Con vẫn khoẻ chứ,Phương Nhi?-Người ba về mặt lí thuyết đang đứng trước mặt cô

-Cảm ơn ông Huỳnh Tuấn Minh đã quan tâm.Tôi vẫn rất khoẻ.-Cô đáp.

-Đã tám năm rồi con vẫn không tha thứ cho ba.-Ông Huỳnh cười,nụ cười đầy đau khổ.Bao nhiêu năm trên thương trường, không biết ông đã thắng bao nhiêu lần cũng như thất bại bao nhiêu lần.Nhưng điều thất bại nhất của ông chính là đứa con gái này mãi mãi vẫn không chịu gọi một tiếng ba. Dù cho ông có cố gắng như thế nào.

-Không phải là tôi không muốn mà là không thể.Nếu ngày đó ông không đi thì mẹ tôi…mẹ tôi nhất định….-Cô thật sự không muốn nhớ đến cái quá khứ đen tối ấy nữa.Cũng may vừa lúc đó Tử Khanh đến, giúp cô thoát khỏi việc nhớ lại kỉ niệm đau buồn.

-Chào bác!-Anh cất tiếng chào.

-Chào cháu Tử Khanh!-Ông nở nụ cười hiền hậu với anh.

-Bác biết cháu?-Tử Khanh hơi ngạc nhiên.

-Tất nhiên! Dù gì bác cũng là ba con bé nên biết mặt con rễ cũng là điều hiển nhiên thôi mà.-Ông nói,thật ra mọi chuyện về cô ông điều biết,thậm chí còn rất rõ

-Bác!

-Được rồi.Hi vọng cháu sẽ chăm sóc tốt cho con bé.

-Vâng!-Anh trả lời.

-Tốt rồi!-Ông nói rồi đi về phía đám đông,chỉ cần con bé hạnh phúc thì có gọi ba hay không cũng không quan trọng.

-Tử Khanh! Em muốn về.-Phương Nhi nói,quả thực ngay bây giờ cô chỉ muốn đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.

-Được rồi!Chúng ta về thôi!-Tử Khanh nói rồi cả hai cùng rời khỏi trường.Rời khỏi cái nơi muốn gợi lại cho cô những kí ức đau buồn trong quá khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương