Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
-
Chương 10: Là cô sai rồi
Vừa nghe đến hai chữ "luật sư" là Trọng Thanh Thu hiểu ra rồi. Anh ta thực sự muốn dùng tiền để hoàn thành "trách nhiệm" mà anh ta nói.
Cô khẽ nở nụ cười, khi Lê Minh Tùng ngồi xuống ghế, cô xé tấm chi phiếu trong tay hết lần này đến lần khác, bỗng chốc biến nó thành một đống giấy vụn: "Lê Minh Tùng, có tiền là ghê gớm lắm sao? Anh đi chết đi." Ngay sau đó, cô ném những mảnh chi phiếu nát vụn vào mặt anh ta.
Có người gõ cửa, Lê Minh Tùng chẳng buồn để tâm đến chỗ vụn giấy rơi đầy trên người mình, anh ta chỉ điềm đạm lên tiếng: "Vào đi.""
Một người đàn ông mở cửa, chậm rãi bước vào. Khi nhìn thấy những mảnh vụn lả tả kia, anh này có vẻ kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường: "Tổng giám đốc, anh cho gọi tôi."
"Ừ, anh đợi một chút." Lê Minh Tùng vừa trả lời vừa lấy ra một tấm chi phiếu khác, một lần nữa viết đầy những con số lên đó rồi đưaa cho người đàn ông kia, đồng thời cũng chỉ chỉ về phía Trọng Thanh Thu: "Luật sư Ngô, số tiền này sang tên cho cô ta, dùng chỗ tiền này dẫn cô ta đến bệnh viện, tôi cần giấy chứng nhận có thể chứng minh tối qua cô ta vẫn chưa mất trinh."
"Anh... anh muốn làm giả chứng cứ?" Mặt mũi Trọng Thanh Thu xanh lè, hóa ra người lắm tiền lại vô liêm sỉ đến vậy.
"Cô gái à, vết máu trên ga giường chỉ là máu mũi của cô. Nếu cô đã muốn vu khống tôi, tất nhiên tôi cần giấy chứng nhận của bệnh viện để chứng minh sự trong sạch của mình."
Trọng Thanh Thu ngây đơ ra, trong chốc lát, cô thấy chân mình hơi nhũn, nếu không phải cô vội vàng bám tay vào mép bàn để đứng vững thì chắc hẳn đã quỵ xuống rồi.
Hóa ra cô không hề mất đi trinh tiết, là tự cô hiểu nhầm thôi.
Trọng Thanh Thu cố gắng để bản thân mình tỉnh táo. Hình như sáng nay lúc tỉnh dậy cô chỉ thấy đau đầu chứ không cảm nhận được cơn đau nào từ phía dưới.
Hơn nữa, gần đây cô thực sự rất hay chảy máu mũi, trong một tháng mà chảy mấy lần liền, xem ra có nhiều khả năng cô đã trách nhầm anh ta rồi.
Trọng Thanh Thu hơi ngượng ngùng, hóa ra cô hiểu nhầm.
"Luật sư Ngô, đưa cô ta ra ngoài, còn nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô ta một lần nào nữa." Lê Minh Tùng cúi đầu xem xét văn kiện trên bàn làm việc của anh ta, không nhìn cô thêm nữa.
"Mời cô." Luật sư Ngô không khách sáo gì đã mời cô khỏi ra khỏi phòng.
Mặt mũi Trọng Thanh Thu đỏ lừ, cô thực sự không ngờ mọi chuyện hóa ra là như thế này, cũng không còn vẻ hùng hùng hổ hổ giống lúc trước nữa. Cô chỉ quá sợ hãi vì cho rằng mình đã mất đi sự trong trắng, nhưng không ngờ, cô căn bản không hề mất trinh.
Là lỗi của cô, là lỗi của cô hết, nếu như tối qua không có anh ta, có lẽ cô đã bị Hoàng Cảnh Hưng đuổi kịp, thực ra cô cần phải cảm ơn anh ta mới đúng. Trọng Thanh Thu hé miệng, cô khẽ nói: "Xin lỗi anh."
"Không cần đâu, luật sư Ngô, đưa cô ta đi đi." Vẫn là giọng nói lạnh như băng đó, Lê Minh Tùng khước từ câu xin lỗi của cô.
"Với cả, cảm ơn anh vì tối hôm qua đã giải vây giúp tôi." Cô nghiến răng nói xong những lời muốn nói rồi vội vàng quay người đi ra khỏi văn phòng của anh ta.
"Thưa cô, mời đi theo tôi." Vừa ra khỏi văn phòng của Lê Minh Tùng, luật sư Ngô đã điềm đạm nói với cô.
"Không cần đâu, chỗ tiền ấy tôi không lấy đâu, tự tôi hiểu nhầm thôi, xin lỗi, tôi đi trước đây."
Cô rời khỏi tòa nhà Tập đoàn Lê Thị chẳng khác gì đang chạy nạn, Trọng Thanh Thu cảm thấy mình bất lực như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó.
Bên ngoài tòa nhà, ánh mắt trời vẫn xán lạn như thường, nhưng tâm trạng của cô chỉ còn lại một mảnh u ám, tồi tệ.
Đi giữa đám đông hối hả rộn rã, nhưng cô cảm thấy mình lạc lõng vô cùng.
Thôi vậy, đành phải quay về trường thôi, chiều nay cô còn có tiết học, kiểu gì cũng phải quay về, phải đối mặt với tất cả mọi thứ.
Cô khẽ nở nụ cười, khi Lê Minh Tùng ngồi xuống ghế, cô xé tấm chi phiếu trong tay hết lần này đến lần khác, bỗng chốc biến nó thành một đống giấy vụn: "Lê Minh Tùng, có tiền là ghê gớm lắm sao? Anh đi chết đi." Ngay sau đó, cô ném những mảnh chi phiếu nát vụn vào mặt anh ta.
Có người gõ cửa, Lê Minh Tùng chẳng buồn để tâm đến chỗ vụn giấy rơi đầy trên người mình, anh ta chỉ điềm đạm lên tiếng: "Vào đi.""
Một người đàn ông mở cửa, chậm rãi bước vào. Khi nhìn thấy những mảnh vụn lả tả kia, anh này có vẻ kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường: "Tổng giám đốc, anh cho gọi tôi."
"Ừ, anh đợi một chút." Lê Minh Tùng vừa trả lời vừa lấy ra một tấm chi phiếu khác, một lần nữa viết đầy những con số lên đó rồi đưaa cho người đàn ông kia, đồng thời cũng chỉ chỉ về phía Trọng Thanh Thu: "Luật sư Ngô, số tiền này sang tên cho cô ta, dùng chỗ tiền này dẫn cô ta đến bệnh viện, tôi cần giấy chứng nhận có thể chứng minh tối qua cô ta vẫn chưa mất trinh."
"Anh... anh muốn làm giả chứng cứ?" Mặt mũi Trọng Thanh Thu xanh lè, hóa ra người lắm tiền lại vô liêm sỉ đến vậy.
"Cô gái à, vết máu trên ga giường chỉ là máu mũi của cô. Nếu cô đã muốn vu khống tôi, tất nhiên tôi cần giấy chứng nhận của bệnh viện để chứng minh sự trong sạch của mình."
Trọng Thanh Thu ngây đơ ra, trong chốc lát, cô thấy chân mình hơi nhũn, nếu không phải cô vội vàng bám tay vào mép bàn để đứng vững thì chắc hẳn đã quỵ xuống rồi.
Hóa ra cô không hề mất đi trinh tiết, là tự cô hiểu nhầm thôi.
Trọng Thanh Thu cố gắng để bản thân mình tỉnh táo. Hình như sáng nay lúc tỉnh dậy cô chỉ thấy đau đầu chứ không cảm nhận được cơn đau nào từ phía dưới.
Hơn nữa, gần đây cô thực sự rất hay chảy máu mũi, trong một tháng mà chảy mấy lần liền, xem ra có nhiều khả năng cô đã trách nhầm anh ta rồi.
Trọng Thanh Thu hơi ngượng ngùng, hóa ra cô hiểu nhầm.
"Luật sư Ngô, đưa cô ta ra ngoài, còn nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô ta một lần nào nữa." Lê Minh Tùng cúi đầu xem xét văn kiện trên bàn làm việc của anh ta, không nhìn cô thêm nữa.
"Mời cô." Luật sư Ngô không khách sáo gì đã mời cô khỏi ra khỏi phòng.
Mặt mũi Trọng Thanh Thu đỏ lừ, cô thực sự không ngờ mọi chuyện hóa ra là như thế này, cũng không còn vẻ hùng hùng hổ hổ giống lúc trước nữa. Cô chỉ quá sợ hãi vì cho rằng mình đã mất đi sự trong trắng, nhưng không ngờ, cô căn bản không hề mất trinh.
Là lỗi của cô, là lỗi của cô hết, nếu như tối qua không có anh ta, có lẽ cô đã bị Hoàng Cảnh Hưng đuổi kịp, thực ra cô cần phải cảm ơn anh ta mới đúng. Trọng Thanh Thu hé miệng, cô khẽ nói: "Xin lỗi anh."
"Không cần đâu, luật sư Ngô, đưa cô ta đi đi." Vẫn là giọng nói lạnh như băng đó, Lê Minh Tùng khước từ câu xin lỗi của cô.
"Với cả, cảm ơn anh vì tối hôm qua đã giải vây giúp tôi." Cô nghiến răng nói xong những lời muốn nói rồi vội vàng quay người đi ra khỏi văn phòng của anh ta.
"Thưa cô, mời đi theo tôi." Vừa ra khỏi văn phòng của Lê Minh Tùng, luật sư Ngô đã điềm đạm nói với cô.
"Không cần đâu, chỗ tiền ấy tôi không lấy đâu, tự tôi hiểu nhầm thôi, xin lỗi, tôi đi trước đây."
Cô rời khỏi tòa nhà Tập đoàn Lê Thị chẳng khác gì đang chạy nạn, Trọng Thanh Thu cảm thấy mình bất lực như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó.
Bên ngoài tòa nhà, ánh mắt trời vẫn xán lạn như thường, nhưng tâm trạng của cô chỉ còn lại một mảnh u ám, tồi tệ.
Đi giữa đám đông hối hả rộn rã, nhưng cô cảm thấy mình lạc lõng vô cùng.
Thôi vậy, đành phải quay về trường thôi, chiều nay cô còn có tiết học, kiểu gì cũng phải quay về, phải đối mặt với tất cả mọi thứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook