Editor: Nam Cung Nguyệt

Cây súng lục này, là do tối hôm qua Du Du liên lạc với A Sơn nghĩ cách đưa tới cho cô. A Sơn bỏ khẩu súng vào trong một chiếc bánh ngọt diênđanlqđ chocolate, sau đó giả vờ là người đưa bánh ngọt đưa tới Hồng viên.

Cô muốn dùng phương thức này uy hiếp Bạch Ngôn Sơ để cho cô đi, không bị anh giám sát, không bị anh khống chế nữa. Cô muốn tự do, anh không buông tha cô, nhưng chính cô cũng muốn buông tha mình.

Từ Thi Thi cũng thở dài: "Cậu và Bạch Ngôn Sơ, phải đi tới bước này sao? Ai."

Có vài người, rõ ràng có thể yêu nhau thật tốt, lại luôn đi loanh quanh trên đường vòng. Có vài người, rõ ràng có thể nối lại tình duyên, nhưng lại bị sương mù che kín đôi mắt.

Du Du lại nói: "Thi Thi, anh ta đang ép tớ, tớ cũng ở đây ép anh ta. Anh ta buông tha cho tớ, cũng đồng nghĩa với việc buông tha cho chính anh ta."

Xe đi thẳng về phía Tây Nam.

=== ====== ========

Đến nhà họ Đường, xe dừng ở trước sân. A Sơn đứng ở cửa nghênh đón, nhìn thấy Du Du xuống xe, vội vàng tiến lên hỏi: "Tiểu thư, có thuận lợi không?"

Du Du gật đầu một cái: "Tạm thời thuận lợi! Mẹ của Bạch Ngôn Sơ bị hôn mê, chắc phải đi bệnh viện."

Nói tới đây, trong lòng lại khẽ nhói đau. Dù có thế nào, người phụ nữ lương thiện đó là người vô tội.

"Bạch Ngôn Sơ thật sự dễ dàng buông tha cậu như vậy?" Từ Thi Thi cũng không dám tin tưởng hỏi Du Du.

Du Du có chút suy tư, thâm sâu nói: "Anh ta tới đây tớ cũng không sợ! Cùng lắm thì chết. Dù sao tớ cũng không trốn tránh, sẽ chờ anh ta. Anh ta tới tớ sẽ nói cho anh ta biết, nếu anh ta dám kêu người giám sát tớ, can thiệp tự do của tớ, tớ nhất định sẽ chết ở trước mặt anh ta!"

Trong giọng nói mang theo vẻ bi thương. Đến lúc đó cùng lắm thì bất cứ giá nào cũng phải liều mạng, không muốn bị anh bức bách, bị anh ràng buộc. Có yêu anh hay không, cô đã không thể nào tưởng tượng. Cô chỉ biết, yêu một người, tấm lỏng hoàn chỉnh sẽ dần bị đục khoét đi, lúc quay đầu lại tất cả đều đã tan thành mây khói.

Cô lặp lại ở trong lòng: Bạch Ngôn Sơ, đời này tôi muốn buông tha cho bản thân tôi, cũng muốn buông tha cho anh. Tôi mới phát hiện, chỉ khi tôi chân chính từ bỏ anh, mới đúng là điều tốt nhất.

Nhưng, lúc thật sự từ bỏ được còn xa lắm không?

Từ Thi Thi thở dài nói: "Vậy cậu hãy diênđanlqđ chú ý giữ gìn sức khỏe! Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ, nhớ bình tĩnh một chút, đừng làm loạn."

Du Du nắm chặt tay của cô nói: "Cám ơn cậu!"

Từ Thi Thi dịu dàng nói: "Tớ đi về trước đây, cậu nghỉ ngơi đi!"

Sau khi cô đi, Du Du mới lên lầu đi về phòng ngủ của mình.

Cô quyết định không trở về Hồng Viên nữa, trước tiên ở nhà cái đã. Dù thế nào, nơi này có Lâm Như Nguyệt ở đây, bầu bạn với cô, có thể trao đổi bàn bạc.

Nếu Bạch Ngôn Sơ đến cửa uy hiếp, cô thề nhất định phải làm cho anh nhìn thấy vẻ mặt dứt khoát của mình.

Cô đã chết qua một lần. Cái chết đối với cô mà nói, tựa hồ không đáng sợ như vậy.

=== ====== ======

Sau khi tỉnh dậy, Du Du phát hiện ánh mặt trời đã phủ kín cả căn phòng. Cảm giác yên lặng ấm áp phả vào mặt.

Loại cảm giác này, là cảm giác lúc mới tỉnh dậy khi còn bé. Trước lúc ngủ có mẹ đọc truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết cho cô, nhẹ nhàng kể chuyện cho cô nghe: " Mẹ ghẻ của công chúa Bạch Tuyết là người xấu xa nhất nhỉ, bảo bối."

Nhưng, cuối cùng cô vẫn có một mẹ kế. Mặc dù người phụ nữ kia không thể so với mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.

Cô xuống giường, thay đồ xong đi ra cửa phòng đi xuống cầu thang.

Giọng nói của Lâm Như Nguyệt rất nhanh truyền đến: " Du Du, con đã tỉnh rồi sao?"

Dù thế nào, nghe được giọng nói này, Du Du vẫn cảm thấy ấm áp. Mặc dù bà ấy không thể so sánh với mẹ của cô Đặng Thanh Vân, nhưng tối thiểu ở trước mặt người phụ nữ này, cô không cần lo lắng đề phòng.

"Dì Nguyệt, thật xin lỗi. Ngày hôm qua đã để cho dì lo lắng."

"Sau khi A Sơn giải thích với dì, dì mới biết là con muốn ép Bạch Ngôn Sơ từ bỏ việc tái hôn với con nên mới làm như vậy, thật là làm dì sợ muốn chết!"

Du Du liền nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi, "Dì Nguyệt, mẹ của Bạch Ngôn Sơ không có việc gì chứ?"

Trong lòng vẫn là có chút lo lắng cho người phụ nữ vô tội đó.

Lâm Như Nguyệt tức giận nói: "A, bà ta à? Không có gì đáng ngại, chỉ là vẫn chưa xuất viện." Sau đó lại độc ác nói thêm một câu, "Lúc đầu nhà họ Đường chúng ta đối xử tốt với mẹ con cậu ta như vậy, ai bảo bọn họ không hiểu cái gì gọi là báo đáp? Đáng đời!" Sau đó liền xoay người đi về phía phòng ăn đi ăn bữa sáng.

Du Du hít một hơi, sau đó nhìn ngoài cửa. Ngoài cửa ánh mặt trời soi sáng vạn vật, gió thổi trong lành, thật là bình yên.

Lúc đi tới trước bàn ăn vừa định uống cà phê thì liền nghe được tiếng chuông điện thoại reo. Niên thúc ở một bên vội vàng đi tới nghe: "Xin chào, đây là nhà họ Đường...... Hoàng sir"

Du Du ngưng động tác rót cà phê, lẳng lặng nghe.

"A, vâng! Tôi biết rồi! Cám ơn, các vị đã vất vả rồi. Hi vọng nhanh chóng có tin tức tốt cho chúng tôi."

Sau khi Niên thúc để điện thoại xuống, nói với hai người phụ nữ bên cạnh, "Cảnh sát nói đã tìm được Giang Tâm Di. Nhưng mà Giang Tâm Di diênđanlqđ khai báo, sự kiện kia là do Bạch Ngôn Sơ nói cô ta làm! Trước khi lão gia xảy ra chuyện, Giang Tâm Di còn gọi điện thoại cho Bạch Ngôn Sơ! Cảnh sát đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi của cô ta, đúng là có một cuộc điện thoại Bạch Ngôn Sơ gọi cho cô ta!"

Chỉ trong chốc lát trái tim của Du Du như rơi xuống đáy vực. Bạch Ngôn Sơ, thật sự muốn hại chết cha cô sao?

Lâm Như Nguyệt kích động kêu lên: "Tôi biết ngay là tên Bạch Ngôn Sơ kia không phải là người tốt gì mà! Xem kìa, chính là cậu ta! Cậu ta và Giang Tâm Di đều đáng chết! Cảnh sát sao chưa bắt bọn chúng lại!"

Du Du nhắm mắt. Cô rất muốn biết tiếp theo cô nên làm cái gì?

"Cảnh sát đã đi điều tra Bạch Ngôn Sơ rồi! Ngay lúc nãy!" Niên thúc nói.

Lâm Như Nguyệt hung hăng nói: "Lập tức bắt cậu ta lại là tốt nhất!"

=== ====== ===

Một ngày sau đó, cảnh sát bên kia lại có tin tức: bởi vì ngày đó không có người thấy Đường Hạc Lễ rốt cuộc là bị người nào đẩy xuống, cho nên không cách nào để chính thức khởi tố Giang Tâm Di. Sợi tóc ở hiện trường và dấu vân tay của cô ta lưu lại trên quần áo của Đường Hạc Lễ chỉ có thể chứng tỏ cô ta và Đường Hạc Lễ từng có tiếp xúc thân thể hoặc là có xô xát lẫn nhau mà thôi.

Nghe nói, cô ta nhấn mạnh nhiều lần: cô ta không có đẩy người xuống, là cha cô tự té xuống. Hơn nữa, trước đó Bạch Ngôn Sơ gọi điện thoại nói cô ta hẹn Đường Hạc Lễ ra ngoài, xúi giục cô ta gây gổ với Đường Hạc Lễ, kích thích Đường Hạc Lễ phát bệnh tim.

Mà bên kia, cảnh sát cũng không cách nào chính thức khởi tố Bạch Ngôn Sơ. Bởi vì cuộc điện thoại cho Giang Tâm Di, anh nói là như vậy: Đó là gọi điện thoại thúc giục Giang Tâm Di nhanh chóng rời khỏi Hương thành.

Luật sư hai bên đều làm hết sức có thể, cuối cùng để cho bọn họ không bị luật pháp trừng phạt. Cuối cùng Hoàng Cảnh Tư không thể làm gì khác hơn là nói, nhân chứng quan trọng nhất là người bị hại Đường Hạc Lễ, chỉ có thể chờ ông phục hồi, lúc đó sẽ có được manh mối.

Nhưng, tình hình khôi phục của Đường Hạc Lễ không quá lạc quan. Mặc dù thân thể không thành vấn đề, nhưng cho đến bây giờ thì không cách nào nói chuyện bình thường, chỉ biết nói mấy âm "A —— Ơ".

Ngoài bảo đảm dinh dưỡng cho ông, bệnh viện còn gia tăng việc luyện nói cho ông. Một chuyên gia nước Đức, mỗi ngày đều luyện nói cho ông, mong đợi sẽ có chuyển biến tốt.

Kha Triết Nam cũng tới thăm Đường Hạc Lễ, tới an ủi Du Du, nói cô không cần lo lắng quá nhiều.

Cô lại hỏi tình trạng của hắn: "Cậu làm sao vậy? Vị trí tổng giám đốc không thích hợp sao?"

Kha Triết Nam cúi đầu, cười khổ: "Tớ căn bản cũng không phải là người ngòi ở vị trí này. Nhưng tình huống trước mắt, tớ không đi không được."

"Cậu tính không làm?" Du Du hỏi.

Chẳng lẽ hắn đã sớm có ý nghĩ muốn từ chức?

Hắn nhìn vào con ngươi của cô, cười nói: " Du Du, cậu đã nói, cậu không thích tớ buông tha ước mơ của tớ. Cho nên, tớ sẽ không dễ dàng buông tha giấc mơ của tớ. Đợi thời cơ chín muồi, tớ sẽ từ chức."

Du Du gật đầu một cái: "Tớ ủng hộ cậu."

"Cậu cùng Bạch Ngôn Sơ như thế nào rồi?" Kha Triết Nam cẩn thận hỏi.

"Không cần nói nữa." Du Du cười cự tuyệt đáp lại.

Kha Triết Nam gật đầu một cái: "Có quyết định là tốt rồi."

Hắn vẫn ở với cô mãi đến đêm khuya mới rời đi.

Mỗi ngày Du Du gần như đều trông coi cha ở trong phòng bệnh chưa từng rời đi. Cô âm thầm cầu nguyện, cha nhất định phải khôi phục lại diênđanlqđ khả năng nói chuyện, chỉ có như vậy mới có thể làm rõ chân tướng!

Mà Bạch Ngôn Sơ không còn tìm người giám sát cô. Cô lại khôi phục trạng thái ban đầu. Anh vẫn đến thăm Đường Hạc Lễ mỗi ngày, chỉ là không ở lại quá lâu. Du Du cũng ít nói chuyện với anh. Hai người vẫn lạnh lùng giằng co chừng mấy ngày.

Có một lần sau khi anh rời đi Lâm Như Nguyệt nói với Du Du: "Tại sao có thể có người ác như vậy? Mèo khóc chuột, có cần thiết không? Cậu ta cũng không biết xấu hổ mà tới đây? Du Du, lần sau nhớ đuổi cậu ta đi!"

Du Du cười nhạt, "Vâng."

Thật ra thì, cô đã dần dần học được cách không biểu lộ tâm tư ra ngoài như người kia. Cô đau khổ, cô oán hận, cô nghi ngờ, tất cả đều không viết ở trên mặt để cho anh nhìn thấy.

Nhưng đến nơi này, tình huống có một chút biến hóa.

Bởi vì Đường Hạc Lễ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cho nên mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn một chút cháo loãng. Đúng lúc Du Du nhìn Lâm Như Nguyệt cho cha ăn, Bạch Ngôn Sơ đi vào.

Lâm Như Nguyệt vừa cười lạnh: "Cậu lại tới diễn kịch gì?"

Bạch Ngôn Sơ như thường lệ coi như gió thoảng qua tai, cười nhạt nói: "Dì Nguyệt thật là vợ hiền khó có được."

Du Du không ngẩng đầu nhìn anh, mà giúp cha sửa sang lại góc chăn.

Bạch Ngôn Sơ chăm chú nhìn cô, nói: " Du Du, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện một chút."

Lâm Như Nguyệt bày ra vẻ mặt chán ghét: "Có chuyện gì đáng nói hay sao? Cậu còn ngại làm hại nhà chúng tôi chưa đủ sao?"

Du Du lại đứng lên, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Hai người đi ra bên ngoài hành lang, Bạch Ngôn Sơ quay đầu lại trầm giọng hỏi: "Du Du, em nhất định phải dùng cách như vậy để ép anh?"

Du Du cười nói: "Thì sao? Chỉ có anh được ép tôi, còn tôi không thể ép anh? Anh hại cha tôi nằm trong bệnh viện, tôi thì an tâm gả cho anh, tôi là kẻ điên chắc?"

Nhất định phải đợi đến khi chân tướng bị xé nứt ở trước mặt, phải chảy máu cho đến khi máu thịt bê bết. Anh mới nguyện ý thừa nhận anh làm tất cả mọi chuyện vì muốn lấp đầy tham vọng của anh hay sao?

"Du Du, người phụ nữ ở bên trong kia, đáng giá để em tin tưởng như vậy sao?" Bạch Ngôn Sơ nhìn cửa phòng bệnh, nặng nề cười lạnh.

Du Du lại nhìn thẳng gương mặt tuấn tú của anh, nói: "Bạch Ngôn Sơ, anh muốn tôi tin tưởng anh cũng được. Vậy tôi muốn Giang Tâm Di phải trả giá cho tất cả những điều mà cô ta làm!"

Nếu tiện nhân đó không chịu khổ sở, cô thật sự muốn nổi điên.

Anh tiến lên một bước, cau mày nói: "Giang Tâm Di đã là người tình của lão nhị Đông Hưng Lục Phi, Lục Phi đã tìm luật sư tốt nhất để diênđanlqđ biện hộ cho cô ta, cho nên bây giờ Giang Tâm Di không hề sợ hãi. Em nghĩ cô ta dễ đối phó như vậy sao?"

Du Du rõ ràng không để ý tới lời của anh, "Tôi có thể lý giải rằng, anh căn bản muốn dung túng cho cô ta đúng không? Bạch Ngôn Sơ, anh chưa bao giờ đối xử độc ác với cô ta? Anh để cho cô ta từng bước từng bước một làm hại nhà chúng tôi!"

"Có một số việc không đơn giản như trong tưởng tượng của em! Du Du, trên thế giới này, có sự việc nào liếc mắt là thấy được ngay? Quần áo sang trọng thì nhất định là người giàu sao? Mặt biển nhìn có vẻ phẳng lặng sẽ không có dòng nước ngầm sao? Giống như vậy, một người làm một chuyện, mục đích cuối cùng làm sao có thể để cho người khác thấy rõ?"

Du Du không kịp phân tích tỉ mỉ lời của anh hợp lý hay không hợp lý. Anh vĩnh viễn không thể hiểu cô hận Giang Tâm Di đến mức nào.

Rõ ràng mang thai đứa bé của người khác vẫn không tha cho chồng của cô, để cho anh gánh chịu trách nhiệm phải làm cha đứa bé.

Rõ ràng không phải là con gái riêng của cha cô, nhưng vẫn điên cuồng không chấp nhận sự thật, đẩy cha cô xuống bậc thang.

Cô rưng rưng kêu lên: "Tôi muốn Giang Tâm Di phải trả giá thật lớn! Tôi hận cô ta! Hận tất cả những gì cô ta gây ra cho tôi và cha tôi!"

"Anh biết em hận Giang Tâm Di. Nhưng, Du Du." Bạch Ngôn Sơ đột nhiên lạnh lùng nói: "Có một số việc, anh sẽ làm."

Du Du ngạc nhiên nhìn con ngươi đen nhánh lóe sáng của anh.

Anh tiến lên một bước, lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô, ánh mắt rét lạnh bắn vào mắt của cô: "Còn nữa, đừng tưởng rằng có thể trốn anh. Lần này là em may mắn mà thôi, anh tạm thời để em tự do mấy ngày, lần sau em sẽ không thể đi được."

Nghe từng tiếng bước chân của anh, nhịp tim của Du Du vẫn rất lâu không thể hồi phục lại như bình thường.

=== ====== ===

Trong quán bar ánh đèn mờ ảo, tiếng cười tiếng hát đan xen vào nhau. Trong khu hút thuốc, Bạch Ngôn Sơ cùng Mary ngồi cạnh nhau.

Mary cúi đầu nhìn ngón tay thoa sơn móng tay màu tím của mình, nhỏ giọng hỏi: "Lại có việc gì?"

Bạch Ngôn Sơ lắc lắc ly rượu nói: "Hiện tại Giang Tâm Di đi đâu cũng đều có bốn vệ sĩ đi theo bảo vệ, muốn đến gần cô ta rất khó."

Mary gạt tàn thuốc một cái, cười nói: "Tôi có người ở bên kia, có thể nghĩ biện pháp." Lại nhìn gò má của Bạch Ngôn Sơ hỏi, "Vẫn là vì Đường Du Du ư?"

Động lực làm việc của đàn ông thường sẽ có hai loại, một loại là bởi vì chinh phục, một loại khác là vì muốn bảo vệ người phụ nữ của hắn.

"Có thể giúp em được không? Chị Mary?" Bạch Ngôn Sơ không trả lời.

Mary sang sảng cười: "Chị sẽ giúp cậu."

Lúc này, cửa quầy rượu đột nhiên bị đẩy ra, mấy người đàn ông cầm dao trong tay đột nhiên xông vào.

Trong quán rượu nhất thời trở nên rối loạn, mọi người hốt hoảng rời đi, hoảng hốt kêu lên.

Bạch Ngôn Sơ cùng Mary cũng đồng thời quay đầu lại.

Mặc dù ở Hương thành, hắc bang vào quán bar gâychuyện là chuyện thường có, nhưng hôm nay lại cầm dao như vậy, thật sự là làm cho người ta run sợ.

Một người đàn ông cầm đầu thấy Bạch Ngôn Sơ, quát lên: "Bạch Ngôn Sơ! Mày đi chết đi!" Liền dẫn đầu nhào tới. Những người diênđanlqđ khác tự giác nhường đường cho hắn, cũng bị dọa sợ chạy tứ tán. Lúc này, có ai nguyện ý vô duyên vô cớ bị chém đâu?

Mary vội vàng kéo Bạch Ngôn Sơ hét lên: "Bọn chúng đã nhanh hơn một bước! Chạy!"

Rất dễ nhận thấy, những người này chính là người do Lục Phi phái tới

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương