Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
-
Chương 157: Thế giới hòa bình một vạn năm
Con người quả nhiên
nên sống ngốc nghếch mê mang một chút thì tốt hơn, nếu cứ mãi nghĩ ngợi
thì nó sẽ đi cả vào trong giấc mơ, làm bạn ngủ cũng không yên ổn.
Tôi mơ thấy bảy đóa hoa trên dây mây kết thành bảy hồ lô lớn có màu sắc rực rỡ, sau đó trong hồ lô có một đống con nhện chân bằng bông bò ra... hẳn là Cậu bé Hồ Lô có thể thắng xà tinh và bò cạp tinh.
Giấc mơ này khiến tôi đen mặt, tôi nằm ngủ giữa hai nhánh cây giao nhau của một cây đại thụ trăm năm, nhánh cây đan chéo nhau hình thành một không gian ẩn nấp, râm mát thật sự thoải mái. Vừa mở mắt là nhìn thấy tán lá cây xanh biếc và nhiều giọt sương trong suốt chảy từ gân lá xuống.
Tôi vừa tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, chim hót líu lo làm sự sống của toàn bộ đảo Zevil tỉnh lại, tôi cảm thấy một đàn chim nhỏ hót như các giai điệu trên khuông nhạc được hiện hình ra, chảy từ tai trái tôi sang tai phải.
Có chút mơ hồ nhìn họng súng bắn tỉa trước mặt, sau nòng súng màu đen, Sniper mặc áo sơmi màu trắng đơn giản và khoác áo khoác màu đen, nửa quỳ ở trước mặt tôi, tư thế nâng súng chuyên nghiệp trầm ổn, tay và hô hấp không hề run rẩy chút nào.
Tôi vốn định vươn tay dụi dụi mắt, lại sợ làm kinh động hình ảnh ngưng trệ nguy hiểm trước mặt. Họng súng tối om cách tôi rất gần, gần đến mức tôi vừa nhấc đầu là có thể tiếp xúc ‘thân mật’. Viên đạn súng trường có trong băng đạn súng ngắm, khoảng cách gần như vậy có thể khiến đầu tôi hoàn toàn biến mất.
“Chào buổi sáng.” Nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, tôi ngơ ngác nói với cô ấy, trong đầu lại đang gian nan nghĩ lại xem lúc trước có phải đã làm chuyện gì khiến người người oán trách mà không biết hay không, đến mức người ta phải chĩa họng súng sát vào đầu tôi như thế.
Kính râm của Sniper rất giống cái của Minh Lạc, đại khái là cùng một kiểu dáng. Nhưng kính râm của Sniper khá lớn, vừa tròn lại che mặt. Bởi vì tôi nằm lại bị một khẩu súng cách trở tầm mắt, cho nên ngoài mái tóc tết màu rám nắng để trước ngực ra, tôi không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, cũng không biết người trước mặt đang có tâm tình gì.
“Cô là An Hân?” giọng điệu của Sniper làm tôi không nghe ra có cảm xúc gì, âm thanh trong veo, mang theo chút nỉ non vốn có của nữ tính, còn mang chút lười nhác
Âm điệu lười biếng này, thật giống Minh Lạc.
Tôi nháy mắt mấy cái, lá non xanh nhạt trên đỉnh đầu như tan ra, nhìn lâu khiến tầm mắt trở nên rất mông lung.
“Tôi là An Hân.” Điều này không cần phủ nhận, trên thế giới này chỉ có Minh Lạc biết tên này, cũng chỉ có Minh Lạc có thể nghi ngờ tên này. Mà cô gái trẻ tuổi đang ghìm súng ấy có vẻ rất muốn tôi phủ nhận chính mình.
“Vài năm qua, tôi đã thấy quá nhiều hàng giả, tóc màu đỏ, mắt màu đen, biết ca hát khiêu vũ, thích đọc sách, đeo kính mắt, búp bê đáng yêu giống như cô có rất nhiều rất nhiều. Tôi không thể không nói rằng cô đáng yêu hơn họ rất nhiều, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đôi mắt màu xanh xinh đẹp như vậy.” Sniper gác báng súng lên vai bên phải, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve nòng súng tỉa, lời nói có chút trào phúng, âm cuối bén nhọn lên.
Tôi khờ ngốc nhìn cô ấy, thì ra tôi đáng yêu, sao tôi chiếu gương lại không có một chút cảm giác nào vậy. Còn về phần đôi mắt màu xanh, động một cái là có người uy hiếp muốn móc mắt tôi đi làm hàng mỹ nghệ, nhưng mãi mà tôi cũng không thấy hai mắt của mình có gì xinh đẹp.
“Đại ca rất có tiền, cho tới nay, tôi chưa từng thấy bất cứ ai có khả năng kinh doanh thiên tài như anh ấy, chỉ trong ba năm, anh ấy đã có thể sáng tạo ra một vương quốc dùng tiền vàng chồng chất lên nhau ở Yorknew. Anh ấy là một người vĩ đại làm người ta mê luyến như vậy, tất cả mọi người đều biết thứ anh ấy muốn là cái gì. Muốn tạo ra một An Hân không đơn giản nhưng cũng không khó, những kẻ muốn nịnh bợ đại ca rất nhiều, kẻ muốn giết anh ấy cũng càng nhiều.” Sniper hơi cúi đầu, kính râm cùng kiểu dáng của Minh Lạc cũng trượt xuống đến giữa mũi, trong đôi mắt xanh nhạt đầy sát khí lãnh khốc.
Cô ấy thẳng thắn nói, cô ấy nghi ngờ tất cả những kẻ tên là “An Hân”.
Tôi kéo tầm mắt đang tan rã trở lại, nghiêm túc nhìn tay súng bắn tỉa ưu tú trước mặt, cầm súng như kiểu dù hóa đá hơn mười năm, hai mươi năm cũng không có vấn đề gì, chỉ cần đụng đến súng là nghiêm túc, không cho phép có bất cứ lỗi sai nào.
Nhìn cô ấy như đang giương cung bạt kiếm, tuy rằng cảm thấy không khí rất không bình thường, nhưng tôi vẫn không nhịn được mỉm cười. Tha thứ cho tôi, tôi chỉ là rất cao hứng có người đã nghĩ cho Minh Lạc như vậy.
“An Hân không nên giống như cô, cô vĩnh viễn không thể tưởng tượng được đại ca vì tìm được An Hân đã phải trả giá như thế nào, anh ấy bất kể hết thảy, trả giá nhiều như vậy sao có thể chỉ vì tìm được cô, cô yếu ớt đến mức thậm chí không thể vì anh ấy ngăn trở một viên đạn bình thường. An Hân, không nên là cô.” Sniper chỉ thản nhiên bình tĩnh nói những câu vốn có thể nói kích động ra, nhưng vẻ mặt của cô ấy lại như đang áp lực sự đau thương nào đó.
Thực sự vì ai đó suy nghĩ, sẽ đau lòng mọi sự đãi ngộ không công bằng với người ấy. Thiên tài kinh doanh, tùy tùng trung thành, chạy loạn khắp thế giới. Quả nhiên dù là ai trong các cậu đi vào thế giới này, vẫn đều có thể sống phấn khích hơn tớ vạn phần.
Tôi gấp khửu tay hơi ngồi dậy, không hề sợ hãi vươn tay bắt lấy thân súng ngay trước mặt, sau đó nói rõ ràng như một lời hứa: “Tôi cảm động vì những gì Minh Lạc đã làm vì An Hân, chỉ cần cậu ấy mở miệng muốn, tôi có thể mang cả mạng mình cho cậu ấy.” Bất kể đại giới gì đã trả giá vì đối phương, rất nhiều năm qua, chúng tôi đã sống như vậy.
Sniper không nói gì một lúc, đột nhiên nhăn mi lại thu hồi súng ngắm, động tác rất thuần thục không chút dư thừa. Tôi quay đầu nhìn xuyên thấu qua khe hở của tán lá cây, đúng lúc nhìn thấy Minh Lạc nhô ra khỏi khe suối, mái tóc vàng lòe lòe sáng lên rất đáng giá, cậu ấy cầm trong tay một con cá lớn, cười hì hì như chiếm được của cải giá trị nào đó vậy, thức ăn dã ngoại miễn phí rất hợp với khẩu vị của thương nhân keo kiệt.
Không biết bơi lội mà còn lặn xuống nước, tuy rằng là khu nước cạn, nhưng bắt cá vẫn dễ bị chết đuối.
“Tôi thà rằng An Hân là một củ khoai tây hoặc cà rốt, cũng không muốn là kẻ như cô.” Sniper lại đẩy kính mắt che khuất hơn nửa biên mặt, sau đó nhảy qua hai đại thụ, đưa lưng về phía tôi nhanh chóng biến mất trong rừng sâu.
Hình như lại bị ghét bỏ, có phải tôi mang khuôn mặt luôn khiến người ta ghét không? Mà nếu củ khoai tây cà rốt khiến người ta ghét giống tôi, phỏng chừng sẽ không bán ra được rồi. Nhưng ngẫm lại cũng phải, tay không thể cầm, vai không thể gánh, còn động một cái là gây gánh nặng cho người khác, loại người như tôi còn luôn quanh quẩn giữa đám cao thủ ở thế giới Hunter, muốn không bị xem thường cũng khó.
Tôi nhìn thấy Minh Lạc để trần cánh tay ướt sũng nhảy từ trong nước lên bờ, hai con cá lớn nhảy hoạt bát cũng bị ném lên dòng suối. Tôi lại không thích ứng được một lúc, Minh Lạc là nam.
Tôi đột nhiên nghĩ nếu Anh Hùng hoặc Tử Thương biến thành nữ...
Vỗ vỗ trán, kéo dòng suy nghĩ tan rã trở về, sáng sớm đã nghĩ đến hình ảnh kinh khủng như vậy để dọa mình làm gì?
“Tỉnh rồi à, đầu còn đau không?” Minh Lạc lưu loát nhảy lên cây, vươn mu bàn tay chạm vào trán tôi một cái, mu bàn tay còn ướt suối nước mát lạnh. Tôi thấy cậu ấy tự nhiên thu tay lại chạm vào trán mình, trao đổi độ ấm để cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Tôi lắc đầu, sau khi uống thuốc, ngủ một giấc rồi khôi phục bình thường. Những năm gần đây, thân thể càng ngày càng không thích ứng được bôn ba đường dài, yếu ớt giống như xác con bướm vậy, cho nên cái tên trong nhà kia mới dần dần giam cầm tôi trắng trợn như thế, cứ như là lo lắng ngày nào đó tôi sẽ ngã xuống không dậy được nữa ấy.
“Sao thân thể của cậu yếu đến thế? Một chút sức sống cũng không có, khi cậu nằm bất động, tim đập cũng sẽ chậm kinh khủng, nếu không có hô hấp, tớ còn tưởng rằng là thi thể.” Minh Lạc lo lắng nói “Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, khí trên người cậu tương tự cái thằng nhóc ăn bám kia.”
Hắn không phải ăn bám...
Tôi nghẹn một hồi, mới mở miệng nói tình hình thực tế ra, bao gồm năng lực ‘Mặt trời và Mặt trăng’, so với nói là tương tự, không bằng nói là giống nhau như đúc.
Minh Lạc nghe xong trầm tư vài giây, mới khách quan nói: “Cái thằng nhóc kia cuối cùng cũng có điểm đáng khen, cũng có thể xem như ân nhân cứu mạng của cậu. Nhưng về phương diện khác mà nói, hắn nắm sinh mệnh của cậu trong tay đối với cậu mà nói vẫn rất thiệt, hắn không dùng sinh mệnh của cậu uy hiếp cậu đấy chứ.”
Tôi không chút do dự lắc đầu, không có, hắn chưa bao giờ dùng nó để cưỡng ép tôi. Thậm chí ngoài lúc đầu giải thích với tôi về năng lực này ra, những năm gần đây rất ít nhắc tới với tôi, tôi thấy đúng là hắn không để ý... Dùng mạng của tôi đi hiếp bức người khác thì lại là chuyện khác.
“Cứ như thế mãi à? Có phương pháp nào có thể thay đổi tình trạng thân thể, chính là phải khỏe mạnh một chút không.”
Kỳ thật hiện tại đã có thể xem như khỏe mạnh rồi, nghiêm trọng nhất là lúc tôi nằm không gượng dậy được, không thể đoán trước được sẽ chết lúc nào, mọi sự lạc quan cùng hy vọng của tôi như hỏng mất vô số lần trong hai, ba năm khổ sở ấy, tuy rằng luôn nói cho mình rằng ngày mai sẽ tốt lên, nhưng thật sự rất đau đớn.
“Đừng lo lắng, chỉ cần chú ý một chút thì sức khỏe sẽ càng ngày càng tốt.” Tôi vẫn tin tưởng vững chắc như thế, cố gắng sống đến một trăm tuổi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đầu con nhện phúc hắc kia không bị ai giết.
“Cậu luôn luôn lạc quan như thế.” Minh Lạc xốc mí mắt nửa mở lười biếng lên, dáng vẻ không cho là đúng. “Sniper đâu? Sao không thấy đâu cả.”
“Chắc cô ấy đi săn bắn rồi.” Nếu không đoán sai, tay bắn tỉa ấy hoàn toàn không quay đầu lại cứ thế rời đi, nên chắc là tính đi săn bắn số báo danh ghi trong giấy rút thăm của cô ấy.
Toàn bộ đảo Zevil chắc cũng chỉ còn lại tôi và Minh Lạc đang nhàn nhã ăn cơm nghỉ ngơi.
“Mà giấy rút thăm của tớ cũng ở trên tay cô ấy, là số mấy nhỉ?”
“Số 301.” Tôi nhìn màu xanh lá mạ trước mặt, ánh mặt trời sáng ngời, thời tiết thật đẹp.
“Cái tên quái đản mặt đầy đinh, chỉnh dung thất bại kia? Sniper sẽ gặp hạn mất!” Minh Lạc nhảy dựng lên, không thấy vẻ lười nhác đâu nữa. Cậu ấy có chút quái dị nói “Có đầu óc hay không thế, muốn lấy thứ gì đó trên người Zoldyck thì ít nhất cũng phải mang theo thẻ tín dụng và chi phiếu chứ, cái tên đầy người hơi tiền kia đến chết cũng chỉ biết tiền thôi.”
Zoldyck? Tôi thế mới nhớ tới ngoài Killua ra, anh trai Killua cũng tới tham gia cuộc thi Hunter, nếu đoạn trí nhớ mờ mịt này không nhầm, thì dáng vẻ anh ta khá bình thường, sao lại là biến thành người đầy đinh thế?
Minh Lạc trực tiếp nhảy xuống cây, động tác linh hoạt giống như khỉ. Cậu ấy ngẩng đầu về phía tôi, đột nhiên tươi cười sáng ngời hơn cả ánh mặt trời, miệng tươi cười ấy rất hợp với mái tóc vàng óng của cậu ấy, không có một chút tối tăm.
“An, chờ tớ về nhé. Còn nữa, ngày tớ về nhà là sinh nhật năm nay của cậu, trước đó, cậu sẽ vẫn phải ở bên tớ đấy. Cô bạn của tớ, cố lên!”
Minh Lạc nắm tay đấm thân cây một cái, tỏ vẻ phải có dũng khí dũng cảm tiến tới. Sau đó vẫy tay, không quay đầu lại, chạy đi đuổi theo cô gái vẫn luôn tùy tùng cậu ấy.
Hai tay tôi chống hai má, cười gật đầu. Minh Lạc, theo tớ về Esme đi, tớ sẽ giới thiệu cho cậu về thành phố hoa này. Khi Mân Côi nở, tớ sẽ làm cho cậu rất nhiều bánh Mân Côi, ngày lễ hội hoa đến, tớ sẽ cầu nguyện cho cậu, đó là một thành phố đặc biệt xinh đẹp.
Tay chân lóng ngóng trèo xuống cây, lúc cẩn thận rơi xuống đất mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả xuống cây cũng phải bò, còn người ta thì cứ thế nhảy xuống cũng được.
Nhưng Minh Lạc đã luyện thành cao thủ như thế nào? Ngay cả tốc độ của Feitan cũng có thể ngăn chặn, cho dù là người có năng lực Niệm nhưng nếu không có trình độ nhất định thì cũng không có khả năng làm được.
Tôi duỗi người làm thể dục buổi sáng dưới tàng cây, rồi đi đến bên dòng suối rửa mặt. Hai con cá mà Minh Lạc vớt lên còn đang cố gắng phì bong bóng giãy dụa trên nền đá, tôi kéo cái đuôi chúng nó thả lại vào nước, sau đó nói với hai con cá đang quẫy nước kia “Không cần cám ơn tôi, đợi đến khi đói bụng, tôi sẽ lại đi bắt mấy đứa đấy.”
Thả cá xong, tôi ở bên dòng suối phát ngốc một lúc, mặt trời mới mọc, hòn đảo nhỏ như được khoác lên một tầng màu hồng nhạt ấm áp, tiếng thủy triều xa xa như có như không.
Một mình một người đứng ở đây không làm mà hưởng, thật sự không hợp với khí thế ngất trời của cuộc thi Hunter. Một mình đứng ở đây lâu như vậy rồi cũng không ai muốn đến cướp thẻ báo danh của tôi, có lẽ đã bị lựu đạn của Minh Lạc dọa chạy, trốn hết rồi, còn những người có thực lực thì chắc còn chưa tìm được tôi.
Còn chuyện tôi đi cướp của người khác thì không nhất định, vì đó đúng là chuyện không tưởng được.
Tôi cuốn ống quần lên, chọn khu nước cạn mà lội qua dòng suối, định đi thăm thú phong cảnh xung quanh, xem như không đến không một chuyến.
Đi đến bờ bên kia, do dự đi mấy vòng quanh vài cây đại thụ, cuối cùng kêu hai tiếng dưới một gốc cây trông khá sum suê “Shalnark, cậu ở đâu?”
Ngày hôm qua, Minh Lạc thường thường liếc về phía này, tôi cũng có thể cảm nhận được hơi thở của con nhện. Hẳn là Shalnark, bởi vì người nhàn rảnh thích theo đuôi tôi nhất chỉ có hắn.
Nếu là Shalnark, bình thường tôi gọi là hắn đều sẽ đi ra chào tôi. Nhưng tôi vừa kêu xong lại không có ai để ý đến tôi, tôi vẫn cảm thấy con nhện ở ngay gần đây, nhưng không thể khẳng định là ai. Nếu là bang chủ của bọn họ thì tôi có thể hoàn toàn nhận ra.
Chắc là không phải, tôi tiếp tục đi dọc theo dòng suối lên trên, tôi muốn đi thám hiểm, có khi có thể nhìn thấy thực vật lạ để mang về nghiên cứu.
Đi được hai bước, một thứ gì đó bỗng dưng xuất hiện ném trúng vào gáy tôi, tôi lập tức vươn hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, đau chết đi được, người nào thiếu đạo đức ném đồ lung tung trúng người qua đường thế?
Tôi quay đầu, thấy một chiếc thẻ báo danh đang xoay vòng trên mặt đất. Nhặt lên xem, số 197?
Cảnh giác nhìn xung quanh, kỳ thật dù có cảnh giác, tôi vẫn phế sài, ngoài một đống cây cối ra, tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi lại gọi hai tiếng “Shalnark, Shalnark.” Kỳ quái, sao thẻ báo danh của Machi lại rơi xuống đầu tôi?
Không có ai đáp lại, tôi nhìn thẻ báo danh trong tay, hơi xấu bụng đoán nhỏ “Chẳng lẽ cuối cùng con nhện đã bị giết, cho nên thẻ báo danh không cẩn thận bị rơi đến tận đây?”
Đoán xong, lại một chiếc thẻ báo danh bị ném đến, tôi thấy rất rõ ràng nhưng không trốn thoát được, còn bị va vào đầu. Tôi ôm cái đầu thiếu chút nữa bị não chấn động, bắt lấy đầu sỏ là số 199.
Sự thật chứng minh, chỉ cần không có thực lực, một cái thẻ nho nhỏ cũng có thể giết người. Trong võ hiệp, mấy chiêu thức cầm hoa như đao, hóa giấy thành kiếm ở đây lại chỉ là gốc cơ bản.
Tôi có chút tủi thân nhét hai cái thẻ báo danh vào trong túi, nói thầm “Tôi không thể chọc vào cậu.” chân con nhện chẳng có ai bình thường cả, tôi có thể xác định có một con nhện đi theo tôi, bởi vì hơi thở không có chút hỗn loạn nào. Nhưng thẻ bị ném tới đây không chỉ có một chiếc, chẳng lẽ đám Shalnark cho rằng một mình tôi không có khả năng tìm được đủ điểm, cho nên tập thể quyên thẻ cho tôi?
Tôi vừa xoa đầu vừa tiếp tục đi thám hiểm, đảo Zevil rất lớn, lấy tốc độ của tôi để tính, đi khắp hải đảo sức sống dạt dào này trong một tuần là không có khả năng. Đi dọc theo dòng suối lên trên, nhìn thấy một vài loài hoa cỏ có vẻ đặc biệt là dừng lại tìm hiểu.
Người nhàn nhã lãng phí thời gian vào mấy chuyện này như tôi, trên đảo chắc không có nhiều, các thí sinh đều vội vàng chơi trò chơi săn bắn rồi.
Thượng nguồn của con suối là một cái hồ lớn, liếc mắt một cái đã thấy ánh sáng lấp lánh khắp nơi, hồ nước chảy chậm mà yên tĩnh, một vài cây liễu rủ xuống mặt nước trông như một bức tranh.
Cần câu dài mà mềm dẻo được rút mạnh lên, đuôi cá dùng sức vải ra một đường cong hoàn mỹ bằng dòng nước trong suốt lên bầu trời, xẹt qua một con chim đang bay qua.
Gon có vẻ không cần thay quần áo, áo khoác cao cổ màu xanh lá cây thêm quần đùi cùng màu sắc khiến cậu ấy thoạt nhìn giống một cái cây nhỏ tràn đầy sức sống, đứa trẻ khiêng cần câu mặc giày bó đầu tròn này đúng là có sức sống hơn cả mặt trời.
Tôi đứng trong bụi cây không lên tiếng, bởi vì đi ngang qua không nhịn được nhìn cậu ấy vài lần.
“Vẫn không được... Vẫn không dùng cần câu bắt được chim nhỏ bay tới bay lui được.” Gon cầm cần câu ngẩng đầu nhìn đàn chim nhỏ thành quần kết đội trên đỉnh đầu, đôi mắt trong suốt trong như gương, đơn thuần phản chiếu khắp bầu trời.
Sự sạch sẽ này tuyệt đối không yếu ớt, mang đầy hơi thở đến từ rừng rậm thiên nhiên. Cuối cùng tôi không áp lực được suy nghĩ này, đây là nhân vật chính, một đứa trẻ ngoan khiến tôi muốn chào hỏi cậu ấy. Đó là di chứng của truyện tranh, tôi quên ai thì quên, cũng không quên được nhân vật chính.
“Ủa? Miru.” Gon đột nhiên dừng lại, cậu ấy phát hiện ra tôi rồi vung cần câu chào tôi, tươi cười sáng lạn đến mức khiến tôi lui ra sau hai bước. Cảm động lan tràn ra từ trong lòng, cuối cùng cũng có một thí sinh nở nụ cười hữu hảo với tôi, nhưng vì sao cố tình lại là nhân vật chính trong truyền thuyết?
Tôi bụm mặt bỏ chạy đi, quả nhiên không thể xem thường sự ảnh hưởng của trí nhớ về truyện tranh, nó sẽ lại làm tôi lâm vào hỗn loạn giữa sự thật và ảo giác
Vừa rồi không nghĩ tới tôi lại không khống chế được mình, muốn đi đến chạm vào Gon, cậu ấy tươi cười kiên cường tốt đẹp khiến tôi rất muốn cười theo. Thậm chí tôi còn muốn lấy hết thẻ báo danh trong túi quần ra, giống người lớn mang tiền mừng tuổi cho đứa trẻ mình thích vậy, suy nghĩ nguy hiểm như vậy là không được.
Nghe nói nhân vật chính là vô địch, nhân vật chính là thuần khiết, nhân vật chính là tốt nhất, nhân vật chính là chính nghĩa. Cho nên cuối cùng trong sách đều là chính nghĩa chiến thắng tà ác, người tốt chém chết người xấu, hiện giờ chém không chết thì tương lai cũng sẽ chém chết.
Lance, dù em có che giấu lương tâm đi nữa cũng không có cách nào phân loại anh về phía người tốt, cho tới bây giờ, anh cũng không làm chuyện gì tốt cả. Dù có ném anh vào toàn bộ đại dương của thế giới Hunter để tẩy đi cái đen tối, anh cũng sẽ chỉ bị tẩy đến mức nhăm nhúm cũng không trở nên trắng được.
Nếu không phải anh mạnh đến mức không giống người, có lẽ anh đã sớm bị người ta vung dao chém chết trong ngõ tối nào đó rồi, không có ai nhặt xác đầy ruồi bọ vây quanh cho anh. Không sống bậy bạ xấu xa thì người Meteorcity các anh sẽ không sống nổi sao.
Nếu đây chỉ là một câu chuyện về thiếu niên nhiệt huyết, thì đại kết cục nhất định là thiếu niên đại biểu hào quang hủy diệt đại ma đầu tà ác. Đám người xấu chúng tôi bị kéo dài lên sân khấu, bị hủy diệt cho khán giả xem, sau đó tiểu thuyết kết thúc, hạnh phúc vui mừng. Từ nay về sa,u mặt trời chiếu khắp nơi, thế giới hòa bình một vạn năm.
Tôi ngồi xổm dưới một thân cây, di chứng truyện tranh ở khắp đầu óc. Loại cảm xúc này hiện giờ mới bùng nổ đã xem như chậm, từ khi tham gia cuộc thi Hunter lần thứ 287 cho tới bây giờ, cái cảm giác quỷ dị ấy đã bám lấy tôi, một tấc cũng không rời. Tôi thật may mắn khi mình đã quên đại bộ phận nội dung, nếu không, lúc tận mắt nhìn thấy cuộc thi Hunter này, tôi sẽ còn phải chấn động hơn nữa.
Tôi nhu nhu mặt kéo dòng suy nghĩ bay tới ngoài không gian trở về, thôi vậy, loại chuyện này chỉ ngẫm lại thôi rồi bỏ qua, còn cuộc sống thì đã sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy.
Tôi khoác balo lại đi trở về, bụng hơi đói, định hái chút rau dại nấu chút canh dễ tiêu hóa. Đi đến chỗ nhặt thẻ báo danh, tôi do dự một chút lại kêu nhỏ “Machi?”
Một trận gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá khô cuốn đến bên chân tôi, một bối cảnh màu xám tiêu điều cô đơn như vậy liền hoàn thành.
Không phải Shalnark không phải Machi cũng không phải bang chủ đại nhân đang thả tôi chạy linh tinh, thì phải là...“Hisoka?”
Kêu xong, tôi lập tức muốn tát mình, Hisoka đúng là con nhện nhưng hắn lại không thân quen với tôi, hắn mà đi theo tôi thì sao tôi có thể cảm giác ra được.
Tôi đi đến một gốc cây sum suê hơn, ngẩng đầu do dự tiếp tục gọi “Feitan, là cậu sao?” Nếu vẫn không có ai đáp lại thì tôi coi như giác quan thứ sáu của mình không nhạy.
Kêu xong, tôi đứng ở dưới tàng cây nhìn tán cây, nhìn đến mức cổ rút gân cũng không thấy ai. Mặt tôi không chút thay đổi xoay người, thôi vậy, nếu không phải giác quan thứ sáu không nhạy thì là con nhện đi theo tôi bị câm điếc, chết cũng không mở miệng.
Bước chân dừng đột ngột, mặt tôi không chút thay đổi nhìn con nhện câm điếc cũng mặt không chút thay đổi trước mặt.
Hai chúng tôi nhìn nhau không nói gì, Feitan thói quen đặt hai tay vào trong túi quần, sắc mặt tái xanh giống như người chết vậy, so với màu da màu rám nắng của thiếu niên sáng lạn sao khác biệt lớn đến thế? Chăng phải đều là ăn cơm giống nhau sao.
“Tôi không làm gì đâu đấy, không phản bội băng Ryodan, càng không nói đến cái gì không nên nói. Đúng rồi, thẻ báo danh cậu đưa, tôi cũng không đưa ai cả.” Tôi vừa mở miệng là một chuỗi tự biện, không vì cái gì khác, thuần túy chỉ là vị thành viên thuộc phái tiên phong bạo lực trong băng Ryodan này đang mang vẻ mặt ‘muốn kéo tôi vào phòng tra tấn’, khiến lòng tôi phát lạnh.
“Tôi biết.” Feitan cao bình thường, thấp hơn tôi một chút, tôi may mắn là mấy năm qua, tôi có cao hơn một chút. Nhưng ở trước mặt hắn, tôi vẫn cảm thấy áp lực, loại áp lực đó là rõ ràng hắn thấp hơn tôi nhưng mỗi lần gặp nhau lại luôn muốn nhìn xuống tôi, tôi thật sự thấy mệt thay cho hắn.
“Tôi, Machi và Shalnark muốn rút lui khỏi cuộc thi này trước, bang chủ nói đống thẻ này vô dụng.” Feitan mở tay ra, trên tay là một chiếc thẻ báo danh.
Lúc trước, hắn ném cho tôi hai chiếc, chiếc này vừa đúng có thể góp đủ số cho một thí sinh.
Hai tay tôi tạo thành chữ thập nơm nớp lo sợ nhận lấy, hiếm khi nhận lấy thứ gì đó từ trong tay bọn họ thế này. Khi cầm lấy, đột nhiên phát hiện số lượng thẻ báo danh không đúng.
“Bang chủ nói anh ta cũng không cần cái thẻ này, anh ta không tính qua cửa này, nếu cô muốn chơi thì anh ta sẽ chờ.” Feitan như tường thuật lại lời nói của một người khác, không thấy cười gì, gương mặt âm trầm như quan tài vậy.
Tôi thà Feitan vĩnh viễn đen mặt, không phải hắn không cười bao giờ, nhưng mỗi lần hắn cười thì cảm xúc đều trở nên rất phấn khởi, hắn mà phấn khởi là sẽ bạo ngược đáng sợ.
Trong tay là hai chiếc thẻ, trên cùng là số 17, cái phía dưới là của Feitan. Ngoài chiếc thẻ số 1 ‘vạn năng’ có những ba điểm ra, trên người tôi lại nhiều ra bốn chiếc thẻ, đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn.
“Tuy rằng biết nói cũng vô dụng, nhưng cô vẫn nên cảnh giác một chút, cứ cái bộ dạng thì sớm hay muộn cung sẽ chết rất khó coi.”
Tuy nói người ta tốt bụng khuyên bảo, nhưng sao tôi cứ cảm thấy giọng điệu của Feitan như là cuối cùng thể nào tôi cũng sẽ bị chết rất khó coi vậy, là vì bị hắn giết mất? Lời khuyên bảo này cũng phải chú ý không khí chứ, đừng nói rùng mình khủng bố như vậy.
Feitan xoay người nhảy lên một cái cây đại thụ, bóng dáng mơ hồ không va phải bất cứ chiếc lá cây nào.
Tôi thấy hắn sắp biến mất, vội vàng gọi một tiếng “Feitan, cậu có đói bụng không?” Đây mới là mục đích mà tôi đi vòng quanh cây gọi họ, nếu không ăn cơm nhất định sẽ đói bụng.
Feitan ở trên cây hơi dừng lại, không quay đầu nhưng cũng không đi, có nhiều lúc vẫn dễ nói chuyện với hắn như bây giờ. Tôi dùng ngón cái sờ sờ thẻ số 17, có chút lo lắng nói: “Lance có ăn cơm đầy đủ không? Ý tôi là hắn có lại thức suốt đêm, chỉ đọc sách không ngủ được còn kén ăn không?”
Trên cơ bản chỉ cần hắn cho rằng không nguy hiểm cho mình, hắn sẽ kén ăn kinh khủng, tôi lo lắng mấy con nhện bọn họ nấu thứ mà hắn không muốn ăn.
Vuốt thẻ báo danh, nói là chiến tranh lạnh nhưng vẫn không mặc kệ được. Tôi chờ Feitan trả lời một hồi, nhưng ngoài tiếng chim hót ra lại không thấy tiếng người nào.
Bên tai vang lên tiếng vang ‘clack’ rõ ràng, tôi kỳ quái ngẩng đầu, một đống nhánh cây từ trên trời giáng xuống.
Lần này thứ đập tôi không phải thẻ báo danh, mà là toàn nhánh cây non xanh đổ ập xuống bao trùm. May mà không phải thân cây, không thì tôi đã bị đè chết ngay lập tức rồi.
Tôi mặt xám mày tro bò ra khỏi đống cây, người khởi xướng đã sớm chạy mất. Tôi đen mặt đi đến bên cạnh dòng suối, cái gì mà con nhện, toàn là một đám ngây thơ. Bang chủ ngây thơ nhất, thành viên mà bang chủ thích nhất - Ubogin ngây thơ thứ hai, Feitan ngây thơ thứ ba... Còn băng Ryodan cấp truy nã hạng A, rõ ràng chính là một đám chết tiệt chưa hết thời thơ ấu tụ lại với nhau, các cậu nhiều lắm chi là cấp bậc Cậu bé Hồ Lô thôi.
Bất quá chi là hỏi xem đã ăn cơm chưa, không nên bắt nạt người ta như vậy chứ.
Chi là tôi hơi lo lỡ hắn không ăn cơm, không nghỉ ngơi tốt, tùy tiện xằng bậy, hơn nữa cảm xúc không tốt đi giết chóc lung tung thì làm sao bây giờ?
Đối diện con suối truyền đến mùi cá nướng, Minh Lạc thô lỗ ngồi khoanh chân ở trên tảng đá, động tác ăn cá rất hào sảng... Đối với một người đàn ông thì như vậy rất bình thường, nhưng cậu ấy vốn chính là nữ, tương lai không biến trở lại thì khẳng định rất khó sống.
“An, cậu đã nói chuyện xong với cái thằng nhóc âm hiểm kia rồi à?” Minh Lạc vung vung số cá tươi mới trong tay, to giọng gọi tôi. Sniper bên cạnh cậu ấy thảnh thơi phụ trách nướng cá.
Tôi cầm thẻ báo danh, vui vẻ chạy tới, suối nước bắn ướt sũng ống quần. “Minh Lạc, tớ có một đống thẻ báo danh này, cậu có cần không?”
Ai muốn là tôi phân cho người đó, nhiều thẻ như vậy, tôi không dùng được.
Đang chạy thì bị vấp đá trong lòng suối, cả người ngã vào dòng suối, tôi nghe thấy Minh Lạc hô lên tên tôi. Trong tay nắm chặt thẻ số 17, số 198 thì dán phía dưới số 17.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng, hắn không ở bên cạnh tôi là chạy một bước đã ngã. Giờ mới phát hiện mình được người ta sủng nịch vô ưu vô lự, chỉ cần không có cái tên kia ở cạnh là chẳng làm được việc gì cả.
Nếu con nhện có độc, thì tôi đã bị trúng độc sâu giai đoạn cuối.
“Cái tên chết tiệt này, anh cố ý làm em không có anh là không sống nổi phải không.” Coi tôi là hoa Thố Ti* hay là ký sinh trùng? Tôi đứng dậy khỏi dòng suối, Minh Lạc còn ngồi, cậu ấy biết khi nào thì mới cần đến đỡ tôi một phen.
*(Tojikachan: Hoa Thố Ti muốn sinh tồn phải dựa vào cây cối)
Đây mới là sự bảo vệ thực sự, bạn bè của tôi vĩnh viễn biết cực hạn của An Hân ở nơi nào.
Lance, anh âm ngoan hơn em, anh đã sắp sủng em thành một người vô dụng rồi.
Tôi mơ thấy bảy đóa hoa trên dây mây kết thành bảy hồ lô lớn có màu sắc rực rỡ, sau đó trong hồ lô có một đống con nhện chân bằng bông bò ra... hẳn là Cậu bé Hồ Lô có thể thắng xà tinh và bò cạp tinh.
Giấc mơ này khiến tôi đen mặt, tôi nằm ngủ giữa hai nhánh cây giao nhau của một cây đại thụ trăm năm, nhánh cây đan chéo nhau hình thành một không gian ẩn nấp, râm mát thật sự thoải mái. Vừa mở mắt là nhìn thấy tán lá cây xanh biếc và nhiều giọt sương trong suốt chảy từ gân lá xuống.
Tôi vừa tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, chim hót líu lo làm sự sống của toàn bộ đảo Zevil tỉnh lại, tôi cảm thấy một đàn chim nhỏ hót như các giai điệu trên khuông nhạc được hiện hình ra, chảy từ tai trái tôi sang tai phải.
Có chút mơ hồ nhìn họng súng bắn tỉa trước mặt, sau nòng súng màu đen, Sniper mặc áo sơmi màu trắng đơn giản và khoác áo khoác màu đen, nửa quỳ ở trước mặt tôi, tư thế nâng súng chuyên nghiệp trầm ổn, tay và hô hấp không hề run rẩy chút nào.
Tôi vốn định vươn tay dụi dụi mắt, lại sợ làm kinh động hình ảnh ngưng trệ nguy hiểm trước mặt. Họng súng tối om cách tôi rất gần, gần đến mức tôi vừa nhấc đầu là có thể tiếp xúc ‘thân mật’. Viên đạn súng trường có trong băng đạn súng ngắm, khoảng cách gần như vậy có thể khiến đầu tôi hoàn toàn biến mất.
“Chào buổi sáng.” Nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, tôi ngơ ngác nói với cô ấy, trong đầu lại đang gian nan nghĩ lại xem lúc trước có phải đã làm chuyện gì khiến người người oán trách mà không biết hay không, đến mức người ta phải chĩa họng súng sát vào đầu tôi như thế.
Kính râm của Sniper rất giống cái của Minh Lạc, đại khái là cùng một kiểu dáng. Nhưng kính râm của Sniper khá lớn, vừa tròn lại che mặt. Bởi vì tôi nằm lại bị một khẩu súng cách trở tầm mắt, cho nên ngoài mái tóc tết màu rám nắng để trước ngực ra, tôi không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, cũng không biết người trước mặt đang có tâm tình gì.
“Cô là An Hân?” giọng điệu của Sniper làm tôi không nghe ra có cảm xúc gì, âm thanh trong veo, mang theo chút nỉ non vốn có của nữ tính, còn mang chút lười nhác
Âm điệu lười biếng này, thật giống Minh Lạc.
Tôi nháy mắt mấy cái, lá non xanh nhạt trên đỉnh đầu như tan ra, nhìn lâu khiến tầm mắt trở nên rất mông lung.
“Tôi là An Hân.” Điều này không cần phủ nhận, trên thế giới này chỉ có Minh Lạc biết tên này, cũng chỉ có Minh Lạc có thể nghi ngờ tên này. Mà cô gái trẻ tuổi đang ghìm súng ấy có vẻ rất muốn tôi phủ nhận chính mình.
“Vài năm qua, tôi đã thấy quá nhiều hàng giả, tóc màu đỏ, mắt màu đen, biết ca hát khiêu vũ, thích đọc sách, đeo kính mắt, búp bê đáng yêu giống như cô có rất nhiều rất nhiều. Tôi không thể không nói rằng cô đáng yêu hơn họ rất nhiều, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đôi mắt màu xanh xinh đẹp như vậy.” Sniper gác báng súng lên vai bên phải, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve nòng súng tỉa, lời nói có chút trào phúng, âm cuối bén nhọn lên.
Tôi khờ ngốc nhìn cô ấy, thì ra tôi đáng yêu, sao tôi chiếu gương lại không có một chút cảm giác nào vậy. Còn về phần đôi mắt màu xanh, động một cái là có người uy hiếp muốn móc mắt tôi đi làm hàng mỹ nghệ, nhưng mãi mà tôi cũng không thấy hai mắt của mình có gì xinh đẹp.
“Đại ca rất có tiền, cho tới nay, tôi chưa từng thấy bất cứ ai có khả năng kinh doanh thiên tài như anh ấy, chỉ trong ba năm, anh ấy đã có thể sáng tạo ra một vương quốc dùng tiền vàng chồng chất lên nhau ở Yorknew. Anh ấy là một người vĩ đại làm người ta mê luyến như vậy, tất cả mọi người đều biết thứ anh ấy muốn là cái gì. Muốn tạo ra một An Hân không đơn giản nhưng cũng không khó, những kẻ muốn nịnh bợ đại ca rất nhiều, kẻ muốn giết anh ấy cũng càng nhiều.” Sniper hơi cúi đầu, kính râm cùng kiểu dáng của Minh Lạc cũng trượt xuống đến giữa mũi, trong đôi mắt xanh nhạt đầy sát khí lãnh khốc.
Cô ấy thẳng thắn nói, cô ấy nghi ngờ tất cả những kẻ tên là “An Hân”.
Tôi kéo tầm mắt đang tan rã trở lại, nghiêm túc nhìn tay súng bắn tỉa ưu tú trước mặt, cầm súng như kiểu dù hóa đá hơn mười năm, hai mươi năm cũng không có vấn đề gì, chỉ cần đụng đến súng là nghiêm túc, không cho phép có bất cứ lỗi sai nào.
Nhìn cô ấy như đang giương cung bạt kiếm, tuy rằng cảm thấy không khí rất không bình thường, nhưng tôi vẫn không nhịn được mỉm cười. Tha thứ cho tôi, tôi chỉ là rất cao hứng có người đã nghĩ cho Minh Lạc như vậy.
“An Hân không nên giống như cô, cô vĩnh viễn không thể tưởng tượng được đại ca vì tìm được An Hân đã phải trả giá như thế nào, anh ấy bất kể hết thảy, trả giá nhiều như vậy sao có thể chỉ vì tìm được cô, cô yếu ớt đến mức thậm chí không thể vì anh ấy ngăn trở một viên đạn bình thường. An Hân, không nên là cô.” Sniper chỉ thản nhiên bình tĩnh nói những câu vốn có thể nói kích động ra, nhưng vẻ mặt của cô ấy lại như đang áp lực sự đau thương nào đó.
Thực sự vì ai đó suy nghĩ, sẽ đau lòng mọi sự đãi ngộ không công bằng với người ấy. Thiên tài kinh doanh, tùy tùng trung thành, chạy loạn khắp thế giới. Quả nhiên dù là ai trong các cậu đi vào thế giới này, vẫn đều có thể sống phấn khích hơn tớ vạn phần.
Tôi gấp khửu tay hơi ngồi dậy, không hề sợ hãi vươn tay bắt lấy thân súng ngay trước mặt, sau đó nói rõ ràng như một lời hứa: “Tôi cảm động vì những gì Minh Lạc đã làm vì An Hân, chỉ cần cậu ấy mở miệng muốn, tôi có thể mang cả mạng mình cho cậu ấy.” Bất kể đại giới gì đã trả giá vì đối phương, rất nhiều năm qua, chúng tôi đã sống như vậy.
Sniper không nói gì một lúc, đột nhiên nhăn mi lại thu hồi súng ngắm, động tác rất thuần thục không chút dư thừa. Tôi quay đầu nhìn xuyên thấu qua khe hở của tán lá cây, đúng lúc nhìn thấy Minh Lạc nhô ra khỏi khe suối, mái tóc vàng lòe lòe sáng lên rất đáng giá, cậu ấy cầm trong tay một con cá lớn, cười hì hì như chiếm được của cải giá trị nào đó vậy, thức ăn dã ngoại miễn phí rất hợp với khẩu vị của thương nhân keo kiệt.
Không biết bơi lội mà còn lặn xuống nước, tuy rằng là khu nước cạn, nhưng bắt cá vẫn dễ bị chết đuối.
“Tôi thà rằng An Hân là một củ khoai tây hoặc cà rốt, cũng không muốn là kẻ như cô.” Sniper lại đẩy kính mắt che khuất hơn nửa biên mặt, sau đó nhảy qua hai đại thụ, đưa lưng về phía tôi nhanh chóng biến mất trong rừng sâu.
Hình như lại bị ghét bỏ, có phải tôi mang khuôn mặt luôn khiến người ta ghét không? Mà nếu củ khoai tây cà rốt khiến người ta ghét giống tôi, phỏng chừng sẽ không bán ra được rồi. Nhưng ngẫm lại cũng phải, tay không thể cầm, vai không thể gánh, còn động một cái là gây gánh nặng cho người khác, loại người như tôi còn luôn quanh quẩn giữa đám cao thủ ở thế giới Hunter, muốn không bị xem thường cũng khó.
Tôi nhìn thấy Minh Lạc để trần cánh tay ướt sũng nhảy từ trong nước lên bờ, hai con cá lớn nhảy hoạt bát cũng bị ném lên dòng suối. Tôi lại không thích ứng được một lúc, Minh Lạc là nam.
Tôi đột nhiên nghĩ nếu Anh Hùng hoặc Tử Thương biến thành nữ...
Vỗ vỗ trán, kéo dòng suy nghĩ tan rã trở về, sáng sớm đã nghĩ đến hình ảnh kinh khủng như vậy để dọa mình làm gì?
“Tỉnh rồi à, đầu còn đau không?” Minh Lạc lưu loát nhảy lên cây, vươn mu bàn tay chạm vào trán tôi một cái, mu bàn tay còn ướt suối nước mát lạnh. Tôi thấy cậu ấy tự nhiên thu tay lại chạm vào trán mình, trao đổi độ ấm để cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Tôi lắc đầu, sau khi uống thuốc, ngủ một giấc rồi khôi phục bình thường. Những năm gần đây, thân thể càng ngày càng không thích ứng được bôn ba đường dài, yếu ớt giống như xác con bướm vậy, cho nên cái tên trong nhà kia mới dần dần giam cầm tôi trắng trợn như thế, cứ như là lo lắng ngày nào đó tôi sẽ ngã xuống không dậy được nữa ấy.
“Sao thân thể của cậu yếu đến thế? Một chút sức sống cũng không có, khi cậu nằm bất động, tim đập cũng sẽ chậm kinh khủng, nếu không có hô hấp, tớ còn tưởng rằng là thi thể.” Minh Lạc lo lắng nói “Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, khí trên người cậu tương tự cái thằng nhóc ăn bám kia.”
Hắn không phải ăn bám...
Tôi nghẹn một hồi, mới mở miệng nói tình hình thực tế ra, bao gồm năng lực ‘Mặt trời và Mặt trăng’, so với nói là tương tự, không bằng nói là giống nhau như đúc.
Minh Lạc nghe xong trầm tư vài giây, mới khách quan nói: “Cái thằng nhóc kia cuối cùng cũng có điểm đáng khen, cũng có thể xem như ân nhân cứu mạng của cậu. Nhưng về phương diện khác mà nói, hắn nắm sinh mệnh của cậu trong tay đối với cậu mà nói vẫn rất thiệt, hắn không dùng sinh mệnh của cậu uy hiếp cậu đấy chứ.”
Tôi không chút do dự lắc đầu, không có, hắn chưa bao giờ dùng nó để cưỡng ép tôi. Thậm chí ngoài lúc đầu giải thích với tôi về năng lực này ra, những năm gần đây rất ít nhắc tới với tôi, tôi thấy đúng là hắn không để ý... Dùng mạng của tôi đi hiếp bức người khác thì lại là chuyện khác.
“Cứ như thế mãi à? Có phương pháp nào có thể thay đổi tình trạng thân thể, chính là phải khỏe mạnh một chút không.”
Kỳ thật hiện tại đã có thể xem như khỏe mạnh rồi, nghiêm trọng nhất là lúc tôi nằm không gượng dậy được, không thể đoán trước được sẽ chết lúc nào, mọi sự lạc quan cùng hy vọng của tôi như hỏng mất vô số lần trong hai, ba năm khổ sở ấy, tuy rằng luôn nói cho mình rằng ngày mai sẽ tốt lên, nhưng thật sự rất đau đớn.
“Đừng lo lắng, chỉ cần chú ý một chút thì sức khỏe sẽ càng ngày càng tốt.” Tôi vẫn tin tưởng vững chắc như thế, cố gắng sống đến một trăm tuổi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đầu con nhện phúc hắc kia không bị ai giết.
“Cậu luôn luôn lạc quan như thế.” Minh Lạc xốc mí mắt nửa mở lười biếng lên, dáng vẻ không cho là đúng. “Sniper đâu? Sao không thấy đâu cả.”
“Chắc cô ấy đi săn bắn rồi.” Nếu không đoán sai, tay bắn tỉa ấy hoàn toàn không quay đầu lại cứ thế rời đi, nên chắc là tính đi săn bắn số báo danh ghi trong giấy rút thăm của cô ấy.
Toàn bộ đảo Zevil chắc cũng chỉ còn lại tôi và Minh Lạc đang nhàn nhã ăn cơm nghỉ ngơi.
“Mà giấy rút thăm của tớ cũng ở trên tay cô ấy, là số mấy nhỉ?”
“Số 301.” Tôi nhìn màu xanh lá mạ trước mặt, ánh mặt trời sáng ngời, thời tiết thật đẹp.
“Cái tên quái đản mặt đầy đinh, chỉnh dung thất bại kia? Sniper sẽ gặp hạn mất!” Minh Lạc nhảy dựng lên, không thấy vẻ lười nhác đâu nữa. Cậu ấy có chút quái dị nói “Có đầu óc hay không thế, muốn lấy thứ gì đó trên người Zoldyck thì ít nhất cũng phải mang theo thẻ tín dụng và chi phiếu chứ, cái tên đầy người hơi tiền kia đến chết cũng chỉ biết tiền thôi.”
Zoldyck? Tôi thế mới nhớ tới ngoài Killua ra, anh trai Killua cũng tới tham gia cuộc thi Hunter, nếu đoạn trí nhớ mờ mịt này không nhầm, thì dáng vẻ anh ta khá bình thường, sao lại là biến thành người đầy đinh thế?
Minh Lạc trực tiếp nhảy xuống cây, động tác linh hoạt giống như khỉ. Cậu ấy ngẩng đầu về phía tôi, đột nhiên tươi cười sáng ngời hơn cả ánh mặt trời, miệng tươi cười ấy rất hợp với mái tóc vàng óng của cậu ấy, không có một chút tối tăm.
“An, chờ tớ về nhé. Còn nữa, ngày tớ về nhà là sinh nhật năm nay của cậu, trước đó, cậu sẽ vẫn phải ở bên tớ đấy. Cô bạn của tớ, cố lên!”
Minh Lạc nắm tay đấm thân cây một cái, tỏ vẻ phải có dũng khí dũng cảm tiến tới. Sau đó vẫy tay, không quay đầu lại, chạy đi đuổi theo cô gái vẫn luôn tùy tùng cậu ấy.
Hai tay tôi chống hai má, cười gật đầu. Minh Lạc, theo tớ về Esme đi, tớ sẽ giới thiệu cho cậu về thành phố hoa này. Khi Mân Côi nở, tớ sẽ làm cho cậu rất nhiều bánh Mân Côi, ngày lễ hội hoa đến, tớ sẽ cầu nguyện cho cậu, đó là một thành phố đặc biệt xinh đẹp.
Tay chân lóng ngóng trèo xuống cây, lúc cẩn thận rơi xuống đất mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả xuống cây cũng phải bò, còn người ta thì cứ thế nhảy xuống cũng được.
Nhưng Minh Lạc đã luyện thành cao thủ như thế nào? Ngay cả tốc độ của Feitan cũng có thể ngăn chặn, cho dù là người có năng lực Niệm nhưng nếu không có trình độ nhất định thì cũng không có khả năng làm được.
Tôi duỗi người làm thể dục buổi sáng dưới tàng cây, rồi đi đến bên dòng suối rửa mặt. Hai con cá mà Minh Lạc vớt lên còn đang cố gắng phì bong bóng giãy dụa trên nền đá, tôi kéo cái đuôi chúng nó thả lại vào nước, sau đó nói với hai con cá đang quẫy nước kia “Không cần cám ơn tôi, đợi đến khi đói bụng, tôi sẽ lại đi bắt mấy đứa đấy.”
Thả cá xong, tôi ở bên dòng suối phát ngốc một lúc, mặt trời mới mọc, hòn đảo nhỏ như được khoác lên một tầng màu hồng nhạt ấm áp, tiếng thủy triều xa xa như có như không.
Một mình một người đứng ở đây không làm mà hưởng, thật sự không hợp với khí thế ngất trời của cuộc thi Hunter. Một mình đứng ở đây lâu như vậy rồi cũng không ai muốn đến cướp thẻ báo danh của tôi, có lẽ đã bị lựu đạn của Minh Lạc dọa chạy, trốn hết rồi, còn những người có thực lực thì chắc còn chưa tìm được tôi.
Còn chuyện tôi đi cướp của người khác thì không nhất định, vì đó đúng là chuyện không tưởng được.
Tôi cuốn ống quần lên, chọn khu nước cạn mà lội qua dòng suối, định đi thăm thú phong cảnh xung quanh, xem như không đến không một chuyến.
Đi đến bờ bên kia, do dự đi mấy vòng quanh vài cây đại thụ, cuối cùng kêu hai tiếng dưới một gốc cây trông khá sum suê “Shalnark, cậu ở đâu?”
Ngày hôm qua, Minh Lạc thường thường liếc về phía này, tôi cũng có thể cảm nhận được hơi thở của con nhện. Hẳn là Shalnark, bởi vì người nhàn rảnh thích theo đuôi tôi nhất chỉ có hắn.
Nếu là Shalnark, bình thường tôi gọi là hắn đều sẽ đi ra chào tôi. Nhưng tôi vừa kêu xong lại không có ai để ý đến tôi, tôi vẫn cảm thấy con nhện ở ngay gần đây, nhưng không thể khẳng định là ai. Nếu là bang chủ của bọn họ thì tôi có thể hoàn toàn nhận ra.
Chắc là không phải, tôi tiếp tục đi dọc theo dòng suối lên trên, tôi muốn đi thám hiểm, có khi có thể nhìn thấy thực vật lạ để mang về nghiên cứu.
Đi được hai bước, một thứ gì đó bỗng dưng xuất hiện ném trúng vào gáy tôi, tôi lập tức vươn hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, đau chết đi được, người nào thiếu đạo đức ném đồ lung tung trúng người qua đường thế?
Tôi quay đầu, thấy một chiếc thẻ báo danh đang xoay vòng trên mặt đất. Nhặt lên xem, số 197?
Cảnh giác nhìn xung quanh, kỳ thật dù có cảnh giác, tôi vẫn phế sài, ngoài một đống cây cối ra, tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi lại gọi hai tiếng “Shalnark, Shalnark.” Kỳ quái, sao thẻ báo danh của Machi lại rơi xuống đầu tôi?
Không có ai đáp lại, tôi nhìn thẻ báo danh trong tay, hơi xấu bụng đoán nhỏ “Chẳng lẽ cuối cùng con nhện đã bị giết, cho nên thẻ báo danh không cẩn thận bị rơi đến tận đây?”
Đoán xong, lại một chiếc thẻ báo danh bị ném đến, tôi thấy rất rõ ràng nhưng không trốn thoát được, còn bị va vào đầu. Tôi ôm cái đầu thiếu chút nữa bị não chấn động, bắt lấy đầu sỏ là số 199.
Sự thật chứng minh, chỉ cần không có thực lực, một cái thẻ nho nhỏ cũng có thể giết người. Trong võ hiệp, mấy chiêu thức cầm hoa như đao, hóa giấy thành kiếm ở đây lại chỉ là gốc cơ bản.
Tôi có chút tủi thân nhét hai cái thẻ báo danh vào trong túi, nói thầm “Tôi không thể chọc vào cậu.” chân con nhện chẳng có ai bình thường cả, tôi có thể xác định có một con nhện đi theo tôi, bởi vì hơi thở không có chút hỗn loạn nào. Nhưng thẻ bị ném tới đây không chỉ có một chiếc, chẳng lẽ đám Shalnark cho rằng một mình tôi không có khả năng tìm được đủ điểm, cho nên tập thể quyên thẻ cho tôi?
Tôi vừa xoa đầu vừa tiếp tục đi thám hiểm, đảo Zevil rất lớn, lấy tốc độ của tôi để tính, đi khắp hải đảo sức sống dạt dào này trong một tuần là không có khả năng. Đi dọc theo dòng suối lên trên, nhìn thấy một vài loài hoa cỏ có vẻ đặc biệt là dừng lại tìm hiểu.
Người nhàn nhã lãng phí thời gian vào mấy chuyện này như tôi, trên đảo chắc không có nhiều, các thí sinh đều vội vàng chơi trò chơi săn bắn rồi.
Thượng nguồn của con suối là một cái hồ lớn, liếc mắt một cái đã thấy ánh sáng lấp lánh khắp nơi, hồ nước chảy chậm mà yên tĩnh, một vài cây liễu rủ xuống mặt nước trông như một bức tranh.
Cần câu dài mà mềm dẻo được rút mạnh lên, đuôi cá dùng sức vải ra một đường cong hoàn mỹ bằng dòng nước trong suốt lên bầu trời, xẹt qua một con chim đang bay qua.
Gon có vẻ không cần thay quần áo, áo khoác cao cổ màu xanh lá cây thêm quần đùi cùng màu sắc khiến cậu ấy thoạt nhìn giống một cái cây nhỏ tràn đầy sức sống, đứa trẻ khiêng cần câu mặc giày bó đầu tròn này đúng là có sức sống hơn cả mặt trời.
Tôi đứng trong bụi cây không lên tiếng, bởi vì đi ngang qua không nhịn được nhìn cậu ấy vài lần.
“Vẫn không được... Vẫn không dùng cần câu bắt được chim nhỏ bay tới bay lui được.” Gon cầm cần câu ngẩng đầu nhìn đàn chim nhỏ thành quần kết đội trên đỉnh đầu, đôi mắt trong suốt trong như gương, đơn thuần phản chiếu khắp bầu trời.
Sự sạch sẽ này tuyệt đối không yếu ớt, mang đầy hơi thở đến từ rừng rậm thiên nhiên. Cuối cùng tôi không áp lực được suy nghĩ này, đây là nhân vật chính, một đứa trẻ ngoan khiến tôi muốn chào hỏi cậu ấy. Đó là di chứng của truyện tranh, tôi quên ai thì quên, cũng không quên được nhân vật chính.
“Ủa? Miru.” Gon đột nhiên dừng lại, cậu ấy phát hiện ra tôi rồi vung cần câu chào tôi, tươi cười sáng lạn đến mức khiến tôi lui ra sau hai bước. Cảm động lan tràn ra từ trong lòng, cuối cùng cũng có một thí sinh nở nụ cười hữu hảo với tôi, nhưng vì sao cố tình lại là nhân vật chính trong truyền thuyết?
Tôi bụm mặt bỏ chạy đi, quả nhiên không thể xem thường sự ảnh hưởng của trí nhớ về truyện tranh, nó sẽ lại làm tôi lâm vào hỗn loạn giữa sự thật và ảo giác
Vừa rồi không nghĩ tới tôi lại không khống chế được mình, muốn đi đến chạm vào Gon, cậu ấy tươi cười kiên cường tốt đẹp khiến tôi rất muốn cười theo. Thậm chí tôi còn muốn lấy hết thẻ báo danh trong túi quần ra, giống người lớn mang tiền mừng tuổi cho đứa trẻ mình thích vậy, suy nghĩ nguy hiểm như vậy là không được.
Nghe nói nhân vật chính là vô địch, nhân vật chính là thuần khiết, nhân vật chính là tốt nhất, nhân vật chính là chính nghĩa. Cho nên cuối cùng trong sách đều là chính nghĩa chiến thắng tà ác, người tốt chém chết người xấu, hiện giờ chém không chết thì tương lai cũng sẽ chém chết.
Lance, dù em có che giấu lương tâm đi nữa cũng không có cách nào phân loại anh về phía người tốt, cho tới bây giờ, anh cũng không làm chuyện gì tốt cả. Dù có ném anh vào toàn bộ đại dương của thế giới Hunter để tẩy đi cái đen tối, anh cũng sẽ chỉ bị tẩy đến mức nhăm nhúm cũng không trở nên trắng được.
Nếu không phải anh mạnh đến mức không giống người, có lẽ anh đã sớm bị người ta vung dao chém chết trong ngõ tối nào đó rồi, không có ai nhặt xác đầy ruồi bọ vây quanh cho anh. Không sống bậy bạ xấu xa thì người Meteorcity các anh sẽ không sống nổi sao.
Nếu đây chỉ là một câu chuyện về thiếu niên nhiệt huyết, thì đại kết cục nhất định là thiếu niên đại biểu hào quang hủy diệt đại ma đầu tà ác. Đám người xấu chúng tôi bị kéo dài lên sân khấu, bị hủy diệt cho khán giả xem, sau đó tiểu thuyết kết thúc, hạnh phúc vui mừng. Từ nay về sa,u mặt trời chiếu khắp nơi, thế giới hòa bình một vạn năm.
Tôi ngồi xổm dưới một thân cây, di chứng truyện tranh ở khắp đầu óc. Loại cảm xúc này hiện giờ mới bùng nổ đã xem như chậm, từ khi tham gia cuộc thi Hunter lần thứ 287 cho tới bây giờ, cái cảm giác quỷ dị ấy đã bám lấy tôi, một tấc cũng không rời. Tôi thật may mắn khi mình đã quên đại bộ phận nội dung, nếu không, lúc tận mắt nhìn thấy cuộc thi Hunter này, tôi sẽ còn phải chấn động hơn nữa.
Tôi nhu nhu mặt kéo dòng suy nghĩ bay tới ngoài không gian trở về, thôi vậy, loại chuyện này chỉ ngẫm lại thôi rồi bỏ qua, còn cuộc sống thì đã sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy.
Tôi khoác balo lại đi trở về, bụng hơi đói, định hái chút rau dại nấu chút canh dễ tiêu hóa. Đi đến chỗ nhặt thẻ báo danh, tôi do dự một chút lại kêu nhỏ “Machi?”
Một trận gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá khô cuốn đến bên chân tôi, một bối cảnh màu xám tiêu điều cô đơn như vậy liền hoàn thành.
Không phải Shalnark không phải Machi cũng không phải bang chủ đại nhân đang thả tôi chạy linh tinh, thì phải là...“Hisoka?”
Kêu xong, tôi lập tức muốn tát mình, Hisoka đúng là con nhện nhưng hắn lại không thân quen với tôi, hắn mà đi theo tôi thì sao tôi có thể cảm giác ra được.
Tôi đi đến một gốc cây sum suê hơn, ngẩng đầu do dự tiếp tục gọi “Feitan, là cậu sao?” Nếu vẫn không có ai đáp lại thì tôi coi như giác quan thứ sáu của mình không nhạy.
Kêu xong, tôi đứng ở dưới tàng cây nhìn tán cây, nhìn đến mức cổ rút gân cũng không thấy ai. Mặt tôi không chút thay đổi xoay người, thôi vậy, nếu không phải giác quan thứ sáu không nhạy thì là con nhện đi theo tôi bị câm điếc, chết cũng không mở miệng.
Bước chân dừng đột ngột, mặt tôi không chút thay đổi nhìn con nhện câm điếc cũng mặt không chút thay đổi trước mặt.
Hai chúng tôi nhìn nhau không nói gì, Feitan thói quen đặt hai tay vào trong túi quần, sắc mặt tái xanh giống như người chết vậy, so với màu da màu rám nắng của thiếu niên sáng lạn sao khác biệt lớn đến thế? Chăng phải đều là ăn cơm giống nhau sao.
“Tôi không làm gì đâu đấy, không phản bội băng Ryodan, càng không nói đến cái gì không nên nói. Đúng rồi, thẻ báo danh cậu đưa, tôi cũng không đưa ai cả.” Tôi vừa mở miệng là một chuỗi tự biện, không vì cái gì khác, thuần túy chỉ là vị thành viên thuộc phái tiên phong bạo lực trong băng Ryodan này đang mang vẻ mặt ‘muốn kéo tôi vào phòng tra tấn’, khiến lòng tôi phát lạnh.
“Tôi biết.” Feitan cao bình thường, thấp hơn tôi một chút, tôi may mắn là mấy năm qua, tôi có cao hơn một chút. Nhưng ở trước mặt hắn, tôi vẫn cảm thấy áp lực, loại áp lực đó là rõ ràng hắn thấp hơn tôi nhưng mỗi lần gặp nhau lại luôn muốn nhìn xuống tôi, tôi thật sự thấy mệt thay cho hắn.
“Tôi, Machi và Shalnark muốn rút lui khỏi cuộc thi này trước, bang chủ nói đống thẻ này vô dụng.” Feitan mở tay ra, trên tay là một chiếc thẻ báo danh.
Lúc trước, hắn ném cho tôi hai chiếc, chiếc này vừa đúng có thể góp đủ số cho một thí sinh.
Hai tay tôi tạo thành chữ thập nơm nớp lo sợ nhận lấy, hiếm khi nhận lấy thứ gì đó từ trong tay bọn họ thế này. Khi cầm lấy, đột nhiên phát hiện số lượng thẻ báo danh không đúng.
“Bang chủ nói anh ta cũng không cần cái thẻ này, anh ta không tính qua cửa này, nếu cô muốn chơi thì anh ta sẽ chờ.” Feitan như tường thuật lại lời nói của một người khác, không thấy cười gì, gương mặt âm trầm như quan tài vậy.
Tôi thà Feitan vĩnh viễn đen mặt, không phải hắn không cười bao giờ, nhưng mỗi lần hắn cười thì cảm xúc đều trở nên rất phấn khởi, hắn mà phấn khởi là sẽ bạo ngược đáng sợ.
Trong tay là hai chiếc thẻ, trên cùng là số 17, cái phía dưới là của Feitan. Ngoài chiếc thẻ số 1 ‘vạn năng’ có những ba điểm ra, trên người tôi lại nhiều ra bốn chiếc thẻ, đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn.
“Tuy rằng biết nói cũng vô dụng, nhưng cô vẫn nên cảnh giác một chút, cứ cái bộ dạng thì sớm hay muộn cung sẽ chết rất khó coi.”
Tuy nói người ta tốt bụng khuyên bảo, nhưng sao tôi cứ cảm thấy giọng điệu của Feitan như là cuối cùng thể nào tôi cũng sẽ bị chết rất khó coi vậy, là vì bị hắn giết mất? Lời khuyên bảo này cũng phải chú ý không khí chứ, đừng nói rùng mình khủng bố như vậy.
Feitan xoay người nhảy lên một cái cây đại thụ, bóng dáng mơ hồ không va phải bất cứ chiếc lá cây nào.
Tôi thấy hắn sắp biến mất, vội vàng gọi một tiếng “Feitan, cậu có đói bụng không?” Đây mới là mục đích mà tôi đi vòng quanh cây gọi họ, nếu không ăn cơm nhất định sẽ đói bụng.
Feitan ở trên cây hơi dừng lại, không quay đầu nhưng cũng không đi, có nhiều lúc vẫn dễ nói chuyện với hắn như bây giờ. Tôi dùng ngón cái sờ sờ thẻ số 17, có chút lo lắng nói: “Lance có ăn cơm đầy đủ không? Ý tôi là hắn có lại thức suốt đêm, chỉ đọc sách không ngủ được còn kén ăn không?”
Trên cơ bản chỉ cần hắn cho rằng không nguy hiểm cho mình, hắn sẽ kén ăn kinh khủng, tôi lo lắng mấy con nhện bọn họ nấu thứ mà hắn không muốn ăn.
Vuốt thẻ báo danh, nói là chiến tranh lạnh nhưng vẫn không mặc kệ được. Tôi chờ Feitan trả lời một hồi, nhưng ngoài tiếng chim hót ra lại không thấy tiếng người nào.
Bên tai vang lên tiếng vang ‘clack’ rõ ràng, tôi kỳ quái ngẩng đầu, một đống nhánh cây từ trên trời giáng xuống.
Lần này thứ đập tôi không phải thẻ báo danh, mà là toàn nhánh cây non xanh đổ ập xuống bao trùm. May mà không phải thân cây, không thì tôi đã bị đè chết ngay lập tức rồi.
Tôi mặt xám mày tro bò ra khỏi đống cây, người khởi xướng đã sớm chạy mất. Tôi đen mặt đi đến bên cạnh dòng suối, cái gì mà con nhện, toàn là một đám ngây thơ. Bang chủ ngây thơ nhất, thành viên mà bang chủ thích nhất - Ubogin ngây thơ thứ hai, Feitan ngây thơ thứ ba... Còn băng Ryodan cấp truy nã hạng A, rõ ràng chính là một đám chết tiệt chưa hết thời thơ ấu tụ lại với nhau, các cậu nhiều lắm chi là cấp bậc Cậu bé Hồ Lô thôi.
Bất quá chi là hỏi xem đã ăn cơm chưa, không nên bắt nạt người ta như vậy chứ.
Chi là tôi hơi lo lỡ hắn không ăn cơm, không nghỉ ngơi tốt, tùy tiện xằng bậy, hơn nữa cảm xúc không tốt đi giết chóc lung tung thì làm sao bây giờ?
Đối diện con suối truyền đến mùi cá nướng, Minh Lạc thô lỗ ngồi khoanh chân ở trên tảng đá, động tác ăn cá rất hào sảng... Đối với một người đàn ông thì như vậy rất bình thường, nhưng cậu ấy vốn chính là nữ, tương lai không biến trở lại thì khẳng định rất khó sống.
“An, cậu đã nói chuyện xong với cái thằng nhóc âm hiểm kia rồi à?” Minh Lạc vung vung số cá tươi mới trong tay, to giọng gọi tôi. Sniper bên cạnh cậu ấy thảnh thơi phụ trách nướng cá.
Tôi cầm thẻ báo danh, vui vẻ chạy tới, suối nước bắn ướt sũng ống quần. “Minh Lạc, tớ có một đống thẻ báo danh này, cậu có cần không?”
Ai muốn là tôi phân cho người đó, nhiều thẻ như vậy, tôi không dùng được.
Đang chạy thì bị vấp đá trong lòng suối, cả người ngã vào dòng suối, tôi nghe thấy Minh Lạc hô lên tên tôi. Trong tay nắm chặt thẻ số 17, số 198 thì dán phía dưới số 17.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng, hắn không ở bên cạnh tôi là chạy một bước đã ngã. Giờ mới phát hiện mình được người ta sủng nịch vô ưu vô lự, chỉ cần không có cái tên kia ở cạnh là chẳng làm được việc gì cả.
Nếu con nhện có độc, thì tôi đã bị trúng độc sâu giai đoạn cuối.
“Cái tên chết tiệt này, anh cố ý làm em không có anh là không sống nổi phải không.” Coi tôi là hoa Thố Ti* hay là ký sinh trùng? Tôi đứng dậy khỏi dòng suối, Minh Lạc còn ngồi, cậu ấy biết khi nào thì mới cần đến đỡ tôi một phen.
*(Tojikachan: Hoa Thố Ti muốn sinh tồn phải dựa vào cây cối)
Đây mới là sự bảo vệ thực sự, bạn bè của tôi vĩnh viễn biết cực hạn của An Hân ở nơi nào.
Lance, anh âm ngoan hơn em, anh đã sắp sủng em thành một người vô dụng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook