Chồng Trước Ngon Miệng
-
Chương 4-1
**
Con trai chợt nhắc tới vợ trước, khiến Vương Lỵ Vân cảm thấy rất không ổn, buổi tối hôm sau phải thuyết phục con trai bỏ xuống chuyện công sự, mời mẹ con nhà họ Đàm tới nhà hàng ăn cơm, Tô Tế Nhân nhân tiện kéo Diệp Hoài Văn cùng tham dự.
Bầu không khí rất lạnh, nữ chính đứng ngồi không yên, nam chính thì mang bộ dáng không quan tâm, hai bà mẹ không thể làm gì khác hơn là cố gắng hâm nóng không khí.
"Nhã Hân, món cá sốt cà chua này ngon lắm đấy." Vương Lỵ Vân ân cần.
Mùi thơm của đồ ăn quá nồng, khiến Đàm Nhã Hân có chút buồn nôn."Cám ơn mẹ Tô, cháu tự lấy là được rồi."
Diệp Hoài văn đột nhiên nói: "Nhã Hân không quen ăn đồ ăn có hương vị quá nặng."
"Ôi trời, thế sao lại không nói sớm? Bác chọn nhà hàng món cay Tứ Xuyên, mỗi món ăn đều đậm vị......"
"Không sao, thỉnh thoảng nếm thử không tồi ạ." Đàm Nhã Hân mỉm cười. "Mẹ Tô đừng ăn quá nhiều, thân thể bác không khỏe, nên ăn thanh đạm một chút."
Vương Lỵ Vân rất cảm động. “Cháu thật thân thiết, giống như con gái của bác ấy, một mình bác ở nhà rất nhàm chán, cháu có thể đến thăm ta mỗi ngày là tốt rồi."
Tô Tế Nhân yên lặng dùng cơm, dạ dày có chút đau, mẹ mình đang bày Hồng Môn Yến*, càng làm cho anh ăn không ngon.
* Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Diệp Hoài văn cười nói: "Lần đầu tiên cháu gặp mặt Nhã Hân, đã cảm thấy cô ấy là một cô gái tốt bụng dịu dàng khả ái, đáng được thương yêu."
Đàm Nhã Hân đỏ mặt, mẹ Đàm cười nói: "Tô phu nhân, hiếm có cơ hội hai nhà chúng ta ở chung một chõ, cũng là die;n;da/nl"qd duyên phận, có đối tượng tốt, bà phải lưu ý giúp con bé đấy! Ly dị rồi cũng không sao, chỉ cần thương yêu con bé là đủ rồi." Bà lén nhìn Tô Tế Nhân. Nói trắng ra như vậy rồi, sao anh vẫn Bất Động Như Sơn vậy?
Diệp Hoài Văn nói: "Chỉ có điều cũng nên nghe ý kiến của Nhã Hân, quan trọng nhất là cô ấy có thích hay không......"
Vương Lỵ Vân lườm anh ta một cái." Hoài văn, hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đấy." Vai phụ thì chen miệng vào làm gì? Bà ra ám hiệu với con trai. "Thật sao, đàn ông tốt khó tìm. Tế Nhân, Nhã Hân không thèm để ý đến chuyện con đã ly dị, con nghe chưa?"
Tô Tế Nhân uống trà, lạnh nhạt nói: "Hoài văn chính là một người đàn ông tốt."
"Cậu ta không phải trọng điểm." Đó, con trai không vội, bà làm mẹ lại cấp bách muốn chết đây rồi, Vương Lỵ Vân dứt khoát nói rõ. "Con chưa từng suy nghĩ tới việc tái hôn?"
"Không có." Tô Tế Nhân áy náy nhìn thư kí một cái, người sau đáp lại bằng một nụ cười khổ. "Con cho là mẹ hi vọng con tiếp tục độc thân."
"Có người mẹ nào sẽ hi vọng con mình cô đơn chứ? Mẹ nghĩ là cuộc hôn nhân sai lầm trước đó đã làm cho con mệt chết rồi, cho nên cho con thời gian để hồi phục tâm tình, tất nhiên mẹ hi vọng con có thể tìm lại được đối tượng tốt."
"Con chưa bao giờ thấy cuộc hôn nhân ấy là một sai lầm." Bất luận anh có khai thông với mẹ như thế nào, cũng không có cách nào để thay đổi thành kiến đã bén rễ kiên cố của bà die;n;da/nl"qd dành cho Bách Việt, nên bây giờ anh không muốn uổng công nói nữa.
Anh lơ đãng ngó ra ngoài cửa sổ, thì nhìn thấy một đôi nam nữ đi qua vỉa hè ở đối diện, người đàn ông có dáng người cường tráng, người phụ nữ dắt theo một cô bé —— chính là La Bách Việt và con gái anh.
Con trai chợt nhắc tới vợ trước, khiến Vương Lỵ Vân cảm thấy rất không ổn, buổi tối hôm sau phải thuyết phục con trai bỏ xuống chuyện công sự, mời mẹ con nhà họ Đàm tới nhà hàng ăn cơm, Tô Tế Nhân nhân tiện kéo Diệp Hoài Văn cùng tham dự.
Bầu không khí rất lạnh, nữ chính đứng ngồi không yên, nam chính thì mang bộ dáng không quan tâm, hai bà mẹ không thể làm gì khác hơn là cố gắng hâm nóng không khí.
"Nhã Hân, món cá sốt cà chua này ngon lắm đấy." Vương Lỵ Vân ân cần.
Mùi thơm của đồ ăn quá nồng, khiến Đàm Nhã Hân có chút buồn nôn."Cám ơn mẹ Tô, cháu tự lấy là được rồi."
Diệp Hoài văn đột nhiên nói: "Nhã Hân không quen ăn đồ ăn có hương vị quá nặng."
"Ôi trời, thế sao lại không nói sớm? Bác chọn nhà hàng món cay Tứ Xuyên, mỗi món ăn đều đậm vị......"
"Không sao, thỉnh thoảng nếm thử không tồi ạ." Đàm Nhã Hân mỉm cười. "Mẹ Tô đừng ăn quá nhiều, thân thể bác không khỏe, nên ăn thanh đạm một chút."
Vương Lỵ Vân rất cảm động. “Cháu thật thân thiết, giống như con gái của bác ấy, một mình bác ở nhà rất nhàm chán, cháu có thể đến thăm ta mỗi ngày là tốt rồi."
Tô Tế Nhân yên lặng dùng cơm, dạ dày có chút đau, mẹ mình đang bày Hồng Môn Yến*, càng làm cho anh ăn không ngon.
* Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Diệp Hoài văn cười nói: "Lần đầu tiên cháu gặp mặt Nhã Hân, đã cảm thấy cô ấy là một cô gái tốt bụng dịu dàng khả ái, đáng được thương yêu."
Đàm Nhã Hân đỏ mặt, mẹ Đàm cười nói: "Tô phu nhân, hiếm có cơ hội hai nhà chúng ta ở chung một chõ, cũng là die;n;da/nl"qd duyên phận, có đối tượng tốt, bà phải lưu ý giúp con bé đấy! Ly dị rồi cũng không sao, chỉ cần thương yêu con bé là đủ rồi." Bà lén nhìn Tô Tế Nhân. Nói trắng ra như vậy rồi, sao anh vẫn Bất Động Như Sơn vậy?
Diệp Hoài Văn nói: "Chỉ có điều cũng nên nghe ý kiến của Nhã Hân, quan trọng nhất là cô ấy có thích hay không......"
Vương Lỵ Vân lườm anh ta một cái." Hoài văn, hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đấy." Vai phụ thì chen miệng vào làm gì? Bà ra ám hiệu với con trai. "Thật sao, đàn ông tốt khó tìm. Tế Nhân, Nhã Hân không thèm để ý đến chuyện con đã ly dị, con nghe chưa?"
Tô Tế Nhân uống trà, lạnh nhạt nói: "Hoài văn chính là một người đàn ông tốt."
"Cậu ta không phải trọng điểm." Đó, con trai không vội, bà làm mẹ lại cấp bách muốn chết đây rồi, Vương Lỵ Vân dứt khoát nói rõ. "Con chưa từng suy nghĩ tới việc tái hôn?"
"Không có." Tô Tế Nhân áy náy nhìn thư kí một cái, người sau đáp lại bằng một nụ cười khổ. "Con cho là mẹ hi vọng con tiếp tục độc thân."
"Có người mẹ nào sẽ hi vọng con mình cô đơn chứ? Mẹ nghĩ là cuộc hôn nhân sai lầm trước đó đã làm cho con mệt chết rồi, cho nên cho con thời gian để hồi phục tâm tình, tất nhiên mẹ hi vọng con có thể tìm lại được đối tượng tốt."
"Con chưa bao giờ thấy cuộc hôn nhân ấy là một sai lầm." Bất luận anh có khai thông với mẹ như thế nào, cũng không có cách nào để thay đổi thành kiến đã bén rễ kiên cố của bà die;n;da/nl"qd dành cho Bách Việt, nên bây giờ anh không muốn uổng công nói nữa.
Anh lơ đãng ngó ra ngoài cửa sổ, thì nhìn thấy một đôi nam nữ đi qua vỉa hè ở đối diện, người đàn ông có dáng người cường tráng, người phụ nữ dắt theo một cô bé —— chính là La Bách Việt và con gái anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook