Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 6: Lẽ Ra Tôi Không Nên Làm Điều Đó (6)

Chương 6: Lẽ Ra Tôi Không Nên Làm Điều Đó (6) 

[Dịch giả: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

Người đưa tin không hề chậm lại ngay cả sau khi chúng tôi đã rời khỏi thành phố. 

Mọi người vô cùng giật mình và chạy khỏi làn đường, những người gác cổng gọi với theo chúng tôi khi chúng tôi đi qua cổng. 

Tôi tự hỏi liệu điều này có ổn không. 

Bịch, bịch, bịch, bịch. 

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn đi qua cổng thành, băng qua cầu và tiến vào rừng. 

Mặt trời đã lặn, khiến xung quanh chúng tôi chìm trong bóng tối hoàn toàn. 

Bíp. 

Tôi liếc nhìn ngọn đuốc nhấp nháy của người đưa tin trước mặt và mở lại Bản đồ khu vực của mình. 

Kiểm tra các điểm đánh dấu điểm đến trên Bản đồ của tôi, nó có vẻ khá xa—khoảng từ công hội đến cổng thành. 

Không, có lẽ là gấp khoảng một lần rưỡi khoảng cách đó. 

A, tôi cảm thấy lo lắng quá vì Nhiệm vụ không cho biết số lượng người sống sót. 

Có khi nào tất cả bọn họ đều đã chết ngay khi tôi đến không? 

Tôi nheo mắt vì lo lắng, tự hỏi liệu mình có thể khiến con ngựa của mình chạy nhanh hơn không. 

Tôi đã có nguồn sáng nên tôi không thực sự cần đến ngọn đuốc của anh chàng này. 

Còn con ngựa thì sao? Không hiểu vì sao mà tôi lại cảm thấy cần đi nhanh hơn một chút. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

Trong khi đang cân nhắc, tôi cúi người xuống để ra hiệu cho con ngựa. 

Chuyển động ở hông tôi trở nên mạnh hơn, mặc dù không đến mức tôi không thể theo kịp nhịp điệu. 

"Huh?!" 

Con ngựa của tôi đã vượt qua người đưa tin và bắt đầu chạy nhanh hơn nữa. Có chút khó cho con ngựa rồi, nhưng vì đường về của chúng tôi không cần phải vội vã nên tôi hy vọng nó có thể cầm cự được. 

Người đưa tin cố gắng đuổi kịp, nhưng khoảng cách của chúng tôi chỉ ngày càng xa hơn, như thể khả năng thể chất của ngựa của chúng tôi là khác nhau. 

Bịch, bịch, bịch. 

Khi con ngựa của tôi suýt sùi bọt mép vì kiệt sức, tôi đã gần đến được địa điểm được chỉ định trên Bản đồ. 

Tôi nghe thấy tiếng kim loại va chạm và tiếng kêu của lũ quỷ thậm chí còn át cả tiếng vó ngựa của tôi. 

Tôi thậm chí có thể nhìn thấy ánh đuốc của những người đang chiến đấu. 

Ánh sáng cho tôi biết vẫn còn những người sống sót cần cứu. 

“Vinh quang thuộc về lưỡi kiếm của tôi…” 

Khi tôi thốt ra lời này theo phản xạ, tôi chợt nảy lên một suy nghĩ. 

Tôi có nên xuống ngựa trước khi tham gia cuộc chiến không? 

Tôi thậm chí có thể chiến đấu trên lưng ngựa sao? 

“Thay trời hành đạo!” 

À, sao cũng được. Kỵ binh chiến, tôi đến đây! Dù sao thì con ngựa cũng sẽ không chết! 

“Quân tiếp viện đến rồi!” 

“Quân tiếp viện?!” 

Những người cấp cao hơn đang chiến đấu quyết liệt chú ý đến tôi gần như ngay lập tức khi tôi lao vào giữa họ. 

Lưỡi kiếm của tôi cắt xuyên qua ba con Goblin cùng một lúc, và con ngựa của tôi giẫm lên hai con nữa, nghiền nát đầu chúng. 

“Chết đi, đồ cặn bã!” 

Sau đó tôi nhận ra một điều: chiến đấu trên lưng ngựa là điều không thể đối với tôi. 

“C-cái gì!” 

"Chỉ một người thôi sao?!"

“Tôi nghe nói quân tiếp viện đã đến!” 

“Chúng ta thực sự sẽ sống sót sao?!” 

Thật quá khó để kiểm soát tốc độ của con ngựa chỉ bằng đôi chân của mình và thậm chí còn khó hơn nữa khi vung kiếm từ trên này và cắt những con Goblin nhỏ bé đó thành từng mảnh. 

Hơn nữa, lúc này đã là đêm khuya. 

Trong khi nhiều nguồn sáng chiếu sáng khu vực này, việc phân biệt mọi thứ vẫn khó khăn hơn nhiều so với ban ngày. 

Mặc dù tôi chắc chắn rằng mình sẽ thành thạo nó nếu luyện tập một chút nhưng giờ không phải là lúc để thử nghiệm. 

“Chậc.” 

Sau khi đưa ra phán đoán đó, tôi ném chiếc Zweihänder của mình về phía một trong những tên khốn Goblin và ngay lập tức nhảy xuống ngựa. 

Rơi khỏi ngựa ở tốc độ này sẽ khá tệ, nhưng đây là một trò chơi. 

Cơ thể tôi đáp xuống một đống xác Goblin. 

Thịch! 

Khi vừa chạm đất, tôi lăn người để tránh cú ngã nhưng vẫn cảm thấy hơi đau. 

HP của tôi cũng giảm đi một chút, nhưng tôi không gặp bất kỳ tình trạng bất thường nào. 

Tốt rồi. 

Tôi lấy lại thanh kiếm cắm vào hộp sọ của một con Goblin và vung lên. 

Hai con Goblin đang tiến lại gần tôi bị chém làm đôi. 

Khi tôi nhìn lên, tôi thấy con ngựa chạy thẳng qua chiến trường và lao vào rừng. 

[❖ Người gặp nguy hiểm 

   ∎ Di chuyển đến địa điểm chiến đấu 

   ∎ Kẻ tấn công bị tiêu diệt: 8 / ?? 

   ∎ Nhiệm vụ phụ - Số người sống sót: 30 / 52]

Tốt rồi. 

Khi tôi đến, Cửa sổ Nhiệm vụ bắt đầu hiển thị chính xác số người sống sót. 

Tôi nhanh chóng rà soát chiến trường và cố gắng xác định những ai đang gặp nguy hiểm nhất, theo bản năng, tôi tiêu diệt tất cả lũ Goblin đang tiếp cận. 

Tôi nhìn thấy mười lăm toa xe bị tốc mái và người ta đang đánh nhau trên đó. Những con ngựa nằm la liệt, gần như không còn sống. 

Goblin đang lao ra từ mọi phía. 

Hình như có những con sói trong đám Goblin đang cắn vào xác chết thì phải? 

[Dhole: Những con thú xảo quyệt săn mồi theo bầy đàn một cách khéo léo. Dholes được quỷ thuần hóa trở nên thậm chí còn hung dữ và ngoan cố hơn.]

Theo thông tin trên Cửa sổ nổi, chúng không hẳn là sói mà là Dholes, mặc dù điều đó không thực sự quá quan trọng. 

“Mọi người đã làm rất tốt…” 

Tôi nhanh chóng chuyển sang diễn xuất sự căm ghét của nhân vật.

Công việc của tôi không phải là bảo vệ xe ngựa hay hàng hóa, nên tôi chỉ bảo vệ người dân thôi. 

Tôi bỏ qua những nơi có nhiều người vì nghĩ rằng họ có thể tự mình sống sót nếu không có tôi bằng cách giúp đỡ lẫn nhau. 

Vì vậy, tôi đã chọn điểm đến đầu tiên của mình. 

Baaam! 

Tôi chạy về phía trước trong khi vung chiếc Zweihänder. 

Có những con goblin cố đâm tôi bằng những con dao găm rỉ sét ở tứ chi xương xẩu của chúng và những con Dhole cố gắng cào và cắn tôi, nhưng điều đó chẳng thấm vào đâu. 

Tất cả bọn chúng đều bị hạ gục chỉ trong một đòn duy nhất. 

“C-coi chừng mặt đất—!” 

Thịch! 

Khi tôi lướt qua phía bên phải của những toa xe chất đầy hàng, một trong những bánh xe rung lên một chút trước khi mặt đất sụp xuống. 

Nếu không có người cầm đuốc ở gần đó, tôi đã rơi xuống. 

“…?!” 

Tôi hơi sửng sốt khi mặt đất mà tôi suýt dẫm phải cũng có hiện tượng tương tự. 

Tuy nhiên, tôi hoàn toàn có khả năng che giấu những cảm xúc này. 

Tôi không phải là người có thể sững sờ chỉ vì một chút ngạc nhiên. 

Tôi bình tĩnh bước sang một bên, đặt chân ở nơi khác và đâm lưỡi kiếm của mình vào giữa mặt đất đang nhô lên. 

Ầm! 

Nó đâm vào thứ gì đó đặc nhưng mềm mại. 

[Olgoi-khorkhoi: Một con quỷ đào hang dưới đất với cơ thể giống ruột cừu*. Nó săn con mồi bằng cách làm tê liệt con mồi bằng chất độc tiết ra từ răng của nó.]

*Nó bùng nhùng một đống như cây lau nhà.

Nhìn vào thứ tôi đâm, tôi phát hiện thanh kiếm của mình đã xuyên qua đầu một sinh vật tương tự như sâu bột, mặc dù lớn hơn gấp trăm lần. 

Tôi đã tự hỏi tại sao tất cả những người này lại chọn ở trong toa xe của họ, nhưng bây giờ tôi nhận ra có lẽ là vì điều đó. 

Lý do khiến nhiều người chết như vậy chắc chắn là do chất độc gây tê liệt của nó. 

Từ thời điểm đó trở đi, tôi tiếp tục vụ thảm sát theo từng bước đi của mình. Vì mọi người gần đó đã tập trung bên trong chiếc xe đó nên việc dùng kiếm của tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều. 

Tôi nhanh chóng nhân đôi số xác Goblin mà những người này đã tích lũy được. 

Bóp! 

Olgoi-khorkhoi bị nghiền nát dưới đôi ủng của tôi là một cái xác nữa. 

“C-cái gì vậy…” 

“Một con quái vật…” 

Kiiek. 

Kieeee! 

Tuy nhiên, khi xé chúng ra, tôi phát hiện ra một con Goblin có màu sắc khác hẳn. Một con Hobgoblin, giống như con trong cống. 

Tôi đã nhầm nó với một con Goblin thông thường, ẩn mình giữa những toa xe này và trong bóng tối.

Một goblin khổng lồ. 

Kiek?! 

Con Hobgoblin nhấc cây gậy phát ra ánh sáng đen của nó lên hướng về phía những con Goblin xung quanh. 

Xem xét vẻ ngoài của nó, nó có thể là một loại buff* nào đó. 

*Được tăng sức mạnh.

Trong trường hợp này, tôi không thể để nó yên được. 

Trợ thủ và trị liệu sư phải bị loại bỏ trước tiên. 

“Ta sẽ xé xác ngươi ra…!” 

Ngay khi tôi xác định được vị trí của nó, tôi đã nhắm chuẩn vào nó.

Bọn Goblin cố gắng cản trở tôi, nhưng tôi thực sự không cần phải quan tâm đến chúng. 

[ [Bản năng sinh tồn]: Những chiến binh giàu kinh nghiệm phải có khả năng tự để ý bản thân trên chiến trường, vì vậy bản năng của họ mách bảo họ nên đi con đường nào để tránh các cuộc tấn công. 

Tác dụng: Đề xuất một lộ trình tránh đòn.

Thời gian hồi chiêu: 60 giây.]

Tôi đã kích hoạt một kỹ năng mà tôi đã chọn sau khi lên cấp gần đây. 

Khi tôi vừa kích hoạt, một mũi tên mờ xuất hiện trước mặt tôi, chỉ đường để tránh càng nhiều đòn tấn công càng tốt. 

Đó không phải là kỹ năng người ta thường sử dụng trong những lúc như thế này, chỉ là một mẹo nhỏ thôi. 

Dù sao đi nữa, tôi lập tức bước lên thành xe và chạy. 

Chiếc xe chở nhiều đồ đến nỗi nó không hề bị lắc lư ngay cả khi tôi đặt những bước chân nặng nề lên đó. 

Cộp, cộp, cộp! 

Sau khi băng qua hai toa xe, tôi tới một toa xe khác và bước lên tay vịn, phần hẹp nhất của nó. 

Con Hobgoblin đang đứng ở phía trước, ngay trước mặt tôi. 

Kiek!!! 

Khi tôi lao qua các toa xe, lũ Goblin nhảy vào tôi và cắm móng vuốt của chúng vào người tôi. Tuy nhiên, cơn đau đó có thể chịu đựng được. 

Tôi dồn sức vào bàn tay cầm kiếm và vung vào chúng. 

Những Goblin, những kẻ trung thành hy sinh bản thân để bảo vệ Hobgoblin, đã trở thành những miếng thịt nát. 

Khi tôi nhảy lên, tôi thay đổi cách cầm kiếm để giữ thanh kiếm ngược lại trước khi đẩy xuống. 

Phập! 

Hình như định mệnh của tất cả các Hobgoblin đều là va phải thanh kiếm này thì phải?

Lần này, lưỡi kiếm của Zweihänder xuyên qua cổ thay vì đầu của nó. 

Xoẹt! 

Vì khu vực tôi đánh có hơi mơ hồ nên tôi chia nó làm đôi bằng cách chém thanh kiếm của mình xuống. 

Xoẹt. 

Thanh kiếm cắt xuyên qua cơ thể của Hobgoblin, xuyên qua nách và chém đứt cánh tay của nó trước khi tiếp đất và xuyên qua cơ thể của những Goblin khác phía sau nó. 

Vào lúc đó, tôi thả chuôi kiếm ra và loại bỏ lũ Goblin và Olgoi-Khorkhoi khỏi cơ thể mình. 

HP của tôi đã giảm khá nhiều, khiến chất độc tê liệt tích tụ trong cơ thể tôi đã ở một mức độ nào đó. 

Tôi vẫn ổn, nhưng mọi thứ sẽ trở nên khá nguy hiểm nếu tôi bị cắn thêm ba hoặc bốn lần nữa. 

Ném. 

Tôi ném những con Goblin tôi đang cầm sang một bên và rút Thanh trường kiếm bằng tay trái. 

Tôi vẫn đang loại bỏ những cặn quỷ dính trên tay, chân và lưng bằng cánh tay phải của mình. 

Kiek!! 

Nhưng những con goblin đó vẫn ổn, mặc dù tôi đã giết được tên trùm.

Thấy lũ Goblin không hề hoảng sợ, tôi nheo mắt lại, nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Ở bên phải toa xe bây giờ chỉ còn Goblin và Olgoi-Khorkhoi, nhưng bên trái còn có thêm một Hobgoblin nữa. 

Tôi đã không bao quát chiến trường một cách chính xác. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

“Urgh!” 

Sau đó, một NPC bị ngã từ một chiếc xe ngựa, mắt cá chân của anh ta bị Olgoi-Khorkhoi cắn. 

“Chậc.” 

Tôi cau mày và tặc lưỡi khi ném Thanh trường kiếm của mình. 

Vì tôi thiếu kỹ năng [Ném] nên quỹ đạo của nó không được điều chỉnh. Nó đã hạ cánh xa hơn một chút so với mục tiêu của tôi, nhưng cũng đủ cho những gì tôi dự định. 

Thanh kiếm đã chặn lũ Goblin tiếp cận NPC đã ngã xuống. 

Kéo. 

Trong khi đó, tôi nhanh chóng chộp lấy chiếc Zweihänder của mình và lao về phía trước. 

Khi tôi tiếp tục cuộc tàn sát của mình, số lượng goblin giảm mạnh, cho phép tôi lao qua chiến trường dễ dàng hơn. 

"Chết đi…!" 

Tôi nắm lấy chuôi kiếm và vung nó từ trên xuống, tận dụng tầm với rộng của mình. 

Bang! 

Hai con Goblin nhắm vào NPC sau khi tránh được Thanh trường kiếm của tôi đã bị chia đôi, từ đầu đến háng. 

“Hikk!” 

“Nhanh lên, kéo anh ta lên!” 

“Nào, lên nào!” 

“Nắm lấy cánh tay anh ấy!” 

NPC vừa thoát chết trong gang tấc đã trở nên sợ hãi, những người còn trên xe vội vàng nắm lấy tay anh ta. 

Sau khi được kéo lên, anh ta lập tức rơi vào trong xe. 

Kieeek, kik! 

Thế là đủ rồi nên tôi bắt đầu cuộc săn lùng những con Hobgoblin còn lại. Tôi vui mừng vì con đường mà mũi tên chỉ cho tôi đã trùng khớp. 

Tôi lấy lại thanh trường kiếm tôi đã ném và vung nó sang một bên. 

Đầu của một con Goblin đang định nhảy bổ vào tôi đã bị cắt đứt và lăn sang một bên. 

Shik. 

Sau khi chặt đầu con Goblin đó, tôi tra thanh Trường Kiếm vào vỏ một lần nữa. 

Phù. Ngay cả tôi cũng thấy điều đó cực kỳ ngầu. 

Xoẹt. 

Chiếc Zweihänder mà tôi cầm bằng một tay lướt nhẹ trên mặt đất sau đó là cả hai tay và giơ nó lên không trung. 

Tôi bước qua xác của lũ Goblin xung quanh mình. 

Kieeee!!!! 

Điều này sẽ đánh dấu sự kết thúc trách nhiệm của tôi. 

Cảm thấy mạng sống đang gặp nguy hiểm, con Hobgoblin gọi những con

Goblin trước mặt tôi lại. 

Điều đó không làm tôi chậm lại. 

Tôi nhấc thanh kiếm của mình lên với đầu lưỡi kiếm hướng về phía trước, gần như ngang bằng với mặt đất, khi tôi còn cách nó khoảng một mét. 

Xoẹt! 

Với một vài con Goblin trên vai, tôi đâm vào tim của ba con khác, cùng với con Hobgoblin. 

Kiek! 

Kiekik!!

“Nó-nó chết rồi…” 

“Quỷ dữ đều…” 

Ngay sau khi tôi giết thứ đó, bọn Goblin bắt đầu hoảng loạn chạy quanh. 

Sụt. 

Tôi rút Thanh trường kiếm đẫm máu của mình ra một lần nữa và chém đứt đầu con Hobgoblin—để đề phòng—trước khi đuổi theo và giết chết lũ Ác quỷ đang chạy trốn. Lũ Goblin đang bám vào người tôi hay đang nhảy lên nhảy xuống trên đống xác chết đều nhanh chóng hoảng loạn bỏ chạy sang phía bên kia khu rừng. 

"Ngươi chạy đi đâu…!" 

Liệu nó có phù hợp với thiết lập của tôi nếu tôi truy đuổi những kẻ trốn thoát và xé xác chúng ra thành từng mảnh, hay tôi nên giúp những người này hồi phục? 

Phì. 

Trong lúc chiến đấu với lũ khốn đó, máu và thậm chí cả thịt của chúng đã lọt vào miệng tôi. 

Tôi nhặt Zweihänder mà tôi đã bỏ quên trước khi nhổ nó ra. 

Tôi thấy đó là nhược điểm của một trò chơi quá thực tế. 

Số người sống sót mà tôi đã bí mật kiểm tra vẫn là hai mươi bảy. 

“Tôi-tôi còn sống…” 

“Aah, tạ ơn chúa…”

“Ai thế…?” 

À, phải rồi, đó là lính đánh thuê. 

Không phải có người đã nói sẽ thuê riêng một số lính đánh thuê sao? 

Đáng lẽ đó là trường hợp nếu tôi nhớ không lầm, nhưng tôi không biết khi nào họ sẽ đến. 

Người đưa tin, người đã cứu được con ngựa chạy trốn, đã gặp được tôi. 

“Uwaaarg!” 

Dù sao thì, có vẻ như đó là lính đánh thuê nên sẽ thích hợp hơn nếu tôi tham gia cùng họ trước. 

Nhưng khi tôi bước về phía trước với những suy nghĩ như vậy, một tiếng hét thất thanh lọt vào tai tôi. 

“Quỷ tính đã xâm nhập rồi!” 

“K-không có thuốc à?!” 

“Chúng tôi có thuốc an thần…!” 

Tôi nhớ lại một bối cảnh trò chơi nhất định, mặc dù đã quá muộn. 

[Quỷ tính hao mòn: Một người bị Ác quỷ tấn công có xác suất nhất định bị ăn mòn bởi Năng lượng ma quỷ của chúng. Khi mức độ ăn mòn tăng lên, chúng sẽ gây nhiều hiệu ứng trạng thái khác nhau và trong trường hợp nghiêm trọng, họ có thể biến thành Ác quỷ.]

Bất cứ khi nào tôi nhận sát thương từ đòn tấn công của Ác quỷ trong trò chơi bản gốc, có khả năng tôi sẽ tích lũy được sát thương ăn mòn. 

Nếu tôi nhớ không lầm thì cứ mười phần trăm một người sẽ phải chịu một hiệu ứng trạng thái mới. 

Tuy nhiên, nó không quá khó để kiểm soát. 

Tôi sẽ khỏe hơn sau khi uống một ít thuốc từ Đền thờ hoặc được Thanh lọc. 

Nhân tiện, tôi không thực sự phải lo lắng về điều đó với tư cách là một Ma Hiệp sĩ. Có lẽ do đã mang trong tay một con Ác ma nên mức độ ăn mòn của tôi sẽ không bao giờ tăng lên chút nào! 

"Cầm lấy."

"Sao?" 

Thực ra bây giờ tôi đã có một ít thuốc trên người. 

Đây chắc có lẽ là vật phẩm tân thủ được cung cấp cho tất cả người chơi bất kể chức nghiệp nhỉ? 

Trò chơi cung cấp nó cho tôi mặc dù nó hoàn toàn vô dụng đối với các Ma Hiệp sĩ. 

[Thuốc trung hòa năng lượng ma quỷ: Một viên thuốc thanh lọc năng lượng ma thuật đang ăn mòn một người. Nó làm dịu đi sự hoảng loạn do Ác quỷ gây ra và tạm thời mang lại sự bình yên cho người sử dụng.] 

Dù thế nào đi nữa, tôi ném lọ thuốc mang theo về phía anh ta. 

Mỗi lọ có mười viên nên tôi tin chắc là sẽ có tác dụng. 

“Cảm ơn…C-cảm ơn vì điều này!” 

"Thuốc?!" 

Có thể hơi lãng phí vì một chai khá đắt tiền, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của các NPC tràn đầy lòng biết ơn chân thành và thực tế như vậy khiến tôi tự hào. 

Ừm, tôi không cần bất cứ trả lại bất cứ thứ gì đâu. 

Chỉ cần có thể cứu được những NPC này là đủ rồi. 

Hơn nữa, đối với một người đã mất gia đình và bị chính Ác quỷ ăn mòn sẽ không đứng yên nhìn nếu có người sắp chịu chung số phận. 

Vì vậy, điều này không hề đi ngược lại cách giải thích của tôi về nhân vật. 

Nó hoàn toàn hoàn hảo. 

“Còn băng gạc không?!” 

“Chết tiệt, chúng ta sắp hết thuốc an thần rồi…” 

“Đó là tất cả thuốc trung hòa năng lượng ma quỷ mà chúng ta có sao?!” 

“Đ-đó là tất cả những gì anh ấy đưa cho tôi.” 

“Đó là…” 

Nhưng có vẻ như họ cần nhiều hơn thế. 

Tôi ngập ngừng từ bỏ việc đi vào khu rừng tối và cuối cùng quay về phía chiếc xe ngựa. 

Kịch. 

Thanh kiếm tôi cầm cọ xát vào chiếc găng tay da của mình trước khi trở lại vỏ. 

Ném. 

"Cái này?!" 

"Dùng đi." 

Ước tính số lượng cần thiết dựa trên số người còn lại, tôi ném thêm một chai Thuốc trung hòa năng lượng ma quỷ cho họ và đưa băng gạc, vật phẩm tân thủ cho người cần chúng. 

* * * 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * * 

Tôi đã tự hỏi tại sao mình lại được tặng nhiều vật phẩm tân thủ như vậy, nhưng có vẻ như đây chính là mục đích sử dụng của chúng. 

“C-cảm ơn anh rất nhiều!” 

Họ phải cảm ơn tôi không phải vì đó là những thứ mà trò chơi đã cung cấp cho tôi. 

Đúng hơn, nếu tôi tính tiền cho ông già đó những việc này, liệu ông ấy có thực sự trả cho tôi không? 

Trò chơi được làm rất tốt đến nỗi tôi thực sự vô cùng hoang mang. 

Cộp, cộp, cộp, cộp. 

“A, đó là quân tiếp viện!” 

Đúng lúc đó, tôi có thể nhìn thấy những người lính đánh thuê đang tiến đến chỗ chúng tôi từ xa. 

Chính xác hơn, tôi có thể nhìn thấy những ngọn đuốc họ mang theo. 

Với điều đó, Nhiệm vụ đã kết thúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương