Chốn Hư Vô
Chương 13

Hồ Lăng chảy mồ hôi lạnh khắp người, nói bằng giọng run rẩy: “Cô… cô nói lại lần nữa?”

Huyên Tử: “Tiền kết toán ở quầy thu ngân bị cậu ta chuyển khoản đi hết rồi!”

Sau một cơn choáng váng, Hồ Lăng cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Không thể nào đâu, vốn dĩ cô không nói với Tiểu Long mật khẩu internet banking mà, hơn nữa tấm thẻ này còn có cách dùng đặc biệt, chủ thẻ còn là Triệu Uyển Uyển, chuyển khoản cần phải có điện thoại của bà xác nhận, phiền phức vô cùng. Bình thường Hồ Lăng dùng tiền đều dùng tiền mặt, không thể nào chuyển tiền đi một cách im hơi lặng tiếng như vậy được.

Cô hỏi Huyên Tử: “Cô xem kĩ lại lần nữa xem.”

Huyên Tử: “Có phải chị tưởng tôi ngu không, tôi đã xem mấy lần rồi, chị không tin thì tự về mà xem đi!”

Bây giờ là cuối tháng, đúng lúc vào khoảng thời gian mà Triệu Lộ Đông chuẩn bị phát quà cho anh em.

Ở WHY X có nhiều khách quen, đều là những game thủ Triệu Lộ Đông nuôi bằng cửa sau, mỗi tháng đều phát cho họ ít phí, thỉnh thoảng tài trợ cho họ tham gia thi đấu. Như là StarCraft, War3, FTG, Card Killer… Trước đây đã từng có lần Hồ Lăng gặp một tuyển thủ trò Dò mìn sắp bốn mươi tuổi, cũng gọi Triệu Lộ Đông là anh Đông.

Ở WHY X Triệu Lộ Đông lúc nào cũng mang tư thế của người anh cả đầu đàn, chẳng bao giờ bủn sỉn với thuộc hạ và đàn em, người mà anh tán thưởng nếu cần giúp đỡ, thì ít hay nhiều gì anh cũng sẽ giúp một ít, thường thì đều phát vào cuối tháng.

Tấm thẻ này chuyên dùng để làm việc này, ngày hai mươi mấy mỗi tháng, Triệu Lộ Đông sẽ chuyển một ít tiền từ thẻ chính sang thẻ này, sau đó dựa vào yêu cầu của anh, Hồ Lăng sẽ đi rút tiền mặt để chia cho đám anh em.

Triệu Lộ Đông vừa gửi tiền xong, bây giờ tiền trong thẻ có tầm khoảng bốn mươi ngàn.

*Bốn mươi ngàn là gần một trăm bốn mươi triệu ấy.

Lòng bàn tay Hồ Lăng run lên, cúp điện thoại của Huyên Tử thì lập tức gọi cho Tiểu Long.

Điện thoại thì gọi được, nhưng không ai nhận.

Hồ Lăng gấp đến nỗi mồ hôi đầy đầu, quay về phòng bao, lấy túi muốn đi.

Triệu Lộ Đông đang chuẩn bị chơi xí ngầu với A Tân, thấy Hồ Lăng đổ mồ hôi đầy đầu, nói một cách kỳ quái: “Cô làm sao thế?” Hồ Lăng cố để mình bình tĩnh đáp: “Không sao, tôi có chút việc gấp, đi trước đây.” Cô vẫn đang ảo tưởng rằng mình có thể tìm được Tiểu Long trước khi Triệu Lộ Đông phát hiện, để giải quyết mọi chuyện.

Hồ Lăng quay về tiệm net, quầy thu ngân không có ai, Huyên Tử đã vào phòng live stream rồi.

Ở trong tiệm, Huyên Tử có một phòng nhỏ của mình, trang trí tràn ngập tâm hồn thiếu nữ, chuyên dùng để live stream.

Hồ Lăng dán sát vào cửa nghe ngóng, Huyên Tử đang hát.

Cô lại quay về quầy thu ngân, kiểm tra thẻ, quả nhiên là chẳng còn đồng nào. Không chỉ mỗi tài khoản, cô kiểm tra máy thu ngân, tiền xu trong đó cũng chẳng còn.

Hồ Lăng nhìn màn hình một lúc, trong đầu hiện lên biểu cảm mà lần cuối cùng Tiểu Long cười với cô, cảm thấy như có người tán cho mình một bạt tai vậy.

Nhật ký trong Internet banking không hiển thị thông tin chuyển khoản, cả một khoản tiền bị lấy đi mất luôn, Hồ Lăng cảm thấy khó mà tưởng tượng được. Cô lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, chẳng bao lâu sau cảnh sát đã đến, thẩm vấn những việc đã xảy ra, hỏi: “Có thông tin cá nhân của cậu ta không?”

“Có, chứng minh nhân dân của cậu ấy còn ở chỗ tôi đây!” Hồ Lăng lập tức lấy đưa cho cảnh sát.

Cảnh sát nhìn nó, nói: “Chứng minh nhân dân này là giả.”

Hồ Lăng trả lời một cách kinh ngạc: “Cái gì?”

Cảnh sát lấy máy kiểm tra ra làm cho cô xem: “Cô xem này, cái này không có nam châm, không quét qua máy được.”

Hồ Lăng ngơ ngác, cảnh sát nói thêm: “Giấy tờ làm giả cao cấp thế này khó mà phòng bị, chỉ cần không dung máy quét là không bị lộ. Thường thì tìm việc làm, thuê nhà hay gì đó dung cái này vốn chẳng ai phát hiện cả.”

Hồ Lăng bất giác nhéo vào tay mình, dùng sức rất mạnh, nhưng hoàn toàn chẳng cảm nhận được cơn đau.

Cảnh sát nói: “Cô có camera không?”

Hồ Lăng: “Có!”

Họ trích xuất camera, phát hiện hầu như Tiểu Long đều né camera, chẳng quay được chính diện là mấy. Thời gian quay ngược về chiều mấy hôm trước, tầm khoảng ba giờ, Hồ Lăng đứng lên đi vệ sinh, Tiểu Long lén lục túi xách của cô. Lấy từ trong túi ra một cái gì đó, quay lưng lại với camera để làm gì đó, sau đó lại bỏ về chỗ cũ.

“Thẻ ngân hàng có ở chỗ cô không?” Cảnh sát hỏi.

“Có.” Hồ Lăng lấy thẻ ngân hàng ra, cảnh sát nhìn, nhíu mày nói: “Đã là thời đại nào rồi, còn dùng thẻ từ? Cái này bị trộm rồi làm lại rồi.” Cảnh sát lại điều chỉnh camera về mấy hôm trước, lúc sớm hơn nữa, có một lần Hồ Lăng lấy thẻ này ra, để lên đó, đúng lúc Tiểu Long đứng cạnh bên. Cảnh sát cho dừng lại, hỏi: “Lúc này đang làm gì?”

Hồ Lăng: “Tôi… Tôi đang chỉnh lại túi đựng thẻ…”

Cô nhớ lúc đó cô vừa chỉ cho Tiểu Long sử dụng phần mềm, đẩy hết mọi việc đi, mình thì ngồi đó tìm thẻ hội viên ở tiệm spa.

Hồ Lăng sắp bị sự ngu ngốc của mình chọc cho khóc rồi.

Cảnh sát: “Chắc là lúc đó cậu ta thấy được cái thẻ từ nảy, nổi lòng tham.” Dừng một chốc, rồi lại đứng đó suy nghĩ. “Có điều làm sao cậu ta biết được mật mã? Cô có dùng tấm thẻ này ở máy POS  của cậu ta không?”

Hồ Lăng: “Không có.”

Cảnh sát mân mê máy tính một hồi, đột nhiên hỏi: “Cô có nhập mật mã trên máy tính này không?”

Hồ Lăng suy nghĩ một lúc, nói: “Từng nhập, cùng một tấm thẻ…”

Cảnh sát nói: “Vậy chắc là trùng khớp rồi, chắc là cậu ta đã để virus trong máy này, đợt chốc nữa các cô hệ thống lại lần nữa đi, đề phòng có vấn đề gì.”

Cảnh sát lại hỏi mấy câu, ghi chép lại, rồi bảo Hồ Lăng đợi tin tức đi, sau đó thì đi.

Thật sự thì Hồ Lăng không có cách nào chấp nhận kết quả như vậy, cô lấy điện thoại rồi đi ra con đường lớn bên ngoài, vừa đi tìm một cách vô nghĩa, vừa liên tục gọi điện thoại cho Tiểu Long.

Ngựa xe như nước, gió đêm xạc xào.

Không biết đã đi được bao xa, Hồ Lăng mệt đến nỗi nhũn hết cả chân, cô đứng ven đường với khuôn mặt nhợt nhạt. Hai tay cô ôm lấy cổ, hít một hơi thật sau, rồi lại cảm thấy tất cả không khí mà mình hít được vào phổi đều là sự đau khổ.

Mới có thảnh thơi được bao lâu đâu, mà đã nhanh chóng quên đi cuộc sông trước đây rồi. Gần cả tháng nay đầu óc cô là đủ thứ chuyện vặt vãnh lung tung, vốn dĩ chẳng dành tâm tư cho công việc.

Cô phải giải thích với Triệu Lộ Đông thế nào đây?

Tôn Nhược Xảo nói đúng lắm, con người mà có lòng tham thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

Điện thoại vang lên, Hồ Lăng ôm một phần vạn hi vọng rằng Tiểu Long đã tìm lại được lương tâm rồi.

Rất đáng tiếc là không phải, Hồ Lăng nhìn thấy ba chữ Triệu Lộ Đông hiện trên màn hình, nhấn nút nghe một cách run rẩy.

“Ông chủ …”

Triệu Lộ Đông: “Tôi biết hết rồi.”

Toàn bộ giọng nói của Hồ Lăng đều là tiếng hít thở.

“Xin lỗi, tôi…”

Triệu Lộ Đông: “Được rồi, trước tiên thì cô…”

Anh còn chưa nói xong, điện thoại Hồ Lăng đã hết pin rồi.

Dưới sự quấy phá của tác dụng tâm lý, cô luôn cảm thấy giọng nói của Triệu Lộ Đông không còn sức sống như trước đó nữa, ép giọng nói rất thấp, điều này khiến Hồ Lăng vừa hoảng sợ vừa hối hận. Cô biết Triệu Lộ Đông không phải là con nhà giàu có, từ nhỏ anh đã không có bố, mẹ con nương tựa lấy nhau, tay trắng lập nghiệp mà có thể làm ăn được thế này cũng chẳng dễ dàng gì.

Hồ Lăng càng nghĩ càng thấy khó chịu, rơi vào cảm giác chán ghét bản thân một cách trầm trọng, cô tự tán mình một bạt tai thật nặng.

Không biết đã qua bao lâu, có người vỗ vào lưng cô, một người đàn ông trung niên gập người lại, hỏi han cô một cách lo lắng: “Cô gái à, em không sao đấy chứ?”

Hồ Lăng hoa mắt chóng mặt, quay đầu nhìn ông ta.

Tay người đàn ông đặt trên vai cô, rồi nhẹ nhàng mò mẫm ra phía trước.

“Anh dắt em đi bệnh viện nhé.”

Biểu cảm nào đó của ông ta, khiến Hồ Lăng nhớ đến tên trưởng phòng Trương ở công ty cũ.

Cô nói: “Cút.”

Người đàn ông trả lời một cách bất mãn: “Tôi có lòng tốt giúp cô, sao cô lại mắng người khác hả?”

Hồ Lăng đứng dậy.

“Tôi mắng ông đó thì làm sao hả?”

Người đàn ông: “Cô mắng thêm một câu nữa thử xem!”

Ngày thường Hồ Lăng không phải là người thích kiếm chuyện, nhưng hôm nay, suy nghĩ của cô không giống vậy. Cô nhìn người đàn ông, nói: “Thứ chó chết.”

Người đàn ông: “Coi chừng tao đánh mày đó!”

Hồ Lăng cười nói: “Hôm nay mà ông không đánh tôi thì cả nhà ông chết không đàng hoàng.”

Có lẽ là do ánh mắt cô quá là hung dữ, người đàn ông này cứ nhìn rồi lại nhìn thế mà là có hơi sợ sệt, “Cô bị điên à!” Hồ Lăng đi về phía ông ta, chỉ vào mình. “Ông đánh đi, đánh đi! Ông…”

Người đàn ông lùi về sau mấy bước liên tục, nhưng không nhanh bằng Hồ Lăng, ông ta đưa tay đẩy cô ra. Phía sau lưung truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, người ở sau kéo giật người đàn ông về sau.

Ông ta té xuống đất, nói bằng giọng tức giận: “Mày là ai hả!”

Triệu Lộ Đông chạy đến nỗi mồ hôi đầy đầu, áo quần ướt hết cả đi, áo đen dính chặt lấy người. Anh cũng chẳng nói gì, chỉ đứng đó nhìn người đàn ông văng nước bọt tứ tung: “Mẹ nó! Nửa đêm toàn gặp phải cái đám khùng điên!” Ông ta đứng dậy, liên tục mắng chửi rồi rời đi.

Triệu Lộ Đông quay người về chỗ Hồ Lăng, hỏi cô: “Cô làm gì vậy?”

Hồ Lăng không trả lời.

Triệu Lộ Đông: “Tôi lớn chừng này rồi, mà là lần đầu tiên thấy có người chủ động để người cho người ta đánh đó.” Anh nói xong, không còn sức để trả lời nữa. “… Mẹ nó chắc là không phải cô muốn ăn vạ đó chứ?”

Hồ Lăng vẫn cứ im lặng.

Thật ra anh nói đúng rồi, đúng là khi nảy cô có suy nghĩ như vậy thật.

Kiếm tiền nhanh.

Triệu Lộ Đông hít một hơi thật sau, quay nửa vòng như thể khó mà tưởng được, trừng mắt nhìn cô rồi nói: “Hồ Lăng, có phải cô điên rồi không!” Từ khi gặp nhau vào mùa hè, đây là lần đầu tiên anh nổi giận với Hồ Lăng. “Cô là con gái! Cô có biết thế nào gọi là nguy hiểm không? Lỡ như cô thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói thế nào với bố mẹ cô đây? Có biết phân biệt chuyện lớn chuyện nhỏ không?”

Mặt mày Hồ Lăng trắng bệt, đầu óc bị mồ hôi làm ướt hết cả, rơi từng giọt từng giọt ở trên trán. Triệu Lộ Đông nả liên thanh, nhìn cô như vậy, cũng chẳng thể thốt lên những lời khó nghe nữa. Anh châm một điếu thuốc để ổn định tâm trạng, nói vói cô: “Lão Hồ cô nhớ này, cho dù là ở bất cứ lúc nào, tiền luôn luôn quan trọng hơn con người.”

“…”

Ba giây sau.

“Không phải! Mẹ nó!” Anh nắm tóc mình thật mạnh. “Mẹ nó đúng là ông đây bị cô chọc tức đến nổi mơ hồ luôn rồi! Con người luôn luôn quan trọng hơn tiền bạc!”

Anh kéo cánh tay Hồ Lăng, gần như là lôi cô lên xe. Trên đường, anh nói với Hồ Lăng: “Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, tôi lười không làm thẻ mới, cứ dung thẻ cũ của mẹ tôi mới bị làm trộm, cô đừng nghĩ nữa.”

Hồ Lăng cúi đầu không nói gì.

Vừa vào cửa, A Tân đã bị vẻ ngoài của Hồ Lăng dọa cho sợ nảy người, nói nhỏ với Triệu Lộ Đông đang bổ sung nước: “Ai không biết còn tưởng con nhà ai bị lừa gạt đó.”

Triệu Lộ Đông uống một hơi hết cả chai nước, vẫy vẫy tay, kêu cậu đừng nói nữa.

Hồ Lăng ngồi khoảng chừng nửa tiếng, dần dần tìm lại được linh hồn.

Vào lúc này, Triệu Lộ Đông đang nhìn cô từ phía đối diện, thấy cô ngước mắt, anh mới gọi A Tân đến chỉnh trang lại quầy thu ngân.

“Một mình em là đủ rồi.” A Tân nói với Hồ Lăng, “Cái tên này đúng là ngu ngốc, không biết nhìn hàng, linh kiện máy tính ở quầy thu ngân giống trong văn phòng anh Đông, cũng không khóa, mấy chủ này tính cũng tầm hơn ba mươi ngàn.”

Một cái máy tính mà lại đắt dữ vậy, Hồ Lăng lại bắt đầu nghĩ thấy mà sợ.

A Tân thấy khuôn mặt buồn bã của Hồ Lăng, nói: “Chị đừng để trong lòng quá, không sao.”

Chẳng còn thấy bóng dáng của Triệu Lộ Đông đâu nữa, Hồ Lăng hỏi nhỏ: “… Sẽ đuổi chị chứ?”

A Tân cười nói: “Không đâu mà, chị là bạn của anh ấy mà. Hơn nữa nhé vốn dĩ quán net của chúng ta đã ít nữ rồi, trước đó có phỏng vấn mấy người nhưng anh Đông đều không chịu.”

Hồ Lăng: “Trước đó … đã từng phỏng vấn?”

A Tân: “Đương nhiên, chị đừng có thấy con người anh Đông ấy bình thường gì cũng được, thật ra anh ấy nhìn người chuẩn lắm.” Cậu dập điếu thuốc, “Không phải ai cũng có thể xưng anh gọi em với chúng em đâu.”

Đêm đó, Hồ Lăng mất ngủ.

Cô về đến nhà là đã hơn bốn giờ rồi, chỉ ngủ không đến hai tiếng đồng hồ. Vừa sáng sớm là đã đến WHY X, Triệu Lộ Đông còn chưa thức giấc, Hồ Lăng nhìn đồng hồ, quyết định đợi một lúc.

Cô ghi nhớ rõ ràng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Triệu Lộ Đông, từ bảy giờ rưỡi đến tám giờ sáng, anh sẽ dậy để đi vệ sinh, sau đó thì lại ngủ một giấc đến tối mịt.

Quả nhiên, năm phút sau, Triệu Lộ Đông bước ra.

“Ông chủ…”

Triệu Lộ Đông không nghe thấy, lim dim bước vào nhà vệ sinh, cứ như là đang mộng du.

Hồ Lăng lấy hết dung khí: “Anh Đông!”

Cuối cùng Triệu Lộ Đông cũng dừng bước, anh chầm chậm quay người lại cứ như dây cót đã bị gỉ sét vậy, mắt mửo được một khe nhỏ, giọng nói khan khan.

“… Cô gọi tôi lại làm gì?”

Hồ Lăng cúi đầu, đưa túi đồ ăn sáng trong tay qua cho anh, cách một cái túi thì vẫn ngửi được mùi thơm của bánh bao súp*. Triệu Lộ Đông nhìn bánh bao, nói: “Được đó, hai phần, một phần là hai mươi ngàn nhỉ?”

*Bánh bao nhỏ (小笼包) là món điểm tâm trứ danh truyền thống của dân tộc Hán, xuất hiện vào những năm Đồng Trị thời nhà Thanh tại phủ Thường Châu, tình Giang Tô.

Hồ Lăng ngượng đến đỏ cả mặt: “Không phải, tiền làm mất… anh cứ trừ vào lương của tôi đi. Tiểu Long là do tôi tuyển, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, cậu ta lấy hết bao nhiêu tiền, thì cứ trừ tôi bấy nhiêu.”

Triệu Lộ Đông: “Vậy là cô làm không công bốn tháng rồi.”

Hồ Lăng: “Được.”

Triệu Lộ Đông nhìn bộ dạng ngoan ngoãn dễ bảo của cô, một lúc sau, đột nhiên nhếch mép cười: “Bây giờ tôi lại cảm thấy chuyện này không hoàn toàn tồi tệ nhỉ.” Anh giơ tay chỉ cô, “Hồ tiên nữ, bây giờ cô đã bị đóng dấu trong nỗi nhục lịch sử rồi. Nhớ đó, sau này ông đây nói gì, thì sẽ là cái đó.”

Thiên thạch trên trời, đụng vào đầu rồi.

Hồ Lăng mình đã bị ép còn mỗi một mét tư thôi.

Kẻ đuối lý không thể ưỡn thẳng lưng.

Triệu Lộ Đông: “Bây giờ cô tính xử lý việc kế toán như thế nào?”

Hồ Lăng cứ như mấy cô nô tì thời cổ đại, trả lời một cách cung kính: “Ngài yên tâm, tối đến tôi sẽ giành thời gian dạy Huyên Tử cách ghi chép sổ sách, cô ấy không học nổi thì tôi sẽ tăng ca rồi tự làm.”

Hồ Lăng gật đầu một cách mãn nguyện, xách túi đi về phòng.

Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Hồ Lăng từ từ thở phào một hơi, mất hết sức lực mà quỳ xuống đất.

Tạ ơn trời đất, hình như anh cũng không giận gì mấy…

Buổi sáng đi làm, nhìn quầy thu ngân trống không, lòng Hồ Lăng cũng bị đả kích vô cùng. Chiều đến đoán là sắp đến giờ Huyên Tử thức dậy đi làm, cô gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi tối nay có muốn học ghi chép sổ sách không.

Chờ đến lúc chạng vạng mới nhận được tin nhắn trả lời, chị Huyên Tử đây gửi năm chờ.

“Chờ tôi rãnh đi đã.”

Hồ Lăng nắm điện thoại, thầm nghĩ đúng là sông có khúc người có lúc, năm đó Nico tung cô lên đến đỉnh của Kim Tử Tháp, bây giờ Tiểu Long lại kéo cô đến mắc xích thấp nhất trong chuỗi thức ăn.

Tám giờ rưỡi tối, Huyên Tử ung dung giá đáo.

Lần đầu tiên 2 gặp mặt Huyên Tử là đã rất không vui, Hồ Lăng nhớ trước mặt mọi người trong tiệm net, hai cô gái đã đọ xem chân ai dài hơn một lần rồi.

Hồ Lăng dựa vào sức mạnh mồm mép của mình mà thắng được một ván.

Đợi đã….

Để cô nhớ lại xem…

Hình như cô còn từng hung dữ với Huyên Tử nói những câu khủng bố như “Cô có dám tẩy trang không”…

“Hứ!” Huyên Tử đi đến trước quầy thu ngân, quăng cho Hồ Lăng một cái hứ mũi. “Tôi đi live stream cái đã, tối rồi nói tiếp nhé.”

Hồ Lăng nói: “Được, tối nay tôi trực, đợi cô có thời gian học là được rồi.”

Huyên Tử quay người đi vào phòng.

Hồ Lăng nhắm mắt, dựa vào quầy, thở dài một hơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương