Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
-
Chương 159
Nhưng…
Thực sự Thần Hi đã làm như thế?
Ta uống xong chén trà, miệng phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm. Trác Tử Cuồng dự tính không sai sao?
- Hừ, ngu ngốc, lão phu đã cảnh báo. – Trác Tử Cuồng còn khá bình tĩnh, nhét vào miệng ta một viên giải dược – May cho ngươi là nếu Thần Hi muốn dùng độc trước mặt lão phu thì còn non tay lắm…
Người của Trác Tử Cuồng tăng cường cảnh giác, Trác Tử Cuồng quả nhiên dự tính được màn này, đem người phong tỏa khách điếm. Thì ra đám tiểu nhị đến ông chủ của khách điếm đều là được gài trước. Có nghĩa là Thần Hi vẫn theo sát hành tung của phe Diệp Đông Doanh, cũng biết được Trác Tử Cuồng bắt được ta…
Lão chủ khách điếm béo mập lúc này mới nhàn nhã bước ra, không hề sợ sệt. Hắn lột bỏ hóa trang, hiện ra nguyên hình thực sự…
Thì ra chính là hắn, Thần Hi… thực không ngờ gần một năm gặp lại, ngay trước mắt, lại trong hoàn cảnh này…
Hai mắt ta mờ đi, chỉ cảm thấy bóng dáng Thần Hi vẫn như cũ, phong lưu yêu mị mà nguy hiểm. Trác Tử Cuồng không ngừng cố nhét viên thuốc vào miệng ta, nhưng ta tuyệt nhiên không muốn nuốt xuống. Thì ra một lần nữa ta thua Thần Hi như vậy…
- Ngươi cũng thật là liều mạng đấy, hậu duệ của Nhạc Vô Thường! – Trác Tử Cuồng nghiến răng – Biết lão phu cảnh giác mà vẫn làm, thực đáng khen…
- Chính vì tiền bối quá tự tin, cho rằng việc gì cũng cảnh giác được nên hậu bối mới càng quyết tâm làm! – Âm điệu của hắn nhàn nhã đáp lại, dường như đôi mắt lướt qua ta nhưng không hề vướng bận.
- Ngươi dùng độc vốn không bằng ta, nữ nhân này không thể chết!
Trác Tử Cuồng trong lúc bực tức, bóp mũi ta nhét viên dược xuống cổ họng. Có lẽ, ngàn lần hắn cũng không chấp nhận thua Thần Hi.
Viên dược xuống đến dạ dày, cảm giác khó chịu vơi đi chút ít, hơi thở của ta đều đều lại một ít, nhưng cảm giác thoáng đau đớn trong lòng vẫn không mất đi. Thần Hi tuyệt tình đến mức này, hắn đang tính toán điều gì? Ngay cả làm một người không liên quan hắn cũng không muốn mà muốn hủy diệt ta tận cùng sao?
- Tiền bối cho nàng uống nhầm giải dược rồi! – Thần Hi đắc ý nói – Căn bản là không biết ta đã hạ độc từ bao giờ, nên càng không còn cơ hội cứu sống nữa, người thua rồi…
- Cái gì?
- Trước đây ngoài bí phương thập ngũ tán, ta còn đồng thời hạ một thứ độc khác vào người nàng, độc đó chưa từng được giải. Nếu để lâu không kích ứng, độc cũng không phát, chỉ có điều lúc vừa rồi cấp bách, người cho nàng uống Giải Vạn Độc, vô tình lại kích ứng chất độc kia…
- Ngươi…
- Tiền bối một lần nữa thất bại vì chính sự tự tin thái quá của mình… – Thần Hi nói – Cũng như năm xưa người cho rằng mẫu thân ta dùng độc không qua mặt được người, thêm vài chục năm, người cho rằng trên đời này dùng độc không ai hơn được mình nữa… Chưa kể đến, người đã trù tính đường đi nước bước của ta, càng làm ta có hứng thú đi tiếp hướng đó xem sao…
Trác Tử Cuồng cười phá lên:
Thực sự Thần Hi đã làm như thế?
Ta uống xong chén trà, miệng phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm. Trác Tử Cuồng dự tính không sai sao?
- Hừ, ngu ngốc, lão phu đã cảnh báo. – Trác Tử Cuồng còn khá bình tĩnh, nhét vào miệng ta một viên giải dược – May cho ngươi là nếu Thần Hi muốn dùng độc trước mặt lão phu thì còn non tay lắm…
Người của Trác Tử Cuồng tăng cường cảnh giác, Trác Tử Cuồng quả nhiên dự tính được màn này, đem người phong tỏa khách điếm. Thì ra đám tiểu nhị đến ông chủ của khách điếm đều là được gài trước. Có nghĩa là Thần Hi vẫn theo sát hành tung của phe Diệp Đông Doanh, cũng biết được Trác Tử Cuồng bắt được ta…
Lão chủ khách điếm béo mập lúc này mới nhàn nhã bước ra, không hề sợ sệt. Hắn lột bỏ hóa trang, hiện ra nguyên hình thực sự…
Thì ra chính là hắn, Thần Hi… thực không ngờ gần một năm gặp lại, ngay trước mắt, lại trong hoàn cảnh này…
Hai mắt ta mờ đi, chỉ cảm thấy bóng dáng Thần Hi vẫn như cũ, phong lưu yêu mị mà nguy hiểm. Trác Tử Cuồng không ngừng cố nhét viên thuốc vào miệng ta, nhưng ta tuyệt nhiên không muốn nuốt xuống. Thì ra một lần nữa ta thua Thần Hi như vậy…
- Ngươi cũng thật là liều mạng đấy, hậu duệ của Nhạc Vô Thường! – Trác Tử Cuồng nghiến răng – Biết lão phu cảnh giác mà vẫn làm, thực đáng khen…
- Chính vì tiền bối quá tự tin, cho rằng việc gì cũng cảnh giác được nên hậu bối mới càng quyết tâm làm! – Âm điệu của hắn nhàn nhã đáp lại, dường như đôi mắt lướt qua ta nhưng không hề vướng bận.
- Ngươi dùng độc vốn không bằng ta, nữ nhân này không thể chết!
Trác Tử Cuồng trong lúc bực tức, bóp mũi ta nhét viên dược xuống cổ họng. Có lẽ, ngàn lần hắn cũng không chấp nhận thua Thần Hi.
Viên dược xuống đến dạ dày, cảm giác khó chịu vơi đi chút ít, hơi thở của ta đều đều lại một ít, nhưng cảm giác thoáng đau đớn trong lòng vẫn không mất đi. Thần Hi tuyệt tình đến mức này, hắn đang tính toán điều gì? Ngay cả làm một người không liên quan hắn cũng không muốn mà muốn hủy diệt ta tận cùng sao?
- Tiền bối cho nàng uống nhầm giải dược rồi! – Thần Hi đắc ý nói – Căn bản là không biết ta đã hạ độc từ bao giờ, nên càng không còn cơ hội cứu sống nữa, người thua rồi…
- Cái gì?
- Trước đây ngoài bí phương thập ngũ tán, ta còn đồng thời hạ một thứ độc khác vào người nàng, độc đó chưa từng được giải. Nếu để lâu không kích ứng, độc cũng không phát, chỉ có điều lúc vừa rồi cấp bách, người cho nàng uống Giải Vạn Độc, vô tình lại kích ứng chất độc kia…
- Ngươi…
- Tiền bối một lần nữa thất bại vì chính sự tự tin thái quá của mình… – Thần Hi nói – Cũng như năm xưa người cho rằng mẫu thân ta dùng độc không qua mặt được người, thêm vài chục năm, người cho rằng trên đời này dùng độc không ai hơn được mình nữa… Chưa kể đến, người đã trù tính đường đi nước bước của ta, càng làm ta có hứng thú đi tiếp hướng đó xem sao…
Trác Tử Cuồng cười phá lên:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook