Chồng Ngốc, Em Yêu Anh
-
Chương 6: Cô không muốn trả thù cho gia tộc sao
Người đàn ông chạy ngang cô đúng lúc ngã xuống, thoạt nhìn cỡ 40 mấy tuổi, người này có lẽ là trong danh mục xã hội đen, Hơi có tiếng nha. Trên người mặc cái áo sơ mi xám, quần jean đen nhìn sơ có vẻ tầm thường, nhưng khi nhìn kỹ thì sẽ nhận ra đây là sản phẩm của công ty DR.Rich nổi tiếng, hơn nữa người này khí thế bất phàm, mặt mũi máu me nhưng không che được khí phách của ông ấy.
Thuần Hy cũng không định lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn ông ta cô có một cỗ cảm xúc kỳ lạ, nhìn thấy bên ngoài đường lớn có một đám đàn ông vẻ mặt hung tợn cầm đủ thứ vũ khí đang tìm kiếm một người, đành phải kéo ông vào một cái ngõ nhỏ gần đó, dùng những cái sọt úp ông lại rồi mang vẻ mặt hớt ha hớt hải vờ chạy qua những người đó, run giọng kêu
_"Đáng sợ quá, vừa rồi có người đàn ông mặt mũi máu me chạy ngang, thật đáng sợ nga~"
Đám đàn ông kia nghe vậy liền dừng lại, nhìn dáng vẻ sợ sệt của Thuần Hy rồi ngay lặp tức hỏi
-"Cô bé, người vừa rồi cô thấy đang ở đâu"
Đôi mắt cô chợt lóe lên tia sáng sau đó biến mất, vẫn run giọng
-"Ông ta, dáng vẻ đáng sợ, vừa chạy hương kia"
Chỉ một hướng xa lạ hoàn toàn cho bọn người đó xong cô đợi họ đi mất rồi mới đến bên con ngõ kia, còn người đàn ông nằm đó thì cười nham hiểm, nhỏ giọng nói
-"Con bé này, tốt a~~"
Sau đó bất tỉnh
Sau khi đưa người đàn ông kia về nhà thì cô chạy đi lấy hộp cứu thương rồi băng bó vết thương cho ông ta. Thuần Hy không đưa ông vào bệnh viện là vì nhìn ông không giống người bình thường, lại đang bị người ta truy sát nên có lẽ không tiện nên đành đưa về nhà, cơ hồ ông ta cũng có lẽ nhận ra ý của Thuần Hy nên cũng chỉ nhếch miệng cười.
Sáng hôm sau ông ta tỉnh, Thuần Hy cũng đã làm đồ ăn xong nên ông ta cũng đi xuống nhà bếp, tự nhiên như người nhà mà lấy chén đũa ngồi xuống ăn, cô cũng chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục ăn sáng. Một lúc ông ta không nhịn được mà lên tiếng
-"Ta là john, hôm qua cảm ơn cô đã cứu"
Thuần Hy nghe xong cũng gật gật đầu đáp lại
-"Thuần Hy"
Ừm, có khí chất lắm, John ngồi đánh giá cô một lúc rồi cũng mở miệng thẳng thắn nói
-"Thuần Hy à, ta muốn cô gia nhập tổ chức của ta"
Nghe xong cô ngạc nhiên, nhìn ông chậm chậm mở miệng
-"Tại sao tôi phải đồng ý"
John vừa ăn vừa nhàn nhã mở miệng
-"Ừm...cô không muốn trả thù cho gia tộc sao"
Thuần Hy cả kinh, tại sao ông biết chuyện gia đình cô, và hơn hết sao ông biết cô là đứa con duy nhất còn lại của gia đình, thoạt nhìn ông không giống người nơi đây. Như hiểu được sự hoài nghi của Thuần Hy, John nói tiếp
-"Nhìn bàn thờ có rất nhiều người, già có trẻ có, là biết cô không phải từ quê lên tỉnh, với lại ở cả căn biệt thự thì chắc chắn gia đình cô đã bị diệt môn, hơn nữa mỗi lần cô ăn lại thỉnh thoảng liếc qua hình ở bàn thờ rồi lại nắm chặc đôi đũa là hiểu"
John nói một loạt trúng tâm của cô, nhưng mà ý tứ của Thuần Hy dễ dàng nhìn thấu như thế tự khi nào?
Ngay lặp tức khôi phục vẻ bình thường sau sửng sốt, tiếp tục ăn cơm rồi nhàn nhã nói
-"Tại sao tôi phải gia nhập, mà tại sao ông phải giúp tôi"
Ngay lặp tức John bình thản mở miệng như có như không
-"Vì gia tộc của tôi của bị diệt từ năm tôi 10 tuổi"
Thuần Hy cũng không định lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn ông ta cô có một cỗ cảm xúc kỳ lạ, nhìn thấy bên ngoài đường lớn có một đám đàn ông vẻ mặt hung tợn cầm đủ thứ vũ khí đang tìm kiếm một người, đành phải kéo ông vào một cái ngõ nhỏ gần đó, dùng những cái sọt úp ông lại rồi mang vẻ mặt hớt ha hớt hải vờ chạy qua những người đó, run giọng kêu
_"Đáng sợ quá, vừa rồi có người đàn ông mặt mũi máu me chạy ngang, thật đáng sợ nga~"
Đám đàn ông kia nghe vậy liền dừng lại, nhìn dáng vẻ sợ sệt của Thuần Hy rồi ngay lặp tức hỏi
-"Cô bé, người vừa rồi cô thấy đang ở đâu"
Đôi mắt cô chợt lóe lên tia sáng sau đó biến mất, vẫn run giọng
-"Ông ta, dáng vẻ đáng sợ, vừa chạy hương kia"
Chỉ một hướng xa lạ hoàn toàn cho bọn người đó xong cô đợi họ đi mất rồi mới đến bên con ngõ kia, còn người đàn ông nằm đó thì cười nham hiểm, nhỏ giọng nói
-"Con bé này, tốt a~~"
Sau đó bất tỉnh
Sau khi đưa người đàn ông kia về nhà thì cô chạy đi lấy hộp cứu thương rồi băng bó vết thương cho ông ta. Thuần Hy không đưa ông vào bệnh viện là vì nhìn ông không giống người bình thường, lại đang bị người ta truy sát nên có lẽ không tiện nên đành đưa về nhà, cơ hồ ông ta cũng có lẽ nhận ra ý của Thuần Hy nên cũng chỉ nhếch miệng cười.
Sáng hôm sau ông ta tỉnh, Thuần Hy cũng đã làm đồ ăn xong nên ông ta cũng đi xuống nhà bếp, tự nhiên như người nhà mà lấy chén đũa ngồi xuống ăn, cô cũng chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục ăn sáng. Một lúc ông ta không nhịn được mà lên tiếng
-"Ta là john, hôm qua cảm ơn cô đã cứu"
Thuần Hy nghe xong cũng gật gật đầu đáp lại
-"Thuần Hy"
Ừm, có khí chất lắm, John ngồi đánh giá cô một lúc rồi cũng mở miệng thẳng thắn nói
-"Thuần Hy à, ta muốn cô gia nhập tổ chức của ta"
Nghe xong cô ngạc nhiên, nhìn ông chậm chậm mở miệng
-"Tại sao tôi phải đồng ý"
John vừa ăn vừa nhàn nhã mở miệng
-"Ừm...cô không muốn trả thù cho gia tộc sao"
Thuần Hy cả kinh, tại sao ông biết chuyện gia đình cô, và hơn hết sao ông biết cô là đứa con duy nhất còn lại của gia đình, thoạt nhìn ông không giống người nơi đây. Như hiểu được sự hoài nghi của Thuần Hy, John nói tiếp
-"Nhìn bàn thờ có rất nhiều người, già có trẻ có, là biết cô không phải từ quê lên tỉnh, với lại ở cả căn biệt thự thì chắc chắn gia đình cô đã bị diệt môn, hơn nữa mỗi lần cô ăn lại thỉnh thoảng liếc qua hình ở bàn thờ rồi lại nắm chặc đôi đũa là hiểu"
John nói một loạt trúng tâm của cô, nhưng mà ý tứ của Thuần Hy dễ dàng nhìn thấu như thế tự khi nào?
Ngay lặp tức khôi phục vẻ bình thường sau sửng sốt, tiếp tục ăn cơm rồi nhàn nhã nói
-"Tại sao tôi phải gia nhập, mà tại sao ông phải giúp tôi"
Ngay lặp tức John bình thản mở miệng như có như không
-"Vì gia tộc của tôi của bị diệt từ năm tôi 10 tuổi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook