Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Chương 391: Ngoại Truyện Đỗ Nhất Minh Và Đào Cúc Vân 11


Trần Khả Như đương nhiên biết rõ tính cách của Đỗ Nhất Minh, ban đầu có một khoảng thời gian cô không thích Đỗ Nhất Minh cứ mãi quanh quẩn bên cạnh Lê Hoàng Việt, vô cùng không đứng đắn, mãi sau này, anh dần dần thay đổi trở thành một con người mới, lãng tử hồi đầu, nói chung là ấn tượng về sau càng ngày càng tốt.

Trần Khả Như tổng kết lại, người này nói năng toàn những lời ngọt ngào, gặp ai cũng cười nói vui vẻ, khiến người ta muốn giận cũng không giận được.

“Nói xem nào, anh đi một vòng lớn như thế là muốn làm gì?” Bệnh viện cũng chỉ là một nơi nhỏ, những lời đồn thế này đương nhiên là truyền đến rất nhanh, cho dù Trần Khả Như chưa nhìn thấy, tin tức này cũng đã sớm truyền đến tai cô.

Quan hệ của Đào Cúc Vân và Vũ Tuyết Trang trước nay đều tốt đẹp, hơn nữa lại còn liên tục làm phù dâu của Trần Khả Như, Vũ Tuyết Trang, Trần Khả Như đương nhiên có chút quen biết cô ấy, một cô gái khá đơn thuần.

Đỗ Nhất Minh theo đuổi Đào Cúc Vân, không có gì tốt, cũng chẳng có gì không tốt, nghiêm túc mà nói, việc này không liên quan đến cô.

Đỗ Nhất Minh giả vờ không quan tâm: "Chị dâu, chị cứ đi loanh quanh xem đi, không sao đâu."
“Được rồi, anh cứ tiếp tục làm việc của anh đi, tôi tan làm rồi, Hoàng Việt đang đợi tôi ở bên ngoài.” Trần Khả Như giả vờ nhìn thời gian trên đồng hồ, chuyện của Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân lần này xem chừng cũng khá căng, nhìn vào là biết ngay Đỗ Nhất Minh có bao nhiêu phần thật lòng.

"Này...!chị dâu..."
Đỗ Nhất Minh nhìn về bóng lưng cô liên tục hét lớn, Trần Khả Như quay lại nói: "Nói đi."
Đỗ Nhất Minh cười tươi roi rói, có hơi nịnh nọt đứng trước Trần Khả Như.

"Chị dâu, chị là người từng trải, tôi là muốn nghe ngóng một chút từ chỗ chị, nghe nói bệnh viện chỗ chị muốn tổ chức một hoạt động ở vùng quê, vậy cụ thể là đi đâu, với cả có cần nhà tài trợ hay không? "
Ai cũng biết Bệnh viện đệ nhất do tập đoàn Á Châu hậu thuẫn, đến nay ngoài việc năm đó thiếu kinh phí xây dựng Khu vui chơi Cực Quang, nào đã từng trải qua khó khăn gì khác?
Hiện nay Tập đoàn Á Châu đã trở thành tập đoàn số 1 Châu Á.

Trần Khả Như cơ bản cũng hiểu được, tên này chỉ là đang nói lòng và lòng vòng, hỏi trực tiếp quá thì cảm thấy xấu hổ.

Cô nghiêm mặt nói: "Nhất Minh, tôi không nói lòng vòng với anh nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, anh với Đào Cúc Vân rốt cuộc là như thế nào?"

Đỗ Nhất Minh không ngờ Trần Khả Như lại vạch trần luôn như vậy, anh cũng không tiếp tục giả vờ nữa, đôi mắt đào hoa mở to, trực tiếp nói: "Đương nhiên, tôi sống ba mươi năm rồi, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy."
Trần Khả Như cẩn thận quan sát biểu hiện của Đỗ Nhất Minh, thiếu chút nữa đã không nhịn được cười, cô tự cho rằng mình nhìn người không chuẩn, nhưng ít nhất cũng cảm thấy Đỗ Nhất Minh không xem Đào Cúc Vân như là một thú tiêu khiển tạm bợ.

Cô nghiêm túc nói ra một lời: "Nhất Minh, chuyện giữa tôi và Hoàng Việt anh đều biết rõ, chúng tôi ở bên nhau đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thương tổn.

Mặc dù trước đây Hoàng Việt đã làm nhiều việc không đúng, nhưng chúng tôi lại có thể tiếp tục ở bên nhau chính là vì anh ấy đã dùng sự chân thành, thậm chí bằng lòng vì tôi mà hy sinh tính mạng, tình cảm và quyết tâm đó của anh ấy đã làm tôi cảm động...!"
"Chị dâu, tôi hiểu ý của chị rồi."
Đỗ Nhất Minh chậm rãi nói: "Tôi thừa nhận lúc đầu tôi có hứng thú nhất thời với cô y tá đó, sau đó dần dần tôi mới phát hiện mình thật sự rất thích cô ấy, chị dâu, chị có hiểu cảm giác đó không? Mỗi ngày tôi đều mong gặp cô ấy, không gặp thì sẽ nhớ đến cô ấy mãi..."
Vẻ mặt của Đỗ Nhất Minh, khi nói những lời này từ ánh mắt đến giọng điệu đều rất giống một người đang yêu say đắm, chỉ vừa nhắc đến tên của cô gái thôi đôi mắt đào hoa cứ như phát sáng.

Từng chi tiết một không thể che giấu được tâm tình của người đang yêu.

“Vậy nên bây giờ anh mới chỉ dường như thích cô ấy mà thôi?” Đánh giá thật kỹ, triệu chứng của Đỗ Nhất Minh nhất định là tình trạng của đàn ông những ngày đầu mới yêu.

Anh đột nhiên ngập ngừng nói: "Chị dâu, chị có điều không biết, vấn đề không nằm ở chỗ tôi thích cô ấy hay không, vấn đề là tôi cảm thấy cô ấy cũng thích tôi, nhưng cô ấy cứ lúc gần gũi lúc lại tránh xa tôi, làm gì có ai mà chỉ có yêu đương thôi còn phải lo trước lo sau như vậy...!Haizz… Tôi cũng xem như là cao thủ tình trường, nhưng làm thế nào cũng không hiểu được hành động của cô ấy?"
Giống như lần này, hai người đã nói rõ ràng sẽ suy nghĩ trong một tuần rồi cho anh kết quả, nhưng cuối cùng lại rời đi chẳng nói lời nào, thậm chí còn không cho người ta thời gian để phản ứng.

Cao thủ tình trường như Đỗ Nhất Minh lần đầu tiên cảm thấy, trái tim phụ nữ chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Kỳ thực vừa nãy trong lòng anh đã có một chút nhụt chí.

Dù sao trong giới này, những người phụ nữ có thân hình đẹp, diện mạo đẹp, xuất thân tốt cũng nhiều như nước, so với bọn họ, Đào Cúc Vân thật sự rất bình thường, theo lý mà nói nếu không phải đã có người trong lòng rồi vậy thì là muốn lạt mềm buộc chặt, làm mình càng thích cô ấy hơn.

Đào Cúc Vân thì hay rồi, cố gắng thế nào cô ấy cũng không chấp nhận, đúng là có hơi quá đáng.


Đỗ Nhất Minh trong lòng cứ luân phiên xác nhận rồi lại phủ nhận tình cảm của mình, nhưng cuối cùng không có cách nào hạ quyết tâm từ bỏ, anh quyết định sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.

Thế nên bây giờ anh thực sự rất buồn rầu.

Trần Khả Như cười nói: "Nếu anh chắc chắn cô ấy có tình cảnh với anh chứ không phải chỉ là anh đơn phương, nếu cô ấy vẫn không chấp nhận anh, có nghĩa là cô ấy có điều còn băn khoăn, cô ấy thích anh nhưng vẫn chưa đủ trọng lượng để so với mối băn khoăn kia."
Đỗ Nhất Minh nhướng mắt, trong mắt hiện lên ý ngưỡng mộ, trong mắt anh lúc này Trần Khả Như giống như một người chị tri kỷ, anh ta đột nhiên phát hiện mình lúc đầu không nên gọi Đỗ Lan Anh chết tiệt kia làm gì, tuổi còn trẻ, suy nghĩ về mọi mặt vẫn còn nông cạn.

Bác sĩ nhân quân đã trải qua những sự việc lớn, cùng với kinh nghiệm tình trường với anh Hoàng Việt, đoạn tình cảm kinh thiên động địa, trên cơ bản có thể làm được hẳn một cuốn tiểu thuyết tình cảm.

Thấy anh gật đầu đồng ý, Trần Khả Như tiếp tục: "Vậy nên tất cả những gì anh phải làm là loại bỏ những lo lắng của cô ấy, khiến cô ấy tin tưởng anh, tín nhiệm anh, làm một người đàn ông đáng để cô ấy tin tưởng."
Đỗ Nhất Minh càng nghe càng phấn khích, kích động nắm lấy cánh tay của Trần Khả Như, liên tục đáp lời: "Chị dâu, lời chị nói rất đúng! Đáng lẽ em phải đến nói chuyện với chị từ lâu rồi! Nghe chị nói chuyện bằng cả mười năm đọc sách."
"..."
Trần Khả Như được tâng bốc như thế cũng cảm thấy rất thoải mái: "Anh đó, miệng lưỡi trơn tru, đối với cô gái nào cũng ân cần quan tâm, nên người ta mới không có cảm giác an toàn, hơn nữa, lời thật lòng cho dù có không hay thì cũng phải nói trước, nếu anh bắt nạt, phản bội Đào Cúc Vân, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! "
"Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, Đỗ Nhất Minh tôi trước nay chưa bao giờ là kẻ bội tình bạc nghĩa."
Đỗ Nhất Minh liên tục cam đoan, dường như mọi tình cảm đều dành vào câu nói đó, Trần Khả Như vừa định rút tay về, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân từ đôi giày da, cô đưa mắt nhìn theo, Lê Hoàng Việt cao lớn đang đứng chắn ngay cửa.

Ánh mắt tinh anh, âm trầm vẫn đang nhìn chằm chằm vào phần cánh tay hai người đang chạm vào nhau, lông mày khẽ chau lại không tinh ý sẽ khó mà nhìn thấy được, cả người phát ra một bầu không khí khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tình hình gì thế này?
Đỗ Nhất Minh ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại động đến người phụ nữ của anh, đây lại còn là chị dâu của nó cơ đấy?
Quả nhiên là nó không xem người anh này ra gì.


Trần Khả Như há hốc mồm, nhanh chóng thu tay về, Đỗ Nhất Minh vẫn đang nói: "Chị dâu, sao vẻ mặt chị kỳ lạ thế?"
Sau đó, anh nhìn theo hướng ánh mắt của chị dâu, trời ạ, suýt chút bị dọa sợ chết đi được.

"Anh Hoàng Việt?"
Vốn tưởng rằng chị dâu lừa mình, không ngờ anh Hoàng Việt đúng là đến đón người thật.

Đỗ Nhất Minh quay đầu, nhanh chóng giải thích: "Anh Hoàng Việt, giám đốc Hoàng Việt, anh đừng hiểu lầm, tôi và chị dâu không có quan hệ gì cả, tôi cũng không có suy nghĩ quá đáng nào với chị dâu, chỉ là đụng phải góc áo của chị ấy một chút thôi...!"
Lê Hoàng Việt cũng chẳng thèm nhìn anh ta cái nào, lướt ngang qua anh ta, không khí lạnh trên người anh bốc lên ngùn ngụt, đi tới bên người vợ ngọt ngào mà lạnh lùng nói: "Ngón tay nào đụng phải đâu, không cần ngón tay đấy nữa hay sao."
Đỗ Nhất Minh cười khổ, trông còn khó coi hơn cả khóc: "Anh Hoàng Việt, anh không phải đang đùa em đấy chứ? Chị dâu thường xuyên phẫu thuật, khám chữa cho bệnh nhân, người chạm vào chị ấy không phải là nhiều lắm hay sao?"
Anh ghen đến mức quá đáng vậy luôn à.

Lê Hoàng Việt ngẩng đầu nghiêm nghị nói: "Chị dâu của chú làm ở khoa sản."
Đỗ Nhất Minh làm nũng: "Chị dâu, anh Hoàng Việt bắt nạt tôi, chị quản anh ấy một chút đi, tôi biết, anh ấy nghe lời chị nhất."
Trần Khả Như lắng nghe hết một lượt, cô nắm lấy cánh tay Lê Hoàng Việt nói mấy câu nhẹ nhàng xem như người hòa giải.

Thật ra Lê Hoàng Việt không hẳn là ghen hay tức giận gì, chỉ là Đỗ Nhất Minh thường ngày làm việc đều là động tay động chân, hôm nay cuối cùng cũng có lúc chặn họng được anh ta.

Cho dù có Đỗ Nhất Minh mười lá gan, anh ta cũng không dám dòm ngó chị dâu.

Nhưng tốt xấu gì, chị dâu cũng đã thắp cho anh một ngọn đèn dẫn lối.

Đỗ Nhất Minh nhanh chóng quyết định, tranh thủ ngày mai được nghỉ phép, dù sao cũng nhàn rỗi, dứt khoát đi tìm gặp Đào Cúc Vân.

Thật ra nếu như chị dâu không vạch trần, trong lòng anh cũng biết rõ Đào Cúc Vân băn khoăn không gì khác ngoài hai điều, điều thứ nhất là không đủ tin tưởng anh, thứ hai là hai bên có thân phận địa vị cách biệt quá lớn, cô ấy tự ti.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Nhất Minh cưỡi chiếc xe địa hình yêu quý của mình, trèo đèo lội suối, lượn hết chỗ này chỗ kia, lại gọi tận mấy cuộc điện thoại (số điện thoại của một y tá cũng chỗ làm với bác sĩ Trần Khả Như tiết lộ cho anh ta, đương nhiên, anh ta cũng phải tìm một cái cớ đàng hoàng, dù sao cũng không thể nói thẳng ra là đi theo đuổi vợ được, phải tìm một lý do danh chính ngôn thuận, tránh cho Đào Cúc Vân cảm thấy xấu hổ hay khó xử), tận buổi chiều mới đến được đúng nơi, từ xa đã nhìn thấy lá cờ quân y phấp phới.

Bực thật, đã qua những ngày nóng nhất mùa hạ rồi, sắp vào thu đến nơi, sao mặt trời vẫn cứ nóng gắt như thế.


Ở bản nghèo miền núi này, cảm giác ở những vùng núi cao thế này, nhà cửa đều rất thấp, một góc nhà không biết ở được bao nhiêu người, quan trọng là căn phòng đều đã cũ kỹ, nếu ở Thành phố Đà Nẵng, chúng sẽ được xem như nhà cổ.

Trong xe có điều hòa thì không sao, vừa xuống xe hỏi đường, Đỗ Nhất Minh đã nóng đến mức muốn lè lưỡi thở dốc.

Đây có phải là về quê khám bệnh miễn phí đâu, rõ ràng là muốn trải nghiệm cuộc sống ở vùng nông thôn.

Chính xác là như vậy.

Đào Cúc Vân và toàn thể các bác sĩ, y tá trong đội y tế đều cảm thấy, bọn họ đến đây là để trải nghiệm cuộc sống nông thôn, hôm qua còn đỡ, hôm nay vừa đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, bận rộn cả một ngày, ông trời cũng lạ kỳ nữa, sao mà lại nóng đến mức từng phút đều muốn khóc luôn thế này.

Không có internet, không có vòi hoa sen tắm...!Những thứ này cũng không xem là gì, Đào Cúc Vân và các đồng nghiệp nữ suýt chút nữa cho rằng ở đây thậm chí còn không có điện, chỗ bọn họ lại có rất nhiều máy móc dụng cụ cần sử dụng điện, quả nhiên đây là một thôn làng lạc hậu.

Dân làng tuy nhiều nhưng đa số bọn họ đều là người già và trẻ em, những người trẻ tuổi đều đã rời khỏi đây đến nơi khác tìm kiếm việc làm, số còn lại chọn ở lại nhà làm nghề thủ công hoặc làm ruộng.

Cả ngày làm việc nóng bức lại không có một nơi tử tế để tắm rửa khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, có một cô gái trong làng giới thiệu cho một cái hồ, có thể đến tắm ở đó...!Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn là không chịu được cám dỗ, đi thôi, sẽ cử người lần lượt canh giữ ở ngoài cơ mà.

Tắm rửa xong đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái.

Đào Cúc Vân đến muộn một chút, bởi vì Cao Hoa không hợp với nhóm, hai người được phân tới cùng một chỗ, ngủ chung một phòng, nhưng Đào Cúc Vân và cô ta ngầm hiểu với nhau sẽ không nói về Đỗ Nhất Minh.

Cao Hoa ngâm mình trong nước một chút rồi nhanh chóng đứng dậy, tìm một cái cớ rồi vội vã rời đi.

Đào Cúc Vân ngại ngùng, có cần phải nhanh như vậy không.

Vào lúc cô định lên bờ, cô duỗi cánh tay, sờ vào phiến đá, trên phiến đá chỉ còn lại một cái quần với một cái áo lót, cái quỷ quái gì thế này?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương