Chương 858: Khuyên bố về nhà
Lục Kiến Nghi cười nhẹ: “Được rồi, các con tiếp tục xem sao, đừng lo chuyện của người lớn nữa.”
Anh không muốn bàn luận bất cứ đề tài gì liên quan tới bố.
Lục Sênh Hạ ngầm thở dài, nút thắt ở trong lòng anh trai, e rằng khó mà cởi ra được.
Cô ấy vẫn luôn nhớ bố, thực sự hi vọng ông ấy có thể trở về, sống cùng với bọn họ một lần nữa.
Hoa Hiền Phương nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của cô ấy, ôm vai cô ấy nói: “Ngày mai Ngọc Thanh sẽ đi về nhà lấy người máy của thằng bé, em cùng trở về với thằng bé đi, thuận tiện nhìn xem bố.”
“Dạ.” Lục Sênh Hạ gật đầu.
Buổi tối, bọn nhỏ quyết định ngủ trong lều trại doanh địa “sao hỏa”, Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương cũng dựng một cái lều, ngủ cùng một chỗ với bọn nhỏ, thủ hộ “sao hỏa”.
Đợi bọn họ nằm xuống xong, Lục Kiến Nghi ở một bên, kể chuyện cổ tích cho bọn chúng nghe trước khi ngủ.
“Bố ma vương, hôm nay kể về chuyện người ngoài hành tinh đi ạ?” Hứa Kiến Quân nói.
“Con muốn nghe chuyện công chúa người cá.” Kiến Dao xen miệng nói.
Lục Kiến Nghi mỉm cười: “Vậy thì kể từ chuyện người ngoài hành tinh tới công chúa người cá.”
Con gái và con trai thích nghe chuyện không giống nhau, chỉ có thể như vậy, mới có thể khiến bọn họ đều cảm thấy có hứng thú.
Ngày hôm sau, Lục Sênh Hạ đi theo Tư Mã Ngọc Thanh cùng về biệt thự.
Nhìn thấy con gái tới, Lục Vinh Hàn vô cùng vui vẻ.
“Bố, có phải bố tách ra với mẹ nhỏ hay không?” Lục Sênh Hạ hỏi.
“Bà ấy bị bệnh rất nghiêm trọng, cần chữa bệnh.” Lục Vinh Hàn nói.
Tư Mã Ngọc Như càng ngày càng bệnh tâm thần, nếu tách ra, có lẽ sẽ có lợi đối với cô ta.
“Bà ta vẫn ôm ấp nhớ nhung có thể giết bằng được. Con đã nói với bố rồi, bà ta không phải thực sự yêu bố, bà ta chỉ yêu nhà họ Lục sau lưng bố mà thôi. Nhưng mà bố luôn không chịu tin tưởng. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc thì u mê, tất cả chúng con đều nhìn thấu bà ta, mà bố thì chẳng hay biết gì.” Lục Sênh Hạ mang theo vài phần bi ai nói.
Trên gương mặt Lục Vinh Hàn chậm rãi có chút ý cười giễu cợt.
“Bố chỉ là quá xem nhẹ lực lượng của tiền tài và quyền lực.”
“Bố là đánh giá cao nhân tính quá.” Lục Sênh Hạ nói.
Lục Vinh Hàn vươn tay ra, vỗ bả vai con gái: “Hiếm khi con tới đây, chúng ta đừng nói mấy chuyện không thoải mái nữa, nói một số chuyện vui vẻ đi.”
Lục Sênh Hạ ôm lấy ông ấy: “Bố, con lắng cho bố nha, sau này bố định làm thế nào, vẫn ở bên ngoài sao?”
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Bố đã không thể trở về được, cứ như vậy đi.” Con trai sẽ không tha thứ cho ông ấy, anh không nói với ông ấy một câu, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều một cái.
“Bố, bố và bác gái tái hôn đi, chỉ cần bác ấy tha thứ cho bố, anh cả sẽ tiếp nhận bố một lần nữa.” Lục Sênh Hạ nói lời thấm thía. Trong chuyện này quan trọng nhất chính là bác gái.
Nếu bố trở về, cô ấy sẽ rơi vào vị trí vô cùng xấu hổ. Chỉ cần bọn họ có thể tái hôn, cái nhà này có thể hoàn chỉnh một lần nữa.
Toàn thân Lục Vinh Hàn run rẩy.
Y Hạo Phong hận ông ấy, chắc chắn còn sâu hơn con trai, bà ấy không có khả năng tha thứ cho ông ấy.
“Sênh Hạ, bố và bác gái sẽ không có khả năng tái hôn, không có bố, bà ấy sẽ càng tốt hơn.”
Tất cả bất hạnh của Y Hạo Phong đều vì ông ấy.
Đã không có ông ấy, đối với bà ấy mà nói là một loại giải thoát.
“Bác gái nói, bác ấy sẽ không gả cho người khác, vẫn ở nhà họ Lục. Con nghĩ bác ấy vẫn còn yêu bố. Bố đã hủy hoại hơn nửa nhân sinh của bác ấy, không nên bù đắp lại chút gì sao?” Lục Sênh Hạ nói.
Người nào buộc chuông thì người đó phải cởi chuông, bố không cởi nút thắt này ra, anh cả sẽ vĩnh viễn không tiếp nhận ông ấy.
Lục Vinh Hàn có băn khoăn của mình.
Ông ấy đã không còn là thiếu niên trẻ tuổi đa tình nữa, đã không phải loại mãnh liệt theo đuổi tình cảm, nghĩ tới đối mặt với lời nói lạnh nhạt, cùng với châm chọc khiêu khích của Y Hạo Phong, ông ấy chùn bước.
“Sênh Hạ, nếu bố làm ra lựa chọn sai lầm, thì nên gánh vác lấy hậu quả, cảnh đêm thê lương là trừng phạt đối với bố.”
“Không phải là bố thường xuyên nói với con, mất bò mới lo làm chuồng gắn liền với thời gian không muộn sao? Nhưng đổi sang người bố thì tinh thần sa sút như vậy, suy sụp như vậy.” Lục Sênh Hạ mang theo vài phần kích động nói.
Đây không phải là bố mà cô ấy muốn nhìn thấy.
Lục Vinh Hàn ngồi trên ghế sô pha, nâng đầu lên: “Bố vẫn chưa nghĩ ra, vì sao mẹ con lại biến thành như vậy? Bà ấy không nên giống như thế.”
Ngoại trừ không thể cho cô ta một danh phận ra, ông ấy đối với cô ta gần như là muốn gì được nấy. Chẳng lẽ cô ta còn chưa thấy thỏa mãn sao?
“Có lẽ ngay từ đầu bà ta tiếp cận bố, mục đích đã không đơn thuần. Cho nên ông nội mới phản đối bố ở bên bà ta. Ông nội là người thông minh nhất lợi hại nhất trên thế giới này, không có bất cứ người nào có thể nhìn thấu ông, không có bất cứ chuyện gì mà ông không nhìn thấu.” Lục Sênh Hạ nói.
“Anh trai con giống ông nội, không giống bố.” Lục Vinh Hàn cười giễu cợt.
“Anh cả đúng là khác bố, anh ấy nghe theo sắp xếp của ông nội, mà bố thì không.” Giọng nói của Lục Sênh Hạ giống như một cơn gió nhẹ, nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Lục Vinh Hàn.
“Các con đều vô cùng thất vọng về bố, đúng không?”
“Đúng vậy, nếu bố cứ tiếp tục sa sút như thế, chuyện gì cũng không làm, bọn con sẽ càng thêm thất vọng.” Lục Sênh Hạ nói với hàm ý sâu xa.
Lục Vinh Hàn nắm chặt cái chén trên bàn, uống một ngụm trà: “Sênh Hạ, con thực sự không có một chút tình cảm nào đối với mẹ con sao?”
“Có, cho dù thế nào, bà ta cũng là người sinh ra con mẹ của con. Nhưng mà ở trong lòng bà ta, con chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng, cũng giống như bố. Chỉ cần tới gần bà ta, bà ta sẽ có ý nghĩ gì đó đối với con. Trong lòng bà ta, không có tình thân không có tình yêu, chỉ có dục vọng.” Lục Sênh Hạ mang theo vài phần thê lương nói.
Lục Vinh Hàn im lặng.
“Có lẽ, bà ấy chỉ bị oán hận làm cho choáng váng.”
“Bà ta oán người nào, hận người nào? Hận chị dâu? Hận anh cả sao? Tất cả mọi chuyện đều do bà ta chọn, bà ta tràn ngập dã tâm, muốn làm bà chủ của nhà họ Lục, muốn mình trở thành người quản lý. Bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục là bà ta gieo gió gặt bão, không thể trách bất cứ người nào.” Lục Sênh Hạ tức giận nói.
Ánh mắt Lục Vinh Hàn nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn phía chân trời mênh mông ở bên ngoài.
“Bà ấy chỉ là một người phụ nữ, sao có thể coi trọng quyền lực như vậy?”
“Bà ta muốn làm Võ Tắc Thiên nha, hiếm khi bám được cây đại thụ như bố, không cố gắng bò lên trên, đứng trên đỉnh cao nhất sao được? Chỉ tiếc ông nội nhà chúng ta còn tinh ranh thông minh hơn Lý Thế Dân, đã sớm phá hỏng tất cả con đường.” Lục Sênh Hạ cười mỉa nói.
Bắp thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co rúm lại.
Chẳng lẽ cho tới bây giờ Tư Mã Ngọc Như đều không yêu ông ấy sao? Chỉ muốn lợi dụng ông ấy mà thôi.
“Lúc trước bà ấy không phải như vậy.”
“Đó gọi là nằm gai nếm mật.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Thực ra bà ta vẫn luôn ở trong bóng tối tập kết lực lượng, tập đoàn Mã thị chỉ là một quân cờ quan trọng của bà ta. Chỉ là người định không bằng trời định, bà ta vạch kế hoạch nhiều năm như vậy, Mã Thị lại bị người khác cướp đi. Kế hoạch của bà ta bị xáo trộn, cho nên thiếu kiên nhẫn, lộ ra bộ mặt thật. Bà ta cho rằng chị dâu là người dễ bắt nạt, nhưng mà bà ta đã quên, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người. Chị dâu vốn không phải là bạch liên hoa thánh mẫu vô dụng, chị ấy và anh cả là trai gái xứng đôi vừa lứa, hoặc là không ra tay, vừa ra tay có thể tìm chuẩn tử huyệt của một người, một kích mất mạng.”
Lục Vinh Hàn xoa đầu con gái.
Cô ấy phân tích hoàn toàn thấu đáo, cô ấy đã không còn là cô gái nhỏ không hiểu sự đời lúc trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương