Chồng Cũ Nuôi Tôi
-
Chương 7
Quảng Nhân Nhân phát hiện ra cân nặng của mình đang trên đà rơi xuống, mới hai tuần thôi mà đã gầy đi những năm kí, chuyện này khiến cô sợ đến cuống cả lên, khủng khiếp nhất chính là, từ hai hôm trước, cô bắt đầu nôn ra máu.
Cô sợ muốn chết, rất sợ hãi, nhưng không cách nào mở miệng nói cho Triển Hựu Dực nghe, không chỉ vì sợ hắn nổi giận với cô mà còn vì từ sau lúc hai người bọn họ cãi nhau, hắn luôn làm mặt lạnh, luôn lộ ra vẻ không muốn nói chuyện với cô, đến tối đi ngủ, vừa nằm lên giường là liền quay lưng về phía cô mà ngủ, đến chạm một chút cũng không hề.
Dạ dày cô đau, nhưng trái tim còn đau đớn hơn.
Vì sao mọi chuyện lại ra thành thế này? Đã là vợ chồng thì sao tránh khỏi cãi nhau, nhưng sao qua lần cãi nhau sau khi bọn họ kết hôn được nửa năm này, kết quả lại thành chiến tranh lạnh, thậm chí chả khác gì người dưng nước lã, vì sao lại như vậy? Không phải người ta thường nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường hay sao, còn nói vợ chồng cãi nhau qua đêm là hòa sao?
"Ọe~"
Lại nôn ra máu nữa rồi, dạ dày đau quá.
Có vẻ như cô không thể chịu đựng hơn được nữa rồi, bác sĩ nói nôn ra máu có liên quan trực tiếp tới chảy máu dạ dày, máu có màu đen chính là triệu chứng rõ nhất, nếu dạ dày của cô đã không chịu đựng được nữa thì cô nên sớm nhập viện điều trị, chứ nếu để kéo dài, không khéo lại dẫn tới thủng dạ dày, thậm chí là viêm màng bụng, nghiêm trọng nhất là có thể đưa đến tử vong.
Vậy nên tối nay, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cô cũng phải nói với hắn chuyện bác sĩ muốn cô nhập viện điều trị, dù có bị hắn mắng đến tối tăm mặt mũi thì cô cũng phải nói.
"Ọe~ Ọe~"
Sau khi nôn sạch mọi thứ có trong dạ dày ra, Quảng Nhân Nhân lại tiếp tục nôn ra máu, lúc cô súc miệng rửa tay xong trở ra thì phát hiện ra ông xã không biết tự lúc nào đã về nhà, đang đứng tựa vào hành lang dọa cho cô giật nảy mình.
"Anh... Anh về từ lúc nào vậy?"
"Chúng ta ly hôn thôi." Triển Hựu Dực lạnh lùng nói.
Đột nhiên nghe thấy câu nói đó khiến Quảng Nhân Nhân ngây người, trong não chỉ còn một mảnh trống rỗng.
"Gì... Gì cơ?" Cô lắp bắp hỏi lại, không sao hiểu được lời hắn vừa nói là có ý gì.
"Chúng ta ly hôn thôi, vì tôi không chịu nổi em nữa rồi." Triển Hựu Dực nhìn thẳng vào cô, âm điệu không chút thay đổi, hắn bình tĩnh đến lạ thường, nhưng vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Quảng Nhân Nhân mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể vì đả kích lớn lao này mà lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Ly hôn? Hắn thực sự nói ra hai chữ ly hôn này sao?
Đúng vậy, hắn đã nói, hắn đã lặp lại hai lần, lần đầu tiên, có lẽ cô quá hoảng sợ nên không nghe thấy, lần thứ hai này cho dù cô vẫn không nghe rõ được hai ấy nhưng cũng hiểu được câu "Không chịu nổi em nữa rồi". Nhưng vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
"Vì em đã không còn là em ngày xưa mà tôi yêu nữa rồi."
Cô không biết mình đã buột miệng hỏi lúc nào, mãi đến khi nghe thấy câu trả lời của hắn cô mới giật mình nhận ra. Nhưng...
"Em chưa từng thay đổi..." Cô lắc đầu, muốn mở miệng giải thích lại bị hắn cắt ngang.
"Không, em đã thay đổi rồi, em đã biến thành người mà tôi không cách nào chịu đựng được nữa rồi. Vậy nên chúng ta ly hôn thôi, căn nhà này để lại cho em, giấy tờ ly hôn tôi đã để trên bàn trong phòng khách, em ký vào đi, tôi sẽ quay lại lấy sau." Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi, một chút do dự cũng không có, giống như muốn mau mau tránh xa khỏi cô vậy.
Rầm một tiếng, trong phòng khách vang vọng tiếng cửa lớn bị đóng mạnh lại.
Hắn đi rồi.
Quảng Nhân Nhân ngây ngốc đứng yên một chỗ, cái tin này khiến cho toàn thân cô bị chấn động vì sợ hãi, không sao cử động được.
Cô tự nói với bản thân mình, đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, đúng, chỉ là ác mộng thôi, nhưng sao dạ dày cô lại đau như vậy, tim cũng rất đau, nếu đã đau đớn đến thế thì cô phải bị cơn đau đánh thức mới đúng chứ, tại sao cô vẫn còn ngây ngốc đứng đây, cô sợ hãi, cô giận dữ, cô không tài nào tin nổi, dường như có ai đó cầm một lưỡi dao sắc bén mà đâm vào tim cô.
Cưỡng ép cơ thể cất bước rời đi, vịn vào vách tường hành lang đi đến phòng khách, khi cô vừa nhìn thấy trên bàn trà để một xấp giấy tờ đã được kí tên sẵn, giấy tờ thỏa thuận ly hôn, chân cô đột nhiên mềm nhũn, cả người khuỵu xuống đất.
Chỉ vậy thôi sao? Hắn muốn ly hôn với cô đến vậy sao, thực sự muốn vậy sao, keo kiệt đến mức ngay đến cơ hội biện bạch cũng không cho cô, cứ vậy mà đưa ra giấy tờ ly hôn sao?
Có phải hắn sớm đã muốn ly hôn với cô hay không? Cãi nhau đơn giản chỉ là một lý do, một cái cớ để hắn vin vào đó mà đòi ly hôn?
Thì ra đây chính là lý do vì sao bọn họ không thể giống như những cặp vợ chồng khác, cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường, thì ra đây chính là lý do mỗi tối hắn không hề chạm đến cô nữa, thì ra mọi việc đều là thuận theo tự nhiên, hắn sớm đã muốn ly hôn với cô.
Thân thể run lên bần bật, từng chút, từng chút, mạnh dần lên, cô đưa tay cố gắng ôm lấy chính mình, nhưng không cách nào dừng cơn run rẩy lại được.
Đây chính là cảm giác trái tim đóng băng sao?
Trên bàn trà, ngoại trừ giấy tờ thỏa thuận ly hôn hắn để lại ra còn có thuốc mà ngày hôm qua cô đi khám bác sĩ mang về, thế nhưng hắn không hỏi lấy một tiếng. Là không nhìn thấy? Hay hắn căn bản sớm đã không còn quan tâm đến cô nữa? Câu trả lời đã rõ cả rồi, không phải sao?
Chẳng biết tự lúc nào, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, tim đau đến không chịu nổi.
Hắn thực sự muốn ly hôn với cô sao? Có thật vậy không? Nếu cô không đồng ý ký, hắn có đồng ý cho cuộc hôn nhân của bọn họ thêm một cơ hội nữa hay không?
Không được, cô phải tìm hắn nói chuyện, không thể cứ như vậy mà ly hôn với hắn, tuyệt đối không được, vì cô yêu hắn, yêu rất nhiều!
Lau đi nước mắt trên khuôn mặt, cô chống vào bàn trà, đứng dậy khỏi mặt đất, rồi về phòng lấy ví, ra ngoài tìm hắn.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải nói chuyện một cách rõ ràng với hắn mới được.
Mặc dù cô không biết vì sao hắn đột nhiên lại về nhà, nhưng bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, cô nghĩ có thể tìm thấy hắn ở công ty. Thế nên cô gọi điện cho hắn, nhưng hắn tuyệt nhiên không nhấc máy nên cô đành bắt taxi đến công ty hắn. Chỉ là taxi vừa mới đến nơi, cô liền nhìn thấy hắn đang ở cùng một đại mỹ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng, dáng vẻ giống như vừa mới thân mật trong khách sạn đi ra.
Tay hắn ôm lấy bờ vai mỹ nữ, mỹ nữ trong lòng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười thật rực rỡ, hai người ôm nhau thật chặt, giống như trẻ sinh đôi bị dính vào nhau vậy, càng lúc càng đi xa hơn.
"Cô ơi, đã đến nơi rồi, cô không xuống xe sao?" Thấy cô mãi vẫn không nhúc nhích, tài xế taxi mới hỏi cô.
"Không cần đâu." Cô chậm rãi quay mặt về phía trước, đôi mắt trống rỗng, trả lời một cách máy móc, "Phiền anh quay xe lại, tôi muốn về nhà."
Đã không còn gì để nói nữa rồi, tim người ta đã đổi thay rồi, nói nhiều cũng chỉ dư thừa. Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến, hôn nhân của bọn họ, tình yêu của bọn họ, thứ mà hắn gọi là cả đời vậy mà chỉ có nửa năm ngắn ngủi thế thôi.
Ha ha ha ha... Cô rất đau lòng, thực rất đau...
Đau lòng là một vết thương không chạm vào được, lại không có thuốc nào chữa được, muốn ngưng lại đau đớn do nó mang đến cũng chỉ làm bản thân chết dần chết mòn mà thôi.
Từ lúc cô ký tên lên giấy tờ ly hôn, Triển Hựu Dực liền mang theo hành lý rời khỏi nhà, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi, có lẽ chỉ một ngày, có lẽ đã qua một tuần, Quảng Nhân Nhân không có chút khái niệm nào.
Chỉ biết cô lay lắt sống qua ngày, cuối cùng, đến một ngày nào đó, dạ dày lại nhói lên một cơn đau đớn, giống như đang muốn nói với cô, nếu cô còn không cho nó ăn, nó sẽ tạo phản.
Thế nên cầm ví tiền ra khỏi nhà ăn thứ gì đó, rồi đoạn trí nhớ tiếp theo là lúc cô đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, thanh âm mơ hồ của y tá nói cho cô biết, cô phải mổ ngay lập tức, hỏi cô phải liên lạc với người nhà của cô thế nào?
Dường như cô nhẹ giọng trả lời một câu, "Tôi không có người nhà." rồi trí nhớ lại nhảy đến khi cô đang nằm trong phòng bệnh, theo đó là đau đớn không dứt.
Bác sĩ nói với cô, cô bị viêm màng bụng cấp, nếu nhập viện trễ thêm chút nữa có lẽ phải phẫu thuật cắt bỏ.
Cô nghĩ, cắt bỏ đi cũng tốt.
Y tá hỏi cô, "Có cần chị giúp em báo cho người nhà hoặc bạn bè không? Bên cạnh cũng cần phải có người chăm sóc mới được."
Nhưng cô không nghĩ ra được ai có thể đồng ý chăm sóc cho cô, nên chỉ có thể lắc đầu, nghe y tá đề nghị, thuê một ai đó đến chăm sóc cô tạm thời.
Dù sao cô cũng có rất nhiều tiền, vì Triển Hựu Dực ngoài để lại nhà cửa cho cô, còn để cho cô một trăm vạn tiền mặt, trực tiếp chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của cô.
Hắn đối với cô thực sự rất tốt, khi còn sống với nhau thì cưng chiều cô, yêu thương cô, khi chia tay rồi lại để cho cô nhiều thứ như vậy, có nhà cửa, có cả tiền bạc nữa, tất cả những thứ này cộng lại, ít nhất cũng được mấy trăm, mấy vạn nhỉ? Hắn đối với cô thực tốt mà.
Nên cười, nhưng cô cười không nổi.
Không nên khóc, cho dù cô nhắm chặt đôi mắt lại cũng không ngăn được nước mắt trào ra.
Vết mổ đau đến mức ngay cả khi cô hít thở cũng đau. Vết thương trong tim cô thì không cần hít thở cũng đau. Rốt cục cô phải làm thế nào mới chấm dứt được sự đau đớn này đây, có lẽ là tự thôi miên bản thân rơi vào tĩnh lặng chăng?
Trong bệnh viện thật yên tĩnh, tường màu trắng, thuốc giảm đau cùng với tạm thời cấm ăn cũng là một liều thuốc tốt, giúp cô có thể tự thôi miên chính mình.
Sau khi phát hiện cô không thích mở miệng nói chuyện, hộ lý tạm thời trông coi cũng không thử bắt chuyện phiếm với cô nữa, chỉ tận tình với công việc chăm sóc cô mà thôi, giúp cô vỗ lưng sau mỗi cơn ho, trả lời câu hỏi của bác sĩ, y tá mỗi khi họ đến kiểm tra, chờ cô đi vệ sinh xong sẽ giúp cô dọn rửa, giúp cô lau người.
Cô càng lúc càng trầm lặng, có thể ăn cơm nhưng ăn không vào, vừa ăn được một lúc lại nôn ra, cứ như vậy vài lần, vết thương rách ra lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trong mê man, dường như cô nghe thấy các y tá thảo luận về bệnh của cô, chẳng biết tự khi nào, bệnh của cô từ viêm màng bụng chuyển thành chứng kén ăn cùng với chứng trầm uất.
Chứng kén ăn cùng với chứng trầm uất?
Đang nói về cô sao?
Cô chỉ muốn chìm trong tĩnh lặng một chút thôi mà, đâu có chứng kén ăn, cũng không có chứng trầm uất mà.
Cô muốn nói cho họ hiểu nhưng dường như đã quên mất phải nói chuyện như thế nào rồi.
Cô sợ muốn chết, rất sợ hãi, nhưng không cách nào mở miệng nói cho Triển Hựu Dực nghe, không chỉ vì sợ hắn nổi giận với cô mà còn vì từ sau lúc hai người bọn họ cãi nhau, hắn luôn làm mặt lạnh, luôn lộ ra vẻ không muốn nói chuyện với cô, đến tối đi ngủ, vừa nằm lên giường là liền quay lưng về phía cô mà ngủ, đến chạm một chút cũng không hề.
Dạ dày cô đau, nhưng trái tim còn đau đớn hơn.
Vì sao mọi chuyện lại ra thành thế này? Đã là vợ chồng thì sao tránh khỏi cãi nhau, nhưng sao qua lần cãi nhau sau khi bọn họ kết hôn được nửa năm này, kết quả lại thành chiến tranh lạnh, thậm chí chả khác gì người dưng nước lã, vì sao lại như vậy? Không phải người ta thường nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường hay sao, còn nói vợ chồng cãi nhau qua đêm là hòa sao?
"Ọe~"
Lại nôn ra máu nữa rồi, dạ dày đau quá.
Có vẻ như cô không thể chịu đựng hơn được nữa rồi, bác sĩ nói nôn ra máu có liên quan trực tiếp tới chảy máu dạ dày, máu có màu đen chính là triệu chứng rõ nhất, nếu dạ dày của cô đã không chịu đựng được nữa thì cô nên sớm nhập viện điều trị, chứ nếu để kéo dài, không khéo lại dẫn tới thủng dạ dày, thậm chí là viêm màng bụng, nghiêm trọng nhất là có thể đưa đến tử vong.
Vậy nên tối nay, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cô cũng phải nói với hắn chuyện bác sĩ muốn cô nhập viện điều trị, dù có bị hắn mắng đến tối tăm mặt mũi thì cô cũng phải nói.
"Ọe~ Ọe~"
Sau khi nôn sạch mọi thứ có trong dạ dày ra, Quảng Nhân Nhân lại tiếp tục nôn ra máu, lúc cô súc miệng rửa tay xong trở ra thì phát hiện ra ông xã không biết tự lúc nào đã về nhà, đang đứng tựa vào hành lang dọa cho cô giật nảy mình.
"Anh... Anh về từ lúc nào vậy?"
"Chúng ta ly hôn thôi." Triển Hựu Dực lạnh lùng nói.
Đột nhiên nghe thấy câu nói đó khiến Quảng Nhân Nhân ngây người, trong não chỉ còn một mảnh trống rỗng.
"Gì... Gì cơ?" Cô lắp bắp hỏi lại, không sao hiểu được lời hắn vừa nói là có ý gì.
"Chúng ta ly hôn thôi, vì tôi không chịu nổi em nữa rồi." Triển Hựu Dực nhìn thẳng vào cô, âm điệu không chút thay đổi, hắn bình tĩnh đến lạ thường, nhưng vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Quảng Nhân Nhân mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể vì đả kích lớn lao này mà lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Ly hôn? Hắn thực sự nói ra hai chữ ly hôn này sao?
Đúng vậy, hắn đã nói, hắn đã lặp lại hai lần, lần đầu tiên, có lẽ cô quá hoảng sợ nên không nghe thấy, lần thứ hai này cho dù cô vẫn không nghe rõ được hai ấy nhưng cũng hiểu được câu "Không chịu nổi em nữa rồi". Nhưng vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
"Vì em đã không còn là em ngày xưa mà tôi yêu nữa rồi."
Cô không biết mình đã buột miệng hỏi lúc nào, mãi đến khi nghe thấy câu trả lời của hắn cô mới giật mình nhận ra. Nhưng...
"Em chưa từng thay đổi..." Cô lắc đầu, muốn mở miệng giải thích lại bị hắn cắt ngang.
"Không, em đã thay đổi rồi, em đã biến thành người mà tôi không cách nào chịu đựng được nữa rồi. Vậy nên chúng ta ly hôn thôi, căn nhà này để lại cho em, giấy tờ ly hôn tôi đã để trên bàn trong phòng khách, em ký vào đi, tôi sẽ quay lại lấy sau." Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi, một chút do dự cũng không có, giống như muốn mau mau tránh xa khỏi cô vậy.
Rầm một tiếng, trong phòng khách vang vọng tiếng cửa lớn bị đóng mạnh lại.
Hắn đi rồi.
Quảng Nhân Nhân ngây ngốc đứng yên một chỗ, cái tin này khiến cho toàn thân cô bị chấn động vì sợ hãi, không sao cử động được.
Cô tự nói với bản thân mình, đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, đúng, chỉ là ác mộng thôi, nhưng sao dạ dày cô lại đau như vậy, tim cũng rất đau, nếu đã đau đớn đến thế thì cô phải bị cơn đau đánh thức mới đúng chứ, tại sao cô vẫn còn ngây ngốc đứng đây, cô sợ hãi, cô giận dữ, cô không tài nào tin nổi, dường như có ai đó cầm một lưỡi dao sắc bén mà đâm vào tim cô.
Cưỡng ép cơ thể cất bước rời đi, vịn vào vách tường hành lang đi đến phòng khách, khi cô vừa nhìn thấy trên bàn trà để một xấp giấy tờ đã được kí tên sẵn, giấy tờ thỏa thuận ly hôn, chân cô đột nhiên mềm nhũn, cả người khuỵu xuống đất.
Chỉ vậy thôi sao? Hắn muốn ly hôn với cô đến vậy sao, thực sự muốn vậy sao, keo kiệt đến mức ngay đến cơ hội biện bạch cũng không cho cô, cứ vậy mà đưa ra giấy tờ ly hôn sao?
Có phải hắn sớm đã muốn ly hôn với cô hay không? Cãi nhau đơn giản chỉ là một lý do, một cái cớ để hắn vin vào đó mà đòi ly hôn?
Thì ra đây chính là lý do vì sao bọn họ không thể giống như những cặp vợ chồng khác, cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường, thì ra đây chính là lý do mỗi tối hắn không hề chạm đến cô nữa, thì ra mọi việc đều là thuận theo tự nhiên, hắn sớm đã muốn ly hôn với cô.
Thân thể run lên bần bật, từng chút, từng chút, mạnh dần lên, cô đưa tay cố gắng ôm lấy chính mình, nhưng không cách nào dừng cơn run rẩy lại được.
Đây chính là cảm giác trái tim đóng băng sao?
Trên bàn trà, ngoại trừ giấy tờ thỏa thuận ly hôn hắn để lại ra còn có thuốc mà ngày hôm qua cô đi khám bác sĩ mang về, thế nhưng hắn không hỏi lấy một tiếng. Là không nhìn thấy? Hay hắn căn bản sớm đã không còn quan tâm đến cô nữa? Câu trả lời đã rõ cả rồi, không phải sao?
Chẳng biết tự lúc nào, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, tim đau đến không chịu nổi.
Hắn thực sự muốn ly hôn với cô sao? Có thật vậy không? Nếu cô không đồng ý ký, hắn có đồng ý cho cuộc hôn nhân của bọn họ thêm một cơ hội nữa hay không?
Không được, cô phải tìm hắn nói chuyện, không thể cứ như vậy mà ly hôn với hắn, tuyệt đối không được, vì cô yêu hắn, yêu rất nhiều!
Lau đi nước mắt trên khuôn mặt, cô chống vào bàn trà, đứng dậy khỏi mặt đất, rồi về phòng lấy ví, ra ngoài tìm hắn.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải nói chuyện một cách rõ ràng với hắn mới được.
Mặc dù cô không biết vì sao hắn đột nhiên lại về nhà, nhưng bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, cô nghĩ có thể tìm thấy hắn ở công ty. Thế nên cô gọi điện cho hắn, nhưng hắn tuyệt nhiên không nhấc máy nên cô đành bắt taxi đến công ty hắn. Chỉ là taxi vừa mới đến nơi, cô liền nhìn thấy hắn đang ở cùng một đại mỹ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng, dáng vẻ giống như vừa mới thân mật trong khách sạn đi ra.
Tay hắn ôm lấy bờ vai mỹ nữ, mỹ nữ trong lòng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười thật rực rỡ, hai người ôm nhau thật chặt, giống như trẻ sinh đôi bị dính vào nhau vậy, càng lúc càng đi xa hơn.
"Cô ơi, đã đến nơi rồi, cô không xuống xe sao?" Thấy cô mãi vẫn không nhúc nhích, tài xế taxi mới hỏi cô.
"Không cần đâu." Cô chậm rãi quay mặt về phía trước, đôi mắt trống rỗng, trả lời một cách máy móc, "Phiền anh quay xe lại, tôi muốn về nhà."
Đã không còn gì để nói nữa rồi, tim người ta đã đổi thay rồi, nói nhiều cũng chỉ dư thừa. Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến, hôn nhân của bọn họ, tình yêu của bọn họ, thứ mà hắn gọi là cả đời vậy mà chỉ có nửa năm ngắn ngủi thế thôi.
Ha ha ha ha... Cô rất đau lòng, thực rất đau...
Đau lòng là một vết thương không chạm vào được, lại không có thuốc nào chữa được, muốn ngưng lại đau đớn do nó mang đến cũng chỉ làm bản thân chết dần chết mòn mà thôi.
Từ lúc cô ký tên lên giấy tờ ly hôn, Triển Hựu Dực liền mang theo hành lý rời khỏi nhà, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi, có lẽ chỉ một ngày, có lẽ đã qua một tuần, Quảng Nhân Nhân không có chút khái niệm nào.
Chỉ biết cô lay lắt sống qua ngày, cuối cùng, đến một ngày nào đó, dạ dày lại nhói lên một cơn đau đớn, giống như đang muốn nói với cô, nếu cô còn không cho nó ăn, nó sẽ tạo phản.
Thế nên cầm ví tiền ra khỏi nhà ăn thứ gì đó, rồi đoạn trí nhớ tiếp theo là lúc cô đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, thanh âm mơ hồ của y tá nói cho cô biết, cô phải mổ ngay lập tức, hỏi cô phải liên lạc với người nhà của cô thế nào?
Dường như cô nhẹ giọng trả lời một câu, "Tôi không có người nhà." rồi trí nhớ lại nhảy đến khi cô đang nằm trong phòng bệnh, theo đó là đau đớn không dứt.
Bác sĩ nói với cô, cô bị viêm màng bụng cấp, nếu nhập viện trễ thêm chút nữa có lẽ phải phẫu thuật cắt bỏ.
Cô nghĩ, cắt bỏ đi cũng tốt.
Y tá hỏi cô, "Có cần chị giúp em báo cho người nhà hoặc bạn bè không? Bên cạnh cũng cần phải có người chăm sóc mới được."
Nhưng cô không nghĩ ra được ai có thể đồng ý chăm sóc cho cô, nên chỉ có thể lắc đầu, nghe y tá đề nghị, thuê một ai đó đến chăm sóc cô tạm thời.
Dù sao cô cũng có rất nhiều tiền, vì Triển Hựu Dực ngoài để lại nhà cửa cho cô, còn để cho cô một trăm vạn tiền mặt, trực tiếp chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của cô.
Hắn đối với cô thực sự rất tốt, khi còn sống với nhau thì cưng chiều cô, yêu thương cô, khi chia tay rồi lại để cho cô nhiều thứ như vậy, có nhà cửa, có cả tiền bạc nữa, tất cả những thứ này cộng lại, ít nhất cũng được mấy trăm, mấy vạn nhỉ? Hắn đối với cô thực tốt mà.
Nên cười, nhưng cô cười không nổi.
Không nên khóc, cho dù cô nhắm chặt đôi mắt lại cũng không ngăn được nước mắt trào ra.
Vết mổ đau đến mức ngay cả khi cô hít thở cũng đau. Vết thương trong tim cô thì không cần hít thở cũng đau. Rốt cục cô phải làm thế nào mới chấm dứt được sự đau đớn này đây, có lẽ là tự thôi miên bản thân rơi vào tĩnh lặng chăng?
Trong bệnh viện thật yên tĩnh, tường màu trắng, thuốc giảm đau cùng với tạm thời cấm ăn cũng là một liều thuốc tốt, giúp cô có thể tự thôi miên chính mình.
Sau khi phát hiện cô không thích mở miệng nói chuyện, hộ lý tạm thời trông coi cũng không thử bắt chuyện phiếm với cô nữa, chỉ tận tình với công việc chăm sóc cô mà thôi, giúp cô vỗ lưng sau mỗi cơn ho, trả lời câu hỏi của bác sĩ, y tá mỗi khi họ đến kiểm tra, chờ cô đi vệ sinh xong sẽ giúp cô dọn rửa, giúp cô lau người.
Cô càng lúc càng trầm lặng, có thể ăn cơm nhưng ăn không vào, vừa ăn được một lúc lại nôn ra, cứ như vậy vài lần, vết thương rách ra lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trong mê man, dường như cô nghe thấy các y tá thảo luận về bệnh của cô, chẳng biết tự khi nào, bệnh của cô từ viêm màng bụng chuyển thành chứng kén ăn cùng với chứng trầm uất.
Chứng kén ăn cùng với chứng trầm uất?
Đang nói về cô sao?
Cô chỉ muốn chìm trong tĩnh lặng một chút thôi mà, đâu có chứng kén ăn, cũng không có chứng trầm uất mà.
Cô muốn nói cho họ hiểu nhưng dường như đã quên mất phải nói chuyện như thế nào rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook