Dẫn hai đứa nhỏ đến bệnh viện huyết học chuyên nghiệp nhất thành phố F, chỉ có thông qua những kiểm tra nghiêm mật ở đây mới xác định được liệu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có tủy phù hợp với Thanh Thu hay không.

Vốn dĩ, công ty còn có việc, nhưng anh bỏ mặc tất cả, chẳng gì quan trọng hơn chuyện cứu Thanh Thu cả.

Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không hề biết chuyện này, được đón từ nhà trẻ ra liền vui vẻ nhảy lên xe của anh, hai bạn nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong xe, anh nghĩ, nếu tụi nhỏ biết lần đi thử tủy này là để cứu mẹ mình, hai đứa nhất định sẽ đồng ý thôi, bởi tụi nhỏ đều rất yêu mẹ Thanh Thu.

Không kìm được lòng liếc nhìn hai đứa nhỏ qua gương chiếu hậu, sự đáng yêu của chúng khiến anh thích thú.

Yêu hai cục cưng này quá đi.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích chúng rồi, trước kia anh luôn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không thích trẻ con, nhưng không ngờ, anh lại bị hai đứa nhóc này thu phục rồi, anh rất yêu chúng.

Tụi nhỏ là cục cưng của anh và Thanh Thu.

"Thùy Thùy, nếu để cho con liều mình cứu mẹ, con có đồng ý không?" Anh cố ý cười hỏi Thùy Thùy, quả thực, nếu thực sự để Thùy Thùy liều mình cứu Thanh Thu, anh thực sự rất khó chọn lựa, hai đứa trẻ này, dù là đứa nào anh cũng không nỡ, có điều, nếu là Trọng Thanh Thu anh lại càng không nỡ, chính vì vậy nên anh mới lặng lẽ đưa hai đứa trẻ đi, anh không hề nói cho ai biết.

Tuyệt đối không thể để Thanh Thu biết, tuyệt đối không thể.

Đi tới bệnh viện, liền giao hai đứa trẻ cho y tá đi lấy mẫu thử, Lê Minh Tùng lập tức ngậm điếu thuốc đi vào nơi hút thuốc, anh rất phối hợp tuân thủ quy định bệnh viện, bên cạnh có bệnh nhân, anh mới biết những người hút thuốc lá bị động thực sự không tốt.

Sau này, nơi có tụi nhỏ và Thanh Thu, anh đều không hút thuốc.

Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, nhất định phải cứu mẹ, bệnh của Thanh Thu quả thực không thể kéo dài nữa rồi.

Đều tại anh phát hiện ra quá muộn, đã sớm nói muốn đưa cô đi kiểm tra rồi, kết quả, bị cô chạy trốn mất nửa năm chẳng thể kiểm tra được.

Vụ tai nạn xe cộ ấy mạng cô lớn thoát chết nhưng lại kiểm tra ra bệnh này, có lẽ, đây là một bước chuyển ngoặt, nó cũng đang nhắc anh rằng Thanh Thu thực sự rất khó giữ lại mạng sống.

Hung hăng hít hai hơi thuốc, không biết tại sao, rõ ràng hôm nay là ngày Thanh Thu xuất viện, cũng là ngày gia đình bốn người của anh được quây quần bên nhau, nhưng mí mắt anh lại cứ giật giật, giật đến nỗi khiến anh khó chịu.

Vân vê điếu thuốc đang hút, anh lẳng lặng đứng trước cửa sổ, bọn trẻ chưa thể ra ngoài nhanh như thế được, anh liền đứng tại chỗ lấy lại tinh thần.

Mở cửa sổ ra, mặc cho gió thổi vào người mình, cơn gió mát lạnh rất nhanh khiến anh thoải mái hơn nhiều.

Đúng lúc Lê Minh Tùng cất bước đi ra khỏi phòng hút thuốc, muốn xem xem bọn trẻ đã ra chưa, điện thoại của anh chợt đổ chuông.

Liếc mắt nhìn dãy số phía trên, Lê Minh Tùng nhướng mày, lại là Phương Mẫn.

Đã lâu lắm rồi, anh đã rất lâu không liên lạc với Phương Mẫn, nói thật, Phương Mẫn rất thích huênh hoang khoác lác, còn nữa, lúc nào cũng nói những chuyện quái lạ khiến anh không ưa.

Ví dụ như chiếc xe của cô ta, trước đây cô ta nói với anh rằng bạn của cô ta muốn chiếc xe đó nhờ anh giúp đặt một chiếc, anh nghĩ tới Thanh Thu nên mới mua chiếc xe này nên vốn chẳng muốn đồng ý, vậy mà, Phương Mẫn lập tức nói: "Anh rể, trước giờ Phương Mẫn chưa từng cầu xin anh chuyện gì, chỉ một chuyện này thôi, được không?"

Tiếng “anh rể” kia cuối cùng cũng làm anh mềm lòng, quả thực, có những chuyện là do anh nợ Phương Thu.

Buổi chiều hôm đó, Phương Mẫn liền chuyển cho anh một khoản tiền, còn có một dãy số của cô gái lạ nào đó, khiến anh thực sự tưởng rằng bạn của cô ta nhờ cô ta mua giúp thật, vì vậy, anh suy nghĩ một chút rồi đồng ý, ngày hôm sau liền có một chiếc xe hiệu Volkswagen Beetle giống hệt cái của Thanh Thu gửi đến nơi ở của cô ta.

Nhưng anh lại không ngờ cô ta dám nói với người khác rằng chiếc xe đó là anh tặng cô ta.

Quả thực, xe là anh đưa tới, nhưng, người anh thực sự muốn gửi đến là người phụ nữ lạ mặt chuyển tiền cho anh kìa.

Bởi vì, nếu như là Phương Mẫn, anh tuyệt đối sẽ không tặng cô ta một chiếc xe giống hệt xe của Thanh Thu như vậy.

Anh là đàn ông, người phụ nữ của anh đương nhiên anh sẽ tặng cô ấy những thứ đặc biệt nhất rồi.

Có chút không muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng trực tiếp tắt máy cũng không tiện.

Vì vậy, Lê Minh Tùng liền mặc kệ chiếc điện thoại trong tay liên tục đổ chuông.

Cứ tưởng rằng cô ta gọi hai cuộc anh không bắt máy thì cô ta sẽ tắt máy.

Chẳng ngờ lần này Phương Mẫn lại kiên nhẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi tiếp, hơn nữa còn gọi liên tục trong năm sáu mươi phút.

Khi anh đang do dự không biết có nên nghe máy hay không, tiếng chuông điện thoại đột nhiên ngừng lại.

Khi Lê Minh Tùng thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng mình sẽ không phải nhận thêm bất kỳ cuộc điện thoại nào của Phương Mẫn nữa, điện thoại đột nhiên xuất hiện một tin nhắn: "Anh rể, không thấy chị em đâu nữa rồi, anh biết chị em đi đâu không?"

Thời gian không ngừng trôi, một là lo lắng cho Phương Thu, hai là bởi vì anh đã thế chấp cổ phần Lê Thị vì Phương Thu rồi, vậy nên, Lê Minh Tùng lập tức bấm số điện thoại của Phương Mẫn, "Phương Mẫn, em nói cái gì? Chị em mất tích rồi?"

"Đúng vậy, em gọi điện thoại nhưng chị ấy không bắt máy, sau đó em tìm khắp nơi cũng không thấy chị đâu, anh rể, anh có biết chị em đi đâu không?"

"Không biết."Anh thành thật trả lời.

"Em không tin, nhất định là anh biết, Minh Tùng, anh nói cho em biết đi, hu hu, e chỉ có một người chị này thôi..."

Đang nghe điện thoại của Phương Mẫn, rất nhanh lại có một cuộc điện thoại gọi tới, lại là giám đốc tài chính của công ty, Lê Minh Tùng vội vàng nói với Phương Mẫn: "Anh phải tiếp một cuộc điện thoại quan trọng trước đã, đợi một lát anh gọi lại cho em."

Sáng sớm nay anh đã dặn các cấp quản lý trở lên của công ty rồi, không có chuyện lớn không ai được phép làm phiền anh, nhưng hiện tại, giám đốc tài chính đích thân gọi điện cho anh, vậy có thể thấy rằng nhất định đã có chuyện lón gì đó cần thông báo cho anh.

Trong đầu toàn là tin Phương Thu mất tích, khi ngón tay run run khẽ ấn vào nút trả lời, giám đốc tài chính lập tức nói: "Tổng giám đốc, vừa rồi giám đốc điều hành công ty Ngu Mỹ đích thân gọi điện thoại tới hỏi số tiền công ty chúng ta nợ họ bao giờ có thể trả? Nếu không trả, cổ phiếu trong tay anh ta, anh ta có quyền đưa ra bất kỳ sự sắp xếp nào."

Tay càng run khinh khủng hơn, quả thực, Phương Thu đồng ý hôm nay sẽ trả tiền lại cho anh, vậy nên, vừa nghe thấy tin Phương Thu mất tích anh liền có dự cảm chẳng lành.

Thật chẳng ngờ, khó khăn lại liên tiếp nối đuôi nhau kéo đến như thế.

"Tổng giám đốc, anh có đang nghe không?"Thấy anh không có bất kỳ phản ứng gì, giám đốc tài chính thử nhắc nhở anh.

"A... Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi xử lý ngay."

Lê Thị từng là sinh mệnh của ông nội và ba anh, trước khi mất ông nội từng nhiều lần dặn anh rằng phải nắm chắc Lê Thị, khi Lê Thị nằm trong tay anh tuyệt đối không thể để mắc bất kỳ sai lầm nào, nhưng chẳng ngờ, ông nội vừa mất được vài năm, bây giờ Lê Thị đã gặp khủng hoảng rồi.

Lê Minh Tùng vừa cúp điện thoại của giám đốc tài chính liền gọi điện cho ông Giang - giám đốc điều hành công ty Ngu Mĩ, thực ra, bây giờ ông Giang dựa theo hợp đồng gọi điện đến thúc giục trả tiền cũng chẳng có gì đáng trách, bởi vì, lúc đầu bản hợp đồng mà anh và ông Giang ký có ghi rằng nếu anh không trả tiền đứng hạn, ông Giang có quyền sắp xếp cổ phiếu của công ty anh.

"Minh Tùng à, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của cậu rồi, tìm cậu đúng là chẳng dễ dàng gì."

Lê Minh Tùng nhướng mày, "Hôm nay ông Giang từng tìm tôi sao?"

"Có chứ, vài phút trước tôi có gọi thế nào cũng không gọi được cho cậu, cậu nói xem, có phải cậu lại ở bên cô gái nào rồi không?" Giọng điệu nhạo báng cứ như vậy mà truyền tới, giọng nói có vẻ rất thoải mái, nhưng ngay lập tức, ông Giang lập tức chuyển giọng, "Thằng nhãi họ Lê, sung sướng cũng đừng quên việc chính chứ, nếu cậu không trả tôi số tiền đó, đống cổ phần đó của cậu tôi chẳng thể làm chủ được đâu, người của hội đồng quản trị biết tôi cho cậu mượn tiền đều đến tìm tôi nói chuyện rồi đấy, tôi đã nhịn cả nửa tháng trời rồi đấy, nhưng bây giờ thời gian trả tiền theo hợp đồng đã đến, thằng nhãi họ Lê kia, cậu làm vậy khiến tôi không thể giải thích rõ với những thành viên khác trong hội đồng quản trị rồi đấy, nếu như thực sự xảy ra sai sót gì, nói không chừng chức giám đốc điều hành của tôi cũng khó giữ nổi, thằng nhãi họ Lê này, cậu đừng có mà hại tôi đấy..."

Từng câu từng chữ ông Giang nói ra khiến trán của Lê Minh Tùng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, sao lại như vậy được chứ?

"Ông Giang, ông có thể thư thư cho tôi hai ngày được không, hai ngày là ổn." Nhiều tiền như vậy, không phải anh muốn có là có ngay được, đây thực sự không phải một số lượng nhỏ, anh là người hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai hết.

"Ây da, thằng nhãi họ Lê này, cậu đang làm khó tôi đấy, thế này đi, công ty Ngu Mỹ chúng tôi đang mở cuộc họp hội đồng quản trị, chi bằng, cậu qua đây tham gia chút đi, cũng tiện giữ thể diện cho tôi."

"Ông Giang..." Lê Minh Tùng nghĩ tới Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn còn ở bệnh viện, liền do dự.

"Đến hay không tùy cậu, có điều, nói không chừng lát nữa tôi sẽ thay đổi ý kiến đấy, bởi vì, trên bản hợp đồng có viết nếu hôm nay cậu vẫn chưa trả tiền, vậy tôi có quyền sắp xếp đống cổ phiếu của cậu..."

"Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đó." Chuyện này quá hệ trọng rồi, tụi nhỏ chỉ là đi xét nghiệm tủy thôi, chỉ cần có người trông nom chúng thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra cả đâu, trong nháy mắt cân nhắc thiệt hơn xong, Lê Minh Tùng quyết định đến Ngu Mỹ trước, nhưng vẫn chưa có ai trông nom bọn trẻ.

Ngẫm lại hôm nay là ngày Trọng Thanh Thu xuất viện, quả thực cũng không thể gọi vú Trương và Khang Lệ tới được, bỏ đi, anh cứ gọi Phương Mẫn đến đây vậy, bởi vì, những chuyện vừa xảy ra này anh không thể để nhiều người biết được, cứ bưng bít trước đã, nếu không, cổ phiếu của Lê Thị lại rớt giá.

Lúc này, dưới tình thế cấp bách như vậy anh chỉ nghĩ tới Phương Mẫn, "Phương Mẫn, bây giờ em đang ở đâu?" Với chuyện Phương Thu mất tích, trong lòng anh quả thực là một đống hỗn độn, anh tin tưởng Phương Thu như vậy, thế mà cô lại...

Một chút xíu tình yêu còn sót lại từ tận đáy lòng anh đã hoàn toàn tan biến khi biết tin Phương Thu mất tích, nếu đổi lại sau khi cô ta trả tiền anh xong mới mất tích, anh nhất định sẽ không bao giờ nghi ngờ ý đồ của cô ta, nhưng hiện tại, cô ta lại mất tích vào đúng ngày phải trả lại tiền cho anh, điều đó khiến anh không thể không nghĩ nhiều.

Anh không thể để cơ nghiệp ba trăm năm của ông nội và ba bị hủy hoại được.

"Ở trên đường, em đang tìm chị em, anh rể, anh nói xem chị em đi đâu được chứ?Em đã tìm hết lượt những nơi chị ấy có thể đến rồi, em cũng đến Mỹ Đoan ba lần rồi, nhưng, em cũng không thấy chị ấy." Giọng nói của Phương Mẫn mang theo sự vội vã, dường như đang vô cùng lo lắng vậy.

Lê Minh Tùng nhếch môi, thấp giọng nói: "Đừng tìm nữa."

"Tại sao?Anh rể, anh không lo lắng về sự sống chết của chị gái em sao?Mặc dù chị em vẫn chưa gả cho anh, nhưng, trước nay em vẫn coi anh như anh rể của mình, anh rể, tại sao anh không cho em tìm chị mình chứ?" Giọng nói của Phương Mẫn hòa lẫn tiếng khóc nức nở, rõ ràng không tin Lê Minh Tùng sẽ có quyết định như vậy vào lúc này.

Cô ta không xứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương