Chồng Tương Lai Thì Sao? Anh Đừng Hòng Bắt Nạt Được Tôi
-
Chương 7: Thoả thuận
Một đêm dài ngủ ở nhà kho, cô uể oải muốn chết, lưng dường như sắp gãy. Nệm ấm chăn êm không được ngủ lại phải ngủ ngồi. Cô hận chết anh ta.
Vươn vai vài cái, cô phủi phủi quần đứng dậy đi lại cảnh cửa mở ra.
Không được, tên chồng tương lai không phải quên cô ở đây luôn rồi chứ? Đau khổ ôm đầu, cô trượt người xuống cánh cửa được làm bằng gỗ.
- Ôi mẹ ơi, đói sắp chết rồi.
Ôm bụng, cô âm thầm kêu mẹ cũng kêu rằng: " Bụng ơi, mày đừng réo nữa"
Bên ngoài, anh vận trên người bộ âu phục đắt tiền màu đen, được cắt may tỉ mỉ. Vừa vặn trên người làm anh càng trông thu hút và đẹp trai ngời ngời, sáng chói.
Tra chìa khoá vào ổ khoá, anh đẩy cửa nhẹ không mở được. Lập tức dùng lực đẩy một cái thật mạnh.
Cô muốn chèm bẹp trong cánh cửa. Lưng đã đau lại bị một lực mạnh tác động càng đau hơn. Lồm cồm chui ra khỏi cánh cửa, đứng lên một cách khó khăn, cô đối mặt nhìn anh liền phóng tia lửa.
- Khốn kiếp, anh có biết lưng tôi sắp gãy rồi không?
- Nhịn ăn nguyên hôm nay.
Anh lạnh lùng, thẳng thừng đối diện cô. Lời nói từ miệng thốt ra làm cô như muốn đóng băng tại chỗ.
- Quá đáng. Tờ nội quy ghi là cấm gọi tên khốn kiếp chứ có không cho tôi mắng khốn kiếp đâu?
Cô phân bua. Đừng hòng bắt nạt được cô nữa. Lần đầu cũng như lần cuối. Anh ta còn ức hiếp cô, ngay tức khắc cô cuốn gói về nhà.
- Nội quy mới.
Anh lạnh lùng đáp trả lại cô. Cô vợ này tính tình thất thường y như thời tiết. Có câu mắng hoài không biết chán, lại còn hay cải bướng.
- Không cho ăn tôi liền ra tiệm ăn.
Cô nhìn anh khiêu khích. Cô nói rồi thức ăn bên ngoài bán chả thiếu đâu. Cô có thể mua bất cứ lúc nào. Trừ khi không bị nhốt giống như đêm qua.
- Tôi nhốt cô trên phòng.
Anh không cho cô con đường nào để đi, hòng chặn lại tất cả các biện pháp của cô đưa ra.
- Anh ức hiếp tôi. Tôi về nhà không ở đây nữa.
Cô chịu đựng quá nhiều rồi. Về đây ngày nào cũng chịu uỷ khuất làm sao cô sống nỗi. Nghĩ làm sao mà cấm không cho cô ăn trong vòng một ngày. Chắc không sớm không muộn cô liền biến thành con ma đói.
- Cô dám về không?
Anh lạnh lùng lên tiếng hỏi cô. Anh cá là về nhà thế nào mẹ cô cũng mắng cho một trận té tát mất hết mặt mũi. Cũng có khi họ đã khoá cửa, đi du lịch trong ngày hôm qua khi cô con gái quý hoá của họ đã có nơi nương tựa.
Cô hơi lưỡng lự, những gì hắn nghĩ cô đều nghĩ qua, nhưng cô đời nào từ bỏ cái tính cải bướng. Cùng lắm ở nhờ nhà thằng Thiên Tuấn.
- Về đó không được, tôi ở ké nhà bạn.
- Hừ,...tôi lười đôi co với cô. Nhưng nếu cô dám bỏ đi. Tôi lập tức kêu vệ sĩ canh chừng cô 24/24.
Anh hừ lạnh, hai tay xỏ túi quần ung dung bỏ đi.
Cô tiêu hoá hết những lời anh nói, gấp gáp chạy lên trước chặn anh lại, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ.
- Này, tôi không đi. Nhưng đừng bắt tôi làm theo nội quy đó. Theo khuôn khổ như vậy chả khác nào bức chết tôi. Anh bỏ cái tờ nội quy đó đi.
Anh cúi đầu nhìn cô. Lại dám ra điều kiện với anh. Xem ra cô vợ tương lai này chưa hề để anh vào mắt. Chỉ nghĩ đến vụ lợi cho bản thân. Lạnh giọng trả lời.
- Không bỏ.
Cô hoàn toàn sụp đổ tinh thần. Mềm mỏng cứng rắn đều không được. Tên này chai lì cảm xúc rồi.
- Vậy anh nhốt tôi ba ngày trong nhà kho đi. Ngày thứ tư liền tới đem thi thể tôi về mà mai táng.
Cô giận dữ nói, ngoảnh mặt bỏ đi. Nếu cứ như vậy thà nhốt cô ở nhà kho còn hơn.
Anh bó tay với độ ngang bướng của cô. Không muốn gây sự, xích mích nữa liền thoả thuận.
- Nếu cô không mắng tôi nữa. Tôi liền bỏ nội quy đó.
Nghe vậy là cô chạy te te lại chỗ anh. Mặt mày tươi tỉnh, cười cười với anh.
- Ừ, tôi không mắng nữa.
Rất nhanh cô cũng chịu thoả thuận. Anh né qua tiếp tục bước đi. Nói chuyện với cô thật tốn thì giờ. Lạnh nhạt bỏ lại một câu.
- Tôi có chừa phần ăn sáng cho cô.
- Ôi vui quá, cuối cùng đã có thức ăn cứu rỗi được cái bụng đang kêu réo nãy giờ của mình.
Cô vui mừng phấn khích. Anh ta cũng tốt đấy chứ. Chợt nhớ ra có hẹn với cậu, cô chạy té khói, lướt qua mặt anh bay thẳng vào nhà.
Anh nhìn cô cười lạnh. Sải bước ra xe, ngồi vào ghế lái, anh nhấn ga cho xe chạy đi.
Sau khi vào nhà, cô phóng ngay lên phòng đánh răng rửa mặt. Thay cho mình một cái quần yếm jean ngang đùi và một cái áo thun trắng sọc ngang màu đen, kết hợp thêm đôi giày thể thao màu trắng cổ cao. Tóc cô buộc lệch một bên vai trông rất năng động không kém phần nhí nhảnh, dễ thương.
Cầm theo chiếc túi xách mang trên vai màu đen, cô lon ta lon ton chạy xuống bếp.
Nhìn đĩa thức ăn đã được đậy lại, cô kéo ghế ngồi xuống, mở ra bắt đầu cắt miếng bánh mì sandwich thưởng thức.
Cô cảm nhận được vị béo béo. Ngon quá. Cô gật gù khen ngon, ăn lia ăn lịa. Xúc xích, ớt chuông đỏ, vàng và trứng vịt được hấp trong quả cà chua. Màu sắc đẹp, bắt mắt, anh nêm nếm vừa phải. Tóm lại cô ăn rất ngon miệng và đã chén sạch phần ăn sáng của mình.
Công nhận anh còn giỏi hơn cả cô về khoản nấu nướng.
Rửa đĩa úp lên, xong cô ra phòng khách ngồi. Lấy điện thoại xem giờ cũng còn sớm mới có 8h30 à. Nửa tiếng nửa cô mới tới điểm hẹn. Bởi hôm qua cậu gửi tin nói là 9h gặp mặt.
Vươn vai vài cái, cô phủi phủi quần đứng dậy đi lại cảnh cửa mở ra.
Không được, tên chồng tương lai không phải quên cô ở đây luôn rồi chứ? Đau khổ ôm đầu, cô trượt người xuống cánh cửa được làm bằng gỗ.
- Ôi mẹ ơi, đói sắp chết rồi.
Ôm bụng, cô âm thầm kêu mẹ cũng kêu rằng: " Bụng ơi, mày đừng réo nữa"
Bên ngoài, anh vận trên người bộ âu phục đắt tiền màu đen, được cắt may tỉ mỉ. Vừa vặn trên người làm anh càng trông thu hút và đẹp trai ngời ngời, sáng chói.
Tra chìa khoá vào ổ khoá, anh đẩy cửa nhẹ không mở được. Lập tức dùng lực đẩy một cái thật mạnh.
Cô muốn chèm bẹp trong cánh cửa. Lưng đã đau lại bị một lực mạnh tác động càng đau hơn. Lồm cồm chui ra khỏi cánh cửa, đứng lên một cách khó khăn, cô đối mặt nhìn anh liền phóng tia lửa.
- Khốn kiếp, anh có biết lưng tôi sắp gãy rồi không?
- Nhịn ăn nguyên hôm nay.
Anh lạnh lùng, thẳng thừng đối diện cô. Lời nói từ miệng thốt ra làm cô như muốn đóng băng tại chỗ.
- Quá đáng. Tờ nội quy ghi là cấm gọi tên khốn kiếp chứ có không cho tôi mắng khốn kiếp đâu?
Cô phân bua. Đừng hòng bắt nạt được cô nữa. Lần đầu cũng như lần cuối. Anh ta còn ức hiếp cô, ngay tức khắc cô cuốn gói về nhà.
- Nội quy mới.
Anh lạnh lùng đáp trả lại cô. Cô vợ này tính tình thất thường y như thời tiết. Có câu mắng hoài không biết chán, lại còn hay cải bướng.
- Không cho ăn tôi liền ra tiệm ăn.
Cô nhìn anh khiêu khích. Cô nói rồi thức ăn bên ngoài bán chả thiếu đâu. Cô có thể mua bất cứ lúc nào. Trừ khi không bị nhốt giống như đêm qua.
- Tôi nhốt cô trên phòng.
Anh không cho cô con đường nào để đi, hòng chặn lại tất cả các biện pháp của cô đưa ra.
- Anh ức hiếp tôi. Tôi về nhà không ở đây nữa.
Cô chịu đựng quá nhiều rồi. Về đây ngày nào cũng chịu uỷ khuất làm sao cô sống nỗi. Nghĩ làm sao mà cấm không cho cô ăn trong vòng một ngày. Chắc không sớm không muộn cô liền biến thành con ma đói.
- Cô dám về không?
Anh lạnh lùng lên tiếng hỏi cô. Anh cá là về nhà thế nào mẹ cô cũng mắng cho một trận té tát mất hết mặt mũi. Cũng có khi họ đã khoá cửa, đi du lịch trong ngày hôm qua khi cô con gái quý hoá của họ đã có nơi nương tựa.
Cô hơi lưỡng lự, những gì hắn nghĩ cô đều nghĩ qua, nhưng cô đời nào từ bỏ cái tính cải bướng. Cùng lắm ở nhờ nhà thằng Thiên Tuấn.
- Về đó không được, tôi ở ké nhà bạn.
- Hừ,...tôi lười đôi co với cô. Nhưng nếu cô dám bỏ đi. Tôi lập tức kêu vệ sĩ canh chừng cô 24/24.
Anh hừ lạnh, hai tay xỏ túi quần ung dung bỏ đi.
Cô tiêu hoá hết những lời anh nói, gấp gáp chạy lên trước chặn anh lại, giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ.
- Này, tôi không đi. Nhưng đừng bắt tôi làm theo nội quy đó. Theo khuôn khổ như vậy chả khác nào bức chết tôi. Anh bỏ cái tờ nội quy đó đi.
Anh cúi đầu nhìn cô. Lại dám ra điều kiện với anh. Xem ra cô vợ tương lai này chưa hề để anh vào mắt. Chỉ nghĩ đến vụ lợi cho bản thân. Lạnh giọng trả lời.
- Không bỏ.
Cô hoàn toàn sụp đổ tinh thần. Mềm mỏng cứng rắn đều không được. Tên này chai lì cảm xúc rồi.
- Vậy anh nhốt tôi ba ngày trong nhà kho đi. Ngày thứ tư liền tới đem thi thể tôi về mà mai táng.
Cô giận dữ nói, ngoảnh mặt bỏ đi. Nếu cứ như vậy thà nhốt cô ở nhà kho còn hơn.
Anh bó tay với độ ngang bướng của cô. Không muốn gây sự, xích mích nữa liền thoả thuận.
- Nếu cô không mắng tôi nữa. Tôi liền bỏ nội quy đó.
Nghe vậy là cô chạy te te lại chỗ anh. Mặt mày tươi tỉnh, cười cười với anh.
- Ừ, tôi không mắng nữa.
Rất nhanh cô cũng chịu thoả thuận. Anh né qua tiếp tục bước đi. Nói chuyện với cô thật tốn thì giờ. Lạnh nhạt bỏ lại một câu.
- Tôi có chừa phần ăn sáng cho cô.
- Ôi vui quá, cuối cùng đã có thức ăn cứu rỗi được cái bụng đang kêu réo nãy giờ của mình.
Cô vui mừng phấn khích. Anh ta cũng tốt đấy chứ. Chợt nhớ ra có hẹn với cậu, cô chạy té khói, lướt qua mặt anh bay thẳng vào nhà.
Anh nhìn cô cười lạnh. Sải bước ra xe, ngồi vào ghế lái, anh nhấn ga cho xe chạy đi.
Sau khi vào nhà, cô phóng ngay lên phòng đánh răng rửa mặt. Thay cho mình một cái quần yếm jean ngang đùi và một cái áo thun trắng sọc ngang màu đen, kết hợp thêm đôi giày thể thao màu trắng cổ cao. Tóc cô buộc lệch một bên vai trông rất năng động không kém phần nhí nhảnh, dễ thương.
Cầm theo chiếc túi xách mang trên vai màu đen, cô lon ta lon ton chạy xuống bếp.
Nhìn đĩa thức ăn đã được đậy lại, cô kéo ghế ngồi xuống, mở ra bắt đầu cắt miếng bánh mì sandwich thưởng thức.
Cô cảm nhận được vị béo béo. Ngon quá. Cô gật gù khen ngon, ăn lia ăn lịa. Xúc xích, ớt chuông đỏ, vàng và trứng vịt được hấp trong quả cà chua. Màu sắc đẹp, bắt mắt, anh nêm nếm vừa phải. Tóm lại cô ăn rất ngon miệng và đã chén sạch phần ăn sáng của mình.
Công nhận anh còn giỏi hơn cả cô về khoản nấu nướng.
Rửa đĩa úp lên, xong cô ra phòng khách ngồi. Lấy điện thoại xem giờ cũng còn sớm mới có 8h30 à. Nửa tiếng nửa cô mới tới điểm hẹn. Bởi hôm qua cậu gửi tin nói là 9h gặp mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook