Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
-
Chương 293: Có thể gả cho anh nhanh thôi
Cô yên lặng nghe anh kể hết chuyện giữa anh và Phương Thu, sau đó nói khẽ: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Không biết, anh đã giao cô ấy cho Phong Thiếu Dương rồi, nghe nói, bây giờ cậu ta đối với cô ấy rất tốt, một đứa con trai bảo bối đã làm sợi dây gắn kết giữa hai người họ, thật ra Phong Thiếu Dương vốn dĩ rất yêu cô ấy.”
“Vậy trong ba năm qua, hai người chưa từng gặp nhau?” Cô ngẩng đầu khẽ hỏi, có chút không tự tin, trước đây anh còn nói bọn họ ở cùng một nhà, xem ra là anh lừa cô rồi.
“Ha ha, đúng là đau lòng.” Anh cười chế giễu “Trọng Thanh Thu, dáng vẻ bây giờ của em nhất định rất đáng yêu.”
Một cú đấm bay đến, “Lê Minh Tùng, anh muốn…”
“Chụt”
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, anh đã chặn miệng cô lại “Không được nói những lời không may, chúng ta sắp kết hôn rồi, mẹ anh không phản đối chúng ta nữa.”
“Này, ai nói là sẽ lấy anh chứ, anh không được phép đánh trống lảng, mau nói nhanh, anh có còn gặp lại Phương Thu không?”
Anh cười nhẹ, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt, không thể không thừa nhận, người đàn ông này vẫn là một liều thuốc phiện trí mạng trong mắt phụ nữ giống như trước kia.
“Nếu anh nói không, em có tin không?” Giọng nói quyến rũ phát ra từ cuống họng truyền đến.
“Không tin.” Cô giận dỗi nói: “Trước đây anh cứ gặp cô ta là bỏ mặc em, đáng ghét.”
“Ha ha, Trọng Thanh Thu, cuối cùng em cũng chịu nói ra lời trong lòng rồi, có điều anh nói cho em biết, hôm đó, sau khi anh đưa Hy Điệp đi thì thật sự không còn gặp lại cô ấy nữa, cô ấy nói, đợi đến khi anh thành hôn với em, cô ấy sẽ đến, cô ấy nói vẫn luôn đợi thiệp mời của chúng ta, cô ấy chúc phúc cho em, sở dĩ cô ấy đến tìm anh là muốn anh hận cô ấy mà thôi.”
Vành mắt Thanh Thu đã ngân ngấn nước, người thông minh như Phương Thu, cô ta có con rồi cũng biết dừng tay đúng lúc, tác thành cho cô và Lê Minh Tùng, “Minh Tùng, vậy Hy Điệp, cô ấy đâu rồi?”
Lê Minh Tùng cười thần bí: “Không nói.”
“Này, anh có nói không hả?” Đột nhiên tay cô chọc vào nách anh, anh bật cười, không ngồi thẳng được nữa mà tránh đi, nhưng không tránh được bàn tay giảo hoạt của cô.
Cuối cùng Lê Minh Tùng, không chịu được nhột nữa, la oai oái cầu xin: “Anh nói, anh nói, em mau dừng lại đi.”
Hóa ra, người đàn ông này cũng có máu buồn, vậy thì chắc chắn sợ bị cù, cô sẽ nhớ kỹ, sau này nếu anh dám bắt nạt cô, cô cù anh anh đến chết. Cô thả tay, vỗ vài cái “Nói đi.”
Anh hắng giọng, giọng nói cũng theo đó mà trở nên nghiêm túc hơn, “Thật ra, người đỡ đạn cho anh là Hy Điệp chứ không phải Phương Thu.”
“Cô ấy chết rồi?” Thanh Thu giật mình, không khỏi kinh ngạc.
“Anh không biết, hôm đó mắt anh bị một mảnh đạn bắn phải, sau đó tuy có lấy ra được nhưng lại trở thành bộ dạng như bây giờ, vậy nên, anh không hề nhìn thấY Thương hình lúc đó của cô ấy, nhưng sau này anh điều tra ra được là Ngư Lạc Tuấn đã đưa Hy Điệp đi, sau đó cô ấy như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không còn thấy cô ấy xuất hiện nữa. Ngư Lạc Tuấn cũng chưa từng dẫn cô ấy ra ngoài, không ai biết cô ấy còn sống hay đã chết, điều duy nhất anh biết chính là năm nào Ngư Lạc Tuấn cũng âm thầm gửi cho bố mẹ Hy Điệp một khoản tiền dưới danh nghĩa cô ấy.”
“Minh Tùng, đúng là anh không nên dẫn cô ấy theo, là anh hại cô ấy, chính anh đã hại cô ấy!” Nước mắt Thanh Thu thi nhau rơi xuống, cứ nghĩ đến Hy Điệp là cô lại thấy đau lòng.
Anh lập tức ôm chặt cô, “Anh thật sự không ngờ, rõ ràng Ngư Lạc Tuấn yêu Hy Điệp như thế, vậy mà lại dám bắn lén, gã đàn ông đó tuyệt đối là tên kỳ quái nhất trong những tên kỳ quái, có lẽ là vì phát bắn lén ấy của Ngư Lạc Tuấn nên Hy Điệp mới mất khống chế mà đỡ đạn cho anh, bởi vì, cô ấy không muốn anh gặp chuyện, anh nhớ lúc cô ấy ngã xuống vẫn còn hét lớn: “Lạc Tuấn, tha cho anh ấy, tha cho anh ấy đi” Sau đó anh không còn biết gì nữa, đến khi tỉnh lại, anh đã bị Ngô lôi ra ngoài rồi, anh không còn nhìn thấy gì nữa, anh đã giao thứ thần kỳ mà Ngư Lạc Tuấn để lại cho Bùi Minh Vũ, sau đó liền rời đi, lúc đó, anh nghĩ sau này anh không còn xứng với em nữa, anh bị mù rồi, còn nữa, anh không muốn cho em biết mọi chuyện, không muốn em phải đau khổ vì nó.”
“Nhưng anh đã từng nghĩ nếu em không biết mọi chuyện, em còn đau đớn hơn chưa? Lê Minh Tùng, anh thật ích kỷ.” Cô gào lên, nhưng cơ thể lại càng dán chặt lên người anh, hít hà mùi cơ thể của anh, chỉ như vậy mới có thể khiến cô thỏa mãn, bây giờ, cuối cùng hai người cũng đã yên tâm ở bên nhau rồi.
“Thanh Thu.” Anh không hề nói tiếng xin lỗi, chỉ gọi tên cô, ghi từng tiếng vào lòng.
“Minh Tùng, mắt của anh còn cần phải làm phẫu thuật nữa không?” Cô chợt nghĩ ra trước đây anh từng nói đợi mắt anh khỏi rồi mới gặp cô.
“Ừm, ngày kia mời chuyên gia nước ngoài đến, lần này có lẽ sẽ không xảy ra sai xót gì nữa đâu.”
“Em đi cùng anh.” Cô cọ trán vào cằm anh, giọng tràn đầy sự dịu dàng.
“Anh muốn gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.” Anh nói giọng khàn khàn.
“Vẫn là nghe giọng nói à?” Nghĩ lại những gì mà tối qua anh đã làm cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trái tim cô mềm nhũn, nếu như Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biết được ba chúng nó yêu chúng nó như vậy thì chúng nó sẽ vui biết bao.
“Không.”
“Vậy anh muốn gặp thế nào?”
“Em đưa anh đến nhà em, đợi hai đứa ngủ rồi để anh sờ mặt chúng nó một chút, anh nhớ chúng nó quá.”
Nhìn thấy sự mong đợi trong ánh mắt anh, cô không nhịn được bật cười, “Được rồi, có điều, anh phải có thưởng cho em.”
“OK.” Anh lập tức hôn cô, một cú đấm của cô lại nện xuống, “Không muốn cái này.”
“Vậy muốn cái gì?”
“Không nói.” Mặt cô đỏ lựng, may mà anh không nhìn thấy.
“Mau nói nhanh, nếu không anh cù em đấy.”
Cô lập tức đẩy anh ra, chạy thật nhanh “Nếu anh đuổi kịp em, em sẽ để anh cù.”
Anh vẫn đứng ở giữa phòng chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Trọng Thanh Thu, em bắt nạt anh.”
“Em bắt nạt anh đấy, anh làm gì được em nào?” Cô nhìn bộ dạng của anh, cười hả hê, “Lê Minh Tùng, anh cũng có ngày hôm nay.”
Anh lập tức xông đến trước cửa tắt đèn, sau đó đứng yên tại chỗ.
“Làm gì thế? Anh định lấy tĩnh chế động à? Lê Minh Tùng, anh giống một gã lưu manh trên giang hồ từ lúc nào thế?”
“Qua đây.” Anh vẫy vẫy tay về phía cô, “Ngoan, nếu không, anh sẽ lập tức đánh em ngã rồi ăn em sạch sẽ đấy.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh tuyệt đối không phải đang nói đùa, “Lê Minh Tùng, anh đây là đang cưỡng ép, ban ngày ban mặt thế này, còn lâu nhé.”
“Vậy còn hôm qua thì sao?”
Câu hỏi này của anh khiến mặt cô lập tức đỏ bừng, “Em đi đây, không chơi với anh nữa.”
“Không muốn anh thưởng nữa à?” Anh đột nhiên hỏi cô mới nhớ ra anh còn chưa đồng ý thứ mà cô muốn được thưởng.
“Vậy anh có cho không?”
“Cho, em muốn thứ gì anh cũng cho.” Chân anh dò dẫm bước về phía trước, cách cô gần thêm một chút.
Cô không hề hay biết, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, “Thật là em muốn thứ gì anh cũng có thể cho ư?”
“Ừm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”
“Được, nếu như cái gì anh cũng đồng ý, vậy em không cần nói cho anh biết nữa.”
“Không được.” Anh gắt, vung tay một cái tóm gọn lấy cô, hóa ra lại chính xác đến thế, cứ như anh nhìn thấy được tất cả mọi thứ vậy.
Anh bắt đầu cù cô, cô cười to nhưng dù thế nào cũng không chịu nói ra, đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, âm thanh chói tai đã đánh thức hai người đang đùa nghịch.
Cô nhấc điện thoại lên, cười nói: “Là mẹ.” Rồi ấn nghe, “Mẹ, phải đi rồi à?”
“Thanh Thu, ba và mẹ đi cả nửa ngày trời, dì Ninh cũng đi cùng, tối nay sẽ ăn cơm ở nhà chúng ta, mẹ định hỏi con và Minh Tùng có về cùng ăn cơm không?”
Cô nghiêng đầu nhìn hỏi anh, “Dì Ninh cùng với bố mẹ đến nhà em rồi, mẹ hỏi tối nay chúng mình có muốn về cùng ăn cơm không?”
“Đổi cách gọi, gọi mẹ thì anh sẽ đồng ý với em.”
“Này, nói nghiêm túc đấy, mẹ em đang đợi em trả lời đây này!” Cô hạ thấp giọng nói, lấy tay che ống nghe điện thoại.
“Đổi cách gọi thì anh sẽ đi.” Anh giở tính trẻ con nói với cô.
Cô cười, tiếp tục nói chuyện với mẹ: “Tối nay chúng con về, anh ấy nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi.”
“Ôi, con nói thế mẹ mới nhớ ra, sao lại quên mất Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh được chứ, nếu đã không đi đón hai đứa nó được, vậy thì để ba mẹ và dì Ninh đi đón vậy.”
truyện được cập nhập trên!
Ngay sau đó bà cúp máy, trong phòng bất chợt trở nên yên tĩnh, “Minh Tùng, chúng mình đi thôi, về sớm giúp mẹ em một tay, nếu không, nói không chừng lại một bàn đầy thức ăn.” Cứ nghĩ đến anh đã rời xa cô lâu như vậy lại thấy có chút không cam tâm, nhưng lại nghĩ đến đó là vì nỗi hận của Ninh Tử Du, còn cả đôi mắt anh nữa là cô lại chẳng thể nào tức giận nổi.
“Không cần, mắt anh không nhìn thấy, anh không giúp gì được, chúng ta về muộn một chút.” Anh ôm lấy cô không buông, ba năm rồi, tối qua mới được “ăn” một bữa, lại còn ở nơi hoang vu vắng vẻ, anh căn bản chưa hề thấy đủ, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, anh biết mẹ cũng đi rồi, cơ thể anh lập tức có phản ứng: “Thanh Thu...”
“Đừng...” Cô đẩy anh ra nhưng không còn sức lực.
“Ba năm rồi, em không nhớ anh à?” Giọng nói của anh đột nhiên mang theo chút giận dỗi.
“Em...”
“Em chần chừ tức là có nhớ anh.”
“Còn lâu ấy.” Cô làm bộ, định trốn khỏi anh.
Anh ôm chặt cô không chịu buông, “Trong ba năm này, có lúc anh nhớ em, nhớ đến sắp phát điên, không được, bây giờ em phải đền bù cho anh.”
Dưới ánh mặt trời xuyên vào trong phòng, anh ôm cô ngã xuống tấm thảm trên nền nhà, quần áo của hai người nhanh chóng rơi xuống tấm thảm mềm mại.
Dưới ánh nắng chiều, cô mệt đến nỗi không nhấc nổi mí mắt, lại bị anh kéo vào lòng, gối đầu lên cánh tay anh, “Thanh Thu, anh vẫn muốn...”
“Muốn cái đầu anh ấy, anh đúng là tinh lực dồi dào.” Cô mệt đến nỗi một ngón tay cũng không muốn động.
“Trọng Thanh Thu, đây là họa do em tự rước, em phải giải quyết nó cho anh.”
“Hửm?” Cô ngẩng đầu thấy trên mặt anh tràn đầy vẻ đau đớn, “Sao thế?”
“Anh... anh khó chịu.” Anh cắn răng, giậm chân nói.
“Mắt à?” Cô không ngờ lại là chỗ đó, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt anh.
“Không phải.”
“Vậy thì ở đâu?”
Nghe tiếng nói êm ái, lại nghĩ đến đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô, đột nhiên Lê Minh Tùng ấn đầu cô xuống, sau đó...
“Lê Minh Tùng, anh là đố xấu xa.” Cô tức giận ngồi dậy cốc đầu anh một cái.
Anh thở hổn hển, nói không rõ tiếng: “Như vậy mới giống vợ của anh.”
“Còn lâu, em đã gả cho anh đâu.”
“Sẽ gả cho anh nhanh thôi.” Anh cười, trong giọng nói mang đầy vẻ cưng chiều.
Chính vào lúc hai người quấn quýt lấy nhau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, lúc này Lê Minh Tùng mới tha cho Thanh Thu, “Hình như là điện thoại của anh, em giúp anh xem xem là số điện thoại của ai, nếu như không phải người quan trọng thì cứ tắt máy đi là được.”
Cô với tay, tùy ý liếc mắt nhìn, hình như là số điện thoại của, “Minh Tùng, là Phương Mẫn.”
“Tắt đi.” Anh nói không chút do dự.
Nhưng điện thoại vừa mới tắt lại lập tức reo lên.
Cứ như vậy hai ba lần, Lê Minh Tùng thấy phiền phức, giật chiếc điện thoại trong tay Thanh Thu, “Lạc Phương Mẫn, rốt cuộc cô muốn thế nào hả?”
“Lê Minh Tùng, em ra lệnh cho anh đến chỗ em ngay lập tức, nếu không, lần này em sẽ gửi cho anh thi thể của hai đứa nhóc này đấy.”
“Thùy Thùy...”
“Quỳnh Quỳnh...”
Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu đồng thanh hét lên.
“Không biết, anh đã giao cô ấy cho Phong Thiếu Dương rồi, nghe nói, bây giờ cậu ta đối với cô ấy rất tốt, một đứa con trai bảo bối đã làm sợi dây gắn kết giữa hai người họ, thật ra Phong Thiếu Dương vốn dĩ rất yêu cô ấy.”
“Vậy trong ba năm qua, hai người chưa từng gặp nhau?” Cô ngẩng đầu khẽ hỏi, có chút không tự tin, trước đây anh còn nói bọn họ ở cùng một nhà, xem ra là anh lừa cô rồi.
“Ha ha, đúng là đau lòng.” Anh cười chế giễu “Trọng Thanh Thu, dáng vẻ bây giờ của em nhất định rất đáng yêu.”
Một cú đấm bay đến, “Lê Minh Tùng, anh muốn…”
“Chụt”
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, anh đã chặn miệng cô lại “Không được nói những lời không may, chúng ta sắp kết hôn rồi, mẹ anh không phản đối chúng ta nữa.”
“Này, ai nói là sẽ lấy anh chứ, anh không được phép đánh trống lảng, mau nói nhanh, anh có còn gặp lại Phương Thu không?”
Anh cười nhẹ, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt, không thể không thừa nhận, người đàn ông này vẫn là một liều thuốc phiện trí mạng trong mắt phụ nữ giống như trước kia.
“Nếu anh nói không, em có tin không?” Giọng nói quyến rũ phát ra từ cuống họng truyền đến.
“Không tin.” Cô giận dỗi nói: “Trước đây anh cứ gặp cô ta là bỏ mặc em, đáng ghét.”
“Ha ha, Trọng Thanh Thu, cuối cùng em cũng chịu nói ra lời trong lòng rồi, có điều anh nói cho em biết, hôm đó, sau khi anh đưa Hy Điệp đi thì thật sự không còn gặp lại cô ấy nữa, cô ấy nói, đợi đến khi anh thành hôn với em, cô ấy sẽ đến, cô ấy nói vẫn luôn đợi thiệp mời của chúng ta, cô ấy chúc phúc cho em, sở dĩ cô ấy đến tìm anh là muốn anh hận cô ấy mà thôi.”
Vành mắt Thanh Thu đã ngân ngấn nước, người thông minh như Phương Thu, cô ta có con rồi cũng biết dừng tay đúng lúc, tác thành cho cô và Lê Minh Tùng, “Minh Tùng, vậy Hy Điệp, cô ấy đâu rồi?”
Lê Minh Tùng cười thần bí: “Không nói.”
“Này, anh có nói không hả?” Đột nhiên tay cô chọc vào nách anh, anh bật cười, không ngồi thẳng được nữa mà tránh đi, nhưng không tránh được bàn tay giảo hoạt của cô.
Cuối cùng Lê Minh Tùng, không chịu được nhột nữa, la oai oái cầu xin: “Anh nói, anh nói, em mau dừng lại đi.”
Hóa ra, người đàn ông này cũng có máu buồn, vậy thì chắc chắn sợ bị cù, cô sẽ nhớ kỹ, sau này nếu anh dám bắt nạt cô, cô cù anh anh đến chết. Cô thả tay, vỗ vài cái “Nói đi.”
Anh hắng giọng, giọng nói cũng theo đó mà trở nên nghiêm túc hơn, “Thật ra, người đỡ đạn cho anh là Hy Điệp chứ không phải Phương Thu.”
“Cô ấy chết rồi?” Thanh Thu giật mình, không khỏi kinh ngạc.
“Anh không biết, hôm đó mắt anh bị một mảnh đạn bắn phải, sau đó tuy có lấy ra được nhưng lại trở thành bộ dạng như bây giờ, vậy nên, anh không hề nhìn thấY Thương hình lúc đó của cô ấy, nhưng sau này anh điều tra ra được là Ngư Lạc Tuấn đã đưa Hy Điệp đi, sau đó cô ấy như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không còn thấy cô ấy xuất hiện nữa. Ngư Lạc Tuấn cũng chưa từng dẫn cô ấy ra ngoài, không ai biết cô ấy còn sống hay đã chết, điều duy nhất anh biết chính là năm nào Ngư Lạc Tuấn cũng âm thầm gửi cho bố mẹ Hy Điệp một khoản tiền dưới danh nghĩa cô ấy.”
“Minh Tùng, đúng là anh không nên dẫn cô ấy theo, là anh hại cô ấy, chính anh đã hại cô ấy!” Nước mắt Thanh Thu thi nhau rơi xuống, cứ nghĩ đến Hy Điệp là cô lại thấy đau lòng.
Anh lập tức ôm chặt cô, “Anh thật sự không ngờ, rõ ràng Ngư Lạc Tuấn yêu Hy Điệp như thế, vậy mà lại dám bắn lén, gã đàn ông đó tuyệt đối là tên kỳ quái nhất trong những tên kỳ quái, có lẽ là vì phát bắn lén ấy của Ngư Lạc Tuấn nên Hy Điệp mới mất khống chế mà đỡ đạn cho anh, bởi vì, cô ấy không muốn anh gặp chuyện, anh nhớ lúc cô ấy ngã xuống vẫn còn hét lớn: “Lạc Tuấn, tha cho anh ấy, tha cho anh ấy đi” Sau đó anh không còn biết gì nữa, đến khi tỉnh lại, anh đã bị Ngô lôi ra ngoài rồi, anh không còn nhìn thấy gì nữa, anh đã giao thứ thần kỳ mà Ngư Lạc Tuấn để lại cho Bùi Minh Vũ, sau đó liền rời đi, lúc đó, anh nghĩ sau này anh không còn xứng với em nữa, anh bị mù rồi, còn nữa, anh không muốn cho em biết mọi chuyện, không muốn em phải đau khổ vì nó.”
“Nhưng anh đã từng nghĩ nếu em không biết mọi chuyện, em còn đau đớn hơn chưa? Lê Minh Tùng, anh thật ích kỷ.” Cô gào lên, nhưng cơ thể lại càng dán chặt lên người anh, hít hà mùi cơ thể của anh, chỉ như vậy mới có thể khiến cô thỏa mãn, bây giờ, cuối cùng hai người cũng đã yên tâm ở bên nhau rồi.
“Thanh Thu.” Anh không hề nói tiếng xin lỗi, chỉ gọi tên cô, ghi từng tiếng vào lòng.
“Minh Tùng, mắt của anh còn cần phải làm phẫu thuật nữa không?” Cô chợt nghĩ ra trước đây anh từng nói đợi mắt anh khỏi rồi mới gặp cô.
“Ừm, ngày kia mời chuyên gia nước ngoài đến, lần này có lẽ sẽ không xảy ra sai xót gì nữa đâu.”
“Em đi cùng anh.” Cô cọ trán vào cằm anh, giọng tràn đầy sự dịu dàng.
“Anh muốn gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.” Anh nói giọng khàn khàn.
“Vẫn là nghe giọng nói à?” Nghĩ lại những gì mà tối qua anh đã làm cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trái tim cô mềm nhũn, nếu như Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biết được ba chúng nó yêu chúng nó như vậy thì chúng nó sẽ vui biết bao.
“Không.”
“Vậy anh muốn gặp thế nào?”
“Em đưa anh đến nhà em, đợi hai đứa ngủ rồi để anh sờ mặt chúng nó một chút, anh nhớ chúng nó quá.”
Nhìn thấy sự mong đợi trong ánh mắt anh, cô không nhịn được bật cười, “Được rồi, có điều, anh phải có thưởng cho em.”
“OK.” Anh lập tức hôn cô, một cú đấm của cô lại nện xuống, “Không muốn cái này.”
“Vậy muốn cái gì?”
“Không nói.” Mặt cô đỏ lựng, may mà anh không nhìn thấy.
“Mau nói nhanh, nếu không anh cù em đấy.”
Cô lập tức đẩy anh ra, chạy thật nhanh “Nếu anh đuổi kịp em, em sẽ để anh cù.”
Anh vẫn đứng ở giữa phòng chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Trọng Thanh Thu, em bắt nạt anh.”
“Em bắt nạt anh đấy, anh làm gì được em nào?” Cô nhìn bộ dạng của anh, cười hả hê, “Lê Minh Tùng, anh cũng có ngày hôm nay.”
Anh lập tức xông đến trước cửa tắt đèn, sau đó đứng yên tại chỗ.
“Làm gì thế? Anh định lấy tĩnh chế động à? Lê Minh Tùng, anh giống một gã lưu manh trên giang hồ từ lúc nào thế?”
“Qua đây.” Anh vẫy vẫy tay về phía cô, “Ngoan, nếu không, anh sẽ lập tức đánh em ngã rồi ăn em sạch sẽ đấy.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh tuyệt đối không phải đang nói đùa, “Lê Minh Tùng, anh đây là đang cưỡng ép, ban ngày ban mặt thế này, còn lâu nhé.”
“Vậy còn hôm qua thì sao?”
Câu hỏi này của anh khiến mặt cô lập tức đỏ bừng, “Em đi đây, không chơi với anh nữa.”
“Không muốn anh thưởng nữa à?” Anh đột nhiên hỏi cô mới nhớ ra anh còn chưa đồng ý thứ mà cô muốn được thưởng.
“Vậy anh có cho không?”
“Cho, em muốn thứ gì anh cũng cho.” Chân anh dò dẫm bước về phía trước, cách cô gần thêm một chút.
Cô không hề hay biết, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, “Thật là em muốn thứ gì anh cũng có thể cho ư?”
“Ừm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”
“Được, nếu như cái gì anh cũng đồng ý, vậy em không cần nói cho anh biết nữa.”
“Không được.” Anh gắt, vung tay một cái tóm gọn lấy cô, hóa ra lại chính xác đến thế, cứ như anh nhìn thấy được tất cả mọi thứ vậy.
Anh bắt đầu cù cô, cô cười to nhưng dù thế nào cũng không chịu nói ra, đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, âm thanh chói tai đã đánh thức hai người đang đùa nghịch.
Cô nhấc điện thoại lên, cười nói: “Là mẹ.” Rồi ấn nghe, “Mẹ, phải đi rồi à?”
“Thanh Thu, ba và mẹ đi cả nửa ngày trời, dì Ninh cũng đi cùng, tối nay sẽ ăn cơm ở nhà chúng ta, mẹ định hỏi con và Minh Tùng có về cùng ăn cơm không?”
Cô nghiêng đầu nhìn hỏi anh, “Dì Ninh cùng với bố mẹ đến nhà em rồi, mẹ hỏi tối nay chúng mình có muốn về cùng ăn cơm không?”
“Đổi cách gọi, gọi mẹ thì anh sẽ đồng ý với em.”
“Này, nói nghiêm túc đấy, mẹ em đang đợi em trả lời đây này!” Cô hạ thấp giọng nói, lấy tay che ống nghe điện thoại.
“Đổi cách gọi thì anh sẽ đi.” Anh giở tính trẻ con nói với cô.
Cô cười, tiếp tục nói chuyện với mẹ: “Tối nay chúng con về, anh ấy nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi.”
“Ôi, con nói thế mẹ mới nhớ ra, sao lại quên mất Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh được chứ, nếu đã không đi đón hai đứa nó được, vậy thì để ba mẹ và dì Ninh đi đón vậy.”
truyện được cập nhập trên!
Ngay sau đó bà cúp máy, trong phòng bất chợt trở nên yên tĩnh, “Minh Tùng, chúng mình đi thôi, về sớm giúp mẹ em một tay, nếu không, nói không chừng lại một bàn đầy thức ăn.” Cứ nghĩ đến anh đã rời xa cô lâu như vậy lại thấy có chút không cam tâm, nhưng lại nghĩ đến đó là vì nỗi hận của Ninh Tử Du, còn cả đôi mắt anh nữa là cô lại chẳng thể nào tức giận nổi.
“Không cần, mắt anh không nhìn thấy, anh không giúp gì được, chúng ta về muộn một chút.” Anh ôm lấy cô không buông, ba năm rồi, tối qua mới được “ăn” một bữa, lại còn ở nơi hoang vu vắng vẻ, anh căn bản chưa hề thấy đủ, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, anh biết mẹ cũng đi rồi, cơ thể anh lập tức có phản ứng: “Thanh Thu...”
“Đừng...” Cô đẩy anh ra nhưng không còn sức lực.
“Ba năm rồi, em không nhớ anh à?” Giọng nói của anh đột nhiên mang theo chút giận dỗi.
“Em...”
“Em chần chừ tức là có nhớ anh.”
“Còn lâu ấy.” Cô làm bộ, định trốn khỏi anh.
Anh ôm chặt cô không chịu buông, “Trong ba năm này, có lúc anh nhớ em, nhớ đến sắp phát điên, không được, bây giờ em phải đền bù cho anh.”
Dưới ánh mặt trời xuyên vào trong phòng, anh ôm cô ngã xuống tấm thảm trên nền nhà, quần áo của hai người nhanh chóng rơi xuống tấm thảm mềm mại.
Dưới ánh nắng chiều, cô mệt đến nỗi không nhấc nổi mí mắt, lại bị anh kéo vào lòng, gối đầu lên cánh tay anh, “Thanh Thu, anh vẫn muốn...”
“Muốn cái đầu anh ấy, anh đúng là tinh lực dồi dào.” Cô mệt đến nỗi một ngón tay cũng không muốn động.
“Trọng Thanh Thu, đây là họa do em tự rước, em phải giải quyết nó cho anh.”
“Hửm?” Cô ngẩng đầu thấy trên mặt anh tràn đầy vẻ đau đớn, “Sao thế?”
“Anh... anh khó chịu.” Anh cắn răng, giậm chân nói.
“Mắt à?” Cô không ngờ lại là chỗ đó, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt anh.
“Không phải.”
“Vậy thì ở đâu?”
Nghe tiếng nói êm ái, lại nghĩ đến đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô, đột nhiên Lê Minh Tùng ấn đầu cô xuống, sau đó...
“Lê Minh Tùng, anh là đố xấu xa.” Cô tức giận ngồi dậy cốc đầu anh một cái.
Anh thở hổn hển, nói không rõ tiếng: “Như vậy mới giống vợ của anh.”
“Còn lâu, em đã gả cho anh đâu.”
“Sẽ gả cho anh nhanh thôi.” Anh cười, trong giọng nói mang đầy vẻ cưng chiều.
Chính vào lúc hai người quấn quýt lấy nhau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, lúc này Lê Minh Tùng mới tha cho Thanh Thu, “Hình như là điện thoại của anh, em giúp anh xem xem là số điện thoại của ai, nếu như không phải người quan trọng thì cứ tắt máy đi là được.”
Cô với tay, tùy ý liếc mắt nhìn, hình như là số điện thoại của, “Minh Tùng, là Phương Mẫn.”
“Tắt đi.” Anh nói không chút do dự.
Nhưng điện thoại vừa mới tắt lại lập tức reo lên.
Cứ như vậy hai ba lần, Lê Minh Tùng thấy phiền phức, giật chiếc điện thoại trong tay Thanh Thu, “Lạc Phương Mẫn, rốt cuộc cô muốn thế nào hả?”
“Lê Minh Tùng, em ra lệnh cho anh đến chỗ em ngay lập tức, nếu không, lần này em sẽ gửi cho anh thi thể của hai đứa nhóc này đấy.”
“Thùy Thùy...”
“Quỳnh Quỳnh...”
Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu đồng thanh hét lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook