Chồng Ngốc, Em Yêu Anh
-
Chương 3: Cảm Giác Quen Thuộc
-"Chú???"
Thuần Hy mở to mắt nhìn Mạc Ly. Cô cũng đã nghĩ tới việc tìn chú Nghiên Thành nhưng chú ấy tung tích không rõ ràng, muốn tìm ông ấy còn khó hơn lên trời.
-"Đúng vậy, ông ấy lúc trước cũng là người của Hắc Đạo. Chỉ là từ lúc ta lấy cậu con thì đã không còn liên lạc với ông nữa"
Mạc Ly nói. Nghe vậy thì ánh mắt lạnh lùng của cô đảo qua đảo lại, một lúc sau nói với bà
-"Vậy thì một khoảng thời gian nữa con sẽ tìm"
Bà nghe vậy cũng gật nhẹ đầu
-"Được. Vậy thời gian này con ở lại nhà của dì, chúng ta sẽ dễ tìm hơn"
Tối đó, ở trong phòng của Thuần Hy. Cô ngồi trên cột đá ở ban công, tựa lưng vào tường lẩm bẩm
-"Chú Nghiên Thành...Hắc Đạo...tại sao tham gia vào Hắc Đạo thì lại mất tung tích. Chú à...chú ngày càng bí ẩn rồi đó"
Nói xong Thuần Hy cười nhạt vẻ thú vị. Cô phải tìm cách tìm kẻ hại gia đình cô và bắt họ trả cái giá thật đắc cho việc đó.
Hôm sau, Thuần Hy chào Mạc Ly và chồng bà ấy rồi bước ra ngoài đi dạo. Đi một lúc cô thấy quán cafe "My Dream" thì ghé vào, chọn vị trí sát cửa kính nhìn ra ngoài phố, phục vụ lại hỏi cô uống gì
-"1 ly coffee Bean"
Nghe vậy phục vụ ghi chép xong rồi *Vâng* một tiếng sau đó đi qua bàn khác.
cô ngồi đó nhìn ra ngoài dòng người bắt gặp một gia đình 3 người gồm một người đàn ông, một người phụ nữ cùng dắt tay một bé gái khiến cô nhớ lại lúc trước cô và Bố Mẹ củng hay ra ngoài dắt tay nhau đi chơi như vậy. Cô rơm rớm nước mắt trên đôi ngươi lạnh lùng, phục vụ cầm ly cafe lại mà cũng rung tay khi thấy Thuần Hy, mặc dù rơm rớm nước mắt nhưng không thể ngừng tỏa ra khí chất lạnh lùng không ai dám đến gần. Phục vụ để ly cafe đó rồi nhanh chóng rời đi, cô ngồi đó hồi tưởng lại quá khứ nhưng Thuần Hy cứ cảm giác cô đã quên cái gì đó nhưng cũng nhanh chóng cho qua đi.
Lúc này cô bước ra khỏi quán cafe định về nhà nhưng lại đúng phải một người đàn ông, cô té xuống đất đau đớn, người kia thấy vậy đỡ cô lên hỏi han
-"Cô không sao chứ"
Thuàn Hy đứng dậy phủi phủi cái mông rồi ngẩn đầu lên trả lời
-"Không sao"
Người đàn ông đó nhìn cô sau đó nhạc nhiên, lắp bắp hỏi
-"Là em...sao"
Cô nheo mắt lại nhìn người trước mặt, cảm thấy rất quen nhưng hình như là chưa từng gặp. Người đó nhìn cô một lúc rồi cũng nói
-"À xin lỗi, tôi nhận nhầm người"
Nghe vậy cô cũng không quan tâm chỉ"Ừm" một cái rồi đi luôn bỏ lại người đàn ông đứng đó.
Thật sự là cô ấy sao? Không đúng, Cô ấy có đôi mắt ngây thơ trong sáng chứ không phải đôi mắt lạnh lùng cấm người khác lại gần. Nghĩ thế anh gật gật đầu rồi bỏ đi, còn Thuần Hy thì vẫn lẩm nhẩm
-"Cứ thấy quen quen làm sao ấy nhỉ"
Cô lắc lắc đầu rồi bắt đầu đi về nhà
Thuần Hy mở to mắt nhìn Mạc Ly. Cô cũng đã nghĩ tới việc tìn chú Nghiên Thành nhưng chú ấy tung tích không rõ ràng, muốn tìm ông ấy còn khó hơn lên trời.
-"Đúng vậy, ông ấy lúc trước cũng là người của Hắc Đạo. Chỉ là từ lúc ta lấy cậu con thì đã không còn liên lạc với ông nữa"
Mạc Ly nói. Nghe vậy thì ánh mắt lạnh lùng của cô đảo qua đảo lại, một lúc sau nói với bà
-"Vậy thì một khoảng thời gian nữa con sẽ tìm"
Bà nghe vậy cũng gật nhẹ đầu
-"Được. Vậy thời gian này con ở lại nhà của dì, chúng ta sẽ dễ tìm hơn"
Tối đó, ở trong phòng của Thuần Hy. Cô ngồi trên cột đá ở ban công, tựa lưng vào tường lẩm bẩm
-"Chú Nghiên Thành...Hắc Đạo...tại sao tham gia vào Hắc Đạo thì lại mất tung tích. Chú à...chú ngày càng bí ẩn rồi đó"
Nói xong Thuần Hy cười nhạt vẻ thú vị. Cô phải tìm cách tìm kẻ hại gia đình cô và bắt họ trả cái giá thật đắc cho việc đó.
Hôm sau, Thuần Hy chào Mạc Ly và chồng bà ấy rồi bước ra ngoài đi dạo. Đi một lúc cô thấy quán cafe "My Dream" thì ghé vào, chọn vị trí sát cửa kính nhìn ra ngoài phố, phục vụ lại hỏi cô uống gì
-"1 ly coffee Bean"
Nghe vậy phục vụ ghi chép xong rồi *Vâng* một tiếng sau đó đi qua bàn khác.
cô ngồi đó nhìn ra ngoài dòng người bắt gặp một gia đình 3 người gồm một người đàn ông, một người phụ nữ cùng dắt tay một bé gái khiến cô nhớ lại lúc trước cô và Bố Mẹ củng hay ra ngoài dắt tay nhau đi chơi như vậy. Cô rơm rớm nước mắt trên đôi ngươi lạnh lùng, phục vụ cầm ly cafe lại mà cũng rung tay khi thấy Thuần Hy, mặc dù rơm rớm nước mắt nhưng không thể ngừng tỏa ra khí chất lạnh lùng không ai dám đến gần. Phục vụ để ly cafe đó rồi nhanh chóng rời đi, cô ngồi đó hồi tưởng lại quá khứ nhưng Thuần Hy cứ cảm giác cô đã quên cái gì đó nhưng cũng nhanh chóng cho qua đi.
Lúc này cô bước ra khỏi quán cafe định về nhà nhưng lại đúng phải một người đàn ông, cô té xuống đất đau đớn, người kia thấy vậy đỡ cô lên hỏi han
-"Cô không sao chứ"
Thuàn Hy đứng dậy phủi phủi cái mông rồi ngẩn đầu lên trả lời
-"Không sao"
Người đàn ông đó nhìn cô sau đó nhạc nhiên, lắp bắp hỏi
-"Là em...sao"
Cô nheo mắt lại nhìn người trước mặt, cảm thấy rất quen nhưng hình như là chưa từng gặp. Người đó nhìn cô một lúc rồi cũng nói
-"À xin lỗi, tôi nhận nhầm người"
Nghe vậy cô cũng không quan tâm chỉ"Ừm" một cái rồi đi luôn bỏ lại người đàn ông đứng đó.
Thật sự là cô ấy sao? Không đúng, Cô ấy có đôi mắt ngây thơ trong sáng chứ không phải đôi mắt lạnh lùng cấm người khác lại gần. Nghĩ thế anh gật gật đầu rồi bỏ đi, còn Thuần Hy thì vẫn lẩm nhẩm
-"Cứ thấy quen quen làm sao ấy nhỉ"
Cô lắc lắc đầu rồi bắt đầu đi về nhà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook