Huống Vịnh Ninh xúc động, An Húc Thần không hồ đồ, sau khi nhanh chóng tìm ra trọng điểm, anh bình tĩnh đối mặt cô cùng xem xét vấn đề.

“Anh thấy chắc em đang hiểu lầm gì đó, chúng ta phải làm rõ từng chuyện một,” anh dùng thái độ chín canh đối đáp.

“Tốt, em nghe xem anh muốn giải thích cái gì.” Huống Vịnh Ninh cúi mắt, giả vờ bày ra bộ dáng chán ngán.

“Thứ nhất, tuy anh từng kết giao với Quý Lôi, nhưng nửa năm trước khi kết hôn đã chia tay rồi, lần uống rượu cùng nhau đó chỉ là ngoài ý muốn, cô ấy là bà con của anh bạn thân Chu Nghị, lúc đó cô ấy mới từ nước ngoài về, cho nên đi theo Chu Nghị, vậy thôi.”

Huống Vịnh Ninh vẫn bán tín bán nghi, biểu tình lạnh lùng, đợi câu dưới.

“Thứ hai, ngày chúng ta hẹn ăn cơm, việc anh thất hứa chẳng liên quan gì đến Quý Lôi hết.” Giờ anh rõ rồi, chuyện này là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà. (1)

“Nếu không đó là ai?” Cô tức giận truy hỏi.

Dù không phải bạn gái cũ, cũng là người khác phái, còn là một cô bé, đại biểu cho việc anh không an phận!

“Đó là cháu gái của anh, An Nhã.” Anh bất đắc dĩ tuyên bố lời giải.

Huống Vịnh Ninh trợn tròn mắt, thế nào cũng không đoán ra được anh nói ra đáp án như vậy, họ hàng, cháu gái? Quá lời rồi!

“Anh, anh có gì để chứng mình không?” Cô khiêu khích nói, vì sự thật làm cô kinh ngạc, đành mạnh miệng hỏi.

An Húc Thần thở dài, còn lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm danh bạ, tìm được số của An Nhã, gọi cho người làm chứng ngay tại chỗ.

“Giờ anh mới biết em thấy anh và An Nhã ở chung, cho nên không thể thông đồng với nó được.” Trong lúc đang chờ bên kia trả lời, anh thanh minh với Huống Vịnh Ninh trước.

Cô yên lặng mím môi, chấp nhận việc anh thanh minh, trong lòng kinh hãi nghĩ, chẳng lẽ thật là cô hiểu lầm anh? Vậy thì lỗ to rồi!

“A, An Nhã sao? Ta là chú nhỏ đây, ngại quá giờ lại đánh thức cháu...... Có một số chuyện quan trọng muốn hỏi cháu...... Chú đưa điện thoại cho cô nghe, cô ấy hỏi gì, cháu cứ dựa theo tình hình thực tế mà kể lại…..” Nối được máy, An Húc Thần dặn trước vài câu, rồi đưa lại cho Huống Vịnh Ninh.

Cô thấm thỏm lại xấu hổ tiếp nhận di động, nhất thời hiểu rõ.

An Húc Thần thấy cô đã trò chuyện xong, lập tức cười hỏi: “Thế nào? Chân tướng rõ ràng chưa?”

“A.” Huống Vịnh Ninh ngượng ngùng nhìn thẳng vào anh.

Câu trả lời của An Nhã giống lời giải thích của An Húc Thần, không thông đồng, lập tức liên lạc, bọn họ nói đều thống nhất, chứng minh vừa rồi là cô hiểu lầm.

Thật tốt quá, thì ra An Húc Thần không ngoại tình, anh tâm, cũng không có người phụ nữ khác trong lòng...... Nhưng, toi rồi, đây chẳng phải nói thay cho việc......

Lúc này cô nên cao hứng, hay nên sợ hãi mới tốt a?

Sau khi vạch trần sự thật, cô không hoàn toàn thấy vui mừng, mà lo lắng hân hoan nửa nọ nửa kia, người đàn ông bên cạnh lại mở miệng lần nữa.

“Giờ anh cũng có việc cần nói rõ ràng.” Mưa gió nổi lên, anh tiếp tục mỉm cười.

“Cái gì, việc gì?” Chớp mắt mấy cái, cô bối rối mỉm cười đáp lại.

“Xin hỏi, không phải em quên sạch về anh sao? Tại sao giờ lại rõ mọi chuyện như vậy?” Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, lại khiến tóc gáy cô dựng thẳng đứng.

“Cái kia...... A, em muốn đi mua vài thứ!” Cô nhìn trái nhìn phải nói, giả ngu, đột nhiên muốn chạy xuống cửa xe.

An Húc Thần nhìn thấu ý đồ của cô, rắc một tiếng, nhanh tay ấn nút khóa, kiểm soát cửa xe.

“Đừng chạy, nói cho rõ với anh, giải thích cho minh bạch!”

Trong chốc lát đưa cô từ trên núi xuống chân núi, giờ lại đưa cô từ tiệm thuốc bắt về nhà, thì ra An Húc Thần coi cô là một đứa trẻ sao?

“Anh đưa em về nhà làm gì?” Huống Vịnh Ninh chột dạ, lớn tiếng dọa người, nhận ra Thôi đại thẩm vui mừng nhìn cô, lại lấy lại vẻ tươi cười chạy đến chào hỏi. “Thôi đại thẩm, đã lâu không gặp.”

“Tiểu thư!” Thôi đại thẩm vui sướng gọi, trong lúc đó ánh mắt nhìn qua lại An Húc Thần và Huống Vịnh Ninh.

Với việc đôi vợ chồng này xa cách vài tháng, bà còn tưởng chắc đã cắt đứt tơ duyên rồi, không ngờ… thì ra vẫn còn hi vọng a!

“Thôi đại thẩm, hôm nay làm thế này là tốt rồi, thời gian còn lại đi nghỉ đi.” An Húc Thần khách khí xua bóng đèn đi trước.

“À, tốt, tôi dọn lại một chút rồi đi ngay.” Thôi đại thẩm cười tủm tỉm, như ý thức được quan hệ của bọn họ bởi vậy mà cải thiện, tự nguyện trả lại không gian yên lặng cho họ.

“Vì sao anh lại bảo Thôi đại 4thẩm đi trước?” Thế này, chỉ còn hai bọn họ ở lại, Huống Vịnh Ninh không khỏi hoảng hốt.

Anh lộ ra nụ cười yếu ớt của loài vật vô hại. “Vì chúng ta có chuyện cần nói, hơn nữa nếu như không có gì ngoài ý muốn, người nào đó cần phải chịu trừng phạt chứ nhỉ.”

Huống Vịnh Ninh ngẩn ra, lại cảm thấy bị uy hiếp.

“Cái gì, trừng phạt cái gì? Người nào đó là ai?” Cô khẩn trương hỏi. Chết người a, sao cô lại có cảm giác này?

“Không cần phải gấp, đợi chút nữa tự nhiên em sẽ biết.” Anh kiên nhẫn cong môi trả lời.

Cô thê lương nhìn về phía nụ cười của anh, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Động tác của Thôi đại thẩm siêu tốc độ, sau ba phút đã hoàn toàn biến mất, trong phòng chỉ còn lại cô nam quả nữ bọn họ.

(1) Là câu chuyện về con lạc đà bị chủ bắt chở hàng hóa rất nặng, tới lúc chỉ cần vất thêm cọng rơm là con lạc đà khụy luôn. Câu này có thể hiểu tương tự với câu giọt nước làm tràn ly.

An Húc Thần ngồi dựa vào ghế sô pha đơn, hai tay đặt vào hai thành ghế, một thân áo sơ mi xám, dưới cổ áo có hai khuy không gài, vì cổ áo mở mà thấp thoáng thấy lông ngực trên bộ ngực rắn chắc, chiếc quần âu vén lên hiện ra đôi chân dài cường tráng, cả người tản ra một lực hấp dẫn khêu gợi chí mạng, mà con mắt đen sẫm sâu tối kia, nhìn thẳng vào Huống Vịnh Ninh.

Huống Vịnh Ninh bị nhìn chòng chọc, đứng ngồi không yên, thấp thỏm ngồi ngay ngắn, nhưng quá bất an, chỉ một lát sau không chịu nổi, liền bộc phát…

“Làm gì làm gì? Em chỉ giả vờ đã quên anh, chẳng phải phạm vào cái tội lỗi tày trời gì cả, làm gì mà phải dùng cái ánh mắt ác ma biến thái giết người kia nhìn em chằm chằm?”

“Hửm, ác ma biến thái giết người?” Hình dung này làm An Húc Thần buồn cười, bắt đầu kê khai tội trạng. “Bị cáo, lời buộc tội kia là dành cho em phải không? Dù thế nào, lời nói dối của em không hẳn là lớn, nhưng lại dám lừa nói đã quên anh, còn bày trò gạt anh ly hôn!”

“Cái gì mà bị cáo?” Còn lâu mới thừa nhận! Cô bóp chóp mũi, kiêu ngạo nâng cằm, lấy thanh thế oai phong: “Sự tình đã truy rõ ngọn nguồn, còn không phải do anh hại sao!”

“À, bây giờ lại còn đổ hết lên người anh?” anh khoanh tay trước ngực, bộ dạng muốn xem cô làm thế nào để chối tội.

“Chính là vậy, là miệng anh giống như ngọc trai, cái gì cũng không nói, thế nên em mới hiểu lầm.” Cô oán trách nhìn anh. “Vì anh chưa từng nói suy nghĩ cho em biết, nên em cho là chỉ một bên tình nguyện, tự mình tưởng tượng, vì anh thất hẹn, lại không nói cho em biết nguyên nhân chính đáng, nên khi em thấy anh thân mật với một người khác phái như vậy, mới nghĩ mình bị phản bội. Cũng vì chịu đả kích, tâm tình rối loạn, đi qua đường cái mới bị xe đụng, em rất giận, không muốn đối mặt với anh, cũng không muốn gặp anh nữa, nghĩ ra cách dùng mất trí làm lá canh, sau đó căn cứ vào lý do trên, em quyết định ly hôn.”

Chậc chậc, nghe, cô nói cũng hợp tình hợp lẽ, lại còn hợp lý hóa hành vi nói dối nữa chứ! An Húc Thần nhíu mày nhìn xuống cô bé thua trận mà vẫn cố ưỡn ngực ngẩng đầu, dần giương lên nụ cười.

Một lòng yêu anh, nhưng nhận được lại không bằng, khiến cô vô tình sợ sệt. Một lòng yêu anh, thế nên không thể nào chấp nhận chuyện anh có nhân tình ở ngoài; càng vì yêu anh, đã chọn cách rút lui êm thấm…

Tóm lại một câu, tất cả đều vì cô yêu anh.

Anh bỗng rời ghế, di chuyển đến cạnh cô, cô sợ đến mức nhếch nhếch sang bên, cho rằng sắp bị trừng phạt.

“Đúng vậy, trừng phạt là anh sẽ dùng sắc đẹp để bù lại cho em.” An Húc Thần toét miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, tuyên bố nội dung kế hoạch, biểu cảm vô cùng khoái trá.

“Cái gì?!” Cô nghẹn họng, có cảm giác vừa lên nhầm con tàu cướp biển. “Em không cần—”

Sự thật chứng minh, ba chữ “Em không cần” là dễ dàng bị hòa tan nhất, độ kiên định gần như bằng không.

Trước sự nhiệt tình mê hoặc của An Húc Thần, lý trí của Huống Vịnh Ninh dường như biến mất, căng thẳng cũng theo gió mà đi, chẳng mấy chốc, thân thể trần trụi của hai người đã dây dưa ở trên giường.

Anh hôn vô cùng âu yếm, nắm hô hấp của cô trong tay, thống trị nhịp đập trái tim cô, khiến cô trở nên mềm nhũn, như đóa hoa kiều diễm nở rộ, đỏ hồng xinh đẹp động lòng người.

Thân thể rắn chắc của anh phủ trên người cô, phảng phất như nhung lụa quấn lấy chiếc bàn là, ủi nóng da thịt non mềm của cô, cùng cô rơi vào cung điện của đam mê.

Sau trận mây mưa quyết liệt, cả người Huống Vịnh Ninh vô lực, ngay cả những ngón tay cũng lười cử động, chỉ có thể để mặc An Húc Thần ôm cô vào phòng tắm lau thân thể.

Có lẽ thời gian xa cách quá lâu, bọn họ không nén nổi tình cảm, mãnh liệt đòi hỏi nhau. Lúc này sự khác biệt giữ nam và nữ thật rõ ràng, thân thể người đàn ông cường tráng, thậm chí vẻ mặt còn tỏa sáng, nhưng người phụ nữ nhỏ nanh mềm mại thì không thể chống đỡ nổi.

“Để em tự tắm được không?” Cô lười biếng nằm úp dựa vào bồn tắm mát xa, giọng nói yếu ớt.

“Đương nhiên được.” Tắm rửa xong, An Húc Thần lộ vẻ sáng khoái, hôn lên trán cô, sau đó rời đi trả lại không gian cho riêng cô.

Cô nhắm mắt lại, say mê, để làn nước ấm áp vây lấy thân thể mệt mỏi, nhưng, tuy thân thể đau nhức, lòng lại hạnh phúc, cô đã tìm lại được vật ký thác tâm hồn, cuối cùng người đàn ông cô yêu đã đáp lại, hạnh phúc dường như đã chính thức rơi xuống.

Trở về phòng ngủ, An Húc Thần thu dọn lại chỗ quần áo bừa bãi dưới đất vì việc vừa rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang lên.

Anh tìm ra chỗ tiếng chuông, đó là di động trong túi quần của Huống Vịnh Ninh, sau khi lấy ra, anh không nghĩ nhiều trực tiếp nhận điện.

“À, đây là di động của Huống Vịnh Ninh, anh tìm cô ấy?” Vì chào hỏi, anh mở miệng trước tiên.

“A, tôi là Hà Kiện Long, xin hỏi anh là?” Tiếng nói nam tính ngoài dự liệu khiến Hà Kiện Long sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

Nghe được tên tình địch, An Húc Thần nghiêm mặt lại, lập tức chuẩn bị tinh thần chiến tranh.

“Tôi là An Húc Thần, chồng Vịnh Ninh, anh tìm cô ấy có chuyện gì?” Anh cố ý nhấn mạnh địa vị của mình, tin người thông minh sẽ hiểu, hoa đã có chủ, nên giữ khoảng cách, bỏ ý nghĩ kia trong đầu đi.

“Có thể mời cô ấy đến nghe điện thoại không?” Hà Kiện Long lên tiếng đề nghị.

Anh biết không nên trêu chọc phụ nữ có chồng, chảng qua An Húc Thần nói là chồng, Huống Vịnh Ninh lại nói là chồng trước, mà anh tự nhiên tin người nói sau, dù sao mọi việc còn chưa chắc chắn.

Cũng vì vậy, Huống Vịnh Ninh đột nhiên bị An Húc Thần đưa đi, sáng ra vẫn chưa về, cuối cùng anh không chịu nổi lo lắng gọi điện đến hỏi.

“Chắc không tiện đâu! Cô ấy đang tắm.” An Húc Thần cố ý nói, nhưng đây cũng là sự thật, đòn sát thủ vừa ra, ruồi bu mật thể nào cũng biết khó mà lui.

“......” Hà Kiện Long kinh ngạc nói không nên lời. Sau khi bị đưa đi chưa trở lại còn chưa tính, gọi di động thì An Húc Thần lại nghe máy, lúc này thậm chí còn tiến triển đến phần tắm rồi, chuyện gì xảy ra có thể đoán được, cái tình ý mới nảy sinh kia, trong nháy mắt chết rũ.

“Không có chuyện quan trọng, không cần trả lời cũng được.” Hà Kiện Long không hát tuồng nữa, cô đơn cúp máy.

Tín hiệu đầu bên kia tút tút, An Húc Thần nhíu mày, khóe miệng lén lút mỉm cười.

Hắc hắc, tiêu diệt địch thù, giải trừ nguy hiểm!

Tâm tình thoải mái tiếp tục dọn dẹp, sau đó xuống tầng lấy túi thuốc và đồ uống quay ngược trở lại, trìu mến, dâng đồ uống cho cô bé vừa mặc áo tắm bước ra khỏi phòng, hồn nhiên không biết anh vừa làm chuyện tốt gì.

“A! Cám ơn.” Huống Vịnh Nịnh có điểm kinh ngạc khi được chăm sóc, vui vẻ cảm tạ.

“Đến đây, bôi thuốc trước, sau đó anh giúp em sấy tóc.” An Húc Thần kéo cô ngồi xuống giường, không quên nhắc nhở trên tay cô có vết thương, bôi thuốc cho cô trước.

Huống Vịnh Nịnh vừa uống vừa nhìn anh. Vừa rồi mới triền miên, giờ lại ngồi đối mặt cùng nhau, trong khoảng thời gian này, tâm trạng thay đổi, không khí thật kỳ diệu.

“Vịnh Nịnh, quay về đây đi?” Anh ngẩng đầu nhìn cô nói.

Tuy quan hệ đã chuyển biến tốt, liền lập tức yêu cầu cô quay về, được một chút lại thành được voi đòi tiên, nhưng thật là anh cô đơn đã lâu rồi.

“Quay về?!” Cô kinh ngạc lặp lại, lập tức nhăn mày, nhanh chóng cự tuyệt. “Không được, như bây giờ tốt rồi, em không muốn thay đổi.”

Mọi người là như vậy, vì không có người ở bên, mới quý trọng thời gian sống chung, một khi sớm chiểu ở chung, chỉ sợ lại phục hồi về khoảng thời gian không được coi trọng như trước ].

“Tốt thế nào? Chẳng tốt tí nào hết!” Anh kỳ lạ nói, không ngờ hai người đã thế này thế kia rồi, cô vẫn từ chối quay về! “Chúng ta không ly hôn, vốn nên ở cùng một chỗ.”

Cô cười châm biếm trừng mắt nhìn anh. “Chắc anh đã nghe qua từ ‘ở riêng’ rồi chứ nhỉ?”

“Ở riêng làm gì, ở một chỗ có phải tiện không!” Công ty, gia đình, nhà hàng và nhà mẹ đẻ, bôn ba đi lại lãng phí không ít thời gian nha.

“Quá tiện cũng không tốt.” Cô méo miệng lắc đầu, thầm chỉ anh vẫn chứng nào tật nấy. “Huống chi nhà của em gần nhà hàng hơn, giờ nhà bếp có rất nhiều chuyện, ở nhà của em mới là tiện nhất.”

Anh mềm giọng xuống. “Quay về rồi, anh có thể làm tái xế đưa em đi.” Chỉ cần cô trở về, anh sẽ chăm chỉ hơn.

Cô vẫn lắc đầu.

“Vẫn không?” Anh trố mắt hỏi, cho cô cơ hội cuối cùng.

“Không.” Đáp án của cô như cũ không thay đổi.

Mặt anh đóng băng, giận hờn nói.

“Em sẽ hối hận.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương