Chồng Nhỏ Nuôi Từ Bé (Lão Công Nuôi Từ Bé)
-
Chương 7
Tam tiểu thư cứ sống một cuộc đời khoái lạc bên cạnh các thị thiếp của mình đến quên trời quên đất, theo như lời nhị tỷ nói rằng thì từ khi bọn Lý Khải được đem về,khu của tam tiểu thư đã trở thành một nơi ô uế khắp nơi, tam tiểu thư ngoài việc chạy rong xung quanh phá làng phá xóm thì việc còn lại là hoang dâm vô độ với thị thiếp, chả còn thiết học bài hoặc làm bài tập hè của trường nữa.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày tháng sung sướng kia chẳng kéo dài được bao lâu thì đã đến lúc phải đến trường học, tam tiểu thư nhìn quyển lịch treo trên tường than khóc, cô không có thương thầy nhớ bạn, chưa muốn gặp mặt mọi người đâu a...
Trước ngày tam tiểu thư đi học, lão cho hào phóng mở đại tiệc gia đình, đầu bếp năm sao được thỉnh về để đầu độc dạ dày tam tiểu thư, vì tam tiểu thư mà no là sẽ ngủ, mà ngủ thì cả nhà được yên bình...
Chuyện tam tiểu thư đi học như đại hỷ vậy, lão cha mời hết bạn bè cô chút dì bác gì đó tụ họp để thông báo con gái của mình đã được tống đến trường rồi, không khí đã trong lành, mọi thứ đã được thanh trừ nên tất cả không cần nơm nớp lo sợ nữa.
Cũng trong ngày hôm đó, lão cha thông báo cho các thị thiếp của tam tiểu thư biết rằng đã chuẩn bị hồ sơ cho bọn họ được đến trường cả rồi, lúc nghe được tin hỷ này cả bọn đều vui vẻ đến không đứa nào ngủ ngon được, cô nhi viện dù có cho họ đi học nhưng chỉ là những trường bình thường với hệ thống giáo dục xuống cấp trầm trọng, học sinh lưa thưa và lẻ tẻ vài trăm người, thầy cô đều là những người đã già cả, chỉ có thể dạy họ những kiến thức cơ bản.
Có lẽ như đứa nào sinh ra trong một môi trường nghèo khó đều có tinh thần hăng hái dành cho con đường học tập, mong cho sau này đổi đời, lũ nhóc trước mắt cũng vậy.
Tam tiểu thư buồn chán ngồi trên ghế salon, chăm chú giương cẩu nhãn nhìn tất cả đang hăng hái chuẩn bị tập vở và đồ dùng học tập cho ngày mai. Chà, tam tiểu thư nuốt vội những giọt nước mắt đang muốn trào ra, cô còn chưa muốn đi học đâu a... đi học là đồng nghĩa với việc phải dừng ngay hành động đăng đồ tử ngày thường lại, nhưng tam tiểu thư không muốn nha...
Lão sư giao bài tập về nhà, cô còn chưa làm đâu...
Theo như hồ sơ lão cha để lại thì tam tiểu thư sẽ học chung lớp với Hàn Phú, Á Khôi. Lý Nghi học chung với Lý Khải còn Kiến Hy thì học riêng, vì trong cả bọn thì Kiến Hy là lớn tuổi nhất mặc dù đầu óc thì chỉ như đứa bé năm tuổi...
“Kiến Hy, anh đã bỏ tập viết đủ chưa?”-Hàn Phú như bà mẹ bỉm sữa, luôn miệng cằn nhằn với mọi người, một tay cậu giúp Kiến Hy và Á Khôi soạn tập đầy đủ và chuẩn bị quần áo cho ngày mai, tam tiểu thư chả việc gì động tay động chân, tam tiểu thư đau lòng, mình như người tàn phế vậy...
“Rồi a, nhưng tại sao anh không được học với tiểu Dĩnh...”- Kiến Hy xụ mặt xuống, mếu máo ôm tam tiểu thư, chặt đến nổi tam tiểu thư ná thở muốn hấp hối, miệng thì ặc ặc mấy tiếng như gà bị chọc tiết.
“Chịu thôi, ai bảo anh lớn quá làm chi.”-Lý Nghi nãy giờ vẫn chưa buông cây bút chì và tờ giấy khổ lớn của mình xuống, thằng nhóc này từ sáng tới giờ vẫn ôm khư khư bộ mỹ thuật của mình, lúc nghe tin trong trường có câu lạc bộ Mỹ thuật, Lý Nghi cười đến không khép miệng được, lần đầu tiên đặc xá bố thí một nụ cười cho tam tiểu thư.
“Lý Khải... soạn tập dùm em với...”- Tam tiểu thư chân đá đá con gấu trên sàn, đồ bị thịt vô dụng kia hệt như cô... chỉ biết nằm đó lười biếng thôi...Đến soạn tập tam tiểu thư cũng không muốn động tay động chân.
Lý Khải mỉm cười, lầm bầm: “Chịu thua với em.“. Rồi bước nhanh đến bàn học của tam tiểu thư, liếc sơ qua thời khóa biểu ngày mai rồi bỏ vội vài quyển sách và tập vào, còn không quên chuẩn bị bút viết và đồng phục để trên bàn ngay ngắn cho tam tiểu thư. Dù ở Ái gia người hầu kẻ hạ không thiếu thứ gì nhưng Liễu Khuê từ khi cả ba đứa nhóc còn nhỏ đã uống nắn cho bọn chúng tính tự lập, tự chuẩn bị tập vở, tự thay đồ, tự ăn cơm bla bla bla.
Y hệt xã hội phong kiến....
Nếu nói trong nhà này ai lớn nhất, đầu tiên có thể kể đến ông nội a, rồi đến lão mẹ, tới là lão cha, sau đó là nhị tỷ và rồi đến cục bông (con chó của tam tiểu thư), tam tiểu thư và đại thiếu gia là hai sinh linh nhỏ bé vô tội bị nhồi nhét tận cùng của xã hội, bị áp bức bóc lột đến không thể nào ngẩn đầu lên nổi.
Tam tiểu thư cứ lười biếng ôm gấu bông nhìn mọi người hối hả, bỗng nhiên lên tiếng: “À mà tên Gia Phong cũng học chung đấy.”
Lời này của cô khiến cả phòng rơi vào trạng thái im lặng hoàn toàn.
“Sao thế? Bộ có gian tình với nhau à.”
Lý Nghi: “Thay vì cứ ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ thì cậu nên làm việc gì đó có ích cho xã hội này xem.”
Tam tiểu thư ôm tim ngã quỵ: “Lý Khải, em đau quá.”
Miệng thì nói Lý Khải nhưng chân thì lết đến ôm lấy Hàn Phú thở ổn hển như cục bông: “Tim ta đau quá Hàn nhi.”
Hàn Phú khinh bỉ liếc xéo tam tiểu thư, ôi chao mi thanh mục tú kia tô họa cho nhan sắc mĩ miều của mỹ nhân a, mỹ nhân thanh cao băng lạnh kia, chỉ một cái liếc mắt của nàng đủ làm tam tiểu thư đau đến chết đi sống lại.
Hàn Phú bảo: “Nếu cậu rãnh đến thế thì giúp Lý Khải chuẩn bị đi.”
Tam tiểu thư sa sầm mặt.
“Em không thương Lý Khải sao?”- Kiến Hy bày ra bộ dáng đáng yêu vô tội, tam tiểu thư đau lòng, thằng nhóc này không đi làm Ảnh đế thì đúng là uổng mà.
“Em thương em hơn..”-Tam tiểu thư tỏ ra thật thà, không hề nể mặt mà đáng thương hề hề nói.
Ai ngờ Lý Khải đang lúi húi ghi tên lên sách liền dừng lại, chậm chạp quay mặt lại, nụ cười cứng ngay khóe môi và đôi mắt tang thương nhìn tam tiểu thư.
Nhìn một phút, tim đau như cắt.
Nhìn hai phút, oán hận ngập tràn.
Nhìn ba phút, tâm can chết lặng.
Tam tiểu thư khóc không ra nước mắt, tại sao nhà này ai cũng thích dùng dáng vẻ đó mà lợi dụng tam tiểu thư lá ngọc càng vàng a? Phải biết rằng trong nhà tam tiểu thư là kẻ dễ mềm lòng nhất.
Tam tiểu thư đúng là trái hồng mềm mặc cho người ta nhào nặn mà...
Uốn uốn cái mông công, tam tiểu thư chậm chạp lê thân già đến cạnh bàn, chậm chạp nhận lấy tập vở, chậm chạp gò tiếng nét chữ lên trang giấy.
Nhìn dáng vẻ bò lăn ra bàn của vị tiểu thư vô liêm sỉ nào đó, Lý Khải thở dài, phải lấy hết tập vở vương vãi trên bàn xuống để tam tiểu thư có không gian mà viết chữ, cô bé này tại sao lần nào cũng làm người khác lo lắng vậy chứ, không biết ý tứ gì cả.
“Hàn Phú! Lý Nghi!”- Tam tiểu thư mắt vẫn nhìn con chữ, tay vẫn viết không ngừng nhưng miệng thì lải nhải điếc tai gai óc người khác-”Các cậu đã hứa sẽ không làm gia buồn...”
Rồi bỉ ổi ôm tim, hức hức vài tiếng cho có lệ.
Mặt Lý Nghi đen như đít nồi, đùa? Cậu nói lúc nào cơ, sao cậu chả nhớ gì cả.
Cục bông từ bên ngoài chạy xồng xộc vào, thở hổn hển rướn người trèo lên mình Á Khôi đang nằm đọc sách một bên, liếm láp điên cuồng lên mặt cậu nhóc, Á Khôi vui vẻ cười lên hắc hắc, khờ khạo ôm lấy cục bông vò vò.
Tam tiểu thư nhìn cục bông, cay đắng, cục bông mày lui ra, để tam tiểu thư ta đây liếm cho.
“Tiểu Dĩnh, tiểu Dĩnh!”- Kiến Hy đứng một bên chờ đợi kêu.
Kêu gì mà kêu thảm thế, tam tiểu thư đây còn mạnh khỏe như rồng a.
“Anh tới đây lâu rồi còn chưa biết về nhà mình, em kể anh nghe được không?”- Kiến Hy le lưỡi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Tam tiểu thư phiền não, tam tiểu thư suy nghĩ, cao thâm quá là cao thâm, đây là chuyện từ thời xưa xửa xừa xưa nào rồi mà bây giờ còn bắt tam tiểu thư nghẹn ói ra, quả thật là hành hạ.
“Nhưng em chưa viết xong...”- Phía sau có tiếng nện của tập vở xuống nền nhà, Hàn Phú hừ một tiếng hăm dọa, trước sau trầm mặc không thèm nói một lời làm tam tiểu thư òa khóc nức nở-”Em sẽ nói mà!”
Nếu Ảnh đế là Tống Gia Phong thì Ảnh hậu chắc chắn là tam tiểu thư, nói khóc là liền khóc, tê tâm liệt phế, hoa lê đẫm mưa không thấy điểm dừng, Lý Khải đau lòng vỗ về tam tiểu thư, Kiến Hy cũng bị dọa sợ mà run lẩy bẩy, Á Khôi đang bị cục bông “cưỡng hiếp” cũng sợ quá mà lật đà lật đật xông tới, rưng rưng nhìn tam tiểu thư, Lý Nghi phiền quá, tức giận kéo xe lăn lại gần xem tình hình, cái nhà này thật kỳ cục, yên phận chưa được bao lâu là lại cãi nhau.
Duy chỉ có Hàn Phú thủy chung vẫn ngồi thừ ra đó, chắc là thấy tam tiểu thư khóc đến quên trời quên đất nên cũng đỏ cả mắt mà cúi đầu, đây là lần đầu cậu thấy có người khóc vì mình, mà lại là con gái a. Mẹ từng nói nếu con trai mà làm con gái khóc là một kẻ cặn bã, Hàn Phú không muốn, vì đã hứa với cha là làm một nam tử hán đại trượng phu.
“Hàn Phú, mau xin lỗi tiểu Dĩnh đi! Em dọa em ấy sợ rồi.”- Lý Khải đau lòng ôm lấy tam tiểu thư, bất lực thở dài nói với Hàn Phú, tên đầu gỗ đang tự dằn vặt bên kia.
Hàn Phú dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, thấy con gái khóc cũng thấy hổ thẹn, huống hồ có lẽ là mình đã có phần hơi quá đáng nên cũng lững thững mà lại gần đấy. Đỏ mặt ấp a ấp úng bảo.
“Xin.. Xin lỗi.. cậu đừng khóc nữa... tôi sẽ giúp cậu viết nhãn mà, cậu hãy kể chuyện cho Kiến Hy đi...”
Rồi không đợi tam tiểu thư lên tiếng, Hàn Phú đã giành lấy cây bút mà loẹt xoẹt ghi trên tập vở.
Tam tiểu thư lúc này không thể giả vờ được nữa, bởi vì chính cô cũng đang đau lòng thay cho đứa nhóc trước mắt, chắc là mình đùa có phần hơi quá đáng rồi.
Cổ nhân đã dạy, đã làm phước thì làm phước cho trót, đã diễn thì diễn cho tới. Vì thế tam tiểu thư giả vờ hức hức vài tiếng rồi liền khôi phục bộ dáng bỉ ổi vô liêm sỉ bình thường mà nói.
“Vậy thì mọi người buông hết việc ra đi, ngồi xuống nghe em kể này.”
Dù sao tất cả chỉ còn là trẻ con, rất thích nghe truyện xưa, dù cho là Lý Nghi hay Hàn Phú, hoặc là Lý Khải đều là tâm tình sắt đá cũng không khống chế được tò mò mà im lặng lắng nghe.
Tam tiểu thư nhìn lũ nhóc trước mắt, có chút cảm giác hãnh diện mà kể.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày tháng sung sướng kia chẳng kéo dài được bao lâu thì đã đến lúc phải đến trường học, tam tiểu thư nhìn quyển lịch treo trên tường than khóc, cô không có thương thầy nhớ bạn, chưa muốn gặp mặt mọi người đâu a...
Trước ngày tam tiểu thư đi học, lão cho hào phóng mở đại tiệc gia đình, đầu bếp năm sao được thỉnh về để đầu độc dạ dày tam tiểu thư, vì tam tiểu thư mà no là sẽ ngủ, mà ngủ thì cả nhà được yên bình...
Chuyện tam tiểu thư đi học như đại hỷ vậy, lão cha mời hết bạn bè cô chút dì bác gì đó tụ họp để thông báo con gái của mình đã được tống đến trường rồi, không khí đã trong lành, mọi thứ đã được thanh trừ nên tất cả không cần nơm nớp lo sợ nữa.
Cũng trong ngày hôm đó, lão cha thông báo cho các thị thiếp của tam tiểu thư biết rằng đã chuẩn bị hồ sơ cho bọn họ được đến trường cả rồi, lúc nghe được tin hỷ này cả bọn đều vui vẻ đến không đứa nào ngủ ngon được, cô nhi viện dù có cho họ đi học nhưng chỉ là những trường bình thường với hệ thống giáo dục xuống cấp trầm trọng, học sinh lưa thưa và lẻ tẻ vài trăm người, thầy cô đều là những người đã già cả, chỉ có thể dạy họ những kiến thức cơ bản.
Có lẽ như đứa nào sinh ra trong một môi trường nghèo khó đều có tinh thần hăng hái dành cho con đường học tập, mong cho sau này đổi đời, lũ nhóc trước mắt cũng vậy.
Tam tiểu thư buồn chán ngồi trên ghế salon, chăm chú giương cẩu nhãn nhìn tất cả đang hăng hái chuẩn bị tập vở và đồ dùng học tập cho ngày mai. Chà, tam tiểu thư nuốt vội những giọt nước mắt đang muốn trào ra, cô còn chưa muốn đi học đâu a... đi học là đồng nghĩa với việc phải dừng ngay hành động đăng đồ tử ngày thường lại, nhưng tam tiểu thư không muốn nha...
Lão sư giao bài tập về nhà, cô còn chưa làm đâu...
Theo như hồ sơ lão cha để lại thì tam tiểu thư sẽ học chung lớp với Hàn Phú, Á Khôi. Lý Nghi học chung với Lý Khải còn Kiến Hy thì học riêng, vì trong cả bọn thì Kiến Hy là lớn tuổi nhất mặc dù đầu óc thì chỉ như đứa bé năm tuổi...
“Kiến Hy, anh đã bỏ tập viết đủ chưa?”-Hàn Phú như bà mẹ bỉm sữa, luôn miệng cằn nhằn với mọi người, một tay cậu giúp Kiến Hy và Á Khôi soạn tập đầy đủ và chuẩn bị quần áo cho ngày mai, tam tiểu thư chả việc gì động tay động chân, tam tiểu thư đau lòng, mình như người tàn phế vậy...
“Rồi a, nhưng tại sao anh không được học với tiểu Dĩnh...”- Kiến Hy xụ mặt xuống, mếu máo ôm tam tiểu thư, chặt đến nổi tam tiểu thư ná thở muốn hấp hối, miệng thì ặc ặc mấy tiếng như gà bị chọc tiết.
“Chịu thôi, ai bảo anh lớn quá làm chi.”-Lý Nghi nãy giờ vẫn chưa buông cây bút chì và tờ giấy khổ lớn của mình xuống, thằng nhóc này từ sáng tới giờ vẫn ôm khư khư bộ mỹ thuật của mình, lúc nghe tin trong trường có câu lạc bộ Mỹ thuật, Lý Nghi cười đến không khép miệng được, lần đầu tiên đặc xá bố thí một nụ cười cho tam tiểu thư.
“Lý Khải... soạn tập dùm em với...”- Tam tiểu thư chân đá đá con gấu trên sàn, đồ bị thịt vô dụng kia hệt như cô... chỉ biết nằm đó lười biếng thôi...Đến soạn tập tam tiểu thư cũng không muốn động tay động chân.
Lý Khải mỉm cười, lầm bầm: “Chịu thua với em.“. Rồi bước nhanh đến bàn học của tam tiểu thư, liếc sơ qua thời khóa biểu ngày mai rồi bỏ vội vài quyển sách và tập vào, còn không quên chuẩn bị bút viết và đồng phục để trên bàn ngay ngắn cho tam tiểu thư. Dù ở Ái gia người hầu kẻ hạ không thiếu thứ gì nhưng Liễu Khuê từ khi cả ba đứa nhóc còn nhỏ đã uống nắn cho bọn chúng tính tự lập, tự chuẩn bị tập vở, tự thay đồ, tự ăn cơm bla bla bla.
Y hệt xã hội phong kiến....
Nếu nói trong nhà này ai lớn nhất, đầu tiên có thể kể đến ông nội a, rồi đến lão mẹ, tới là lão cha, sau đó là nhị tỷ và rồi đến cục bông (con chó của tam tiểu thư), tam tiểu thư và đại thiếu gia là hai sinh linh nhỏ bé vô tội bị nhồi nhét tận cùng của xã hội, bị áp bức bóc lột đến không thể nào ngẩn đầu lên nổi.
Tam tiểu thư cứ lười biếng ôm gấu bông nhìn mọi người hối hả, bỗng nhiên lên tiếng: “À mà tên Gia Phong cũng học chung đấy.”
Lời này của cô khiến cả phòng rơi vào trạng thái im lặng hoàn toàn.
“Sao thế? Bộ có gian tình với nhau à.”
Lý Nghi: “Thay vì cứ ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ thì cậu nên làm việc gì đó có ích cho xã hội này xem.”
Tam tiểu thư ôm tim ngã quỵ: “Lý Khải, em đau quá.”
Miệng thì nói Lý Khải nhưng chân thì lết đến ôm lấy Hàn Phú thở ổn hển như cục bông: “Tim ta đau quá Hàn nhi.”
Hàn Phú khinh bỉ liếc xéo tam tiểu thư, ôi chao mi thanh mục tú kia tô họa cho nhan sắc mĩ miều của mỹ nhân a, mỹ nhân thanh cao băng lạnh kia, chỉ một cái liếc mắt của nàng đủ làm tam tiểu thư đau đến chết đi sống lại.
Hàn Phú bảo: “Nếu cậu rãnh đến thế thì giúp Lý Khải chuẩn bị đi.”
Tam tiểu thư sa sầm mặt.
“Em không thương Lý Khải sao?”- Kiến Hy bày ra bộ dáng đáng yêu vô tội, tam tiểu thư đau lòng, thằng nhóc này không đi làm Ảnh đế thì đúng là uổng mà.
“Em thương em hơn..”-Tam tiểu thư tỏ ra thật thà, không hề nể mặt mà đáng thương hề hề nói.
Ai ngờ Lý Khải đang lúi húi ghi tên lên sách liền dừng lại, chậm chạp quay mặt lại, nụ cười cứng ngay khóe môi và đôi mắt tang thương nhìn tam tiểu thư.
Nhìn một phút, tim đau như cắt.
Nhìn hai phút, oán hận ngập tràn.
Nhìn ba phút, tâm can chết lặng.
Tam tiểu thư khóc không ra nước mắt, tại sao nhà này ai cũng thích dùng dáng vẻ đó mà lợi dụng tam tiểu thư lá ngọc càng vàng a? Phải biết rằng trong nhà tam tiểu thư là kẻ dễ mềm lòng nhất.
Tam tiểu thư đúng là trái hồng mềm mặc cho người ta nhào nặn mà...
Uốn uốn cái mông công, tam tiểu thư chậm chạp lê thân già đến cạnh bàn, chậm chạp nhận lấy tập vở, chậm chạp gò tiếng nét chữ lên trang giấy.
Nhìn dáng vẻ bò lăn ra bàn của vị tiểu thư vô liêm sỉ nào đó, Lý Khải thở dài, phải lấy hết tập vở vương vãi trên bàn xuống để tam tiểu thư có không gian mà viết chữ, cô bé này tại sao lần nào cũng làm người khác lo lắng vậy chứ, không biết ý tứ gì cả.
“Hàn Phú! Lý Nghi!”- Tam tiểu thư mắt vẫn nhìn con chữ, tay vẫn viết không ngừng nhưng miệng thì lải nhải điếc tai gai óc người khác-”Các cậu đã hứa sẽ không làm gia buồn...”
Rồi bỉ ổi ôm tim, hức hức vài tiếng cho có lệ.
Mặt Lý Nghi đen như đít nồi, đùa? Cậu nói lúc nào cơ, sao cậu chả nhớ gì cả.
Cục bông từ bên ngoài chạy xồng xộc vào, thở hổn hển rướn người trèo lên mình Á Khôi đang nằm đọc sách một bên, liếm láp điên cuồng lên mặt cậu nhóc, Á Khôi vui vẻ cười lên hắc hắc, khờ khạo ôm lấy cục bông vò vò.
Tam tiểu thư nhìn cục bông, cay đắng, cục bông mày lui ra, để tam tiểu thư ta đây liếm cho.
“Tiểu Dĩnh, tiểu Dĩnh!”- Kiến Hy đứng một bên chờ đợi kêu.
Kêu gì mà kêu thảm thế, tam tiểu thư đây còn mạnh khỏe như rồng a.
“Anh tới đây lâu rồi còn chưa biết về nhà mình, em kể anh nghe được không?”- Kiến Hy le lưỡi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Tam tiểu thư phiền não, tam tiểu thư suy nghĩ, cao thâm quá là cao thâm, đây là chuyện từ thời xưa xửa xừa xưa nào rồi mà bây giờ còn bắt tam tiểu thư nghẹn ói ra, quả thật là hành hạ.
“Nhưng em chưa viết xong...”- Phía sau có tiếng nện của tập vở xuống nền nhà, Hàn Phú hừ một tiếng hăm dọa, trước sau trầm mặc không thèm nói một lời làm tam tiểu thư òa khóc nức nở-”Em sẽ nói mà!”
Nếu Ảnh đế là Tống Gia Phong thì Ảnh hậu chắc chắn là tam tiểu thư, nói khóc là liền khóc, tê tâm liệt phế, hoa lê đẫm mưa không thấy điểm dừng, Lý Khải đau lòng vỗ về tam tiểu thư, Kiến Hy cũng bị dọa sợ mà run lẩy bẩy, Á Khôi đang bị cục bông “cưỡng hiếp” cũng sợ quá mà lật đà lật đật xông tới, rưng rưng nhìn tam tiểu thư, Lý Nghi phiền quá, tức giận kéo xe lăn lại gần xem tình hình, cái nhà này thật kỳ cục, yên phận chưa được bao lâu là lại cãi nhau.
Duy chỉ có Hàn Phú thủy chung vẫn ngồi thừ ra đó, chắc là thấy tam tiểu thư khóc đến quên trời quên đất nên cũng đỏ cả mắt mà cúi đầu, đây là lần đầu cậu thấy có người khóc vì mình, mà lại là con gái a. Mẹ từng nói nếu con trai mà làm con gái khóc là một kẻ cặn bã, Hàn Phú không muốn, vì đã hứa với cha là làm một nam tử hán đại trượng phu.
“Hàn Phú, mau xin lỗi tiểu Dĩnh đi! Em dọa em ấy sợ rồi.”- Lý Khải đau lòng ôm lấy tam tiểu thư, bất lực thở dài nói với Hàn Phú, tên đầu gỗ đang tự dằn vặt bên kia.
Hàn Phú dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, thấy con gái khóc cũng thấy hổ thẹn, huống hồ có lẽ là mình đã có phần hơi quá đáng nên cũng lững thững mà lại gần đấy. Đỏ mặt ấp a ấp úng bảo.
“Xin.. Xin lỗi.. cậu đừng khóc nữa... tôi sẽ giúp cậu viết nhãn mà, cậu hãy kể chuyện cho Kiến Hy đi...”
Rồi không đợi tam tiểu thư lên tiếng, Hàn Phú đã giành lấy cây bút mà loẹt xoẹt ghi trên tập vở.
Tam tiểu thư lúc này không thể giả vờ được nữa, bởi vì chính cô cũng đang đau lòng thay cho đứa nhóc trước mắt, chắc là mình đùa có phần hơi quá đáng rồi.
Cổ nhân đã dạy, đã làm phước thì làm phước cho trót, đã diễn thì diễn cho tới. Vì thế tam tiểu thư giả vờ hức hức vài tiếng rồi liền khôi phục bộ dáng bỉ ổi vô liêm sỉ bình thường mà nói.
“Vậy thì mọi người buông hết việc ra đi, ngồi xuống nghe em kể này.”
Dù sao tất cả chỉ còn là trẻ con, rất thích nghe truyện xưa, dù cho là Lý Nghi hay Hàn Phú, hoặc là Lý Khải đều là tâm tình sắt đá cũng không khống chế được tò mò mà im lặng lắng nghe.
Tam tiểu thư nhìn lũ nhóc trước mắt, có chút cảm giác hãnh diện mà kể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook