Âm thanh nhỏ xíu, chỉ có một mình nàng nghe được.

Dương Thiệu dẫn nàng ra ngoài.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi ra tới bên ngoài, đưa tay lên huýt sáo một tiếng thì lập tức thấy một con ngựa đen nhánh chạy như bay đến, trong chớp mắt đã đến trước mặt.

Đó chính là con ngựa hắn yêu quý nhất, toàn thân không có một sợi lông màu khác, nghe nói mua được ở Tây Vực, đáng giá ngàn vàng. Kiếp trước Kỷ Dao cũng đã từng thấy qua, khen nói: "Ngựa tốt."

Nàng cũng biết nhìn ngựa à? Chắc có lẽ là thấy bộ lông đẹp đẽ? Dương Thiệu xoay người cưỡi lên, tư thế phóng khoáng, đồng thời dặn dò Trần Tố: "Đưa nàng đi ngồi xe ngựa."

Trần Tố vâng một tiếng, lập tức đi chuẩn bị.

So với chiếc xe ngựa nàng thuê, xe ngựa của Dương Thiệu thoải mái hơn nhiều, bên trong không chỉ phủ lớp thảm xinh đẹp, còn có một cái bàn dài, bày điểm tâm, trái cây, rượu ngon.

Hắn thật sự là rượu không rời thân, Kỷ Dao nghĩ thầm, chắc là sớm học được lúc vào quân, nàng ngửi bình rượu một chút, lập tức cảm thấy mùi thơm xông vào mũi, suýt chút muốn uống trộm một chút, nhưng nghĩ tới tửu lượng của mình lại đành kiềm lại. Chờ đến lúc vào thành lại say mất, cái gì cũng không biết, chuyện đó thật là mất mặt.

Bộ dạng tiểu cô nương lén nhìn bình rượu lọt vào trong mắt Dương Thiệu đang đi song song với xe, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Hắn bảo xe ngựa đi chậm một chút, gõ gõ song cửa sổ nói: "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kỷ Dao thấy hắn, vội vàng tới gần, nói: "Hầu gia, vừa rồi Hoàng Thái hậu sai hai tiểu công công đến, gọi tỷ tỷ vào cung."

"Có chuyện này à?" Dương Thiệu chau mày, lại có chút khó hiểu.

Trong cung công chúa Phúc Gia thường xuyên mời các cô nương vào cung làm khách, thỉnh thoảng Hoàng Thái hậu cũng vậy, theo lý thuyết, đối với Kỷ gia, đó là chuyện tốt.

Vì sao nàng lại sợ hãi như vậy?

Ánh mắt nam nhân lóe ra mười phần sắc bén.

Kỷ Dao không khỏi hoảng loạn, giải thích nói: "Trước đó ở đình Thanh Ấm, không phải công chúa mời tỷ tỷ sao, sau này liền rất thích tỷ tỷ, có lần mời tỷ ấy và ta vào cung làm khách, không ngờ trên đường gặp phải Hoàng Thái hậu... Thái hậu nương nương nhìn tỷ tỷ chằm chằm, rồi ban thưởng đồ, bây giờ còn chưa được mấy ngày, lại mời tiếp, Hầu gia người nói xem, chuyện này bình thường sao?"

Thì ra là có chuyện như vậy.

Dương Thiệu nheo nheo mắt.

Kiếp trước toàn bộ hậu cung cũng chỉ có Kỷ Nguyệt mới có thể chống lại Hoàng Quý phi, tìm hiểu nguyên nhân, hắn từng nghe nói, Kỷ Nguyệt trưởng thành giống một phi tần trước kia của Hoàng đế, Hoàng đế cực kì yêu thích, nhưng phi tần kia bạc mệnh, đã mất sớm. Sau khi Kỷ Nguyệt vào cung, Hoàng Thái hậu vẫn luôn ủng hộ, lúc Kỷ Nguyệt sinh ra được Ngũ hoàng tử, bởi vì Thái tử bị cầm tù, phát điên tự sát, Hoàng Thái hậu lập tức muốn con trai Kỷ Nguyệt làm Thái tử, các nàng và Tống Vân như nước với lửa.

Có khả năng bây giờ cũng vậy, chỉ là Hoàng Thái hậu gặp Kỷ Nguyệt sớm hơn, lập tức muốn lợi dụng nàng, đối phó Hoàng Quý phi, từ đó trợ giúp Thái tử.


Việc này đúng là nguy hiểm, nếu như chậm một chút, bằng hành động sấm rền gió cuốn của Hoàng Thái hậu, có lẽ lập tức sẽ để Kỷ Nguyệt vào cung làm phi. Dù sao ban đầu Hoàng thượng cũng vì Hoàng Thái hậu mới lên ngôi được, ông ấy vẫn rất hiếu thuận, cho nên dù có sủng ái Hoàng Quý phi, nhưng cũng không phế bỏ Thái tử ngay, cho đến khi Thái tử làm rất nhiều chuyện ngu ngốc!

Dương Thiệu nói: "Ngươi đừng vội, chúng ta lập tức trở về thành."

Hắn kẹp chặt bụng ngựa, tuấn mã vọt đi như bay, xe ngựa kia cũng chạy nhanh theo, giống như một cơn gió, chạy về hướng cửa thành.

Đợi đến cổng Hầu phủ, Dương Thiệu sai Trần Tố đi nghe ngóng, dù gì cũng liên quan đến Hoàng Thái hậu, không phải người bình thường ra mặt có thể lập tức giải quyết.

Kỷ Dao rất lo lắng: "Hầu gia, ngươi nói tỷ tỷ có xảy ra chuyện gì không?"

Dương Thiệu cũng không dám đảm bảo, bởi vì hắn đến quá trễ, nếu như sớm một chút, trước khi Kỷ Nguyệt vào cung lập tức ra tay, cơ hội tương đối dễ dàng: "Trước tiên xem tình hình ra sao đi."

Câu trả lời này có vẻ thận trọng, Kỷ Dao nói: "Trước khi tỷ tỷ đi, có nói ca ca đi tìm Tạ đại nhân, có phải là có Tạ đại nhân đưa ra biện pháp, sẽ có phần chắc chắn hơn không?"

Tạ Minh Kha? Khóe miệng Dương Thiệu giật một cái, chuyện này chắc là không sao rồi.

Sau khi hắn sống lại, quyết định trợ giúp Thái tử, lúc đó người đầu tiên nghĩ đến chính là Tạ Minh Kha, vì thế đặc biệt đến hồ Lạc Nguyệt cứu hắn, chính là hi vọng lôi kéo người vốn là mưu sĩ của Tống Vân. Dạng người như vậy, thích Kỷ Nguyệt, chắc chắn đảm bảo nàng bình an.

Nếu như không đoán nhầm, nàng đã sớm bình yên vô sự.

Hai người đang nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh con gái: "Biểu ca, không phải huynh ở doanh trại sao, sao lại về sớm như vậy?"

Trước đó Du Tố Hoa ra ngoài đặt mua mấy thứ đồ trang sức, không ngờ về đến cổng Hầu phủ lại gặp được Dương Thiệu, hơn nữa hắn cưỡi ngựa, nhường xe ngựa cho người khác ngồi.

Nàng vô cùng tò mò, từ trong kiệu bước xuống.

"Biểu ca, trong xe là ai vậy?"

Dương Thiệu nói: "Không phải chuyện của ngươi, đi vào đi."

Giọng điệu vô cùng lạnh lùng, Du Tố Hoa biến sắc.

Nàng cảm thấy biểu ca này không giống trước kia chút nào, không biết bắt đầu từ khi nào, tình tính của hắn trở nên vô cùng lạnh lùng, trừ Thái phu nhân ra thì không muốn tiếp xúc với bất bất cứ cô nương. Nhưng mới vừa rồi, rõ ràng nàng nhìn thấy Dương Thiệu nói chuyện với người trong xe, biểu cảm vô cùng dịu dàng, đây là việc đã lâu rồi nàng không nhìn thấy...Bên trong, không lẽ là một cô gái?

Suy nghĩ vừa hiện ra, Du Tố Hoa vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng bước về phía cửa sổ của xe, đi đến nhìn thử.

Nhưng mà rèm cửa cũng không có kéo lên, tiểu cô nương ngồi phía trước cửa sổ, da trắng môi hồng, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng ngũ quan đã khiến cho người ta ngắm một chút, lập tức sẽ nhớ kỹ!

Du Tố Hoa kinh ngạc kêu lên: "Là ngươi, lại là ngươi!"

Âm thanh của nàng làm Dương Thiệu chú ý, chau mày nói: "Ngươi quen nàng?"

"Muội," Trên mặt nàng ta hiện lên vẻ bối rối, phủ nhận nói, "Không phải, muội không quen, chẳng qua muội thấy hình như gặp qua ở đâu."


Thật sự là tự chui đầu vào lưới!

Kỷ Dao nhớ đến chuyện xấu nàng vừa làm, nói với Dương Thiệu: "Vậy mà nàng ta là biểu muội của Hầu gia sao? Vừa rồi, nàng ta sai người..."

"Vị tiểu thư này," Du Tố Hoa ngắt lời nàng, "Chỉ là hiểu lầm, cần gì phải nhắc lại, sớm biết ngươi quen biết biểu ca của ta, ta đã mời ngươi vào phủ ngồi, tiếp đãi thật tốt."

Nói dối không chớp mắt luôn, nhưng mà giờ này ngày này, quan hệ của nàng và Dương Thiệu, có lẽ cũng không phù hợp để khích bác trước mặt, lỡ như Dương Thiệu không che chở nàng, như vậy sẽ rất khó xử. Kỷ Dao hơi do dự, vô tội nhìn Dương Thiệu một cái.

Nhưng mà Dương Thiệu không tin tưởng Du Tố Hoa, tra hỏi: "Cuối cùng ngươi làm chuyện gì?"

"Muội, muội không có, biểu ca," Du Tố Hoa vô cùng tủi thân, nhỏ giọng nói: "Muội chỉ là một cô gái thì làm được cái gì?"

Kiếp trước, nàng ta luôn dùng khuôn mặt này để lừa gạt mẫu thân, ở lại Hầu phủ không đi, trong lòng Dương Thiệu vô cùng chán ghét, lúc này nắm được cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

"Được, ngươi không nói thật đúng không?" Hắn nhìn về một nha hoàn của Du Tố Hoa, cầm roi ngựa quất tới, "Thành thật khai báo, bản hầu tha cho ngươi một con đường sống."

Nha hoàn kia đau đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống nói: "Hầu gia, nô tỳ không biết, xin Hầu gia tha mạng!"

Dương Thiệu lại giơ roi lên.

"Biểu ca," Âm thanh Du Tố Hoa khẽ run, nước mắt đẫm mi, "Huynh cần gì phải làm khó bọn họ, là lỗi của muội, được chưa? Muội đi vào nhận lỗi với dì, đều là muội không tốt! Muội không nên lạnh nhạt vị tiểu thư này..." Nàng cầm khăn che mặt, nức nở chạy vào.

Nghĩ rằng như vậy thì tránh được à? Ánh mắt Dương Thiệu nhìn qua bốn nha hoàn kia: "Chủ tử của các ngươi là ai, Du gia có bảo vệ được các ngươi không? Nghĩ kĩ cho bản hầu, trên cổ rốt cuộc có mấy cái đầu!"

Hắn thường xuyên luyện binh, một tiếng phát ra giống như sấm mùa xuân đánh xuống, chân nha hoàn ở lại đều mềm nhũn, tất cả đều co cụm lại trên mặt đất.

Mắt thấy roi ngựa kéo trên đất như rắn độc, trong đó có một nha hoàn run lẩy bẩy lắp bắp nói: "Bẩm, bẩm Hầu gia, vừa rồi tiểu thư, sai Quế Chi đẩy vị tiểu thư này ngã xuống đất."

Người gọi là Quế Chi vội vàng hô cứu mạng: "Hầu gia, nô tỳ cũng không có cách nào, là tiểu thư hạ lệnh, nô tỳ không dám không nghe theo."

Mặt Dương Thiệu trầm xuống, sai Hứa Như Nam: "Đưa đến chỗ mẫu thân."

Hứa Như Nam lôi nha hoàn kia đi.

"Bị đẩy sao không nói sớm?" Dương Thiệu thu hồi roi ngựa, nhìn Kỷ Dao trong cửa sổ, "Ngươi không so đo như vậy sao?"

Kiếp trước Kỷ Dao xấu xa như thế nào, hắn đã trải nghiệm qua, bây giờ Kỷ Dao lại đơn thuần như vậy, còn bị người khác ăn hiếp, hắn có chút không quen.

Kỷ Dao cũng bất ngờ, nàng không ngờ Dương Thiệu sẽ coi trọng như vậy, điều tra rõ ràng tại chỗ, nhất thời giật mình, giống như Dương Thiệu vẫn là Dương Thiệu trước kia, sẽ bất chấp che mưa che gió cho nàng.


Nhìn đôi mắt sâu thẳm của nam nhân, Kỷ Dao giống như trầm vào trong đó, cho đến khi nghe được âm thanh của người kia: "Sợ hãi rồi sao? Có tra hỏi ngươi đâu?"

"A," Nàng lấy lại tinh thần, "Dù gì đó cũng là biểu muội của ngươi, ta cảm thấy cũng nên cho nàng một cơ hội, có lẽ có thể sửa đổi thành người tốt."

Thì ra là nghĩ như vậy, Dương Thiệu cười: "Sau này nàng ta còn như vậy, ngươi cứ nói với ta là được."

Kỷ Dao gật đầu.

Lúc này Trần Tố trở về: "Hầu gia, hôm nay Kỷ đại cô nương chắc chắn không có vào cung."

"Cái gì?" Kỷ Dao nghe thấy, vô cùng kinh ngạc, "Rõ ràng ta thấy tỷ ấy đi ra ngoài, sao có thể chưa vào cung, đã điều tra rõ chưa?"

"Nghe nói trên đường gặp phải ngựa điên, bị thương, Thái hậu nương nương liền hạ lệnh để đại tiểu thư ở nhà dưỡng thương."

Quả nhiên là vậy, Dương Thiệu nghĩ thầm, nhất định là kế của Tạ Minh Kha.

"Nghe được chưa," hắn nói với Kỷ Dao, "Ngươi không cần lo lắng nữa."

"Ừm," Kỷ Dao thở phào một hơi, "Chỉ là không biết tỷ tỷ bị thương như thế nào."

Chắc là đang rất nóng lòng, Dương Thiệu dặn dò người đánh xe: "Đưa nàng về Kỷ gia."

Xa phu nghe lời, lập tức thúc ngựa đi.

Kỷ Dao vốn muốn xin lỗi một tiếng, làm Dương Thiệu mất công một chuyến, kết quả hắn nhanh chóng để nàng trở về nhà, nàng nhẹ thở dài một cái, quả nhiên hắn không phải Dương Thiệu kiếp trước.

Trong lòng lại có mấy phần buồn phiền.

Tiểu cô nương bên cửa sổ vẫn nhìn hắn, thật lâu không có nhìn đi chỗ khác, xem ra nàng có chỗ lưu luyến đối với mình, trong lòng Dương Thiệu vui vẻ một hồi.

"Hầu gia, Thái phu nhân mời ngài vào."

Sắc mặt Dương Thiệu trở nên lạnh lẽo, đi thẳng đến phòng chính.

Du Tố Hoa còn đang khóc sướt mướt.

"Mẫu thân, ngài nghe Quế Chi khai chưa?" Dương Thiệu chau mày, "Con gái dung túng nô tỳ ác độc nhục nhã người ở ngoài đường, bị truyền đi, chỉ sợ gây hại tới thanh danh Du gia. Con thấy, ngài vẫn nên đưa biểu muội về nhà đi, tránh ở lại chỗ này, sau này gả đi lại gây họa cho nhà chồng, Du gia đổ trách nhiệm lên người ngài."

Thái phu nhân không ngờ con trai lại nói ra lời ác độc như vậy: "Con nói bậy cái gì, vừa rồi Tố Hoa nói, là cô nương kia độc miệng, con bé không nhịn được, nhất thời bị kích động."

"Ngài tin thật sao?" Dương Thiệu nhìn về phía Du Tố Hoa, "Nàng nói lời ác độc gì với ngươi rồi?"

Du Tố Hoa cắn môi, ấp úng: "Muội sợ nói ra, làm dì tức giận, ảnh hưởng thân thể."

"Chỉ sợ ngươi bịa không được!" Dương Thiệu nghiêm nghị nói, "Cô nương đó là Nhị tiểu thư của Kỷ gia, nếu mẫu thân không tin, có thể đi điều tra, gia thế Kỷ gia trong sạch, nề nếp gia đình giản dị, con và Kỷ công tử có quen biết. Chắc chắn Kỷ tiểu thư sẽ không nói năng lỗ mãng, ngược lại biểu muội từng ở núi Ngọc, đạp váy Kỷ tiểu thư, còn đuổi nàng ra khỏi bãi cỏ..."

Ngày đó hắn ngắm Kỷ Dao thả diều, sao lại không nhớ rõ?

Du Tố Hoa nhiều lần ức hiếp Kỷ Dao.


"Thật sự có việc này sao?" Thái phu nhân nhìn về phía Du Tố Hoa, bởi vì Dương Thiệu nói rất rõ ràng, hoàn toàn không có một chút do dự, bà hiểu tính cách con trai, không đến mức vu oan một cô nương, "Tố Hoa, cháu mau nói cho dì biết, chuyện mà Thiệu nhi nói là sự thật?"

Sắc mặt Du Tố Hoa trắng bệch, không ngờ hôm đó bị Dương Thiệu nhìn thấy.

"Dì, không phải cháu cố ý..." Nàng nắm chặt ống tay áo của Thái phu nhân, "Là cháu thả diều trước, sau đó tiểu thư kia mới đến, nhưng muốn cướp chỗ của cháu, cháu chỉ nói Phải có trước có sau, kết quả tiểu thư kia bỏ đi, không phải cháu đuổi, dì!"

Lần đầu, nàng nói người ta độc miệng, lần hai, nói thế nào, Thái phu nhân cũng không tin lắm, huống chi Dương Thiệu còn có chứng cứ chính xác, bà thở dài nói: "Tố Hoa, thường ngày dì dạy cháu thế nào? Lòng thương người, là nguồn gốc của nhân ái, lòng thiện ác, là nguồn gốc của chính nghĩa. Cho dù là Du gia, hay là Hầu phủ chúng ta, cũng không thể ỷ thế hiếp người."

"Dì," Du Tố Hoa càng khóc lớn hơn, "Xin dì tha thứ cho cháu một lần đi, Tố Hoa biết sai rồi, sẽ không khiến dì thất vọng nữa."

"Nói mà không có bằng chứng, sao mẫu thân tin ngươi được? Chẳng lẽ còn để ngươi phạm sai lần nữa, mới trở về sao?" Dương Thiệu mỉa mai.

Đứa con trai này, xem ra rất không thích Du Tố Hoa, nếu không cũng không vì chuyện này mà đặc biệt đưa người tới chỗ của bà, Thái phu nhân nói: "Tố Hoa, tạm thời cháu quay về đi, cứ ở lại nơi này hoài, nương cháu cũng nhớ," Không đợi Du Tố Hoa tiếp tục van xin, bà dặn dò, "Giúp biểu tiểu thư thu dọn hành lý."

Thấy ý dì đã quyết, trong lòng Du Tố Hoa biết cầu xin nữa, sẽ chỉ làm bà càng thêm phiền chán, không bằng nhịn một chút, chờ đến lúc tức giận qua đi.

Du Tố Hoa quỳ xuống, đoan đoan chính chính dập đầu một cái với Thái phu nhân, rời khỏi Hầu phủ.

Cuối cùng cũng đi, tòa phủ này cũng được thanh tịnh một chút, Dương Thiệu nói: "Mẫu thân xong chưa, con trai còn có công việc..."

"Đuổi được Tố Hoa đi, con cũng vội vàng đi đúng không?" Thái phu nhân còn nhìn không ra ý nghĩ của hắn sao, hừ lạnh một tiếng, "Đời này của ta không có con gái, từ nhỏ Tố Hoa đã theo ta, không nể mặt sư cũng nể mặt phật, con lại vô tình như vậy."

"Cái này mà cũng nói vô tình sao? Nếu không phải nàng làm xằng làm bậy, con trai sẽ không để ý, chẳng qua trong phủ nhiều thêm một đôi đũa, không phải mẫu thân cũng không chịu được việc làm như vậy sao?"

Thái phu nhân xoa bóp tâm mi: "Từ trước đến nay Tố Hoa luôn có chừng mực, tại sao lại như vậy chứ!" Nghĩ lại, nhìn Dương Thiệu một chút, "Nhị tiểu thư Kỷ gia kia, con quen biết lúc nào? Có phải bởi vì nàng, con mới đối xử với Tố Hoa như vậy?"

"Cũng không phải chỉ vì nàng, biểu muội làm nhục người khác, con cũng sẽ ngăn cản giống vậy."

"Thật sao?" Thái phu nhân quan sát trên dưới Dương Thiệu.

Đứa nhỏ này cũng gần hai mươi rồi, gia tộc muốn kết thân không ít, nhưng hắn chọn ba lấy bốn, luôn lấy đủ loại lý do ra từ chối, không phải là có người trong lòng rồi chứ? Là Kỷ Nhị tiểu thư kia sao? Thái phu nhân nghĩ thầm, gia đình kia, bà vẫn chưa nghe nói qua, chẳng lẽ là một cô gái nhà bình thường?

"Nếu con nói gia thế Kỷ gia trong sạch, nề nếp gia đình giản dị, không thì một ngày nào đó mời Kỷ nhị tiểu thư đến phủ làm khách, ta cũng muốn nhìn một chút."

Đây là mẫu thân hiểu lầm rồi, nhưng cũng không giải thích, chỉ là... Kỷ Dao còn nhỏ quá, hắn cũng không tiện đồng ý, chỉ là để mẫu thân trước biết có người này tồn tại, sau này mà chuẩn bị. Dương Thiệu cười một cái: "Mẫu thân, nhị tiểu thư kia mới mười ba tuổi, bởi vì con quen ca ca của nàng, có lần đến Kỷ gia dùng cơm, nên mới quen."

Mười ba tuổi?

Thái phu nhân chau mày, đứa con kia không phải vì thích, Thái phu nhân cũng yên tâm một chút, dù sao cảm giác dòng dõi Kỷ gia không cao, nhưng cứ như vậy, con trai vẫn không có người trong lòng, vậy phải như thế nào cho tốt đây.

Bà vẫn chờ ôm cháu trai đó!







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương