèo, tâm tư xấu xa nào đó nhanh chóng xẹt qua mắt. Cậu cảm thấy cho dù thừa nhận quen biết cái chị ngu ngốc kia chắc cũng sẽ không có kết quả tệ hơn. Cho nên cậu cực kỳ vô trách nhiệm ác liệt nói dối “Tán gẫu một vài chuyện về mấy người.” Nếu vu oan có thể đánh lạc hướng, vậy thì sao lại không làm, ít nhất hiện giờ bọn họ phải bảo vệ bí mật cho Kurapika.
“Ủa? Đâu có, Killua. Miru từ đầu tới đuôi chỉ ăn thôi, chị ấy đâu có nói với bọn mình chuyện về băng Ryodan đâu.” Gon lập tức không ủng hộ lời nói của bạn, cậu không hề nghĩ ngợi bật thốt lên phản bác.
Biểu cảm mà Killua tự nhận là nghiêm túc đến mức rất thích hợp nói dối lập tức đông cứng, chưa bao giờ cậu cảm thấy mình bi kịch như thế. Nếu không phải hai tay bị kẻ sau lưng trói chặt, cậu nhất định sẽ lập tức bóp cổ Gon phẫn nộ rống to, cậu muốn thật thà thì cũng muốn chọn đúng nơi chứ!!! Sớm hay muộn thì cũng có một ngày cậu sẽ bởi vì quá thành thực mà bị người ta xử lý đấy!!!
“Đương nhiên là như thế, không có khả năng Miru lại nói cho mấy người chuyện đó.” So với Gon còn chắc chắn hơn là bang chủ băng Ryodan, hắn phản bác có chút trẻ con cố chấp, mím môi hơi hạ xuống biểu hiện ra rằng hắn mất hứng khi thấy có người lại hoài nghi chuyện này.
Điều hắn muốn hỏi chưa bao giờ là Miru có tiết lộ tình báo về băng Ryodan hay không, mà là nếu lúc trước Miru có gặp hai đứa trẻ này, như vậy thì rất có khả năng cũng gặp sát thủ dùng xích. Hisoka bị sát thủ dùng xích khống chế, như vậy, sát thủ dùng xích có khống chế cô ấy không?
Điều kiện tiên quyết là, sát thủ dùng xích là Kurapika.
“Bang chủ.” Machi căng sợi Niệm trên ngón tay, ánh đèn dưới mái hiên cửa hàng xuyên thấu qua mưa, in lại vào đồng tử mắt màu vàng, tinh xảo lạnh lùng. “Giải quyết bọn chúng hiện giờ hay thế nào?” Đã hỏi được những vấn đề cần hỏi, hai thằng nhóc này cứ luôn chạy xung quanh bọn họ khiến cô thấy hơi phiền.
“Đến khách sạn Beitacle chờ đám Pakunoda, tôi đã biết đại khái ai là sát thủ dùng xích, chỉ cần kiểm tra trí nhớ của hai đứa này.” Hắn xoay người tiếp tục đi, không chút để ý con mồi vừa vào tay. “Nếu chúng muốn chạy trốn thì giết.”
Bất luận kẻ báo thù là ai, đều không thoát được quan hệ với mắt màu lửa đỏ, loại giãy dụa này rất vô nghĩa. Hắn xác định thân thể Miru không bị ai khống chế, bởi vì không có khả năng hắn lại không phát hiện nếu có bất cứ vết thương nào trên người cô ấy.
Nếu không nhờ chuyện lần này, chắc hắn cũng đã quên sạch tộc Kuruta.
Càng đi, hắn càng nhìn thấy rõ ràng, đây là trò chơi nhỏ của em sao? Ngay từ đầu em đã biết ai là người sống sót của tộc Kuruta rồi.
Sự lãnh khốc điên cuồng vốn đang ngủ đông ở mạch máu lại trồi lên, Chrollo chớp mắt, gương mặt trắng nõn ướt sũng nước mưa, hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng, tươi cười thiên chân vô hại.
Luôn thích làm một đống trò để phân tán lực chú ý, nếu kẻ sát thủ dùng xích kia đúng là người của tộc Kuruta, vậy thì sau khi bắt được con mồi, hắn sẽ tự tay móc mắt màu đỏ của tên kia ra, cho vào bình tặng cô ấy. Là phần thưởng vì đã giấu diếm trò chơi.
Em thấy được không, Miru.
Suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu, mưa phùn rất nhẹ như không có trọng lượng gì, dày đặc rơi xuống màn đêm của Yorknew.
Chiếc áo bành tô màu đen thấm đẫm nước mưa, lại không có cảm giác lạnh. Chrollo đi ra khỏi tàu ngầm, hoàn toàn không quan tâm đến mưa dần to.
Thần kinh sâu sắc dần dần thích ứng với tiếng ồn của mưa rơi xuống mặt đất từ bốn phương tám hướng, so với âm thanh của mưa, hắn càng thích nghe nhịp bước chân của những người đi ngang qua hắn. Mỗi cách đi đường đều có điểm bất đồng, rất nhỏ hoặc là thô ráp. Hắn cũng vậy, hơn nữa không thể dễ dàng thay đổi.
Hắn thích sự bất đồng này, bởi vì chỉ cần một loại bước chân mà lặp lại hơn ba lần đi qua hắn, là hắn biết mình đang bị theo dõi.
Coltopi vươn tay ra, trên cổ tay áo màu trắng có mưa thấm nhỏ xuống đất. Hắn chỉ vào phương hướng khách sạn Beitacle, tiếng nói áp lực ở trong mưa mang vẻ lãnh khốc “Hắn di chuyển.” mắt màu lửa đỏ bị Coltopi phục chế đã bắt đầu muốn chạy trốn thoát khỏi sự truy tung của bọn họ.
“Giữ khoảng cách an toàn, đi!” Nếu đã quyết định tiếp tục ở lại thành phố Yorknew, vậy thì tìm ra kẻ giữ đôi mắt màu lửa đỏ chính là nhiệm vụ thứ nhất của băng Ryodan. Mà muốn tìm được người, trước hết phải lấy được mắt.
Dốc toàn bộ lực lượng - gần một nửa con nhện - nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của con mồi, trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, thờ ơ không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người qua đường, chạy rất nhanh vượt qua các chướng ngại vật.
Loại tốc độ không phải người khiến một vài ô tô đang chạy phải vội vàng phanh lại, hoàn toàn không biết mấy kẻ vừa dẫm lên đỉnh xe mình, chạy nhanh đến mức hơn cả xe ô tô là từ đâu ra.
Bọn họ dễ dàng chạy lên tường, né đám người đông nghịt, cứ thế nhẹ nhàng chạy qua đỉnh đầu người khác. Khi có người nhận ra, ngẩng đầu nhìn lên, thì lại chỉ nhìn thấy vạt áo bay lên, chợt lóe mà qua ở chỗ rẽ.
Ở vị trí trung tâm, họa tiết nghịch chữ thập sau lưng chiếc áo bành tô màu đen gây chú ý hơn cả, tất cả những người nhìn thấy nhóm người kỳ quái ấy chạy, mắt nhìn thấy chiếc áo bành tô thêu chữ thập và bóng dáng chủ nhân ấy trước tiên.
Tiếng nhịp bước chân riêng biệt, tiếng mưa rơi, tiếng gió và tiếng ô tô khởi động, rõ ràng lại mơ hồ, tiến từ lỗ tai vào đầu hắn.
Nobunaga và Coltopi chạy ở phía trước, tiếng vang của đế giày gỗ cơ hồ bao trùm tiếng bước chân của Coltopi. Pakunoda chạy bên cạnh hắn, Machi ở bên phải phía sau hắn, còn Shizuku phụ trách toàn bộ phía sau lưng... Tiếng bước chân phía sau Shizuku là ai?
“Chúng ta... bị theo dõi.” trong đôi mắt màu đen của người phát hiện không hề có chút khác thường, hắn vẫn giữ tốc độ, không bởi vì bị theo dõi mà chậm hơn chút nào, không để kẻ theo dõi sau lưng nhận ra mình đã bị phát hiện.
Khi nào thì bắt đầu, đại quảng trường, tàu ngầm hay là trên quốc lộ? Là mafia chưa từ bỏ ý định hay là kẻ báo thù?
Vừa bình tĩnh nghĩ lại vừa nói với thành viên phía trước: “Nobunaga, Pakunoda, Coltopi, ba người tiếp tục đuổi theo.”
“Được, nếu cái tên ở sau lưng kia là sát thủ dùng xích thì nhất định phải để hắn cho tôi đấy!” Nobunaga siết chặt chuôi đao bên hông, bộ mặt dữ tợn quay đầu hô to.
Đội ngũ sáu người bị gãy trong nháy mắt, ba người phía sau không có chút chậm trễ trở ngại gì, dừng lại nhanh với tốc độ kinh người, quay đầu xoay người, vạt áo do quán tính tạo ra một hình cung trong không khí.
Mưa dần dần nhỏ đi, bọn họ xoay người đối mặt với con phố bật đèn nê ông bình thường, ánh sáng màu sặc sỡ lạnh như băng chiếu từ các cửa hàng ra hè phố. Thành phố này chẳng phân biệt đêm khuya hay ban ngày, lượng đèn thắp sáng còn lạnh hơn mưa khiến cho người ta dễ dàng quên sự lặng im của bóng tối.
Phải bức con mồi đến mức không còn đường lui, đuổi bắt cắt đứt tất cả đường lui.
“Bang chủ, kẻ theo dõi đã trốn vào trong ngõ nhỏ.” Machi buông ngón tay đang quấn chỉ bằng năng lực Niệm xuống, giữa móng tay phấn hồng cùng ngón tay thon dài tuyệt đẹp có lóe ra ánh sáng sắc bén. Mưa chảy từ mái tóc màu tím của cô xuống, nhỏ lên lông mi dài, cô không hề chớp mắt một cái, cực kỳ khẳng định vị trí mà mắt mình nhìn thấy.
Ngõ nhỏ ở phía sau một cửa hàng bán đồ trẻ em, bóng tối nồng đậm lan tràn từ ánh đèn đường, lại bị bao phủ dưới ánh sáng.
Vừa rồi quả thật có người nhanh chóng trốn vào, phản ứng rất nhanh, không giống là người thường. Nhưng so với nói đó là một sự theo dõi thất bại, không bằng nói là tốc độ chạy như điên nhất định phải đuổi kịp bọn họ.
Như vậy rõ ràng điếu vĩ, sát thủ dùng xích ngu xuẩn như vậy sao?
Trong đầu mỗ bang chủ thói quen chứa một đống vấn đề, rồi lại dẫm nát chúng nó, không rách tung toé thì sẽ không thấy thoải mái. Hắn nhớ tới tính cách của sát thủ dùng xích, không nóng vội giống như vậy. Lại bởi vì quá lý trí mà nhất thời không ý thức được cái gọi là cừu hận sẽ làm người ta mất đi sự bình tĩnh cơ bản nhất.
Hắn chậm rãi tới gần ngõ nhỏ, ngoài ngõ nhỏ ra, còn có một kẻ trốn sau thùng rác đối diện ngõ nhỏ. Mọi tạp âm bên tai đều tự động nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng hít thở hơi mất khống chế của con mồi trong ngõ nhỏ. Cùng hai thành viên phối hợp ăn ý, đẩy đối phương vào đường cùng. Đừng trốn, chỉ cần ngươi lộ ra lưng chạy trốn, ngươi sẽ bị giết chết.
Một cảm xúc lãnh khốc lại hỗn loạn điên cuồng đang thong thả nhuộm dần đôi mắt đen thâm thúy của hắn, biểu cảm không thay đổi, cho nên không có ai phát hiện ra sự bất ổn dưới bề ngoài bình tĩnh của hắn. Lúc trước hắn cho Hisoka nhập đoàn, có lẽ chính là bởi vì dáng vẻ Hisoka giết người rất tuyệt. Miru nói đúng, hắn rất thích Ubogin, bởi vì Ubogin chỉ đơn thuần là muốn chém giết. Mà Hisoka, hắn thích dục vọng muốn tự do phá phách của thành viên số 4 này. Bởi vì đôi khi, hắn cũng sẽ như vậy.
Dám không chút cố kỵ bám theo sau bọn họ như vậy, ngoài kẻ ngu không biết sống chết ra, thì chính là cao thủ có năng lực Niệm mạnh đến mức có thể đối kháng bọn họ.
Nếu là cao thủ năng lực Niệm...
“Rất xin lỗi! Tôi xin đầu hàng!” Sau thùng rác, đột nhiên một kẻ chạy ra, người nọ giơ cao hai tay, áo màu xanh lá cây và quần đùi cùng màu thấm mưa ướt sũng. Mái tóc con nhím màu đen, vẻ mặt xấu hổ đến mức rất thiên chân cứng ngắc tươi cười.
Một... đứa trẻ.
Cái gọi là dục vọng hắc ám muốn phá phách, cảm giác chờ mong gặp được cao thủ lại bị thu toàn bộ về khi “cao thủ” nhảy ra luống cuống xin lỗi. Hai tay mà Chrollo cho trong áo bành tô lười cử động, hắn cúi mắt lạnh lùng nhìn đứa trẻ yếu ớt như châu chấu, biểu cảm có một khắc rất ngốc. Giống như bữa tối hắn chờ mong lại chỉ trong một giây khẩn trương biến thành súp lơ và sữa vậy, hắn tỏ vẻ bất mãn bằng sự vô cảm.
“Còn một kẻ khác, đi ra.” bang chủ nhà bọn họ vô cảm ngẩn người, Machi cũng không ngốc. Giọng cô bắt đầu mất kiên nhẫn, xem ra cô không hề có chút hảo cảm gì đối với hai kẻ theo dõi này.
Trong ngõ nhỏ, lại một đứa trẻ bước ra, là một đứa mặc đâu áo mưa, mắt mèo tóc trắng. Hắn đứng bên cạnh tên bạn đang cười đến mức miệng sắp run rẩy, dáng vẻ tùy tiện thờ ơ.
Bang chủ đại nhân nhìn thấy “sữa” đi ra, một chút hứng thú cuối cùng cũng mất đi. Không có cao thủ, chỉ có trẻ con.
“Bang chủ, làm sao bây giờ?” Machi nhìn hai bàn ‘súp lơ’ từng bị băng Ryodan bắt được một lần, cô cũng không có hứng thú gì. Cứ nghĩ đến Nobunaga từng có ý định kéo thằng nhóc đầu con nhím kia vào băng là cô mất bình tĩnh, tiêu chuẩn gia nhập băng Ryodan của bọn họ khi nào thì bị hạ thấp đến như vậy chứ.
“Bắt lại chúng trước đã.” Hắn xoay người sang chỗ khác, không nhìn hai đứa trẻ kia thêm lần nào nữa.
Chỉ mới bước được hai bước, tiếng giầy bước qua một vũng nước nhỏ làm dậy lên tiếng bọt nước rơi khiến hắn dừng lại. Vừa rồi hình như quên mất điều gì đó, hắn vươn tay hơi ôm miệng, đôi mắt tối tăm rậm rạp hơi đăm chiêu. Hắn đột nhiên mở miệng nói: “Gon, Killua.” Âm thanh xuyên thấu qua ngón tay có chút lầm lì, như là không phải đang gọi ai, mà chỉ là một loại lầm bầm lầu bầu nhớ lại.
Chỉ cần cho rằng vô dụng, thì sẽ bị tẩy trôi đi rất nhanh chóng, sẽ không dễ dàng nhớ lại. Trừ phi trí nhớ mà hắn cho là vô dụng lại xuất hiện, mở ra chiếc hộp Pandora.
Hắn nhớ tới cuộc thi Hunter, ngoài Netero ra, cơ hồ không có ấn tượng gì rõ ràng. Hắn nhận ra hai đứa trẻ này cũng chỉ là bởi vì Miru từng bị nhốt cùng chúng trong tháp Cạm Bẫy.
Bị sợi Niệm của Machi trói chặt hai tay túm đi, Gon và Killua có chút kỳ quái nhìn về phía người đàn ông tóc đen đang đưa lưng về phía họ, không biết vì sao đối phương lại bỗng dưng gọi tên bọn họ.
“Các cậu đã gặp Miru chưa?” Hắn quay đầu lại, bình tĩnh hỏi.
Phản ứng đầu tiên của Killua chính là nhíu mày, sao lại hỏi câu đó, cạm bẫy?
“Miru?” Gon nghi hoặc lặp lại, nhưng hắn không định trả lời, bình thường hay ngu ngơ nhưng không có nghĩa là lúc nào cậu cũng như thế.
“Tức là đã gặp.” Liếc hai đứa trẻ một vòng, có được đáp án, người nào đó nói.
Shizuku có chút hậu tri hậu giác nhìn thoáng qua Machi, khó hiểu, không biết bang chủ hỏi vấn đề này làm gì? Machi thờ ơ giật giật khóe miệng, tỏ vẻ cô cũng không rõ.
“Các cậu quen biết Miru không?” vấn đề thứ hai lại được hỏi ra rất bình thường, hắn không hề cảm thấy mình quá đột ngột, túm hai đứa trẻ vô tội không ngừng ép hỏi người ta xem mấy người có quen biết phụ nữ của tôi hay không.
Gon nghi hoặc, cảm thấy quái dị, nên trả lời như thế nào? Nói quen thì sẽ gây phiền toái cho Miru sao? Tuy rằng Killua nói Miru là thành viên băng Ryodan, nhưng cậu thấy thế nào cũng cảm thấy không giống.
Khác với Gon, Killua cực kỳ đề phòng. Cậu cười lạnh mở miệng “Tôi không biết anh muốn hỏi cái gì?” Đúng vậy, cậu luôn luôn đề phòng thâm ý sau mấy vấn đề này.
“Tức là quen biết, khi nào thì quen, cuộc thi Hunter?” Hắn nhìn thoáng qua Killua, lại nhìn thoáng qua Gon. Thằng nhóc đầu con nhím có vẻ ngốc. Hắn rất bình tĩnh lầm bầm lầu bầu “Vì sao Miru không nói cho tôi biết, cô ấy quen biết hai cậu?”
Vì sao cô ấy phải nói cho ngươi?
Biểu cảm lần này của Killua và Gon nhất trí thần kỳ, bọn họ đều cảm thấy cái tên thoạt nhìn hơi ngốc trước mặt này rất không bình thường.
“Nếu cô ấy không nói cho tôi biết, thì tức là cô ấy biết nếu để tôi phát hiện ra các cậu thì sẽ gây bất lợi cho các cậu, cô ấy có tật xấu là luôn xen vào việc của người khác.” thói quen lầm bầm lầu bầu cũng không phải là tật tốt gì, hắn mà phát tác thì cũng không quan tâm nơi này là bên đường cái người đến người đi. Các loại suy nghĩ trong đầu vận chuyển với tốc độ cao sẽ gây ra di chứng trực tiếp, chính là bề ngoài có chút ngơ ngác.
Shizuku hơi nghiêng người một bước, cô biết mỗi khi bang chủ trở nên như vậy là sẽ liên miên không dứt, cho nên trực tiếp chú ý bốn phía bang chủ, bố trí mạng nhện cảnh giác của con nhện.
“Vì sao Miru lại cho rằng tôi sẽ gây bất lợi cho các cậu?” Vấn đề càng ngày càng không lý giải được, rất nhiều lúc, hắn căn bản không cần đáp án của người khác, hắn chỉ là đang hỏi chính mình mà thôi.
Mưa liên miên không dứt, trong thành phố, đám đông giơ ô đủ mọi màu sắc che tốp năm tốp ba, hoặc là một mình bước qua.
Machi cùng Shizuku cực có ăn ý trầm mặc không nói, để bang chủ của bọn họ lầm bầm lầu bầu cho đủ, loại tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên.
Còn Gon và Killua cũng không bất tiện gì nhiều, đầu óc tên này bị bệnh sao, rõ ràng là hỏi bọn họ, nhưng lại đứng ở một bên tự quyết định.
“Các cậu có cái gì có thể khiến tôi có sát khí chứ, tôi xác định là trước cuộc thi Hunter, cô ấy không có cơ hội gì để quen biết các cậu mới đúng.” rất nhiều chi tiết nhỏ của cuộc thi Hunter chậm rãi hiện ra trong đầu, hắn nhớ tới một vài cảnh tượng khi đó, hai đứa trẻ này cũng không quen biết cô ấy.
“Killua, cậu quen hắn à?” Gon nghe xong nửa ngày mới có chút hậu tri hậu giác, nhẹ giọng hỏi.
“Là quái nhân quấn vải bọn mình đã gặp hồi cuộc thi Hunter.” Chính là người đàn ông quái dị đi theo “ôn thần”. Đối với cậu bạn chậm chạp trì độn, Killua hoàn toàn bó tay, hiện giờ bọn họ chẳng khác gì thịt ba chỉ bị người ta cho lên thớt gỗ, chỉ biết chờ con dao kia mổ xẻ bọn họ thành lát mỏng nấu ăn.
“À.” Gon rất phối hợp gật đầu, cậu chuyên chú bình tĩnh nhớ lại một hồi mới nói “Hơi hơi giống.”
Quái nhân quấn vải khiến người ta không thoải mái hồi cuộc thi Hunter cùng với người đàn ông trước mặt này thật sự rất giống, nhưng cậu lại cảm thấy có chút không giống lắm.
“Bị lừa...” tay di chuyển khỏi bên miệng, người đàn ông trẻ tuổi tóc đen mắt đen này đột nhiên nói.
Vì sao hắn lại cho rằng ban đầu người Miru chú ý là hai cậu bé này, đó là bởi vì Miru khiến hắn nghĩ như vậy. Không nhất định là hai đứa trẻ này, rất có thể là người bên cạnh chúng... Dãy số báo danh trong cuộc thi Hunter sắp xếp như thế nào? Có vài kẻ bị chết quá nhanh thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng, nhóm người đi theo hai đứa trẻ này hình như có một kẻ tên Hanzo, hắn là số 294 thì phải. Tonpa 16, Pokkle là 53? Nghĩ nghĩ, ngoài kẻ số 403 tên là Leorio, còn có số 404 tên là... Kurapika.
“Áo dài truyền thống màu xanh da trời viền da cam... sao?” Trang phục truyền thống của vài dân tộc thiểu số trên khu vực núi cao rừng rậm phương bắc. Mà trong số các dân tộc đó, có một dân tộc tên là Kuruta. Người mặc loại trang phục này xuất hiện không nhất định là thuộc tộc Kuruta, nhưng nếu ngay từ đầu Miru đã không muốn hắn chú ý tới, vậy thì người tên Kurapika kia rất có khả năng sẽ đến từ tộc Kuruta.
Bởi vì cô ấy cực kỳ chán ghét mắt màu lửa đỏ mà năm đó hắn tự tay móc ra làm món quà, số người còn sống sót của tộc Kuruta không nhiều, nếu tên số 404 kia là người sống sót, vậy thì tỷ lệ hắn trở thành sát thủ dùng xích là bao nhiêu?
“Một vấn đề cuối cùng, trước buổi chiều ngày ba tháng chín, các cậu từng gặp Miru phải không?” Vấn đề này rõ ràng không phải tự hỏi tự đáp, mà là cưỡng chế, mang theo tính ép hỏi. Lúc này, hắn lại trở nên chuyên chú đáng sợ, mắt đen nhìn chăm chú vào con mồi, cảm giác áp bách kiểu ‘ngươi không phải là vật còn sống’.
Mưa thấm nhập vào trong hai mắt căng cứng của Gon, mang đến một tia lạnh lạnh đau đớn. Đôi mắt hắn khuyết thiếu nhiệt độ cơ bản nhất của loài người, khiến cậu bé quá trực giác hóa này run lên, không hề nhận ra móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hưng phấn ẩn ẩn cùng với run rẩy xuất hiện.
Không được ai trả lời, người nào đó mắt than chỉ thản nhiên liếc hai người họ một cái, rồi vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ “Nói cách khác, cô ấy và các cậu từng gặp rồi.”
Gon cùng Killua cơ hồ muốn cùng rít gào vào mặt tên không bình thường này “Ngươi làm sao mà biết được! Biết đọc suy nghĩ của người khác sao!!”
“Chị ta và bọn này đúng là có gặp, còn tán gẫu rất khoái trá nữa cơ.” Killua đảo mắt mèo, tâm tư xấu xa nào đó nhanh chóng xẹt qua mắt. Cậu cảm thấy cho dù thừa nhận quen biết cái chị ngu ngốc kia chắc cũng sẽ không có kết quả tệ hơn. Cho nên cậu cực kỳ vô trách nhiệm ác liệt nói dối “Tán gẫu một vài chuyện về mấy người.” Nếu vu oan có thể đánh lạc hướng, vậy thì sao lại không làm, ít nhất hiện giờ bọn họ phải bảo vệ bí mật cho Kurapika.
“Ủa? Đâu có, Killua. Miru từ đầu tới đuôi chỉ ăn thôi, chị ấy đâu có nói với bọn mình chuyện về băng Ryodan đâu.” Gon lập tức không ủng hộ lời nói của bạn, cậu không hề nghĩ ngợi bật thốt lên phản bác.
Biểu cảm mà Killua tự nhận là nghiêm túc đến mức rất thích hợp nói dối lập tức đông cứng, chưa bao giờ cậu cảm thấy mình bi kịch như thế. Nếu không phải hai tay bị kẻ sau lưng trói chặt, cậu nhất định sẽ lập tức bóp cổ Gon phẫn nộ rống to, cậu muốn thật thà thì cũng muốn chọn đúng nơi chứ!!! Sớm hay muộn thì cũng có một ngày cậu sẽ bởi vì quá thành thực mà bị người ta xử lý đấy!!!
“Đương nhiên là như thế, không có khả năng Miru lại nói cho mấy người chuyện đó.” So với Gon còn chắc chắn hơn là bang chủ băng Ryodan, hắn phản bác có chút trẻ con cố chấp, mím môi hơi hạ xuống biểu hiện ra rằng hắn mất hứng khi thấy có người lại hoài nghi chuyện này.
Điều hắn muốn hỏi chưa bao giờ là Miru có tiết lộ tình báo về băng Ryodan hay không, mà là nếu lúc trước Miru có gặp hai đứa trẻ này, như vậy thì rất có khả năng cũng gặp sát thủ dùng xích. Hisoka bị sát thủ dùng xích khống chế, như vậy, sát thủ dùng xích có khống chế cô ấy không?
Điều kiện tiên quyết là, sát thủ dùng xích là Kurapika.
“Bang chủ.” Machi căng sợi Niệm trên ngón tay, ánh đèn dưới mái hiên cửa hàng xuyên thấu qua mưa, in lại vào đồng tử mắt màu vàng, tinh xảo lạnh lùng. “Giải quyết bọn chúng hiện giờ hay thế nào?” Đã hỏi được những vấn đề cần hỏi, hai thằng nhóc này cứ luôn chạy xung quanh bọn họ khiến cô thấy hơi phiền.
“Đến khách sạn Beitacle chờ đám Pakunoda, tôi đã biết đại khái ai là sát thủ dùng xích, chỉ cần kiểm tra trí nhớ của hai đứa này.” Hắn xoay người tiếp tục đi, không chút để ý con mồi vừa vào tay. “Nếu chúng muốn chạy trốn thì giết.”
Bất luận kẻ báo thù là ai, đều không thoát được quan hệ với mắt màu lửa đỏ, loại giãy dụa này rất vô nghĩa. Hắn xác định thân thể Miru không bị ai khống chế, bởi vì không có khả năng hắn lại không phát hiện nếu có bất cứ vết thương nào trên người cô ấy.
Nếu không nhờ chuyện lần này, chắc hắn cũng đã quên sạch tộc Kuruta.
Càng đi, hắn càng nhìn thấy rõ ràng, đây là trò chơi nhỏ của em sao? Ngay từ đầu em đã biết ai là người sống sót của tộc Kuruta rồi.
Sự lãnh khốc điên cuồng vốn đang ngủ đông ở mạch máu lại trồi lên, Chrollo chớp mắt, gương mặt trắng nõn ướt sũng nước mưa, hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng, tươi cười thiên chân vô hại.
Luôn thích làm một đống trò để phân tán lực chú ý, nếu kẻ sát thủ dùng xích kia đúng là người của tộc Kuruta, vậy thì sau khi bắt được con mồi, hắn sẽ tự tay móc mắt màu đỏ của tên kia ra, cho vào bình tặng cô ấy. Là phần thưởng vì đã giấu diếm trò chơi.
Em thấy được không, Miru.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook