Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!
-
Chương 37: Cùng với một người bạn
Dịch Giang Nam nhìn chiếc điện thoại màn hình đã tối, hơi cau mày lại, sau đó lại đưa mắt nhìn lại vào phòng khám.
Sau khi anh và Tần Tô tới bệnh viện, cô liền được ý tá đưa vào trong phòng kiểm tra vết thương, áo khoác và điện thoại ví tiền chìa khóa xe, đều để ở bên ngoài.
Nghe điện thoại của người khác là một hành vi rất không lịch sự, hơn nữa Dịch Giang Nam là một người có học thức, nhưng điện thoại kêu liên tục, anh cũng sợ có việc gì quan trọng, nên mới quyết định nghe.
Cửa của phòng khám được mở ra, Tần Tô một tay ôm lấy bụng bước ra, động tác bước đi rất chậm rãi, bàn chân thì được băng bó kín.
“Gót chân bị thương không nghiêm trọng, nay mai sẽ khỏi hẳn. Nhưng cô vừa mới cắt chỉ phẫu thuật, vết dao mổ vẫn còn chưa lành hẳn, nên lần này lại bị rách rồi! Cô đi tới đó tìm một giường bệnh, lát nữa tôi sẽ tới truyền cho cô thuốc chống nhiễm trùng. Sau khi về nhà nhớ chú ý, dù có thích cưỡi ngựa, thì cũng phải đợi khỏi hẳn mới được đi!”
“Cảm ơn cô, y tá.” Tần Tô cảm kích cười.
Lúc ở trường đua ngựa, cô cảm thấy lúc mình ngay càng nghiêng ngả sang hai bên, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, nắm chắc lấy dây cương ngựa. Cũng có thể là do bị ảnh hưởng từ việc cô quá sợ hãi, nên con ngựa đã dần không nghe theo những điều chỉnh khống chế của cô nữa. Lúc này cô chỉ còn biết bám chặt vào chiếc dây sau yên ngựa, nhưng như thế càng kéo dây cương ngựa chặt hơn, nên cô đã bị nó hất tung bay xuống đất.
Tối tăm mặt mũi khi rơi xuống đất, toàn thân đau đớn, cô chỉ còn biết lẩm nhẩm trong miệng: Chết cha, đen đủi rồi!
Y tá cắm kim xong, điều chỉnh tốc độ truyền dịch thuốc, sau đó nói hai ba câu dặn dò rồi lại dời đi.
“Có làm sao không, có cần phải nằm viện không?” Dịch Giang Nam nhìn cô, lo lắng hỏi.
Tần Tô cười xua tay, không một chút đau đớn, “ không sao. Chỉ là tuần trước tôi có làm một phẫu thuật nhỏ, lần này bị ngã nên vết mổ đã bị hở ra thôi, cũng không có gì nghiêm trọng cả.”
“Tần Tổng, xem ra lần này nếu như tôi không ký hợp đồng với cô, thì dường như tôi không có chút tình người nào rồi.” Dịch Giang Nam cố ý thở một hơi thật dài.
“Thật không ạ? Nhưng tôi cần phải nghiêm túc một chút!”
Nói xong, Cô nghiêm túc đưa cánh tay của mình ra, trịnh trọng nói, “Dịch tổng, hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ.” Dịch Giang Nam bắt tay cô, bàn tay mềm mại bé nhỏ, trong phút chốc khiến anh như chết lặng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, vì có được dự án quan trọng này, nên tâm trạng của Tần Tô rất tốt, vì thế khi nghe điện thoại cô cũng tỏ ra rất hồ hởi, “xin chào?” g
“Cô đang ở đâu.” Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên, trong giọng nói như mang theo điều giận dữ nào đó.
“À, em đang ở bên ngoài.” Tần Tô do dự một lúc rồi trả lời.
“Một mình?” anh lại hỏi.
“Cùng với một người bạn.” Nhìn sang Dịch Giang Nam đang đứng bên cạnh, cô liền trả lời.
Không thấy anh nói gì nữa, cô liền hỏi, “Có việc gì không ạ?”
Tư Đồ Thận lại nhắc lại một lần nữa về vấn đề nguyên vật liệu.
Sau khi Tần Tô nghe xong, liền nhanh chóng đáp lại, “ lát nữa em sẽ gọi cho bên cung cấp nguyên vật liệu, bọn họ rất cẩn thận, chắc là có nhầm lẫn hoặc đang có việc gì quan trọng thôi. Giờ em đang ở bệnh viện, sau khi xong việc em sẽ tới chỗ bọn họ.”
“Cô đang ở bệnh viện? Lại làm sao thế?” giọng người đàn ông tỏ ra lo lắng.
“Không sao, chỉ là vết mổ bị rách thôi, nên em đến xử lý một chút. Còn việc gì khác không ạ, vậy cứ như thế nhé.” Tần Tô vì gấp rút giải quyết công việc, nên liền vội vàng cúp điện thoại.
Còn đầu bên kia, Tư Đồ Thận vẫn ôm lấy chiếc điện thoại bàn mà không động đậy, anh dường như con chưa tin là đã bị cô cúp điện thoại nhanh như thế, một hồi lâu sau mới lấy lại thần sắc, ánh mắt dường như nóng hơn.
Anh vẫn còn đang thắc mắc trong đầu câu nói của cô, cùng với một người bạn?
Thư ký đứng cạnh chỉ cảm thấy nhiệt độ như đang giảm dần, giống như mùa đông vừa bất ngờ tràn tới, trong suy nghĩ tự nhiên những tập tài liệu ôm trong lòng được ôm chặt hơn.
Sau khi anh và Tần Tô tới bệnh viện, cô liền được ý tá đưa vào trong phòng kiểm tra vết thương, áo khoác và điện thoại ví tiền chìa khóa xe, đều để ở bên ngoài.
Nghe điện thoại của người khác là một hành vi rất không lịch sự, hơn nữa Dịch Giang Nam là một người có học thức, nhưng điện thoại kêu liên tục, anh cũng sợ có việc gì quan trọng, nên mới quyết định nghe.
Cửa của phòng khám được mở ra, Tần Tô một tay ôm lấy bụng bước ra, động tác bước đi rất chậm rãi, bàn chân thì được băng bó kín.
“Gót chân bị thương không nghiêm trọng, nay mai sẽ khỏi hẳn. Nhưng cô vừa mới cắt chỉ phẫu thuật, vết dao mổ vẫn còn chưa lành hẳn, nên lần này lại bị rách rồi! Cô đi tới đó tìm một giường bệnh, lát nữa tôi sẽ tới truyền cho cô thuốc chống nhiễm trùng. Sau khi về nhà nhớ chú ý, dù có thích cưỡi ngựa, thì cũng phải đợi khỏi hẳn mới được đi!”
“Cảm ơn cô, y tá.” Tần Tô cảm kích cười.
Lúc ở trường đua ngựa, cô cảm thấy lúc mình ngay càng nghiêng ngả sang hai bên, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, nắm chắc lấy dây cương ngựa. Cũng có thể là do bị ảnh hưởng từ việc cô quá sợ hãi, nên con ngựa đã dần không nghe theo những điều chỉnh khống chế của cô nữa. Lúc này cô chỉ còn biết bám chặt vào chiếc dây sau yên ngựa, nhưng như thế càng kéo dây cương ngựa chặt hơn, nên cô đã bị nó hất tung bay xuống đất.
Tối tăm mặt mũi khi rơi xuống đất, toàn thân đau đớn, cô chỉ còn biết lẩm nhẩm trong miệng: Chết cha, đen đủi rồi!
Y tá cắm kim xong, điều chỉnh tốc độ truyền dịch thuốc, sau đó nói hai ba câu dặn dò rồi lại dời đi.
“Có làm sao không, có cần phải nằm viện không?” Dịch Giang Nam nhìn cô, lo lắng hỏi.
Tần Tô cười xua tay, không một chút đau đớn, “ không sao. Chỉ là tuần trước tôi có làm một phẫu thuật nhỏ, lần này bị ngã nên vết mổ đã bị hở ra thôi, cũng không có gì nghiêm trọng cả.”
“Tần Tổng, xem ra lần này nếu như tôi không ký hợp đồng với cô, thì dường như tôi không có chút tình người nào rồi.” Dịch Giang Nam cố ý thở một hơi thật dài.
“Thật không ạ? Nhưng tôi cần phải nghiêm túc một chút!”
Nói xong, Cô nghiêm túc đưa cánh tay của mình ra, trịnh trọng nói, “Dịch tổng, hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ.” Dịch Giang Nam bắt tay cô, bàn tay mềm mại bé nhỏ, trong phút chốc khiến anh như chết lặng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, vì có được dự án quan trọng này, nên tâm trạng của Tần Tô rất tốt, vì thế khi nghe điện thoại cô cũng tỏ ra rất hồ hởi, “xin chào?” g
“Cô đang ở đâu.” Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên, trong giọng nói như mang theo điều giận dữ nào đó.
“À, em đang ở bên ngoài.” Tần Tô do dự một lúc rồi trả lời.
“Một mình?” anh lại hỏi.
“Cùng với một người bạn.” Nhìn sang Dịch Giang Nam đang đứng bên cạnh, cô liền trả lời.
Không thấy anh nói gì nữa, cô liền hỏi, “Có việc gì không ạ?”
Tư Đồ Thận lại nhắc lại một lần nữa về vấn đề nguyên vật liệu.
Sau khi Tần Tô nghe xong, liền nhanh chóng đáp lại, “ lát nữa em sẽ gọi cho bên cung cấp nguyên vật liệu, bọn họ rất cẩn thận, chắc là có nhầm lẫn hoặc đang có việc gì quan trọng thôi. Giờ em đang ở bệnh viện, sau khi xong việc em sẽ tới chỗ bọn họ.”
“Cô đang ở bệnh viện? Lại làm sao thế?” giọng người đàn ông tỏ ra lo lắng.
“Không sao, chỉ là vết mổ bị rách thôi, nên em đến xử lý một chút. Còn việc gì khác không ạ, vậy cứ như thế nhé.” Tần Tô vì gấp rút giải quyết công việc, nên liền vội vàng cúp điện thoại.
Còn đầu bên kia, Tư Đồ Thận vẫn ôm lấy chiếc điện thoại bàn mà không động đậy, anh dường như con chưa tin là đã bị cô cúp điện thoại nhanh như thế, một hồi lâu sau mới lấy lại thần sắc, ánh mắt dường như nóng hơn.
Anh vẫn còn đang thắc mắc trong đầu câu nói của cô, cùng với một người bạn?
Thư ký đứng cạnh chỉ cảm thấy nhiệt độ như đang giảm dần, giống như mùa đông vừa bất ngờ tràn tới, trong suy nghĩ tự nhiên những tập tài liệu ôm trong lòng được ôm chặt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook