Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
-
Chương 210: Chết cũng phải chết cùng nhau
Quân phục màu rằn ri, còn mang theo mùi mồ hôi đàn ông, cứ như vậy trùm lên người cô, cũng che đi dự lõa lồ của cô.
Thậm chí Thanh Thu còn không kịp nhìn rõ bóng đen này là ai, chỉ thấy anh ta kêu nằm xuống, trong bóng tối, một khẩu súng nhắm về hướng Y Thương.
Dường như sợ làm Y Thương bị thương nên họng súng kia cẩn thận điều chỉnh hồng tâm.
Ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng giữ chốt, mà cùng lúc đó, trong tay Phong Thành lại bay ra một vật gì đó.
Lại trong chớp mắt, hai người đàn ông trên người Y Thương đồng loạt ngã xuống, chỉ có điều, tiếng rên rỉ theo bản năng của phụ nữ vẫn còn, hai người đàn ông mang đến khoái cảm cho cô ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Anh là ai?” Phong Thành bước một bước dài về phía bóng đen, một tay hình như đang siết lấy vật gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho người ta mất mạng.
Nhưng khi đối mặt với người đàn ông giết liên tục bốn người này, vật trong tay anh ta mới không được ném ra.
Nếu không, không biết là súng của người đàn ông nhanh hay vật trong tay Phong Thành kia nhanh hơn.
Bầu trời nổi lên màu trắng bạc, trời đã thật sự sáng rồi.
Thanh Thu rốt cuộc cũng thấy rõ người đàn ông xoay người muốn ôm lấy mình kia.
Có thế nào cô cũng không ngờ tới, anh ta lại là Lê Minh Tùng.
Trong nháy mắt, cô kinh ngạc há to miệng.
Điều này thật khó hiểu.
Sao lại là anh?
Ngay khi Thanh Thu đang kinh ngạc, một cánh tay đã sờ xuống dưới lưng, ôm một cái, người đàn ông ôm cô lên: “Phong Thành, cậu không nên gạt tôi.”
Người Phong Thành cứng lại: “Anh theo dõi tôi?”
“Nếu tôi không đến, cậu có biết hậu quả không?” Lê Minh Tùng lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Thành: “Hai lần rồi, cậu đã khiến tôi thất vọng hai lần rồi.” Nói xong, anh ôm Thanh Thu đã mềm nhũn như nước lên chiếc xe vẫn còn sáng đèn trong phòng.
Phong Thành ngẩn người, lúc này mới đi về phía Y Thương, đầu tiên là cởi áo khoác bọc người Y Thương lại, sau đó gạt lọn tóc dính trên hai má cô ta ra: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
“Phong Thành, anh thật sự là một người điên..." Người phụ nữ thấp giọng khóc sụt sùi, nắm đấm nhỏ đấm vào lồng ngực cứng rắn của anh ta, trong miệng Thanh Thu vẫn còn nhét vải, cô không hiểu câu “hai lần rồi” trong miệng Lê Minh Tùng có ý gì.
Cô muốn nói chuyện, nhưng cô không hỏi được, cô muốn giãy dụa, nhưng toàn thân bất lực.
Hai người đàn ông, hai người phụ nữ.
Khi trời sáng, mọi thứ trong rừng đều thay đổi.
Hơn nữa, trên cỏ cũng nhiều thêm sáu người.
Thanh Thu bị đặt trước đèn xe, vị trí kia vừa hay Phong Thành và Y Thương không nhìn thấy được.
Cả người nằm trên quần áo của Lê Minh Tùng, ánh mắt anh nhìn vào cơ thể cô, hình như không nhìn thấy điều gì khác thường, lúc này anh mới lại ôm lấy cô, sau đó cởi dây thừng trên cổ tay cô ra, còn cả miếng vải trong miệng cô nữa: “Có khó chịu ở đâu hay không?” Anh nhẹ giọng hỏi, giọng nói rất dịu dàng, như thể cảm giác buồn nôn những người đàn ông kia mang đến cho cô lúc trước vẫn còn.
“Anh đi...” Cô khàn giọng nói, cô hận không thể giết anh đi, nhớ đến trước kia anh bỏ rơi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, lòng cô lại đau đớn.
“Em muốn đi tìm anh ta?” Anh không đi, cũng không bỏ cô xuống, chỉ tiếp tục hỏi.
Cô quay mặt qua chỗ khác, bây giờ cô căn bản không muốn nhìn thấy anh, cho dù anh có cứu cô, cô cũng không muốn để ý đến anh.
“Được, em đã chịu uất ức rồi, em bị kích thích rồi, anh không chấp nhặt với em, nhưng Lê Minh Tùng anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em!”
Ha ha, anh như người vợ ai oán nói người bị uất ức là anh chứ không phải là cô.
Cắn răng, cô vẫn không để ý đến anh.
Biết đánh không lại anh, cô lấy im lặng đối mặt với cường bạo.
Lại vào lúc này, tiếng của Phong Thành truyền tới: “Lê Minh Tùng, anh gây họa rồi, những người này là người của Ô Khánh, chết rồi anh cũng không thể giao phó nữa, trong núi này, e rằng lại hỗn loạn.”
Lê Minh Tùng thuận tay khép lại mới mặc xong quần áo cho Thanh Thu, sau đó anh xoay người đi nhanh về phía Phong Thành: “Cậu để lại người sống?”
“Đúng vậy, những người này không giết được, trên tay bọn họ xăm ký hiệu, có nghĩa là bọn họ là người của Ô Khánh.”
“Đơn giản, giết luôn hai người còn lại, vậy thì tất cả những chuyện xảy ra ở đây bây giờ đều liên quan đến chúng ta, chuẩn bị một chút đi, chúng ta rời đi thôi.” Nói xong, anh cầm súng nhắm vào hai người vừa mới bị bắn chết ngã xuống kia.
Súng của anh là súng lục không tiếng, anh cũng không sợ súng trong màn đêm yên tĩnh.
Thanh Thu nghe đến ngốc, cô chưa từng biết Lê Minh Tùng cũng là một người giết người không chớp mắt.
Anh giết bốn người kia cũng chỉ trong chớp mắt.
Nhấc tay một cái là một người ngã xuống.
Thậm chí còn giết liền ba người.
Đó là khi anh cứu cô.
Anh bắn phát súng đầu tiên, là vì cô.
Nhưng nhưng điều này không xóa nhòa đi đau khổ mà anh mang đến cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô hận anh.
Khi cô thập tử nhất sinh ở nhà tắm công cộng, anh ở đâu?
Khi cô cứu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi, anh lại đang sung sướng với Phương Thu.
Nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật sự là con anh.
Sau khi cứu bọn trẻ đi, cô không hỏi bọn trẻ đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian xa cô, bởi vì cô không muốn tâm hồn non nớt của bọn trẻ bị thương, những thứ đã qua, có thể không nhắc đến thì không nhắc đến.
Nhưng chuyện anh đích thân giao bọn trẻ cho Mẫn Mẫn không phải là giả, ngày đó ở Phong Gian, anh cũng không phủ nhận.
Ngồi trong xe, cô không có ngăn cản Lê Minh Tùng giết người, quyết định của anh là đúng, sáu người kia, một người còn sống thì tương lai đều sẽ phiền phức.
Người của Ô Khánh không chọc vào được, xem ra Ô Khánh là một nhân vật lớn ở đây.
Thêm hai phát súng, cũng kết liễu hai mạng người.
Có điều, sáu người kia thực sự đáng chết.
Nhớ đến những động chạm đã từng có trên người mình, hiện giờ cô thật sự muốn tìm một nơi sạch sẽ để tắm.
Bẩn quá, người cô bẩn chết mất.
Y Thương được Phong Thành thay quần áo xong đặt bên cạnh cô, hai người phụ nữ ngồi với nhau, nhớ tới tất cả những chuyện Y Thương vừa phải chịu, Thanh Thu hơi áy náy, nếu không phải cô cố ý muốn tới, Y Thương sẽ không phải đi cùng Phong Thành đến chỗ cô, tay cô nhẹ nhàng nắm lấy Y Thương: “Xin lỗi.”
“Oa... Tôi không cần cô nói xin lỗi, tôi không cần cô nói...” Y Thương lại không khống chế được khóc lên, tất cả chuyện vừa rồi giống như một giấc mơ, khiến cô ta không tỉnh lại được, chỉ có điều, giấc mơ kia thật sự sẽ khiến người ta phát điên.
Y Thương đi đến bên cạnh Phong Thành, anh ta chợt ôm lấy cô, không nói câu nào, chợt hôn Y Thương, cứ triền miên mãnh liệt như vậy mà hôn, khiến Thanh Thu không khỏi quay mặt đi.
Lê Minh Tùng lên ghế lái, rõ ràng anh thấy được, nhưng lại làm như không thấy, khởi động xe.
Khi Thanh Thu quay đầu lại, trong bụi cỏ sau xe, sáu người kia nằm thành hàng, nếu không cẩn thận nhìn thì sẽ không phát hiện ra điều gì.
“Vì sao không chôn?” Cô thấp giọng hỏi, nếu bị người ta phát hiện quá sớm, người ở đây nhất định sẽ liên tưởng là người bọn họ giết.
"Không cần thiết." Người nói chuyện không phải Lê Minh Tùng, mà là Phong Thành.
Môi anh ta cong lên, vẫn ôm chặt lấy Y Thương, ánh mắt anh ta sáng quắc nhìn phía trước xe: “Bộ đàm trên người bọn họ không kêu, không trả lời, người của Ô Khanh sẽ biết đã xảy ra chuyện.”
Giọng anh ta hơi mất tiếng, thậm chí còn mang theo chút nặng nề, Thanh Thu đã hiểu, chỉ e con đường phía trước của bọn họ sẽ càng thêm gian nguy.
“Phong Thành, chúng ta trở về đi, có được không? Thừa dịp người của bọn họ vẫn chưa tới, chúng ta đi mau.” Y Thương lo lắng khuyên Phong Thành.
Phong Thành lại không trả lời Y Thương mà thấp giọng nói: “Thanh Thu, ý cô thế nào?” Giọng anh bình thản không gợn sóng, tựa như quyền quyết định đi hay ở hoàn toàn nằm trong tay cô.
Y Thương cũng nghe được ý ngoài lời nói của Phong Thành, cô ta bèn vội vàng nói với Thanh Thu: “Chúng ta trở về đi thôi, nếu không bốn người chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết."
Thanh Thu không lên tiếng.
Cô không sợ chết.
Có điều, quyết định của mình lại có liên quan đến tính mạng của ba người khác, lẽ nào một mình cô chết vẫn còn phải mang theo ba người bọn họ hay sao?
Cô do dự, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải trả lời thế nào.
“Ha ha, sợ rồi à?” Giọng nói của Phong Thành đột nhiên hiện ra sự lạnh lẽo, ánh mắt sáng quắc ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không hề rời khỏi phía trước xe, anh ta không nhìn Thanh Thu, nhưng Thanh Thu lại nghe ra được sự trêu chọc trong giọng điệu của anh ta, đó là sự trêu chọc đối với cô.
Không, trước giờ cô chưa từng hối hận.
Cô nuốt nước miếng một cái, cổ họng cô khô khốc: “Anh Phong, hai chúng ta xuống xe đi.”
Ánh mắt Phong Thành sáng lên, cũng không để ý xe có đang chạy hay không, anh ta mở cửa xe ra: “Là cô nói đó.”
“Đúng, là tôi nói, chỉ hai chúng ta thôi, người không liên quan có thể đi về."
Người không liên quan kia, một là chỉ Y Thương, hai là chỉ Lê Minh Tùng, tuy anh đã cứu cô, nhưng cô không muốn đi cùng đường với anh, người không cùng đường, không cùng kế hoạch.
“Không được...” Ngay khi Phong Thành sắp nhảy xuống, Y Thương lại sống chết túm lấy ống tay áo của anh ta: “Anh Phong, có chết em cũng phải chết cùng với anh, anh đừng bỏ em.” Tiếng nói bi thương, Y Thương bị quyết định của Phong Thành dọa sợ.
“Em về đi, nếu anh có thể sống sót trở về, anh sẽ quay về tìm em, chuyện anh đã đồng ý với em, anh sẽ không nuốt lời."
“Không... Không... Em không cần cái miệng quạ đen của anh, anh sẽ không có chuyện gì, tuyệt đối không có chuyện gì, anh đi đến đâu em sẽ theo anh đến đó, Phong Thành, tên điên nhà anh, không có em, anh căn bản không hiểu lời những người ở đây nói.”
Tim Thanh Thu đập mạnh, đúng vậy, Y Thương nói đúng, trước khi tìm được Bùi Minh Vũ, rời khỏi Y Thương, bọn họ thậm chí không còn cách nào đàm phán với người khác.
"Không cần." Phong Thành lạnh lùng, từ sau khi Thanh Thu nói những người không liên quan có thể không cần đi cùng, anh ta thật sự chỉ nghe lời Thanh Thu thôi.
“Phong Thành, anh không thể như vậy.” Mắt thấy Phong Thành đã nhảy xuống xe, Y Thương lại quay lại phía Thanh Thu: “Thanh Thu, tôi xin cô, để tôi đi theo các người đi, chúng ta ba người, cùng đi cùng về, à, không, là bốn người cùng về, như vậy có được không?” Cô ta không hề coi Lê Minh Tùng là người đến cùng bọn họ, vì vậy, người đến đương nhiên cũng không tính Lê Minh Tùng.
Trước xe, người đàn ông chuyển tay lái “két” một tiếng dừng xe lại, đầu tiên là lắc đầu về phía cửa sổ: “Phong Thành, cậu lên xe cho tôi, nếu không, món nợ lần trước tôi sẽ tính rõ ràng với cậu.”
"Cái gì?" Dường như Phong Thành nghe không hiểu, anh ta nheo mắt hỏi.
Thậm chí Thanh Thu còn không kịp nhìn rõ bóng đen này là ai, chỉ thấy anh ta kêu nằm xuống, trong bóng tối, một khẩu súng nhắm về hướng Y Thương.
Dường như sợ làm Y Thương bị thương nên họng súng kia cẩn thận điều chỉnh hồng tâm.
Ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng giữ chốt, mà cùng lúc đó, trong tay Phong Thành lại bay ra một vật gì đó.
Lại trong chớp mắt, hai người đàn ông trên người Y Thương đồng loạt ngã xuống, chỉ có điều, tiếng rên rỉ theo bản năng của phụ nữ vẫn còn, hai người đàn ông mang đến khoái cảm cho cô ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Anh là ai?” Phong Thành bước một bước dài về phía bóng đen, một tay hình như đang siết lấy vật gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho người ta mất mạng.
Nhưng khi đối mặt với người đàn ông giết liên tục bốn người này, vật trong tay anh ta mới không được ném ra.
Nếu không, không biết là súng của người đàn ông nhanh hay vật trong tay Phong Thành kia nhanh hơn.
Bầu trời nổi lên màu trắng bạc, trời đã thật sự sáng rồi.
Thanh Thu rốt cuộc cũng thấy rõ người đàn ông xoay người muốn ôm lấy mình kia.
Có thế nào cô cũng không ngờ tới, anh ta lại là Lê Minh Tùng.
Trong nháy mắt, cô kinh ngạc há to miệng.
Điều này thật khó hiểu.
Sao lại là anh?
Ngay khi Thanh Thu đang kinh ngạc, một cánh tay đã sờ xuống dưới lưng, ôm một cái, người đàn ông ôm cô lên: “Phong Thành, cậu không nên gạt tôi.”
Người Phong Thành cứng lại: “Anh theo dõi tôi?”
“Nếu tôi không đến, cậu có biết hậu quả không?” Lê Minh Tùng lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Thành: “Hai lần rồi, cậu đã khiến tôi thất vọng hai lần rồi.” Nói xong, anh ôm Thanh Thu đã mềm nhũn như nước lên chiếc xe vẫn còn sáng đèn trong phòng.
Phong Thành ngẩn người, lúc này mới đi về phía Y Thương, đầu tiên là cởi áo khoác bọc người Y Thương lại, sau đó gạt lọn tóc dính trên hai má cô ta ra: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
“Phong Thành, anh thật sự là một người điên..." Người phụ nữ thấp giọng khóc sụt sùi, nắm đấm nhỏ đấm vào lồng ngực cứng rắn của anh ta, trong miệng Thanh Thu vẫn còn nhét vải, cô không hiểu câu “hai lần rồi” trong miệng Lê Minh Tùng có ý gì.
Cô muốn nói chuyện, nhưng cô không hỏi được, cô muốn giãy dụa, nhưng toàn thân bất lực.
Hai người đàn ông, hai người phụ nữ.
Khi trời sáng, mọi thứ trong rừng đều thay đổi.
Hơn nữa, trên cỏ cũng nhiều thêm sáu người.
Thanh Thu bị đặt trước đèn xe, vị trí kia vừa hay Phong Thành và Y Thương không nhìn thấy được.
Cả người nằm trên quần áo của Lê Minh Tùng, ánh mắt anh nhìn vào cơ thể cô, hình như không nhìn thấy điều gì khác thường, lúc này anh mới lại ôm lấy cô, sau đó cởi dây thừng trên cổ tay cô ra, còn cả miếng vải trong miệng cô nữa: “Có khó chịu ở đâu hay không?” Anh nhẹ giọng hỏi, giọng nói rất dịu dàng, như thể cảm giác buồn nôn những người đàn ông kia mang đến cho cô lúc trước vẫn còn.
“Anh đi...” Cô khàn giọng nói, cô hận không thể giết anh đi, nhớ đến trước kia anh bỏ rơi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, lòng cô lại đau đớn.
“Em muốn đi tìm anh ta?” Anh không đi, cũng không bỏ cô xuống, chỉ tiếp tục hỏi.
Cô quay mặt qua chỗ khác, bây giờ cô căn bản không muốn nhìn thấy anh, cho dù anh có cứu cô, cô cũng không muốn để ý đến anh.
“Được, em đã chịu uất ức rồi, em bị kích thích rồi, anh không chấp nhặt với em, nhưng Lê Minh Tùng anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em!”
Ha ha, anh như người vợ ai oán nói người bị uất ức là anh chứ không phải là cô.
Cắn răng, cô vẫn không để ý đến anh.
Biết đánh không lại anh, cô lấy im lặng đối mặt với cường bạo.
Lại vào lúc này, tiếng của Phong Thành truyền tới: “Lê Minh Tùng, anh gây họa rồi, những người này là người của Ô Khánh, chết rồi anh cũng không thể giao phó nữa, trong núi này, e rằng lại hỗn loạn.”
Lê Minh Tùng thuận tay khép lại mới mặc xong quần áo cho Thanh Thu, sau đó anh xoay người đi nhanh về phía Phong Thành: “Cậu để lại người sống?”
“Đúng vậy, những người này không giết được, trên tay bọn họ xăm ký hiệu, có nghĩa là bọn họ là người của Ô Khánh.”
“Đơn giản, giết luôn hai người còn lại, vậy thì tất cả những chuyện xảy ra ở đây bây giờ đều liên quan đến chúng ta, chuẩn bị một chút đi, chúng ta rời đi thôi.” Nói xong, anh cầm súng nhắm vào hai người vừa mới bị bắn chết ngã xuống kia.
Súng của anh là súng lục không tiếng, anh cũng không sợ súng trong màn đêm yên tĩnh.
Thanh Thu nghe đến ngốc, cô chưa từng biết Lê Minh Tùng cũng là một người giết người không chớp mắt.
Anh giết bốn người kia cũng chỉ trong chớp mắt.
Nhấc tay một cái là một người ngã xuống.
Thậm chí còn giết liền ba người.
Đó là khi anh cứu cô.
Anh bắn phát súng đầu tiên, là vì cô.
Nhưng nhưng điều này không xóa nhòa đi đau khổ mà anh mang đến cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô hận anh.
Khi cô thập tử nhất sinh ở nhà tắm công cộng, anh ở đâu?
Khi cô cứu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi, anh lại đang sung sướng với Phương Thu.
Nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật sự là con anh.
Sau khi cứu bọn trẻ đi, cô không hỏi bọn trẻ đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian xa cô, bởi vì cô không muốn tâm hồn non nớt của bọn trẻ bị thương, những thứ đã qua, có thể không nhắc đến thì không nhắc đến.
Nhưng chuyện anh đích thân giao bọn trẻ cho Mẫn Mẫn không phải là giả, ngày đó ở Phong Gian, anh cũng không phủ nhận.
Ngồi trong xe, cô không có ngăn cản Lê Minh Tùng giết người, quyết định của anh là đúng, sáu người kia, một người còn sống thì tương lai đều sẽ phiền phức.
Người của Ô Khánh không chọc vào được, xem ra Ô Khánh là một nhân vật lớn ở đây.
Thêm hai phát súng, cũng kết liễu hai mạng người.
Có điều, sáu người kia thực sự đáng chết.
Nhớ đến những động chạm đã từng có trên người mình, hiện giờ cô thật sự muốn tìm một nơi sạch sẽ để tắm.
Bẩn quá, người cô bẩn chết mất.
Y Thương được Phong Thành thay quần áo xong đặt bên cạnh cô, hai người phụ nữ ngồi với nhau, nhớ tới tất cả những chuyện Y Thương vừa phải chịu, Thanh Thu hơi áy náy, nếu không phải cô cố ý muốn tới, Y Thương sẽ không phải đi cùng Phong Thành đến chỗ cô, tay cô nhẹ nhàng nắm lấy Y Thương: “Xin lỗi.”
“Oa... Tôi không cần cô nói xin lỗi, tôi không cần cô nói...” Y Thương lại không khống chế được khóc lên, tất cả chuyện vừa rồi giống như một giấc mơ, khiến cô ta không tỉnh lại được, chỉ có điều, giấc mơ kia thật sự sẽ khiến người ta phát điên.
Y Thương đi đến bên cạnh Phong Thành, anh ta chợt ôm lấy cô, không nói câu nào, chợt hôn Y Thương, cứ triền miên mãnh liệt như vậy mà hôn, khiến Thanh Thu không khỏi quay mặt đi.
Lê Minh Tùng lên ghế lái, rõ ràng anh thấy được, nhưng lại làm như không thấy, khởi động xe.
Khi Thanh Thu quay đầu lại, trong bụi cỏ sau xe, sáu người kia nằm thành hàng, nếu không cẩn thận nhìn thì sẽ không phát hiện ra điều gì.
“Vì sao không chôn?” Cô thấp giọng hỏi, nếu bị người ta phát hiện quá sớm, người ở đây nhất định sẽ liên tưởng là người bọn họ giết.
"Không cần thiết." Người nói chuyện không phải Lê Minh Tùng, mà là Phong Thành.
Môi anh ta cong lên, vẫn ôm chặt lấy Y Thương, ánh mắt anh ta sáng quắc nhìn phía trước xe: “Bộ đàm trên người bọn họ không kêu, không trả lời, người của Ô Khanh sẽ biết đã xảy ra chuyện.”
Giọng anh ta hơi mất tiếng, thậm chí còn mang theo chút nặng nề, Thanh Thu đã hiểu, chỉ e con đường phía trước của bọn họ sẽ càng thêm gian nguy.
“Phong Thành, chúng ta trở về đi, có được không? Thừa dịp người của bọn họ vẫn chưa tới, chúng ta đi mau.” Y Thương lo lắng khuyên Phong Thành.
Phong Thành lại không trả lời Y Thương mà thấp giọng nói: “Thanh Thu, ý cô thế nào?” Giọng anh bình thản không gợn sóng, tựa như quyền quyết định đi hay ở hoàn toàn nằm trong tay cô.
Y Thương cũng nghe được ý ngoài lời nói của Phong Thành, cô ta bèn vội vàng nói với Thanh Thu: “Chúng ta trở về đi thôi, nếu không bốn người chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết."
Thanh Thu không lên tiếng.
Cô không sợ chết.
Có điều, quyết định của mình lại có liên quan đến tính mạng của ba người khác, lẽ nào một mình cô chết vẫn còn phải mang theo ba người bọn họ hay sao?
Cô do dự, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải trả lời thế nào.
“Ha ha, sợ rồi à?” Giọng nói của Phong Thành đột nhiên hiện ra sự lạnh lẽo, ánh mắt sáng quắc ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không hề rời khỏi phía trước xe, anh ta không nhìn Thanh Thu, nhưng Thanh Thu lại nghe ra được sự trêu chọc trong giọng điệu của anh ta, đó là sự trêu chọc đối với cô.
Không, trước giờ cô chưa từng hối hận.
Cô nuốt nước miếng một cái, cổ họng cô khô khốc: “Anh Phong, hai chúng ta xuống xe đi.”
Ánh mắt Phong Thành sáng lên, cũng không để ý xe có đang chạy hay không, anh ta mở cửa xe ra: “Là cô nói đó.”
“Đúng, là tôi nói, chỉ hai chúng ta thôi, người không liên quan có thể đi về."
Người không liên quan kia, một là chỉ Y Thương, hai là chỉ Lê Minh Tùng, tuy anh đã cứu cô, nhưng cô không muốn đi cùng đường với anh, người không cùng đường, không cùng kế hoạch.
“Không được...” Ngay khi Phong Thành sắp nhảy xuống, Y Thương lại sống chết túm lấy ống tay áo của anh ta: “Anh Phong, có chết em cũng phải chết cùng với anh, anh đừng bỏ em.” Tiếng nói bi thương, Y Thương bị quyết định của Phong Thành dọa sợ.
“Em về đi, nếu anh có thể sống sót trở về, anh sẽ quay về tìm em, chuyện anh đã đồng ý với em, anh sẽ không nuốt lời."
“Không... Không... Em không cần cái miệng quạ đen của anh, anh sẽ không có chuyện gì, tuyệt đối không có chuyện gì, anh đi đến đâu em sẽ theo anh đến đó, Phong Thành, tên điên nhà anh, không có em, anh căn bản không hiểu lời những người ở đây nói.”
Tim Thanh Thu đập mạnh, đúng vậy, Y Thương nói đúng, trước khi tìm được Bùi Minh Vũ, rời khỏi Y Thương, bọn họ thậm chí không còn cách nào đàm phán với người khác.
"Không cần." Phong Thành lạnh lùng, từ sau khi Thanh Thu nói những người không liên quan có thể không cần đi cùng, anh ta thật sự chỉ nghe lời Thanh Thu thôi.
“Phong Thành, anh không thể như vậy.” Mắt thấy Phong Thành đã nhảy xuống xe, Y Thương lại quay lại phía Thanh Thu: “Thanh Thu, tôi xin cô, để tôi đi theo các người đi, chúng ta ba người, cùng đi cùng về, à, không, là bốn người cùng về, như vậy có được không?” Cô ta không hề coi Lê Minh Tùng là người đến cùng bọn họ, vì vậy, người đến đương nhiên cũng không tính Lê Minh Tùng.
Trước xe, người đàn ông chuyển tay lái “két” một tiếng dừng xe lại, đầu tiên là lắc đầu về phía cửa sổ: “Phong Thành, cậu lên xe cho tôi, nếu không, món nợ lần trước tôi sẽ tính rõ ràng với cậu.”
"Cái gì?" Dường như Phong Thành nghe không hiểu, anh ta nheo mắt hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook