Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
-
Chapter 29: Hậu quả của sự lựa chọn (4)
Chương 29: Hậu quả của sự lựa chọn (4)
[Dịch giả: Jucie]
[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]
“Chuyện này rất nghiêm trọng đó. Chúng ta chưa đến hội mạo hiểm giả, nhưng tôi nghĩ tình cảnh của họ cũng không có gì khác so với Thần điện đâu.”
Thẩm Giám vừa nói vừa bước thật nhanh.
“Cũng có thể là như thế.”
Đại Pháp Sư đồng ý với cô ấy.
“Chúng ta nên nói chuyện với Ma Hiệp Sĩ ngay khi gặp anh ấy. Có lẽ anh ấy cũng muốn đi xuống cống… Hửm? Ai đó?”
Đúng lúc đó, cô tình cờ bắt gặp khuôn mặt xấu xí của Deb.
“Sao anh lại ở đây một mình—“
“Tốt nhất cô lo mà đi theo tôi càng nhanh càng tốt.”
“… Gì cơ?”
“Ma Hiệp Sĩ đã đi xuống cống một mình rồi.”
Thẩm Giám nghe thấy câu đó thì không thể ngồi yên.
“Chuyện là…”
“Ngươi để anh ấy đi một mình à?!”
“Thì sao? Cô cũng có ở đấy đâu? Ngay từ đầu thì đây đâu phải là một phần công việc của tôi?"
“Haiz, được rồi. Mong đợi gì ở một tên tội phạm cơ chứ?!”
“Cô đã từng thấy tôi gây án bao giờ đâu, mà cứ gọi tôi là tội phạm này, tội phạm kia...!”
“Vậy nếu không là tội phạm thì ngươi là gì hả—!”
“Thôi đi!! Bây giờ chuyện đó có quan trọng không?!”
“…!”
Chỉ sau khi Đại Pháp Sư hét lên, cô ấy mới dừng lại. Mối bận tâm chính của cô không phải là tranh cãi với tên trộm kia mà là phải đuổi kịp Ma Hiệp Sĩ.
“Tôi biết tính anh ta quá mà, chắc anh ta còn không thèm mang theo thứ gì chứ đừng nói đến việc nghỉ ngơi. Chúng ta cần phải tìm anh ta càng nhanh càng tốt.”
Cô ấy phân tích một cách chắc chắn như đinh đóng cột. Anh ta đã đi vào hệ thống thoát nước mà không có sự chuẩn bị nào. Nếu thật là vậy thì việc đến đó là việc cấp bách nhất.
“… Sau khi vấn đề này được giải quyết, ta sẽ buộc ngươi phải chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình.”
“Haiz, cô lại đem tội tình gì ra nói nữa thế?”
Cô cũng không thể phủ nhận điều đó.
Ban đầu cô gặp hắn là trong một hang ổ đầy kẻ trộm cướp, và khi hắn ta xuất hiện lần đầu trước mặt họ, hắn ta dường như đang chuẩn bị lao vào một cuộc tấn công. Cô ấy chỉ gọi hắn ta là tên trộm suốt thời gian qua mà không hề biết liệu hắn có thật sự phạm tội hay không.
Lần duy nhất cô chứng kiến hắn phạm tội chỉ là hành động trả thù cá nhân. Tuy nhiên, ngay cả điều đó cũng không thể gọi là tội ác nghiêm trọng vì bên liên quan còn lại là một Ma Nhân.
Nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận điều đó. Điều này không hề giống với trường hợp của Ma Hiệp Sĩ.
Ma Hiệp Sĩ chỉ mang trong mình một con quỷ nhưng lại vô cùng ngay thẳng và chính trực. Dù ở trong hoàn cảnh dễ rơi vào cám dỗ nhưng anh ấy vẫn luôn kiên trì.
Ngược lại, cái tên này thì sao? Hắn ta rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu?
Ngay cả khi không phải là vật chủ của Ác Quỷ hoặc có khế ước với Ác Quỷ, con người vẫn có thể phạm phải tội nghiêm trọng. Ở một khía cạnh nào đó, những người như vậy thậm chí còn tệ hơn, mặc dù có quyền lựa chọn sống trong liêm chính nhưng họ lại chọn đi trên con đường tội lỗi vì niềm vui hoặc lợi ích của mình.
Đó là lý do tại sao cô không thể chịu nổi hắn và vô cùng bối rối vì không biết mình nên làm gì.
Mặc dù cô biết cách phán đoán với những tội ác rõ rành rành như ban ngày nhưng vẫn chưa biết được cách đối phó với những kẻ chỉ mới phạm một tội.
“… Tôi sẽ ghi nhớ chuyện này.”
Vậy nên đó là tất cả những gì cô ấy có thể nói.
Thế giới bên ngoài Thần điện khó định hướng hơn cô nghĩ.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại
VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Bọn chúng yếu hơn tôi nghĩ…”
Thực lòng tôi có hơi lo lắng vì chuyện mọi người xung quanh đều đã nói nơi đây nguy hiểm như thế nào. Việc ai cũng sợ hãi khiến tôi cũng cảm thấy bồn chồn theo.
Tuy nhiên, như mọi khi, họ chỉ đang suy diễn một cách phóng đại. Trừ khi thay đổi luật để trò chơi trở nên công bằng và thú vị hơn, thì không phải là khá hiếm trường hợp độ khó của kẻ thù đột ngột tăng lên như vậy sao?
Ngay cả khi tôi đã lên cấp khá nhiều thì cho đến giờ, tôi đã có thể xử lý hầu hết Ác Quỷ chỉ trong một hoặc hai đòn. Mà kể cả tôi không thể làm vậy thì cũng chưa bao giờ tính mạng của tôi bị dồn vào thế nguy hiểm.
Tuy nhiên, sẽ không khôn ngoan nếu cứ lao đầu vào chuyện này.
“Việc tìm đường bây giờ đã khó khăn hơn rất nhiều…”
May thay là tôi không gặp nhiều vấn đề với việc săn bắt. Tuy nhiên, việc tìm ra hướng đi đúng đã trở nên khá rắc rối.
“Haiz…”
Đã bao nhiêu tiếng trôi qua rồi? Ba? Bốn? Hay là năm?
Mức độ mệt mỏi của tôi đã ở khoảng 100 được một lúc rồi và tôi không có vật phẩm hay chức năng hệ thống nào khác giúp tôi xem giờ. Tôi chỉ có thể xác định rằng đã được một thời gian kể từ lúc tôi mới bước vào nơi này.
Bản đồ cũng vậy. Không giống như trước đây, khi tôi chỉ phải tìm kiếm một khu vực, giờ tôi phải đi qua toàn bộ hệ thống cống rãnh của thành phố nên tôi phải chật vật để thu hẹp phạm vi tìm kiếm, thậm chí là bằng cách để lại dấu vết trên bản đồ.
Mấy con quỷ chết tiệt này còn đào thêm đường hầm mới nữa chứ…
Dù vậy, tôi vẫn không thể dừng lại. Nếu bỏ cuộc vào thời điểm này thì đúng là phí công vô ích. Tôi vẫn còn bối rối không biết mình đang chơi game hay chỉ đang tìm kiếm rắc rối ở đây, dù nghĩ theo cách nào thì cũng thấy phí đời.
Vì lý do đó, tôi đã xóa sạch những suy nghĩ linh tinh đó ra khỏi đầu và lau đi vài giọt máu trên má.
Mọi người có thể nghĩ rằng việc làm sạch cơ thể không thực sự quan trọng, vì quần áo của tôi sẽ tự động sạch theo thời gian, nhưng điều đó không tác động được đến những thứ dính trên da, nó khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Còn hơn thế khi tôi đã phải chịu đựng việc bị bao phủ bởi thứ đó hàng giờ liền. Tới cả háng tôi cũng ướt đẫm.
[Một tồn tại thù địch vào bán kính 20m.]
Tuy nhiên, khi [Phát hiện] vang lên, tôi phải loại bỏ mọi cảm giác khó chịu mà tôi đang phải chịu đựng.
Tôi vung vũ khí theo phản xạ.
Xẹt!
Hắc Kiếm của tôi chém vào cổ tên Ghoul còn chân tôi thì đạp vào bụng nó. Bằng cách đó, tôi có thể tăng khoảng cách với kẻ thù và rút lưỡi kiếm của mình ra khỏi cổ nó.
Vù!
Tất nhiên, việc tiếp theo là mổ bụng sinh vật đó. Sau đó, tên Ghoul đã chết hoàn toàn, biến thành một đống tro tàn.
[Một tồn tại thù địch đã tiến vào bán kính 20m.]
Ngay khi tôi phát hiện và xử lý kẻ thù gần nhất thì có một mục tiêu khác đã bị đánh dấu.
Ở góc đường, phía trước cách tôi ba bước. Nó sẽ vồ lấy tôi ngay thôi. Dựa vào tiếng bước chân của nó thì có lẽ đó là một con Sammokgu.
Thì sao chứ?
Tôi đưa vai ra sau và cầm kiếm theo chiều ngang như thể đang kéo dây cung. Ngay lập tức, thứ năng lượng đen đã bao trùm lưỡi kiếm đẫm máu.
[Ám sát: Vũ khí của một người sẽ được tẩm sức mạnh bí ẩn, cho phép người đó thực hiện một cú đâm nhanh về phía trước.
Hiệu ứng: Tiêu hao 6 MP. Tấn công kẻ địch trong phạm vi trước mặt, gây sát thương 279%.]
Vì nhận ra rằng có thể sử dụng các kỹ năng tôi không học được nên đây là kỹ năng đầu tiên tôi sử dụng, ngay trước cả [Trảm]. Có lẽ là do chuyển động của nó là dễ dàng nhất.
Đâm-!
Bang!
Con Sammokgu vừa nhảy ra thậm chí còn không kịp sủa một tiếng trước khi tôi đập vào đầu nó. Vì vậy, tôi không cần xác nhận xem nó đã chết hay chưa.
“Phụt.”
Chà, dù vậy, tôi đã phải chịu đựng việc cứ liên tục nhét từng miếng thịt vào miệng. Urgh, tôi cảm thấy khó chịu quá.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại
VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Tôi liên tục đảo lưỡi quanh miệng trong khi rũ bỏ thứ chất lỏng béo ngậy, nhớp nháp và núc ních này ra khỏi thanh kiếm của mình. Một tiếng chuông báo đột nhiên vang lên trong tai tôi ngay sau đó.
‘Nó đang đến.’
[Một tồn tại thù địch đã tiến vào bán kính 20m.]
Đôi khi, [Phát hiện] kích hoạt hơi muộn hoặc có thể bản năng và trực giác của tôi phản ứng nhanh hơn kỹ năng.
Tôi vội vàng theo phản xạ giơ thanh kiếm lên trước mặt. Nó hơi nghiêng một chút như thể bị thứ gì đó va vào.
Keng!
Móng vuốt—một vũ khí bằng sắt— có vẻ quá dễ dàng để một tên Ác Quỷ có thể bật ra khỏi thanh kiếm của tôi.
“Ha!”
“Chậc.”
Người ư? Vừa rồi có phải là người không?
Tôi nhìn thấy một bóng dáng ẩn mình trong làn khói đen. Hắn có vẻ giống con người, nhưng vẻ ngoài lại không bình thường chút nào. Cánh tay phủ đầy mạch máu đen ngòm, đôi mắt đỏ ngầu và đồng tử có màu trắng đục. Thành thật mà nói, hắn ta trông giống một cái xác sống hơn là một người sống. Hoặc có thể đó là diện mạo của một người sau khi đạt đến giai đoạn cuối của Quỷ tính hao mòn.
[Ma cà rồng: Những người đã chấp nhận Quỷ tính hao mòn để trở thành Ác Quỷ. Để duy trì lý trí của mình, họ phải tước đoạt sinh lực của người khác.]
Như để trả lời câu hỏi của tôi, Cửa Sổ Hệ Thống đã xuất hiện và cung cấp thông tin. Những kẻ đã từ bỏ việc trở thành con người, chính là loại người mà nhân vật của tôi cực kỳ coi thường.
“Một tên khốn không chịu nổi sự cám dỗ của ma quỷ…!”
Thế là tôi vui vẻ chộp lấy hắn ta. Sau khi rút lui sang bên kia đường, kẻ địch đạp nước cống để lao về phía tôi. Làn sương mù đen đang trôi nổi đó có vẻ vừa quen thuộc mà cũng cực kỳ khó chịu đối với tôi.
“Chết đi, kẻ phản đồ!”
Ai là phản đồ cơ? Tôi thậm chí còn không nhận được bất cứ thứ gì từ những kẻ này, nên chẳng phải khá lạ khi nói tôi phản bội sao?
Nếu định nói những điều như thế thì ít ra cũng nên đưa cho tôi vài món đồ tốt chứ! Tôi không nhớ mình từng nhận được bất kỳ trang bị nào trong trò chơi này, mặc dù nó là một game nhập vai!
Tất nhiên, ngay cả khi hắn ta đưa cho tôi thứ gì đó, tôi cũng sẽ không thay đổi quan điểm của mình mà thay vào đó vẫn giữ nguyên hình tượng đã được thiết lập sẵn của bản thân!
Keng! Keng! Kengg!
Kẻ địch này được trang bị vũ khí giống như móng vuốt, nhắm liên tục và chính xác vào cánh tay của tôi. Cho đến hiện tại thì hắn là kẻ thù nhanh nhẹn nhất mà tôi từng gặp.
Tuy nhiên, dù hắn có nhanh đến đâu thì tôi vẫn có thể nhìn thấy hoặc phản ứng lại các đòn tấn công của hắn.
Thế là quá đủ.
Tôi khéo léo di chuyển thanh kiếm của mình, chặn đòn tấn công bằng móng vuốt của hắn ta và đút một tay vào ống tay áo, nhanh chóng rút con dao găm ném về phía hắn.
“…!”
Hắn trợn mắt, và đôi tay vốn nhắm vào tôi nãy giờ nhanh chóng di chuyển để che đi những điểm yếu của mình.
Đình!
Con dao găm bật ra khỏi tấm kim loại che tay anh ta.
Tuy nhiên, tôi đã làm lệch nhịp độ của hắn. Tôi duỗi cánh tay phải không cầm trường kiếm ra.
Bộp!
Tôi khéo léo vượt qua sự cảnh giác cao độ của kẻ thù và tóm lấy cổ hắn.
“Hự!”
Ngay khi tôi nghe thấy những âm thanh nghẹt thở phát ra từ miệng hắn, tôi đã dùng tay đè hắn xuống và đâm thanh kiếm của mình.
Phập!
Cùng với âm thanh kim loại cắt xuyên qua da thịt, trường kiếm xuyên qua trái tim hắn một cách chính xác. Ngay cả khi tôi không ra tay, hắn cũng không thể sống sót sau tổn thương nghiêm trọng mà tôi đã gây ra cho những chỗ hiểm trên cơ thểdo góc mà tôi tấn công.
“Tên phản đồ-!”
Tuy nhiên, tên ma cà rồng vẫn tiếp tục chiến đấu với tôi đến giây phút cuối cùng. Hắn tóm lấy cánh tay tôi để cố cắm móng vuốt vào da tôi như thể vẫn muốn gây ra cho tôi dù chỉ là một chút thương tổn.
Rắc-!
“Aaaargh!”
Nhưng dễ gì tôi lại để hắn được toại nguyện?
Tôi dồn lực vào bàn tay đang cầm kiếm và chém sang một bên. Âm thanh xương gãy và cơ bắp đứt ra trộn lẫn với nhau cho đến khi lưỡi kiếm của tôi nhô ra từ bên hông hắn.
Vút.
Tôi lập tức ném kẻ địch sang một bên.
Tôi kiểm tra cánh tay phải của mình, may là không có vết thương nào, chỉ còn sót lại vài vết trên găng tay. Tôi không muốn nhân vật của mình phải chịu khổ thêm nữa, nhưng dù sao như thế cũng là may mắn rồi.
Tôi đã phải quấn băng quanh chân, nếu dùng thêm nữa sẽ rất lãng phí.
“Được rồi, vậy con đường bên phải sẽ là…”
Khi tôi lấy lại con dao găm đa năng của mình, tôi đã suy nghĩ về vấn đề đó.
Tôi đã đến đây sau khi chỉ đi đến những nơi có đám mob (kẻ địch cơ bản trong game) tụ tập, nên có thể kết luận rằng chỉ có con đường bên phải mới có nhiều kẻ địch như vậy.
Và vừa rồi, lần đầu tiên tôi gặp được một con quái vật mạnh. Không đời nào một con mob cấp cao lại xuất hiện ở một khu vực vô nghĩa nào đó, nên trực giác của tôi có vẻ đã đúng.
“Chắc là hướng đó.”
Hơn nữa, tên ma cà rồng đó vừa nhảy ra từ con đường bên phải. Rất có khả năng đó là con đường đúng.
Xẹttttt.
Thế nhưng, tôi vẫn đánh dấu lên một trong những bức tường bằng trường kiếm của mình để đề phòng. Nếu những bức tường được làm bằng đá cứng thì đây sẽ là việc không thể, nhưng hiện tại chúng đang được bao phủ bởi những thứ giống như rễ cây màu đen, nên tôi có thể để lại bao nhiêu dấu vết nếu muốn.
Chích.
“Bắt được rồi.”
Vào lúc đó, tôi cảm thấy có cái gì đó đâm vào sau gáy mình. Xét đến bán kính nhỏ của vết chích, nó có vẻ không phải là một vũ khí lớn.
[Một tồn tại thù địch đã tiến vào bán kính 20m.]
Thế quái nào [Phát hiện] lại kích hoạt tùy tiện như vậy? Đôi khi nó vang lên ngay lập tức khi có thứ gì đó đi vào bán kính hai mươi mét, và đôi khi chỉ kêu lên sau khi tôi đã bị tấn công.
Có kẻ thù nào ở đây có thể chống lại kỹ năng của tôi à? Hay trình độ kỹ năng của tôi quá thấp? Dù là như nào thì tôi cũng muốn làm rõ việc này.
“Gretchen, ta không biết tại sao ngươi lại phản bội bọn ta…”
Tôi kiểm tra lượng chất độc đang dâng lên nhanh chóng và nhẹ nhàng cuộn con dao găm mà tôi chưa cất vào bàn tay đeo găng tay của mình. Kẻ thù ẩn danh phía sau tôi sẽ không nhìn thấy những gì tôi làm vì thân mình của tôi đã chặn đi tầm nhìn của hắn.
“Bây giờ ngươi có thể quay trở lại vòng tay của ngài ấy—”
Và khoảnh khắc lượng chất độc của tôi đạt tới 90, tôi quay lại và vung con dao găm của mình.
“Hự!”
Tôi mơ hồ đoán được độ cao và vị trí của kẻ địch dựa vào nơi tôi nghe thấy giọng nói đó. Trúng phóc. Tôi đã đâm chính xác vào cổ họng hắn.
Tinh!
Tôi nhanh chóng rút ra cái thứ đang mắc kẹt sau gáy bằng bàn tay đang cầm Trường kiếm. Chiếc kim độc rơi xuống sàn và lăn xuống dòng nước thải.
“K-Khụ!”
Bây giờ, tất cả những gì tôi phải làm là giải quyết kẻ đã đâm tôi bằng cây kim độc đó, đúng chứ?
Khi tôi nhìn thấy hắn đang ôm lấy cổ họng mình để cố gắng cầm máu, tôi đã duỗi thẳng thanh kiếm của mình. Đôi mắt của tên đó, chúng phản chiếu ánh sáng đầy vẻ kinh hoàng, và bàn tay dang ra của hắn ra hiệu muốn tôi dừng lại, nhưng tôi không quan tâm.
“Đi chết đi.”
Tôi đã lấy vật dụng của hắn. Chà, giữ chúng làm chiến lợi phẩm thì có hơi quá thô thiển nên tôi đã vứt chúng đi.
[Một tồn tại thù địch đã tiến vào bán kính 20m.]
“… Chết tiệt, họ thật sự chỉ phái một Ma cà rồng và một Sát thủ để đối phó với tên quái vật đó sao?”
“Ít nhất thì cũng đủ để cho chúng ta có chút thời gian…!”
Sau đó, tôi thấy thêm nhiều kẻ địch đang tiến về phía mình. Chúng không mặc những chiếc áo choàng đen đó, nên có lẽ chúng không phải là Ma Nhân. Chúng chỉ là một số con mob sử dụng vũ khí cận chiến sao? Thật khó chịu.
“Các ngươi đến đây để nộp mạng cho ta à?”
Nhìn thấy chúng bước ra sau khi tôi đi theo hướng này, tôi chắc chắn rằng mình đã tìm được con đường đúng!
“Tốt. Vậy ta sẽ chặt đầu hết đám các ngươi, lũ sâu bọ!”
Cảm ơn vì đã chào đón ta nồng nhiệt như vậy, lũ khốn!
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại
VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
“Thưa mục sư, cô vẫn an toàn!”
“Này, hạ vũ khí xuống!”
“Mau dọn đường đi!”
“Vâng…”
Thẩm Giám trèo ra khỏi một trong những lối vào cống khi một số người chào đón cô. Đại Pháp Sư cũng bước ra và đứng sau hàng rào, ông được hỗ trợ bởi một số người khác.
“Cô có bị thương ở đâu không?”
“Tôi ổn. Nhưng ngài Đại pháp sư…”
“Vết thương không nghiêm trọng, nên đừng lo lắng, cô Linh mục.”
Không phải thế. Ông ấy đã ở trong tình trạng tồi tệ vì bị thương.
“Tôi xin lỗi, Thẩm Giám. Giá như tôi phản ứng nhanh hơn…”
“Đó không phải lỗi của ông, Đại Pháp Sư. Ngay từ đầu đã bắt ông phải vội vã thì thật vô lý.”
Đại Pháp Sư vốn không phải là người hoạt động thể chất nhiều.
Hơn nữa, mấy ngày qua họ đã làm gì? Cô không nhớ rằng mình đã có được phút nghỉ ngơi đàng hoàng trong suốt tuần vừa qua. Họ hiếm khi ngủ ngon giấc vào ban đêm, luôn bỏ bữa và phải di chuyển liên tục.
Những Đại Pháp Sư bình thường như thế chắc đã gục ngã rồi. Ông ấy có thể chịu đựng được lâu như vậy là vì ông thuộc chủng tộc Shaggi, được sinh ra với sức mạnh thể chất và phản xạ vượt trội.
“Người phải xin lỗi là tôi. Giá như tôi di chuyển nhanh hơn một chút…”
Còn về cô ấy? Thần Lực của cô, dù trải qua một số cơn đau, đã mang lại cho cô sức chịu đựng và sức mạnh gần như vô hạn mà cũng không thể chống lại được Ác Quỷ.
Nói cách khác, miễn là ý chí của cô không bị phá vỡ, cô có thể tiếp tục chiến đấu ngay cả khi thế giới đang sụp đổ.
Tuy nhiên, dù đã cố gắng hết sức nhưng cô vẫn không thể vượt qua được sự mệt mỏi về tinh thần và để đòn tấn công nhắm vào Đại pháp sư xảy ra. Cô ấy nên bị loại khỏi danh sách Anh hùng và Thẩm Giám.
“… Và, Hiệp sĩ…”
Hơn nữa, cô ấy đã không đạt được mục đích của mình khi đi vào cống một cách vô nghĩa. Thẩm Giám nghiến răng và lắc đầu.
“Tôi không thể tìm thấy anh ta.”
Cô đã tìm thấy dấu vết trên hành trình của anh. Thật kỳ lạ khi xác của những con quỷ bị tàn sát được đặt xung quanh như những dấu hiệu, nên thậm chí không cần dùng đến {Theo dõi}.
“A-Anh ta đã đi quá sâu rồi.”
Thế thôi vậy. Tốc độ của anh ấy quá nhanh rồi.
Mặc dù anh dọn dẹp khu vực trong lúc di chuyển, nhưng những con quỷ mới đã lại tràn ngập nơi này.
“Lão già này lẽ ra nên ở ngoài. Tôi chỉ là gánh nặng cho cô thôi, Thẩm Giám.”
“Không phải đâu. Kể cả nếu tôi vào một mình… Cuối cùng anh ấy cũng có thể sẽ tự mình đi ra.”
Mục đích của họ khi đi vào cống là tiếp cận Ma Hiệp Sĩ, thuyết phục anh rời đi và hộ tống anh ra ngoài. Họ làm điều này vì đã quá mệt mỏi để khám phá hệ thống cống rãnh.
Cô tính đề nghị họ dành chút thời gian để bảo trì vũ khí và lấy đồ tiếp tế trước khi khám phá… Tuy nhiên, cô thậm chí còn không có cơ hội thuyết phục anh. Bây giờ, cô chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.
“Hãy nghỉ ngơi đi, ngài Đại Pháp Sư. Chúng ta sẽ quay lại sau khoảng năm giờ nữa.”
Thay vì đi quá xa và có nguy cơ bị chấn thương nặng, họ nên nghỉ ngơi và phục hồi thể lực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook