Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Chương 388: Ngoại Truyện Đỗ Nhất Minh Và Đào Cúc Vân 8


Cuối cùng cô ta cũng biết vì sao Đỗ Nhất Minh không trả lời tin nhắn của cô ta, hóa ra là bị hồ ly tinh dụ dỗ.

Được lắm Đào Cúc Vân, vừa rồi còn cứng miệng đảm bảo với cô, nói những lời như tháng mẫu không bằng, quay đi quay lại đã muốn chiếm Đỗ Nhất Minh của cô ta rồi!
Đừng có mà mơ!
Tuy rằng ngoài miệng thì nói từ chối Đỗ Nhất Minh nhưng ai biết trong lòng cô nghĩ thế nào.

Hơn nữa, nếu như anh cứ kiên quyết không từ bỏ thì phải làm sao, cứ theo tốc độ phát triển như vậy, cho dù cô có cứng rắn đến đâu e là cũng phải mềm lòng.

Quả nhiên Đỗ Nhất Minh không chịu từ bỏ.

Sáng ngày hôm sau, hôm sau nữa, rồi lại hôm sau nữa, liên tục một tuần liền, hôm nào Đỗ Nhất Minh cũng gửi tới một đóa hoa, tất cả đồng nghiệp không ai là không biết đang có người theo đuổi Đào Cúc Vân.

Tuy rằng người đó không lộ diện, nhưng tâm tư đều thể hiện rõ ràng ra hết.

“Đào Cúc Vân, cô thật là hạnh phúc, hâm mộ cô chết đi được!” Người theo đuổi cô chắc hẳn phải rất giàu có, nếu không sao lại chịu bỏ tiền ra như vậy, đúng là có lòng mà.

May mà không nhiều người thấy Đỗ Nhất Minh, tuy rằng ngoài mặt Đào Cúc Vân không thể hiện gì nhiều, nhưng trong lòng cô vẫn không tránh khỏi rung động.

Cô phải nhất định phải sắp xếp thời gian tìm gặp Đỗ Nhất Minh để nói cho rõ ràng, nếu không cuộc sống của cô sẽ liên tục bị quấy rầy như vậy, kết cục cũng sẽ không tốt đẹp gì.

Nhưng Đỗ Nhất Minh vẫn không chịu lộ mặt khiến Đào Cúc Vân ngày càng thêm gánh nặng.

Một tuần sau, có hai ngày không thấy hoa gửi đến, Đào Cúc Vân cho rằng đối phương đã hết hy vọng rồi.

Tuy nhiên trong lòng cô vẫn có chút mất mát, thế nhưng cô lại che giấu cực kỳ tốt.


Sau khi tan ca, Đào Cúc Vân thấy Đỗ Nhất Minh đứng trước cửa bệnh viện, ánh mắt cô ngơ ngẩn, hô hấp cũng trở nên rối loạn, tâm tình lại càng bối rối hơn.

Anh mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, quần jean… Tóc rũ xuống, hơi vàng bởi ánh nắng chiều chiếu vàng, đứng bên cạnh chiếc xe thể thao Porsche, cả người anh như sáng rực lên, tạo nên một khung cảnh vô cùng say đắm lòng người.

Trên tay Đỗ Nhất Minh cầm một bó hoa hồng lớn, khuôn mặt tuấn tú điển trai khiến Đào Cúc Vân không cách nào rời mắt nổi.

Hiện giờ là giờ cao điểm tan ca, các đồng nghiệp đi lại rất đông, túm năm tụm ba đi qua đi lại, các đồng nghiệp nữ cho dù kết hôn hay chưa thì ánh mắt cũng đồng loạt hướng về phía Đỗ Nhất Minh, trong lòng không khỏi xuýt xoa ghen tỵ không biết cô gái nào lại may mắn như thế, có thể được anh chàng đẹp trai như vậy nhìn trúng.

Thế nhưng suy nghĩ của cái người may mắn như Đào Cúc Vân với những người đó lại không giống nhau, cô không muốn thừa nhận rằng bản thân mình đã rung động, càng sợ chính mình không thể quên được anh, chỉ hận không thể rời đi ngay lập tức.

Thế nhưng đôi mắt đào hoa của anh rất tinh tường, anh vừa liếc mắt một cái đã thấy dáng vẻ thanh thuần, ngại ngùng của cô ý tá nhỏ, anh lớn tiếng gọi: “Đào Cúc Vân, bên này!”
Vừa gọi, cánh tay còn ra sức giơ lên vẫy vẫy.

Riêng bản thân anh đã đủ khiến người ta chói mắt rồi, còn đứng cạnh siêu xe, cầm một bó hoa lớn như vậy nữa… Đào Cúc Vân bị đồng nghiệp trêu chọc, trong chớp mắt trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Ánh mắt cô nhìn về phía Đỗ Nhất Minh, anh vẫn còn ngây ngô đứng cười ở đó, không để ý đến mọi người xung quanh đang nhìn cô thế nào hay sao?
Cô gái bên quầy lễ tân nói: “Đào Cúc Vân, bạn trai cô tới kìa, sao còn không qua đó đi, đang giận dỗi nhau à?”
Nói linh tinh cái gì chứ, cô và anh đâu có gì đâu.

Đào Cúc Vân gằn từng chữ giải thích: “Anh ấy không phải bạn trai tôi, cô hiểu lầm rồi.”
Y tưởng trưởng khoa phụ sản nói với giọng của người từng trải: “Hiểu lầm cái gì chứ, tôi thấy là cô đang ngại ngùng thì cso, không phải bình thường cô hay nói chuyện với Vũ Tuyết Trang sao, suốt ngày xem mấy cái bộ phim truyền hình Hàn Quốc vô bổ, lúc này không phải bạch mã hoàng tử xuất hiện rồi đấy sao, tên nhóc này trông có vẻ rất si tình đấy, mau đi đi.”
Y tá trưởng vỗ vỗ lưng Đào Cúc Vân, đẩy người cô ra bên ngoài, lúc này bên ngoài cửa có khá nhiều người, đúng lúc Đỗ Nhất Minh đi tới, hai người đối diện nhau, tuấn nam mỹ nữ nhìn vô cùng đẹp mắt, xứng đôi cực kỳ.

Bình thường Đào Cúc Vân ăn vận đơn giản, dáng người cô khá mảnh mai, chiều cao một mét sáu tiêu chuẩn, chiếc váy cô mặc chỉ là hàng bình dân nhưng chất liệu khá tốt, nhìn tương xứng với dáng người, làm nổi bật lên vẻ đẹp của cô khiến giá cả của chiếc váy bị lu mờ đi.


Một Đào Cúc Vân như vậy mới có thể hấp dẫn đnb bám riết mãi không tha.

Đỗ Nhất Minh khẽ liếm đôi môi khô khốc, sắc mặt anh có chút nhợt nhạt giải thích: “Tôi đã tìm thấy điện thoại di động rồi, dùng hệ thống định vị tìm lại được nhưng mà bị xóa mất tin nhắn bên trong rồi.”
Đào Cúc Vân có chút bất ngờ, không ngờ anh vẫn còn để ý chuyện tin nhắn, anh cho rằng cô vẫn còn tức giận anh sao?
Hai người đứng ở cửa khiến rất nhiều người chú ý, vì vậy Đào Cúc Vân vội nói: “Được rồi, anh không cần giải thích, tôi tin anh.”
Nếu như Đỗ Nhất Minh chủ động hẹn Cao Hoa, hai người mà từng đi chơi với nhau, dựa theo tính cách của Cao Hoa chắc chắn sẽ khoe khoang ra, nhưng rõ ràng là không có, cho nên chứng tỏ giữa bọn họ không có chuyện gì.

“Được, chúng ta lên xe trước đã, cô nhận lấy đóa hoa này đi.”
Đỗ Nhất Minh giơ đóa hoa to đùng lên trước mặt cô, Đào Cúc Vân có chút do dự, sau đó vẫn nhận lấy.

Lần đầu tiên cô ngồi trên xe thể thao, cảm giác vô cùng kỳ lạ, xe vừa thấp vừa hẹp, cảm giác như sắp đụng phải đầu đến nơi.

Nói thật, Đào Cúc Vân bình thường đi làm đều là đi xe buýt hoặc xe đạp, vừa tiết kiệm lại thân thiện với môi trường, trước kia còn có Vũ Tuyết Trang đi cùng cô, nhưng từ khi cô ấy yêu đương rồi kết hôn, mang thai nên không hay đi cùng nhau nữa, dần dần sẽ sinh ra khoảng cách, dù sao cô ấy cũng có gia đình riêng của mình rồi.

Dây an toàn của cái xe thể thao này đúng là khó thắt, Đào Cúc Vân mày mò một lúc lâu vẫn không thể thắt được, một phần cũng bởi vì túi xách và đóa hoa to quá vướng víu.

Bỗng nhiên, một đôi tay thon dài vươn tới, cầm bó hoa trong tay cô ném tới ghế sau, sau đó cúi người xuống, cả người Đỗ Nhất Minh tỏa ra hương vị nhàn nhạt đầy nam tính.

Hơi thở của Đào Cúc Vân như ngưng động lại, cả người cô căng thẳng không dám động đậy.

“Tôi thắt giúp cô.”
Động tác của anh vô cùng thong thả, ung dung, giống như đang thách thức khả năng chịu đựng của cô vậy, Đào Cúc Vân khẽ nuốt một ngụm nước bọt, không khí xung quanh vô cùng ái muội.

Sau khi anh rời khỏi, cô mới có thể khôi phục nhịp tim và hô hấp bình thường, sau đó lại nghe thấy anh hỏi: “Cô thích ăn món gì? Món Nhật hay món Hàn? Hay là món Ý?”
“Đợi đã.”

Cuối cùng Đào Cúc Vân cũng có thể tìm lại giọng nói của chính mình, cô buồn bực nói: “Tôi nói là tôi sẽ đi ăn cơm với anh lúc nào vậy?”
“Cô đang ngồi xe tôi mà, hơn nữa cô không thấy trời tối rồi sao, sắp sáu giờ rồi, không phải là thời gian để ăn cơm sao?” Kỹ thuật lái xe của Đỗ Nhất Minh rất tốt, rõ ràng là đang lái xe thể thao nhưng tốc độ lại vô cùng ổn định không hề để Đào Cúc Vân bị say xe chút nào.

Bình thường cô vốn dĩ không quen ngồi xe con.

“Sắp tới giờ ăn cơm là đúng, trời sắp tối cũng là thật, đúng là tôi đang ngồi xe anh… Anh dừng xe đi, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh.” Đào Cúc Vân sắp xếp lại lời nói, cuối cùng cô cố gắng khôi phục lại tinh thần một cách tỉnh táo.

“Có điều gì muốn nói chúng ta đợi đến lúc no bụng rồi nói được không? Tôi không bao giờ muốn để phụ nữ đói bụng.” Đỗ Nhất Minh nhàn nhạt nói, rõ ràng anh chỉ trả lời cho có lệ.

“Dừng xe!”
Khuôn mặt Đào Cúc Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Trước khi chúng ta nói chuyện rõ ràng thì tôi sẽ không ăn cơm với anh, chúng ta dừng xe trước đã.”
Nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của cô, Đỗ Nhất Minh chỉ đành tôn trọng ý kiến của cô, anh phanh xe lại đột ngột khiến Đào Cúc Vân không kịp phòng bị mà suýt chút nữa văng ra ngoài.

Sợ hãi qua đi, Đào Cúc Vân chậm rãi nói: “Anh Đỗ Nhất Minh, tôi còn tưởng anh đã hiểu rõ ý tứ của tôi rồi chứ? Vì sao anh cứ nhất quyết không chịu buông tha cho tôi chứ?”
Nếu có thể nôn ra máu chắc Đỗ Nhất Minh sẽ hộc máu ngay bây giờ mất.

Đây là đang đóng phim hay sao?
Anh rõ ràng là một nam chính tiêu chuẩn, sao lúc này lại bị biến thành nam phụ phiền phức đáng ghét rồi? Không được, không thể nào, tuyệt đối không thể nao!
“Cô y tá, chẳng lẽ tôi làm nhiều chuyện như vậy mà cô còn không hiểu tâm ý của tôi hay sao, cô vẫn không tin là tôi nghiêm túc sao?” Đỗ Nhất Minh rầu rĩ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tốn nhiều tâm tư để theo đuổi phụ nữ thế này… Tuy rằng tôi thừa nhận tôi có chút khoa trương…”
Đào Cúc Vân nói: “Anh Đỗ Nhất Minh, tôi không phải nghi ngờ tâm ý của anh, tôi chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Đào Cúc Vân cắn chặt răng nói: “Anh có từng nghĩ tới hay không, tôi không hề thích anh.

cho nên dù anh có làm gì cũng phí công vô ích thôi.”
“Cái gì cơ?
Đỗ Nhất Minh cảm thấy như bị hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm vào tim, cô không thích anh? Lòng tự trọng của anh hoàn toàn bị sụp đổ!
“Cho nên sau này anh không cần phải tặng hoa cho tôi nữa, hai chúng ta cũng không thích hợp.” Cô cắn chặt môi nói ra những lời tuyệt tình.

“Cô không thích tôi? Tôi không tin, trừ phi…”
Đỗ Nhất Minh sao có thể dễ dàng bị cô lừa như vậy, vừa dứt lời, khóe môi anh cong lên một nụ cười, đôi mắt đào hoa có chút nham hiểm.


Khi Đào Cúc Vân còn không kịp đề phòng, đột nhiên Đỗ Nhất Minh cúi người, triền miên hôn cô.

Dây an toàn của cô còn chưa tháo, cô không còn đường nào để lui.

Đỗ Nhất Minh nhắm mắt lại, hôn cực kỳ nhập tâm, hơi thở của anh và cô hòa vào nhau, thần trí Đào Cúc Vân dần trở nên mơ hồ.

Lý trí của cô trong chớp mắt sụp độ, hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Sức lực của cô dần cạn kiệt, cảm nhận hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, một cảm giác đê mê khiến cô khó lòng mà dứt ra được.

Sa vào, đắm mình trụy lạc… Thôi bỏ đi, ai muốn nghĩ như thế nào cũng được.

Đỗ Nhất Minh cũng như vậy, tham lam quấn quýt lấy môi cô, cảm nhận sự ngọt ngào như rung động của mối tình đầu.

Nói ra cũng thật lỳ lạ, anh đã qua lại với con gái từ hồi cấp ba, có điều lúc ấy vẫn còn ngây ngô, chỉ nắm tay cũng có thể đỏ mặt ngại ngùng.

Nhưng mà mối tình đầu của anh cũng không có gì ấn tượng, sau này tốt nghiệp cũng đã quên gần hết.

Đào Cúc Vân khiến anh một lần nữa được cảm nhận cảm giác đẹp đẽ này, một người đàn ông sắp ba mươi tuổi đầu mà nghĩ như vậy, đúng là càng nghĩ càng thấy không thực tế, quả là kỳ lạ.

Đôi tay anh lần mò tới lưng cô khiến Đào Cúc Vân tỉnh táo trở lại.

Đột nhiên, cô giật mình, cả người mềm nhũn, không thể cử động nổi.

Đáng xấu hổ nhất chính là cô lại không cảm thấy chán ghét với nụ hôn của Đỗ Nhất Minh, hơn nữa còn không che giấu nổi ham muốn.

Một tia lý trí cuối cùng cảnh cáo cô, không thể, không thể tiếp tục nữa, nếu không thì sẽ trái ngược hoàn toàn với những lời cô vừa nói, chẳng khác nào bịt tai trộm chuông….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương