Chồng Tương Lai Thì Sao? Anh Đừng Hòng Bắt Nạt Được Tôi
-
Chương 9: Mẹ anh đến nhà
8h, cô thức dậy vscn. Từng bước xuống nhà, không một bóng người.
Chắc anh ta đi làm rồi.
Vào phòng ăn, nhìn lên bàn không có bữa ăn sáng như hôm qua. Cô vò đầu bức tóc đứng chôn chân tại chỗ. Không phải anh ta quên chứ.
Tên chồng khốn kiếp vẫn hoàn khốn kiếp. Uổng công hôm qua cô giảm ác cảm tăng thiện cảm.
Giờ ác cảm gấp đôi. Lửa giận ngùn ngụt muốn bóc khói nghi ngút. Tức mà nói không thành lời.
Cô bực bội bỏ lên phòng thay đồ. Vác bộ mặt lầm lần lì lì mà bắt taxi ra nhà hàng ăn.
Và cũng lắm trớ trêu, gặp ngay Phạm Minh Thiên Tuấn ngay tại nhà hàng.
Muốn tránh cũng không được, đối diện cũng không xong. Xui tận mạng.
- Em đi ăn ở đây à.
Cậu hỏi một câu vô cùng có duyên. Vào nhà không ăn không lẽ vào đây tham quan.
Cô không biết xưng hô sao nữa. Là bạn thân thì cô không ngại mắng vào mặt cậu. Nhưng cậu nói xưng theo độ tuổi. Mà cái chuyện hôm bữa nữa.
Yaaa..thật điên cái đầu.
Cô lắp ba lắp bắp nói cộc lốc.
- Ừ, tình cờ ghê.
Nói xong, cắm cúi ăn phần cơm chiên dương châu vừa được mang ra. Cậu biết cô né mặt mình. Nhưng mặt cậu rất dày không ngại mà lấn tới đâu.
Vẫy tay gọi phục vụ, anh gọi một phần cơm như cô. Cả hai ngồi ăn trong không gian yên lặng.
Xong, cô tính tiền đi ra. Cậu cũng vậy, lẽo đẽo theo đuôi cô như gà con theo gà mẹ. Biết cậu theo mình, cô dừng lại, rặn từng chữ như em bé bập bẹ nói mới tròn vành rõ chữ kết thành một câu.
- An..h l..àm ơn.. đừn..g th..eo...em.. nữa.
Cậu cười xuề xoà, quơ quơ tay như đuổi muỗi.
- Anh đang theo đuổi em mà.
- Mệt anh quá à, anh bị ấm đầu chắc nặng lắm nên dẫn đến việc này.
Cô vừa bước đi trên con đường vừa nói. Giọng không còn lắp ba lắp bắp như trước. Cô đã cố quen dần cách xưng hô này.
- Anh nói anh yêu em thì theo đuổi em có gì là sai?
Cậu giọng điệu thập phần khó chịu khi cô tỏ ra xa cách không còn thân thiện, nhoi nhoi như trước đây.
Bởi người ta nói bạn thân mà tỏ tình như vậy. Thì ngại lắm, với dễ mất tình bạn. Vì chỉ thân thôi chứ không vượt trên mức tình bạn.
- Ừ, em không nói chuyện này nữa. Taxi tới rồi, em phải về. Tạm biệt anh.
Dứt lời cô vội ngồi vào chiếc taxi. Bác tài xế nhanh chóng cho xe lăn bánh.
Cậu nhìn theo mà không khỏi buồn buồn trong lòng. Dây vào chuyện tình thiệt mệt cái thân.
Cũng tại cậu lỡ yêu cô rồi, nên phải quyết tâm thể hiện, tỏ tình cho được. Chừng nào cưa đổ mới thôi.
Còn nếu cô mà yêu ai. Cậu sẽ từ bỏ, mỉm cười nhẹ nhàng mà chúc phúc cho cô.
Nhưng chuyện đó còn xa lắm. Cậu không lo đâu. Cứ từ từ mà tính tiếp.
Rồi cậu cũng bắt taxi về công ty mình.
~~~~~
Về đến nhà, cô ngã ngửa ra sofa. Mới ăn xong sao cô lại đói nữa rồi. Vào bếp tính nấu mì gói thì cô suýt ôm tim mà ngất.
Mẹ anh là đang ở đây. Vậy mà cô không hay biết gì? Lúc nãy cô vào không để ý trên kệ có thêm đôi giầy nào hay không?
- Tố Như, con vào bàn ngồi đi. Bác đang nấu súp cho con ăn.
Mẹ anh lấy chén múc một chén súp bê ra đặt lên bàn cho cô. Cô như cỗ máy mà nghe lời.
Lần trước cô vô lễ như vậy, mẹ anh không để bụng chứ. Có nhân cơ hội này mà chỉnh cô luôn không.
Căng thẳng quá đi.
- Nào, con thử đi.
Mẹ anh kéo ghế ngồi xuống ngay cạnh cô, ánh mắt đăm đăm nhìn vào cô.
- Dạ.
Cô lễ phép trả lời. Lấy muỗng múc một ít đưa lên miệng thổi nguội rồi ăn. Rất ngon nha. Mùi vị không khác gì mẹ cô nấu.
- Ngon lắm ạ. Bác cũng ăn cùng cháu đi.
Cô mắt lấp lánh khen ngon. Đứng dậy chạy đi múc một chén khác bê ra cho mẹ anh.
Vậy là buổi trưa cả hai cùng nhau ăn súp. Cô cũng bớt căng thẳng phần nào. May là mẹ anh dễ tính, rộng lượng nên bỏ qua. Chứ nếu như giống mấy người mẹ chồng trong phim, chắc cô chết sớm quá.
Mẹ anh cùng cô rửa chén úp lên. Xong xuôi mẹ anh lại bảo cô cùng gọt trái cây làm món tráng miệng. Rồi cả hai người lại ăn hết đĩa trái cây.
Ngồi xem tivi được một lúc, mẹ anh nói là có việc bận nên về trước. Cô tiễn mẹ anh ra cổng thì tài xế riêng cũng đến đón mẹ anh đi.
Đóng cổng, cô thất thểu vào nhà. Bàn tay đặt lên xoa bụng. Bụng căng tròn rồi.
Mẹ anh đến là để vỗ béo cô sao?
- Ôi mẹ ơi, no căng bụng luôn rồi. Oáp...buồn ngủ quá, lên phòng ngủ mới được.
Thế là cô lại lếch tấm thân mình lên phòng đóng cửa ngủ. Sợ cô ngày nào cũng như vậy sẽ thành heo quá.
Việc ở công ty cô đã có trợ lí lo, chừng nào có hợp đồng quan trọng mới phiền đến cô. Nên cuộc sống cô nhàn rỗi lắm. Cứ như công chúa vậy không cần bận tâm điều gì.
Vui vẻ mà làm gì thì làm.
Cô cũng rất lười biếng đi đâu đó. Vì vậy thời gian rảnh rỗi sẽ là ăn rồi ngủ. Quá trình cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chám. Không có gì mới mẻ.
Chắc anh ta đi làm rồi.
Vào phòng ăn, nhìn lên bàn không có bữa ăn sáng như hôm qua. Cô vò đầu bức tóc đứng chôn chân tại chỗ. Không phải anh ta quên chứ.
Tên chồng khốn kiếp vẫn hoàn khốn kiếp. Uổng công hôm qua cô giảm ác cảm tăng thiện cảm.
Giờ ác cảm gấp đôi. Lửa giận ngùn ngụt muốn bóc khói nghi ngút. Tức mà nói không thành lời.
Cô bực bội bỏ lên phòng thay đồ. Vác bộ mặt lầm lần lì lì mà bắt taxi ra nhà hàng ăn.
Và cũng lắm trớ trêu, gặp ngay Phạm Minh Thiên Tuấn ngay tại nhà hàng.
Muốn tránh cũng không được, đối diện cũng không xong. Xui tận mạng.
- Em đi ăn ở đây à.
Cậu hỏi một câu vô cùng có duyên. Vào nhà không ăn không lẽ vào đây tham quan.
Cô không biết xưng hô sao nữa. Là bạn thân thì cô không ngại mắng vào mặt cậu. Nhưng cậu nói xưng theo độ tuổi. Mà cái chuyện hôm bữa nữa.
Yaaa..thật điên cái đầu.
Cô lắp ba lắp bắp nói cộc lốc.
- Ừ, tình cờ ghê.
Nói xong, cắm cúi ăn phần cơm chiên dương châu vừa được mang ra. Cậu biết cô né mặt mình. Nhưng mặt cậu rất dày không ngại mà lấn tới đâu.
Vẫy tay gọi phục vụ, anh gọi một phần cơm như cô. Cả hai ngồi ăn trong không gian yên lặng.
Xong, cô tính tiền đi ra. Cậu cũng vậy, lẽo đẽo theo đuôi cô như gà con theo gà mẹ. Biết cậu theo mình, cô dừng lại, rặn từng chữ như em bé bập bẹ nói mới tròn vành rõ chữ kết thành một câu.
- An..h l..àm ơn.. đừn..g th..eo...em.. nữa.
Cậu cười xuề xoà, quơ quơ tay như đuổi muỗi.
- Anh đang theo đuổi em mà.
- Mệt anh quá à, anh bị ấm đầu chắc nặng lắm nên dẫn đến việc này.
Cô vừa bước đi trên con đường vừa nói. Giọng không còn lắp ba lắp bắp như trước. Cô đã cố quen dần cách xưng hô này.
- Anh nói anh yêu em thì theo đuổi em có gì là sai?
Cậu giọng điệu thập phần khó chịu khi cô tỏ ra xa cách không còn thân thiện, nhoi nhoi như trước đây.
Bởi người ta nói bạn thân mà tỏ tình như vậy. Thì ngại lắm, với dễ mất tình bạn. Vì chỉ thân thôi chứ không vượt trên mức tình bạn.
- Ừ, em không nói chuyện này nữa. Taxi tới rồi, em phải về. Tạm biệt anh.
Dứt lời cô vội ngồi vào chiếc taxi. Bác tài xế nhanh chóng cho xe lăn bánh.
Cậu nhìn theo mà không khỏi buồn buồn trong lòng. Dây vào chuyện tình thiệt mệt cái thân.
Cũng tại cậu lỡ yêu cô rồi, nên phải quyết tâm thể hiện, tỏ tình cho được. Chừng nào cưa đổ mới thôi.
Còn nếu cô mà yêu ai. Cậu sẽ từ bỏ, mỉm cười nhẹ nhàng mà chúc phúc cho cô.
Nhưng chuyện đó còn xa lắm. Cậu không lo đâu. Cứ từ từ mà tính tiếp.
Rồi cậu cũng bắt taxi về công ty mình.
~~~~~
Về đến nhà, cô ngã ngửa ra sofa. Mới ăn xong sao cô lại đói nữa rồi. Vào bếp tính nấu mì gói thì cô suýt ôm tim mà ngất.
Mẹ anh là đang ở đây. Vậy mà cô không hay biết gì? Lúc nãy cô vào không để ý trên kệ có thêm đôi giầy nào hay không?
- Tố Như, con vào bàn ngồi đi. Bác đang nấu súp cho con ăn.
Mẹ anh lấy chén múc một chén súp bê ra đặt lên bàn cho cô. Cô như cỗ máy mà nghe lời.
Lần trước cô vô lễ như vậy, mẹ anh không để bụng chứ. Có nhân cơ hội này mà chỉnh cô luôn không.
Căng thẳng quá đi.
- Nào, con thử đi.
Mẹ anh kéo ghế ngồi xuống ngay cạnh cô, ánh mắt đăm đăm nhìn vào cô.
- Dạ.
Cô lễ phép trả lời. Lấy muỗng múc một ít đưa lên miệng thổi nguội rồi ăn. Rất ngon nha. Mùi vị không khác gì mẹ cô nấu.
- Ngon lắm ạ. Bác cũng ăn cùng cháu đi.
Cô mắt lấp lánh khen ngon. Đứng dậy chạy đi múc một chén khác bê ra cho mẹ anh.
Vậy là buổi trưa cả hai cùng nhau ăn súp. Cô cũng bớt căng thẳng phần nào. May là mẹ anh dễ tính, rộng lượng nên bỏ qua. Chứ nếu như giống mấy người mẹ chồng trong phim, chắc cô chết sớm quá.
Mẹ anh cùng cô rửa chén úp lên. Xong xuôi mẹ anh lại bảo cô cùng gọt trái cây làm món tráng miệng. Rồi cả hai người lại ăn hết đĩa trái cây.
Ngồi xem tivi được một lúc, mẹ anh nói là có việc bận nên về trước. Cô tiễn mẹ anh ra cổng thì tài xế riêng cũng đến đón mẹ anh đi.
Đóng cổng, cô thất thểu vào nhà. Bàn tay đặt lên xoa bụng. Bụng căng tròn rồi.
Mẹ anh đến là để vỗ béo cô sao?
- Ôi mẹ ơi, no căng bụng luôn rồi. Oáp...buồn ngủ quá, lên phòng ngủ mới được.
Thế là cô lại lếch tấm thân mình lên phòng đóng cửa ngủ. Sợ cô ngày nào cũng như vậy sẽ thành heo quá.
Việc ở công ty cô đã có trợ lí lo, chừng nào có hợp đồng quan trọng mới phiền đến cô. Nên cuộc sống cô nhàn rỗi lắm. Cứ như công chúa vậy không cần bận tâm điều gì.
Vui vẻ mà làm gì thì làm.
Cô cũng rất lười biếng đi đâu đó. Vì vậy thời gian rảnh rỗi sẽ là ăn rồi ngủ. Quá trình cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chám. Không có gì mới mẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook