Chồng Ngốc, Em Yêu Anh
-
Chương 1: Chia Tay
-"Tiểu Hy, chúng ta chia tay đi"
Giọng nói mang theo vẻ hối lỗi của một người đàn ông cất lên, gương mặt đang cười bỗng trở nên lạnh tanh nhìn người trước mặt.
Mạc Thuần Hy, 19 tuổi, cao 1m68. Từ lúc 8t phải sống ở cô nhi viện. Lúc đó Thuần Hy chỉ mới 8t, là Nhị tiểu thư của Mạc Gia- một cô gái Dể thương, hoạt bát, người nào thấy cũng yêu. Một ngày nọ khi đi học về, Thuần Hy chạy vào nhà thưa mọi người, thế nhưng lúc chạy vào nhà, cô đã thấy người nhà mình nằm trên vũng máu. Cách vũng máu không xa, có một ký hiệu hình ngựa đen, mắt cô lúc đó không còn là đôi mắt tròn hồn nhiên trong sáng nữa, mà trở thành một màu đỏ ngầu, cảnh sát và mọi người đều biết đó là một vụ ám sát, tìn chứng cứ suốt bao nhiêu năm mà vẫn không biết là ai làm. Từ đó mà chẳng còn ai nhắc về Mạc Gia nữa, cũng vì vậy Cô không khóc, không nói nữa, mà cô chỉ nuôi một hy vọng, đó là trả thù.
Cô phải chuyển vào cô nhi viện từ lúc 8t, chẳng ai còn thấy nụ cười của Mạc Thuần Hy, mà chỉ thấy đôi mắt lạnh tanh. Lúc học phổ thông, anh-Trần Thế Huy cậu ấm Trần Thị, sống trong nhung lụa mà lớn lên đã không ngần ngại mọi thứ mà theo đuổi Thuần Hy 2 năm liền, đến đại học thì họ yêu nhau mặc cho sự cấm cản của gia đình và con mắt của mọi người. Bởi ở lớp cô học rất giỏi, tuy nhiên lạnh lùng, ít nói.
Cô chỉ nói nhiều khi ở cùng với anh, anh dịu dàng, cưng chiều Thuần Hy, yêu nhau như thế mà đến hiện tại thì Thế Huy lại nói lời chia tay. Sau khi nghe xong, nụ cười trên môi Thuần Hy tắt hẳn, cô hững hờ hỏi Thế Huy
-"Tại sao?"
Nghe vậy, Thế Huy chột dạ
-"Vì...Khả Linh về nước, anh và cô ấy có hôn ước..."
Thuần Hy cười nhạt, nói tiếp câu của Thế Huy
-"Cô gái mà anh thích ở Trung học à"
Thế Huy chỉ im lặng, khung cảnh ở quán cà phê chìm theo khoảng lặng của hai người. Vốn hôm nay là 3 năm hai người yêu nhau, cô đã nghĩ tới việc kết hôn của hai người, nụ cười hạnh phúc trên môi cô chờ anh tới quán cafe mà hai người hay lui tới, kết quả chỉ là câu chia tay của Anh. Cô lần nữa cười nhạt, không hề có vẻ đau buồn, chua xót. Mà chỉ đơn giản là một nụ cười hờ hững, nhếch môi mà thôi, hai người ngồi đó im lặng, lúc này một cô gái bước vào.
Cô ấy mang một vẻ mặt khả ái, bộ váy màu hồng, mái tóc xỏa xoăn xõa tới lưng càng tôn lên vẻ đẹp ấy, điều quang trọng hơn...cô ấy rất giống cô của lúc trước, đôi mắt to hồn nhiên mà năm 8 tuổi cô đã từng có.
Lúc này, đôi mắt đã lạnh của Thuần Hy càng trở nên lạnh hơn, nhận ra cô chỉ là thế thân của cô gái đó mà thôi. Trái tim ngỡ đã được sưởi ấm, chợt trở lại thành 1 trái tim đóng băng.
Giọng nói mang theo vẻ hối lỗi của một người đàn ông cất lên, gương mặt đang cười bỗng trở nên lạnh tanh nhìn người trước mặt.
Mạc Thuần Hy, 19 tuổi, cao 1m68. Từ lúc 8t phải sống ở cô nhi viện. Lúc đó Thuần Hy chỉ mới 8t, là Nhị tiểu thư của Mạc Gia- một cô gái Dể thương, hoạt bát, người nào thấy cũng yêu. Một ngày nọ khi đi học về, Thuần Hy chạy vào nhà thưa mọi người, thế nhưng lúc chạy vào nhà, cô đã thấy người nhà mình nằm trên vũng máu. Cách vũng máu không xa, có một ký hiệu hình ngựa đen, mắt cô lúc đó không còn là đôi mắt tròn hồn nhiên trong sáng nữa, mà trở thành một màu đỏ ngầu, cảnh sát và mọi người đều biết đó là một vụ ám sát, tìn chứng cứ suốt bao nhiêu năm mà vẫn không biết là ai làm. Từ đó mà chẳng còn ai nhắc về Mạc Gia nữa, cũng vì vậy Cô không khóc, không nói nữa, mà cô chỉ nuôi một hy vọng, đó là trả thù.
Cô phải chuyển vào cô nhi viện từ lúc 8t, chẳng ai còn thấy nụ cười của Mạc Thuần Hy, mà chỉ thấy đôi mắt lạnh tanh. Lúc học phổ thông, anh-Trần Thế Huy cậu ấm Trần Thị, sống trong nhung lụa mà lớn lên đã không ngần ngại mọi thứ mà theo đuổi Thuần Hy 2 năm liền, đến đại học thì họ yêu nhau mặc cho sự cấm cản của gia đình và con mắt của mọi người. Bởi ở lớp cô học rất giỏi, tuy nhiên lạnh lùng, ít nói.
Cô chỉ nói nhiều khi ở cùng với anh, anh dịu dàng, cưng chiều Thuần Hy, yêu nhau như thế mà đến hiện tại thì Thế Huy lại nói lời chia tay. Sau khi nghe xong, nụ cười trên môi Thuần Hy tắt hẳn, cô hững hờ hỏi Thế Huy
-"Tại sao?"
Nghe vậy, Thế Huy chột dạ
-"Vì...Khả Linh về nước, anh và cô ấy có hôn ước..."
Thuần Hy cười nhạt, nói tiếp câu của Thế Huy
-"Cô gái mà anh thích ở Trung học à"
Thế Huy chỉ im lặng, khung cảnh ở quán cà phê chìm theo khoảng lặng của hai người. Vốn hôm nay là 3 năm hai người yêu nhau, cô đã nghĩ tới việc kết hôn của hai người, nụ cười hạnh phúc trên môi cô chờ anh tới quán cafe mà hai người hay lui tới, kết quả chỉ là câu chia tay của Anh. Cô lần nữa cười nhạt, không hề có vẻ đau buồn, chua xót. Mà chỉ đơn giản là một nụ cười hờ hững, nhếch môi mà thôi, hai người ngồi đó im lặng, lúc này một cô gái bước vào.
Cô ấy mang một vẻ mặt khả ái, bộ váy màu hồng, mái tóc xỏa xoăn xõa tới lưng càng tôn lên vẻ đẹp ấy, điều quang trọng hơn...cô ấy rất giống cô của lúc trước, đôi mắt to hồn nhiên mà năm 8 tuổi cô đã từng có.
Lúc này, đôi mắt đã lạnh của Thuần Hy càng trở nên lạnh hơn, nhận ra cô chỉ là thế thân của cô gái đó mà thôi. Trái tim ngỡ đã được sưởi ấm, chợt trở lại thành 1 trái tim đóng băng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook