Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
-
Chương 495: . Rối Loạn Tâm (1)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà vừa mới phủ thêm quần áo cô liền thức dậy!
Bốn mắt nhìn nhau.
Mộ Thanh Vũ ngủ được quả thật không sâu, mở to mắt nhìn đến chính là dung nhan quen thuộc như vậy! Cô cơ hồ có thể dựa vào trí nhớ không cần trợn mắt cũng có thể cảm giác ra hình dáng bộ mặt anh, mỉm cười cùng nhíu mày của anh.
Hô hấp của anh ấm áp phun tại trên mặt của cô mang đến xúc giác mềm mại mà tươi mát, có chút bác sĩ không bất nhiễm bụi bậm.
Mà Tô Thiểu Thần, không phải nói là Mạc Thiểu Thần nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của cô, trong lòng tựa hồ có một mảnh đất hơi hơi sụp đổ! Anh giống như có thể cảm giác ra ẩn sâu đáy mắt cô giống như nham thạch nóng chảy tăng vọt!
Mộ Thanh Vũ hơi sững sờ, lập tức cảm giác được trên thân thể cô tựa hồ khoác một cái áo, cô lập tức đứng lên, quần áo trượt xuống.
Mộ Thanh Vũ có phần xấu hổ, cũng có chút kinh ngạc, cô thật sự không biết vì cái gì Mạc Thiểu Thần lại ở chỗ này! Cô cầm lấy quần áo đưa cho Mạc Thiểu Thần: "Bác sĩ Tô."
Xưng hô xa cách như vậy anh có phần mất hứng, nhưng mà chỉ là gật gật đầu, tiếp nhận quần áo.
Mạc Thiểu Thần vì để cho chính mình thoải mái một chút, tránh ra tới xem đến Mộ Thượng Ân trong bệnh phòng, không nói gì.
Mộ Thanh Vũ đứng dậy, đem sợi tóc hỗn độn chính mình búi tại sau tai, lập tức cũng đứng cạnh cửa sổ nhìn trong phòng.
Hai người đều đã không nói gì. Trong màn đêm yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở có chút xa cách.
Mạc Thiểu Thần không ngu ngốc, anh tại một hai ngày đây nhìn đến Mộ Thanh Vũ cùng Mộ Thượng Ân trùng kích, trong lòng đã có một loại cảm giác cô có phải phụ nữ chính mình quen thuộc trong trí nhớ ba năm mất đi hay không?
Chẳng thế thì vì cái gì tầm mắt của anh luôn luôn tại bên người cô đảo quanh, vì cái gì luôn luôn suy nghĩ chuyện của cô?
Nhưng mà anh không dám khẳng định, cũng xấu hổ hỏi, hơn nữa thời gian hai người tiếp xúc chẳng qua ngắn ngủn hai ngày mà thôi, vạn nhất đây không phải người anh quá quen thuộc chẳng phải là cực kỳ xấu hổ?
Mộ Thanh Vũ cũng đồng dạng xấu hổ hiện tại đối mặt Mạc Thiểu Thần, cô chỉ có cảm giác xấu hổ. Không nói yêu hận, chỉ là anh thân phận anh rể, còn có quan hệ cô cùng Lãnh Vân Lâm, cô cũng đã cảm thấy được chính mình cùng anh không có một chút khả năng!
Huống chi, người đàn ông này đến cùng phải Mạc Thiểu Thần hay không lại vẫn khó mà nói!
Cô chỉ là thẳng tắp nhìn Mộ Thượng Ân trong phòng, không biết có phải cô ảo giác hay không, cô bỗng nhiên cảm thấy được tay Mộ Thượng Ân hơi hơi động một phát!
Cô kinh hỉ nhìn tay Mộ Thượng Ân, đầy cõi lòng chờ mong nhìn.
Chỉ chốc lát sau, ngón tay Mộ Thượng Ân lại giật giật, Mộ Thanh Vũ mừng rỡ như điên, cô biết, đây là dấu hiệu Mộ Thượng Ân thức tỉnh!
Mộ Thanh Vũ lại một lần nữa nghiêm túc chăm chỉ nhìn Mộ Thượng Ân trong phòng, kích động nói: "Ân Ân, con có phải nghe được mẹ nói lời hay không? Ân Ân, mau tỉnh lại tốt sao?"
Mộ Thanh Vũ một tiếng một tiếng ôn nhu kêu gọi, giống như thật sự có hiệu quả! Rốt cục lông mi Mộ Thượng Ân giống bươm buớm giương cánh, động vài cái sau đó chậm rãi mở mắt!
Một khắc Mộ Thanh Vũ thấy Mộ Thượng Ân mở to mắt kia, nước mắt trực tiếp tràn mi mà ra, run rẩy run rẩy bắt đầu nắm chắc tay Mạc Thiểu Thần bên cạnh, hưng phấn nói: "Ân Ân, con rốt cục tỉnh, anh xem, Ân Ân rốt cục tỉnh!"
Trong lòng bàn tay cô mềm nhẵn như là pho mát mềm mại nắm ngón tay anh bởi vì nắm đao giải phẫu mà có vẻ thon dài trắng nõn, tâm của anh vì động tác này mạc danh kỳ diệu nhảy lên một cái!
Nhưng mà vừa mới phủ thêm quần áo cô liền thức dậy!
Bốn mắt nhìn nhau.
Mộ Thanh Vũ ngủ được quả thật không sâu, mở to mắt nhìn đến chính là dung nhan quen thuộc như vậy! Cô cơ hồ có thể dựa vào trí nhớ không cần trợn mắt cũng có thể cảm giác ra hình dáng bộ mặt anh, mỉm cười cùng nhíu mày của anh.
Hô hấp của anh ấm áp phun tại trên mặt của cô mang đến xúc giác mềm mại mà tươi mát, có chút bác sĩ không bất nhiễm bụi bậm.
Mà Tô Thiểu Thần, không phải nói là Mạc Thiểu Thần nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của cô, trong lòng tựa hồ có một mảnh đất hơi hơi sụp đổ! Anh giống như có thể cảm giác ra ẩn sâu đáy mắt cô giống như nham thạch nóng chảy tăng vọt!
Mộ Thanh Vũ hơi sững sờ, lập tức cảm giác được trên thân thể cô tựa hồ khoác một cái áo, cô lập tức đứng lên, quần áo trượt xuống.
Mộ Thanh Vũ có phần xấu hổ, cũng có chút kinh ngạc, cô thật sự không biết vì cái gì Mạc Thiểu Thần lại ở chỗ này! Cô cầm lấy quần áo đưa cho Mạc Thiểu Thần: "Bác sĩ Tô."
Xưng hô xa cách như vậy anh có phần mất hứng, nhưng mà chỉ là gật gật đầu, tiếp nhận quần áo.
Mạc Thiểu Thần vì để cho chính mình thoải mái một chút, tránh ra tới xem đến Mộ Thượng Ân trong bệnh phòng, không nói gì.
Mộ Thanh Vũ đứng dậy, đem sợi tóc hỗn độn chính mình búi tại sau tai, lập tức cũng đứng cạnh cửa sổ nhìn trong phòng.
Hai người đều đã không nói gì. Trong màn đêm yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở có chút xa cách.
Mạc Thiểu Thần không ngu ngốc, anh tại một hai ngày đây nhìn đến Mộ Thanh Vũ cùng Mộ Thượng Ân trùng kích, trong lòng đã có một loại cảm giác cô có phải phụ nữ chính mình quen thuộc trong trí nhớ ba năm mất đi hay không?
Chẳng thế thì vì cái gì tầm mắt của anh luôn luôn tại bên người cô đảo quanh, vì cái gì luôn luôn suy nghĩ chuyện của cô?
Nhưng mà anh không dám khẳng định, cũng xấu hổ hỏi, hơn nữa thời gian hai người tiếp xúc chẳng qua ngắn ngủn hai ngày mà thôi, vạn nhất đây không phải người anh quá quen thuộc chẳng phải là cực kỳ xấu hổ?
Mộ Thanh Vũ cũng đồng dạng xấu hổ hiện tại đối mặt Mạc Thiểu Thần, cô chỉ có cảm giác xấu hổ. Không nói yêu hận, chỉ là anh thân phận anh rể, còn có quan hệ cô cùng Lãnh Vân Lâm, cô cũng đã cảm thấy được chính mình cùng anh không có một chút khả năng!
Huống chi, người đàn ông này đến cùng phải Mạc Thiểu Thần hay không lại vẫn khó mà nói!
Cô chỉ là thẳng tắp nhìn Mộ Thượng Ân trong phòng, không biết có phải cô ảo giác hay không, cô bỗng nhiên cảm thấy được tay Mộ Thượng Ân hơi hơi động một phát!
Cô kinh hỉ nhìn tay Mộ Thượng Ân, đầy cõi lòng chờ mong nhìn.
Chỉ chốc lát sau, ngón tay Mộ Thượng Ân lại giật giật, Mộ Thanh Vũ mừng rỡ như điên, cô biết, đây là dấu hiệu Mộ Thượng Ân thức tỉnh!
Mộ Thanh Vũ lại một lần nữa nghiêm túc chăm chỉ nhìn Mộ Thượng Ân trong phòng, kích động nói: "Ân Ân, con có phải nghe được mẹ nói lời hay không? Ân Ân, mau tỉnh lại tốt sao?"
Mộ Thanh Vũ một tiếng một tiếng ôn nhu kêu gọi, giống như thật sự có hiệu quả! Rốt cục lông mi Mộ Thượng Ân giống bươm buớm giương cánh, động vài cái sau đó chậm rãi mở mắt!
Một khắc Mộ Thanh Vũ thấy Mộ Thượng Ân mở to mắt kia, nước mắt trực tiếp tràn mi mà ra, run rẩy run rẩy bắt đầu nắm chắc tay Mạc Thiểu Thần bên cạnh, hưng phấn nói: "Ân Ân, con rốt cục tỉnh, anh xem, Ân Ân rốt cục tỉnh!"
Trong lòng bàn tay cô mềm nhẵn như là pho mát mềm mại nắm ngón tay anh bởi vì nắm đao giải phẫu mà có vẻ thon dài trắng nõn, tâm của anh vì động tác này mạc danh kỳ diệu nhảy lên một cái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook