Chồi Non - Nam An
-
Chương 28
Sau kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ, chủ nhiệm đã tới tìm Giang Nha, nói rằng bệnh viện của bọn cô đang lên danh sách đi học tập nghiên cứu ở nước ngoài, hỏi cô có ý định hay không.
Học tập nghiên cứu đương nhiên là chuyện tốt, huống chi còn ra nước ngoài nữa.
Giang Nha hỏi chủ nhiệm một số việc cụ thể, cũng không từ chối.
Buổi tối lúc ăn cơm cùng Bạc Du Du, Giang Nha đã nhắc tới chuyện đi học tập nghiên cứu.
Bạc Du Du nhướng mày: “Chuyện tốt mà, bây giờ cậu không có bạn trai, biết đâu sau khi ra nước ngoài duyên phận lại đến thì sao. Tranh thủ lúc nghiên cứu mà tìm mấy anh chàng đẹp trai nước ngoài đi.”
“Gì cơ…?”
Giang Nha nhấp một ngụm đồ uống: “Nghe cậu nói kìa, ai không biết còn tưởng tớ ra nước ngoài để làm gái bán hoa đó.”
Hơn nữa —
Giang Nha bĩu môi, cố hết sức nói bằng giọng thản nhiên: “Ai bảo tớ bây giờ không có bạn trai cơ?”
“Hả?”
Bạc Du Du vừa mới nuốt một miếng thức ăn, cô ấy chớp chớp mắt, hoài nghi mình vừa bị ảo giác: “Cậu nói cái gì cơ?”
“Không có gì.”
Sự dũng cảm nhất thời của Giang Nha lập tức giống như khinh khí cầu bị xẹp hơi, lập tức sụp đổ.
Cô vẫn không đủ can đảm để nói trực tiếp với Bạc Du Du về mối quan hệ của mình và Bạc Kỳ.
“Không đúng, rõ ràng cậu vừa mới nói —”
Bạc Du Du dừng một chút, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì điện thoại cô ấy đổ chuông, ông chủ của cô ấy gọi tới.
Bạc Du Du quay lại sau khi nghe điện thoại, sự tò mò trên mặt vừa rồi cũng biến mất. Cô ấy cầm túi của mình lên, nói: “Lão sếp rùa của tớ bảo tớ tạm thời tới công ty tăng ca, lát nữa tớ sẽ bắn tiền lại cho cậu sau, cậu cứ từ từ ăn một mình đi nhé.”
“Cậu lái xe cẩn thận đó.”
Giang Nha nhìn cô ấy rời đi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút buồn rầu.
……
Khi về đến nhà, Bạc Kỳ đang gõ bàn phím lạch cạch ở trong phòng. Trò chơi mới đang trong giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, từ nay về sau cậu còn bận hơn cả Giang Nha.
Giang Nha đi tắm trước.
Khi quay ra, cô thấy Bạc Kỳ vẫn còn đang bận rộn, vì vậy cô đã đi vào phòng bếp lấy hai chai trà xanh, định đợi cậu hết bận sẽ nói chuyện với cậu về việc ra nước ngoài nghiên cứu học tập.
Thật ra, lúc chủ nhiệm nói tới chuyện này, trong đầu cô dường như không nhớ tới Bạc Kỳ.
Mãi cho đến khi ăn cơm với Bạc Du Du, cô ấy nhắc đến bạn trai thì cô mới nhớ ra.
Phải làm thế nào với Bạc Kỳ đây?
Thời gian nghiên cứu mất hơn nửa năm, nói dài cũng không dài lắm mà ngắn thì cũng không ngắn lắm. Chỉ là ở nước ngoài rủi ro quá lớn, có thể xảy ra biến số ở mọi lúc mọi nơi.
Giang Nha không biết cô không tin tưởng vào bản thân hay là không tin tưởng Bạc Kỳ nữa.
Suy cho cùng, tình cảm của bọn họ thật ra không đến nỗi không thể tan vỡ được.
Nhưng cơ hội được đi nghiên cứu học tập rất hiếm, Giang Nha không muốn bỏ lỡ.
Bạc Kỳ… Sẽ thấu hiểu cô chứ?
“Đang suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy?”
Không biết Bạc Kỳ đã tháo tai nghe xuống từ lúc nào, cậu cầm chai trà xanh lạnh lên uống một ngụm.
“Này, em có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Nha ngồi xếp bằng đối diện với cậu, lưng hơi cứng lại một chút: “Về công việc của em…”
Bạc Kỳ vặn chặt nắp chai trà xanh rồi đặt sang một bên, sau đó nhìn cô: “Em lại đi công tác nữa à?”
“À… Đúng vậy, nhưng thời gian có hơi dài.” “Bao lâu?”
“Đi… Hơn nửa năm.”
Học tập nghiên cứu đương nhiên là chuyện tốt, huống chi còn ra nước ngoài nữa.
Giang Nha hỏi chủ nhiệm một số việc cụ thể, cũng không từ chối.
Buổi tối lúc ăn cơm cùng Bạc Du Du, Giang Nha đã nhắc tới chuyện đi học tập nghiên cứu.
Bạc Du Du nhướng mày: “Chuyện tốt mà, bây giờ cậu không có bạn trai, biết đâu sau khi ra nước ngoài duyên phận lại đến thì sao. Tranh thủ lúc nghiên cứu mà tìm mấy anh chàng đẹp trai nước ngoài đi.”
“Gì cơ…?”
Giang Nha nhấp một ngụm đồ uống: “Nghe cậu nói kìa, ai không biết còn tưởng tớ ra nước ngoài để làm gái bán hoa đó.”
Hơn nữa —
Giang Nha bĩu môi, cố hết sức nói bằng giọng thản nhiên: “Ai bảo tớ bây giờ không có bạn trai cơ?”
“Hả?”
Bạc Du Du vừa mới nuốt một miếng thức ăn, cô ấy chớp chớp mắt, hoài nghi mình vừa bị ảo giác: “Cậu nói cái gì cơ?”
“Không có gì.”
Sự dũng cảm nhất thời của Giang Nha lập tức giống như khinh khí cầu bị xẹp hơi, lập tức sụp đổ.
Cô vẫn không đủ can đảm để nói trực tiếp với Bạc Du Du về mối quan hệ của mình và Bạc Kỳ.
“Không đúng, rõ ràng cậu vừa mới nói —”
Bạc Du Du dừng một chút, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì điện thoại cô ấy đổ chuông, ông chủ của cô ấy gọi tới.
Bạc Du Du quay lại sau khi nghe điện thoại, sự tò mò trên mặt vừa rồi cũng biến mất. Cô ấy cầm túi của mình lên, nói: “Lão sếp rùa của tớ bảo tớ tạm thời tới công ty tăng ca, lát nữa tớ sẽ bắn tiền lại cho cậu sau, cậu cứ từ từ ăn một mình đi nhé.”
“Cậu lái xe cẩn thận đó.”
Giang Nha nhìn cô ấy rời đi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút buồn rầu.
……
Khi về đến nhà, Bạc Kỳ đang gõ bàn phím lạch cạch ở trong phòng. Trò chơi mới đang trong giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, từ nay về sau cậu còn bận hơn cả Giang Nha.
Giang Nha đi tắm trước.
Khi quay ra, cô thấy Bạc Kỳ vẫn còn đang bận rộn, vì vậy cô đã đi vào phòng bếp lấy hai chai trà xanh, định đợi cậu hết bận sẽ nói chuyện với cậu về việc ra nước ngoài nghiên cứu học tập.
Thật ra, lúc chủ nhiệm nói tới chuyện này, trong đầu cô dường như không nhớ tới Bạc Kỳ.
Mãi cho đến khi ăn cơm với Bạc Du Du, cô ấy nhắc đến bạn trai thì cô mới nhớ ra.
Phải làm thế nào với Bạc Kỳ đây?
Thời gian nghiên cứu mất hơn nửa năm, nói dài cũng không dài lắm mà ngắn thì cũng không ngắn lắm. Chỉ là ở nước ngoài rủi ro quá lớn, có thể xảy ra biến số ở mọi lúc mọi nơi.
Giang Nha không biết cô không tin tưởng vào bản thân hay là không tin tưởng Bạc Kỳ nữa.
Suy cho cùng, tình cảm của bọn họ thật ra không đến nỗi không thể tan vỡ được.
Nhưng cơ hội được đi nghiên cứu học tập rất hiếm, Giang Nha không muốn bỏ lỡ.
Bạc Kỳ… Sẽ thấu hiểu cô chứ?
“Đang suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy?”
Không biết Bạc Kỳ đã tháo tai nghe xuống từ lúc nào, cậu cầm chai trà xanh lạnh lên uống một ngụm.
“Này, em có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Nha ngồi xếp bằng đối diện với cậu, lưng hơi cứng lại một chút: “Về công việc của em…”
Bạc Kỳ vặn chặt nắp chai trà xanh rồi đặt sang một bên, sau đó nhìn cô: “Em lại đi công tác nữa à?”
“À… Đúng vậy, nhưng thời gian có hơi dài.” “Bao lâu?”
“Đi… Hơn nửa năm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook