Chốn Hư Vô
-
Chương 22
Hồ Lăng thấy Tiểu Mi tức đến nỗi mặt bệt ra môi thì run run, suýt chút nữa thì mọc luôn hai cánh sau lưng.
Cô cứ nghĩ Tiểu Mi sẽ lên cơn ngay thôi, khi não đang nghĩ xem chút nữa sẽ quyết chiến một trận ra trò với cô ta kiểu gì, thì không ngờ rằng thế mà Tiểu Mi lại nhịn, lấy điện thoại gửi tin nhắn.
Hồ Lăng cười lạnh nói: “Sao thế, ở địa bàn của chúng tôi mà còn gọi người đến kiếm chuyện hả?”
Tiểu Mi không nói gì hết, gửi tin nhắn không thì đứng qua một bên, vốn chẳng nhìn đến cô.
Khi Hồ Lăng còn đang thấy khó hiểu, Triệu Lộ Đông đã mang cặp mắt lờ đờ mất hồn cùng với cái quầng thâm đen đi từ trên lầu xuống.
Hồ Lăng liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới tám giờ hơn, chắc chắn là anh chưa ngủ đủ. Hồ Lăng biết Triệu Lộ Đông có hơi gắt ngủ, trừ khi tự anh muốn đi vệ sinh, nếu không người khác đánh thức anh bằng bất kỳ lí do gì, anh cũng sẽ nóng nảy.
Có điều ngay lúc này, hình như anh không thể hiện sự mất kiên nhẫn một cách rõ ràng.
Tiểu Mi thấy Triệu Lộ Đông, dáng vẻ thay đổi ngay lập tức, tiến lên trước nauwr bước, gọi một tiếng: “Anh Đông…”
Tiếng kêu này lã chã nước mắt, điềm đạm đáng thương.
Một tiếng kêu này, khiến Hồ Lăng không còn là nhân vật nữ phụ nữa rồi, cô đã trở thành boss phản diện lớn nhất của toàn bộ phim. Cô hơi khịt mũi, muốn lấy chai nước suối trên quầy thu ngân tạt lên mặt Tiểu Mi.
Triệu Lộ Đông bên kia thì lại ừm một tiếng thâm trầm, tiện tay cầm lấy vũ khí mà Hồ Lăng đang nghĩ thầm trong lòng, mở ra uống vài ngụm, rồi đi ra ngoài tiệm nói chuyện với Tiểu Mi.
Hồ Lăng kinh ngạc đến ngơ ngác.
Khoan hẳn nói việc cả quá trình Triệu Lộ Đông không nhìn đến cô, nhưng tại sao Tiểu Mi vừa thấy anh thì lập tức túm lấy tay áo anh khóc lóc là thế nào?
Hai người họ không đi xa, đứng nói chuyện ngay lùm cây bên kia đường, Tiểu Mi khóc sướt mướt, cứ liên tục nói gì đó.
Nhìn từ phía Hồ Lăng chỉ có thể thấy được nửa khuôn mặt nghiêng của Triệu Lộ Đông, không nhìn rõ biểu cảm, cũng không biết anh có nói gì không. Anh đứng ở đó tối đen như mực, có lẽ là do sáng sớm chưa tỉnh táo, cũng có thể là do cái tật vẹo cột sống, cả người anh cứ hơi nghiêng về bên trái, như cái cây mọc nghiêng vậy.
Hồ Lăng cảm tháy bồn chồn sốt ruột.
Chút niềm vui thắng lợi vừa nảy đã tan biến chẳng còn là bao, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào sự tương tác giữa Triệu Lộ Đông và Tiểu Mi.
Bỗng nhiên, cô thấy được gì đó, đột ngột trừng mắt to ra.
Tiểu Mi khóc hết sức thảm thương, cứ thế mà kê đầu lên ngực của Triệu Lộ Đông.
Ngón tay Hồ Lăng để trên quầy thu ngân run lẩy bẩy, trong đầu bật ra sáu chữ.
Cô – ta – đang – nói – gì – thế?
Khi tham gia thi đấu tại Thành phố điện tử cô đã phát hiện ra có gì đó sai sai lâu rồi!
Mẹ nó cũng linh thiệt đó, vừa nảy cô còn đang nghĩ mình là nữ phụ vô địch, còn chưa đắc ý được mười phút nữa, kịch bản lập tức sắp xếp một vai chính ngang xem cho cô xem.
Tiểu Mi nói chuyện với Triệu Lộ Đông tầm hai mươi phút, nói xong thì đi về luôn, không đi vào tiệm để nhân vật phản diện Hồ Lăng chọc cho tức nữa. Triệu Lộ Đông gọi một chiếc taxi cho cô ta, sau khi tiễn cô ta thì châm một điếu thuốc, đứng bên ngoài hút cho xong, mói đi từ từ vào.
Hồ Lăng vẫn ra vẻ ghi chép sổ sách như ngày thường.
Triệu Lộ Đông đến trước quầy, gọi cô một tiếng: “Lão Hồ.”
Hồ Lăng mở miệng nói: “Không được.”
Triệu Lộ Đông ngơ ngác, rồi cười nói: “Cô biết tôi muốn nói gì à, mà nói luôn là không được.”
Giọng ông chủ Triệu lúc sáng sớm sẽ hơi thấp, tốc độ nói cũng không nhanh, thậm chí giọng nói còn mang ý thương lượng nữa.
Hồ Lăng nhìn màn hình, nhìn chằm chằm vào khoản dư, ghi đại một số, rồi lại xóa nó đi.
“Tôi biết, cho nên không được.”
Triệu Lộ Đông ngừng lại một lát, cúi đầu, lòng bàn tay rộng lớn ấn ấn trán, rồi lại xoa xoa cổ.
“Gần đây bên trên kiểm tra gắt gao, giờ là đang bắt để làm gương, bên chỗ Tiểu Mi đã có ba cô gái bị tạm giam rồi.”
“Giam đi, đó là do học đáng đời.”
“Tài liệu trước đó thì không sao cả, nhưng nội dung trong live stream bị tố cáo lần đầu, còn cả những video được lưu lại trong group thì rất quan trọng, họ được coi như là bị bắt tại trận.”
Hồ Lăng bĩu bĩu môi.
“Ồ, biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Triệu Lộ Đông không nói gì nữa.
Hồ Lăng lại ghi đại mấy số, sau đó lại xóa đi, cô phiền lòng đến nỗi muốn đập bàn phím luôn. Mắt cô cứ nhìn vào màn hình, nhưng vốn dĩ đầu óc lại không để đó, không nhận ra được chữ nào cả. cô có thể cảm nhận được Triệu Lộ Đông đang nhìn mình, ánh mắt rất điềm đạm. Nhưng anh càng ăn nói đàng hoàng nhỏ nhẹ, cô càng điên tiết hơn.
Sự im lặng này khiến cô khó có thể nhẫn nhịn được, cô quăng chuột đi, ngước lên nhìn anh.
“Rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Đúng là Triệu Lộ Đông chưa ngủ đủ, cả gương mặt uể oải, hơi trừng phần mí mắt mỏng mỏng lên, khiến cho cả tiết tấu của cuộc trò chuyện trở nên đè nén hơn.
“Tiểu Mi nói rồi, sau này họ sẽ không làm mảng live stream nữa.”
“Cô ta biết sai rồi?”
“Đúng thế.”
“Muộn rồi.”
Triệu Lộ Đông hơi dừng lại, thấp giọng nói: “Họ có sai thật, chúng ta triệt đường kiếm tiền là được rồi, không đến mức triệt luôn đường sống đâu.”
Hồ Lăng lập tức giơ ngón tay trỏ ra, lắc qua lắc lại.
No no no no no no no…
Hồ Lăng chỉnh lại cho anh: “Nói rõ ràng một chút, là “tôi”, không phải “chúng ta”. Từ đầu đến cuối do tôi xử lý hết chuyện này, vốn dĩ anh có quan tâm đến đâu, bây giờ còn thiếu một bước thôi, thì anh là xuất hiện để chặn đường, anh cảm thấy tôi sẽ nghe không? Buồn cười quá đó Triệu Lộ Đông.”
Mắt cô trừng thật lớn, dáng vẻ như muốn khiêu chiến vậy.
Triệu Lộ Đông không tiếp tục vấn đề này, nói tiếp:: “Tôi và Phạm Giang Viễn biết nhau rất lâu rồi, người trong giới đều biết cả. Chúng ta có tranh chấp với Tuyến Đầu, ngày nào cũng đấu võ mồm, nhưng đã bao năm nay rồi chẳng có ai làm chuyện khiến đối phương chịu tổn thất sâu nặng hết. Mỗi lần kiểm tra gắt gao thì tất cả mọi người đều khó chịu hết, ngay vào lúc này mà chúng ta tống người của họ vào trại giam để tuyên án, thì người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào chứ?”
Hồ Lăng lạnh nhạt nói: “Thích nhìn thế nào thì nhìn, tôi không quan tâm.”
Triệu Lộ Đông: “Chỉ cần bảo lãnh ba cô gái đó ra, Phạm Giang Viễn đồng ý rút lui khỏi giới, bồi thường bằng tiền cho Huyên Tử.”
Bao nhiêu tiền.
Ngay khi Hồ Lăng muốn mở miệng hỏi, cô lại lập tức nghĩ, đây là chuyện tiền bạc à?
Cô tức giận: “Tiền đó là cho Huyên Tử à? Tiền đó là để bịt miệng tôi! Anh ta như này thì đâu phải là xin lỗi, là do bọn họ sợ thôi!”
Triệu Lộ Đông: “Được, cô cứ coi như là anh ta bỏ tiền ra mua sự bình yên đi, tiền bồi thường hai người chia đôi. Trước đó tôi từng hỏi Huyên Tử rồi, con bé cũng đồng ý rồi, chuyện này như vậy đi được không?”
Hồ Lăng: “Không được.”
Nói ngọt nói nhạt gì cô cũng không chịu, Triệu Lộ Đông hơi cúi đầu, châm thêm điếu thuốc.
Im lặng thêm một lúc, anh nói: “Mấy cô gái bên Tuyến Đầu chẳng ăn học được là bao, coi như là đi nhầm đường đi, kiếm tiền bằng da thịt, bây giờ cũng nhận được một bài học rồi. Chúng ta không cần phải đuổi cùng giết tận, nếu thật sự bị nhốt vài năm, thì cả đời này của họ coi như xong rồi.”
Hồ Lăng: “Xong rồi thì xong rồi, anh đau lòng hả?”
Triệu Lộ Đông thở dài: “Tôi đau lòng gì chứ hả, Lão Hồ…”
“Anh đừng có gọi tên tôi!” Hồ Lăng đập bàn, đứng dậy. Cô nhìn Triệu Lộ Đông chầm chầm. “Anh bớt quan tâm chuyện của tôi đi! Tôi cứ muốn tống mấy cô ả vào tù đó! Còn cả cái cô Tiểu Mi nữa, cô ta đừng có nghĩ là cô ta không quay chụp thì trốn tội được nhé. Cô ta là người tổ chứ, tôi lưu hết chứng cứ lại rồi, anh thông báo cho cô ta luôn đi, cô ta chết chắc rồi!”
Cơn giận của Hồ Lăng bốc lên ngập trời.
Bản thân cô có thể tự cảm nhận được mình đang rơi vào trạng thái mất khống chế, thường ngày thì cô mà gào thét cỡ nào, thì Triệu Lộ Đông sẽ nổi điên với cô cỡ đó, hoặc là anh sẽ dứt khoát không để ý đến cô nữa, hôm nay thì lại cứ từ từ bình tĩnh nói chuyện với cô. Nhưng Hồ Lăng biết sự thỏa hiệp của anh hoàn toàn là do đang xin cô lượng thứ cho mấy cô gái kia, cho nên tất cả mọi biểu cảm này đều phản tác dụng hết.
Vừa nghĩ đến hình ảnh khi nảy Tiểu Mi dựa vào ngực anh khóc lóc, Hồ Lăng đã cảm thấy ngực mình bỏng rát phần bụng dưới như sắp nổ tung đến nơi.
Cô rất muốn hỏi thử Triệu Lộ Đông xem rốt cuộc ai mới là người mình?
Hồ Lăng nói một cách lạnh lùng: “Nếu như anh không muốn tôi ra tay như vậy, thì sao không nói ngay từ đầu chứ?”
Triệu Lộ Đông không trả lời.
Thật ra đây là một câu hỏi hay, tại sao lại không nói ngay từ đầu? Chủ yếu là do anh vốn không ngờ được mọi chuyện sẽ quậy thành ra nhưu vậy. Anh cứ nghĩ Hồ Lăng tải mấy tấm hình, rồi đi tố cáo, bên kia thì bị cấm live stream vài hôm, lên diễn đàn ECL đăng bài xin lỗi, sau đó hai bên lại quay về quỹ đạo. cả quá trình này họ và Tuyến Đầu đã thực hiện vô số lần rồi.
Ai mà ngờ được Hồ Lăng lại cứng rắn như vậy, càng làm càng hăng, cứ như gián vậy, mà đúng thiên thời địa lợi nhân hòa, vào ngay lúc gặp phải việc kiểm tra gắt gao. Trước đó vào ngày thứ hai cô bị đánh, khi chỉnh sửa tài liệu ở quầy thu ngân, Triệu Lộ Đông may mắn được liếc qua, chằng chịt chi chít, cứ như viết luận văn vậy. Anh lại nhìn mặt mày cô, lấy lại tinh thần, dùng hết tình cảm, hai mắt phát sáng, khóe miệng còn ngậm ý cười hưng phấn.
Nói thật lòng, có hơi biến thái.
Hồ Lăng thấy anh không nói gì, cười lạnh: “Có phải là anh cho rằng tôi không đấu lại người tình cũ của anh không?” Triệu Lộ Đông nhíu mày: “Nói cái gì thế? Tình cũ cái gì, nói bậy.”
Hồ Lăng: “Ối, không thừa nhận à.”
Triệu Lộ Đông: “Không có chuyện đó.”
Hồ Lăng: “Chuyện gì nào?”
Cô hạ quyết tâm cương với anh đến cùng.
Anh hơi cụp mắt, điếu thuốc trong tay đã châm rất lâu rồi, như anh cũng lười hút, cứ để cho tàn thuốc rơi vào gạt tàn. Anh im lặng hồi lâu, khiến cho Hồ Lăng nghi ngờ có phải là anh ngủ rồi không. Ngay khi điếu thuốc cháy sắp hết, hình như anh thấy cô thở dài một hơi, tan ra cùng những tia sáng lạnh lẽo buổi sáng sớm.
“Bỏ đi, tự cô quyết định đi.”
Anh cứ thế mà đi.
Hồ Lăng thà rằng anh cứ cãi nhau một trận với cô, cũng tốt hơn tình trạng không rõ ràng như giờ đây.
… Còn về việc không rõ ràng rở đâu, bản thân cô cũng không biết.
Hồ Lăng không có chỗ để hả cơn giận này, nên muốn hít thở một hơi thật sâu, hết quả hít phải mùi khói thuốc còn sót lại trong không khí, còn bị sặc ho vài tiếng. Tàn thuốc trong gạt tàn bị cô phun ra ngoài. “… Phỉ phui!” Cô lấy tay quạt quạt, cuối cùng tê liệt trên ghế như bị mất trọng lực vậy.
Vốn theo kế hoạch của Hồ Lăng, chiều hôm đó sẽ đến xác thực giao nộp tài liệu tố cáo, kết quả là do Triệu Lộ Đông làm ầm ĩ, mà không đi được.
Hồ Lăng thầm nghĩ chuyện này hơi sai đó, theo lý mà nói thì bây giờ cô đang nổi giận, thì nên nhân cơ hội này gom lưới thu gọn cái đám đó. Vừa phục thù Tiểu Mi, vừa có thể ra oai với Triệu Lộ Đông, một mũi tên trúng hai con nhạn, cớ sao lại không làm?
Không biết.
Dù sao thì cô cũng không đi.
Có lẽ là do bị Triệu Lộ Đông chọc tức đến mơ hồ rồi.
Ông chủ Triệu về phòng đánh một giấc say đến giữa trưa, sau khi tỉnh giấc thì mọi việc vẫn như bình thường, cần ăn thì ăn cần chơi thì chơi, không bỏ lỡ gì cả.
Hồ Lăng giận dỗi anh, cả buổi chiều không thèm nói một lời.
Vào lúc chiều tà, A Tân đi từ ngoài vào tiệm, đi ngang qua Triệu Lộ Đông đang chơi game, cậu tháo tai nghe của anh xuống rồi nói gì đó với anh, Triệu Lộ Đông gật gật đầu, mặt mày không chút biểu cảm, tiếp túc chơi game.
Lúc A Tân nói chuyện với Triệu Lộ Đông, mắt cứ như có như không liếc nhìn Hồ Lăng. Hôm nay thần kinh của Hồ Lăng vô cùng mẫn cảm, những động tác nhỏ của cậu hoàn toàn không thoát khỏi tầm mắt của cô.
A Tân báo cáo công việc xong, thoải mái đi đến nhà vệ sinh.
Hồ Lăng nhân lúc mọi người không chú ý, đi theo cậu.
Cô chặn A Tân ở cửa nhà vệ sinh.
A Tân vừa rửa tay xong, ướt nhèm nhẹm, lau ra sau lưng, nói với Hồ Lăng: “Gì mà nghiêm túc dữ vậy, chị với anh Đông sao thế, sao mặt mày anh ấy tối đen thế?”
Hồ Lăng đang muốn tìm người tố cáo hành vi phản bội tông môn ăn cây táo rào cây sung của Triệu Lộ Đông, coi như là A Tân đến đúng lúc đi. Cô kéo cậu vào trong góc đường đi, ôm hai tay, bắt đầu nói líu ra líu ríu, không cho A Tân cơ hội để chen lời.
A Tân nghe tai trái ra tai phải, thầm nghĩ, mẹ nó sao mà cứ y như mấy hôm trước anh Đông tìm mình để bộc bạch vậy nè.
Đúng thật là diễn lại cảnh cũ.
Cuối cùng Hồ Lăng nói: “… Cậu nói xem anh ấy có quá đang không? Hả? Vậy được không? Chúng ta chịu ấm ức thì anh ta không thèm liếc đến! Tiểu Mi khóc cái là anh ta để tâm ngay, rốt cuộc là ai chọc ai trước hả? Làm cứ như mình ăn hiếp co ta vậy! Không đúng, cái cô ả hèn hạ đó đáng bị ức hiếp!”
“Cái này chắc là chị trách nhầm anh Đông rồi đó.” A Tân cười nói, “Ai nói chị chịu ấm ức anh ấy không quan tâm chứ/”
Hồ Lăng: “Anh ta quan tâm cái gì?”
A Tân hơi do dự, nói: “Dù sao… anh ấy có để tâm mà.” Cậu vừa mới hơi mất tập trung, Hồ Lăng đã chen đến, híp mắt nhìn cậu. Mùi nước hoa mà Hồ Lăng dùng bay vào khoang mũi A Tân, khiến cậu cảm giác như có như không. Hồ Lăng hỏi: “Cậu biết cái gì rồi?” Bình thường A Tân rất là kín miệng, hôm nay có lẽ là bị mùi thơm của con gái mê hoặc rồi, không suy nghĩ được bao đã mở miệng. “Anh Đông bảo em đi xả giận cho chị đó.”
Hồ Lăng hoài nghi: “Cái gì? Xả giận cái gì?”
A Tân kịp thời phản ứng, lập tức thay lời.
“Không có gì.”
“Nói nhanh lên.”
“Anh Đông không cho em nói.”
“Vậy tôi tự đi hỏi.” Hồ Lăng làm như thể đi ra ngoài sảnh, bị A Tân kéo lại. “Này, thôi bỏ đi bỏ đi, em nói cho chị nghe.” Cậu kéo Hồ Lăng ra chỗ nhà xe xa xôi hơn, bắt đầu nhiều chuyện. “Bọn em xử cái thằng nhóc đó rồi.” A Tân lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra. “Nhìn này, thằng quỷ nhỏ đó viết đó.” Mở tờ giấy nhăn nhúm ra, trên đó có chữ viết bằng màu đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, đề tự là “Thư xin lỗi”. Hồ Lăng nhìn màu cảm thấy có gì đó sai sai, quả nhiên, giây tiếp theo A Tân đã giới thiệu: “Huyết thư, vừa mới ra lò tối nay, thế nào? Sờ đi, còn chưa có khô nữa.”
Cậu vừa nói xong, Hồ Lăng đã ngửi được mùi tanh nhàn nhạt, dừng một chút thì nổi hết cả da gà, lui về sau nửa bước.
“Các cậu làm gì vậy!”
A Tân cười nói: “Không sao, máu mũi, bị sợ nên chảy đó. Còn cả cái này…” Cậu lại móc một sấp tiền ra, “Ông nói của nó đưa đó, năm ngàn. Vốn dĩ anh Đông bảo phát lương tháng sau thì gửi thêm cho chị, bây giờ chị biết rồi thì đưa cho chị luôn nhé.”
Hồ Lăng nhìn sấp tiền một lúc, nói: “Sao cậu biết ông nội thằng bé? Các cậu không có cướp của người ta đó chứ?”
“Sao mà được chứ.” A Tân nói, “Anh Đông nói chắc chắn người đánh chị không phải là thằng nhóc đó, bảo em đi tra xem sao, em nghe ngóng ở gần trường thằng bé đó mấy ngày trời mới biết đó. Bố mẹ thằng nhóc này là dân làm ăn, bình thường không ở nhà. Ông bà nội là cán bộ già về hưu rồi, tiền hưu lại cao, chiều nó lắm. Ông nội nó thích chơi mạt chược, thường đến một hội quán mạt chược, đúng lúc ông chủ bên đó có quen biết với bên mình nên giúp chút thôi. Hihi, ông già thua hết một ngày, bệnh cao huyết áp tái phát đó.” Cậu lắc lư sấp tiền. “Thắng trên bàn mạt chược đó, làm ăn chính đáng, chị giữ lấy đi.”
Hồ Lăng im lặng một lúc, rồi lại chỉ vào bức thư máu.
“Vậy còn cái này?”
“Tìm bạn học của nó làm.” A Tân giải thích, tất cả các trường học đều sẽ có những đứa như vậy, nhất là trường tiểu học trọng điểm như Anh Tài, trong trường sẽ luôn có những người để làm những việc này. Mấy cái đám du thủ du thực giữa các trường đều có liên lạc ít nhiều với nhau, có người của mình trong giới. A Tân cũng đi từ đó ra, rất quen thuộc với những việc thế này, dễ dàng tìm được những người đồng ý lộ diện. “Yên tâm, chuyện của con nít thì để con nít tự giải quyết, nó không dám nói với người ngoài đâu.”
Nói xong, A Tân hỏi Hồ Lăng: “Chị còn nói anh Đông không quan tâm tụi chị không?”
Hồ Lăng hừ lạnh một tiếng: “Ai cần anh ta quan tâm nhiều vậy chứ.”
A Tân nhận ra cô lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, cười cười, nói tiếp: “Thật ra anh Đông cũng dễ chịu lắm, anh ấy cũng bị chơi nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đều qua dễ dàng thôi, nhờ vào việc nhiều bạn hết đó.” Cậu chạm nhẹ vào cùi chỏ của Hồ Lăng, nói: “Chị, không phải là anh Đông thích làm người tốt đâu, làm ăn buôn bán không phải chuyện dễ dàng, có thể giữ được mặt mũi thì giữ thôi.”
Hồ Lăng ôm cánh tay, đứng thẳng cả người, thái độ lạnh lùng.
A Tân: “Cái đám streamer bên Tuyến Đầu bị tạm giam mấy ngày rồi, cũng bị phạt một đống tiền rồi, trong thời gian ngắn thì không mở cửa tiệm được đâu, cũng đủ thảm rồi. Hơn nữa chủ yếu là tình cảm giữa Phạm Giang Viễn và nhân viên sâu nặng, nếu như kết thù thật rồi, sau này chúng ta có chút biến động nhỏ thôi thì chắc chắn không xong với anh ta rồi. Làm nghề như chúng ta ấy, không thể nào sạch bong sáng bóng đâu.”
Hồ Lăng liếc nhìn bức thư máu và năm ngàn, thầm nói đúng thật, cái đám mấy người, khó trách có thể tập hợp lại một đám.
A Tân nói xong một tràng, cũng không thấy Hồ Lăng có phản ứng gì, hỏi một cách cẩn thận: “Chị, ý chị thế nào?”
Hồ Lăng duy trì tư thế cao quý lạnh lùng, mười giây sau, liếc nhìn A Tân, dùng giọng điệu nhàn nhạt hỏi một vấn đề mà mình đã nhịn suốt một ngày trời.
“Anh trai Tống Giang* của cậu, có phải có quan hệ trong ngoài với Tiểu Mi không?”
*Tống Giang: là một nhân vật thật sống vào triều Tống Trung Hoa. Ông cũng là một trong những nhân vật chính của tác phẩm Thủy Hử của Thi Nại Am. Ông nổi tiếng là người tốt, hay giúp đỡ nhiều người. (Đại khái là Hồ tiên nữ khịa anh Đông ấy mà).
Cô cứ nghĩ Tiểu Mi sẽ lên cơn ngay thôi, khi não đang nghĩ xem chút nữa sẽ quyết chiến một trận ra trò với cô ta kiểu gì, thì không ngờ rằng thế mà Tiểu Mi lại nhịn, lấy điện thoại gửi tin nhắn.
Hồ Lăng cười lạnh nói: “Sao thế, ở địa bàn của chúng tôi mà còn gọi người đến kiếm chuyện hả?”
Tiểu Mi không nói gì hết, gửi tin nhắn không thì đứng qua một bên, vốn chẳng nhìn đến cô.
Khi Hồ Lăng còn đang thấy khó hiểu, Triệu Lộ Đông đã mang cặp mắt lờ đờ mất hồn cùng với cái quầng thâm đen đi từ trên lầu xuống.
Hồ Lăng liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới tám giờ hơn, chắc chắn là anh chưa ngủ đủ. Hồ Lăng biết Triệu Lộ Đông có hơi gắt ngủ, trừ khi tự anh muốn đi vệ sinh, nếu không người khác đánh thức anh bằng bất kỳ lí do gì, anh cũng sẽ nóng nảy.
Có điều ngay lúc này, hình như anh không thể hiện sự mất kiên nhẫn một cách rõ ràng.
Tiểu Mi thấy Triệu Lộ Đông, dáng vẻ thay đổi ngay lập tức, tiến lên trước nauwr bước, gọi một tiếng: “Anh Đông…”
Tiếng kêu này lã chã nước mắt, điềm đạm đáng thương.
Một tiếng kêu này, khiến Hồ Lăng không còn là nhân vật nữ phụ nữa rồi, cô đã trở thành boss phản diện lớn nhất của toàn bộ phim. Cô hơi khịt mũi, muốn lấy chai nước suối trên quầy thu ngân tạt lên mặt Tiểu Mi.
Triệu Lộ Đông bên kia thì lại ừm một tiếng thâm trầm, tiện tay cầm lấy vũ khí mà Hồ Lăng đang nghĩ thầm trong lòng, mở ra uống vài ngụm, rồi đi ra ngoài tiệm nói chuyện với Tiểu Mi.
Hồ Lăng kinh ngạc đến ngơ ngác.
Khoan hẳn nói việc cả quá trình Triệu Lộ Đông không nhìn đến cô, nhưng tại sao Tiểu Mi vừa thấy anh thì lập tức túm lấy tay áo anh khóc lóc là thế nào?
Hai người họ không đi xa, đứng nói chuyện ngay lùm cây bên kia đường, Tiểu Mi khóc sướt mướt, cứ liên tục nói gì đó.
Nhìn từ phía Hồ Lăng chỉ có thể thấy được nửa khuôn mặt nghiêng của Triệu Lộ Đông, không nhìn rõ biểu cảm, cũng không biết anh có nói gì không. Anh đứng ở đó tối đen như mực, có lẽ là do sáng sớm chưa tỉnh táo, cũng có thể là do cái tật vẹo cột sống, cả người anh cứ hơi nghiêng về bên trái, như cái cây mọc nghiêng vậy.
Hồ Lăng cảm tháy bồn chồn sốt ruột.
Chút niềm vui thắng lợi vừa nảy đã tan biến chẳng còn là bao, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào sự tương tác giữa Triệu Lộ Đông và Tiểu Mi.
Bỗng nhiên, cô thấy được gì đó, đột ngột trừng mắt to ra.
Tiểu Mi khóc hết sức thảm thương, cứ thế mà kê đầu lên ngực của Triệu Lộ Đông.
Ngón tay Hồ Lăng để trên quầy thu ngân run lẩy bẩy, trong đầu bật ra sáu chữ.
Cô – ta – đang – nói – gì – thế?
Khi tham gia thi đấu tại Thành phố điện tử cô đã phát hiện ra có gì đó sai sai lâu rồi!
Mẹ nó cũng linh thiệt đó, vừa nảy cô còn đang nghĩ mình là nữ phụ vô địch, còn chưa đắc ý được mười phút nữa, kịch bản lập tức sắp xếp một vai chính ngang xem cho cô xem.
Tiểu Mi nói chuyện với Triệu Lộ Đông tầm hai mươi phút, nói xong thì đi về luôn, không đi vào tiệm để nhân vật phản diện Hồ Lăng chọc cho tức nữa. Triệu Lộ Đông gọi một chiếc taxi cho cô ta, sau khi tiễn cô ta thì châm một điếu thuốc, đứng bên ngoài hút cho xong, mói đi từ từ vào.
Hồ Lăng vẫn ra vẻ ghi chép sổ sách như ngày thường.
Triệu Lộ Đông đến trước quầy, gọi cô một tiếng: “Lão Hồ.”
Hồ Lăng mở miệng nói: “Không được.”
Triệu Lộ Đông ngơ ngác, rồi cười nói: “Cô biết tôi muốn nói gì à, mà nói luôn là không được.”
Giọng ông chủ Triệu lúc sáng sớm sẽ hơi thấp, tốc độ nói cũng không nhanh, thậm chí giọng nói còn mang ý thương lượng nữa.
Hồ Lăng nhìn màn hình, nhìn chằm chằm vào khoản dư, ghi đại một số, rồi lại xóa nó đi.
“Tôi biết, cho nên không được.”
Triệu Lộ Đông ngừng lại một lát, cúi đầu, lòng bàn tay rộng lớn ấn ấn trán, rồi lại xoa xoa cổ.
“Gần đây bên trên kiểm tra gắt gao, giờ là đang bắt để làm gương, bên chỗ Tiểu Mi đã có ba cô gái bị tạm giam rồi.”
“Giam đi, đó là do học đáng đời.”
“Tài liệu trước đó thì không sao cả, nhưng nội dung trong live stream bị tố cáo lần đầu, còn cả những video được lưu lại trong group thì rất quan trọng, họ được coi như là bị bắt tại trận.”
Hồ Lăng bĩu bĩu môi.
“Ồ, biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Triệu Lộ Đông không nói gì nữa.
Hồ Lăng lại ghi đại mấy số, sau đó lại xóa đi, cô phiền lòng đến nỗi muốn đập bàn phím luôn. Mắt cô cứ nhìn vào màn hình, nhưng vốn dĩ đầu óc lại không để đó, không nhận ra được chữ nào cả. cô có thể cảm nhận được Triệu Lộ Đông đang nhìn mình, ánh mắt rất điềm đạm. Nhưng anh càng ăn nói đàng hoàng nhỏ nhẹ, cô càng điên tiết hơn.
Sự im lặng này khiến cô khó có thể nhẫn nhịn được, cô quăng chuột đi, ngước lên nhìn anh.
“Rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Đúng là Triệu Lộ Đông chưa ngủ đủ, cả gương mặt uể oải, hơi trừng phần mí mắt mỏng mỏng lên, khiến cho cả tiết tấu của cuộc trò chuyện trở nên đè nén hơn.
“Tiểu Mi nói rồi, sau này họ sẽ không làm mảng live stream nữa.”
“Cô ta biết sai rồi?”
“Đúng thế.”
“Muộn rồi.”
Triệu Lộ Đông hơi dừng lại, thấp giọng nói: “Họ có sai thật, chúng ta triệt đường kiếm tiền là được rồi, không đến mức triệt luôn đường sống đâu.”
Hồ Lăng lập tức giơ ngón tay trỏ ra, lắc qua lắc lại.
No no no no no no no…
Hồ Lăng chỉnh lại cho anh: “Nói rõ ràng một chút, là “tôi”, không phải “chúng ta”. Từ đầu đến cuối do tôi xử lý hết chuyện này, vốn dĩ anh có quan tâm đến đâu, bây giờ còn thiếu một bước thôi, thì anh là xuất hiện để chặn đường, anh cảm thấy tôi sẽ nghe không? Buồn cười quá đó Triệu Lộ Đông.”
Mắt cô trừng thật lớn, dáng vẻ như muốn khiêu chiến vậy.
Triệu Lộ Đông không tiếp tục vấn đề này, nói tiếp:: “Tôi và Phạm Giang Viễn biết nhau rất lâu rồi, người trong giới đều biết cả. Chúng ta có tranh chấp với Tuyến Đầu, ngày nào cũng đấu võ mồm, nhưng đã bao năm nay rồi chẳng có ai làm chuyện khiến đối phương chịu tổn thất sâu nặng hết. Mỗi lần kiểm tra gắt gao thì tất cả mọi người đều khó chịu hết, ngay vào lúc này mà chúng ta tống người của họ vào trại giam để tuyên án, thì người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào chứ?”
Hồ Lăng lạnh nhạt nói: “Thích nhìn thế nào thì nhìn, tôi không quan tâm.”
Triệu Lộ Đông: “Chỉ cần bảo lãnh ba cô gái đó ra, Phạm Giang Viễn đồng ý rút lui khỏi giới, bồi thường bằng tiền cho Huyên Tử.”
Bao nhiêu tiền.
Ngay khi Hồ Lăng muốn mở miệng hỏi, cô lại lập tức nghĩ, đây là chuyện tiền bạc à?
Cô tức giận: “Tiền đó là cho Huyên Tử à? Tiền đó là để bịt miệng tôi! Anh ta như này thì đâu phải là xin lỗi, là do bọn họ sợ thôi!”
Triệu Lộ Đông: “Được, cô cứ coi như là anh ta bỏ tiền ra mua sự bình yên đi, tiền bồi thường hai người chia đôi. Trước đó tôi từng hỏi Huyên Tử rồi, con bé cũng đồng ý rồi, chuyện này như vậy đi được không?”
Hồ Lăng: “Không được.”
Nói ngọt nói nhạt gì cô cũng không chịu, Triệu Lộ Đông hơi cúi đầu, châm thêm điếu thuốc.
Im lặng thêm một lúc, anh nói: “Mấy cô gái bên Tuyến Đầu chẳng ăn học được là bao, coi như là đi nhầm đường đi, kiếm tiền bằng da thịt, bây giờ cũng nhận được một bài học rồi. Chúng ta không cần phải đuổi cùng giết tận, nếu thật sự bị nhốt vài năm, thì cả đời này của họ coi như xong rồi.”
Hồ Lăng: “Xong rồi thì xong rồi, anh đau lòng hả?”
Triệu Lộ Đông thở dài: “Tôi đau lòng gì chứ hả, Lão Hồ…”
“Anh đừng có gọi tên tôi!” Hồ Lăng đập bàn, đứng dậy. Cô nhìn Triệu Lộ Đông chầm chầm. “Anh bớt quan tâm chuyện của tôi đi! Tôi cứ muốn tống mấy cô ả vào tù đó! Còn cả cái cô Tiểu Mi nữa, cô ta đừng có nghĩ là cô ta không quay chụp thì trốn tội được nhé. Cô ta là người tổ chứ, tôi lưu hết chứng cứ lại rồi, anh thông báo cho cô ta luôn đi, cô ta chết chắc rồi!”
Cơn giận của Hồ Lăng bốc lên ngập trời.
Bản thân cô có thể tự cảm nhận được mình đang rơi vào trạng thái mất khống chế, thường ngày thì cô mà gào thét cỡ nào, thì Triệu Lộ Đông sẽ nổi điên với cô cỡ đó, hoặc là anh sẽ dứt khoát không để ý đến cô nữa, hôm nay thì lại cứ từ từ bình tĩnh nói chuyện với cô. Nhưng Hồ Lăng biết sự thỏa hiệp của anh hoàn toàn là do đang xin cô lượng thứ cho mấy cô gái kia, cho nên tất cả mọi biểu cảm này đều phản tác dụng hết.
Vừa nghĩ đến hình ảnh khi nảy Tiểu Mi dựa vào ngực anh khóc lóc, Hồ Lăng đã cảm thấy ngực mình bỏng rát phần bụng dưới như sắp nổ tung đến nơi.
Cô rất muốn hỏi thử Triệu Lộ Đông xem rốt cuộc ai mới là người mình?
Hồ Lăng nói một cách lạnh lùng: “Nếu như anh không muốn tôi ra tay như vậy, thì sao không nói ngay từ đầu chứ?”
Triệu Lộ Đông không trả lời.
Thật ra đây là một câu hỏi hay, tại sao lại không nói ngay từ đầu? Chủ yếu là do anh vốn không ngờ được mọi chuyện sẽ quậy thành ra nhưu vậy. Anh cứ nghĩ Hồ Lăng tải mấy tấm hình, rồi đi tố cáo, bên kia thì bị cấm live stream vài hôm, lên diễn đàn ECL đăng bài xin lỗi, sau đó hai bên lại quay về quỹ đạo. cả quá trình này họ và Tuyến Đầu đã thực hiện vô số lần rồi.
Ai mà ngờ được Hồ Lăng lại cứng rắn như vậy, càng làm càng hăng, cứ như gián vậy, mà đúng thiên thời địa lợi nhân hòa, vào ngay lúc gặp phải việc kiểm tra gắt gao. Trước đó vào ngày thứ hai cô bị đánh, khi chỉnh sửa tài liệu ở quầy thu ngân, Triệu Lộ Đông may mắn được liếc qua, chằng chịt chi chít, cứ như viết luận văn vậy. Anh lại nhìn mặt mày cô, lấy lại tinh thần, dùng hết tình cảm, hai mắt phát sáng, khóe miệng còn ngậm ý cười hưng phấn.
Nói thật lòng, có hơi biến thái.
Hồ Lăng thấy anh không nói gì, cười lạnh: “Có phải là anh cho rằng tôi không đấu lại người tình cũ của anh không?” Triệu Lộ Đông nhíu mày: “Nói cái gì thế? Tình cũ cái gì, nói bậy.”
Hồ Lăng: “Ối, không thừa nhận à.”
Triệu Lộ Đông: “Không có chuyện đó.”
Hồ Lăng: “Chuyện gì nào?”
Cô hạ quyết tâm cương với anh đến cùng.
Anh hơi cụp mắt, điếu thuốc trong tay đã châm rất lâu rồi, như anh cũng lười hút, cứ để cho tàn thuốc rơi vào gạt tàn. Anh im lặng hồi lâu, khiến cho Hồ Lăng nghi ngờ có phải là anh ngủ rồi không. Ngay khi điếu thuốc cháy sắp hết, hình như anh thấy cô thở dài một hơi, tan ra cùng những tia sáng lạnh lẽo buổi sáng sớm.
“Bỏ đi, tự cô quyết định đi.”
Anh cứ thế mà đi.
Hồ Lăng thà rằng anh cứ cãi nhau một trận với cô, cũng tốt hơn tình trạng không rõ ràng như giờ đây.
… Còn về việc không rõ ràng rở đâu, bản thân cô cũng không biết.
Hồ Lăng không có chỗ để hả cơn giận này, nên muốn hít thở một hơi thật sâu, hết quả hít phải mùi khói thuốc còn sót lại trong không khí, còn bị sặc ho vài tiếng. Tàn thuốc trong gạt tàn bị cô phun ra ngoài. “… Phỉ phui!” Cô lấy tay quạt quạt, cuối cùng tê liệt trên ghế như bị mất trọng lực vậy.
Vốn theo kế hoạch của Hồ Lăng, chiều hôm đó sẽ đến xác thực giao nộp tài liệu tố cáo, kết quả là do Triệu Lộ Đông làm ầm ĩ, mà không đi được.
Hồ Lăng thầm nghĩ chuyện này hơi sai đó, theo lý mà nói thì bây giờ cô đang nổi giận, thì nên nhân cơ hội này gom lưới thu gọn cái đám đó. Vừa phục thù Tiểu Mi, vừa có thể ra oai với Triệu Lộ Đông, một mũi tên trúng hai con nhạn, cớ sao lại không làm?
Không biết.
Dù sao thì cô cũng không đi.
Có lẽ là do bị Triệu Lộ Đông chọc tức đến mơ hồ rồi.
Ông chủ Triệu về phòng đánh một giấc say đến giữa trưa, sau khi tỉnh giấc thì mọi việc vẫn như bình thường, cần ăn thì ăn cần chơi thì chơi, không bỏ lỡ gì cả.
Hồ Lăng giận dỗi anh, cả buổi chiều không thèm nói một lời.
Vào lúc chiều tà, A Tân đi từ ngoài vào tiệm, đi ngang qua Triệu Lộ Đông đang chơi game, cậu tháo tai nghe của anh xuống rồi nói gì đó với anh, Triệu Lộ Đông gật gật đầu, mặt mày không chút biểu cảm, tiếp túc chơi game.
Lúc A Tân nói chuyện với Triệu Lộ Đông, mắt cứ như có như không liếc nhìn Hồ Lăng. Hôm nay thần kinh của Hồ Lăng vô cùng mẫn cảm, những động tác nhỏ của cậu hoàn toàn không thoát khỏi tầm mắt của cô.
A Tân báo cáo công việc xong, thoải mái đi đến nhà vệ sinh.
Hồ Lăng nhân lúc mọi người không chú ý, đi theo cậu.
Cô chặn A Tân ở cửa nhà vệ sinh.
A Tân vừa rửa tay xong, ướt nhèm nhẹm, lau ra sau lưng, nói với Hồ Lăng: “Gì mà nghiêm túc dữ vậy, chị với anh Đông sao thế, sao mặt mày anh ấy tối đen thế?”
Hồ Lăng đang muốn tìm người tố cáo hành vi phản bội tông môn ăn cây táo rào cây sung của Triệu Lộ Đông, coi như là A Tân đến đúng lúc đi. Cô kéo cậu vào trong góc đường đi, ôm hai tay, bắt đầu nói líu ra líu ríu, không cho A Tân cơ hội để chen lời.
A Tân nghe tai trái ra tai phải, thầm nghĩ, mẹ nó sao mà cứ y như mấy hôm trước anh Đông tìm mình để bộc bạch vậy nè.
Đúng thật là diễn lại cảnh cũ.
Cuối cùng Hồ Lăng nói: “… Cậu nói xem anh ấy có quá đang không? Hả? Vậy được không? Chúng ta chịu ấm ức thì anh ta không thèm liếc đến! Tiểu Mi khóc cái là anh ta để tâm ngay, rốt cuộc là ai chọc ai trước hả? Làm cứ như mình ăn hiếp co ta vậy! Không đúng, cái cô ả hèn hạ đó đáng bị ức hiếp!”
“Cái này chắc là chị trách nhầm anh Đông rồi đó.” A Tân cười nói, “Ai nói chị chịu ấm ức anh ấy không quan tâm chứ/”
Hồ Lăng: “Anh ta quan tâm cái gì?”
A Tân hơi do dự, nói: “Dù sao… anh ấy có để tâm mà.” Cậu vừa mới hơi mất tập trung, Hồ Lăng đã chen đến, híp mắt nhìn cậu. Mùi nước hoa mà Hồ Lăng dùng bay vào khoang mũi A Tân, khiến cậu cảm giác như có như không. Hồ Lăng hỏi: “Cậu biết cái gì rồi?” Bình thường A Tân rất là kín miệng, hôm nay có lẽ là bị mùi thơm của con gái mê hoặc rồi, không suy nghĩ được bao đã mở miệng. “Anh Đông bảo em đi xả giận cho chị đó.”
Hồ Lăng hoài nghi: “Cái gì? Xả giận cái gì?”
A Tân kịp thời phản ứng, lập tức thay lời.
“Không có gì.”
“Nói nhanh lên.”
“Anh Đông không cho em nói.”
“Vậy tôi tự đi hỏi.” Hồ Lăng làm như thể đi ra ngoài sảnh, bị A Tân kéo lại. “Này, thôi bỏ đi bỏ đi, em nói cho chị nghe.” Cậu kéo Hồ Lăng ra chỗ nhà xe xa xôi hơn, bắt đầu nhiều chuyện. “Bọn em xử cái thằng nhóc đó rồi.” A Tân lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra. “Nhìn này, thằng quỷ nhỏ đó viết đó.” Mở tờ giấy nhăn nhúm ra, trên đó có chữ viết bằng màu đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, đề tự là “Thư xin lỗi”. Hồ Lăng nhìn màu cảm thấy có gì đó sai sai, quả nhiên, giây tiếp theo A Tân đã giới thiệu: “Huyết thư, vừa mới ra lò tối nay, thế nào? Sờ đi, còn chưa có khô nữa.”
Cậu vừa nói xong, Hồ Lăng đã ngửi được mùi tanh nhàn nhạt, dừng một chút thì nổi hết cả da gà, lui về sau nửa bước.
“Các cậu làm gì vậy!”
A Tân cười nói: “Không sao, máu mũi, bị sợ nên chảy đó. Còn cả cái này…” Cậu lại móc một sấp tiền ra, “Ông nói của nó đưa đó, năm ngàn. Vốn dĩ anh Đông bảo phát lương tháng sau thì gửi thêm cho chị, bây giờ chị biết rồi thì đưa cho chị luôn nhé.”
Hồ Lăng nhìn sấp tiền một lúc, nói: “Sao cậu biết ông nội thằng bé? Các cậu không có cướp của người ta đó chứ?”
“Sao mà được chứ.” A Tân nói, “Anh Đông nói chắc chắn người đánh chị không phải là thằng nhóc đó, bảo em đi tra xem sao, em nghe ngóng ở gần trường thằng bé đó mấy ngày trời mới biết đó. Bố mẹ thằng nhóc này là dân làm ăn, bình thường không ở nhà. Ông bà nội là cán bộ già về hưu rồi, tiền hưu lại cao, chiều nó lắm. Ông nội nó thích chơi mạt chược, thường đến một hội quán mạt chược, đúng lúc ông chủ bên đó có quen biết với bên mình nên giúp chút thôi. Hihi, ông già thua hết một ngày, bệnh cao huyết áp tái phát đó.” Cậu lắc lư sấp tiền. “Thắng trên bàn mạt chược đó, làm ăn chính đáng, chị giữ lấy đi.”
Hồ Lăng im lặng một lúc, rồi lại chỉ vào bức thư máu.
“Vậy còn cái này?”
“Tìm bạn học của nó làm.” A Tân giải thích, tất cả các trường học đều sẽ có những đứa như vậy, nhất là trường tiểu học trọng điểm như Anh Tài, trong trường sẽ luôn có những người để làm những việc này. Mấy cái đám du thủ du thực giữa các trường đều có liên lạc ít nhiều với nhau, có người của mình trong giới. A Tân cũng đi từ đó ra, rất quen thuộc với những việc thế này, dễ dàng tìm được những người đồng ý lộ diện. “Yên tâm, chuyện của con nít thì để con nít tự giải quyết, nó không dám nói với người ngoài đâu.”
Nói xong, A Tân hỏi Hồ Lăng: “Chị còn nói anh Đông không quan tâm tụi chị không?”
Hồ Lăng hừ lạnh một tiếng: “Ai cần anh ta quan tâm nhiều vậy chứ.”
A Tân nhận ra cô lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, cười cười, nói tiếp: “Thật ra anh Đông cũng dễ chịu lắm, anh ấy cũng bị chơi nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đều qua dễ dàng thôi, nhờ vào việc nhiều bạn hết đó.” Cậu chạm nhẹ vào cùi chỏ của Hồ Lăng, nói: “Chị, không phải là anh Đông thích làm người tốt đâu, làm ăn buôn bán không phải chuyện dễ dàng, có thể giữ được mặt mũi thì giữ thôi.”
Hồ Lăng ôm cánh tay, đứng thẳng cả người, thái độ lạnh lùng.
A Tân: “Cái đám streamer bên Tuyến Đầu bị tạm giam mấy ngày rồi, cũng bị phạt một đống tiền rồi, trong thời gian ngắn thì không mở cửa tiệm được đâu, cũng đủ thảm rồi. Hơn nữa chủ yếu là tình cảm giữa Phạm Giang Viễn và nhân viên sâu nặng, nếu như kết thù thật rồi, sau này chúng ta có chút biến động nhỏ thôi thì chắc chắn không xong với anh ta rồi. Làm nghề như chúng ta ấy, không thể nào sạch bong sáng bóng đâu.”
Hồ Lăng liếc nhìn bức thư máu và năm ngàn, thầm nói đúng thật, cái đám mấy người, khó trách có thể tập hợp lại một đám.
A Tân nói xong một tràng, cũng không thấy Hồ Lăng có phản ứng gì, hỏi một cách cẩn thận: “Chị, ý chị thế nào?”
Hồ Lăng duy trì tư thế cao quý lạnh lùng, mười giây sau, liếc nhìn A Tân, dùng giọng điệu nhàn nhạt hỏi một vấn đề mà mình đã nhịn suốt một ngày trời.
“Anh trai Tống Giang* của cậu, có phải có quan hệ trong ngoài với Tiểu Mi không?”
*Tống Giang: là một nhân vật thật sống vào triều Tống Trung Hoa. Ông cũng là một trong những nhân vật chính của tác phẩm Thủy Hử của Thi Nại Am. Ông nổi tiếng là người tốt, hay giúp đỡ nhiều người. (Đại khái là Hồ tiên nữ khịa anh Đông ấy mà).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook