Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
-
Chương 201: Phụ nữ hám tiền
Hai người hứng thú bừng bừng chơi tới tận đêm khuya.
Thời điểm từ sòng bạc ra ngoài, vừa vặn gặp Roman.
Roman bàn về chuyện tài chính theo lý phải lâu hơn một chút, căn bản là không thể nào đụng mặt bọn họ được, Cố Bình An nhìn Mục Lăng kiếm tiền, chính mình lại ngứa tay, cầm mấy cái thẻ đánh bạc đi đánh cược thử vận may, Mục Lăng tùy ý để cô chơi không nói gì. Cố Bình An cũng không phải là dân cờ bạc, lại không nghiện, nhưng chính là không cam lòng mà thôi, chỉ dùng tiền mua vui vẻ, quan niệm của cô cũng rất kỳ quái, dù sao thì chút tiền này cũng chỉ như muối bỏ vào biển, thua một chút cũng không tiếc.
Vì thế, bọn họ ở lại lâu hơn nửa tiếng, thời điểm ra tới đại sảnh tầng một, vừa nhìn một cái, cô liền thích cái túi Hermes kia. Tuy cô ở sòng bạc tùy tay lấy 50 vạn đôla đi chơi đĩa quay Russia, nhưng vào lúc này lại không có dũng khí mở miệng hỏi anh mua một cái túi. Tất cả mọi thứ ở tầng một đều là hàng hiệu quốc tế, rất thời thượng, đồ vật sang quý gì cũng đều có ở trên đảo nhỏ, các đại gia thắng tiền sẽ vui vẻ, hứng thú mua sắm cũng tăng.
Mục Lăng nhìn thấy ánh mắt đáng thương kia của cô nên lôi kéo cô đi mua túi xách.
Trước nay anh cũng không là phải loại người bủn xỉn, nhưng cũng không phải là loại đàn ông thích làm gì thì làm, duy chỉ có đối với Cố Bình An, giống như vẫn luôn không hề có nguyên tắc, nhìn thấy cô thích thì sẽ tiện tay mua cho cô.
Đối với Mục Lăng mà nói, một cái túi xách 15 vạn đôla, quả thực chính là cướp mà, chỉ có đồ ngốc mới đi mua, nhưng ai bảo các cô gái đều thích túi xách hàng hiệu đây.
"Sao lại tặng em?"
"Anh thích."
Cố Bình An bẹt miệng, dù sao cũng là cô gái trẻ trung, ai mà chẳng thích đồ đẹp đẽ, chỉ là cảm thấy cái túi thật đẹp, càng nhìn càng cảm thấy thích, thật không nỡ buông.
Mục Lăng, "Thích?"
"Thích."
"Vậy là tốt rồi."
Cố Bình An thình lình nói một câu, "Mục Lăng, cứ tiếp tục như vậy, em sẽ biến thành người phụ nữ hám tiền mất."
"Phụ nữ hám tiền?" Mục Lăng nhướng mày nhìn Cố Bình An, này không phải là tâm tư quá đơn thuần đi, đừng nói là phụ nữ hám tiền, em làm một người ham tiền một chút thôi cũng không tệ rồi. Cố Bình An vừa muốn giải thích một câu là cô chỉ nói giỡn mà thôi thì Mục đã phun ra một câu, "Nếu em thực sự trở thành người phụ nữ ham mê danh lợi thì anh rất vui mừng."
"Vì sao?" Cố Bình An kinh ngạc, phụ nữ ham mê danh lợi thì có cái gì tốt?
Mục đại, chí hướng của anh thật là lớn, thật sự làm xúc động lòng người a, cô rất muốn hỏi một câu, kế hoạch bồi dưỡng của anh như thế nào? Mỗi ngày phải tiêu bao nhiêu tiền mới được xem là người phụ nữ ham tiền, anh còn có bao nhiêu tài sản vậy? Có đủ để cho người ta coi trọng không?
"Không ai nuôi được em, ngoại trừ anh, ai muốn em đây?" Mục Lăng nói, "Núi vàng núi bạc của anh có rất nhiều, tùy ý để em phá."
Cố Bình An, "......"
Mục Lăng búng tay một cái, đưa ra kết luận, "Anh quyết định sẽ nuôi em thành một cô gái tiêu tiền như nước, cứ quyết định như vậy đi."
Cố Bình An, "......"
Cô thật sự muốn cho một cái tát để xóa sạch vẻ mặt đắc ý của Mục Lăng.
Giống như đây là một việc thực quang vinh vậy, đáng để cho anh đi khắp nơi khoe khoang.
"Mục đại thiếu, lỡ như một ngày nào đó anh phá sản, phụ nữ ham tiền sẽ một cước đá văng anh đi, tìm một tòa kim sơn khác thì anh sẽ tính thế nào."
"Ai có bản lĩnh làm anh phá sản?"
"Khoe khoang."
Mặc kệ tên đàn ông tự đại lại kiêu căng này.
Đột nhiên, bước chân Cố Bình An dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, kéo kéo tay áo Mục Lăng, Mục Lăng đang cùng cô cười đùa, theo ánh mắt nhìn qua đi, vẻ mặt chính nhân quân tử chào hỏi Roman.
"Roman tiên sinh, thật trùng hợp."
Thời điểm từ sòng bạc ra ngoài, vừa vặn gặp Roman.
Roman bàn về chuyện tài chính theo lý phải lâu hơn một chút, căn bản là không thể nào đụng mặt bọn họ được, Cố Bình An nhìn Mục Lăng kiếm tiền, chính mình lại ngứa tay, cầm mấy cái thẻ đánh bạc đi đánh cược thử vận may, Mục Lăng tùy ý để cô chơi không nói gì. Cố Bình An cũng không phải là dân cờ bạc, lại không nghiện, nhưng chính là không cam lòng mà thôi, chỉ dùng tiền mua vui vẻ, quan niệm của cô cũng rất kỳ quái, dù sao thì chút tiền này cũng chỉ như muối bỏ vào biển, thua một chút cũng không tiếc.
Vì thế, bọn họ ở lại lâu hơn nửa tiếng, thời điểm ra tới đại sảnh tầng một, vừa nhìn một cái, cô liền thích cái túi Hermes kia. Tuy cô ở sòng bạc tùy tay lấy 50 vạn đôla đi chơi đĩa quay Russia, nhưng vào lúc này lại không có dũng khí mở miệng hỏi anh mua một cái túi. Tất cả mọi thứ ở tầng một đều là hàng hiệu quốc tế, rất thời thượng, đồ vật sang quý gì cũng đều có ở trên đảo nhỏ, các đại gia thắng tiền sẽ vui vẻ, hứng thú mua sắm cũng tăng.
Mục Lăng nhìn thấy ánh mắt đáng thương kia của cô nên lôi kéo cô đi mua túi xách.
Trước nay anh cũng không là phải loại người bủn xỉn, nhưng cũng không phải là loại đàn ông thích làm gì thì làm, duy chỉ có đối với Cố Bình An, giống như vẫn luôn không hề có nguyên tắc, nhìn thấy cô thích thì sẽ tiện tay mua cho cô.
Đối với Mục Lăng mà nói, một cái túi xách 15 vạn đôla, quả thực chính là cướp mà, chỉ có đồ ngốc mới đi mua, nhưng ai bảo các cô gái đều thích túi xách hàng hiệu đây.
"Sao lại tặng em?"
"Anh thích."
Cố Bình An bẹt miệng, dù sao cũng là cô gái trẻ trung, ai mà chẳng thích đồ đẹp đẽ, chỉ là cảm thấy cái túi thật đẹp, càng nhìn càng cảm thấy thích, thật không nỡ buông.
Mục Lăng, "Thích?"
"Thích."
"Vậy là tốt rồi."
Cố Bình An thình lình nói một câu, "Mục Lăng, cứ tiếp tục như vậy, em sẽ biến thành người phụ nữ hám tiền mất."
"Phụ nữ hám tiền?" Mục Lăng nhướng mày nhìn Cố Bình An, này không phải là tâm tư quá đơn thuần đi, đừng nói là phụ nữ hám tiền, em làm một người ham tiền một chút thôi cũng không tệ rồi. Cố Bình An vừa muốn giải thích một câu là cô chỉ nói giỡn mà thôi thì Mục đã phun ra một câu, "Nếu em thực sự trở thành người phụ nữ ham mê danh lợi thì anh rất vui mừng."
"Vì sao?" Cố Bình An kinh ngạc, phụ nữ ham mê danh lợi thì có cái gì tốt?
Mục đại, chí hướng của anh thật là lớn, thật sự làm xúc động lòng người a, cô rất muốn hỏi một câu, kế hoạch bồi dưỡng của anh như thế nào? Mỗi ngày phải tiêu bao nhiêu tiền mới được xem là người phụ nữ ham tiền, anh còn có bao nhiêu tài sản vậy? Có đủ để cho người ta coi trọng không?
"Không ai nuôi được em, ngoại trừ anh, ai muốn em đây?" Mục Lăng nói, "Núi vàng núi bạc của anh có rất nhiều, tùy ý để em phá."
Cố Bình An, "......"
Mục Lăng búng tay một cái, đưa ra kết luận, "Anh quyết định sẽ nuôi em thành một cô gái tiêu tiền như nước, cứ quyết định như vậy đi."
Cố Bình An, "......"
Cô thật sự muốn cho một cái tát để xóa sạch vẻ mặt đắc ý của Mục Lăng.
Giống như đây là một việc thực quang vinh vậy, đáng để cho anh đi khắp nơi khoe khoang.
"Mục đại thiếu, lỡ như một ngày nào đó anh phá sản, phụ nữ ham tiền sẽ một cước đá văng anh đi, tìm một tòa kim sơn khác thì anh sẽ tính thế nào."
"Ai có bản lĩnh làm anh phá sản?"
"Khoe khoang."
Mặc kệ tên đàn ông tự đại lại kiêu căng này.
Đột nhiên, bước chân Cố Bình An dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, kéo kéo tay áo Mục Lăng, Mục Lăng đang cùng cô cười đùa, theo ánh mắt nhìn qua đi, vẻ mặt chính nhân quân tử chào hỏi Roman.
"Roman tiên sinh, thật trùng hợp."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook