Lê Minh Tùng chau mày, anh không tin vào bản thân mình, nhưng mà anh sợ người phụ nữ đứng sau anh sẽ chết, bỗng nhiên nghĩ đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang ở trong căn biệt thự, tim anh đập loạn nhịp, bỗng nhiên nói: “Tôi ở lại, cô ấy đi, đây chính là giới hạn của tôi rồi.”

Quả nhiên, anh rất quan tâm đến người phụ nữ kia, thà rằng bản thân ở lại cũng không để người phụ nữ ấy ở lại, “Tên họ Lê, anh ở lại thì ai sẽ giải quyết thứ đó cho tôi? Đừng phí lời.”

“Yên tâm, chỉ cần tôi viết một mẩu giấy nhắn đưa cho cô ấy, cô ấy có thể giúp tôi xử lí thứ đó rồi đưa đến đây, như vậy, anh cũng có thể yên tâm.”

“Không được, nhất định phải là cô ta, ai biết anh có giở trò gì không chứ?” Ô Khánh vốn dĩ không để Lê Minh Tùng dàn xếp, “Được rồi, Ô Khánh tôi không có kiên nhẫn đấu khẩu với anh đâu, nhanh nào, tôi bắt đầu đếm, nếu anh không đồng ý, thì tôi sẽ cho tất cả mọi người đều chết, ha ha, một...”

“Hai...”

Đã đến số thứ hai, mồ hôi đã đầm đìa trên trán Thanh Thu, ngón tay của Ô Khánh thậm chí đã bắt đầu bóp cò, chỉ cần thêm một số nữa, anh ta sẽ thực sự giở thủ đoạn giết người không chớp mắt trước mặt cô.

Đây không phải trò chơi, đây là muốn giết người.

“A, không...” Thanh Thu chẳng quan tâm gì nữa mà cứ thế lao lên, dù có ra sao thì cô cũng không muốn để Lê Minh Tùng phải chết, cho dù là họ đã để một người gánh tính mạng của năm người, cô cũng không muốn anh chết.

“Minh Tùng, để tôi ở lại, mọi người đi đi.” Cô hét lên, có ý muốn khuyên Lê Minh Tùng, cô kéo mép áo của Lê Minh Tùng, “Đồng ý với tôi, hứa với tôi.”

“Đi ra.” Lê Minh Tùng nói nhỏ, anh đang đánh cược, đánh cược Ô Khánh không dám bóp cò, nhưng mà, Thanh Thu không thể đợi được nữa.

Đúng vậy, chỉ cần bóp cò, anh sẽ mất mạng, ván cược này thực sự quá lớn.

Nghĩ đến việc cô bất chấp tất cả xông lại, trong lòng Lê Minh Tùng bỗng mềm dịu, thấy cô như vậy, anh có chết cũng đáng, “Thanh Thu, đây là chuyện giữa những người đàn ông, em đi ra.”

“Không, tôi sẽ ở lại, anh à, anh đừng giết anh ta, tôi sẽ ở lại, tôi thực sự sẽ ở lại.” Thanh Thu thấy không thể khuyên được Lê Minh Tùng đành một tay cô nắm chặt lấy tay của Ô Khánh, lúc ngón tay trỏ lạnh lẽo của cô chạm vào tay của người đàn ông đó, cơ thể cô như nổi da gà, nhưng Ô Khánh chỉ cảm thấy tay mềm mại trượt trơn, chỉ là cái chạm như vậy, Thanh Thu đã cho anh ta một cảm giác mà trước giờ anh ta chưa từng cảm nhận được từ những người phụ nữ khác.

Bộ lễ phục cô mặc thực sự rất đẹp, cô là người phụ nữ mặc lễ phục đẹp nhất mà anh ta từng thấy, ánh mắt đang nhìn khuôn mặt Lê Minh Tùng đã dịch chuyển, Ô Khánh nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thu, trong lòng bỗng lóe lên sự mềm mại, ngón tay bóp cò bỗng nhiên buông lỏng ra, “Cô thực sự muốn ở lại?”

“Đúng vậy, tôi muốn, tôi thực sự muốn, anh thả anh ta ra, anh hãy tha cho anh ta đi, còn cả Minh Vũ, Phong Thành và Y Thương nữa.” Thanh Thu nói năng lộn xộn, cô đã dọa cho sợ chết khiếp rồi, cô sợ anh ta sẽ ấn cò súng xuống, cô sợ bố của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cứ như vậy mà chết trước mặt cô, nếu vậy, cô sẽ hối hận, dù sao cũng là bố bọn trẻ, cô không thể trơ mắt nhìn anh chết được.

“He he... Ha ha...” Ô Khánh đắc ý ngẩng đầu cười phá lên, nhưng anh ta đúng lúc định nói gì thì bỗng nhiên cảm thấy một luồng sáng đen lóe lên trước mắt, đúng lúc ánh sáng lóe lên ấy, chỉ trong chớp mắt, cổ tay anh ta bị đập mạnh, sau đó, khẩu súng trong tay anh ta rơi xuống, lại là một luồng sáng đen, khẩu súng ấy trong chớp mắt đã nằm trong tay Lê Minh Tùng, tất cả, Thanh Thu căn bản vẫn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, mọi chuyện đã thay đổi.

Lúc này, lại là Lê Minh Tùng cầm khẩu súng chỉ vào thái dương của Ô Khánh, không còn là Ô Khánh chỉ súng vào Lê Minh Tùng nữa.

Cô bỗng thấy nhẹ lòng, Lê Minh Tùng cuối cùng cũng không còn nguy hiểm nữa, nhưng mà ngay sau đó, giọng nói của Ngư Lạc Tuấn trầm tĩnh vang lên, “Người đâu, bao vây cho ta.”

“Soạt soạt soạt...” Khi nãy rõ ràng chỉ nhìn thấy hai người, nhưng bây giờ, chiếc chòi này bỗng có hơn mười mấy người, tất cả đều cầm một khẩu súng tiểu liên trên tay, chỉ cần ngón tay ấn xuống, những viên đạn sẽ bay ra, vậy thì cô và Lê Minh Tùng chẳng ai có thể sống sót được.

“Lê Minh Tùng, anh muốn làm gì?” Thanh Thu phát hiện ra Ngư Lạc Tuấn vẫn luôn im lặng đến giờ vẫn không chút lo lắng, còn Ô Khánh đang nằm trong tay Lê Minh Tùng cũng không có phản ứng gì, thậm chí cũng không nói lời nào bảo Lê Minh Tùng thả Ô Khanh ra.

Ngư Lạc Tuấn mỉm cười, ngón tay ấn lên hiện trường tan hoang trên bàn, ấn từng cái một, cũng không vội vàng trả lời cô, giống như một loại răn đe, anh ta đang đợi cô và Lê Minh Tùng hoảng hốt và sợ hãi.

Cuối cùng Lê Minh Tùng cũng không nói những lời để những người kia bỏ súng xuống, anh nhìn biểu cảm của Ngư Lạc Tuấn, anh biết Ngư Lạc Tuấn vốn dĩ không để ý đến cái chết của Ô Khánh, Ô Khánh chết rồi, điều này chỉ có lợi mà không có hại đối với anh ta, đến lúc đó, Ngư Lạc Tuấn sẽ có thể nắm được toàn bộ người của Ô Khánh, đến lúc này Lê Minh Tùng mới nghĩ đến khả năng này, anh thực sự hối hận, anh chỉ có một khẩu súng, thực sự hối hận anh chỉ có thể chỉ súng vào một người.

Bây giờ thì khó khăn rồi, hóa ra, anh chỉ để ý đến kế hoạch của mình mà quên đi kế hoạch của người khác đối với mình, Ngư Lạc Tuấn mới là người thâm hiểm nhất.

“Tên họ Ngư, anh muốn hắn giết tôi sao?” Thời khắc của sự thay đổi, Ô Khánh cũng không thể ngờ đến, lại càng không ngờ đến phản ứng của Ngư Lạc Tuấn.

“Sao có thể chứ, em không để hắn ta giết anh đâu.”

“Vậy hãy lui hết xuống đi, nếu không tôi sẽ giết anh ta, để chúng tôi đi, tôi đồng ý với anh đồ mười ngày sau nhất định sẽ được đưa đến đủ số lượng.”

“Lê Minh Tùng, anh xem tôi là trẻ con có thể lừa gạt sao? Anh có tin bây giờ tôi có thể tự hoàn thành những hạng mục mà đại ca vẫn chưa làm được không?” Vừa nói, anh ta vừa cầm khẩu súng chỉ về hướng Lê Minh Tùng, “Anh là người đầu tiên, sau đó là Thanh Thu, sau đó là Bùi Minh Vũ, tiếp theo là Phong Thành và Y Thương...”

Ngư Lạc Tuấn đọc tên của từng người một, Thanh Thu kinh sợ, không ngờ khi nãy có thể trốn được Ô Khánh, lúc này lại không thể trốn được Ngư Lạc Tuấn, toàn thân bỗng mềm nhũn, cô bỗng ngồi xuống chiếc ghế đá, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Tùng, làm theo lời anh ta nói đi, tôi ở lại...”

Thanh Thu cúi đầu xuống nhìn hình bóng chiếu xuống mặt đất của mình, từ lúc sinh ra cô vẫn luôn đơn độc, cô thực sự đã quen với cảm giác cô đơn rồi, vậy thì hãy để cô ở lại vậy.

“Không được...” Lê Minh Tùng khẽ rít lên.

“Ha ha, không đến lượt anh nói, chúng ta bắt đầu nào, Thanh Thu, trước khi tôi đếm cô có thể tự do lựa chọn, nếu như cô muốn ở lại, vậy hãy trở về căn phòng trước kia của cô đi, còn nữa, tôi muốn làm rõ một chút, Ngư Lạc Tuấn tôi không hề ép buộc cô nhé...” Ánh mắt Ngư Lạc Tuấn đưa đi đưa lại giữa Thanh Thu và Lê Minh Tùng, nhưng mà ý muốn ở lại của Thanh Thu đã cực kì rõ ràng.

Một người đổi lấy an nguy của bốn người, vậy cũng đáng.

Không nói them gì nữa, cô nhẹ nhàng đứng dậy, quay người đi theo con đường lúc đến đây, những bước chân của cô nhẹ nhàng, cơ thể cô lướt đi như làn khói, cô đơn và lạnh lẽo.

“Thanh Thu, đừng đi...” Lê Minh Tùng rít lên, anh ta thực sự muốn bỏ khẩu súng xuống, sau đó đuổi theo cô, nhưng nếu như bỏ xuống, vậy thì, Ô Khánh sẽ không bỏ qua cho anh đâu, hơn nữa anh và ba người khác cũng không thể rời khỏi đây được.

Sự thực bày ra trước mắt khiến cho anh không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Thu từng bước từng bước biến mất trước mặt anh, bóng hình của cô gầy gò và cô đơn lạnh lẽo thật khiến anh đau lòng.

Nhưng mà, bất luận anh có hét lên như nào đi nữa, Thanh Thu vẫn không quay đầu lại, thậm chí, ngay đến cả chần chừ cũng không.

Không quay đầu lại, tuyệt đối không được quay đầu lại, cô sợ rằng nếu cô quay đầu lại cô sẽ không kiềm được nước mắt mất, cô không thể.

Cô cũng sợ, sợ Ô Khánh, càng sợ con người thâm hiểm như Ngư Lạc Tuấn hơn, thuốc kích dục ấy đã làm cho cô biết được những người đó có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ, cô cảm thấy Ngư Lạc Tuấn càng đáng sợ hơn, vẻ ngoài anh tuấn ấy lại ẩn chứa một con người giết người không chớp mắt, không cho phép cô xem thường.

Gió, nhẹ nhàng thổi qua cơ thể cô khiến cô run rẩy, đừng nói cô, đừng gọi cô, nếu như không phải cô đến thì cũng sẽ không kéo theo Phong Thành và Y Thương, lúc này, lại thêm một Lê Minh Tùng nữa, tuy rằng cô hận anh, nhưng cô vẫn không muốn anh chết.

Cô không biết bản thân đi về căn phòng đó như thế nào, lúc đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng cánh cửa và cạnh cửa đập vào nhau, âm thanh đó làm tim cô đập điên cuồng, bên ngoài cửa, hai người đàn ông như tượng khác đều ở đó, hai người họ vẫn chưa rời đi.

Nhưng cô biết lúc này cô muốn ra ngoài, hai người họ tuyệt đối sẽ ngăn cô lại.

Cô chạy đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhưng từ chỗ của cô đứng căn bản không thể nhìn thấy vườn hoa anh túc ấy, Lê Minh Tùng rốt cuộc sẽ ra sao, bây giờ cô cũng không biết được.

Bây giờ cô chỉ có thể tin rằng Ngư Lạc Tuấn sẽ thả Lê Minh Tùng cùng ba người khác kia ra thôi.

Màn đêm thật yên tĩnh, cũng như những ngày trước kia, giống như thể một buổi tối chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cô vẫn đứng ở cửa sổ, cô tin chỉ cần bọn họ được rời khỏi thì từ vị trí cô đứng nhất định có thể nhìn thấy bọn họ, dù gì thì đứng ở xa nhìn cũng được, cô hi vọng bọn họ đều bình an.

Không biết đứng đó đã bao lâu nữa, chân cô cũng bắt đầu tê và đau, nhưng mà cô vẫn không nhúc nhích, như thể nếu cô vừa rời khỏi thì có thể sẽ bỏ lỡ những người rời khỏi ở bên ngoài vậy.

Minh Vũ, nhất định phải cai nghiện, cô tin anh ta nhất định có thể cai được.

Nhưng mà, bên ngoài cửa sổ vẫn luôn yên lặng, chỉ có người cầm súng đang không ngừng đi tuần tra, rõ ràng đang muốn phòng bị điều gì đó mà.

Một nơi như này, vào lúc này, có muốn trốn khỏi căn bản là điều không thể nào, cô cười đau đớn, cô khuyên Bùi Minh Vũ rời đi, nhưng bản thân lại ở lại, Bùi Minh Vũ nhất định sẽ không đi, nhưng mà, anh ta sao có thể là đối thủ của Ngư Lạc Tuấn chứ?

Ngư Lạc Tuấn là một người đàn ông thâm hiểm.

Ánh trăng bên ngoài dần dần mờ nhạt, có lẽ trời sắp sáng rồi, bốn người họ rốt cuộc thế nào rồi?

Kiên trì không nhúc nhích, cô nhất định phải đợi được bọn họ, nhưng vào lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa, nghe thấy âm thanh đó, cô cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Anh Ngư, mời vào.” Trước giờ trí nhớ của cô vẫn luôn tốt, tiếng gõ cửa này, không còn xa lạ đối với cô.

Cửa bị đẩy ra, quả nhiên là Ngư Lạc Tuấn, người đàn ông vừa cười vừa bước đến sau cô, dừng lại cách cô khoảng hai mét, giọng điệu trầm lắng nói: “Cảnh đêm ở Ô Khảm rất đẹp phải không?”

“Ừm, chỉ có thiên nhiên mới có vẻ đẹp như vậy.” Ý của lời nói là người ở đây không có chút đẹp nào cả.

“He he, phải chăng cô không tin tưởng tôi sao?”

“Sao có thể, người ở đây đều nghe theo anh, anh nói gì tôi đều tin hết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương