Chồi Non - Nam An
-
Chương 35
“Hừ!”
Mẹ Giang cười lạnh: “Trả tiền nhà là con có thể bay lên thiên đường đúng không?”
“…”
Giang Nha nhất thời không biết nên giải thích chuyện này với mẹ như thế nào, cô nói: “Trước khi con ra nước ngoài sẽ về nhà một chuyến, đến lúc đó con sẽ giải thích với mẹ được không ạ?”
“Giải thích cái rắm!”
Mẹ Giang tức giận nói: “Hai ngày nữa mẹ sẽ đi du lịch ở Tân Cương với hội bạn, con về mẹ cũng không có ở nhà đâu.”
Cô nói: “Con giải thích ngay bây giờ.” “…”
Giang Nha bỏ qua một số chi tiết, bắt đầu căng não giải thích chuyện hẹn hò với Bạc Kỳ từ đầu đến cuối một cách trung thực.
Ngày hôm đó, sau khi tham dự tiệc cưới của con gái hàng xóm cũ, mẹ Giang đã thêm Wechat với mấy chị em cùng xóm trước kia, bao gồm cả mẹ Bạc Kỳ.
Mọi người đều từng là hàng xóm của nhau nên thỉnh thoảng có hẹn nhau đi uống trà hay gì đó.
Hôm qua mẹ Bạc vô tình nói ra nên Mẹ Giang mới biết chuyện.
Đương nhiên, mẹ Bạc có “lỡ miệng” nói ra hay không thì bây giờ cũng chẳng ai có thể quản được nữa.
…
Lúc Giang Nha ra khỏi phòng thì trong nhà chỉ có mình cô.
Trên bàn ăn có sandwich và sữa bò, nhưng đều đã nguội ngắt. Vì quá đói nên cô đã bỏ sandwich vào trong lò để hâm nóng lại, hoàn thành bữa sáng đơn giản.
Đau đầu.
Mẹ Giang cúp điện thoại và không nói gì sau khi nghe cô giải thích.
Lúc này Giang Nha cũng biết nếu cô gọi lại chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng trong lòng lại vẫn thấy có chút không thoải mái. Biết vậy cô đã nói ngay từ đầu rồi.
Để đến bây giờ mới nói ra cũng thật khó khăn.
Giang Nha ăn sáng xong thì ngồi nghịch điện thoại, gửi Wechat cho Bạc Du Du, hẹn cô ấy buổi tối đi ăn cơm cùng nhau, nói rằng có chuyện muốn nói với cô ấy.
Cô quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Bạc Du Du.
Dù sao duỗi đầu cũng là dao, rụt đầu cũng là dao, coi như chết sớm để được siêu thoát đi.
…
Buổi trưa, Bạc Kỳ có gọi điện cho Giang Nha và nói rằng có thể buổi tối cậu mới về, bảo cô nếu không muốn nấu cơm trưa thì đặt món gì đó mà ăn.
Giang Nha suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không nói với cậu chuyện cô đã hẹn Bạc Du Du vào tối nay để nói rõ mọi chuyện.
Cô nghĩ có lẽ đợi tối cậu về rồi nói sau.
Địa điểm ăn cơm là ở một nhà hàng gần công ty của Bạc Du Du, Bạc Du Du còn phải quay về tăng ca sau khi ăn cơm xong.
Cũng chỉ để nói rõ mọi chuyện thôi nên Giang Nha sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của cô ấy.
Giang Nha đến trước.
Hôm nay cô đã nghĩ sẵn bản thảo ở trong đầu, trước khi Bạc Du Du đến còn uống thêm hai cốc nước, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Có chuyện gì mà cậu nhất định phải mời tớ ăn tối vậy?”
Bạc Du Du vừa tan làm liền chạy tới đây, cô ấy cầm cốc uống “ực ực” hết nửa cốc nước rồi mới ngồi xuống đối diện với Giang Nha.
“Gọi món trước đi.”
Giang Nha đưa thực đơn cho cô ấy: “Đợi lát nữa vừa ăn vừa nói.”
Nếu không, cô sợ rằng mình mà nói ra trước, Bạc Du Du không cần ăn uống nữa mà trực tiếp bóp chết cô.
“Xì, bí mật cái gì vậy.”
Bạc Du Du đã giao dịch với khách hàng cả một ngày nên thực sự rất đói. Cô ấy không khách sáo mà gọi một vài món ăn, sau đó lại cầm cốc nước lên.
Giang Nha lại chuẩn bị sẵn bản thảo ở trong đầu.
Bạc Du Du nghi ngờ nhìn cô: “Biểu cảm của cậu như này khiến tớ rất sợ đó. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện là như thế này.”
Giang Nha cũng cầm cốc nước lên, liếc nhìn cô ấy: “Cậu có yêu cầu gì đối với bạn gái của Bạc Kỳ không?”
“Không có yêu cầu gì cả.”
Bạc Du Du khó hiểu: “Nam hay nữ đều được, chỉ cần là con người, hơn nữa còn sống là được.”
“Ồ.”
Giang Nha nghĩ, yêu cầu của cô ấy rất đơn giản, cô phù hợp với tiêu chuẩn.
Các món ăn đã được dọn ra. Bạc Du Du gắp một miếng rau, vừa ăn vừa nhìn Giang Nha, ngập ngừng hỏi: “Bạc Kỳ có bạn gái sao?”
“Ừ.”
Giang Nha không dám nhìn cô ấy, cúi đầu dùng đũa chọc vào cơm: “Bạc Kỳ có bạn gái, tớ cũng có bạn trai.”
“Đậu mè, hai người song hỷ lâm môn à!”
Bạc Du Du rất tò mò về bạn gái của Bạc Kỳ, thậm chí càng tò mò hơn về bạn trai của Giang Nha: “Chuyện của hai người là thế nào, cùng hẹn nhau để thoát đơn sao?”
“À, chuyện này…”
Giang Nha đặt đũa xuống rồi rót cho mình một cốc nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạc Du Du: “Tớ sẽ nói thật với cậu.”
“Chuyện gì?”
Bạc Du Du thấy cô nghiêm túc như vậy, thậm chí ngay cả lưng cũng dựng thẳng, không khỏi đặt đũa xuống theo cô.
“Tớ và Bạc Kỳ đang hẹn hò.” Tớ, và, Bạc, Kỳ, đang, hẹn, hò.
Bạc Du Du có thể hiểu từng từ của câu này, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì cô ấy lại thấy hoang mang.
“Cậu nói cái gì cơ?”
Bạc Du Du véo mạnh vào cánh tay mình một cái, cơn đau khiến tâm trí cô ấy lập tức tỉnh táo trở lại.
Mẹ Giang cười lạnh: “Trả tiền nhà là con có thể bay lên thiên đường đúng không?”
“…”
Giang Nha nhất thời không biết nên giải thích chuyện này với mẹ như thế nào, cô nói: “Trước khi con ra nước ngoài sẽ về nhà một chuyến, đến lúc đó con sẽ giải thích với mẹ được không ạ?”
“Giải thích cái rắm!”
Mẹ Giang tức giận nói: “Hai ngày nữa mẹ sẽ đi du lịch ở Tân Cương với hội bạn, con về mẹ cũng không có ở nhà đâu.”
Cô nói: “Con giải thích ngay bây giờ.” “…”
Giang Nha bỏ qua một số chi tiết, bắt đầu căng não giải thích chuyện hẹn hò với Bạc Kỳ từ đầu đến cuối một cách trung thực.
Ngày hôm đó, sau khi tham dự tiệc cưới của con gái hàng xóm cũ, mẹ Giang đã thêm Wechat với mấy chị em cùng xóm trước kia, bao gồm cả mẹ Bạc Kỳ.
Mọi người đều từng là hàng xóm của nhau nên thỉnh thoảng có hẹn nhau đi uống trà hay gì đó.
Hôm qua mẹ Bạc vô tình nói ra nên Mẹ Giang mới biết chuyện.
Đương nhiên, mẹ Bạc có “lỡ miệng” nói ra hay không thì bây giờ cũng chẳng ai có thể quản được nữa.
…
Lúc Giang Nha ra khỏi phòng thì trong nhà chỉ có mình cô.
Trên bàn ăn có sandwich và sữa bò, nhưng đều đã nguội ngắt. Vì quá đói nên cô đã bỏ sandwich vào trong lò để hâm nóng lại, hoàn thành bữa sáng đơn giản.
Đau đầu.
Mẹ Giang cúp điện thoại và không nói gì sau khi nghe cô giải thích.
Lúc này Giang Nha cũng biết nếu cô gọi lại chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng trong lòng lại vẫn thấy có chút không thoải mái. Biết vậy cô đã nói ngay từ đầu rồi.
Để đến bây giờ mới nói ra cũng thật khó khăn.
Giang Nha ăn sáng xong thì ngồi nghịch điện thoại, gửi Wechat cho Bạc Du Du, hẹn cô ấy buổi tối đi ăn cơm cùng nhau, nói rằng có chuyện muốn nói với cô ấy.
Cô quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Bạc Du Du.
Dù sao duỗi đầu cũng là dao, rụt đầu cũng là dao, coi như chết sớm để được siêu thoát đi.
…
Buổi trưa, Bạc Kỳ có gọi điện cho Giang Nha và nói rằng có thể buổi tối cậu mới về, bảo cô nếu không muốn nấu cơm trưa thì đặt món gì đó mà ăn.
Giang Nha suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không nói với cậu chuyện cô đã hẹn Bạc Du Du vào tối nay để nói rõ mọi chuyện.
Cô nghĩ có lẽ đợi tối cậu về rồi nói sau.
Địa điểm ăn cơm là ở một nhà hàng gần công ty của Bạc Du Du, Bạc Du Du còn phải quay về tăng ca sau khi ăn cơm xong.
Cũng chỉ để nói rõ mọi chuyện thôi nên Giang Nha sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của cô ấy.
Giang Nha đến trước.
Hôm nay cô đã nghĩ sẵn bản thảo ở trong đầu, trước khi Bạc Du Du đến còn uống thêm hai cốc nước, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
“Có chuyện gì mà cậu nhất định phải mời tớ ăn tối vậy?”
Bạc Du Du vừa tan làm liền chạy tới đây, cô ấy cầm cốc uống “ực ực” hết nửa cốc nước rồi mới ngồi xuống đối diện với Giang Nha.
“Gọi món trước đi.”
Giang Nha đưa thực đơn cho cô ấy: “Đợi lát nữa vừa ăn vừa nói.”
Nếu không, cô sợ rằng mình mà nói ra trước, Bạc Du Du không cần ăn uống nữa mà trực tiếp bóp chết cô.
“Xì, bí mật cái gì vậy.”
Bạc Du Du đã giao dịch với khách hàng cả một ngày nên thực sự rất đói. Cô ấy không khách sáo mà gọi một vài món ăn, sau đó lại cầm cốc nước lên.
Giang Nha lại chuẩn bị sẵn bản thảo ở trong đầu.
Bạc Du Du nghi ngờ nhìn cô: “Biểu cảm của cậu như này khiến tớ rất sợ đó. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện là như thế này.”
Giang Nha cũng cầm cốc nước lên, liếc nhìn cô ấy: “Cậu có yêu cầu gì đối với bạn gái của Bạc Kỳ không?”
“Không có yêu cầu gì cả.”
Bạc Du Du khó hiểu: “Nam hay nữ đều được, chỉ cần là con người, hơn nữa còn sống là được.”
“Ồ.”
Giang Nha nghĩ, yêu cầu của cô ấy rất đơn giản, cô phù hợp với tiêu chuẩn.
Các món ăn đã được dọn ra. Bạc Du Du gắp một miếng rau, vừa ăn vừa nhìn Giang Nha, ngập ngừng hỏi: “Bạc Kỳ có bạn gái sao?”
“Ừ.”
Giang Nha không dám nhìn cô ấy, cúi đầu dùng đũa chọc vào cơm: “Bạc Kỳ có bạn gái, tớ cũng có bạn trai.”
“Đậu mè, hai người song hỷ lâm môn à!”
Bạc Du Du rất tò mò về bạn gái của Bạc Kỳ, thậm chí càng tò mò hơn về bạn trai của Giang Nha: “Chuyện của hai người là thế nào, cùng hẹn nhau để thoát đơn sao?”
“À, chuyện này…”
Giang Nha đặt đũa xuống rồi rót cho mình một cốc nước, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạc Du Du: “Tớ sẽ nói thật với cậu.”
“Chuyện gì?”
Bạc Du Du thấy cô nghiêm túc như vậy, thậm chí ngay cả lưng cũng dựng thẳng, không khỏi đặt đũa xuống theo cô.
“Tớ và Bạc Kỳ đang hẹn hò.” Tớ, và, Bạc, Kỳ, đang, hẹn, hò.
Bạc Du Du có thể hiểu từng từ của câu này, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì cô ấy lại thấy hoang mang.
“Cậu nói cái gì cơ?”
Bạc Du Du véo mạnh vào cánh tay mình một cái, cơn đau khiến tâm trí cô ấy lập tức tỉnh táo trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook