Hôn lễ được cử hành ở đảo Tô Mạn, cảnh sắc nơi đây đẹp không thể tả.

Nước biển xanh thẳm chụp phủi đá ngầm, trên không có rất nhiều hải âu bay lượn.

Đại lục Long Tê và Vân Lai liên minh, buổi hôn lễ này đối với hai nước phải nói là cực kì quan trọng, cũng cực kì coi trọng.

Dạ Lăng Hàn sắp xếp đội ngũ chuẩn bị mọi thứ đều là tốt nhất, khẩn trương suốt hai tháng trời mới gọi là xong các chi tiết của buổi lễ này.

Vải lụa màu trắng trên bầu trời xanh thẳm tựa như ảo mộng. Hoa tươi ở cổng đều là hoa hồng trắng nhập khẩu từ nước F, mỗi một cánh hoa đều hoàn mĩ vô khuyết. Hai bên lối đi trải đầy hạt thuỷ tinh lấp lánh, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm rực rỡ.

Đã có rất nhiều khách mời tụ tập tại bờ biển, người người lui tới nối liền nhau không dứt.

Hôn lễ bắt đầu vào 11 giờ sáng.

Lúc này, Vân Dật cùng với Dạ Lăng Hàn đang ở trong phòng VIP của một khách sạn cách đó không xa.

Hạ Nguyên Đán ngồi bên cạnh Vân Dật, đang cùng cậu nói chuyện phiếm: "A Nhiên, hôn lễ này long trọng thật ấy, bây giờ quá hoàn mỹ rồi. Tớ nghe Tử Thu nói, Dạ tổng vẫn luôn bận bịu, anh ta đều tham gia vào mỗi bước chuẩn bị hôn lễ."

Nhớ lại gần đây Dạ Lăng Hàn bận rộn liên tục, trong lòng Vân Dật như được thêm đường: "Đúng là anh ấy bận bịu việc đám cưới, tớ cũng không cần nhọc lòng chút nào."

Hạ Nguyên Đán nói: "Dạ tổng hiện tại so với trước kia khác nhau một trời một vực, bây giờ anh ta cực kì quan tâm cậu rồi. Lời nói của cậu không khác gì thánh chỉ với anh ta đấy, đối xử với cậu tốt đến không thể tốt hơn. Ai! Tớ phát hiện ra một điều, đám đàn ông này phải mất đi một lần mới hiểu thế nào là quý trọng."

Vân Tử Thu như thế, Dạ Lăng Hàn cũng như vậy.

Vân Dật nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cậu: "Vân Tử Thu cũng như vậy?"

"Cũng rất khốn nạn nha!" Hạ Nguyên Đán mím môi, có chút bất đắc dĩ lại có chút chấp nhận số phận nói: "Chúng ta gặp phải hạng đàn ông này không biết là may mắn hay là bất hạnh nhỉ?"


Ban đầu là bất hạnh, nhưng sau đó thì là may mắn. Không phải không yêu, mà là không hiểu thế nào là yêu.

"Bất quá cảm giác sau khi thuần hoá tính sổ được thật sự rất sảng khoái, nghĩ đến cảnh tên đàn ông trước kia tự cao tự đại tự cho mình là đúng bây giờ mỗi ngày phải rửa chân cho mình, lấy lòng mình, cả người tớ đều thấy vô cùng thoải mái. Vì muốn tớ sinh con gái, hắn quỳ đỏ đầu gối luôn." Hạ Nguyên Đán đắc ý cười: "Thiên đạo không chừa một ai, tớ có một trăm câu "Đáng đời" muốn tặng cho Vân Tử Thu."

Vân Dật thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng.

Vân Tử Thu gõ cửa phòng nghỉ: "Vợ yêu, em muốn tặng anh một trăm câu gì cơ? Có phải là ' em yêu anh ' không?"

Hạ Nguyên Đán cười tủm tỉm mà nói: "Tử Thu yêu dấu, đương nhiên không phải, là một trăm câu ' cút đi '."

Vân Tử Thu ra khỏi phòng khoá cửa lại, động tác dứt khoát nhanh nhẹn.

Dạ Lăng Hàn đứng ngay bên cạnh hắn, thấy hắn mới vừa vào cửa đã ra ngoài liền buồn bực hỏi: "Sao lại ra ngoài?"

Vân Tử Thu: "Vợ bảo cút nên ra ngoài."

Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn đã nghe đủ những câu mà vợ mắng rồi, kết quả so một lúc với Vân Tử Thu thật sự là hổ thẹn không bằng.

Vân Dật bảo hắn cút, hắn sẽ mặt dày xin ở lại. Vân Tử Thu thì trực tiếp cút luôn.

Cuối cùng vẫn là Dạ Lăng Hàn gõ cửa phòng nghỉ, Vân Tử Thu ngoan ngoãn đứng ngoài cửa không dám đi vào.

Dạ Lăng Hàn mặc âu phục màu đen, trước ngực cài một bông hồng trắng. Hắn mặc như vậy cực kì đẹp mắt, khiến Vân Dật nhịn không nhìn một lúc lâu.

"Nhiên Nhiên, có phải chồng em đẹp trai lắm không?"

Vân Dật mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác, khẩu thị tâm phi: "Không phải!"

"Vì sao không khen anh được một câu? Anh thật sự rất buồn đấy."

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Vân Dật, biểu tình chờ được khen.

Hạ Nguyên Đán huých nhẹ cánh tay Vân Dật: "A Nhiên, mau khen hai ba câu đi. Nếu không Dạ tổng buồn khóc bây giờ."

Vân Dật trầm giọng nói một câu: "Đẹp lắm."

Dạ Lăng Hàn vui giống tên ngốc 300 cân.

Hạ Nguyên Đán cười đến đến ngặt nghẽo.

Biểu tình của Vân Dật cực kì bất đắc dĩ.

Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay của Vân Dật, nhìn nhìn âu phục của cậu: "Nhiên Nhiên nhà ta thật xinh đẹp quá đi, anh nhìn cả đời cũng không thấy đủ."

Có Hạ Nguyên Đán ở đây, Vân Dật có chút ngại, cậu rút tay khỏi tay của Dạ Lăng Hàn, cảnh cáo liếc mắt nhìn hắn.

Dạ Lăng Hàn nghiêm túc lại: "Nhiên Nhiên, sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đến buổi lễ thôi."

Vân Dật đứng dậy.


Dạ Lăng Hàn nói với Hạ Nguyên Đán: "Cậu mau mau bỏ lệnh cấm cho Vân Tử Thu đi, hắn đứng ở cửa sắp thành tượng rồi."

Hạ Nguyên Đán cười cười, đi ra ngoài cửa tìm Vân Tử Thu.

Trong phòng chỉ còn lại Dạ Lăng Hàn cùng Vân Dật.

Dạ Lăng Hàn rốt cuộc cũng có thể không cần kiêng dè gì mà ngắm vợ hắn nữa.

Hôm nay Vân Dật thật sự rất đẹp, âu phục màu đen khiến khuôn mặt tinh xảo vốn có của cậu càng trở nên tuyệt diễm.

"Nhiên Nhiên, em thật sự rất xinh đẹp! Anh nhìn mà cương lên rồi."

Vân Dật liếc mắt nhìn hắn: "Hôm nay là ngày kết hôn đấy, anh đứng đắn một chút cho em."

"Bây giờ anh đang rất là đứng đắn!" Dạ Lăng Hàn nắm tay Vân Dật, đặt lên môi hôn hôn, ngay sau đó đan mười ngón tay vào nhau: "Nhiên Nhiên, mình đi thôi em."

Hai người rời khỏi phòng đi đến nơi tổ chức hôn lễ.

Tiếng nhạc du dương vang lên, người chủ trì đọc lời dạo đầu.

Dạ Lăng Hàn cùng Vân Dật tay trong tay đứng trước đài.

Thần phụ tay cầm Kinh Thánh, giọng nói nghiêm trang vang lên: "Dạ Lăng Hàn, con có nguyện ý trở thành bạn đời duy nhất của Vân Dật tiên sinh không? Bất luận là hiện tại, tương lai, hay là mãi mãi, đều sẽ yêu thương, chăm sóc tín nhiệm cậu ấy, tôn trọng, sẽ trung thành mà yêu cậu ấy. Cho dù tương lai như thế nào, đều sẽ cùng nhau vượt qua. Cái chết cũng không thể chia lìa."

"Con có đồng ý không?" Thần phụ hỏi.

Dạ Lăng Hàn nhìn vào mắt Vân Dật, nhớ tới yêu hận suốt bao năm qua, hắn trịnh trọng nói: "Tôi đồng ý!"

Thần phụ nhìn về phía Vân Dật: " Vân Dật tiên sinh, con có đồng ý trở thành bạn đời duy nhất của Dạ Lăng Hàn tiên sinh không? Cho dù là hiện tại, tương lai, hay là mãi mãi đều sẽ yêu thương, chăm sóc, tín nhiệm cậu ấy, tôn kính, trung thành với cậu ấy. Cho dù tương lai như thế nào cũng sẽ cùng nhau vượt qua, cái chết cũng không thể chia lìa."

"Con có đồng ý không?" Thần phụ hỏi.

Theo thanh âm vang lên, trong lòng của Vân Dật mênh mông bao cảm xúc mãnh liệt khiến hốc mắt cậu đỏ lên.


Đáy lòng có một thanh âm đang kêu gào: Muốn cùng Dạ Lăng Hàn vĩnh viễn bên nhau.

Lúc Vân Dật mở miệng, thanh âm còn mang theo run rẩy: "Tôi đồng ý!"

Nghe thấy câu "Tôi đồng ý" kia đáy lòng của Dạ Lăng Hàn đang treo lơ lửng mới dần hạ xuống.

Hắn thật sự rất sợ Vân Dật sẽ đổi ý ngay lúc này.

Dạ Lăng Hàn run rẩy nắm chặt tay Vân Dật.

Đây là người của hắn, sau này sẽ sống mãi mãi bên cạnh hắn.

Vân Dật nắm tay hắn, đáp lại cảm xúc của hắn.

Sau khi tuyên thệ là màn đeo nhẫn cưới, sau đó là mọi người bắt đầu cổ vũ một nụ hôn sâu.

Hôn lễ ấm áp mà ngọt ngào, dưới lời chúc phúc từ mọi người rồi dần kết thúc.

Hạnh phúc, nói ra thì rất khó để đạt được, nhưng có khi lại chỉ đơn giản như vậy.

Hạnh phúc, giơ tay là có thể với tới, một khi không cẩn thận, lại cố gắng cũng chẳng thể chạm vào.

Hạnh phúc, có khả năng sẽ có được cả đời, nhưng cũng có thể chỉ là lời hứa trong nháy mắt.

Cầu chúc cho mỗi người đều có cho mình một hạnh phúc vĩnh viễn.

_Kết thúc_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương