Chồng Nhỏ Nuôi Từ Bé (Lão Công Nuôi Từ Bé)
-
Chương 12
Tam tiểu thư đứng run rẩy trước cửa lớp, hai chân liên tục giật theo điệu lambada, mặt cô tái xanh và đỏ bừng như trái gấc, thẹn thùng a, chưa sẵn sàng gặp lại tiểu bánh bao nha…
“Nhanh lên nào!”- Hàn Phú mất kiên nhẫn, vươn tay đẩy mạnh tam tiểu thư vào lớp, chân trái vừa bước vào tam tiểu thư đã mang bộ dáng ăn trộm, nhìn quanh ngó quất một hồi và thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, bánh bao không có đây.
Chắc là lại đi tìm mình rồi… Tam tiểu thư tự nhủ.
Tam tiểu thư cả người tràn đầy bất an mơ hồi, cắn răng trừng Á Khôi, hy vọng thằng nhóc mau mau dẹp tập nhanh một chút hộ cô để cô mau chóng chạy ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
Tam tiểu thư đang suy nghĩ đến việc sẽ chuyển lớp, chuyển sang lớp Hàn Phú thì sao nhỉ? Cô giáo Đào là một người dễ dụ a…
Một góc khác, Gia Phong đổ mồ hôi hột, liếc mắt ủy khuất nhìn tên con trai mặt non cao hơn mình nữa cái đầu đang nắm cổ áo cậu lôi đi sền sệt, chất giọng ngoại quốc lơ lớ kia liên tục càm ràm: “Mau đi, tôi phải tìm được con nhỏ đó, cậu biết nó ở đâu thì mau dẫn tôi đến đó!”
“Tôi nói này đại ca à, dù sao cũng là sợi dây chuyền rẻ tiền, cậu muốn bao nhiêu cái tôi sẽ gửi xe tải đến nhà lấp đầy cai bồn cầu nhà cậu, cần gì đày đọa chúng tôi thế chứ…”- Gia Phong rên rỉ lăn lộn giãy dụa muốn trốn thoát, bắt đầu giở trò con nhà giàu ra mà trù quến người trước mắt. Nhưng cậu đã đoán sai, Minh Vũ sinh ra từ nhỏ ở Nhật Bản, thừa hưởng sự giáo dục nghiêm khắc của nước bạn nên cậu sẽ không dễ dàng bị đồng tiền quyến rũ, huống hồ trong mắt cậu, sợi dây chuyền đó quý giá vô cùng…
“Cấm cậu nói thế!”- Minh Vũ gằn nhẹ, hất văng Gia Phong ra rồi hét lớn, đôi mắt ần ật nước trái ngược với khuôn mặt điển trai trưởng thành kia làm Gia Phong ngơ ngẩn, chợt nhận ra mình vừa xúc phạm đồ vật người khác, trong lòng bỗng len lỏi một sự ân hận nhỏ bé.
“Sợi dây chuyền đó là tín vật đính ước của ba mẹ tôi! Sau này nó sẽ truyền lại cho vợ tôi, cả hai người hợp lực lấy mất nó làm gia đình tôi sầu não mấy năm nay rồi….”- Nói tới đây giọng Minh Vũ nghèn nghẹn, nước mắt chảy chan hòa lên khuôn mặt trắng noãn, từng cái hức hức nhỏ nhẹ vang lên làm Gia Phong bỗng cảm thấy nặng nề vô cùng, con trai sao mà hở tí là khóc thế…?
“Thôi được rồi.”- Gia Phong thở dài chống tay lồm cồm bò dậy, phủi phủi mái tóc vàng bị dính bụi, bất lực nói – “Con bé đó chỉ loanh quanh gần đây thôi, nếu gặp được nó tôi sẽ bảo nó trả cho cậu.”
Thật tình Ái Tư Dĩnh ơi là Ái Tư Dĩnh, em có bao giờ xem lại xem em đã tạo cái nghiệt gì chưa? Mà có bao giờ tự thân em dọn dẹp đâu, toàn phải có anh phía sau lau chùi sự ô uế em để lại, em không thương anh thì cũng tha cho anh chứ.
“Cảm ơn cậu!”- Bạch Minh Vũ lúc này mới nở một nụ cười tươi như ánh mai, dẫu cho xung quanh là hoa khoe sắc thắm cũng không thể nào che đi được vẻ đẹp kia của cậu, Gia Phong hơi đỏ mặt, trừng mắt niệm “Sắc tức thì không không tức thị sắc”, tên này tại sao lại giống con gái thế cơ chứ, giờ thì đã hiểu tại sao con bé kia lại nhất quyết van cậu cướp cái tín vật gì đó của người ta, còn mè nheo quấy một trận ở bữa tiệc kia làm cậu và gia đình Ái gia không thể chôn mặt được.
Bên này là khung cảnh hai cậu bé lên kế hoạch tóm gọn người nào đó, còn con người vô tâm nào đó đang trái ôm mỹ nhân phải ấp thiếu nữ, khung cảnh thập phần méo mó làm lũ học sinh xung quanh nhìn cô với rất nhiều đôi mắt khác nhau. Có ganh tỵ, coi thường, hâm mộ,… Nhưng Tư Dĩnh không quan tâm, đúng là rãnh hơi rỗi việc mới đi soi mói cô.
Một bên, Á Khôi gắp từng thớ thịt heo nóng hôi hổi, bên trong còn có chút ít mỡ và màu hồng của thịt làm tất cả thèm nhỏ dãi, Á Khôi bỏ vào chén tam tiểu thư, đẩy nhẹ tay cô thúc cô ăn nhanh.
Bên kia là Kiến Hy đang hoảng sợ nhìn lũ con gái đang quay xung quanh mình,đứa nào đứa nấy ré lên như vịt đực: “Anh Kiến Hy!”, một đống hỗ lốn đè mỹ thiếp của tam tiểu thư chính giữa làm cô xót xa nhìn sang, nhưng thôi kệ, ai mượn đi học mà đối xử tốt với đứa con gái khác quá làm chi? Cô mặc kệ!
Lại nhìn sang đối diện, Lý Nghi đang mỉm cười giảng bài gì đó cho một đám cô nương phía sau, hoa đào văng tung tóe, hung cho tam tiểu thư muốn ói, nhìn cái khuôn mặt hứng tình của con bé đó, tam tiểu thư bất chợt muốn nhếch mép cười,người ốm có, người gầy có, người béo có, quả nhiên hai người này là hai cây nam châm mà, người của tam tiểu thư mà cũng dám đụng, có nên nhốt họ trong nhà không nhỉ?
Riêng Hàn Phú mặt dù có fan đấy, thậm chí còn đông nữa là đằng khác,nhìn sang đám đang ngồi phía xa cầm điện thoại chụp hình nó xem, nhưng do Hàn Phú nhìn âm lãnh quá nên mọi người ngại không dám giao tiếp, quả nhiên. Hàn Phú của chúng ta chỉ nên chơi với tam tiểu thư thôi, mất công lại bị con bé nào đó hốt thì tam tiểu thư cô lỗ mất.
Đang cười nói với Lý Nghi và Á Khôi thì bỗng nhiên đầu óc tam tiểu thư quay xầm, cả cơ thể rơi vào vòng ngực của ai đó. Nhưng chỉ có điều nó không phải là dạng mỹ nam ôm mỹ nhân như tam tiểu thư thường xem trên TV, người này vừa chộp được tam tiểu thư liền dùng sức, quật ngã cô xuống đất làm bốn chi của tam tiểu thư chổng vó lên trời, mọi thứ diễn ra quá nhanh làm mọi người không kịp đề phòng, Lý Nghi làm rớt luôn miếng thịt đang ngậm trong miệng, Á Khôi đang uống nước thì phun ra còn Hàn Phú thì bị hứng hết nước mưa kia vào mặt.
Lũ con gái đang đu theo Lý Khải và Kiến Hy cũng giật mình mà lùi ra xa, tròn xoe mắt nhìn cái vị đang bị đè phía dưới kia dãy giụa liên hồi, chỉ thấy ngồi trên người tam tiểu thư là một cô bé da ngăm đen, tóc được cột cao hoạt bát và ngũ quan thanh tú vô cùng, cô bé với đôi mắt tinh nghịch dùng chiêu thế võ Taekwondo mà mình luôn tự hào nhất mà chặn được hết đường lui của tam tiểu thư.
Nhưng chỉ thấy trong mắt tam tiểu thư lóe lên tia sáng, đai đen Karate không phải là vật để trưng bày đâu nha, một tay tam tiểu thư vòng ra phía sau thủ võ một chân hơi co lên mà đạp thẳng vô bụng cô bé nọ làm cô bé giật mình mà ngồi thẳng dậy, lập tức tam tiểu thư thoát được, uyển chuyển xoay một vòng mà dùng tay đánh vào ngực cô bé, hai chân tựa cái máy mà song cước liên tục làm cô bé kia chỉ biết nhíu mày mà nhíu mày, đưa hay tay lên chắn lại.
Hai người đánh nhau hăng say quá, không để ai vào mắt, mọi người đều run rẩy lùi ra một góc chừa lại cả cái căn teen rộng lớn cho hai kẻ kia vật nhau, bên ngoài, năm đứa nhóc ôm nhau run rẩy, riêng chỉ có Hàn Phú là ngứa tay ngứa chân muốn xông vào nhưng bị Ái Liê Thành đứng một bên thầm lau mồ hôi mà chặn lại, lần đầu tiên đại thiếu gia Liên Thành cảm nhận được trước mặt mình có hai con tê giác đang hăng say chọi nhau, có ngu mới chạy lên can đó.
“Đừng đi.”- Liên Thành sống chết giữ Hàn Phú lại lắc đầu khuyên nhủ - “Hiện giờ hai đứa đó đánh nhau hăng say, một mình mày chạy ra là bị tụi nó bóp chết đấy!”
Rồi Liên Thành run rẩy ôm vai ngồi thụp xuống, như nghĩ ra một ký ức kinh khủng nào đó, anh bảo: “ Một đứa như tam tiểu thư chưa chắc mày đánh lại, đằng này là hai con quỷ cái đó… TMD mày đừng có dại!”
Lúc này, tam tiểu thư đang đánh nhau hăng say bỗng thấy trước mắt mình có một bóng dáng yêu kiều thon dài đang xông đến với vận tốc 80 km/h, tam tiểu thư giật mình, tiểu bánh bao?
Thấy tam tiểu thư phân tâm, cô bé kia nhếch mép lộ ra cái răng khểnh nhọn hoắc đáng yêu, một tay liền nhanh chóng chặn lại được tam tiểu thư, thân mình vòng sang sau mà đè tam tiểu thư xuống sàn nhà, đoạn dùng thế kẹp cổ mà ngăn không cho tam tiểu thư động đậy.
“Haha tiểu Dĩnh, khi đánh nhau với kẻ thù là không được phân tâm!”- Cô bé đó hào sảng phá lên cười.
Nhưng tam tiểu thư chỉ kịp trân trối nhìn cô bé trước mắt, rồi hai mắt nhắm lại, bộ dạng tắt thở lìa đời.
Phía xa, tiếng reo vui của Gia Phong vang lên: “Ô hô tiểu Nhã, cô bắt được con bé rồi sao?”
Ngay sau đó, Minh Vũ cũng chạy tới, bộ dạng hăng hái bắt kẻ phạm tội chạy lên giúp cô bé kia giữ chặt tam tiểu thư lại, hét lớn: “Gia Phong, mau lấy cho tôi sợi dây thừng!”
Gia Phong nghe thế cũng gật đầu chạy vào bếp kiếm dây, cô bé kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giật mình nhìn sang phía người nào đó đang im lặng nằm, khẳng định là lại gây họa, chọc phải tên nào rồi đây, trông bộ dáng chắc là hái hoa tặc rồi bị phát hiện đây mà, nghĩ thế, tiểu Nhã nhếch môi phúc hắc cười, có trò hay xem rồi, sau đó cô giả vờ sợ hãi mà hét lên.
Tay cũng phối hợp mà lắc cái đầu như cái trống của tam tiểu thư điên cuồng.
“Tư Dĩnh, cậu đừng có hấp hối a!”
“Nhanh lên nào!”- Hàn Phú mất kiên nhẫn, vươn tay đẩy mạnh tam tiểu thư vào lớp, chân trái vừa bước vào tam tiểu thư đã mang bộ dáng ăn trộm, nhìn quanh ngó quất một hồi và thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, bánh bao không có đây.
Chắc là lại đi tìm mình rồi… Tam tiểu thư tự nhủ.
Tam tiểu thư cả người tràn đầy bất an mơ hồi, cắn răng trừng Á Khôi, hy vọng thằng nhóc mau mau dẹp tập nhanh một chút hộ cô để cô mau chóng chạy ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
Tam tiểu thư đang suy nghĩ đến việc sẽ chuyển lớp, chuyển sang lớp Hàn Phú thì sao nhỉ? Cô giáo Đào là một người dễ dụ a…
Một góc khác, Gia Phong đổ mồ hôi hột, liếc mắt ủy khuất nhìn tên con trai mặt non cao hơn mình nữa cái đầu đang nắm cổ áo cậu lôi đi sền sệt, chất giọng ngoại quốc lơ lớ kia liên tục càm ràm: “Mau đi, tôi phải tìm được con nhỏ đó, cậu biết nó ở đâu thì mau dẫn tôi đến đó!”
“Tôi nói này đại ca à, dù sao cũng là sợi dây chuyền rẻ tiền, cậu muốn bao nhiêu cái tôi sẽ gửi xe tải đến nhà lấp đầy cai bồn cầu nhà cậu, cần gì đày đọa chúng tôi thế chứ…”- Gia Phong rên rỉ lăn lộn giãy dụa muốn trốn thoát, bắt đầu giở trò con nhà giàu ra mà trù quến người trước mắt. Nhưng cậu đã đoán sai, Minh Vũ sinh ra từ nhỏ ở Nhật Bản, thừa hưởng sự giáo dục nghiêm khắc của nước bạn nên cậu sẽ không dễ dàng bị đồng tiền quyến rũ, huống hồ trong mắt cậu, sợi dây chuyền đó quý giá vô cùng…
“Cấm cậu nói thế!”- Minh Vũ gằn nhẹ, hất văng Gia Phong ra rồi hét lớn, đôi mắt ần ật nước trái ngược với khuôn mặt điển trai trưởng thành kia làm Gia Phong ngơ ngẩn, chợt nhận ra mình vừa xúc phạm đồ vật người khác, trong lòng bỗng len lỏi một sự ân hận nhỏ bé.
“Sợi dây chuyền đó là tín vật đính ước của ba mẹ tôi! Sau này nó sẽ truyền lại cho vợ tôi, cả hai người hợp lực lấy mất nó làm gia đình tôi sầu não mấy năm nay rồi….”- Nói tới đây giọng Minh Vũ nghèn nghẹn, nước mắt chảy chan hòa lên khuôn mặt trắng noãn, từng cái hức hức nhỏ nhẹ vang lên làm Gia Phong bỗng cảm thấy nặng nề vô cùng, con trai sao mà hở tí là khóc thế…?
“Thôi được rồi.”- Gia Phong thở dài chống tay lồm cồm bò dậy, phủi phủi mái tóc vàng bị dính bụi, bất lực nói – “Con bé đó chỉ loanh quanh gần đây thôi, nếu gặp được nó tôi sẽ bảo nó trả cho cậu.”
Thật tình Ái Tư Dĩnh ơi là Ái Tư Dĩnh, em có bao giờ xem lại xem em đã tạo cái nghiệt gì chưa? Mà có bao giờ tự thân em dọn dẹp đâu, toàn phải có anh phía sau lau chùi sự ô uế em để lại, em không thương anh thì cũng tha cho anh chứ.
“Cảm ơn cậu!”- Bạch Minh Vũ lúc này mới nở một nụ cười tươi như ánh mai, dẫu cho xung quanh là hoa khoe sắc thắm cũng không thể nào che đi được vẻ đẹp kia của cậu, Gia Phong hơi đỏ mặt, trừng mắt niệm “Sắc tức thì không không tức thị sắc”, tên này tại sao lại giống con gái thế cơ chứ, giờ thì đã hiểu tại sao con bé kia lại nhất quyết van cậu cướp cái tín vật gì đó của người ta, còn mè nheo quấy một trận ở bữa tiệc kia làm cậu và gia đình Ái gia không thể chôn mặt được.
Bên này là khung cảnh hai cậu bé lên kế hoạch tóm gọn người nào đó, còn con người vô tâm nào đó đang trái ôm mỹ nhân phải ấp thiếu nữ, khung cảnh thập phần méo mó làm lũ học sinh xung quanh nhìn cô với rất nhiều đôi mắt khác nhau. Có ganh tỵ, coi thường, hâm mộ,… Nhưng Tư Dĩnh không quan tâm, đúng là rãnh hơi rỗi việc mới đi soi mói cô.
Một bên, Á Khôi gắp từng thớ thịt heo nóng hôi hổi, bên trong còn có chút ít mỡ và màu hồng của thịt làm tất cả thèm nhỏ dãi, Á Khôi bỏ vào chén tam tiểu thư, đẩy nhẹ tay cô thúc cô ăn nhanh.
Bên kia là Kiến Hy đang hoảng sợ nhìn lũ con gái đang quay xung quanh mình,đứa nào đứa nấy ré lên như vịt đực: “Anh Kiến Hy!”, một đống hỗ lốn đè mỹ thiếp của tam tiểu thư chính giữa làm cô xót xa nhìn sang, nhưng thôi kệ, ai mượn đi học mà đối xử tốt với đứa con gái khác quá làm chi? Cô mặc kệ!
Lại nhìn sang đối diện, Lý Nghi đang mỉm cười giảng bài gì đó cho một đám cô nương phía sau, hoa đào văng tung tóe, hung cho tam tiểu thư muốn ói, nhìn cái khuôn mặt hứng tình của con bé đó, tam tiểu thư bất chợt muốn nhếch mép cười,người ốm có, người gầy có, người béo có, quả nhiên hai người này là hai cây nam châm mà, người của tam tiểu thư mà cũng dám đụng, có nên nhốt họ trong nhà không nhỉ?
Riêng Hàn Phú mặt dù có fan đấy, thậm chí còn đông nữa là đằng khác,nhìn sang đám đang ngồi phía xa cầm điện thoại chụp hình nó xem, nhưng do Hàn Phú nhìn âm lãnh quá nên mọi người ngại không dám giao tiếp, quả nhiên. Hàn Phú của chúng ta chỉ nên chơi với tam tiểu thư thôi, mất công lại bị con bé nào đó hốt thì tam tiểu thư cô lỗ mất.
Đang cười nói với Lý Nghi và Á Khôi thì bỗng nhiên đầu óc tam tiểu thư quay xầm, cả cơ thể rơi vào vòng ngực của ai đó. Nhưng chỉ có điều nó không phải là dạng mỹ nam ôm mỹ nhân như tam tiểu thư thường xem trên TV, người này vừa chộp được tam tiểu thư liền dùng sức, quật ngã cô xuống đất làm bốn chi của tam tiểu thư chổng vó lên trời, mọi thứ diễn ra quá nhanh làm mọi người không kịp đề phòng, Lý Nghi làm rớt luôn miếng thịt đang ngậm trong miệng, Á Khôi đang uống nước thì phun ra còn Hàn Phú thì bị hứng hết nước mưa kia vào mặt.
Lũ con gái đang đu theo Lý Khải và Kiến Hy cũng giật mình mà lùi ra xa, tròn xoe mắt nhìn cái vị đang bị đè phía dưới kia dãy giụa liên hồi, chỉ thấy ngồi trên người tam tiểu thư là một cô bé da ngăm đen, tóc được cột cao hoạt bát và ngũ quan thanh tú vô cùng, cô bé với đôi mắt tinh nghịch dùng chiêu thế võ Taekwondo mà mình luôn tự hào nhất mà chặn được hết đường lui của tam tiểu thư.
Nhưng chỉ thấy trong mắt tam tiểu thư lóe lên tia sáng, đai đen Karate không phải là vật để trưng bày đâu nha, một tay tam tiểu thư vòng ra phía sau thủ võ một chân hơi co lên mà đạp thẳng vô bụng cô bé nọ làm cô bé giật mình mà ngồi thẳng dậy, lập tức tam tiểu thư thoát được, uyển chuyển xoay một vòng mà dùng tay đánh vào ngực cô bé, hai chân tựa cái máy mà song cước liên tục làm cô bé kia chỉ biết nhíu mày mà nhíu mày, đưa hay tay lên chắn lại.
Hai người đánh nhau hăng say quá, không để ai vào mắt, mọi người đều run rẩy lùi ra một góc chừa lại cả cái căn teen rộng lớn cho hai kẻ kia vật nhau, bên ngoài, năm đứa nhóc ôm nhau run rẩy, riêng chỉ có Hàn Phú là ngứa tay ngứa chân muốn xông vào nhưng bị Ái Liê Thành đứng một bên thầm lau mồ hôi mà chặn lại, lần đầu tiên đại thiếu gia Liên Thành cảm nhận được trước mặt mình có hai con tê giác đang hăng say chọi nhau, có ngu mới chạy lên can đó.
“Đừng đi.”- Liên Thành sống chết giữ Hàn Phú lại lắc đầu khuyên nhủ - “Hiện giờ hai đứa đó đánh nhau hăng say, một mình mày chạy ra là bị tụi nó bóp chết đấy!”
Rồi Liên Thành run rẩy ôm vai ngồi thụp xuống, như nghĩ ra một ký ức kinh khủng nào đó, anh bảo: “ Một đứa như tam tiểu thư chưa chắc mày đánh lại, đằng này là hai con quỷ cái đó… TMD mày đừng có dại!”
Lúc này, tam tiểu thư đang đánh nhau hăng say bỗng thấy trước mắt mình có một bóng dáng yêu kiều thon dài đang xông đến với vận tốc 80 km/h, tam tiểu thư giật mình, tiểu bánh bao?
Thấy tam tiểu thư phân tâm, cô bé kia nhếch mép lộ ra cái răng khểnh nhọn hoắc đáng yêu, một tay liền nhanh chóng chặn lại được tam tiểu thư, thân mình vòng sang sau mà đè tam tiểu thư xuống sàn nhà, đoạn dùng thế kẹp cổ mà ngăn không cho tam tiểu thư động đậy.
“Haha tiểu Dĩnh, khi đánh nhau với kẻ thù là không được phân tâm!”- Cô bé đó hào sảng phá lên cười.
Nhưng tam tiểu thư chỉ kịp trân trối nhìn cô bé trước mắt, rồi hai mắt nhắm lại, bộ dạng tắt thở lìa đời.
Phía xa, tiếng reo vui của Gia Phong vang lên: “Ô hô tiểu Nhã, cô bắt được con bé rồi sao?”
Ngay sau đó, Minh Vũ cũng chạy tới, bộ dạng hăng hái bắt kẻ phạm tội chạy lên giúp cô bé kia giữ chặt tam tiểu thư lại, hét lớn: “Gia Phong, mau lấy cho tôi sợi dây thừng!”
Gia Phong nghe thế cũng gật đầu chạy vào bếp kiếm dây, cô bé kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giật mình nhìn sang phía người nào đó đang im lặng nằm, khẳng định là lại gây họa, chọc phải tên nào rồi đây, trông bộ dáng chắc là hái hoa tặc rồi bị phát hiện đây mà, nghĩ thế, tiểu Nhã nhếch môi phúc hắc cười, có trò hay xem rồi, sau đó cô giả vờ sợ hãi mà hét lên.
Tay cũng phối hợp mà lắc cái đầu như cái trống của tam tiểu thư điên cuồng.
“Tư Dĩnh, cậu đừng có hấp hối a!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook