Lục Gia Ninh được Thẩm Yến Quân nhặt được ngay trước cổng nhà.

Hôm đó, hắn chuẩn bị đến trường học, vừa mở cổng đã thấy một đứa nhỏ ngồi co ro dưới bậc cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, đứa nhỏ kia vội vàng đứng lên, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Yến Quân nhìn y một lúc mới phát hiện y đang ôm một bọc quần áo trong ngực.
Thẩm Yến Quân đi tới hỏi y tại sao lại ngồi ở đây, người nhà đâu?
Đứa nhỏ rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, thò tay vào bọc quần áo lấy một phong thư đưa cho hắn.
Thẩm Yến Quân do dự một chút vẫn nhận lấy, hỏi y: “Cho ta?”
Đứa nhỏ rụt rè gật gật đầu, lại cúi thấp đầu xuống, hai cánh tay gầy ôm bọc quần áo, căng thẳng siết chặt.
Thẩm Yến Quân đọc thư mới hiểu, đứa nhỏ này tên Lục Gia Ninh, là người câm, chẳng trách khi nãy y không nói một lời.

Y bị người trong nhà nhỏ rơi, thực ra không hẳn là bỏ rơi, cả nhà y chạy nạn đến đây, trong nhà không còn một đồng, không nuôi nổi con.

Cha mẹ y thăm dò rất lâu mới biết Thẩm gia là nhà giàu nhất nhì nơi đây, người trong nhà này cũng rất lương thiện, thường giúp đỡ người nghèo.

Họ hi vọng Thẩm gia có thể thu nhận đứa nhỏ này, cho y làm người hầu trong phủ, chỉ cần y có thể ăn no, có thể sống tiếp là được.
Thẩm Yến Quân cầm lá thư suy nghĩ một chút, nhắc y đứng ngoài cửa đợi hắn rồi chạy vào nhà tìm cha mẹ.
Lục Gia Ninh ngoan ngoãn đứng chờ, một lát sau Thẩm phụ và Thẩm Yến Quân ra ngoài, ngồi xổm trước mặt y xác nhận lại tình huống của y rồi đưa y vào phủ.

Y nhỏ hơn Thẩm Yến Quân ba tuổi, Thẩm phụ cho y làm thư đồng của hắn, không cần làm việc nặng nhọc gì cả.
Từ đó Thẩm Yến Quân có thêm một cái đuôi nhỏ phía sau.
Lục Gia Ninh vốn không cao, y chỉ cao đến vai Thẩm Yến Quân nhưng lại nhất định đòi cõng hòm sách cho hắn.


Thực ra Thẩm Yến Quân còn một người hầu nữa, hòm sách này làm bằng gỗ, bên trong có vài quyển sách khá dày, Lục Gia Ninh vừa đeo lên vai suýt nữa ngã ngửa về phía sau.

Thẩm Yến Quân cười thành tiếng, sai người hầu kia ôm hòm sách, nhưng Lục Gia Ninh lại cố chấp cầm hòm sách đỏ mắt nhìn hắn.
Lão gia cho y làm thư đồng của Thấm Yến Quân, đây là việc phải làm.

Y luôn nghĩ rằng nếu y không làm gì sẽ bị đuổi ra ngoài.
Thẩm Yến Quân không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc y cõng hòm sách, lật đật chạy theo hắn.

Mỗi lần hắn quay đầu lại sẽ thấy một gương mặt non nớt tươi cười, cánh tay nhỏ trắng nõn ra hiệu hỏi hắn:【Thiếu gia, làm sao vậy?】
Lục Gia Ninh thích gọi Thẩm Yến Quân là thiếu gia, mỗi lần hỏi hoặc trả lời đều phải thêm một từ ‘thiếu gia’ phía trước, như vậy y mới có thể thoải mái nói chuyện.

Thẩm Yến Quân từng nhắc y không cần gọi như thế nhưng y không chịu, cuối cùng Thẩm Yến Quân đành mặc kệ y.
Thẩm Yến Quân sai một nha hoàn thêu cho hắn túi vải đựng sách, sau này Lục Gia Ninh dùng nó sẽ không bị nặng nữa, bước chân chạy sau hắn cũng nhanh nhẹn hơn, cười khanh khách đuổi theo Thẩm Yến Quân, ngoan ngoãn làm một bé thư đồng của hắn.

Bộ dáng đáng yêu này khiến Thẩm Yến Quân vô thức vui vẻ, thế nên dù bị bạn học nói xấu sau lưng vì có cái đuôi theo sau, hắn không thèm để ý.

Trong trường, hắn là người duy nhất dùng cặp vải, hắn chăm ngoan học giỏi, người khác thua kém hắn tự thấy xấu hổ, không dám nói linh tinh nữa.
Lục Gia Ninh được ngồi cùng Thẩm Yến Quân, nhưng y không có chút xíu hứng thú gì với mấy chữ “chi, hồ, giả, dã”, y thích ngồi xổm bên cạnh Thẩm Yến Quân, nhìn hắn học.

Không biết tiên sinh có phép thuật gì mà mỗi lần nghe giảng y lại buồn ngủ, Thẩm Yến Quân cười cười nhìn đứa nhỏ bên cạnh càng lúc càng cúi thấp đầu.

Hết giờ học, hắn không nhịn được bóp bóp má y, Lục Gia Ninh mơ màng mở mắt, hơi tỉnh lại mới xấu hổ vội vàng đứng lên, nhưng mà y vẫn chưa tỉnh ngủ, gấp gáp đứng dậy nên chóng mặt ngã sấp vào lòng thiếu gia nhà y.

Lần này Lục Gia Ninh càng xấu hổ, thầm hứa sau này không được ngủ gật trong giờ học nữa.


Y thực sự kiên trì được mấy ngày, mấy ngày sau lại không chịu nổi cơn buồn ngủ mà gật gù theo bản năng.
Thẩm Yến Quân phát hiện một bí mật nhỏ: Lục Gia Ninh cực kì thích ăn các loại điểm tâm nhỏ.

Mỗi lần ăn điểm tâm y sẽ cẩn thận dùng bàn tay nhỏ nâng niu nó, duỗi đầu lưỡi hồng hồng nhấm nháp từng tí một, trên mặt không giấu nổi niềm vui sướng.

Thẩm Yến Quân thấy thú vị, sai nhà bếp làm nhiều điểm tâm cho y ăn.

Lục Gia Ninh ban đầu không quen, xấu hổ từ chối, y bị hắn đút cho mấy lần thì quen, tron trong lòng thầm nghĩ thiếu gia đối xử với y quá tốt, sau này y nhất định phải hầu hạ thiếu gia thật tốt.

Y không biết thực ra thiếu gia nhìn y vui vẻ cũng sẽ vui vẻ theo, y càng không biết sau này y ‘hầu hạ’ thiếu gia rất rất tốt, đặc biệt là trên giường.

Tất nhiên, đó là chuyện của sau này.
Đứa nhỏ lớn rất nhanh, hai người cùng nhau trưởng thành, dường như chỉ chớp mắt một cái đã qua bao nhiêu năm.

Lục Gia Ninh nhìn Thẩm Yến Quân mặc một thân y phục màu xanh lam, trên gương mặt mang theo ý cười thanh nhã, vẻ non nớt trẻ con đã mất đi, chỉ còn lại vẻ trầm ổn trưởng thành.
Phát hiện Lục Gia Ninh đang ngắm mình, Thẩm Yến Quân quay đầu lại nhìn y, cười một cái.

Tim Lục Gia Ninh hẫng một nhịp, y chột dạ cúi đầu không dám nhìn Thẩm Yến Quân nữa, hai tai biến thành màu hồng hồng.
Lục Gia Ninh có một bí mật nhỏ, không biết từ lúc nào y đã cất thiếu gia vào tim mình, nhưng y sợ bị Thẩm Yến Quân phát hiện, y chỉ là thư đồng nhỏ bé, không dám ôm vọng tưởng trèo cao tới thiếu gia.
Lục Gia Ninh vẫn hầu hạ Thẩm Yến Quân như bình thường.

Thẩm Yến Quân sẽ luyện chữ hoặc vẽ tranh, y ở bên cạnh mài mực cho hắn.


Chuyện khác y làm chẳng đâu vào đâu nhưng riêng mài mực thì y rất giỏi.

Y cực kỳ vui, bởi vì thiếu gia thích mực do y mài, nhưng y không biết rằng thiếu gia nào có thích mực, thiếu gia chỉ thích y.
Trong thư phòng chỉ có hai người, bình thường sẽ có thêm nha hoàn hầu hạ bưng trà rót nước, nhưng Thẩm Yến Quân nói muốn yên tĩnh nên chỉ để lại Lục Gia Ninh hầu hạ.

Y không nghĩ nhiều, thầm vui vẻ vì chỉ còn mình và thiếu gia trong phòng.

Mặc dù thiếu gia không nói lời nào, y cũng chỉ đứng một bên lẳng lặng ngắm nhìn hắn, y đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Gần đây thiếu gia hơi hơi không giống bình thường, ví dụ như bây giờ, thiếu gia đột nhiên nói muốn dạy y viết chữ.

Thực ra y biết viết, làm thư đồng của thiếu gia lâu như thế y cũng học được cách viết chữ, chỉ là y viết không đẹp thôi.

Một thư đồng bình thường không có cơ hội được luyện chữ, vả lại cũng không dùng đến những thứ này.
Nhưng mà mấy ngày nay thiếu gia đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn dạy y viết chữ, thế cũng coi như bình thường đi.

Nhưng nào có ai dạy viết chữ mà phải cho người ta ngồi lên đùi mình chứ!!
Đúng.

Bây giờ y đang ngồi trên đùi thiếu gia nhà y, tay trái của thiếu gia đặt lên bàn, tay phải đang nắm tay y dạy viết, ôm y vào trong ngực.
Y còn nhớ trước đó vài ngày, lần đầu tiên thiếu gia dạy y viết, y mài mực xong thì rót nước cho thiếu gia, đang định đứng phía sau thì đột nhiên thiếu gia nắm lấy tay y, dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng hỏi y có biết viết tên mình không.

Y ngạc nhiên, không biết tại sao thiếu gia lại hỏi y như thế, nhưng vẫn thật thà gật đầu.

Y biết viết, nhưng mà chữ y hơi xấu.
Sau đó y bị thiếu gia kéo mạnh về trước, chờ y phản ứng lại mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi thiếu gia.

Y vội vàng muốn đứng dậy, như vậy còn ra thể thống gì nữa, nhưng sức lực của y quá nhỏ, thiếu gia đè một chút đã khiến y không thể nhúc nhích, một tay ôm hông y khiến hai người càng dán vào nhau.

Lúc thiếu gia nói chuyện còn phả hơi nóng lên tai y, tim y đập rất nhanh, y hơi sợ, sợ thiếu gia sẽ nghe thấy tiếng tim đập mà phát hiện bí mật của y.


Y lo lắng đỏ mặt, nhưng thiếu gia lại tỏ vẻ không để ý gì cả, vẫn dịu dàng nói với y: “Viết cho ta nhìn một chút.”
Không biết có phải cố ý hay không, lúc thiếu gia nói chuyện khẽ cọ môi lên tai y, nhưng y không để ý đến chuyện này, y đang rất căng thẳng, chỉ muốn mau chóng trốn khỏi thiếu gia thôi.
Thấy Lục Gia Ninh chậm chạp không chịu viết, Thẩm Yến Quân lại mở miệng: “Đừng lo, viết không đẹp ta sẽ dạy em.”
Đâu phải y đang sợ chuyện này, y quay người ra hiệu:【Thiếu gia, người cho em đứng lên đã.】’Ngồi như vậy không thích hợp’, y thầm nghĩ.
Thiếu gia nhà y hình như thấy tư thế này không có bất cứ vấn đề gì, trả lời y: “Không sao, ngồi viết đi.”
Ngồi viết thì được, nhưng ngồi trên đùi thiếu gia thì không được! Lục Gia Ninh thầm phản đối nhưng lại không biết phải nói thế nào mới được, y đang do dự lại nghe thấy thiếu gia nói: “Viết đi, ta sẽ không cười em, viết không đẹp ta sẽ dạy em.”
Lục Gia Ninh không còn cách nào khác, nếu y không viết e là thiếu gia sẽ không cho y đứng dậy, chắc chắn! Y khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí nắm bút, cầm tờ giấy mà Thẩm Yến Quân đang viết dở đặt ngay ngắn, cẩn thận viết tên của mình xuống.

Y chưa từng luyện viết, chữ không thể coi là dễ nhìn, chỉ có thể tạm coi là không viết sai thôi.
Thiếu gia cầm tờ giấy lên nhìn một chút, gật đầu: “Không tệ, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ dạy em luyện chữ.”
Y muốn xua tay từ chối, một thư đồng như y không cần luyện chữ, dù sao cũng không có tác dụng gì.

Đột nhiên thiếu gia buông y ra, Lục Gia Ninh như được ân xá đứng phắt dậy, quên cả từ chối.

Thế nên hôm nay y mới viết chữ trong tình trạng này.
Lục Gia Ninh ngồi gọn trong ngực Thẩm Yến Quân, mấy ngày trước thiếu gia dạy y viết tên mình, tay hắn nắm lấy tay y viết từng nét một.

Tư thế gần gũi này khiến y ngại ngùng, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác lúc này rất kì diệu, sâu trong lòng y thích muốn chết.

Mấy ngày luyện chữ đã có hiệu quả, bây giờ y viết tên mình đẹp hơn trước nhiều lắm, nét dày nét mỏng cũng giống với phong cách của Thẩm Yến Quân, điều này khiến y không nhịn được vui vẻ.
Thấy người trong ngực không tập trung, Thẩm Yến Quân cầm bút lông gõ nhẹ lên đầy y trừng phạt.

Lục Gia Ninh lấy lại tinh thần, nghĩ đến suy nghĩ vừa nãy của mình lại xấu hổ, Thẩm Yến Quân không để ý: “Hôm nay dạy em viết tên của ta, được không?”
Lục Gia Ninh vui mừng quay đầu nhìn hắn, lại chột dạ nhanh chóng quay đầu lại, y sợ Thẩm Yến Quân đổi ý, gật đầu như gà mổ thóc.

Lục Gia Ninh hình như nghe thấy tiếng cười của Thẩm Yến Quân, sau đó tay y bị nắm chặt, người phía sau chậm rãi viết ba chữ ‘Thẩm Yến Quân’..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương