Kỷ Nhiên đứng ở trong phòng vệ sinh rất lâu, đến tận khi Duy Khang phải gọi cậu lúc đó cậu mới ra.

Duy Khang nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, đi đến hỏi thăm: "Kỷ Nhiên, cậu làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?"

Kỷ Nhiên lắc đầu.

Cậu mím môi không nói chuyện, ánh mắt trầm xuống.

Duy Khang thấy thái độ của cậu rất lạ, trực giác mách bảo có chuyện xảy ra.

Đuổi theo cậu nhưng không có hỏi thêm gì.

Lúc hai người trở lại bàn ăn, cơm của Kỷ Nhiên đã nguội ngắt.

Duy Khang lấy một phần cơm mới cho Kỷ Nhiên, nhưng cậu không muốn ăn uống chút nào.

Ngón tay vẫn sờ cổ tay áo, cổ tay bị áo che khuất, giấu nhẹm ấn kí màu đỏ thẫm ở bên trong.

Cậu mang thai con của Dạ Lăng Hàn!

Thân là một Alpha mà cậu lại mang thai giống như Omega!

Hơn nữa lại còn mang thai con của Dạ Lăng Hàn.

Kỷ Nhiên không muốn sinh con cho Dạ Lăng Hàn một chút nào.

Cậu muốn bỏ đứa nhỏ này!

Tay của Kỷ Nhiên nắm chặt, bày tỏ sự kiên quyết.

Trong lúc ăn cơm, Kỷ Nhiên và Duy Khang nói chuyện qua giấy, nhờ Duy Khang liên lạc với Thịnh Duy Thanh.

Lần trước bởi vì Kỷ Nhiên cầu xin, Dạ Lăng Hàn đã thả Thịnh Duy Thanh ra.

Không muốn chọc giận Dạ Lăng Hàn nên Kỷ Nhiên không dám liên lạc với anh.

Nhưng lần này cậu đột nhiên mang thai, Dạ Lăng Hàn lại theo dõi liên tục, nếu không nhanh chóng xử lí đứa bé này, cậu sợ cả đời phải ở bên cạnh Dạ Lăng Hàn.

Duy Khang gọi điện cho Thịnh Duy Thanh, kể lại tình huống của Kỷ Nhiên cho anh.

Duy Khang đi gặp Thịnh Duy Thanh, cầm một lọ thuốc về cho cậu, bảo rằng Thịnh Duy Thanh nói thuốc bên trong có thể xử lí đứa bé trong bụng.

Kỷ Nhiên cầm lọ thuốc, đọc dòng chữ trên lọ.

Sau khi uống thuốc xong, sáu tiếng sau là có thể bỏ đứa nhỏ.

Kỷ Nhiên cầm chai nước, do dự rất lâu vẫn chưa uống thuốc.

Rõ ràng chỉ cần uống thuốc vào, là có thể kết thúc sinh mệnh bé nhỏ này, cũng có thể giải quyết tất cả phiền toái.


Nhưng cậu không làm được.

Kỷ Nhiên biết rõ, nếu cậu không thể mang thai, Dạ Lăng Hàn chắc chắn sẽ không dây dưa gì đến cậu nữa.

Xoá sạch đứa nhỏ là lựa chọn tốt nhất rồi.

Nhưng đến cuối cùng, Kỷ Nhiên lại đập vỡ vụn viên thuốc, sau đó ném vào trong bụi cỏ.

Tuy đứa bé mới chỉ có hơn mười ngày, nhưng đây là một sinh mệnh vô tội.

Kỷ Nhiên ngồi trên bãi cỏ, không tập trung nhìn xa xăm, tâm tình hỗn độn.

Từ nhỏ đến lớn ba mẹ đều không thích cậu, lúc nhỏ luôn cảm thấy cậu là đồ thừa thãi, lớn lên thì tìm

đủ mọi cách moi tiền cậu.

Kỷ Nhiên nghĩ, nếu con cái có thể chọn bố mẹ, thì ba mẹ cậu không xứng có bất kì đứa con nào.

Kỷ Nhiên đã từng nghĩ, đợi sau khi cậu kết hôn rồi có em bé, tuyệt đối sẽ đối xử với con thật tốt, không để con phải chịu thiệt thòi.

Hiện tại cậu đã có, xong lại muốn giết nó.

Ngón tay Kỷ Nhiên nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: Rời khỏi Dạ Lăng Hàn, đưa con theo tự mình sống.

*

Dạ Lăng Hàn gặp Kỷ Nhiên, chuyện đầu tiên làm là vạch cổ tay áo nhìn cổ tay cậu.

Kết ấn vẫn màu xanh lam, không thay đổi gì cả.

Dạ Lăng Hàn rất thất vọng, hắn nhíu mày nói: "Sao đến giờ vẫn chưa có thai?"

Kỷ Nhiên cười lạnh: "Tôi là Alpha, sẽ không thể mang thai."

"Alpha không phải cũng bị tôi đánh dấu rồi sao?"

Dạ Lăng Hàn mân mê cổ tay Kỷ Nhiên: "Em bây giờ đã trở thành Omega, có khả năng sinh con rồi."

Kỷ Nhiên rút tay lại, kéo tay áo xuống

Cậu càng phản kháng, Dạ Lăng Hàn càng muốn khiến cậu hoài thai con của hắn.

"Xem ra là tôi chưa nỗ lực rồi, đêm nay em ngoan ngoãn chút, tôi cảm thấy nhất định lần này có thể mang thai."

Dạ Lăng Hàn vuốt ve khắp mặt cậu: "Sớm muộn gì cũng khiến em sinh cho tôi một thằng nhóc."

Kỷ Nhiên lạnh lùng cười, không nhìn hắn.

Tuy rằng ngoài mặt không cậu tỏ ra không để ý, nhưng vạt áo bên dưới đã bị kéo căng.


May là trước đó cậu đã lấy ở chỗ Thịnh Duy Thanh thuốc giữ nguyên màu ấn kí, cậu đã uống ở trường rồi, Thịnh Duy Thanh nói thuốc chỉ có công hiệu trong một tháng.

Sau một tháng sẽ không thể giấu giếm được nữa.

Kỷ Nhiên biết thời gian của cậu không còn nhiều, bắt buộc phải ly hôn xong xuôi với Dạ Lăng Hàn trong một tháng này.

Kỷ Nhiên đang suy nghĩ nên làm thế nào để có thể ly hôn với Dạ Lăng Hàn, bỗng một bàn tay kéo cậu sang một bên.

Dạ Lăng Hàn ôm eo của Kỷ Nhiên, vục đầu vào cổ cậu hít ngửi: "Tại sao tôi thấy mùi hương trên người em đã thay đổi nhỉ?"

Trái tim của Kỷ Nhiên run rẩy, vờ như không có gì nói: "Vậy sao?"

Dạ Lăng Hàn mút cổ cậu, khàn giọng nói: "So với trước kia còn thơm hơn."

Kỷ Nhiên không thể ngửi được, nhưng Dạ Lăng Hàn đã đánh dấu qua nên có thể cảm nhận rõ.

Mùi tin tức tố trên người Kỷ Nhiên còn nồng hơn trước kia rất nhiều.

Nghe nói sau khi Omega mang thai, mùi của tin tức tố sẽ nồng đậm hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ Kỷ Nhiên đang mang thai?

Dạ Lăng Hàn nheo mắt, nhìn chằm chằm thanh niên trong lòng.

Kỷ Nhiên bị hắn nhìn chằm chằm đến lo lắng, cảm thấy hắn đã phát hiện ra điều gì đó.

Cậu thoát khỏi ôm ấp của hắn: "Tôi lên tầng thay quần áo."

Dạ Lăng Hàn dính lấy không rời.

Sau khi Kỷ Nhiên từ kho ra liền ngủ ở phòng cho khách.

Dạ Lăng Hàn chui vào phòng, đè Kỷ Nhiên lên tường hôn môi cậu.

"Bảo bối, để anh hôn một cái. Mới một ngày không gặp thôi đã rất muốn em rồi."

Kỷ Nhiên tránh không thoát, chỉ có thể thuận theo hắn, mặc Dạ Lăng Hàn công thành chiếm đất.

"Mùi trên người em thật dễ ngửi."

Dạ Lăng Hàn không biết bị làm sao, chỉ thấy Kỷ Nhiên bây giờ nơi nào cũng đẹp, cực kì quyến rũ.

Dù mỗi ngày đều quấn lấy nhau, ngày ngày lên giường Dạ Lăng Hàn vẫn không thấy đủ.

Nhất là trong khoảng thời gian gần đây, trong đầu hắn toàn bóng hình của Kỷ Nhiên.


Hôm nay có cuộc họp ở công ty, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ đến Kỷ Nhiên. Nghĩ xem cậu ở trường học học cái gì, giữa trưa ăn món gì.

Hắn nhìn định vị trên di động của Kỷ Nhiên cả một buổi trưa.

Bất tri bất giác, lực ảnh hưởng của Kỷ Nhiên đối với Dạ Lăng Hàn ngày càng lớn.

Dạ Lăng Hàn mạnh bạo cởi quần áo của Kỷ Nhiên, cúi đầu ngậm lấy ngực cậu, ở trên người Kỷ Nhiên mút ra dấu vết thuộc về hắn.

Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên đặt lên đùi hắn, đỡ lấy cậu: "Bảo bối, thích tôi làm như vậy với em không?"

Lúc ở trên giường Dạ Lăng Hàn làm cực kì khoẻ, thể lực tốt, mỗi lần làm cực kì lâu, hơn nữa còn đâm vào rất sâu.

Kỷ Nhiên sợ hắn làm sẽ ảnh hưởng đến em bé, ôm cổ hắn mềm giọng nói: "Anh làm nhẹ thôi! Tôi đau."

Dạ Lăng Hàn nghe giọng nói mềm như bông của cậu, tâm nhuyễn như nước.

Lúc này Kỷ Nhiên nói cái gì hắn cũng nghe, tốc độ tâm vào chậm

lại.

"Đừng làm lâu như vậy được không?" Kỷ Nhiên ghé đầu ôm lấy cổ của Dạ Lăng Hàn: "Hôm nay tôi không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút."

Kỷ Nhiên nũng nịu nói khiến Dạ Lăng Hàn chịu không nổi.

Hắn cảm thấy xương cốt toàn thân mềm oặt ra, giọng nói ôn nhu hơn rất nhiều.

"Được! Đi ngủ! Để bảo bối của anh nghỉ ngơi."

Khó có được một lần thấy được khiến Kỷ Nhiên làm nũng, trong lòng Dạ Lăng Hàn rất khoái.

Sau khi bắn xong liền ôm Kỷ Nhiên đi tắm.

Kỷ Nhiên được ôm đặt lên giường.

Kiên nhẫn khó thấy của Dạ Lăng Hàn, hắn kéo chăn đắp lên người cậu.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn cúi người hôn chóc một cái lên môi cậu: "Ngủ ngon."

Hôm nay Dạ Lăng Hàn cực kì ôn nhu với Kỷ Nhiên.

Sau khi Kỷ Nhiên ngủ một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi phòng.

Lúc ăn cơm tối không thấy Kỷ Nhiên xuống, còn dặn người hầu mang cơm lên.

Buổi trưa Kỷ Nhiên không thể nào ăn được, nhìn thức ăn hợp khẩu vị khiến cậu ăn rất nhiều.

Thấy người hầu bưng đĩa không xuống, Dạ Lăng Hàn thấy lượng cơm Kỷ Nhiên đã thay đổi, lại nghĩ đến mùi hương của cậu nồng hơn trước nên hôm sau đã đưa cậu đi khám.

Hôm sau, Dạ Lăng Hàn xin nghỉ cho Kỷ Nhiên, lái xe đưa cậu đến bệnh viện của Dạ thị.

Viện trưởng đã nhận được thông báo từ sớm, cùng các chủ nhiệm phòng ra cửa đón.

Kỷ Nhiên nhìn thấy bệnh viện, cả người cứng đờ.

Điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là muốn chạy trốn.

Nhưng Dạ Lăng Hàn nắm chặt tay cậu, lấy đâu ra cơ hội chạy trốn bây giờ.


"Anh đưa tôi đến bệnh viện làm gì?" Kỷ Nhiên giả vờ như không hiểu.

Dạ Lăng Hàn nói: "Không phải em

nói thân thể không thoái mái hay sao? Tôi đưa em đi kiểm tra một chút."

"Tôi không sao cả. Tôi muốn đi học." Kỷ Nhiên xoay người muốn ra khỏi bệnh viện. Cậu không muốn làm kiểm tra, tuyệt đối không thể.

Dạ Lăng Hàn nắm cổ tay cậu: "Vội cái gì? Đến cũng đã đến rồi, kiểm tra một lát thôi. Kiểm tra xong tôi đưa em đến trường học tiếp."

"Tôi không cần kiểm tra gì cả." Thái độ của Kỷ Nhiên rất kiên quyết.

Nếu kiểm tra, việc cậu mang thai Dạ Lăng Hàn chắc chắn sẽ biết.

Việc uống thuốc che giấu ấn kí cũng sẽ không giấu được.

Kỷ Nhiên giãy giụa, muốn thoát khỏi Dạ Lăng Hàn.

"Em vội vàng cái gì? Chẳng lẽ em mang thai?"

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm mặt của Kỷ Nhiên, đôi mắt dò xét khiến Kỷ Nhiên nôn nóng.

"Anh...anh nghĩ nhiều rồi. Tôi không có mang thai!"

Kỷ Nhiên cố gắng thả lỏng bản thân để không lộ ra điều gì khác thường.

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm cậu một lúc sau đó nắm tay cậu kéo đến phòng kiểm tra.

Dạ Lăng Hàn vẫn không tin lời Kỷ Nhiên nói, chỉ có kết quả kiểm tra mới khiến hắn tin được.

Kỷ Nhiên bị bắt đi làm một loạt kiểm tra, sau khi ra khỏi phòng kiểm tra, viện trưởng đưa hai người vào văn phòng.

"Dạ thiếu, kết quả kiểm tra 2 tiếng nữa mới có thể xong."

Viện trưởng nói: "Hay là hai người ăn cơm ở bệnh việc, ăn cơm xong hẳn là sẽ có kết quả."

Dạ Lăng Hàn vui vẻ đồng ý.

Hộ sĩ mang cơm trưa tới.

Viện trưởng cố ý dặn dò, cơm trưa được chuẩn bị đầy đủ.

Sáng giờ Kỷ Nhiên chưa ăn gì, lại nôn mửa, lúc này bụng đã dán vào lưng rồi.

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Kỷ Nhiên không nhịn được nữa, nhận thức ăn của hộ sĩ bắt đầu ăn.

Bộ dáng gấp không chờ nổi nữa của Kỷ Nhiên càng khiến Dạ Lăng Hàn nghi hơn.

Kỷ Nhiên chỉ lo ăn cơm, không biết Dạ Lăng Hàn đã quan sát cậu rất lâu.

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên, trong đầu tính toán: Với lượng cơm như vậy, khẳng định là đang mang thai.

Sau khi ăn cơm xong không bao lâu, viện trưởng cầm theo báo cáo kiểm tra quay lại.

Dạ Lăng Hàn lập tức hỏi: "Thế nào rồi viện trưởng? Có phải Kỷ Nhiên mang thai hay không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương