Chồng Trước Đuổi Tới Cửa
-
Chương 6
Cuộc sống sau khi cưới, tốt đẹp hơn so với tưởng tượng của Đường Ngọc rất nhiều, mỗi sáng sớm, cô có thể dậy sớm hơn Ngô Hạo Thiên, tự mình làm bữa ăn sáng cho anh, đưa anh đi làm, Đường Ngọc uyển chuyển cự tuyệt ý cho mời người giúp việc của Bùi Lâm Yến, tự mình dọn dẹp gian phòng, buổi chiều, có lúc cô sẽ đi mua đồ với mẹ chồng, có lúc ở nhà đọc sách, luyện yoga.
Trong nửa tháng này, Ngô Hạo Thiên trừ thỉnh thoảng ăn đậu hũ của cô, cũng không có cử động quá phận gì, bọn họ đều tôn trọng nhau như khách, cũng chẳng hỏi cuộc sống riêng của nhau.
Coi như Ngô Hạo Thiên không hỏi, anh cũng biết cuộc sống mỗi ngày của Đường Ngọc; mấy ngày nay, Ngô Hạo Thiên vì chuẩn bị đón lấy tập đoàn Ngô thị, mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng lúc không có xã giao, anh cũng sẽ tận lực về nhà, cho dù không trở về nhà, anh cũng sẽ gọi điện thoại xin phép Đường Ngọc.
Sự biến chuyển của Ngô Hạo Thiên khiến Bùi Lâm Yến cao hứng đến mức khen Đường Ngọc, nói biến chuyển của Ngô Hạo Thiên đều là công lao của cô, bà mới có thể thường nhìn thấy con trai của mình.
Đường Ngọc xấu hổ không chịu nổi, nhưng trong lòng bị một loại cảm giác không biết tên tràn đầy; cho tới nay, mơ ước của cô, không phải là cuộc sống như bây giờ sao? Mặc dù là giả, nhưng rất thỏa mãn.
Ngay cả Tả Hiểu Thiến nhìn thấy Đường Ngọc thì cũng khoa trương nói: "Đường Đường, nửa tháng không gặp, cậu trở nên đẹp hơn! Có tình yêu làm dịu quả nhiên khác biệt. . . ."
Đường Ngọc hé miệng cười.
Tả Hiểu Thiến lại than vãn một lần nữa. "Cậu không chỉ đẹp hơn, lại còn đáng yêu hơn trước kia! Cậu không biết trước kia cậu luôn lạnh lùng, có biết vì sao học đại học bốn năm, mà tất cả mọi người không dám theo đuổi cậu không? Cũng là bởi vì cậu luôn tỏ vẻ xa cách ngàn dặm, hù chạy tất cả người thích cậu."
"Trước kia mình không hay cười sao?" Đường Ngọc không biết, chỉ là hiện tại cô thật rất hay cười.
"Cậu không cảm thấy à? Chỉ là, mình cảm thấy sự thay đổi của cậu hiện nay, khẳng định có liên quan với Ngô Hạo Thiên, thật không ngờ ma lực của ái tình, có thể khiến cho tính tình một người thay đổi mạnh; hiện tại mình không thể không thừa nhận, cậu và Ngô Hạo Thiên thật lòng yêu nhau, nếu không cậu cũng sẽ không vì anh ta mà thay đổi nhiều như vậy. . . ."
"Khoa trương vậy sao? Sao mình tuyệt không cảm thấy?"
"Không tin thì cậu cứ suy nghĩ kỹ xem sau khi mình kết hôn với Ngô Hạo Thiên, anh ta có gì thay đổi hay không?"
Đường Ngọc suy nghĩ một chút, thật đúng là có! Bây giờ mặc dù Ngô Hạo Thiên thỉnh thoảng trêu chọc cô, có lúc đùa nghịch vô lại, nhưng lại không giống như lúc mới quen, nói chuyện chanh chua, tự cho là đúng, thật chẳng lẽ như lời Hiểu Thiến, là lực lượng của tình yêu?
Không thể nào! Đường Ngọc đỏ mặt phản bác mình, tên kia thích cô? Cô tình nguyện tin tưởng là Ngô Hạo Thiên đang diễn trò.
Nhìn Đường Ngọc lâm vào trầm tư không thể tự kềm chế, Tả Hiểu Thiến chỉ thấy trên mặt cô ấy càng ngày càng hồng, cô thở dài lắc đầu một cái, có vài người, rõ ràng đã yêu nhau lại không thừa nhận.
"Đường Đường. . . ."
Sự trầm tư của Đường Ngọc bị cắt đứt, hồi hồn hỏi: "Thế nào?"
"Cậu thật rất không phải bạn thân! Kết hôn cũng không mời mình. . . . Thiệt thòi mình xem cậu là chị em tốt, mình còn giới thiệu bạn trai cho cậu, Trần Tư Vĩ thật đáng thương! Rất là thâm tình với cậu." Tả Hiểu Thiến bất mãn oán giận.
"Được rồi!" Đường Ngọc bó tay với cô, lấy một cái thiệp mời từ trong túi ra, "Mình và Hạo Thiên không có làm tiệc cưới, bởi vì cha mẹ mình không có ở trong nước, cho nên cũng không muốn phô trương; ngày mai Hạo Thiên đón nhận tập đoàn, cử hành tiệc tối, mình đặc biệt tới mời cậu."
Tả Hiểu Thiến cầm lấy thư mời xem một chút, "Coi như cậu còn có chút lương tâm! Nhưng, Đường Đường, cậu có nên nói rõ ràng với Trần Tư Vĩ không? Mình biết rõ ngày đó cậu nói không phải lời thật lòng, hiện tại cậu và Ngô Hạo Thiên đã kết hôn, nên nói rõ với Trần Tư Vĩ, để cho anh ấy sớm chết tâm với cậu."
Đường Ngọc tự thấy thẹn với Trần Tư Vĩ, nhưng bây giờ căn bản giải thích không rõ, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không, nếu như cậu gặp anh ấy, thay mình nói xin lỗi với anh ấy, mình đã lập gia đình, hi vọng anh ấy cũng có thể tìm được người vợ tốt."
"Ai. . . .Lời này mình đã sớm khuyên rồi, người đàn ông kia căn bản không nghe!" Tả Hiểu Thiến cũng cảm thấy không có cách nào, "Anh ấy vẫn rất vững tin, cậu là vì trả nợ mới gả cho Ngô Hạo Thiên, mình giải thích thế nào đều vô dụng."
Đường Ngọc cười không đáp, chợt chuông điện thoại vang, cô nhận, còn chưa mở miệng, đối phương đã hỏi: "Đường Đường, em ở đâu?"
Đường Ngọc nhìn Tả Hiểu Thiến, trả lời: "Đang uống cà phê với bạn."
"Cùng Tả Hiểu Thiến sao?" thanh âm Ngô Hạo Thiên từ trong điện thoại truyền tới đặc biệt dễ nghe.
Trong lòng Đường Ngọc chợt rung động, "Đúng."
Giống như là thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc của Ngô Hạo Thiên thoáng dâng cao, "Ở đâu? Anh đến đón em, buổi chiều dẫn em đi chọn lễ phục dự tiệc."
Đường Ngọc báo địa chỉ, cúp điện thoại xong, liền nhìn thấy vẻ mặt hài hước của Tả Hiểu Thiến, "Ai nha, có người vừa tân hôn, rời đi một phút cũng không được !"
Hai người lại cười đùa một phen, trong chốc lát, Ngô Hạo Thiên đã tới rồi.
"Tả tiểu thư." Ngô Hạo Thiên cười chào hỏi Tả Hiểu Thiến.
Anh nhìn thấy thiếp mời trong tay cô, đoán được mục đích gặp mặt của Đường Ngọc và cô lần này, anh đúng lúc nói mời, "Nếu như Tả tiểu thư không ngại, không bằng cùng chúng tôi đi chọn lễ phục? Cô biết, về lễ phục, giữa phụ nữ mới có tiếng nói chung; để cảm ơn, cũng xin Tả tiểu thư tiếp nhận lòng biết ơn của tôi, đến lúc đó cũng xin Tả tiểu thư chọn một bộ lễ phục, tới tham gia tiệc tối của chúng tôi."
Lời của anh làm cho người ta tìm không ra lý do cự tuyệt, cũng trúng ý của Tả Hiểu Thiến nên cô hớn hở tiếp nhận.
Ngô Hạo Thiên lái xe, chở họ đi tới tiện lễ phục, nhân viên trong tiệm nhìn thấy anh, tiến lên chào hỏi: "Ngô tiên sinh, chúng tôi đã theo yêu cầu của anh, chuẩn bị xong lễ phục."
"Như vậy để bà xã của tôi và bạn của cô ấy tự mình chọn một bộ dạ phục." Ngô Hạo Thiên giao Đường Ngọc và Tả Hiểu Thiến cho nhân viên, từ mình qua một bên thay quần áo.
Chờ anh thay quần áo xong, liền gặp được Tả Hiểu Thiến mặc lễ phục kiểu công chúa, từ bên kia đi ra, cô cười nói với Ngô Hạo Thiên: "Oa, Đường Đường quả nhiên thật tinh mắt, chọn một ông xã tuyệt sắc! Chỉ là, bà xã anh xinh đẹp hơn. . . ."
Ngô Hạo Thiên đang cài nút áo trên cổ tay, không đợi anh đáp lời, Đường Ngọc đi theo sau Tả Hiểu Thiến ra ngoài.
Khoảnh khắc thấy Đường Ngọc, Ngô Hạo Thiên quên mất hô hấp, anh thậm chí tìm không ra bất kỳ ngôn ngữ, để hình dung kinh ngạc của mình; Đường Ngọc trước mắt mặc một bộ dạ phục dài lê trên đất bạc xám trắng, tơ lụa mềm mại lướt qua vai gầy của cô, vải vóc bó chặt đường cong linh lung của cô, một bên lộ ra bả vai, màu bạc trắng sáng bóng tôn lên da thịt nõn nà như tơ gấm.
Ngô Hạo Thiên đi tới trước mặt cô, chỉ mấy bước đường cũng khiến tim anh đập nhanh hơn, tất cả lời nói chất đống trong cổ họng, khiến anh nói không ra lời, chỉ có một câu than nhẹ: "Em thật đẹp. . . ."
Đường Ngọc có vẻ đẹp tự nhiên, khi giơ tay nhấc chân không có sự giả bộ, không cần áo khoác hoa lệ, chỉ là vẻ mặt quyến rũ của cô, cũng đủ để động lòng người.
"Anh thật sự muốn giấu em đi. . . ." thanh âm Ngô Hạo Thiên có chút khàn khàn, "Em nhất định sẽ là người phụ nữ đẹp nhất trong bữa tiệc tối mai."
Ca ngợi của Ngô Hạo Thiên khiến Đường Ngọc đỏ bừng cả mặt, cô cúi đầu, vành tai trắng noãn cũng đỏ hồng nhàn nhạt.
***
Trên thực tế, vào bữa tiệc buổi tối hôm sau, vẻ đẹp của Đường Ngọc không chỉ làm tất cả đàn ông kinh ngạc, càng khiến cho tất cả phụ nữ ghen tỵ.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Ngô Thanh Tuyền tuyên bố, "Kể từ hôm nay, tập đoàn Ngô thị giao cho con trai của tôi, Ngô Hạo Thiên đảm nhiệm tổng giám đốc, chúng ta hãy cùng nhau nâng ly chúc mừng Hạo Thiên, còn có người vợ mới cưới của nó."
Lời này vừa nói ra, một mảnh xôn xao, mọi người có mặt chỉ biết là, hôm nay là tiệc tối Ngô Hạo Thiên tiếp nhận tập đoàn Ngô thị, hoàn toàn không nghĩ tới, lại còn tuyên bố hôn sự của anh.
Trong xôn xao không khỏi có thở dài huyên náo, những danh môn thiên kim chưa lấy chồng đang có mặt, trơ mắt nhìn trong xã hội thượng lưu, mất đi một người đàn ông độc thân hoàng kim.
Chỉ nghe âm nhạc vang lên, Ngô Hạo Thiên nắm tay Đường Ngọc, dẫn đầu đi vào sàn nhảy, anh đang im lặng tuyên bố nữ chủ nhân của tập đoàn Ngô thị, chính là người bên cạnh anh.
Một khắc kia, tất cả ánh sáng đều chiếu vào trên người đôi vợ chồng mới cưới này, mọi ánh mắt đều nhìn bọn họ.
Trong ánh mắt của đàn ông có hâm mộ, trong mắt phụ nữ thì có ghen tỵ, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc cao quý ưu nhã.
"Khẩn trương sao?" Ngô Hạo Thiên lại gần bên tai của cô hỏi.
Đường Ngọc cười yếu ớt: "Em còn ứng phó được."
Ngô Hạo Thiên cười một cái xoay người, chân bắt đầu mở ra, dẫn theo Đường Ngọc bắt đầu khiêu vũ.
Một màn này tự nhiên rơi vào trong mắt danh môn thiên kim vẫn còn đang chán nản hao tổn tinh thần, mấy thiên kim trong góc, nhỏ giọng nhiều chuyện.
"Người phụ nữ này có lai lịch gì? Lại không có tiếng động bắt lấy trái tim của Ngô Hạo Thiên, trở thành nữ chủ nhân tập đoàn Ngô thị." Một người phụ nữ trong đó không cam lòng nói.
"Không biết, chưa bao giờ gặp cô ta, khẳng định không phải người của xã hội thượng lưu!"
"Nhìn cô ta như dân quê mùa, nhất định là người ở quê, cho rằng mình từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi sao!"
Phụ nữ bốn phía đều đang thảo luận về Đường Ngọc, duy chỉ có có một người phụ nữ vẫn trầm mặc.
"Này, Tư Dư, cô đang nhìn cái gì?" Có người chú ý thấy Trần Tư Dư trầm mặc, theo ánh mắt của cô nhìn Đường Ngọc, chỉ thấy ánh mắt của cô âm lãnh, người kia hỏi: "Cô biết người phụ nữ kia?"
"Hừ, đâu chỉ biết!" Trần Tư Dư cười lạnh, "Người phụ nữ này không chỉ từ bên cạnh tôi đoạt đi Ngô Hạo Thiên, còn quyến rũ anh hai tôi."
"Anh hai cô cũng thích cô ta? Người phụ nữ này thậm chí có thủ đoạn cao minh như vậy! Xem ra, cô không phải là đối thủ của cô ta!" Người nọ cố ý quạt gió thổi lửa.
"Vậy sao?" Trong tươi cười của Trần Tư Dư mang theo âm độc, "Xem tôi làm sao nhục nhã cô ta!"
Một khúc nhạc hết, mọi người tản đi, Ngô Hạo Thiên bị Ngô Thanh Tuyền dẫn theo đi mời rượu, chỉ còn mình Đường Ngọc bưng ly rượu, từ từ đi tới trong góc.
Mới vừa đứng vững, chợt có 4, 5 người tụ tới, ngẩng mắt nhìn lên, Trần Tư Dư dẫn đầu đi tới trước mặt cô.
"Đã lâu không gặp, Đường tiểu thư."
"Nguyên lai là Trần tiểu thư, đã lâu không gặp." Đường Ngọc nhìn ra được nụ cười của Trần Tư Dư lạnh như băng, biết cô ta đến đây hẳn là cố ý làm khó, nghĩ đến ban đầu cô còn phá hư cuộc xem mắt của cô ta và Ngô Hạo Thiên.
Trần Tư Dư cũng không khách sáo với cô, lời nói trào phúng, "Không nghĩ tới mấy ngày không gặp, con chim sẻ nhỏ nhu Đường tiểu thư đã leo lên cành cây cao rồi ! Nhưng vô luận bay như thế nào, Đường tiểu thư vẫn là chim sẻ, không biến thành Phượng Hoàng được." Trần Tư Dư tiến tới trước mặt cô ngửi một cái, "Dù khoác vỏ ngoài xinh đẹp, trên người vẫn có mùi của chim sẻ."
Những người phụ nữ chung quanh đều cười, cười thật châm chọc.
Đường Ngọc không ngại nhún vai, "Ai bảo Ngô Hạo Thiên không mở to mắt, lại yêu thích mùi chim sẻ của tôi? Đối với việc này, tôi cũng cảm thấy rất xin lỗi, Trần tiểu thư, anh ấy thật không thích nổi vị chua của chim hoàng yến của Trần tiểu thư."
"Cô. . . ." Trần Tư Dư rống giận, rước lấy ánh mắt bốn phía, ánh mắt của cô đảo qua rơi vào một thứ, chợt có một kế, ngay cả cười cũng trở nên giảo hoạt: "Thì ra Đường tiểu thư muốn đàn dương cầm. . . ."
Trần Tư Dư không để ý sự giãy giụa của Đường Ngọc, nắm cánh tay của cô đi tới trước đàn dương cầm bên cạnh, cười nói với mọi người: "Mới vừa rồi Đường tiểu thư nói với chị em chúng tôi, bởi vì cô ấy chơi đàn rất hay, mới có thể kết lương duyên đẹp với Ngô tiên sinh! Như vậy mời Đường tiểu thư đàn một bản ngay bây giờ, để cho chúng tôi được sướng tai."
Chung quanh dần dần tụ lại, mọi người rối rít bày tỏ đồng ý, thậm chí còn vỗ tay.
Trần Tư Dư thấy sự lúng túng trên mặt Đường Ngọc, trong lòng càng thêm đắc ý, cô đã sớm đoán được con chim sẻ này không biết đàn dương cầm, hừ, muốn đấu với cô, cô sẽ khiến cô ta xấu mặt!
Đường Ngọc quả thật không biết đàn dương cầm, hiện tại phản bác thì đã trễ, cô thật sự là cởi hổ khó xuống; cô ngẩng đầu lên, tìm một vòng ở trong đám người, lại không tìm được bóng dáng của Tả Hiểu Thiến, xem ra cô ấy còn chưa tới.
Bây giờ, cô không thể bỏ chạy, cô có thể quên mặt mũi mình, lại không thể làm mất mặt nhà họ Ngô, trong lòng cô tính toán, chỉ là đàn dương cầm thôi! Cùng lắm thì ngồi tại chỗ đàn một khúc lung tung, chỉ cần đàni thuần thục một chút, cứ nói bài này là mình sang tác.
Đường Ngọc hít sâu một hơi, vẻ mặt cứng ngắc ngồi trên ghế đẩu trước dương cầm, đưa ngón trỏ tay phải ra nhẹ ấn vào một phím màu trắng không biết tên trên đàn dương cầm.
"Kít" một tiếng, thang âm giòn vang quanh quẩn ở trong đại sảnh.
Khi Đường Ngọc chuẩn bị nhấn nút thứ hai, một thanh âm trầm thấp dễ nghe từ sau lưng, "Thì ra bà xã tôi ở chỗ này!"
Đường Ngọc bỗng nhiên quay đầu lại, Ngô Hạo Thiên đi tới, anh đặt ly rượu phía trên giá đỡ của đàn dương cầm, "Bà xã muốn đàn một khúc cho mọi người sao?"
"Em. . . ." Đường Ngọc rũ tầm mắt, cô nào biết đàn dương cầm? Nhà họ Đường chưa bao giờ coi cô như con gái để nuôi dạy, khi còn bé những cô gái khác, ngay cả Tả Hiểu Thiến đều học đàn dương cầm, mà cô lại học thuật phòng thân.
"Nếu hôm nay bà xã có nhã hứng như thế, vậy không bằng để anh đàn với em!"
Đám người chung quanh, vui vẻ khi việc thành công, muốn nhìn hai vợ chồng đàn một bản, Ngô Hạo Thiên không cho cô phản đối, bỏ qua khiếp sợ trong mắt Đường Ngọc, anh ngồi vào bên cạnh Đường Ngọc, một tay từ hông của cô vòng quanh đến bên kia, cầm tay trái của cô, mà tay phải của anh cũng dùng tư thế giống vậy đặt lên tay phải của cô.
Tư thế kia trong mắt người ngoài có vẻ cực kỳ tự nhiên, lại cho thấy quan hệ thân mật của hai người họ.
Đám thiên kim chuẩn bị xem náo nhiệt càng đỏ mắt hơn, Trần Tư Dư cắn chặt môi dưới, cô không chịu thua nhìn chằm chằm hai vợ chồng này, muốn nhìn bọn họ rốt cuộc có thể làm ra trò gì.
Ngô Hạo Thiên thân mật đưa đôi môi tới bên tai Đường Ngọc, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Đường Đường, tất cả đều giao cho anh đi!"
Chẳng biết tại sao, Đường Nữu nghe anh nói như vậy xong, khẩn trương trong lòng đều tan biến, cô vô cùng tin tưởng người đàn ông bên cạnh, giống như ban đầu ký kết hợp đồng thì cô chưa từng hoài nghi năng lực kinh tế và nhân phẩm của Ngô Hạo Thiên, không chút phòng bị ký kết hợp đồng với anh.
Đây là tin tưởng trong vô thức, Ngô Hạo Thiên có năng lực trấn an làm cho người ta nói không ra lời.
Ngô Hạo Thiên hé miệng cười cười, hai tay nắm hai tay của Đường Ngọc, theo ngón tay của cô, hai cái tay đồng loạt nhẹ nâng nhẹ rơi vào trên đàn, âm tiết thứ nhất vang lên xong, bọn họ giống như bạn từ nhỏ, phối hợp cực kỳ ăn ý, cổ tay chợt nâng lên, chợt uyển chuyển rơi xuống, tạo ra động tác như nước chảy, giống như hai con bươm buớm đang bay múa ở trên đàn dương cầm, linh hoạt bay nhảy, làm cho người ở đây không khỏi trầm trồ khen ngợi vỗ tay.
Đường Ngọc ngoài khiếp sợ, còn nghe ra khúc nhạc này, thật là không thể quen thuộc hơn, là một bài "Für Elise"[1].
Khi âm tiết cuối cùng dừng lại, Ngô Hạo Thiên thuận thế kéo hai tay của Đường Ngọc đứng lên, cho cô một cái ôm thật chặt, anh không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, "Bà xã, em đàn thật hay."
Đường Ngọc thẹn thùng núp ở trong ngực của anh vừa sợ vừa tức, người này biết rất rõ ràng cô không biết đàn, còn khen cô trước mặt nhiều người như vậy.
Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Đường Ngọc, khắc chế kích động muốn hôn cô, anh kéo tay của cô liếc nhìn một vòng, phát hiện mục tiêu rồi, ngay sau đó đi tới trước mặt Trần Tư Dư: "Trần tiểu thư nói không sai, ban đầu cũng bởi vì phu nhân tôi đã đàn một bản dương cầm rất đặc sắc, tôi mới bị cô ấy quyến rũ thật sâu." Lời của anh tuy là nói với Trần Tư Dư, nhưng không nghi ngờ là nói cho từng người đang nghi ngờ ở đây nghe.
"Tôi rất yêu phu nhân của tôi, bởi vì trong mắt tôi, cô ấy là người phụ nữ hoàn mỹ nhất." Ngô Hạo Thiên thâm tình nhìn về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc nghe được câu thổ lộ kia xong, hoàn toàn bị kinh ngạc.
Ngô Hạo Thiên đang nhập diễn quá mức? Hay là gặp dịp thì chơi?
Nghi ngờ, trên mặt Trần Tư Dư lần lượt thay đổi xanh trắng, tính tình bị làm hư không cho phép cô bị vũ nhục như vậy, cô gần như hỏng mất chỉ vào Đường Ngọc nói: "Đường tiểu thư, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô thật là cao minh! Không chỉ lấy được thân phận nữ chủ nhân tập đoàn Ngô thị, còn quyến rũ anh tôi đến đầu óc choáng váng."
"Trần tiểu thư!" con ngươi tĩnh mịch của Ngô Hạo Thiên băng lãnh, hung hăng nhìn chằm chằm cô, mọi người ở đây đều kinh ngạc vì lời nói của Trần Tư Dư, dưới trường hợp này anh không thể nổi đóa, nhịn lại, anh lạnh lùng nói: "Bây giờ cô ấy không phải là ‘ Đường tiểu thư ’, cô ấy là ‘ Ngô phu nhân ’."
Không khí lại lúng túng, trong đám người đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, hai người vội vã tiến lên, nam vội vàng kéo cánh tay Trần Tư Dư, xin lỗi Ngô Hạo Thiên. "Xin lỗi, có thể em gái tôi uống nhiều quá, xin Ngô tiên sinh tha lỗi."
Mà cô gái cũng đi tới khuyên lơn: "Đường Đường, chúng ta đến bên cạnh lấy ít đồ ăn đi."
Đường Ngọc nhìn Trần Tư Vĩ và Tả Hiểu Thiến, biết hai người đang giảng hòa, trong lòng cô thật ra thì cũng không tức giận mấy, chỉ là thấy Ngô Hạo Thiên tức giận vì mình, trong lòng của cô lại như có dòng nước ấm.
Cô vẫn cho rằng, loại đàn ông theo chủ nghĩa đàn ông trên hết giống như Ngô Hạo Thiên, là rất cứng rắn, không nghĩ tới anh cũng sẽ có một mặt tinh tế như tế, vì giúp cô giải quyết tình cảnh lúng túng, mà cùng đánh đàn với cô.
Vừa rồi Ngô Hạo Thiên ngồi ở bên cạnh cô, hai người nửa dựa vào nhau, cô có thể nghe được trái tim đập vang mạnh mẽ của anh, hương thơm mát mẻ của anh lượn lờ; ngón tay của anh thon dài, dây dưa với ngón tay cô, lại có thể đàn ra khúc nhạc tuyệt diệu như thế.
Hiện tại cô còn có thể cảm nhận được, khi đánh đàn tim mình đập thình thịch vì Ngô Hạo Thiên.
Đường Ngọc suy nghĩ về trường hợp hiện tại, dù sao đều là nhân vật lớn trong xã hội thượng lưu, chơi cứng đối với người nào cũng không tốt, cô đầu tiên là thản nhiên cười với Ngô Hạo Thiên, tròng mắt cong thành hình trăng khuyết, "Ông xã. . . ."
Thân thể Ngô Hạo Thiên chấn động, đây là lần đầu tiên anh nghe được Đường Ngọc gọi mình như vậy, dù hiện tại lửa giận của anh ngất trời, nhưng nghe một tiếng gọi tê dại như thế, anh cũng đã hóa thành một vũng nước rồi.
"Trần tiểu thư uống nhiều quá, không bằng trước hết để cho Trần tiên sinh đưa cô ấy lên trên lầu nghỉ ngơi, nơi này còn có nhiều khách chờ anh đấy."
Đường Ngọc làm nũng kéo kéo tay Ngô Hạo Thiên, một màn này rơi vào trong mắt người khác dĩ nhiên là yêu thích và ngưỡng mộ cực kỳ.
Ngô Hạo Thiên dịu dàng cười đáp lại, hai người nắm tay rời đi, sự lúng túng chung quanh trong nháy mắt hóa thành hư không, âm nhạc trong đại sảnh lại vang lên, không khí cũng dần dần ấm lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]For Elise: Bagatelle số 25 thuộc La thứ (WoO 59 và Bia 515) cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi "Für Elise" , là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven. Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn bagaten, nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt (một tiêu đề chung cho các tác phẩm nhạc cổ điển, thường là độc tấu piano, không xuất bản, ngắn gọn và không yêu cầu kỹ thuật biểu diễn).
Trần Tư Vĩ nhìn hai người, đau lòng không chịu nổi, anh lôi kéo Trần Tư Dư đi ra đại sảnh.
Trần Tư Dư vẫn bất mãn bực tức: "Anh! Anh tỉnh đi. Người phụ nữ kia đã lập gia đình."
"Tư Dư, lời này nên cho em mới đúng."
"Hừ! Người phụ nữ kia không xứng với Ngô Hạo Thiên, càng không xứng với anh."
Trần Tư Vĩ bất đắc dĩ, cõi đời này tình yêu nào có cái gì xứng đôi? Chỉ cần yêu nhau là đủ rồi.
Sự chán nản cô đơn của anh, tự nhiên rơi hết vào trong mắt Trần Tư Dư, cô một mặt cảm thấy không đáng vì anh trai, một mặt cảm thấy oán giận vì khuất nhục mình chịu, chợt tròng mắt xoay động, khéo léo an ủi Trần Tư Vĩ "Anh, em có thể tự trở về, em biết rõ anh từ trước đến giờ không thích tham gia trường hợp này, hôm nay tới, nhất định là vì người phụ nữ kia? Đã đến rồi, thì đợi thêm một lát, nói rõ ràng với Đường Ngọc."
Trần Tư Vĩ đầu tiên đúng là không muốn tới nơi này, nhưng Tả Hiểu Thiến gọi điện thoại nói, tối nay Đường Ngọc cũng sẽ tham gia, anh cũng là muốn đến xem rõ; nhưng khi nhìn thấy một màn ân ái vừa rồi của Đường Ngọc và Ngô Hạo Thiên, tất cả ý tưởng của anh đều bị mất, anh còn có thể dùng lý do gì lừa gạt mình đây?
"Thôi, Đường Đường xem ra quả thật rất tốt." Trần Tư Vĩ lắc đầu.
Trần Tư Dư thấy kế không thành, trợn tròn mắt nói dối: "Thật ra em cảm thấy người phụ nữ Đường Ngọc kia thật đáng thương, em nghe nói, cô ta gả cho Ngô Hạo Thiên thật ra là vì trả nợ, mà Ngô Hạo Thiên căn bản không thương cô, Ngô Hạo Thiên vì đón nhận tập đoàn Ngô thị, mới tùy tiện tìm người phụ nữ kết hôn, bọn họ vừa rồi đều là diễn trò cho người ngoài xem! Anh, anh đã đến rồi, cứ hỏi rõ xem cô có gì khó nói, mà kết hôn với Ngô Hạo Thiên; mặc dù em không thích cô ta, nhưng nếu anh thật thích cô ta, thì cứ theo đuổi cô ấy đi! Bây giờ còn chưa trễ, kết hôn còn có thể ly hôn, chẳng lẽ anh muốn thấy Đường Ngọc sẽ phải sống cả đời trong cuộc hôn nhân không tình yêu?"
Nếu như là vậy. . . Trần Tư Vĩ nghĩ lại, không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Trần Tư Dư nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh trai, trong lòng cười lạnh, Đường Ngọc, tôi sẽ không để cho cô sống tốt, dù tôi không làm cô và Ngô Hạo Thiên tan rã, tôi cũng muốn quậy cho cuộc sống của cô long trời lở đất!
****
Rượu qua ba vòng, Ngô Hạo Thiên đau lòng sức khỏe của Đường Ngọc, anh nhờ Tả Hiểu Thiến chăm sóc Đường Ngọc, mình cầm ly rượu lên tiếp tục đi mời rượu.
Đường Ngọc và Tả Hiểu Thiến đi tới bên ngoài ban công đại sảnh, gió nhẹ thổi, không khí mát mẻ xông vào mũi, mùi rượu cũng tản đi không ít.
Tả Hiểu Thiến vừa nâng đĩa thức ăn, vừa khoa trương nói "Đường Đường, mới vừa rồi cậu và Ngô Hạo Thiên quả thực là đẹp ngây người."
"Thật ra thì cậu muốn nói Ngô Hạo Thiên đẹp trai?" Đường Ngọc liếc xéo cô.
"Nào có!" Tả Hiểu Thiến bĩu môi, "Nhưng nói thật, Ngô Hạo Thiên đối với cậu đúng là tốt, lúc cậu mời rượu vừa rồi, anh ta còn uống rượu giúp cậu, còn săn sóc bảo mình chăm sóc cậu, anh ấy thật là người đàn ông đẹp trai nhất, săn sóc nhất mình từng gặp!"
Đường Ngọc liền cười "Hì hì" một tiếng, "Cậu chưa từng thấy bộ dáng chanh chua của Ngô Hạo Thiên, lúc mình vừa biết anh ta, anh ta quả thật tự cho là đúng, không hề có lý!"
"Vậy cậu biết tất cả điều này biểu thị cái gì?" Tả Hiểu Thiến thần bí nháy nháy mắt.
"Nói rõ cái gì?"
"Nói rõ anh ấy yêu cậu! Không chỉ yêu cậu, còn thay đổi vì cậu."
Đường Ngọc nghe lời này, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, cô thoáng ổn định tâm thần, nhưng lại không thể phản bác lời Tả Hiểu Thiến nói, ở trong mắt cô ấy, cô và Ngô Hạo Thiên chính là một đôi tương thân tương ái.
Nhưng, thật sự là yêu sao? Không phải Ngô Hạo Thiên diễn quá giỏi à?
"Này, Đường Đường, cậu đang nghĩ gì?" Tả Hiểu Thiến đẩy đẩy cô, "Có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"Cậu hỏi đi!" Đường Ngọc nhíu mày, nha đầu này còn có gì không dám hỏi sao?
"Cậu rốt cuộc có yêu Ngô Hạo Thiên hay không?"
Đường Ngọc không nghĩ tới Tả Hiểu Thiến sẽ hỏi vấn đề này, cô trong lúc nhất thời không chuẩn bị, chỉ có thể nói lảng ra chuyện khác, "Tại sao hỏi như thế?"
Tả Hiểu Thiến bỏ một miếng chocolate cuối cùng vào trong miệng, "Mình dùng góc độ người đứng xem để xem, Ngô Hạo Thiên nhất định rất thích cậu, có lẽ cậu cũng không có cảm thấy, nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu, thay đổi vì cậu, tất cả tất cả, đều nói rõ người đàn ông này nổi điên vì cậu; tình yêu say đắm của anh ấy đối với cậu, đã lây sang mỗi người bên cạnh, vậy mà cậu lại như một người ngoài cuộc, hoàn toàn không biết; có lẽ vì cậu thương anh ấy, bởi vì mình tin tưởng bất kỳ một người phụ nữ nào, đều không thể chạy trốn sự dịu dàng như vậy, cậu chỉ không biết biểu đạt làm sao mà thôi."
Đường Ngọc chưa bao giờ biết, Tả Hiểu Thiến có thể nhìn thấu một người như vậy, cô luôn luôn nhạy cảm, cũng chưa từng phát hiện nhiều ưu điểm của Ngô Hạo Thiên như vậy, có lẽ cũng không phải không có phát hiện, mà là trong tiềm thức cự tuyệt sự dịu dàng của anh, giống như cự tuyệt thừa nhận, mình càng ngày càng sợ tiếp xúc với anh; những rung động đó, hiển lộ rõ ràng sự mê luyến đối với anh.
Cô thậm chí không có phát hiện, mình từ lúc nào đó, ánh mắt sẽ bất tri bất giác đuổi theo bóng dáng của Ngô Hạo Thiên, dù là xa xa nhìn anh một cái, trong lòng của cô cũng thỏa mãn.
Cô đã quen không khí có hơi thở của Ngô Hạo Thiên, quen buổi sáng rót một ly coffee cho anh, cô biết Ngô Hạo Thiên có thói quen xem báo vào buổi sáng, biết anh thích ăn sườn heo xào thơm.
Tất cả nói rõ cái gì? Không có ai rõ ràng hơn mình, nếu như hôm nay không phải Tả Hiểu Thiến chỉ điểm mình, có lẽ cô còn dại dột làm bộ như không biết, tiếp tục cự tuyệt thừa nhận tất cả chân tướng sau lưng.
Đó chính là, tình cảm của mình đang luân hãm. . . . . .
Chợt, Đường Ngọc nghĩ tới hợp đồng, Ngô Hạo Thiên sớm có dự liệu đã viết "Không cho yêu anh" .
Tròng mắt cô sâu kín nói: "Hiểu Thiến, nếu như có thể, mình cũng không muốn gặp gỡ Ngô Hạo Thiên vào lúc này. . . ." Bởi vì nếu như không bị ba chục triệu trói buộc, cô có thể tự do yêu Ngô Hạo Thiên, mà không phải loại quan hệ hữu danh vô thật này.
"Cho nên. . . ." Trong không khí đột nhiên vang lên thanh âm của người đàn ông: "Đường Đường, em quả nhiên là bởi vì món nợ, mới gả cho Ngô Hạo Thiên sao?"
Đường Ngọc không nghĩ tới Trần Tư Vĩ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, Tả Hiểu Thiến chẳng biết lúc nào, chạy vào đại sảnh lấy thức ăn rồi, hiện tại trên ban công chỉ có cô và anh.
Cô vội vã đứng lên đi ra ngoài, lại bị Trần Tư Vĩ ngăn trở đường đi, đối mặt sự bất khuất của anh, Đường Ngọc hơi cau mày: "Trần tiên sinh, tôi không biết lời nói của anh có ý gì, xin tránh ra."
Trần Tư Vĩ không chỉ không tha, ngược lại nắm lấy cổ tay Đường Ngọc "Đường Đường, em rời xa Ngô Hạo Thiên đi! Anh ta sẽ không cho em hạnh phúc, ba chục triệu này anh sẽ thay em trả lại cho anh ta, anh sẽ cho em hạnh phúc. . . ."
"Trần tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm, tôi và Hạo Thiên không phải như anh nghĩ. . . ." Đường Ngọc không dám nói chuyện lớn tiếng, cô sợ người trong đại sảnh phát hiện một màn này.
Cô giùng giằng, Trần Tư Vĩ không buông ra, "Em đừng gạt anh! Anh nghe Hiểu Thiến nói, em nói với cô ấy, ba chục triệu này là cha mẹ em mượn của cậu, nhưng theo anh được biết, cậu em không có thực lực kinh tế đó. . . ."
"Anh điều tra tôi?" Trong lòng Đường Ngọc không khỏi dấy lên lửa giận, "Trần tiên sinh, không nghĩ tới anh và em gái anh đều giống nhau, không chiếm được sẽ giở thủ đoạn. . . . . ."
"Đường Đường, em nghe anh nói hết lời."
Trần Tư Vĩ kéo Đường Ngọc đi tới trong góc ban công, cái góc độ này, người trong đại sảnh đều không nhìn thấy, "Anh điều tra em, nhưng mà anh thật muốn biết, nguyên nhân em gả cho Ngô Hạo Thiên, cho nên anh mới. . . ."
"Trần Tư Vĩ, anh rốt cuộc muốn thế nào?" Đường Ngọc tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.
"Trong quá trình điều tra, anh phát hiện một chuyện, bất kể em có yêu Ngô Hạo Thiên không, anh đều muốn nói với em, ban đầu nhà họ Đường phá sản căn bản là một âm mưu, còn chủ mưu chân chính chính là tập đoàn Ngô thị!"
"Anh nói cái gì?" Đường Ngọc khiếp sợ lần nữa, trong lòng chợt hoảng loạn , "Không thể nào, tôi biết rõ mặc dù tập đoàn Ngô thị đoạt đơn đặt hàng của nhà tôi, nhưng mà nhà tôi phá sản, chủ yếu vẫn là bởi vì ba tôi quyết định sai lầm. . . ."
"Đường Đường, anh nói đều là thật! Theo anh điều tra, bác Đường ở thương giới cũng có kinh nghiệm vài chục năm, trong tình huống chưa ký hợp đồng, ông làm sao có thể qua loa cho hãng sản xuất? Nếu như không phải có người ra hiệu giả với ông. . . ."
Đường Ngọc nói với mình, hiện tại nhất định phải tỉnh táo lại, cô không thể nghe lời một phía của Trần Tư Vĩ, ý định của Trần Tư Vĩ đối với mình cô không phải là không biết, có lẽ anh ta lừa gạt mình, nhiễu loạn tâm tư của cô đối với Ngô Hạo Thiên.
Nhưng. . . . Nếu như anh ta nói đều là thật, cô nên làm cái gì?
Trong lúc nhất thời, Đường Ngọc hoàn toàn luống cuống, cô chưa từng hốt hoảng như thế, dù nhà họ Đường phá sản, gặp phải món nợ ba chục triệu, cô cũng rất mau điều chỉnh tâm tình của mình, nghĩ ra phương pháp ứng đối; trong mấy giây này, cô giống như từ trong dòng xoáy tình yêu, ngã vào vực sâu vạn trượng.
Sự đau đớn vì yêu hận đan xen này, khiến cô hốt hoảng dựa vào bả vai gần đó, im lặng khóc lên.
Trong nửa tháng này, Ngô Hạo Thiên trừ thỉnh thoảng ăn đậu hũ của cô, cũng không có cử động quá phận gì, bọn họ đều tôn trọng nhau như khách, cũng chẳng hỏi cuộc sống riêng của nhau.
Coi như Ngô Hạo Thiên không hỏi, anh cũng biết cuộc sống mỗi ngày của Đường Ngọc; mấy ngày nay, Ngô Hạo Thiên vì chuẩn bị đón lấy tập đoàn Ngô thị, mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng lúc không có xã giao, anh cũng sẽ tận lực về nhà, cho dù không trở về nhà, anh cũng sẽ gọi điện thoại xin phép Đường Ngọc.
Sự biến chuyển của Ngô Hạo Thiên khiến Bùi Lâm Yến cao hứng đến mức khen Đường Ngọc, nói biến chuyển của Ngô Hạo Thiên đều là công lao của cô, bà mới có thể thường nhìn thấy con trai của mình.
Đường Ngọc xấu hổ không chịu nổi, nhưng trong lòng bị một loại cảm giác không biết tên tràn đầy; cho tới nay, mơ ước của cô, không phải là cuộc sống như bây giờ sao? Mặc dù là giả, nhưng rất thỏa mãn.
Ngay cả Tả Hiểu Thiến nhìn thấy Đường Ngọc thì cũng khoa trương nói: "Đường Đường, nửa tháng không gặp, cậu trở nên đẹp hơn! Có tình yêu làm dịu quả nhiên khác biệt. . . ."
Đường Ngọc hé miệng cười.
Tả Hiểu Thiến lại than vãn một lần nữa. "Cậu không chỉ đẹp hơn, lại còn đáng yêu hơn trước kia! Cậu không biết trước kia cậu luôn lạnh lùng, có biết vì sao học đại học bốn năm, mà tất cả mọi người không dám theo đuổi cậu không? Cũng là bởi vì cậu luôn tỏ vẻ xa cách ngàn dặm, hù chạy tất cả người thích cậu."
"Trước kia mình không hay cười sao?" Đường Ngọc không biết, chỉ là hiện tại cô thật rất hay cười.
"Cậu không cảm thấy à? Chỉ là, mình cảm thấy sự thay đổi của cậu hiện nay, khẳng định có liên quan với Ngô Hạo Thiên, thật không ngờ ma lực của ái tình, có thể khiến cho tính tình một người thay đổi mạnh; hiện tại mình không thể không thừa nhận, cậu và Ngô Hạo Thiên thật lòng yêu nhau, nếu không cậu cũng sẽ không vì anh ta mà thay đổi nhiều như vậy. . . ."
"Khoa trương vậy sao? Sao mình tuyệt không cảm thấy?"
"Không tin thì cậu cứ suy nghĩ kỹ xem sau khi mình kết hôn với Ngô Hạo Thiên, anh ta có gì thay đổi hay không?"
Đường Ngọc suy nghĩ một chút, thật đúng là có! Bây giờ mặc dù Ngô Hạo Thiên thỉnh thoảng trêu chọc cô, có lúc đùa nghịch vô lại, nhưng lại không giống như lúc mới quen, nói chuyện chanh chua, tự cho là đúng, thật chẳng lẽ như lời Hiểu Thiến, là lực lượng của tình yêu?
Không thể nào! Đường Ngọc đỏ mặt phản bác mình, tên kia thích cô? Cô tình nguyện tin tưởng là Ngô Hạo Thiên đang diễn trò.
Nhìn Đường Ngọc lâm vào trầm tư không thể tự kềm chế, Tả Hiểu Thiến chỉ thấy trên mặt cô ấy càng ngày càng hồng, cô thở dài lắc đầu một cái, có vài người, rõ ràng đã yêu nhau lại không thừa nhận.
"Đường Đường. . . ."
Sự trầm tư của Đường Ngọc bị cắt đứt, hồi hồn hỏi: "Thế nào?"
"Cậu thật rất không phải bạn thân! Kết hôn cũng không mời mình. . . . Thiệt thòi mình xem cậu là chị em tốt, mình còn giới thiệu bạn trai cho cậu, Trần Tư Vĩ thật đáng thương! Rất là thâm tình với cậu." Tả Hiểu Thiến bất mãn oán giận.
"Được rồi!" Đường Ngọc bó tay với cô, lấy một cái thiệp mời từ trong túi ra, "Mình và Hạo Thiên không có làm tiệc cưới, bởi vì cha mẹ mình không có ở trong nước, cho nên cũng không muốn phô trương; ngày mai Hạo Thiên đón nhận tập đoàn, cử hành tiệc tối, mình đặc biệt tới mời cậu."
Tả Hiểu Thiến cầm lấy thư mời xem một chút, "Coi như cậu còn có chút lương tâm! Nhưng, Đường Đường, cậu có nên nói rõ ràng với Trần Tư Vĩ không? Mình biết rõ ngày đó cậu nói không phải lời thật lòng, hiện tại cậu và Ngô Hạo Thiên đã kết hôn, nên nói rõ với Trần Tư Vĩ, để cho anh ấy sớm chết tâm với cậu."
Đường Ngọc tự thấy thẹn với Trần Tư Vĩ, nhưng bây giờ căn bản giải thích không rõ, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không, nếu như cậu gặp anh ấy, thay mình nói xin lỗi với anh ấy, mình đã lập gia đình, hi vọng anh ấy cũng có thể tìm được người vợ tốt."
"Ai. . . .Lời này mình đã sớm khuyên rồi, người đàn ông kia căn bản không nghe!" Tả Hiểu Thiến cũng cảm thấy không có cách nào, "Anh ấy vẫn rất vững tin, cậu là vì trả nợ mới gả cho Ngô Hạo Thiên, mình giải thích thế nào đều vô dụng."
Đường Ngọc cười không đáp, chợt chuông điện thoại vang, cô nhận, còn chưa mở miệng, đối phương đã hỏi: "Đường Đường, em ở đâu?"
Đường Ngọc nhìn Tả Hiểu Thiến, trả lời: "Đang uống cà phê với bạn."
"Cùng Tả Hiểu Thiến sao?" thanh âm Ngô Hạo Thiên từ trong điện thoại truyền tới đặc biệt dễ nghe.
Trong lòng Đường Ngọc chợt rung động, "Đúng."
Giống như là thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc của Ngô Hạo Thiên thoáng dâng cao, "Ở đâu? Anh đến đón em, buổi chiều dẫn em đi chọn lễ phục dự tiệc."
Đường Ngọc báo địa chỉ, cúp điện thoại xong, liền nhìn thấy vẻ mặt hài hước của Tả Hiểu Thiến, "Ai nha, có người vừa tân hôn, rời đi một phút cũng không được !"
Hai người lại cười đùa một phen, trong chốc lát, Ngô Hạo Thiên đã tới rồi.
"Tả tiểu thư." Ngô Hạo Thiên cười chào hỏi Tả Hiểu Thiến.
Anh nhìn thấy thiếp mời trong tay cô, đoán được mục đích gặp mặt của Đường Ngọc và cô lần này, anh đúng lúc nói mời, "Nếu như Tả tiểu thư không ngại, không bằng cùng chúng tôi đi chọn lễ phục? Cô biết, về lễ phục, giữa phụ nữ mới có tiếng nói chung; để cảm ơn, cũng xin Tả tiểu thư tiếp nhận lòng biết ơn của tôi, đến lúc đó cũng xin Tả tiểu thư chọn một bộ lễ phục, tới tham gia tiệc tối của chúng tôi."
Lời của anh làm cho người ta tìm không ra lý do cự tuyệt, cũng trúng ý của Tả Hiểu Thiến nên cô hớn hở tiếp nhận.
Ngô Hạo Thiên lái xe, chở họ đi tới tiện lễ phục, nhân viên trong tiệm nhìn thấy anh, tiến lên chào hỏi: "Ngô tiên sinh, chúng tôi đã theo yêu cầu của anh, chuẩn bị xong lễ phục."
"Như vậy để bà xã của tôi và bạn của cô ấy tự mình chọn một bộ dạ phục." Ngô Hạo Thiên giao Đường Ngọc và Tả Hiểu Thiến cho nhân viên, từ mình qua một bên thay quần áo.
Chờ anh thay quần áo xong, liền gặp được Tả Hiểu Thiến mặc lễ phục kiểu công chúa, từ bên kia đi ra, cô cười nói với Ngô Hạo Thiên: "Oa, Đường Đường quả nhiên thật tinh mắt, chọn một ông xã tuyệt sắc! Chỉ là, bà xã anh xinh đẹp hơn. . . ."
Ngô Hạo Thiên đang cài nút áo trên cổ tay, không đợi anh đáp lời, Đường Ngọc đi theo sau Tả Hiểu Thiến ra ngoài.
Khoảnh khắc thấy Đường Ngọc, Ngô Hạo Thiên quên mất hô hấp, anh thậm chí tìm không ra bất kỳ ngôn ngữ, để hình dung kinh ngạc của mình; Đường Ngọc trước mắt mặc một bộ dạ phục dài lê trên đất bạc xám trắng, tơ lụa mềm mại lướt qua vai gầy của cô, vải vóc bó chặt đường cong linh lung của cô, một bên lộ ra bả vai, màu bạc trắng sáng bóng tôn lên da thịt nõn nà như tơ gấm.
Ngô Hạo Thiên đi tới trước mặt cô, chỉ mấy bước đường cũng khiến tim anh đập nhanh hơn, tất cả lời nói chất đống trong cổ họng, khiến anh nói không ra lời, chỉ có một câu than nhẹ: "Em thật đẹp. . . ."
Đường Ngọc có vẻ đẹp tự nhiên, khi giơ tay nhấc chân không có sự giả bộ, không cần áo khoác hoa lệ, chỉ là vẻ mặt quyến rũ của cô, cũng đủ để động lòng người.
"Anh thật sự muốn giấu em đi. . . ." thanh âm Ngô Hạo Thiên có chút khàn khàn, "Em nhất định sẽ là người phụ nữ đẹp nhất trong bữa tiệc tối mai."
Ca ngợi của Ngô Hạo Thiên khiến Đường Ngọc đỏ bừng cả mặt, cô cúi đầu, vành tai trắng noãn cũng đỏ hồng nhàn nhạt.
***
Trên thực tế, vào bữa tiệc buổi tối hôm sau, vẻ đẹp của Đường Ngọc không chỉ làm tất cả đàn ông kinh ngạc, càng khiến cho tất cả phụ nữ ghen tỵ.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Ngô Thanh Tuyền tuyên bố, "Kể từ hôm nay, tập đoàn Ngô thị giao cho con trai của tôi, Ngô Hạo Thiên đảm nhiệm tổng giám đốc, chúng ta hãy cùng nhau nâng ly chúc mừng Hạo Thiên, còn có người vợ mới cưới của nó."
Lời này vừa nói ra, một mảnh xôn xao, mọi người có mặt chỉ biết là, hôm nay là tiệc tối Ngô Hạo Thiên tiếp nhận tập đoàn Ngô thị, hoàn toàn không nghĩ tới, lại còn tuyên bố hôn sự của anh.
Trong xôn xao không khỏi có thở dài huyên náo, những danh môn thiên kim chưa lấy chồng đang có mặt, trơ mắt nhìn trong xã hội thượng lưu, mất đi một người đàn ông độc thân hoàng kim.
Chỉ nghe âm nhạc vang lên, Ngô Hạo Thiên nắm tay Đường Ngọc, dẫn đầu đi vào sàn nhảy, anh đang im lặng tuyên bố nữ chủ nhân của tập đoàn Ngô thị, chính là người bên cạnh anh.
Một khắc kia, tất cả ánh sáng đều chiếu vào trên người đôi vợ chồng mới cưới này, mọi ánh mắt đều nhìn bọn họ.
Trong ánh mắt của đàn ông có hâm mộ, trong mắt phụ nữ thì có ghen tỵ, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc cao quý ưu nhã.
"Khẩn trương sao?" Ngô Hạo Thiên lại gần bên tai của cô hỏi.
Đường Ngọc cười yếu ớt: "Em còn ứng phó được."
Ngô Hạo Thiên cười một cái xoay người, chân bắt đầu mở ra, dẫn theo Đường Ngọc bắt đầu khiêu vũ.
Một màn này tự nhiên rơi vào trong mắt danh môn thiên kim vẫn còn đang chán nản hao tổn tinh thần, mấy thiên kim trong góc, nhỏ giọng nhiều chuyện.
"Người phụ nữ này có lai lịch gì? Lại không có tiếng động bắt lấy trái tim của Ngô Hạo Thiên, trở thành nữ chủ nhân tập đoàn Ngô thị." Một người phụ nữ trong đó không cam lòng nói.
"Không biết, chưa bao giờ gặp cô ta, khẳng định không phải người của xã hội thượng lưu!"
"Nhìn cô ta như dân quê mùa, nhất định là người ở quê, cho rằng mình từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi sao!"
Phụ nữ bốn phía đều đang thảo luận về Đường Ngọc, duy chỉ có có một người phụ nữ vẫn trầm mặc.
"Này, Tư Dư, cô đang nhìn cái gì?" Có người chú ý thấy Trần Tư Dư trầm mặc, theo ánh mắt của cô nhìn Đường Ngọc, chỉ thấy ánh mắt của cô âm lãnh, người kia hỏi: "Cô biết người phụ nữ kia?"
"Hừ, đâu chỉ biết!" Trần Tư Dư cười lạnh, "Người phụ nữ này không chỉ từ bên cạnh tôi đoạt đi Ngô Hạo Thiên, còn quyến rũ anh hai tôi."
"Anh hai cô cũng thích cô ta? Người phụ nữ này thậm chí có thủ đoạn cao minh như vậy! Xem ra, cô không phải là đối thủ của cô ta!" Người nọ cố ý quạt gió thổi lửa.
"Vậy sao?" Trong tươi cười của Trần Tư Dư mang theo âm độc, "Xem tôi làm sao nhục nhã cô ta!"
Một khúc nhạc hết, mọi người tản đi, Ngô Hạo Thiên bị Ngô Thanh Tuyền dẫn theo đi mời rượu, chỉ còn mình Đường Ngọc bưng ly rượu, từ từ đi tới trong góc.
Mới vừa đứng vững, chợt có 4, 5 người tụ tới, ngẩng mắt nhìn lên, Trần Tư Dư dẫn đầu đi tới trước mặt cô.
"Đã lâu không gặp, Đường tiểu thư."
"Nguyên lai là Trần tiểu thư, đã lâu không gặp." Đường Ngọc nhìn ra được nụ cười của Trần Tư Dư lạnh như băng, biết cô ta đến đây hẳn là cố ý làm khó, nghĩ đến ban đầu cô còn phá hư cuộc xem mắt của cô ta và Ngô Hạo Thiên.
Trần Tư Dư cũng không khách sáo với cô, lời nói trào phúng, "Không nghĩ tới mấy ngày không gặp, con chim sẻ nhỏ nhu Đường tiểu thư đã leo lên cành cây cao rồi ! Nhưng vô luận bay như thế nào, Đường tiểu thư vẫn là chim sẻ, không biến thành Phượng Hoàng được." Trần Tư Dư tiến tới trước mặt cô ngửi một cái, "Dù khoác vỏ ngoài xinh đẹp, trên người vẫn có mùi của chim sẻ."
Những người phụ nữ chung quanh đều cười, cười thật châm chọc.
Đường Ngọc không ngại nhún vai, "Ai bảo Ngô Hạo Thiên không mở to mắt, lại yêu thích mùi chim sẻ của tôi? Đối với việc này, tôi cũng cảm thấy rất xin lỗi, Trần tiểu thư, anh ấy thật không thích nổi vị chua của chim hoàng yến của Trần tiểu thư."
"Cô. . . ." Trần Tư Dư rống giận, rước lấy ánh mắt bốn phía, ánh mắt của cô đảo qua rơi vào một thứ, chợt có một kế, ngay cả cười cũng trở nên giảo hoạt: "Thì ra Đường tiểu thư muốn đàn dương cầm. . . ."
Trần Tư Dư không để ý sự giãy giụa của Đường Ngọc, nắm cánh tay của cô đi tới trước đàn dương cầm bên cạnh, cười nói với mọi người: "Mới vừa rồi Đường tiểu thư nói với chị em chúng tôi, bởi vì cô ấy chơi đàn rất hay, mới có thể kết lương duyên đẹp với Ngô tiên sinh! Như vậy mời Đường tiểu thư đàn một bản ngay bây giờ, để cho chúng tôi được sướng tai."
Chung quanh dần dần tụ lại, mọi người rối rít bày tỏ đồng ý, thậm chí còn vỗ tay.
Trần Tư Dư thấy sự lúng túng trên mặt Đường Ngọc, trong lòng càng thêm đắc ý, cô đã sớm đoán được con chim sẻ này không biết đàn dương cầm, hừ, muốn đấu với cô, cô sẽ khiến cô ta xấu mặt!
Đường Ngọc quả thật không biết đàn dương cầm, hiện tại phản bác thì đã trễ, cô thật sự là cởi hổ khó xuống; cô ngẩng đầu lên, tìm một vòng ở trong đám người, lại không tìm được bóng dáng của Tả Hiểu Thiến, xem ra cô ấy còn chưa tới.
Bây giờ, cô không thể bỏ chạy, cô có thể quên mặt mũi mình, lại không thể làm mất mặt nhà họ Ngô, trong lòng cô tính toán, chỉ là đàn dương cầm thôi! Cùng lắm thì ngồi tại chỗ đàn một khúc lung tung, chỉ cần đàni thuần thục một chút, cứ nói bài này là mình sang tác.
Đường Ngọc hít sâu một hơi, vẻ mặt cứng ngắc ngồi trên ghế đẩu trước dương cầm, đưa ngón trỏ tay phải ra nhẹ ấn vào một phím màu trắng không biết tên trên đàn dương cầm.
"Kít" một tiếng, thang âm giòn vang quanh quẩn ở trong đại sảnh.
Khi Đường Ngọc chuẩn bị nhấn nút thứ hai, một thanh âm trầm thấp dễ nghe từ sau lưng, "Thì ra bà xã tôi ở chỗ này!"
Đường Ngọc bỗng nhiên quay đầu lại, Ngô Hạo Thiên đi tới, anh đặt ly rượu phía trên giá đỡ của đàn dương cầm, "Bà xã muốn đàn một khúc cho mọi người sao?"
"Em. . . ." Đường Ngọc rũ tầm mắt, cô nào biết đàn dương cầm? Nhà họ Đường chưa bao giờ coi cô như con gái để nuôi dạy, khi còn bé những cô gái khác, ngay cả Tả Hiểu Thiến đều học đàn dương cầm, mà cô lại học thuật phòng thân.
"Nếu hôm nay bà xã có nhã hứng như thế, vậy không bằng để anh đàn với em!"
Đám người chung quanh, vui vẻ khi việc thành công, muốn nhìn hai vợ chồng đàn một bản, Ngô Hạo Thiên không cho cô phản đối, bỏ qua khiếp sợ trong mắt Đường Ngọc, anh ngồi vào bên cạnh Đường Ngọc, một tay từ hông của cô vòng quanh đến bên kia, cầm tay trái của cô, mà tay phải của anh cũng dùng tư thế giống vậy đặt lên tay phải của cô.
Tư thế kia trong mắt người ngoài có vẻ cực kỳ tự nhiên, lại cho thấy quan hệ thân mật của hai người họ.
Đám thiên kim chuẩn bị xem náo nhiệt càng đỏ mắt hơn, Trần Tư Dư cắn chặt môi dưới, cô không chịu thua nhìn chằm chằm hai vợ chồng này, muốn nhìn bọn họ rốt cuộc có thể làm ra trò gì.
Ngô Hạo Thiên thân mật đưa đôi môi tới bên tai Đường Ngọc, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Đường Đường, tất cả đều giao cho anh đi!"
Chẳng biết tại sao, Đường Nữu nghe anh nói như vậy xong, khẩn trương trong lòng đều tan biến, cô vô cùng tin tưởng người đàn ông bên cạnh, giống như ban đầu ký kết hợp đồng thì cô chưa từng hoài nghi năng lực kinh tế và nhân phẩm của Ngô Hạo Thiên, không chút phòng bị ký kết hợp đồng với anh.
Đây là tin tưởng trong vô thức, Ngô Hạo Thiên có năng lực trấn an làm cho người ta nói không ra lời.
Ngô Hạo Thiên hé miệng cười cười, hai tay nắm hai tay của Đường Ngọc, theo ngón tay của cô, hai cái tay đồng loạt nhẹ nâng nhẹ rơi vào trên đàn, âm tiết thứ nhất vang lên xong, bọn họ giống như bạn từ nhỏ, phối hợp cực kỳ ăn ý, cổ tay chợt nâng lên, chợt uyển chuyển rơi xuống, tạo ra động tác như nước chảy, giống như hai con bươm buớm đang bay múa ở trên đàn dương cầm, linh hoạt bay nhảy, làm cho người ở đây không khỏi trầm trồ khen ngợi vỗ tay.
Đường Ngọc ngoài khiếp sợ, còn nghe ra khúc nhạc này, thật là không thể quen thuộc hơn, là một bài "Für Elise"[1].
Khi âm tiết cuối cùng dừng lại, Ngô Hạo Thiên thuận thế kéo hai tay của Đường Ngọc đứng lên, cho cô một cái ôm thật chặt, anh không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, "Bà xã, em đàn thật hay."
Đường Ngọc thẹn thùng núp ở trong ngực của anh vừa sợ vừa tức, người này biết rất rõ ràng cô không biết đàn, còn khen cô trước mặt nhiều người như vậy.
Ngô Hạo Thiên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Đường Ngọc, khắc chế kích động muốn hôn cô, anh kéo tay của cô liếc nhìn một vòng, phát hiện mục tiêu rồi, ngay sau đó đi tới trước mặt Trần Tư Dư: "Trần tiểu thư nói không sai, ban đầu cũng bởi vì phu nhân tôi đã đàn một bản dương cầm rất đặc sắc, tôi mới bị cô ấy quyến rũ thật sâu." Lời của anh tuy là nói với Trần Tư Dư, nhưng không nghi ngờ là nói cho từng người đang nghi ngờ ở đây nghe.
"Tôi rất yêu phu nhân của tôi, bởi vì trong mắt tôi, cô ấy là người phụ nữ hoàn mỹ nhất." Ngô Hạo Thiên thâm tình nhìn về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc nghe được câu thổ lộ kia xong, hoàn toàn bị kinh ngạc.
Ngô Hạo Thiên đang nhập diễn quá mức? Hay là gặp dịp thì chơi?
Nghi ngờ, trên mặt Trần Tư Dư lần lượt thay đổi xanh trắng, tính tình bị làm hư không cho phép cô bị vũ nhục như vậy, cô gần như hỏng mất chỉ vào Đường Ngọc nói: "Đường tiểu thư, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô thật là cao minh! Không chỉ lấy được thân phận nữ chủ nhân tập đoàn Ngô thị, còn quyến rũ anh tôi đến đầu óc choáng váng."
"Trần tiểu thư!" con ngươi tĩnh mịch của Ngô Hạo Thiên băng lãnh, hung hăng nhìn chằm chằm cô, mọi người ở đây đều kinh ngạc vì lời nói của Trần Tư Dư, dưới trường hợp này anh không thể nổi đóa, nhịn lại, anh lạnh lùng nói: "Bây giờ cô ấy không phải là ‘ Đường tiểu thư ’, cô ấy là ‘ Ngô phu nhân ’."
Không khí lại lúng túng, trong đám người đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, hai người vội vã tiến lên, nam vội vàng kéo cánh tay Trần Tư Dư, xin lỗi Ngô Hạo Thiên. "Xin lỗi, có thể em gái tôi uống nhiều quá, xin Ngô tiên sinh tha lỗi."
Mà cô gái cũng đi tới khuyên lơn: "Đường Đường, chúng ta đến bên cạnh lấy ít đồ ăn đi."
Đường Ngọc nhìn Trần Tư Vĩ và Tả Hiểu Thiến, biết hai người đang giảng hòa, trong lòng cô thật ra thì cũng không tức giận mấy, chỉ là thấy Ngô Hạo Thiên tức giận vì mình, trong lòng của cô lại như có dòng nước ấm.
Cô vẫn cho rằng, loại đàn ông theo chủ nghĩa đàn ông trên hết giống như Ngô Hạo Thiên, là rất cứng rắn, không nghĩ tới anh cũng sẽ có một mặt tinh tế như tế, vì giúp cô giải quyết tình cảnh lúng túng, mà cùng đánh đàn với cô.
Vừa rồi Ngô Hạo Thiên ngồi ở bên cạnh cô, hai người nửa dựa vào nhau, cô có thể nghe được trái tim đập vang mạnh mẽ của anh, hương thơm mát mẻ của anh lượn lờ; ngón tay của anh thon dài, dây dưa với ngón tay cô, lại có thể đàn ra khúc nhạc tuyệt diệu như thế.
Hiện tại cô còn có thể cảm nhận được, khi đánh đàn tim mình đập thình thịch vì Ngô Hạo Thiên.
Đường Ngọc suy nghĩ về trường hợp hiện tại, dù sao đều là nhân vật lớn trong xã hội thượng lưu, chơi cứng đối với người nào cũng không tốt, cô đầu tiên là thản nhiên cười với Ngô Hạo Thiên, tròng mắt cong thành hình trăng khuyết, "Ông xã. . . ."
Thân thể Ngô Hạo Thiên chấn động, đây là lần đầu tiên anh nghe được Đường Ngọc gọi mình như vậy, dù hiện tại lửa giận của anh ngất trời, nhưng nghe một tiếng gọi tê dại như thế, anh cũng đã hóa thành một vũng nước rồi.
"Trần tiểu thư uống nhiều quá, không bằng trước hết để cho Trần tiên sinh đưa cô ấy lên trên lầu nghỉ ngơi, nơi này còn có nhiều khách chờ anh đấy."
Đường Ngọc làm nũng kéo kéo tay Ngô Hạo Thiên, một màn này rơi vào trong mắt người khác dĩ nhiên là yêu thích và ngưỡng mộ cực kỳ.
Ngô Hạo Thiên dịu dàng cười đáp lại, hai người nắm tay rời đi, sự lúng túng chung quanh trong nháy mắt hóa thành hư không, âm nhạc trong đại sảnh lại vang lên, không khí cũng dần dần ấm lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]For Elise: Bagatelle số 25 thuộc La thứ (WoO 59 và Bia 515) cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi "Für Elise" , là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của Ludwig van Beethoven. Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn bagaten, nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt (một tiêu đề chung cho các tác phẩm nhạc cổ điển, thường là độc tấu piano, không xuất bản, ngắn gọn và không yêu cầu kỹ thuật biểu diễn).
Trần Tư Vĩ nhìn hai người, đau lòng không chịu nổi, anh lôi kéo Trần Tư Dư đi ra đại sảnh.
Trần Tư Dư vẫn bất mãn bực tức: "Anh! Anh tỉnh đi. Người phụ nữ kia đã lập gia đình."
"Tư Dư, lời này nên cho em mới đúng."
"Hừ! Người phụ nữ kia không xứng với Ngô Hạo Thiên, càng không xứng với anh."
Trần Tư Vĩ bất đắc dĩ, cõi đời này tình yêu nào có cái gì xứng đôi? Chỉ cần yêu nhau là đủ rồi.
Sự chán nản cô đơn của anh, tự nhiên rơi hết vào trong mắt Trần Tư Dư, cô một mặt cảm thấy không đáng vì anh trai, một mặt cảm thấy oán giận vì khuất nhục mình chịu, chợt tròng mắt xoay động, khéo léo an ủi Trần Tư Vĩ "Anh, em có thể tự trở về, em biết rõ anh từ trước đến giờ không thích tham gia trường hợp này, hôm nay tới, nhất định là vì người phụ nữ kia? Đã đến rồi, thì đợi thêm một lát, nói rõ ràng với Đường Ngọc."
Trần Tư Vĩ đầu tiên đúng là không muốn tới nơi này, nhưng Tả Hiểu Thiến gọi điện thoại nói, tối nay Đường Ngọc cũng sẽ tham gia, anh cũng là muốn đến xem rõ; nhưng khi nhìn thấy một màn ân ái vừa rồi của Đường Ngọc và Ngô Hạo Thiên, tất cả ý tưởng của anh đều bị mất, anh còn có thể dùng lý do gì lừa gạt mình đây?
"Thôi, Đường Đường xem ra quả thật rất tốt." Trần Tư Vĩ lắc đầu.
Trần Tư Dư thấy kế không thành, trợn tròn mắt nói dối: "Thật ra em cảm thấy người phụ nữ Đường Ngọc kia thật đáng thương, em nghe nói, cô ta gả cho Ngô Hạo Thiên thật ra là vì trả nợ, mà Ngô Hạo Thiên căn bản không thương cô, Ngô Hạo Thiên vì đón nhận tập đoàn Ngô thị, mới tùy tiện tìm người phụ nữ kết hôn, bọn họ vừa rồi đều là diễn trò cho người ngoài xem! Anh, anh đã đến rồi, cứ hỏi rõ xem cô có gì khó nói, mà kết hôn với Ngô Hạo Thiên; mặc dù em không thích cô ta, nhưng nếu anh thật thích cô ta, thì cứ theo đuổi cô ấy đi! Bây giờ còn chưa trễ, kết hôn còn có thể ly hôn, chẳng lẽ anh muốn thấy Đường Ngọc sẽ phải sống cả đời trong cuộc hôn nhân không tình yêu?"
Nếu như là vậy. . . Trần Tư Vĩ nghĩ lại, không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Trần Tư Dư nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh trai, trong lòng cười lạnh, Đường Ngọc, tôi sẽ không để cho cô sống tốt, dù tôi không làm cô và Ngô Hạo Thiên tan rã, tôi cũng muốn quậy cho cuộc sống của cô long trời lở đất!
****
Rượu qua ba vòng, Ngô Hạo Thiên đau lòng sức khỏe của Đường Ngọc, anh nhờ Tả Hiểu Thiến chăm sóc Đường Ngọc, mình cầm ly rượu lên tiếp tục đi mời rượu.
Đường Ngọc và Tả Hiểu Thiến đi tới bên ngoài ban công đại sảnh, gió nhẹ thổi, không khí mát mẻ xông vào mũi, mùi rượu cũng tản đi không ít.
Tả Hiểu Thiến vừa nâng đĩa thức ăn, vừa khoa trương nói "Đường Đường, mới vừa rồi cậu và Ngô Hạo Thiên quả thực là đẹp ngây người."
"Thật ra thì cậu muốn nói Ngô Hạo Thiên đẹp trai?" Đường Ngọc liếc xéo cô.
"Nào có!" Tả Hiểu Thiến bĩu môi, "Nhưng nói thật, Ngô Hạo Thiên đối với cậu đúng là tốt, lúc cậu mời rượu vừa rồi, anh ta còn uống rượu giúp cậu, còn săn sóc bảo mình chăm sóc cậu, anh ấy thật là người đàn ông đẹp trai nhất, săn sóc nhất mình từng gặp!"
Đường Ngọc liền cười "Hì hì" một tiếng, "Cậu chưa từng thấy bộ dáng chanh chua của Ngô Hạo Thiên, lúc mình vừa biết anh ta, anh ta quả thật tự cho là đúng, không hề có lý!"
"Vậy cậu biết tất cả điều này biểu thị cái gì?" Tả Hiểu Thiến thần bí nháy nháy mắt.
"Nói rõ cái gì?"
"Nói rõ anh ấy yêu cậu! Không chỉ yêu cậu, còn thay đổi vì cậu."
Đường Ngọc nghe lời này, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, cô thoáng ổn định tâm thần, nhưng lại không thể phản bác lời Tả Hiểu Thiến nói, ở trong mắt cô ấy, cô và Ngô Hạo Thiên chính là một đôi tương thân tương ái.
Nhưng, thật sự là yêu sao? Không phải Ngô Hạo Thiên diễn quá giỏi à?
"Này, Đường Đường, cậu đang nghĩ gì?" Tả Hiểu Thiến đẩy đẩy cô, "Có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"Cậu hỏi đi!" Đường Ngọc nhíu mày, nha đầu này còn có gì không dám hỏi sao?
"Cậu rốt cuộc có yêu Ngô Hạo Thiên hay không?"
Đường Ngọc không nghĩ tới Tả Hiểu Thiến sẽ hỏi vấn đề này, cô trong lúc nhất thời không chuẩn bị, chỉ có thể nói lảng ra chuyện khác, "Tại sao hỏi như thế?"
Tả Hiểu Thiến bỏ một miếng chocolate cuối cùng vào trong miệng, "Mình dùng góc độ người đứng xem để xem, Ngô Hạo Thiên nhất định rất thích cậu, có lẽ cậu cũng không có cảm thấy, nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu, thay đổi vì cậu, tất cả tất cả, đều nói rõ người đàn ông này nổi điên vì cậu; tình yêu say đắm của anh ấy đối với cậu, đã lây sang mỗi người bên cạnh, vậy mà cậu lại như một người ngoài cuộc, hoàn toàn không biết; có lẽ vì cậu thương anh ấy, bởi vì mình tin tưởng bất kỳ một người phụ nữ nào, đều không thể chạy trốn sự dịu dàng như vậy, cậu chỉ không biết biểu đạt làm sao mà thôi."
Đường Ngọc chưa bao giờ biết, Tả Hiểu Thiến có thể nhìn thấu một người như vậy, cô luôn luôn nhạy cảm, cũng chưa từng phát hiện nhiều ưu điểm của Ngô Hạo Thiên như vậy, có lẽ cũng không phải không có phát hiện, mà là trong tiềm thức cự tuyệt sự dịu dàng của anh, giống như cự tuyệt thừa nhận, mình càng ngày càng sợ tiếp xúc với anh; những rung động đó, hiển lộ rõ ràng sự mê luyến đối với anh.
Cô thậm chí không có phát hiện, mình từ lúc nào đó, ánh mắt sẽ bất tri bất giác đuổi theo bóng dáng của Ngô Hạo Thiên, dù là xa xa nhìn anh một cái, trong lòng của cô cũng thỏa mãn.
Cô đã quen không khí có hơi thở của Ngô Hạo Thiên, quen buổi sáng rót một ly coffee cho anh, cô biết Ngô Hạo Thiên có thói quen xem báo vào buổi sáng, biết anh thích ăn sườn heo xào thơm.
Tất cả nói rõ cái gì? Không có ai rõ ràng hơn mình, nếu như hôm nay không phải Tả Hiểu Thiến chỉ điểm mình, có lẽ cô còn dại dột làm bộ như không biết, tiếp tục cự tuyệt thừa nhận tất cả chân tướng sau lưng.
Đó chính là, tình cảm của mình đang luân hãm. . . . . .
Chợt, Đường Ngọc nghĩ tới hợp đồng, Ngô Hạo Thiên sớm có dự liệu đã viết "Không cho yêu anh" .
Tròng mắt cô sâu kín nói: "Hiểu Thiến, nếu như có thể, mình cũng không muốn gặp gỡ Ngô Hạo Thiên vào lúc này. . . ." Bởi vì nếu như không bị ba chục triệu trói buộc, cô có thể tự do yêu Ngô Hạo Thiên, mà không phải loại quan hệ hữu danh vô thật này.
"Cho nên. . . ." Trong không khí đột nhiên vang lên thanh âm của người đàn ông: "Đường Đường, em quả nhiên là bởi vì món nợ, mới gả cho Ngô Hạo Thiên sao?"
Đường Ngọc không nghĩ tới Trần Tư Vĩ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, Tả Hiểu Thiến chẳng biết lúc nào, chạy vào đại sảnh lấy thức ăn rồi, hiện tại trên ban công chỉ có cô và anh.
Cô vội vã đứng lên đi ra ngoài, lại bị Trần Tư Vĩ ngăn trở đường đi, đối mặt sự bất khuất của anh, Đường Ngọc hơi cau mày: "Trần tiên sinh, tôi không biết lời nói của anh có ý gì, xin tránh ra."
Trần Tư Vĩ không chỉ không tha, ngược lại nắm lấy cổ tay Đường Ngọc "Đường Đường, em rời xa Ngô Hạo Thiên đi! Anh ta sẽ không cho em hạnh phúc, ba chục triệu này anh sẽ thay em trả lại cho anh ta, anh sẽ cho em hạnh phúc. . . ."
"Trần tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm, tôi và Hạo Thiên không phải như anh nghĩ. . . ." Đường Ngọc không dám nói chuyện lớn tiếng, cô sợ người trong đại sảnh phát hiện một màn này.
Cô giùng giằng, Trần Tư Vĩ không buông ra, "Em đừng gạt anh! Anh nghe Hiểu Thiến nói, em nói với cô ấy, ba chục triệu này là cha mẹ em mượn của cậu, nhưng theo anh được biết, cậu em không có thực lực kinh tế đó. . . ."
"Anh điều tra tôi?" Trong lòng Đường Ngọc không khỏi dấy lên lửa giận, "Trần tiên sinh, không nghĩ tới anh và em gái anh đều giống nhau, không chiếm được sẽ giở thủ đoạn. . . . . ."
"Đường Đường, em nghe anh nói hết lời."
Trần Tư Vĩ kéo Đường Ngọc đi tới trong góc ban công, cái góc độ này, người trong đại sảnh đều không nhìn thấy, "Anh điều tra em, nhưng mà anh thật muốn biết, nguyên nhân em gả cho Ngô Hạo Thiên, cho nên anh mới. . . ."
"Trần Tư Vĩ, anh rốt cuộc muốn thế nào?" Đường Ngọc tức giận trợn trừng mắt nhìn anh.
"Trong quá trình điều tra, anh phát hiện một chuyện, bất kể em có yêu Ngô Hạo Thiên không, anh đều muốn nói với em, ban đầu nhà họ Đường phá sản căn bản là một âm mưu, còn chủ mưu chân chính chính là tập đoàn Ngô thị!"
"Anh nói cái gì?" Đường Ngọc khiếp sợ lần nữa, trong lòng chợt hoảng loạn , "Không thể nào, tôi biết rõ mặc dù tập đoàn Ngô thị đoạt đơn đặt hàng của nhà tôi, nhưng mà nhà tôi phá sản, chủ yếu vẫn là bởi vì ba tôi quyết định sai lầm. . . ."
"Đường Đường, anh nói đều là thật! Theo anh điều tra, bác Đường ở thương giới cũng có kinh nghiệm vài chục năm, trong tình huống chưa ký hợp đồng, ông làm sao có thể qua loa cho hãng sản xuất? Nếu như không phải có người ra hiệu giả với ông. . . ."
Đường Ngọc nói với mình, hiện tại nhất định phải tỉnh táo lại, cô không thể nghe lời một phía của Trần Tư Vĩ, ý định của Trần Tư Vĩ đối với mình cô không phải là không biết, có lẽ anh ta lừa gạt mình, nhiễu loạn tâm tư của cô đối với Ngô Hạo Thiên.
Nhưng. . . . Nếu như anh ta nói đều là thật, cô nên làm cái gì?
Trong lúc nhất thời, Đường Ngọc hoàn toàn luống cuống, cô chưa từng hốt hoảng như thế, dù nhà họ Đường phá sản, gặp phải món nợ ba chục triệu, cô cũng rất mau điều chỉnh tâm tình của mình, nghĩ ra phương pháp ứng đối; trong mấy giây này, cô giống như từ trong dòng xoáy tình yêu, ngã vào vực sâu vạn trượng.
Sự đau đớn vì yêu hận đan xen này, khiến cô hốt hoảng dựa vào bả vai gần đó, im lặng khóc lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook