Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
-
Chương 301: Bây giờ là chồng rồi
“Không gả.” Cô hét lên, nhưng lại cầm bộ váy cưới ướm thử.
“Khá vừa đấy chứ, dù gì cũng hơn sơ mi, quần bò đấy?” Người đàn ông đằng sau cô cứ ra vẻ.
“Tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh.” Thật là đáng ghét, lâu rồi không về nhà, về nhà là anh lại lừa cô ngay được, cô ghét anh lừa dối cô.
Nhưng đồng thời lòng cô dấy lên hương vị vô cùng ngọt ngào, còn có cả dư vị của hạnh phúc.
Hóa ra người vội vàng muốn cưới gấp trong ba ngày là anh chứ không phải Bùi Linh Linh.
“Thanh Thu, em ướm vậy đã thấy đẹp rồi.” Lê Minh Tùng căng thẳng nhìn cô, vẻ mặt cô như thể không muốn gả cho anh.
“Được, vậy em thử xem.” Cô chậm chạp mặc chiếc váy cưới, mỗi nếp váy được thiết kế rất tinh tế, cô hoàn toàn không để ý đến người đàn ông phía sau, nhưng tim lại đập nhanh một cách khác thường, cô vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng khi gặp lại anh.
Cô thấy mình như bị say vậy, say trong hơi thở của anh, ở đây đẹp biết bao, cô thích cảm giác anh đứng sau cô vô cùng.
Vừa mặc xong váy cưới, cửa đã bị mở ra, ngoài cửa có các cô các bác họ hàng của nhà họ Bạch và nhà họ Lê, ai có thể đến đều đến hết rồi, ngay cả Bùi Linh Linh và Bùi Minh Vũ cũng đứng giữa cười tít mắt.
“Thanh Thu, gả cho anh nhé.”
Truyện đươc cập nhập trên mỗi ngày!
“Không gả…” Cô chậm rãi nói ra hai từ, sau đó cô liếc mắt người đàn ông vẫn quỳ một gối ở đằng sau mình, bông hồng trên tay anh rất đẹp, là loài hoa tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc, cô rất thích, cô nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của anh trong gương, trước mặt bao nhiêu người như thế, hình như anh rất căng thẳng, từ trước đến nay chưa từng thấy anh căng thẳng như vậy, cho dù là cứu cô từ tay Lâm Thiếu Đổng và lúc chiêu ngầm thì dường như anh cũng chẳng căng thẳng thế, không phải anh giỏi nhất là che giấu cảm xúc sao? Nhưng thời khắc này, anh không làm được, anh đang hồi hộp nhìn cô bóng lưng của cô, không biết phải làm như thế nào cô mới đồng ý.
Lúc này, hai đứa con của họ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh xông đến, “Mẹ ơi, ba….”
Thanh Thu không nhịn được mà phì cười, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện này là không thể.”
Trong và ngoài phòng đều lặng im.
Ngoài cô ra thì ai cũng đang phân tích cô vừa nói gì.
Đằng sau, anh lẩm bẩm: “Không gả là không thể được.” Anh nói lại lời của cô.
Bỗng anh nhảy cẫng lên, ngay lập tức đứng trước mặt cô, rồi ôm cô trước mặt mọi người, sải bước đến lễ đường, miệng không ngừng nói: “Không gả là không thể được,Thanh Thu, em xác định đi.” Nói xong, anh hôn lên trán cô.
Cô vội tránh, “Đừng hôn, trôi hết phấn của em bây giờ.”
“Đừng lo, em đã đẹp lắm rồi.”
“Nhưng em muốn hôm nay phải đẹp nhất”
“Chị, vậy em thì sao?”
“Cùng đi có được không?” Không chịu được sự ngang ngược của Bùi Linh Linh, cũng may cô được anh bế, nên tư thế nào cũng không sợ.
Nhạc của hôn lễ vang lên, trang nghiêm như vậy khiến cho Thanh Thu vội vàng trượt khỏi vòng tay của Lê Minh Tùng, trong lòng đầy sự nghi ngờ, nhưng cô chỉ có thể đợi qua ải này rồi hỏi lại anh.
Giọng của cha sứ dõng dạc vang lên, “Con có bằng lòng lấy người đàn ông này làm chồng không, con có bằng lòng lấy người con gái này làm vợ không, cho dù là khỏe mạnh hay ốm đau đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, cảm thông cho nhau, chung thủy với nhau đến giây phút cuối của cuộc đời?
“Con bằng lòng.”
“Con bằng lòng.”
“Con bằng lòng.”
“Con bằng lòng.”
“Con bằng lòng” Được nói liên tiếp bốn lần, đó chính là Bùi Minh Vũ và Bùi Linh Linh, Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu, cùng hứa với cô dâu, chú rể của mình.
Giây phút đó, đôi mắt đẫm nước mắt của ông Bà Bùi, Bùi Tuấn Linh cầm tay Lương Thùy Trang gật đầu, Ninh Tử Tô cũng nở nụ cười rạng rỡ, con trai của bà đã quay về rồi, con trai hạnh phúc thì bà cũng thấy hạnh phúc.
Trong góc, một bóng người lặng lẽ đứng một lát rồi lặng lẽ rời đi, đó là Bùi Tuệ cuối cùng cô cũng chỉ có thể làm em gái của Bùi Minh Vũ. Hóa ra anh Minh Vũ không cưới Thanh Thu thì cũng sẽ không cưới cô, anh nói rồi anh ấy thật sự chỉ coi cô là em gái duy nhất của mình thôi.
Lau đi giọt nước nơi khóe mi, có lẽ, anh trai hạnh phúc thì cô ta sẽ hạnh phúc, lúc chạy ra ngoài, đầu cô va phải một người con trai, cô ngẩn người một lúc, rồi mới nhận ra là Phong Thanh, còn có vợ anh bên cạnh, đứng giữa hai người là một bé con mới cao có xíu xíu, cô nhỏ nhẹ nói: “Anh Phong, chị dâu.”
“Đi đâu vậy?”
“Em vào nhàvệ sinh một lát.” Cô nói xong liền quay lưng chạy đi.
Dì Lương bảo cô ở lại, hôm nay có tận hai cô dâu cơ mà. Cô ở lại biết đâu lại bắt được bó hóa của cô dâu thì sao, nhưng dì Lương không nghĩ là nếu không gặp được tình yêu thì bắt được bó hoa đó thì có tác dụng gì chứ.
Cô tin rằng chỉ cần mình sống tốt thì nhất định sẽ gặp được nửa còn lại.
Lời nói dõng dạc của cha sứ lại lần nữa vang lên, “Ta đưa cho các con chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu, lấy danh nghĩa là thánh phụ thánh mẫu tuyên bố các con là vợ chồng, thượng đế tán thành các con thành một cặp, bất kì ai cũng không thể tách rời. Ta làm chứng cho lời thề yêu thương đối phương của các con, ta rất vui được tuyên bố với các vị ngồi đây là các con đã là vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Lê Minh Tùng và Bùi Minh Vũ cùng vén khăn voan của cô dâu lên, cô dâu trong mắt họ thật là đẹp biết bao, sẽ là phong cảnh tươi đẹp của cả đời họ, từ giờ sẽ không chia lìa
Lê Minh Tùngchậm rãi khom người, nhẽ nhàng hôn cô dâu yêu quý của mình, hôn lễ này đến có chút muộn màng, có chút vội vàng nhưng anh đã đợi rất lâu rồi, hóa ra từ khoảnh khắc mà cô nhảy lên xe anh thì đã là định mệnh cho cô và anh bên nhau, anh sẽ yêu cô cả đời.
Nụ hôn này là khế ước cũng là lời hứa, lần này, hôn lễ này cô chính là cô dâu thật sự của anh.
Khắc tên của nhau trong tim, từ đó không xa rời, cùng nhau vượt qua gian nan thử thách.
Quay lại, đối mặt với mọi người, nhận được sự chúc phúc của mọi người, hôn nhân của họ mới hạnh phúc.
Thanh Thu đang dõi mắt tìm kiếm trong đám người.
Quả nhiên, cô đã nhìn thấy Sa Duy Hân, cô biết Lê Minh Tùng tuyệt đối sẽ không quên Sa Duy Hân đâu, nhưng nhìn lại cô lại nhíu mày, bên cạnh Sa Duy Hân lại là NguyễnThủy Tiên.
Kéo kéo đuôi áo của Lê Minh Tùng, anh rất đẹp trai, chỉ có điều hôm nay cô vui nên để cho người con gái khác ngắm anh, vì giờ đây anh đã gắn mác là chồng của cô rồi.
“Sao vậy?”
“Tại sao không phải là Thủy Tiên?” người bên cạnh Sa Duy Hân không phải là Nguyễn Thủy Tiên mà là cô gái mà cô không quen, cô ta rất xinh đẹp không thua kém gì Nguyễn Thủy Tiên, nhưng lúc đó cô đã thấy Nguyễn Thủy Tiên lặng lẽ đứng bên cửa lễ đường, nhưng ánh mắt của cô đã không tập trung vào cô dâu chú rể giống mọi người mà là để ý đến người đàn ông dắt theo người bạn gái xinh đẹp đứng một bên kia.
Chỉ phút chốc, Nguyễn Thủy Tiên đã quay người đi sau đó chạy nhanh ra khỏi lễ đường, ngay cả bó hoa hồng đỏ trong tay rơi xuống đất cô cũng không quan tâm nữa.
Thanh Thu muốn đuổi theo muốn khuyên Nguyễn Thủy Tiên, nhưng bị Lê Minh Tùng kéo tay lại, nói nhỏ: “Đừng lo, có người còn đau lòng hơn em.”
Quả nhiên có người ra tay rồi, Sa Duy Hân đột nhiên gạt tay của cô gái đi cùng ra chạy như bay ra ngoài.
Lê Minh Tùng nói rõ: “Thử được rồi, Thủy Tiên ghen rồi, điều đó nói lên điều gì, em cũng biết rồi đó."
Thanh Thu ngẩn người lần nữa, hóa ra mấy người đàn ông này đều giảo hoạt như vậy, xem ra cô phải tìm cơ hộ để hỏi Lê Minh Tùng mới được.
Hôn lễ kết thúc trong sự vỗ tay và những lời chúc phúc, lúc Bùi Linh Linh và Trọng Thanh Thu tay cầm bó hoa của cô dâu quay lưng tung lên bó hoa cưới, họ nghe thấy tiếng hét lớn, cùng lúc đó là tiếng hét động trời.
Đột nhiên quay đầu lại Thanh Thu ngẩn người ra, trời ơi, một bó hoa nằm gọn gàng trong lòng Thùy Thùy, một bó nằm trong lòng Quỳnh Quỳnh.
Đáng chết, chúng mới có ít tuổi đầu mà.
Thanh Thu kéo váy lên chạy về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, sau đó kéo hai đứa sang một bên hỏi nỏi “nói cho mẹ biết, có phải hai con có người yêu rồi không”
“Vâng.”
“Cái gì?”
“A, không có, tuyệt đối không có.” Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng xua tay lắc đầu, ánh mắt lại dừng lại trên người ba đang đứng đằng sau mẹ.
“Dám lừa mẹ hả?”
“Vâng ạ, con thừa nhận.”
“Vâng ạ, con cũng thừa nhận.”
“Nói mau.” Cô hơi giận giục chúng, gần đây cô không quan tâm đến con gái lắm, đến cả hai cô con gái nhỏ bé đã có người yêu mà cô còn không biết, vẫn may chúng còn nhỏ bây giờ dạy thì vẫn kịp.
“Cái đó, là... là....”
“Nói đi.” Cô sốt ruột chết đi được.
“Là ba, chúng con rất yêu ba, ba là con trai mà.”
“Ha ha…” cô không quan tâm đến hình tượng mà cười to, ôm chầm lấy hai con gái, sau đó cúi đầu nói nhỏ vào tai hai con: “Thích cũng được, nhưng sau này không được ngủ cùng giường với ba đâu nhé?”
“Tại sao?”
“Bởi vì giờ ba đã là của mẹ rồi.”
Nói xong, cô nhấc váy chạy đến bên Lê Minh Tùng đang mơ hồ, “Chồng, đi thôi.”
“Đi đâu?” Lê Minh Tùng giả vờ hỏi.
“Lên xe.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh biết mà.”
“Không biết.”
“Được, vậy em sẽ đi, đợi em nghĩ xong thì em quay lại.”
Cô định quay lưng rời đi, tay anh đã vội kéo tay cô lại, lúc ôm cô ngồi vào trong xe, tay còn lại ấn cửa cách âm trước sau và cửa sổ xe, đồng thời hạ tất cả rèm cửa sổ xe xuống.
Đột nhiên tối khiến cho hai má của cô đỏ ửng, “Lê Minh Tùng, anh định làm gì?”
“Khá vừa đấy chứ, dù gì cũng hơn sơ mi, quần bò đấy?” Người đàn ông đằng sau cô cứ ra vẻ.
“Tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh.” Thật là đáng ghét, lâu rồi không về nhà, về nhà là anh lại lừa cô ngay được, cô ghét anh lừa dối cô.
Nhưng đồng thời lòng cô dấy lên hương vị vô cùng ngọt ngào, còn có cả dư vị của hạnh phúc.
Hóa ra người vội vàng muốn cưới gấp trong ba ngày là anh chứ không phải Bùi Linh Linh.
“Thanh Thu, em ướm vậy đã thấy đẹp rồi.” Lê Minh Tùng căng thẳng nhìn cô, vẻ mặt cô như thể không muốn gả cho anh.
“Được, vậy em thử xem.” Cô chậm chạp mặc chiếc váy cưới, mỗi nếp váy được thiết kế rất tinh tế, cô hoàn toàn không để ý đến người đàn ông phía sau, nhưng tim lại đập nhanh một cách khác thường, cô vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng khi gặp lại anh.
Cô thấy mình như bị say vậy, say trong hơi thở của anh, ở đây đẹp biết bao, cô thích cảm giác anh đứng sau cô vô cùng.
Vừa mặc xong váy cưới, cửa đã bị mở ra, ngoài cửa có các cô các bác họ hàng của nhà họ Bạch và nhà họ Lê, ai có thể đến đều đến hết rồi, ngay cả Bùi Linh Linh và Bùi Minh Vũ cũng đứng giữa cười tít mắt.
“Thanh Thu, gả cho anh nhé.”
Truyện đươc cập nhập trên mỗi ngày!
“Không gả…” Cô chậm rãi nói ra hai từ, sau đó cô liếc mắt người đàn ông vẫn quỳ một gối ở đằng sau mình, bông hồng trên tay anh rất đẹp, là loài hoa tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc, cô rất thích, cô nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của anh trong gương, trước mặt bao nhiêu người như thế, hình như anh rất căng thẳng, từ trước đến nay chưa từng thấy anh căng thẳng như vậy, cho dù là cứu cô từ tay Lâm Thiếu Đổng và lúc chiêu ngầm thì dường như anh cũng chẳng căng thẳng thế, không phải anh giỏi nhất là che giấu cảm xúc sao? Nhưng thời khắc này, anh không làm được, anh đang hồi hộp nhìn cô bóng lưng của cô, không biết phải làm như thế nào cô mới đồng ý.
Lúc này, hai đứa con của họ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh xông đến, “Mẹ ơi, ba….”
Thanh Thu không nhịn được mà phì cười, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện này là không thể.”
Trong và ngoài phòng đều lặng im.
Ngoài cô ra thì ai cũng đang phân tích cô vừa nói gì.
Đằng sau, anh lẩm bẩm: “Không gả là không thể được.” Anh nói lại lời của cô.
Bỗng anh nhảy cẫng lên, ngay lập tức đứng trước mặt cô, rồi ôm cô trước mặt mọi người, sải bước đến lễ đường, miệng không ngừng nói: “Không gả là không thể được,Thanh Thu, em xác định đi.” Nói xong, anh hôn lên trán cô.
Cô vội tránh, “Đừng hôn, trôi hết phấn của em bây giờ.”
“Đừng lo, em đã đẹp lắm rồi.”
“Nhưng em muốn hôm nay phải đẹp nhất”
“Chị, vậy em thì sao?”
“Cùng đi có được không?” Không chịu được sự ngang ngược của Bùi Linh Linh, cũng may cô được anh bế, nên tư thế nào cũng không sợ.
Nhạc của hôn lễ vang lên, trang nghiêm như vậy khiến cho Thanh Thu vội vàng trượt khỏi vòng tay của Lê Minh Tùng, trong lòng đầy sự nghi ngờ, nhưng cô chỉ có thể đợi qua ải này rồi hỏi lại anh.
Giọng của cha sứ dõng dạc vang lên, “Con có bằng lòng lấy người đàn ông này làm chồng không, con có bằng lòng lấy người con gái này làm vợ không, cho dù là khỏe mạnh hay ốm đau đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, cảm thông cho nhau, chung thủy với nhau đến giây phút cuối của cuộc đời?
“Con bằng lòng.”
“Con bằng lòng.”
“Con bằng lòng.”
“Con bằng lòng.”
“Con bằng lòng” Được nói liên tiếp bốn lần, đó chính là Bùi Minh Vũ và Bùi Linh Linh, Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu, cùng hứa với cô dâu, chú rể của mình.
Giây phút đó, đôi mắt đẫm nước mắt của ông Bà Bùi, Bùi Tuấn Linh cầm tay Lương Thùy Trang gật đầu, Ninh Tử Tô cũng nở nụ cười rạng rỡ, con trai của bà đã quay về rồi, con trai hạnh phúc thì bà cũng thấy hạnh phúc.
Trong góc, một bóng người lặng lẽ đứng một lát rồi lặng lẽ rời đi, đó là Bùi Tuệ cuối cùng cô cũng chỉ có thể làm em gái của Bùi Minh Vũ. Hóa ra anh Minh Vũ không cưới Thanh Thu thì cũng sẽ không cưới cô, anh nói rồi anh ấy thật sự chỉ coi cô là em gái duy nhất của mình thôi.
Lau đi giọt nước nơi khóe mi, có lẽ, anh trai hạnh phúc thì cô ta sẽ hạnh phúc, lúc chạy ra ngoài, đầu cô va phải một người con trai, cô ngẩn người một lúc, rồi mới nhận ra là Phong Thanh, còn có vợ anh bên cạnh, đứng giữa hai người là một bé con mới cao có xíu xíu, cô nhỏ nhẹ nói: “Anh Phong, chị dâu.”
“Đi đâu vậy?”
“Em vào nhàvệ sinh một lát.” Cô nói xong liền quay lưng chạy đi.
Dì Lương bảo cô ở lại, hôm nay có tận hai cô dâu cơ mà. Cô ở lại biết đâu lại bắt được bó hóa của cô dâu thì sao, nhưng dì Lương không nghĩ là nếu không gặp được tình yêu thì bắt được bó hoa đó thì có tác dụng gì chứ.
Cô tin rằng chỉ cần mình sống tốt thì nhất định sẽ gặp được nửa còn lại.
Lời nói dõng dạc của cha sứ lại lần nữa vang lên, “Ta đưa cho các con chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu, lấy danh nghĩa là thánh phụ thánh mẫu tuyên bố các con là vợ chồng, thượng đế tán thành các con thành một cặp, bất kì ai cũng không thể tách rời. Ta làm chứng cho lời thề yêu thương đối phương của các con, ta rất vui được tuyên bố với các vị ngồi đây là các con đã là vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Lê Minh Tùng và Bùi Minh Vũ cùng vén khăn voan của cô dâu lên, cô dâu trong mắt họ thật là đẹp biết bao, sẽ là phong cảnh tươi đẹp của cả đời họ, từ giờ sẽ không chia lìa
Lê Minh Tùngchậm rãi khom người, nhẽ nhàng hôn cô dâu yêu quý của mình, hôn lễ này đến có chút muộn màng, có chút vội vàng nhưng anh đã đợi rất lâu rồi, hóa ra từ khoảnh khắc mà cô nhảy lên xe anh thì đã là định mệnh cho cô và anh bên nhau, anh sẽ yêu cô cả đời.
Nụ hôn này là khế ước cũng là lời hứa, lần này, hôn lễ này cô chính là cô dâu thật sự của anh.
Khắc tên của nhau trong tim, từ đó không xa rời, cùng nhau vượt qua gian nan thử thách.
Quay lại, đối mặt với mọi người, nhận được sự chúc phúc của mọi người, hôn nhân của họ mới hạnh phúc.
Thanh Thu đang dõi mắt tìm kiếm trong đám người.
Quả nhiên, cô đã nhìn thấy Sa Duy Hân, cô biết Lê Minh Tùng tuyệt đối sẽ không quên Sa Duy Hân đâu, nhưng nhìn lại cô lại nhíu mày, bên cạnh Sa Duy Hân lại là NguyễnThủy Tiên.
Kéo kéo đuôi áo của Lê Minh Tùng, anh rất đẹp trai, chỉ có điều hôm nay cô vui nên để cho người con gái khác ngắm anh, vì giờ đây anh đã gắn mác là chồng của cô rồi.
“Sao vậy?”
“Tại sao không phải là Thủy Tiên?” người bên cạnh Sa Duy Hân không phải là Nguyễn Thủy Tiên mà là cô gái mà cô không quen, cô ta rất xinh đẹp không thua kém gì Nguyễn Thủy Tiên, nhưng lúc đó cô đã thấy Nguyễn Thủy Tiên lặng lẽ đứng bên cửa lễ đường, nhưng ánh mắt của cô đã không tập trung vào cô dâu chú rể giống mọi người mà là để ý đến người đàn ông dắt theo người bạn gái xinh đẹp đứng một bên kia.
Chỉ phút chốc, Nguyễn Thủy Tiên đã quay người đi sau đó chạy nhanh ra khỏi lễ đường, ngay cả bó hoa hồng đỏ trong tay rơi xuống đất cô cũng không quan tâm nữa.
Thanh Thu muốn đuổi theo muốn khuyên Nguyễn Thủy Tiên, nhưng bị Lê Minh Tùng kéo tay lại, nói nhỏ: “Đừng lo, có người còn đau lòng hơn em.”
Quả nhiên có người ra tay rồi, Sa Duy Hân đột nhiên gạt tay của cô gái đi cùng ra chạy như bay ra ngoài.
Lê Minh Tùng nói rõ: “Thử được rồi, Thủy Tiên ghen rồi, điều đó nói lên điều gì, em cũng biết rồi đó."
Thanh Thu ngẩn người lần nữa, hóa ra mấy người đàn ông này đều giảo hoạt như vậy, xem ra cô phải tìm cơ hộ để hỏi Lê Minh Tùng mới được.
Hôn lễ kết thúc trong sự vỗ tay và những lời chúc phúc, lúc Bùi Linh Linh và Trọng Thanh Thu tay cầm bó hoa của cô dâu quay lưng tung lên bó hoa cưới, họ nghe thấy tiếng hét lớn, cùng lúc đó là tiếng hét động trời.
Đột nhiên quay đầu lại Thanh Thu ngẩn người ra, trời ơi, một bó hoa nằm gọn gàng trong lòng Thùy Thùy, một bó nằm trong lòng Quỳnh Quỳnh.
Đáng chết, chúng mới có ít tuổi đầu mà.
Thanh Thu kéo váy lên chạy về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, sau đó kéo hai đứa sang một bên hỏi nỏi “nói cho mẹ biết, có phải hai con có người yêu rồi không”
“Vâng.”
“Cái gì?”
“A, không có, tuyệt đối không có.” Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng xua tay lắc đầu, ánh mắt lại dừng lại trên người ba đang đứng đằng sau mẹ.
“Dám lừa mẹ hả?”
“Vâng ạ, con thừa nhận.”
“Vâng ạ, con cũng thừa nhận.”
“Nói mau.” Cô hơi giận giục chúng, gần đây cô không quan tâm đến con gái lắm, đến cả hai cô con gái nhỏ bé đã có người yêu mà cô còn không biết, vẫn may chúng còn nhỏ bây giờ dạy thì vẫn kịp.
“Cái đó, là... là....”
“Nói đi.” Cô sốt ruột chết đi được.
“Là ba, chúng con rất yêu ba, ba là con trai mà.”
“Ha ha…” cô không quan tâm đến hình tượng mà cười to, ôm chầm lấy hai con gái, sau đó cúi đầu nói nhỏ vào tai hai con: “Thích cũng được, nhưng sau này không được ngủ cùng giường với ba đâu nhé?”
“Tại sao?”
“Bởi vì giờ ba đã là của mẹ rồi.”
Nói xong, cô nhấc váy chạy đến bên Lê Minh Tùng đang mơ hồ, “Chồng, đi thôi.”
“Đi đâu?” Lê Minh Tùng giả vờ hỏi.
“Lên xe.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh biết mà.”
“Không biết.”
“Được, vậy em sẽ đi, đợi em nghĩ xong thì em quay lại.”
Cô định quay lưng rời đi, tay anh đã vội kéo tay cô lại, lúc ôm cô ngồi vào trong xe, tay còn lại ấn cửa cách âm trước sau và cửa sổ xe, đồng thời hạ tất cả rèm cửa sổ xe xuống.
Đột nhiên tối khiến cho hai má của cô đỏ ửng, “Lê Minh Tùng, anh định làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook