Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
-
Chương 225: Nỗi buồn lặng lẽ
“Yên tâm, trong mười ngày này tôi sẽ không động đến một sợi tóc của cô đâu, Ô Khánh cũng sẽ không động vào cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong căn phòng này, đợi thứ tôi cần đến nơi, tôi lập tức sẽ thả cho cô đi.” Nụ cười lạnh lẽo nhìn bóng dáng của người phụ nữ phía trước, có một cảm giác quen thuộc làm cho Ngư Lạc Tuấn khẽ lắc đầu.
Chính là cô ấy, có hơi giống.
“Anh đến là để nói những lời này với tôi sao?” Niềm tin, không phải chỉ dựa vào cái miệng nói là được, cô không tin anh ta, bây giờ không tin tưởng chút nào cả, nếu như anh ta chỉ đến để nói những lời này với cô, vậy thì, cô muốn mời anh ta ra ngoài, căn phòng của cô thực sự không hoan nghênh người khách không mời mà đến này, ngoại trừ Bùi Minh Vũ bọn họ ra, cô không muốn gặp ai hết.
“Không phải, tôi đến để nói với cô, cô nên đi ngủ đi, sáng sớm mai bọn họ mới xuất phát.”
“Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng nói, nhưng không có ý cảm kích, thứ mà Ngư Lạc Tuấn muốn có, cô thực sự không thể xác nhận là Lê Minh Tùng có thể làm được hay không, mười ngày sau cô sẽ như thế nào, cô thực sự không thể tưởng tượng được, nhưng cô không có cơ hội gặp được bọn họ nữa.
“Ngủ đi, ngoan, nếu không...” Giọng nói của Ngư Lạc Tuấn trầm lắng, ở đây có rất ít phụ nữ dám chống lại lời nói của anh ta, nhưng mà, Trọng Thanh Thu đang đứng trước cửa sổ lại thờ ơ trước những lời anh ta nói, có phải anh ta đã có những biểu hiện yếu thế trước mặt cô nên cô mới không sợ anh ta hay không?
Thanh Thu vẫn không nhúc nhích, “Tôi đợi đến sáng rồi sẽ ngủ.” Không được ngủ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cảnh tượng bọn họ rời đi, chỉ có tận mắt nhìn thấy bọn họ đã đi, cô mới có thể an tâm được.
Tùng à, lần này, xin anh nhất định phải chăm sóc tốt cho bọn trẻ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thực sự là con của anh, đó là sự thật.
Câu nói này, cô vẫn luôn không có cơ hội để nói ra, vậy lúc này, cô sẽ nói nhỏ với ánh trăng sáng ngoài cửa sổ vậy.
Ngư Lạc Tuấn chau mày lại, người dưới nói với anh ta từ lúc trở về cô vẫn luôn đứng ở trước cửa sổ, không hề động đậy, anh ta bỗng nhiên tức giận, giơ tay lên, “bộp”, chỉ một nhát súng đã bắn trúng vào chiếc tổ chim trên cành cây cổ thụ ngoài cửa sổ, quăng quác một tiếng, rồi những chú chim bay vọt lên bầu trời, cũng lúc đó có một chú chim rơi thẳng từ trên cây xuống, Thanh Thu không nghe thấy tiếng chú chim nhỏ rơi từ trên cây xuống, nhưng trong lòng cô bỗng nhiên nặng trĩu, thu tay chạm lại lên cửa sổ, Ngư Lạc Tuấn đứng ngay sau cô, cô quay người lại nhìn nhưng không thấy, liền đi về hướng chiếc giường duy nhất trong căn phòng, cô nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại, cô nghĩ rằng cô sẽ không ngủ, nhưng không biết tại sao, lúc cảm nhận được hơi thở của người đàn ông trong căn phòng làm cho cô cảm thấy vô cùng lo sợ, cô bất giác chìm vào trong giấc ngủ, nếu như cô không ngủ, viên đạn của anh ta không chừng sẽ ngay lập tức bắn trúng vào ai đó hoặc con vật nào đó cũng nên?
Ngư Lạc Tuấn, anh ta thực sự rất tàn ác.
Trời cũng sắp sáng, trong lòng có chuyện nên Thanh Thu bỗng tỉnh lại, căn phòng yên tĩnh, lúc cô nhìn quanh bốn hướng, người đàn ông đó không biết đã rời đi từ lúc nào, cửa phòng cô cũng đã được đóng lại cẩn thận, một đêm không có ai đến làm phiền cô, lẽ nào trong mười ngày, Ngư Lạc Tuấn thực sự sẽ không động vào cô sao?
Cũng đúng lúc cô đang nghĩ lung tung, bỗng có người gõ cửa, đó là tiếng gõ cửa của cô giúp việc, “Vào đi.” Cô lạnh nhạt trả lời, cô cũng đã dậy, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra bộ lễ phục cô mặc trên người không biết đã được đổi thành một bộ đồ ngủ thoải mái từ lúc nào nữa.
Trời ơi, là ai?
Lúc đó bỗng có một dấu hỏi hiện lên, khuôn mặt của Thanh Thu đỏ ửng lên, chắc chắn không phải là Ngư Lạc Tuấn, chắc chắn không phải anh ta...
Cô vén áo ngủ lên, trên người thậm chí còn có những vết tích hôm qua Lê Minh Tùng để lại trên cơ thể cô trong khu rừng nữa.
“Cô à, cậu chủ nói anh Lê và mọi người sắp xuất phát rồi, cô có lời nào muốn nói với bọn họ không?”
Thanh Thu lại một lần nữa chạy thẳng đến bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe địa hình đã dừng ở chỗ đó, cô nhìn thấy Lê Minh Tùng đầu tiên, lúc này anh đang ngẩng đầu nhìn quanh ngôi nhà này, rõ ràng, anh không biết chỗ cô đang ở, đúng vậy, cô cũng không biết những ngày vừa qua bọn họ đã ở đâu, Ngư Lạc Tuấn làm việc thần bí, cũng không để cho bọn họ có thời gian để biết về những chuyện này, trước ngực như bị kích động, cô thực sự muốn đi xuống dưới tạm biệt bọn họ: “Tôi muốn xuống dưới.” Cô chạy đến trước cửa.
Cô giúp việc ở phía sau hét lên: “Cô à, cô không được ra...”
Quả nhiên, cô mới đến trước cửa hai bức tượng ấy đã bắt đầu hành động, trực tiếp ngăn lại trước mặt cô, “Mời cô về phòng.”
“Tránh ra” Cô có ý định đẩy hai người đó ra, nhưng phát hiện lúc này kết quả sau khi cô dùng toàn bộ sức là hai bức tượng ấy không hề động đậy, vẫn đứng nghiêm như cũ.
“Cô à, cậu chủ nói cô có điều gì muốn nói lại với bọn họ không thì hãy mau nói đi, nếu không bọn họ sắp phải đi rồi.” Lúc quay đầu lại, đúng lúc cô giúp việc đặt chiếc máy bộ đàm xuống, quả nhiên, khi nãy Ngư Lạc Tuấn và cô giúp việc đã nói chuyện với nhau.
“Đưa tôi.” Cô xông lại giành lấy chiếc máy bộ đàm trong tay cô giúp việc, “Ngư Lạc Tuấn, tôi muốn gặp bọn họ. “Ít nhất cũng phải để cô và bọn họ tạm biệt nhau chứ, lần đi này, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi sau đó sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.
Có thể cả cuộc đời này cũng chẳng thể gặp lại, nhưng cô thực sự không thể quên được Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, chúng chính là một phần dòng máu trên người cô.
Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, hai đứa nhỏ phải làm sao đây?
Đứa trẻ không có mẹ ở bên thực sự rất đáng thương, cũng giống như cô lúc nhỏ vậy.
“Cô à...” Tay của cô rất nhanh, thực sự đã tranh được, cô giúp việc ngơ người, liền tranh lại, Thanh Thu vội ấn loạn xạ, quả nhiên có tiếng truyền đến.
“Ngư Lạc Tuấn, tôi muốn gặp bọn họ, nhất định phải gặp được.”
“Không được.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến, “Tuy nhiên, nếu như cô có điều muốn nói tôi có thể nói lại giúp cô, cô nói đi.”
Thanh Thu biết Ngư Lạc Tuấn nhất định sẽ nói được làm được, xem ra, cô thực sự không gặp được bọn họ rồi, “Tôi nói gì anh cũng sẽ nói lại sao.”
“Không được, mỗi người một câu, nhanh lên, tôi không kiên nhẫn được đâu.”
“Được, tôi muốn nói với Y Thương rằng Phong Thành là người tốt để cô ấy không được bỏ lỡ Phong Thành.”
Ngư Lạc Tuấn quay người nói lại với người nào đó lời mà Thanh Thu vừa nói, mặc dù không nhìn thấy, nhưng có lẽ đó là Y Thương, Thanh Thu vừa nghe vừa đi đến trước cửa sổ, nhưng trước cửa sổ, chiếc xe địa hình đó và Lê Minh Tùng đã không còn ở đó nữa, còn những người khác, cô vẫn chưa nhìn thấy, xem ra, khi nãy cô đáng lẽ không nên rời đi, không nên ảo tưởng mà xông ra ngoài, khi nãy, cô đã để lỡ cơ hội gặp bọn họ rồi.
“Người tiếp theo.” Trong lúc đang mơ hồ thì giọng nói của Ngư Lạc Tuấn lại vang lên.
“Nói với Phong Thành, phải chăm sóc tốt cho Minh Vũ, giúp anh ấy cai nghiện.”
Trong chiếc xe địa hình, Lê Minh Tùng lặng lẽ ngồi đó, Ngư Lạc Tuấn đứng bên ngoài cửa sổ nói lại với từng người bọn họ những lời mà Thanh Thu đã nói, đầu tiên là Y Thương, sau đó là Phong Thành, trái tim anh cũng bắt đầu đập loạn nhịp, không biết cô có muốn nói gì đó với anh không, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ muốn nghe thấy giọng nói của cô như lúc này đến vậy, nhưng mà, người bên ngoài cửa xe cầm khẩu súng khiến anh không dám làm gì, để người đi trước đã, đi được ai hay người ấy, còn về Thanh Thu, anh sẽ quay lại, lần sau đến, anh sẽ tự mình đưa cô đi.
Cô bảo Ngư Lạc Tuấn chuyển lời đến Bùi Minh Vũ, cô nói với Bùi Minh Vũ cô sẽ đợi anh ta đến đón cô về, nói với Bùi Minh Vũ phải hoàn thành tất cả những ước hẹn của hai người.
Đó là ước hẹn gì?
Chỉ nghe thôi cũng đã thấy bí ẩn, nhưng những thứ này, Thanh Thu chỉ chia sẻ với Bùi Minh Vũ, cô căn bản không nói với anh điều gì cả.
Ngư Lạc Tuấn vẫn cầm chiếc máy nói chuyện, Lê Minh Tùng có chút cuống cuồng, nói với Ngư Lạc Tuấn: “Thanh Thu không nói gì với tôi sao?”
“Cô Trọng, còn có điều gì muốn nói không?”
Thanh Thu cầm chiếc máy nói chuyện run rẩy, Lê Minh Tùng, rốt cuộc cô có nên nói gì không? Bỗng nhiên, cô không biết phải nói gì với anh nữa.
Thấy Thanh Thu không nói lời nào, Ngư Lạc Tuấn nhún vai nói với Lê Minh Tùng: “Anh Lê, cô ấy không nói gì, tôi nghĩ, có lẽ là không có lời nào muốn nói với anh rồi, bây giờ, chúng ta phải xuất phát rồi, hãy ghi nhớ lời hẹn của chúng ta đấy, mười ngày sau, tôi đợi tin tức của anh.”
Ánh mắt của Lê Minh Tùng vẫn nhìn vào chiếc máy bộ đàm của Ngư Lạc Tuấn, nhưng tay Ngư Lạc Tuấn rủ xuống, rõ ràng là Thanh Thu đã tắt máy rồi.
Trái tim anh thắt lại, bàn tay đang khởi động xe bỗng nhiên dừng lại, trước ánh mắt của mọi người, anh liền nhảy xuống xe, người đàn ông bên ngoài xe lập tức chĩa khẩu súng vào ngực anh: “Lên xe.” Người đàn ông hét lên, ngón tay đã đặt sẵn vào cò súng, âm thanh “cạch cạch” ấy đã khiến cho Y Thương ngồi trên xe cảm thấy sợ hãi.
“Anh Lê, quay lại đi.” Y Thương bỗng nói nhỏ tiếng, còn Phong Thành và Bùi Minh Vũ không ai nói lời nào, hai người đều đã đoán được rằng anh muốn làm gì.
Khẩy súng vẫn chĩa vào người anh, Lê Minh Tùng từng bước từng bước đi đến chỗ Ngư Lạc Tuấn, người đàn ông cầm súng ấy chưa từng thấy người nào bị chĩa súng vào người mà vẫn dám bước tiếp như vậy, bỗng nhiên ngơ ngác, anh ta đã quên bắn, chỉ nhìn về hướng Ngư Lạc Tuấn, có lẽ là muốn hỏi Ngư Lạc Tuấn xem phải làm thế nào?
Tay của Ngư Lạc Tuấn hất hất, người đó như đang được đại xá lập tức đưa khẩu súng ra khỏi người Lê Minh Tùng, người đàn ông này thực sự quá đáng sợ, đầu súng trước mắt mà anh cũng không chớp mắt, anh không sợ chết sao?
Có lẽ, amh thực sự không sợ.
“Đưa tôi.” Lê Minh Tùng nhìn chằm chằm vào chiếc máy bộ đàm trong tay Ngư Lạc Tuấn, “Đưa tôi.”
“Cô ấy không lên tiếng nữa, đã tắt máy rồi.”
“Tôi không tin, đưa tôi.” Tĩnh mạch trên khuôn mặt Lê Minh Tùng nháy nháy, cô để lại lời nhắn cho tất cả mọi người, ngay đến Y Thương cũng có, chỉ có riêng anh là không, mắt chứng kiến Ngư Lạc Tuấn thờ ơ, anh lại lạnh lùng nói tiếp: “Có phải cô ấy nói gì với tôi nhưng anh không chuyển lời không?”
“Ha ha, anh cảm thấy tôi phải làm như vậy sao? Anh Lê, anh làm quá rồi, tôi đưa cho anh, nếu như cô ấy không nói gì thì cũng không liên quan gì đến tôi nhé.” Ngư Lạc Tuấn độ lượng, nhìn lướt qua khuôn mặt tái ngắt của Lê Minh Tùng, trong ánh mắt anh ta hiện rõ nụ cười, trên thế giới này, xem ra bất cứ người nào cũng có sự mềm yếu, sự mềm yếu trong con người Lê Minh Tùng chính là Trọng Thanh Thu, xem ra, Trọng Thanh Thu không chỉ liên quan đến Bùi Minh Vũ, mà còn cả Lê Minh Tùng nữa, người phụ nữ này nhất định phải lợi dụng triệt để mới được, để lỡ thì thật là đáng tiếc mà.
Lê Minh Tùng bỗng nhiên giành lấy chiếc máy bộ đàm, nhưng trong chiếc máy nói chuyện đó thực sự yên lặng, Thanh Thu thực sự không nói lời nào.
“Thanh Thu...” Anh ta vội vàng gọi.
Vẫn chỉ có sự yên lặng trả lời anh, Thanh Thu không có bất kì sự hồi đáp nào.
Chính là cô ấy, có hơi giống.
“Anh đến là để nói những lời này với tôi sao?” Niềm tin, không phải chỉ dựa vào cái miệng nói là được, cô không tin anh ta, bây giờ không tin tưởng chút nào cả, nếu như anh ta chỉ đến để nói những lời này với cô, vậy thì, cô muốn mời anh ta ra ngoài, căn phòng của cô thực sự không hoan nghênh người khách không mời mà đến này, ngoại trừ Bùi Minh Vũ bọn họ ra, cô không muốn gặp ai hết.
“Không phải, tôi đến để nói với cô, cô nên đi ngủ đi, sáng sớm mai bọn họ mới xuất phát.”
“Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng nói, nhưng không có ý cảm kích, thứ mà Ngư Lạc Tuấn muốn có, cô thực sự không thể xác nhận là Lê Minh Tùng có thể làm được hay không, mười ngày sau cô sẽ như thế nào, cô thực sự không thể tưởng tượng được, nhưng cô không có cơ hội gặp được bọn họ nữa.
“Ngủ đi, ngoan, nếu không...” Giọng nói của Ngư Lạc Tuấn trầm lắng, ở đây có rất ít phụ nữ dám chống lại lời nói của anh ta, nhưng mà, Trọng Thanh Thu đang đứng trước cửa sổ lại thờ ơ trước những lời anh ta nói, có phải anh ta đã có những biểu hiện yếu thế trước mặt cô nên cô mới không sợ anh ta hay không?
Thanh Thu vẫn không nhúc nhích, “Tôi đợi đến sáng rồi sẽ ngủ.” Không được ngủ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cảnh tượng bọn họ rời đi, chỉ có tận mắt nhìn thấy bọn họ đã đi, cô mới có thể an tâm được.
Tùng à, lần này, xin anh nhất định phải chăm sóc tốt cho bọn trẻ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thực sự là con của anh, đó là sự thật.
Câu nói này, cô vẫn luôn không có cơ hội để nói ra, vậy lúc này, cô sẽ nói nhỏ với ánh trăng sáng ngoài cửa sổ vậy.
Ngư Lạc Tuấn chau mày lại, người dưới nói với anh ta từ lúc trở về cô vẫn luôn đứng ở trước cửa sổ, không hề động đậy, anh ta bỗng nhiên tức giận, giơ tay lên, “bộp”, chỉ một nhát súng đã bắn trúng vào chiếc tổ chim trên cành cây cổ thụ ngoài cửa sổ, quăng quác một tiếng, rồi những chú chim bay vọt lên bầu trời, cũng lúc đó có một chú chim rơi thẳng từ trên cây xuống, Thanh Thu không nghe thấy tiếng chú chim nhỏ rơi từ trên cây xuống, nhưng trong lòng cô bỗng nhiên nặng trĩu, thu tay chạm lại lên cửa sổ, Ngư Lạc Tuấn đứng ngay sau cô, cô quay người lại nhìn nhưng không thấy, liền đi về hướng chiếc giường duy nhất trong căn phòng, cô nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại, cô nghĩ rằng cô sẽ không ngủ, nhưng không biết tại sao, lúc cảm nhận được hơi thở của người đàn ông trong căn phòng làm cho cô cảm thấy vô cùng lo sợ, cô bất giác chìm vào trong giấc ngủ, nếu như cô không ngủ, viên đạn của anh ta không chừng sẽ ngay lập tức bắn trúng vào ai đó hoặc con vật nào đó cũng nên?
Ngư Lạc Tuấn, anh ta thực sự rất tàn ác.
Trời cũng sắp sáng, trong lòng có chuyện nên Thanh Thu bỗng tỉnh lại, căn phòng yên tĩnh, lúc cô nhìn quanh bốn hướng, người đàn ông đó không biết đã rời đi từ lúc nào, cửa phòng cô cũng đã được đóng lại cẩn thận, một đêm không có ai đến làm phiền cô, lẽ nào trong mười ngày, Ngư Lạc Tuấn thực sự sẽ không động vào cô sao?
Cũng đúng lúc cô đang nghĩ lung tung, bỗng có người gõ cửa, đó là tiếng gõ cửa của cô giúp việc, “Vào đi.” Cô lạnh nhạt trả lời, cô cũng đã dậy, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra bộ lễ phục cô mặc trên người không biết đã được đổi thành một bộ đồ ngủ thoải mái từ lúc nào nữa.
Trời ơi, là ai?
Lúc đó bỗng có một dấu hỏi hiện lên, khuôn mặt của Thanh Thu đỏ ửng lên, chắc chắn không phải là Ngư Lạc Tuấn, chắc chắn không phải anh ta...
Cô vén áo ngủ lên, trên người thậm chí còn có những vết tích hôm qua Lê Minh Tùng để lại trên cơ thể cô trong khu rừng nữa.
“Cô à, cậu chủ nói anh Lê và mọi người sắp xuất phát rồi, cô có lời nào muốn nói với bọn họ không?”
Thanh Thu lại một lần nữa chạy thẳng đến bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe địa hình đã dừng ở chỗ đó, cô nhìn thấy Lê Minh Tùng đầu tiên, lúc này anh đang ngẩng đầu nhìn quanh ngôi nhà này, rõ ràng, anh không biết chỗ cô đang ở, đúng vậy, cô cũng không biết những ngày vừa qua bọn họ đã ở đâu, Ngư Lạc Tuấn làm việc thần bí, cũng không để cho bọn họ có thời gian để biết về những chuyện này, trước ngực như bị kích động, cô thực sự muốn đi xuống dưới tạm biệt bọn họ: “Tôi muốn xuống dưới.” Cô chạy đến trước cửa.
Cô giúp việc ở phía sau hét lên: “Cô à, cô không được ra...”
Quả nhiên, cô mới đến trước cửa hai bức tượng ấy đã bắt đầu hành động, trực tiếp ngăn lại trước mặt cô, “Mời cô về phòng.”
“Tránh ra” Cô có ý định đẩy hai người đó ra, nhưng phát hiện lúc này kết quả sau khi cô dùng toàn bộ sức là hai bức tượng ấy không hề động đậy, vẫn đứng nghiêm như cũ.
“Cô à, cậu chủ nói cô có điều gì muốn nói lại với bọn họ không thì hãy mau nói đi, nếu không bọn họ sắp phải đi rồi.” Lúc quay đầu lại, đúng lúc cô giúp việc đặt chiếc máy bộ đàm xuống, quả nhiên, khi nãy Ngư Lạc Tuấn và cô giúp việc đã nói chuyện với nhau.
“Đưa tôi.” Cô xông lại giành lấy chiếc máy bộ đàm trong tay cô giúp việc, “Ngư Lạc Tuấn, tôi muốn gặp bọn họ. “Ít nhất cũng phải để cô và bọn họ tạm biệt nhau chứ, lần đi này, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi sau đó sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.
Có thể cả cuộc đời này cũng chẳng thể gặp lại, nhưng cô thực sự không thể quên được Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, chúng chính là một phần dòng máu trên người cô.
Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, hai đứa nhỏ phải làm sao đây?
Đứa trẻ không có mẹ ở bên thực sự rất đáng thương, cũng giống như cô lúc nhỏ vậy.
“Cô à...” Tay của cô rất nhanh, thực sự đã tranh được, cô giúp việc ngơ người, liền tranh lại, Thanh Thu vội ấn loạn xạ, quả nhiên có tiếng truyền đến.
“Ngư Lạc Tuấn, tôi muốn gặp bọn họ, nhất định phải gặp được.”
“Không được.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến, “Tuy nhiên, nếu như cô có điều muốn nói tôi có thể nói lại giúp cô, cô nói đi.”
Thanh Thu biết Ngư Lạc Tuấn nhất định sẽ nói được làm được, xem ra, cô thực sự không gặp được bọn họ rồi, “Tôi nói gì anh cũng sẽ nói lại sao.”
“Không được, mỗi người một câu, nhanh lên, tôi không kiên nhẫn được đâu.”
“Được, tôi muốn nói với Y Thương rằng Phong Thành là người tốt để cô ấy không được bỏ lỡ Phong Thành.”
Ngư Lạc Tuấn quay người nói lại với người nào đó lời mà Thanh Thu vừa nói, mặc dù không nhìn thấy, nhưng có lẽ đó là Y Thương, Thanh Thu vừa nghe vừa đi đến trước cửa sổ, nhưng trước cửa sổ, chiếc xe địa hình đó và Lê Minh Tùng đã không còn ở đó nữa, còn những người khác, cô vẫn chưa nhìn thấy, xem ra, khi nãy cô đáng lẽ không nên rời đi, không nên ảo tưởng mà xông ra ngoài, khi nãy, cô đã để lỡ cơ hội gặp bọn họ rồi.
“Người tiếp theo.” Trong lúc đang mơ hồ thì giọng nói của Ngư Lạc Tuấn lại vang lên.
“Nói với Phong Thành, phải chăm sóc tốt cho Minh Vũ, giúp anh ấy cai nghiện.”
Trong chiếc xe địa hình, Lê Minh Tùng lặng lẽ ngồi đó, Ngư Lạc Tuấn đứng bên ngoài cửa sổ nói lại với từng người bọn họ những lời mà Thanh Thu đã nói, đầu tiên là Y Thương, sau đó là Phong Thành, trái tim anh cũng bắt đầu đập loạn nhịp, không biết cô có muốn nói gì đó với anh không, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ muốn nghe thấy giọng nói của cô như lúc này đến vậy, nhưng mà, người bên ngoài cửa xe cầm khẩu súng khiến anh không dám làm gì, để người đi trước đã, đi được ai hay người ấy, còn về Thanh Thu, anh sẽ quay lại, lần sau đến, anh sẽ tự mình đưa cô đi.
Cô bảo Ngư Lạc Tuấn chuyển lời đến Bùi Minh Vũ, cô nói với Bùi Minh Vũ cô sẽ đợi anh ta đến đón cô về, nói với Bùi Minh Vũ phải hoàn thành tất cả những ước hẹn của hai người.
Đó là ước hẹn gì?
Chỉ nghe thôi cũng đã thấy bí ẩn, nhưng những thứ này, Thanh Thu chỉ chia sẻ với Bùi Minh Vũ, cô căn bản không nói với anh điều gì cả.
Ngư Lạc Tuấn vẫn cầm chiếc máy nói chuyện, Lê Minh Tùng có chút cuống cuồng, nói với Ngư Lạc Tuấn: “Thanh Thu không nói gì với tôi sao?”
“Cô Trọng, còn có điều gì muốn nói không?”
Thanh Thu cầm chiếc máy nói chuyện run rẩy, Lê Minh Tùng, rốt cuộc cô có nên nói gì không? Bỗng nhiên, cô không biết phải nói gì với anh nữa.
Thấy Thanh Thu không nói lời nào, Ngư Lạc Tuấn nhún vai nói với Lê Minh Tùng: “Anh Lê, cô ấy không nói gì, tôi nghĩ, có lẽ là không có lời nào muốn nói với anh rồi, bây giờ, chúng ta phải xuất phát rồi, hãy ghi nhớ lời hẹn của chúng ta đấy, mười ngày sau, tôi đợi tin tức của anh.”
Ánh mắt của Lê Minh Tùng vẫn nhìn vào chiếc máy bộ đàm của Ngư Lạc Tuấn, nhưng tay Ngư Lạc Tuấn rủ xuống, rõ ràng là Thanh Thu đã tắt máy rồi.
Trái tim anh thắt lại, bàn tay đang khởi động xe bỗng nhiên dừng lại, trước ánh mắt của mọi người, anh liền nhảy xuống xe, người đàn ông bên ngoài xe lập tức chĩa khẩu súng vào ngực anh: “Lên xe.” Người đàn ông hét lên, ngón tay đã đặt sẵn vào cò súng, âm thanh “cạch cạch” ấy đã khiến cho Y Thương ngồi trên xe cảm thấy sợ hãi.
“Anh Lê, quay lại đi.” Y Thương bỗng nói nhỏ tiếng, còn Phong Thành và Bùi Minh Vũ không ai nói lời nào, hai người đều đã đoán được rằng anh muốn làm gì.
Khẩy súng vẫn chĩa vào người anh, Lê Minh Tùng từng bước từng bước đi đến chỗ Ngư Lạc Tuấn, người đàn ông cầm súng ấy chưa từng thấy người nào bị chĩa súng vào người mà vẫn dám bước tiếp như vậy, bỗng nhiên ngơ ngác, anh ta đã quên bắn, chỉ nhìn về hướng Ngư Lạc Tuấn, có lẽ là muốn hỏi Ngư Lạc Tuấn xem phải làm thế nào?
Tay của Ngư Lạc Tuấn hất hất, người đó như đang được đại xá lập tức đưa khẩu súng ra khỏi người Lê Minh Tùng, người đàn ông này thực sự quá đáng sợ, đầu súng trước mắt mà anh cũng không chớp mắt, anh không sợ chết sao?
Có lẽ, amh thực sự không sợ.
“Đưa tôi.” Lê Minh Tùng nhìn chằm chằm vào chiếc máy bộ đàm trong tay Ngư Lạc Tuấn, “Đưa tôi.”
“Cô ấy không lên tiếng nữa, đã tắt máy rồi.”
“Tôi không tin, đưa tôi.” Tĩnh mạch trên khuôn mặt Lê Minh Tùng nháy nháy, cô để lại lời nhắn cho tất cả mọi người, ngay đến Y Thương cũng có, chỉ có riêng anh là không, mắt chứng kiến Ngư Lạc Tuấn thờ ơ, anh lại lạnh lùng nói tiếp: “Có phải cô ấy nói gì với tôi nhưng anh không chuyển lời không?”
“Ha ha, anh cảm thấy tôi phải làm như vậy sao? Anh Lê, anh làm quá rồi, tôi đưa cho anh, nếu như cô ấy không nói gì thì cũng không liên quan gì đến tôi nhé.” Ngư Lạc Tuấn độ lượng, nhìn lướt qua khuôn mặt tái ngắt của Lê Minh Tùng, trong ánh mắt anh ta hiện rõ nụ cười, trên thế giới này, xem ra bất cứ người nào cũng có sự mềm yếu, sự mềm yếu trong con người Lê Minh Tùng chính là Trọng Thanh Thu, xem ra, Trọng Thanh Thu không chỉ liên quan đến Bùi Minh Vũ, mà còn cả Lê Minh Tùng nữa, người phụ nữ này nhất định phải lợi dụng triệt để mới được, để lỡ thì thật là đáng tiếc mà.
Lê Minh Tùng bỗng nhiên giành lấy chiếc máy bộ đàm, nhưng trong chiếc máy nói chuyện đó thực sự yên lặng, Thanh Thu thực sự không nói lời nào.
“Thanh Thu...” Anh ta vội vàng gọi.
Vẫn chỉ có sự yên lặng trả lời anh, Thanh Thu không có bất kì sự hồi đáp nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook