Chồng Ơi, Lại Đây Ăn Em Nè
-
Chương 3
Edit: Nặc
Beta: Yin
—–
Chăn bông mềm mại phủ trên lưng Lục Sùng Quân, anh đang ở trên người Mạnh Thư.
Ngón tay lành lạnh vén áo ngủ của cô lên, từ bụng phẳng lì đến bộ ngực căng tròn, ngay cả khi đang nằm, kích thước đó cũng không thể khinh thường, trên đỉnh là nhũ tiêm hơi nhếch lên.
Mạnh Thư lấy tay che mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ảm đạm của anh đang di chuyển trên làn da trần trụi của mình.
“Đừng… Đừng nhìn.
Nhanh lên…” Mạnh Thư thúc giục.
“Sốt ruột?” Lục Sùng Quân cười hỏi, toàn bộ hơi nóng thở ra đều phun lên nhũ tiêm cô.
Hơi thở ấm áp dần tiến đến, thời khắc bị ngậm lấy, Mạnh Thư gần như kêu lên, cảm giác lạ lẫm thổi quét toàn thân cô, từ nhũ tiêm đến trái tim.
Lục Sùng Quân ngậm nhũ tiêm trong miệng, chỉ cảm thấy cả người cô đều nhũn ra, bộ ngực cũng thật mềm, toàn thân đều thơm tho, nhất là ngực.
Một bàn tay nắm lấy nhũ hoa mềm mại, năm ngón tay bóp nhẹ, hạt đậu tròn trong lòng bàn tay ngày càng cứng giống cái anh đang ngậm.
Anh dùng đầu lưỡi cuốn lấy nó, không ngừng vẽ vòng tròn, phủ nước bọt lên toàn bộ khuôn ngực, sau đó mới hài lòng chuyển sang bên còn lại.
Mạnh Thư toàn thân bốc hỏa, giống như có hàng trăm con kiến đang bò ở trên nhưng vô cùng thoải mái, nhũ tiêm bị anh ngậm cũng thật sự thoải mái.
Cô cắn môi, cắn chặt răng để không kêu ra những tiếng ái muội, chỉ có tiếng hừ hừ từ mũi nhưng cũng có thể khiến Lục Sùng Quân biết cô đang thoải mái, cô thích nó, cô hưởng thụ nó.
Lục Sùng Quân hôn lên môi cô: “Kêu ra đi.”
Đầu lưỡi vươn, tách hàm răng công kích lưỡi cô.
Mạnh Thư tuy rằng ngày thường kỹ năng mắng người đến level max nhưng bây giờ lại không biết nên nói gì.
“Ư…” Mạnh Thư yêu kiều rên rỉ, quyến rũ đến nỗi giống như đây không phải thanh âm của chính cô mà là của mật ngọt.
Lục Sùng Quân đắc ý nhếch môi, khen ngợi: “Ngoan.”
Chăn vẫn phủ lên hai người.
Nửa trên của cô dường như không đủ để khiến anh thỏa mãn nữa, sau khi làm ướt một mảng ở trên, anh áp môi xuống bụng dưới của cô để hôn.
Mạnh Thư khó chịu ưỡn người, nhưng làm vậy lại vô tình đưa mình vào miệng anh.
Có một mùi thơm thoang thoảng dưới chiếc chăn bông.
Lục Sùng Quân cầm lưng quần cô, đột ngột kéo xuống.
Cuối cùng, cô hoàn toàn trần trụi trước mắt anh.
Cô giống như một đóa hoa chỉ anh mới có thể hái.
Lòng anh rạo rực không thôi.
Anh thích Mạnh Thư, không biết đã bao nhiêu năm.
Kể từ khi anh nhận ra mọi thứ, anh luôn có một loại cảm giác không rõ đối với Mạnh Thư.
Lúc đầu anh muốn chơi với cô, sau đó muốn gần gũi cô, rồi muốn ở bên cô, cuối cùng muốn hoàn toàn có được cô.
Là cảm giác sở hữu của một người đàn ông với một người phụ nữ.
Muốn cô hoan ái dưới thân anh, muốn cô ngọt ngào ôm lấy và nói yêu anh, muốn cô hôn lấy anh, rên rỉ bên tai anh.
Anh đã sớm biết, đối với anh, ai cũng không được mà chỉ có thể là cô.
Mật cốc của cô đã ướt đẫm, anh duỗi tay chạm vào, bàn tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp trong suốt.
Mạnh Thư biết anh đang sờ nơi đó của mình, xấu hổ đến nỗi nín thở không dám nói.
Cánh hoa bị hai ngón tay tách ra, lộ ra da thịt mềm mại bên trong, trong bóng tối, Lục Sùng Quân không thể nhìn rõ, chỉ có thể cảm nhận dưới ánh đèn mờ ảo rằng bên dưới cô đã ướt đẫm, chất lỏng trong suốt bao quanh toàn bộ hoa huy*t.
Anh cảm thấy thật may mắn vì cô mẫn cảm đến vậy.
Học từ những bộ phim trên mạng, sau khi tìm được cửa động, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng cắm vào, tiểu huyệt lập tức hút chặt lấy ngón tay anh, vách thịt bên trong không ngừng đè ép.
“Anh vào rồi?” Mạnh Thư hỏi anh.
“Ừ.” Lục Sùng Quân trả lời.
“Không có cảm giác…” không giống như tiểu thuyết trên Weibo nói rằng rất đâu, quả nhiên không đúng, một chút cảm giác đều không có, Mạnh Thư bắt đầu lo lắng về sinh hoạt hôn nhân của mình, anh nhỏ như vậy… cô không vui vẻ nổi.
Lục Sùng Quân nghe được giọng điệu thất vọng của cô liền biết cô có ý gì, anh tức đến nỗi muốn đem côn th*t của mình ra trước mặt cô, cho cô biết đây là lớn hay nhỏ, có cảm giác hay không? Anh chui ra khỏi chăn, nhắc nhở bên tai cô: “Kia chỉ là ngón tay anh thôi, nó thật sự lớn bằng tám ngón tay.”
Mạnh Thư kinh ngạc, trợn mắt nhìn anh, anh đang ở quá gần, cô xấu hổ quay đi.
Nghĩ thầm, tám ngón…cô sẽ bị cắm hỏng mất.
Anh đem ngón tay móc lên, tiểu huyệt không ngừng chảy ra mật dịch, làm ướt tay anh.
Anh cắm thêm một ngón nữa, ngón thứ ba, thứ tư và khi tiểu huyệt cô đã rộng ra một chút, anh cắn vành tai cô, không ngừng hôn môi.
“Anh muốn vào.”
“Bây giờ mới chỉ bốn ngón… Nếu thêm đến tám ngón, em chịu không nổi.” Mạnh Thư thành khẩn nhắc nhở anh.
“Anh đã cứng đến mức sắp nổ tung rồi, em xem.” Vừa nói anh vừa cọ côn th*t vào đùi cô.
“Được rồi… Em biết rồi.
Đừng cọ, cứng quá.” Mạnh Thư ngăn anh lại.
“Anh vào đây.” Lục Sùng Quân ghé vào môi cô thì thầm, sau đó cúi đầu mút lấy môi cô.
côn th*t nóng bỏng giữa hai đùi ép vào âm đế cô, Lục Sùng Quân nắm lấy nó, trượt xuống trước cửa động.
“Thả lỏng.” Lục Sùng Quân vừa dỗ dành vừa hôn cô, tay còn lại xoa ngực khiến cô chảy ra nhiều mật dịch hơn.
Quy đầu chống trước cửa động, anh dùng lực đâm vào.
“F***… A… Đau…” Mạnh Thư hét lên, cắn vào miệng Lục Sùng Quân.
“Thả lỏng, chúng ta dừng lại một chút.” Lục Sùng Quân nhíu mày, xoa mặt cô, không ngừng vuốt tóc cô.
“Đừng dùng tay đã chạm vào người phụ nữ khác mà sờ vào mặt tôi.” Mạnh Thư đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng vẫn hung dữ cảnh cáo.
“Đừng nháo.” Lục Sùng Quân mỉm cười, trên tay vẫn không ngừng động tác, cúi đầu hôn cô.
Phía dưới muốn tiến không được mà lùi cũng không xong, cả hai đều khó chịu.
Một lúc sau, khi Mạnh Thư đã thích ứng được, cô duỗi tay đẩy đẩy Lục Sùng Quân, đỏ mặt nói, “Động đi.”
Sau đó Lục Sùng Quân mới động đậy, chậm rãi đem chính mình nhét toàn bộ vào cơ thể cô.
“Ư…” Quá dài, đỉnh đến tận cùng bên trong.
Cảm giác thân thể bị dị vật lấp đầy không hề dễ chịu chút nào nhưng Mạnh Thư vẫn cau mày chịu đựng trong yên lặng.
Lục Sùng Quân nhìn khuôn mặt cô, trong lòng rung động, cơ thể hai người đã hòa thành một, chỉ nghĩ đến thôi anh đã thấy mỹ mãn.
–Truyện-đăng-trên-wattpad-wordpress–@_yinyanghouse-
Sau đó, mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát.
Lục Sùng Quân trước tiên nắm lấy eo cô, nhẹ nhàng ra vào.
Chỉ cần Mạnh Thư chau mày anh sẽ thả chậm tốc độ, mỗi phút mỗi giây đều quan tâm đến cảm giác của cô.
Sau đó, Mạnh Thư dường như cảm nhận được tư vị bên trong, khi đâm vào cô sẽ yêu kiều rên rỉ khiến Lục Sùng Quân mất khống chế, lập tức bắt lấy tay cô mà ra vào điên cuồng.
Trong căn phòng ngập tràn hương vị tình dục, tiếng rên rỉ của người phụ nữ xen lẫn tiếng thở dốc của người đàn ông, và… cuối cùng là tiếng gầm nhẹ cùng với câu nói nhẹ nhàng “Anh yêu em”.
Lục Sùng Quân trực tiếp bắn vào âm đ*o của cô khi cả người cô run rẩy, cơ thể trắng nõn xinh đẹp vì thở mà phập phồng, Lục Sùng Quân ôm cô vào lòng, côn th*t vẫn chưa rút ra.
Anh liếm vành tai cô, thổ lộ: “Anh yêu em”
Mạnh Thư chợt ngẩn ra, lần đầu tiên cao trào, cơ thể giống như không còn là của cô nữa, giữa hai chân đau nhức dữ dội.
Thấy cô im lặng, Lục Sùng Quân lại nói: “Bà xã, anh yêu em.”
Khuôn mặt Mạnh Thư bao phủ bởi tầng mồ hôi mỏng, môi bị hôn đến nỗi sưng lên, chóp mũi cũng ửng đỏ.
“Đi ra ngoài.” Mạnh Thư khàn giọng nói, quay đầu nhìn Lục Sùng Quân.
“Bên trong rất ấm áp.” Lục Sùng Quân không chịu, cúi người hôn cô lần nữa.
“Trong bụng em đều là đồ của anh.” Mạnh Thư cắn chặt môi không cho anh hôn.
“Một lát thôi… Nhé?” Lục Sùng Quân ôm cô chặt hơn.
Mạnh Thư không có cách nào khác, chỉ có thể nép vào ngực anh, không nhúc nhích.
Một lát sau, Mạnh Thư chọc chọc cánh tay anh: “Lục Sùng Quân…”
“Làm sao vậy?”
“Anh có thích em không?” Mạnh Thư rốt cuộc cũng dám hỏi, đây là lời cô luôn muốn nói ra từ khi học cao trung.
“Có.” Lục Sùng Quân trả lời.
“Em còn tưởng rằng không phải vậy.” khi anh ra nước ngoài không chút do dự.
“Vẫn luôn phải.”
——
Sau khi có kết quả thi đại học, Chu Bằng tới tìm Lục Sùng Quân:”Tớ đã hứa với Mạnh Thư cùng nhau học một trường đại học.
Cậu nói xem, cô ấy đã hứa cùng tớ học một trường, có phải đã đồng ý ở bên tớ rồi không?”
Chu Bằng xem Lục Sùng Quân là bạn tốt, cho rằng anh cũng chỉ xem Mạnh Thư là bạn tốt nên không kiềm được vui vẻ mà kể cho anh nghe.
Lục Sùng Quân lạnh mặt liếc anh ta một cái, ném hai chữ: “Nằm mơ” rồi rời đi.
Khi đó Mạnh Thư đang chiến tranh lạnh với anh vì anh đột ngột ra nước ngoài, chuyện này khiến cô rất không vui.
Khi anh rủ cô đi chơi, mặc dù Mạnh Thư tỏ ra miễn cưỡng nhưng trong lòng vô cùng hào hứng, bình tĩnh lại một lát, cô nhận thấy Lục Sùng Quân không có lỗi, mỗi người đều có quyền quyết định cuộc sống của mình, và là một người bạn tốt, cô cũng không nên can dự vào.
Ai ngờ, ngay lúc vừa gặp mặt, Lục Sùng Quân đã hỏi với vẻ mặt bình tĩnh rằng có phải cô đang muốn thông báo một chuyện lớn không.
Mạnh Thư gật đầu, điểm của cô có thể đủ để trúng tuyển mặc dù xét sâu thì không phải xuất sắc.
“Không được.” Lục Sùng Quân cau mày phản đối, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Tại sao?” Mạnh Thư cảm thấy không thể hiểu nổi anh.
“Điểm của cậu, không thể trúng tuyển.”
“Có ai như cậu sao? Liên quan gì đến cậu, tớ sẽ vẫn đăng ký.” Mạnh Thư cảm thấy anh đang chà đạp thành tích của cô, anh khinh thường điểm số của cô.
“Đừng đăng ký, làm ơn.”
“Cậu sắp ra nước ngoài, quản tớ học trường nào làm gì? Dù sao bốn năm tới cũng không gặp.” Mạnh Thư nhún vai.
Cuối cùng, cả hai người cứ thế chia xa trong sự đổ nát.
Thời điểm Lục Sùng Quân ngồi trên máy bay, lần đầu tiên anh thầm nguyền rủa, nguyền rủa Mạnh Thư cùng Chu Bằng không thể hạnh phúc bên nhau.
Sau khi Mạnh Thư biết anh đi mà không nói một lời nào, cô tàn độc mắng anh ba ngày, càng mắng càng hăng.
Cuối cùng, vì sao gặp lại rồi cô lại không thể mắng trong khi trong cuốn nhật ký cô viết, mỗi trang đều là Lục Sùng Quân đáng chết.
Cô đã trúng tuyển đại học.
Nhận được tin, phản ứng đầu tiên chính là muốn báo cho Lục Sùng Quân, cô gửi e-mail cho anh khi biết rằng anh học ở nước ngoài vẫn sử dụng e-mail.
Thời khắc Lục Sùng Quân nhìn thấy thư thông báo trúng tuyển của cô, anh tức giận đến mức muốn đập vỡ máy tính vì cho rằng Mạnh Thư và Chu Bằng đã ở bên nhau.
Anh chỉ trả lời một câu, không nóng không lạnh: “Congratulations.”
Mạnh Thư nhận được câu trả lời, đã đánh một bài văn thật dài gửi lại, tám mươi phần trăm trong đó là mắng anh.
Cuối cùng không gửi đi, cô đã trực tiếp đưa Lục Sùng Quân vào danh sách đen..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook