Chồng Trước Ngon Miệng
-
Chương 1-1: Mở đầu
**
Cho tới bây giờ La Bách Việt cũng không biết hai chữ nhu nhược viết như thế nào.
Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, năm ấy cô mười tuổi, bạn tốt của cha vay ngân hàng, cha lấy nhà ra cầm cố cho ông ta, kết quả đối phương không trả nổi, liền trốn mất không thấy tung tích, ngân hàng lại thúc dục bọn họ, khoản tiền để dành ít ỏi của cha mẹ không đủ trả lại, nhà cửa bị lấy đi, cha mẹ bị buộc đến đường cùng, mang theo em gái của cô tự sát.
Em gái duy nhất của cô là La Diệu Tĩnh, yếu đuối nhiều bệnh, cha mẹ sợ con bé còn sống sẽ còn chịu khổ, quyết định mang con bé cùng đi, còn cô, La Bách Việt khỏe mạnh hoạt bát, còn có cơ hội làm lại, trông mong có người hảo tâm chăm sóc nuôi dưỡng cô —— di thư của cha mẹ viết như vậy. Kết quả cha mẹ uống thuốc độc tự tử, em gái tránh được lưỡi hái của tử thần, vẫn còn sống.
Những lúc mệt mỏi, con người không có quá nhiều thời gian để bi thương hay oán hận, một vị họ hàng xa đã nhận chăm sóc chị em cô, cô đã vùng dậy rất nhanh, chăm chỉ đọc sách, chăm sóc em gái, lúc tốt nghiệp liền từ bỏ việc học lên, cố gắng kiếm tiền, thanh xuân hóa hành những con số trong sổ sách chi tiêu của gia đình.
Bề ngoài của cô trông có vẻ yếu đuối, nhưng cô không phải là bông hoa yếu đuối phải che chở, cô chính là cỏ dại có thể sinh trưởng ở bất cứ nơi nào.
Có lẽ bởi vì từng đau vì mất đi những người thân yêu, nên ở phương diện tình cảm cô có chút yếu đuối. Khi tình yêu đột nhiên đi tới, cô liều chết mà nắm chặt lấy, không tiếc hy sinh thân mình, bốn năm hôn nhân lại đả kích nghiêm trọng tới cô, cô ly hôn lúc đang mang thai, còn để lại hậu di chứng rất nghiêm trọng.
Nhà chồng cũ có gia thế hiển hách, tuấn mỹ xuất chúng, chính là người đàn ông cao cấp trong mắt mọi người, kết quả của bữa tiệc lớn trong bốn năm này chính là, cô không có chút hứng thú gì với những thức ăn bình thường nữa.
Do từ xa xỉ trở lại tiết kiệm tằn tiện, nên con đường về thực phẩm chất lượng tạm thời phải nán lại, thỉnh thoảng cô không kiềm chế được lại nhớ lại những kí ức hạnh phúc của bọn họ, nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy, món ăn này cho dù có ngon hơn nữa cô cũng không muốn nếm lại lần thứ hai.
La Bách Việt chạy về nhà trẻ, vừa bước vào cửa chính, liền thấy các thầy giáo không có lớp tụ tập tại trong phòng uống trà buổi trưa, khắp phòng đều là mùi thơm của cà phê và đậu đỏ.
"Bánh kem ‘Nini’ ăn ngon thật đấy! Khó trách mỗi ngày đều nhiều người xếp hàng như vậy."
"‘Nini’ muốn mở rộng buôn bán, từ ‘bách hóa Mai Hoa’ chuyển ra mở cửa hàng riêng, muốn mua thì càng dễ dàng!"
"Mấy người đã đọc báo hôm nay chưa? Chủ tịch của Mai Hoa muốn kết hôn với bà chủ của Nini! Anh ta ly hôn đã năm năm rồi, lúc đó chính miệng mẹ anh ta nói thế, làm cho một đống phụ nữ phải đau lòng rồi."
"Nhưng Bách Việt có vẻ không có hứng thú với anh ta? Ngày hôm qua tôi tám chuyện với cô ấy về anh ta, cô ấy lại cười lạnh ba tiếng......"
La Bách Việt ho khan một cái, mấy người phụ nữ đồng thời quay đầu lại, có người kêu cô. "Bách Việt, tới đây ăn bánh kem."
"Tôi không ăn." La Bách Việt nghiêm mặt lại."Mấy người còn có tâm tình ăn điểm tâm? Ông chủ mới sẽ tới ngay bây giờ, ngộ nhỡ ông ta muốn đình chỉ chúng ta, dùng nơi này để sử dụng vào việc khác——"
"Ai, không có tệ như vậy đâu! Giám đốc đã bảo đảm công việc của chúng ta vẫn không thay đổi, ông ấy nhất định đã sớm bàn bạc tốt với ông chủ mới." Mọi người cười hì hì."Bách Việt, cô quá lo lắng rồi."
"Là mấy ngươi quá lạc quan rồi. Giám đốc có gọi điện thoại về sao?"
"Không có ——" Đưa bánh kem qua."Bách Việt, ăn thử một chút đi, rất ngon đấy!"
"Tôi không ăn." La Bách Việt nhắc lại, chán ghét liếc qua bánh kem một cái, trở lại chỗ ngồi của mình.
Giao Tâm Minh hỏi. "Chị La, ông chủ mới thật sự sẽ không buộc chúng ta mất việc chứ?"
"Hiện tại anh ta là ông chủ, anh ta muốn đóng thì đóng, chúng ta có thể làm gì?"
"Không đơn giản vậy đâu, chịㄋㄞ (tác giả để kiểu này, chắc ý nói là áp sát người hay sao đó) với anh ta một lúc, anh ta sẽ đầu hàng liền!"
La Bách Việt cười như không cười."Cô không nhìn thấy tôi toàn là võ trang thôi sao?" Khẽ ưỡn ngực, bộ đồ công sở vừa vặn 100%, hiện ra dáng người có lồi có lõm, cộng thêm đồ trang sức kín đáo mà trang nhã, hoàn toàn bày ra dáng vẻ người phụ nữ ôn nhu.
"Đàn ông rất tán thưởng những phụ nữ kiên cường, phóng khoáng nói với bọn họ, bất cứ chuyện gì cũng đều dễ thương lượng." Chỉ là đồ công sở này là mua từ năm trước, gần đây cô có tăng cân, nên phần ngực có chút chặt.
"Cho nên giám đốc mới có thể an tâm giao lại chuyện cho chị, có chị là ổn rồi!" Tâm Minh cười trộm, lại thở dài."Ai, để cho chị làm giám đốc là tốt rồi, muốn thích ứng người mới thật phiền phức."
"Hết cách rồi, tôi không mua nổi cái giá mà ông ta đưa ra——"Tiếng kêu chói tai của điện thoại cắt đứt lời nói của La Bách Việt.
"Bách Việt, giám đốc gọi điện thoại về rồi, tuyến ba!"
La Bách Việt vội vàng cầm ống nghe lên."Ông đang ở đâu?"
"Tôi...tôi ở Vancouver, trong nhà con tôi." Trong lòng giám đốc run sợ đáp lại.
"A, đã tự do vui sướng ở bên kia rồi à? Còn nhớ để gọi về nữa à?" La Bách Việt cười lạnh."Ông sao vậy, bán đồ rồi, lấy được tiền liền bỏ chạy, cũng không thông báo chi tiết cho nhân viên một chút? Ý thức trách nhiệm của ông cũng bị bán mất rồi sao?"
"Đúng, thật xin lỗi..., tôi cũng là có nỗi khổ tâm." Biết mình đuối lý, ông chủ sáu mươi tuổi khúm núm nói."Ở bên chỗ mọi người là ba giờ rồi đúng không? Ông chủ mới cũng sắp đến, anh ta là người rất đúng giờ."
"Sao anh ta lại muốn mua nhà trẻ của chúng ta?" Moi ra được chút tình báo cũng tốt.
"Cậu ta...... Thật ra thì cậu ta không có hứng thú đối với chuyện dạy học."
"Hả? Vậy anh ta còn mua làm gì?" Đám người cô giáo xôn xao một hồi, tụ tập ở hướng cửa, La Bách Việt liếc mắt nhìn, nhìn thấy một chiếc xe hào nhoáng dừng lại ở văn phòng. Xem ra là người mua đến.
"Cậu ta......Cậu ta......" Đột nhiên bay tới một câu."Thật ra thì cô biết cậu ta, Bách Việt."
"Tôi biết anh ta?" La BÁch Việt ngạc nhiên lặp lại."Tôi không nhớ là tôi có quen người nào nhiều tiền như vậy."
"Cậu ta nói với tôi nếu không hợp tác, cậu ta sẽ làm cho tôi không nhận học sinh được nữa, cũng đừng nghĩ sẽ có thể bán cho người khác." Dù sao cũng đã thoát thân, dành được toàn bộ yêu sách, ông ta cũng bực với đối phương tại sao lại phải chấp nhất cái nhà trẻ nhỏ này, liên tục hỏi tới, người đàn ông đàm phán với ông mới tiết lộ, ông chủ phía sau màn này đã có một thời gian qua lại với La Bách Việt, nói đến việc này thật ra là ông vô tình bị cuốn vào ân oán của hai người này nha, ai ai.
"Tôi tuyệt đối không có loại bạn bè ác bá như thế! Này, bây giờ là xã hội pháp trị, anh ta ác liệt như vậy, ông có thể báo cảnh sát, sao lại phải ngoan ngoãn nghe lời!" Chợt, trong đầu cô xẹt qua hình ảnh của người kia."Có nhiều tiền, thế lực lớn đến mức có thể làm loại chuyện như vậy, tôi có biết một người......" Nhưng anh không phải loại người như thế.
"Chính là người cô đang nghĩ đến."
Rầm! La Bách Việt chỉ cảm thấy trên đầu như bị sấm đánh. "Không phải là anh ta họ Tô đấy chứ?"
"Bách Việt, tất cả nhờ cô, tôi đã đồng ý với mọi người tìm người mua có thể tiếp nhận nhà trẻ này, thế nhưng người kia dùng đủ mọi cách ép buộc tôi, tôi bất đắc dĩ mới phải bỏ cô lại cửa. Có vẻ như cậu ta không có ý định tiếp tục để trường hoạt động, cô có quan hệ với cậu ta, chỉ có cô mới có thể ngăn cản cậu ta......"
"Tôi biết rồi." La BÁch Việt đặt ống nghe xuống, lạnh lùng nhìn chiếc xe hào nhoáng qua cửa dổ, cửa xe vừa đúng mở ra, gương mặt mà cô rất quen thuộc xuất hiện.
Thư kí Diệp Hoài Văn xuống xe, nói với người trong xe: "Chúng ta đã đến, chủ tịch."
Một cái giày da bóng loáng từ trong xe bước ra, mang theo đôi chân dài làm người khác phải sáng mắt, một vị mỹ nam xuất hiện ở trước mắt mọi người. Anh trầm tĩnh tuấn mỹ, trong thần thái có vẻ lạnh nhạt quý khí, âu phục màu xám tro làm hiện ra dáng người cao to khí phách mê người của anh, anh chậm rãi đi tới, bước chân vững vàng ẩn chứa lực, giống như họ nhà mèo, ưu nhã uy nghiêm.
Các thầy cô giáo nhìn ngây người. Vị này không phải là người đàn ông độc thân cao cấp mà lúc nãy họ vừa thảo luận sao, là chủ tịch “Bách hóa Mai Hoa” mà ngay cả minh tinh cũng không đẹp bằng một nửa anh ta sao? Là anh ta mua nhà trẻ của bọn họ?
Diệp Hoài Văn đi theo chủ tịch nhiều năm, đã quen việc các phụ nữ trợn mắt há mồm nhìn chủ tịch của anh ta, đưa danh thiếp ra cho nữ giáo viên đứng cạnh cửa."Xin chào, tôi là thư kí của chủ tịch “Bách hóa Mai Hoa”, xin hỏi tiểu thư La Bách Việt có ở đây không?"
"Xin, xin, xin, xin, xin hỏi, là hai người thu mua trường của chúng tôi sao?" Nữ giáo viên hưng phấn đến cà lăm, nhìn chòng chọc Tô Tế Nhân sau lưng anh ta.
"Đúng vậy ——" Hai chữ vừa ra, trong phòng bạo động, tiếng thét và tiếng hoan hô chói tai vang lên liên miên.
Cứ việc phấn khởi đi, sau đó hai phút bảo đảm họ chuẩn bị kêu cha gọi mẹ. Diệp Hoài Văn bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đề cao âm lượng "Xin hỏi tiểu thư La Bách Việt ——"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong những tiếng thét chói tai ồn ào.
"Hai người tới làm gì?" La Bách Việt tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Tô Tế Nhân.
Quả thật là anh, vẫn là người đàn ông anh tuấn không tì vết, so với trong trí nhớ của cô hình như càng thâm trầm kín kẽ hơn. Cách sáu năm mới gặp mặt, trong lòng cô cảm thụ, khó mà phân biệt được.
Người đàn ông này, cô không muốn nhớ tới nhưng lại không thể nào quên được —— chồng trước của cô.
Cho tới bây giờ La Bách Việt cũng không biết hai chữ nhu nhược viết như thế nào.
Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, năm ấy cô mười tuổi, bạn tốt của cha vay ngân hàng, cha lấy nhà ra cầm cố cho ông ta, kết quả đối phương không trả nổi, liền trốn mất không thấy tung tích, ngân hàng lại thúc dục bọn họ, khoản tiền để dành ít ỏi của cha mẹ không đủ trả lại, nhà cửa bị lấy đi, cha mẹ bị buộc đến đường cùng, mang theo em gái của cô tự sát.
Em gái duy nhất của cô là La Diệu Tĩnh, yếu đuối nhiều bệnh, cha mẹ sợ con bé còn sống sẽ còn chịu khổ, quyết định mang con bé cùng đi, còn cô, La Bách Việt khỏe mạnh hoạt bát, còn có cơ hội làm lại, trông mong có người hảo tâm chăm sóc nuôi dưỡng cô —— di thư của cha mẹ viết như vậy. Kết quả cha mẹ uống thuốc độc tự tử, em gái tránh được lưỡi hái của tử thần, vẫn còn sống.
Những lúc mệt mỏi, con người không có quá nhiều thời gian để bi thương hay oán hận, một vị họ hàng xa đã nhận chăm sóc chị em cô, cô đã vùng dậy rất nhanh, chăm chỉ đọc sách, chăm sóc em gái, lúc tốt nghiệp liền từ bỏ việc học lên, cố gắng kiếm tiền, thanh xuân hóa hành những con số trong sổ sách chi tiêu của gia đình.
Bề ngoài của cô trông có vẻ yếu đuối, nhưng cô không phải là bông hoa yếu đuối phải che chở, cô chính là cỏ dại có thể sinh trưởng ở bất cứ nơi nào.
Có lẽ bởi vì từng đau vì mất đi những người thân yêu, nên ở phương diện tình cảm cô có chút yếu đuối. Khi tình yêu đột nhiên đi tới, cô liều chết mà nắm chặt lấy, không tiếc hy sinh thân mình, bốn năm hôn nhân lại đả kích nghiêm trọng tới cô, cô ly hôn lúc đang mang thai, còn để lại hậu di chứng rất nghiêm trọng.
Nhà chồng cũ có gia thế hiển hách, tuấn mỹ xuất chúng, chính là người đàn ông cao cấp trong mắt mọi người, kết quả của bữa tiệc lớn trong bốn năm này chính là, cô không có chút hứng thú gì với những thức ăn bình thường nữa.
Do từ xa xỉ trở lại tiết kiệm tằn tiện, nên con đường về thực phẩm chất lượng tạm thời phải nán lại, thỉnh thoảng cô không kiềm chế được lại nhớ lại những kí ức hạnh phúc của bọn họ, nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy, món ăn này cho dù có ngon hơn nữa cô cũng không muốn nếm lại lần thứ hai.
La Bách Việt chạy về nhà trẻ, vừa bước vào cửa chính, liền thấy các thầy giáo không có lớp tụ tập tại trong phòng uống trà buổi trưa, khắp phòng đều là mùi thơm của cà phê và đậu đỏ.
"Bánh kem ‘Nini’ ăn ngon thật đấy! Khó trách mỗi ngày đều nhiều người xếp hàng như vậy."
"‘Nini’ muốn mở rộng buôn bán, từ ‘bách hóa Mai Hoa’ chuyển ra mở cửa hàng riêng, muốn mua thì càng dễ dàng!"
"Mấy người đã đọc báo hôm nay chưa? Chủ tịch của Mai Hoa muốn kết hôn với bà chủ của Nini! Anh ta ly hôn đã năm năm rồi, lúc đó chính miệng mẹ anh ta nói thế, làm cho một đống phụ nữ phải đau lòng rồi."
"Nhưng Bách Việt có vẻ không có hứng thú với anh ta? Ngày hôm qua tôi tám chuyện với cô ấy về anh ta, cô ấy lại cười lạnh ba tiếng......"
La Bách Việt ho khan một cái, mấy người phụ nữ đồng thời quay đầu lại, có người kêu cô. "Bách Việt, tới đây ăn bánh kem."
"Tôi không ăn." La Bách Việt nghiêm mặt lại."Mấy người còn có tâm tình ăn điểm tâm? Ông chủ mới sẽ tới ngay bây giờ, ngộ nhỡ ông ta muốn đình chỉ chúng ta, dùng nơi này để sử dụng vào việc khác——"
"Ai, không có tệ như vậy đâu! Giám đốc đã bảo đảm công việc của chúng ta vẫn không thay đổi, ông ấy nhất định đã sớm bàn bạc tốt với ông chủ mới." Mọi người cười hì hì."Bách Việt, cô quá lo lắng rồi."
"Là mấy ngươi quá lạc quan rồi. Giám đốc có gọi điện thoại về sao?"
"Không có ——" Đưa bánh kem qua."Bách Việt, ăn thử một chút đi, rất ngon đấy!"
"Tôi không ăn." La Bách Việt nhắc lại, chán ghét liếc qua bánh kem một cái, trở lại chỗ ngồi của mình.
Giao Tâm Minh hỏi. "Chị La, ông chủ mới thật sự sẽ không buộc chúng ta mất việc chứ?"
"Hiện tại anh ta là ông chủ, anh ta muốn đóng thì đóng, chúng ta có thể làm gì?"
"Không đơn giản vậy đâu, chịㄋㄞ (tác giả để kiểu này, chắc ý nói là áp sát người hay sao đó) với anh ta một lúc, anh ta sẽ đầu hàng liền!"
La Bách Việt cười như không cười."Cô không nhìn thấy tôi toàn là võ trang thôi sao?" Khẽ ưỡn ngực, bộ đồ công sở vừa vặn 100%, hiện ra dáng người có lồi có lõm, cộng thêm đồ trang sức kín đáo mà trang nhã, hoàn toàn bày ra dáng vẻ người phụ nữ ôn nhu.
"Đàn ông rất tán thưởng những phụ nữ kiên cường, phóng khoáng nói với bọn họ, bất cứ chuyện gì cũng đều dễ thương lượng." Chỉ là đồ công sở này là mua từ năm trước, gần đây cô có tăng cân, nên phần ngực có chút chặt.
"Cho nên giám đốc mới có thể an tâm giao lại chuyện cho chị, có chị là ổn rồi!" Tâm Minh cười trộm, lại thở dài."Ai, để cho chị làm giám đốc là tốt rồi, muốn thích ứng người mới thật phiền phức."
"Hết cách rồi, tôi không mua nổi cái giá mà ông ta đưa ra——"Tiếng kêu chói tai của điện thoại cắt đứt lời nói của La Bách Việt.
"Bách Việt, giám đốc gọi điện thoại về rồi, tuyến ba!"
La Bách Việt vội vàng cầm ống nghe lên."Ông đang ở đâu?"
"Tôi...tôi ở Vancouver, trong nhà con tôi." Trong lòng giám đốc run sợ đáp lại.
"A, đã tự do vui sướng ở bên kia rồi à? Còn nhớ để gọi về nữa à?" La Bách Việt cười lạnh."Ông sao vậy, bán đồ rồi, lấy được tiền liền bỏ chạy, cũng không thông báo chi tiết cho nhân viên một chút? Ý thức trách nhiệm của ông cũng bị bán mất rồi sao?"
"Đúng, thật xin lỗi..., tôi cũng là có nỗi khổ tâm." Biết mình đuối lý, ông chủ sáu mươi tuổi khúm núm nói."Ở bên chỗ mọi người là ba giờ rồi đúng không? Ông chủ mới cũng sắp đến, anh ta là người rất đúng giờ."
"Sao anh ta lại muốn mua nhà trẻ của chúng ta?" Moi ra được chút tình báo cũng tốt.
"Cậu ta...... Thật ra thì cậu ta không có hứng thú đối với chuyện dạy học."
"Hả? Vậy anh ta còn mua làm gì?" Đám người cô giáo xôn xao một hồi, tụ tập ở hướng cửa, La Bách Việt liếc mắt nhìn, nhìn thấy một chiếc xe hào nhoáng dừng lại ở văn phòng. Xem ra là người mua đến.
"Cậu ta......Cậu ta......" Đột nhiên bay tới một câu."Thật ra thì cô biết cậu ta, Bách Việt."
"Tôi biết anh ta?" La BÁch Việt ngạc nhiên lặp lại."Tôi không nhớ là tôi có quen người nào nhiều tiền như vậy."
"Cậu ta nói với tôi nếu không hợp tác, cậu ta sẽ làm cho tôi không nhận học sinh được nữa, cũng đừng nghĩ sẽ có thể bán cho người khác." Dù sao cũng đã thoát thân, dành được toàn bộ yêu sách, ông ta cũng bực với đối phương tại sao lại phải chấp nhất cái nhà trẻ nhỏ này, liên tục hỏi tới, người đàn ông đàm phán với ông mới tiết lộ, ông chủ phía sau màn này đã có một thời gian qua lại với La Bách Việt, nói đến việc này thật ra là ông vô tình bị cuốn vào ân oán của hai người này nha, ai ai.
"Tôi tuyệt đối không có loại bạn bè ác bá như thế! Này, bây giờ là xã hội pháp trị, anh ta ác liệt như vậy, ông có thể báo cảnh sát, sao lại phải ngoan ngoãn nghe lời!" Chợt, trong đầu cô xẹt qua hình ảnh của người kia."Có nhiều tiền, thế lực lớn đến mức có thể làm loại chuyện như vậy, tôi có biết một người......" Nhưng anh không phải loại người như thế.
"Chính là người cô đang nghĩ đến."
Rầm! La Bách Việt chỉ cảm thấy trên đầu như bị sấm đánh. "Không phải là anh ta họ Tô đấy chứ?"
"Bách Việt, tất cả nhờ cô, tôi đã đồng ý với mọi người tìm người mua có thể tiếp nhận nhà trẻ này, thế nhưng người kia dùng đủ mọi cách ép buộc tôi, tôi bất đắc dĩ mới phải bỏ cô lại cửa. Có vẻ như cậu ta không có ý định tiếp tục để trường hoạt động, cô có quan hệ với cậu ta, chỉ có cô mới có thể ngăn cản cậu ta......"
"Tôi biết rồi." La BÁch Việt đặt ống nghe xuống, lạnh lùng nhìn chiếc xe hào nhoáng qua cửa dổ, cửa xe vừa đúng mở ra, gương mặt mà cô rất quen thuộc xuất hiện.
Thư kí Diệp Hoài Văn xuống xe, nói với người trong xe: "Chúng ta đã đến, chủ tịch."
Một cái giày da bóng loáng từ trong xe bước ra, mang theo đôi chân dài làm người khác phải sáng mắt, một vị mỹ nam xuất hiện ở trước mắt mọi người. Anh trầm tĩnh tuấn mỹ, trong thần thái có vẻ lạnh nhạt quý khí, âu phục màu xám tro làm hiện ra dáng người cao to khí phách mê người của anh, anh chậm rãi đi tới, bước chân vững vàng ẩn chứa lực, giống như họ nhà mèo, ưu nhã uy nghiêm.
Các thầy cô giáo nhìn ngây người. Vị này không phải là người đàn ông độc thân cao cấp mà lúc nãy họ vừa thảo luận sao, là chủ tịch “Bách hóa Mai Hoa” mà ngay cả minh tinh cũng không đẹp bằng một nửa anh ta sao? Là anh ta mua nhà trẻ của bọn họ?
Diệp Hoài Văn đi theo chủ tịch nhiều năm, đã quen việc các phụ nữ trợn mắt há mồm nhìn chủ tịch của anh ta, đưa danh thiếp ra cho nữ giáo viên đứng cạnh cửa."Xin chào, tôi là thư kí của chủ tịch “Bách hóa Mai Hoa”, xin hỏi tiểu thư La Bách Việt có ở đây không?"
"Xin, xin, xin, xin, xin hỏi, là hai người thu mua trường của chúng tôi sao?" Nữ giáo viên hưng phấn đến cà lăm, nhìn chòng chọc Tô Tế Nhân sau lưng anh ta.
"Đúng vậy ——" Hai chữ vừa ra, trong phòng bạo động, tiếng thét và tiếng hoan hô chói tai vang lên liên miên.
Cứ việc phấn khởi đi, sau đó hai phút bảo đảm họ chuẩn bị kêu cha gọi mẹ. Diệp Hoài Văn bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đề cao âm lượng "Xin hỏi tiểu thư La Bách Việt ——"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong những tiếng thét chói tai ồn ào.
"Hai người tới làm gì?" La Bách Việt tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Tô Tế Nhân.
Quả thật là anh, vẫn là người đàn ông anh tuấn không tì vết, so với trong trí nhớ của cô hình như càng thâm trầm kín kẽ hơn. Cách sáu năm mới gặp mặt, trong lòng cô cảm thụ, khó mà phân biệt được.
Người đàn ông này, cô không muốn nhớ tới nhưng lại không thể nào quên được —— chồng trước của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook