Chồng À, Anh Thật Quái Gở
-
Chương 11: Thì ra là anh trai mắt kính
“Ba mẹ, lần này có thể vượt qua được dễ dàng là do ba mẹ đã tìm được
Tiếu tiên sinh giúp đỡ, anh ấy giúp con tìm một luật sự, sau đó đã hoàn
tất thủ tục bảo lãnh rồi, con nghĩ hẳn sẽ không còn chuyện gì xảy ra
nữa. Con không có làm cái gì, nhất định cảnh sát có thể tra rõ ràng.”
Văn Mân một bên trấn an ba mẹ, một bên cũng kín đáo đề cập đến Tiếu
Đồng. Cô không nói tên Tiếu Đồng mà chỉ gọi hắn là Tiếu tiên sinh, vì cô muốn thu được càng nhiều tin tức từ ba mẹ về hắn.
“Ừ, ba mẹ tin con không có làm gì, con gái của ba mẹ dù có được nuông chiều cũng không có gan giết người. Đúng rồi, con đã gặp thằng bé Tiếu Đồng rồi sao?”
Văn mẹ nghe thấy Văn Mân nhắc đến Tiếu Đồng, tâm tình phấn khởi lên. Tiếu Đồng vốn chính là con rể được bà chọn trúng nhưng bởi vì con gái đã có đối tượng trước rồi, cho dù bà có không ủng hộ nhưng bà cũng đâu có thể can thiệp quá mức vào cuộc sống của con gái mình được. Cho nên về chuyện của Tiếu Đồng, bà vẫn chưa hề đề cập qua. Bây giờ con gái đã nói sẽ cắt đứt với tên đàn ông kia, Tiếu Đồng lại là anh hùng cứu mỹ nhân, đây không phải chính là thời cơ tốt nhất để giới thiệu cho hai đứa gặp mặt nhau sao?
Văn ba và Văn mẹ đã kết hôn với nhau hơn 20 năm, ông đương nhiên hiểu lời của vợ mình là có ý gì nhưng ông cũng không hề ngắt lời bà. Bởi vì ông hiểu được nếu con gái có thể vì chuyện này mà gặp gỡ Tiếu Đồng, sau đó có thể gả cho Tiếu Đồng, đó chính là kết quả không thể tốt đẹp hơn.
“Không có, con còn chưa gặp. Chỉ có luật sư Lỗ đại diện của anh ấy đến hỏi con mấy vấn đề về vụ án. Mẹ, mẹ gọi Tiếu tiên sinh là Tiếu Đồng? Mọi người quen biết nhau sao?”
“Ha ha, nha đầu ngốc này, con đúng là mau quên. Tiếu Đồng a, không phải chỉ có ba mẹ quen biết nó đâu, mà con còn quen thuộc hơn mới đúng. Con quên rồi sao? Anh trai mắt kính sống cạnh nhà mình trước đây, không phải lúc đó con vẫn đi theo đằng sau mông người ta không ngừng gọi “anh trai mắt kính” sao? Mỗi lần về nhà còn nói với mẹ, anh trai mắt kính tốt thế này, anh trai mắt kính tốt thế kia. Có một lần còn kéo tay Tiếu Đồng chạy tới trước mặt mẹ nói, về sau nhất định sẽ gả cho nó.”
Văn Mân nghe Văn mẹ cười kể về chuyện cũ, càng nghe về sau, hai mắt cô càng mở to hơn. Thì ra Tiếu Đồng chính là anh trai mắt kính. Nhưng mà sau này Tiếu Đồng cũng không đeo kính nữa, hơn nữa khuôn mặt cũng hoàn toàn khác so với nam sinh gầy yếu lúc trước. Trước đó cô còn thắc mắc, rõ ràng Tiếu Đồng quanh năm chỉ ở trong phòng nghiên cứu, cũng không thấy hắn vận động bao giờ, vì sao dáng người lại có thể tốt như vậy.
“Nhưng mà, con không nhớ cũng là điều bình thường. Thời điểm đó con còn rất nhỏ, sau đó ba mẹ Tiếu Đồng lại chuyển công tác sang Mỹ cho nên cả nhà thằng bé di dân sang Mỹ, các con đã lâu rồi không gặp. Lúc đó con còn kéo tay mẹ khóc đến vài ngày, nói có người trộm anh trai mắt kính của con đi rồi, còn muốn mẹ dẫn con đi tìm chú cảnh sát.”
Nói đến chuyện hồi nhỏ của con gái, Văn mẹ bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười. Thời gian trôi qua thật là nhanh, tất cả đều giống như mới xảy ra hôm qua thôi, vậy mà cũng đã qua 20 năm rồi.
Cô nhóc con năm đó bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, vừa duyên dáng lại yêu kiều.
Văn ba đứng một bên, nhìn con gái, lại nhìn vợ mình, trong mắt cũng có cùng cảm giác xúc động. Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh, bọn họ đảo mắt một cái đã trở nên già rồi. Bé con năm đó cũng đã sắp đến tuổi bàn chuyện cưới gả. Ông chỉ hy vọng, bé con của ông cả đời này đều có thể vui vẻ bình an.
Ba người trong phòng đều chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình mà không hề phát hiện ở ngoài cửa có một thân hình cao lớn đang đứng. Người đó chỉ đứng một lát rồi rời khỏi. Lúc rời đi, khóe miệng xinh đẹp của hắn khẽ cong lên.
“Ừ, ba mẹ tin con không có làm gì, con gái của ba mẹ dù có được nuông chiều cũng không có gan giết người. Đúng rồi, con đã gặp thằng bé Tiếu Đồng rồi sao?”
Văn mẹ nghe thấy Văn Mân nhắc đến Tiếu Đồng, tâm tình phấn khởi lên. Tiếu Đồng vốn chính là con rể được bà chọn trúng nhưng bởi vì con gái đã có đối tượng trước rồi, cho dù bà có không ủng hộ nhưng bà cũng đâu có thể can thiệp quá mức vào cuộc sống của con gái mình được. Cho nên về chuyện của Tiếu Đồng, bà vẫn chưa hề đề cập qua. Bây giờ con gái đã nói sẽ cắt đứt với tên đàn ông kia, Tiếu Đồng lại là anh hùng cứu mỹ nhân, đây không phải chính là thời cơ tốt nhất để giới thiệu cho hai đứa gặp mặt nhau sao?
Văn ba và Văn mẹ đã kết hôn với nhau hơn 20 năm, ông đương nhiên hiểu lời của vợ mình là có ý gì nhưng ông cũng không hề ngắt lời bà. Bởi vì ông hiểu được nếu con gái có thể vì chuyện này mà gặp gỡ Tiếu Đồng, sau đó có thể gả cho Tiếu Đồng, đó chính là kết quả không thể tốt đẹp hơn.
“Không có, con còn chưa gặp. Chỉ có luật sư Lỗ đại diện của anh ấy đến hỏi con mấy vấn đề về vụ án. Mẹ, mẹ gọi Tiếu tiên sinh là Tiếu Đồng? Mọi người quen biết nhau sao?”
“Ha ha, nha đầu ngốc này, con đúng là mau quên. Tiếu Đồng a, không phải chỉ có ba mẹ quen biết nó đâu, mà con còn quen thuộc hơn mới đúng. Con quên rồi sao? Anh trai mắt kính sống cạnh nhà mình trước đây, không phải lúc đó con vẫn đi theo đằng sau mông người ta không ngừng gọi “anh trai mắt kính” sao? Mỗi lần về nhà còn nói với mẹ, anh trai mắt kính tốt thế này, anh trai mắt kính tốt thế kia. Có một lần còn kéo tay Tiếu Đồng chạy tới trước mặt mẹ nói, về sau nhất định sẽ gả cho nó.”
Văn Mân nghe Văn mẹ cười kể về chuyện cũ, càng nghe về sau, hai mắt cô càng mở to hơn. Thì ra Tiếu Đồng chính là anh trai mắt kính. Nhưng mà sau này Tiếu Đồng cũng không đeo kính nữa, hơn nữa khuôn mặt cũng hoàn toàn khác so với nam sinh gầy yếu lúc trước. Trước đó cô còn thắc mắc, rõ ràng Tiếu Đồng quanh năm chỉ ở trong phòng nghiên cứu, cũng không thấy hắn vận động bao giờ, vì sao dáng người lại có thể tốt như vậy.
“Nhưng mà, con không nhớ cũng là điều bình thường. Thời điểm đó con còn rất nhỏ, sau đó ba mẹ Tiếu Đồng lại chuyển công tác sang Mỹ cho nên cả nhà thằng bé di dân sang Mỹ, các con đã lâu rồi không gặp. Lúc đó con còn kéo tay mẹ khóc đến vài ngày, nói có người trộm anh trai mắt kính của con đi rồi, còn muốn mẹ dẫn con đi tìm chú cảnh sát.”
Nói đến chuyện hồi nhỏ của con gái, Văn mẹ bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười. Thời gian trôi qua thật là nhanh, tất cả đều giống như mới xảy ra hôm qua thôi, vậy mà cũng đã qua 20 năm rồi.
Cô nhóc con năm đó bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, vừa duyên dáng lại yêu kiều.
Văn ba đứng một bên, nhìn con gái, lại nhìn vợ mình, trong mắt cũng có cùng cảm giác xúc động. Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh, bọn họ đảo mắt một cái đã trở nên già rồi. Bé con năm đó cũng đã sắp đến tuổi bàn chuyện cưới gả. Ông chỉ hy vọng, bé con của ông cả đời này đều có thể vui vẻ bình an.
Ba người trong phòng đều chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình mà không hề phát hiện ở ngoài cửa có một thân hình cao lớn đang đứng. Người đó chỉ đứng một lát rồi rời khỏi. Lúc rời đi, khóe miệng xinh đẹp của hắn khẽ cong lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook