Chói Mắt
Chương 112: Ngoại truyện 12

Tình Dã gần như là lao về ký túc xá. Ngay sau khi về đến phòng lại lao ngay vào phòng tắm. Đến lúc đi ra thì đem mình bọc kín mít, mặc quần áo dài tay trông rất kỳ quái.

Ba người trong ký túc xá đều im lặng quan sát cô. Khúc Băng nghe Khúc Tinh nói Tình Dã tìm Hình Võ dẫn đi cắt mắt kính, hèn gì vừa tan học đã không thấy bóng cô đâu.

Vậy nên cô ấy không nhịn được hỏi một câu: “Tối nay… Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”

Tình Dã hơi sửng sốt, có chút chột dạ hỏi lại cô ấy: “Cái gì mà thuận lợi hay không?”

“Cắt mắt kính á?”

Tình Dã không nhìn cô ấy chỉ gật đầu rồi bò lên giường mà không nói lời nào. Khúc Băng càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, lại hỏi thêm một câu: “Tối nay các cậu ăn gì?”

Tình Dã phun ra hai chữ: “Mì sợi.”

Cô nói xong, ba người còn lại đều cảm thấy cạn hán lời. Đối với hành vi của Hình Võ vào buổi trưa, ba người đều cảm thấy anh có hứng thú với Tình Dã. Buổi tối đi cắt kính đúng là cơ hội tốt. Theo lẽ bình thường, chàng trai sẽ nhân cơ hội này tìm một địa điểm lãng mạn đãi cô gái một bữa ra trò, để lại ấn tượng tốt nhưng cuối cùng lại dẫn đi ăn mì vào ngày nắng nóng như thế này? Rốt cuộc anh là người mất trí hay là người quá thành thật rồi.

Tôn Uyển Kính yên lặng nói ra một câu: “Ăn mì đến mười một giờ?”

“…” Cả người Tình Dã dần dần tuột xuống, kéo chăn lên. [Lu: có ai thấy giống con rùa rụt cổ không:)))]

Khúc Băng ngồi phắt dậy, cả kinh nói: “Buổi tối hai người sẽ không phải là…”

Tim Tình Dã như muốn nhảy lên đến cổ họng, suýt nữa nhảy luôn ra bên ngoài, kết quả nghe nửa câu sau là: “… Cãi nhau gì đó chứ?”

Cô tưởng mình xém chút nữa đã bị ba người nhìn thấu rồi, thăng trầm thế này khiến cô cảm thấy thở không thông. Khúc Băng thấy cô không nói lời nào lại hỏi: “Cậu có dẫn người ta đi cắt mắt kính không đó?”

“Cắt rồi. Mai các cậu sẽ thấy. Ngủ.” Nói xong cô quay người lại không nhìn ba người này nữa. Ký túc xá lần nữa rơi vào im lặng, cũng không ai nói gì về việc này nữa.

Nhưng bên phòng ký túc xá nam lại không bình yên như thế. Khi Hình Võ trở về cũng vọt vào phòng tắm, lúc đi ra anh khỏa thân đi đến giường để lấy áo thun, quay lưng về phía người khác.

Trang Tư Hiền vô tình nhìn qua chỗ Hình Võ lập tức ngây người, sau đó khều Khúc Tinh một cái, bên cạnh còn có một người tên là Dương Văn Bác cũng quay đầu lại nhìn. Ba người đều thấy hai bên vai và cổ gáy của Hình Võ có vết cắn.

Mấy người hít vào ngụm khí lạnh. Bọn họ đều biết tối nay Hình Võ và đàn chị Tình Dã đi cắt mắt kính. Nhưng sao trở về lại cả người có dấu răng? Thật sự rất khó để khiến người khác không nghĩ sai nha!

Nhưng mà Khúc Tinh lại cảm thấy khó hiểu. Mới buổi tối chị của cậu gọi điện thoại cho cậu nói rằng, Tình Dã có thành kiến với Hình Võ, sau này đừng dẫn Hình Võ đi ăn chung với bọn họ nữa, kẻo là Tình Dã khó chịu. Thế mà, lúc về lại cả người dấu răng thế này. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ là như bọn họ đã nghĩ? Điều này sao có thể chứ!

Đến khi Hình Võ mặc xong áo quay đầu lại, nhìn thấy sáu con mắt đang khiếp sợ nhìn mình. Anh không hiểu chuyện gì đành phải hỏi: “Làm gì vậy?”

Khúc Tinh cố gắng nuốt xuống một hơi hỏi: “Trên người cậu là có chuyện gì xảy ra?”

Hình Võ cúi xuống nhìn chính mình: “Trên người mình làm sao?”

Trang Tư Hiền đẩy mắt kính trên sống mũi, ra vẻ đăm chiêu nói: “Dấu răng thật nhiều nha.”

“…” Hình Võ lập tức hiểu ra, cúi đầu mím môi cười, lười biếng xoa nhẹ vết cắn rồi nói: “Bị cún con cắn.”

Khúc Tinh cười “hắc, hắc” vài tiếng: “Cắn đều ghê. Đã tiêm phòng chưa?”

Hình Võ ra vẻ thành thật trả lời cậu: “Chưa nữa. Ngày mai đi căn tin số 5 tiêm.”

Dương Văn Bác vốn dĩ im lặng ngoài cuộc, đột nhiên hỏi một câu: “Thiệt hay giả vậy? Ở căn tin trường chúng ta có tiêm vắc-xin phòng bệnh nữa à?”

“…” Ba người còn lại đều im lặng thu hồi tầm mắt.

Thế nên đến trưa ngày hôm sau, khi các cô nàng phòng 319 vừa đến căn tin số 5 đã thấy bọn Khúc Tinh gọi đồ ăn xong đang ngồi đợi các cô rồi.

Khúc Tinh thấy Tình Dã, vẻ mặt đầy hứng thú. Rất nhiệt tình kéo chuyện để cô ngồi kế Hình Võ. Tình Dã sau khi ngồi xuống cũng nghiêng đầu nhìn anh một cái. Anh cũng vừa lúc nhìn qua, khóe miệng hơi cong lên. Trước ánh mắt đầy nóng bỏng của mọi người khiến cho gò má Tình Dã cũng nóng lên theo.

Cô quả quyết thu hồi tầm mắt cúi đầu nhìn xuống. Hình Võ lấy đũa đưa cho cô. Khúc Băng chăm chú nhìn mắt kính trên sống mũi của anh nói rằng: “Mắt kính ok đấy, rất đẹp.”

Hình Võ đẩy kính lên: “Chủ yếu là ánh mắt của Tình Dã tốt.”

Khúc Băng cười không nói lời nào nữa, chỉ cảm thấy chàng trai này ám chỉ càng ngày càng rõ ràng.

Nhưng mà bầu không khí hài hòa trên bàn ăn chỉ duy trì đến khi mọi người ăn xong. Khi bọn họ vừa định đứng lên thì thấy có một nữ sinh đột nhiên xuất hiện hô về phía bên này: “Này, Hình Võ, trùng hợp quá, cậu cũng tới nơi này ăn hả?”

Cả đám Tình Dã đều nghiêng đầu nhìn lại. Có ba nữ sinh đã đi về phía Hình Võ, Tình Dã nhận ra ánh mắt ba nữ sinh này như sáng lên khi thấy Hình Võ.

Hình Võ gật đầu với các cô ấy một cái. Một trong ba nữ sinh tiến lại gần Hình Võ, mặt cười tươi như hoa hỏi anh: “Tối nay cậu vẫn đến chứ?”

Cô gái ấy để tóc thẳng, trông khá là dễ thương.

Tình Dã nghiêng người nhìn các cô, đột nhiên nhớ đến lớp Fun English mà tối qua Hình Võ nhắc đến. Hay nha! Mới khai giảng ngày thứ hai mà đã quyến rũ được mấy học muội, đến cuối học kỳ có phải là thành lập hậu cung luôn rồi không?

Mấu chốt là tình huống hôm qua như thế, anh vậy mà bỏ lại cô nằm một mình trong căn nhà xa lạ chạy đi tham giá đoàn cmn đội này? Trong lòng Tình Dã bốc lửa, đột nhiên đứng lên, không nói không rằng bỏ đi một nước.

Đám người Khúc Băng thấy Tình Dã đứng lên rời đi thì cũng định đi theo. Nhưng mà cô mới đi ra khỏi căn tin thì phát hiện dưới chân loạng choạng, vừa cúi xuống thì đã thấy Hình Võ ngồi xổm xuống cột dây giày cho cô.

Tình Dã lạnh lùng nhìn anh từ trên cao, thấy anh đã cột chặt dây giày cô xoay người vòng qua anh đi tiếp, không định để ý đến anh. Đúng lúc này kẹp sách của cô bị rơi ra, Hình Võ đứng ở đằng sau tiếp được lập tức vòng lên trước mặt đưa cho cô. Cô cũng giơ tay muốn giành lại, anh lại đưa qua trái, cô với theo, anh lại nhoáng cái đưa qua trên phải tránh cái tay của cô.

Tình Dã rốt cuộc cũng nổi giận, nhìn anh chằm chằm nói: “Đưa đây.”

Hình Võ cầm kẹp sách giấu ra đằng sau, cụp mắt xuống nói với cô: “Giúp anh đi.”

Tình Dã tức giận xoay mặt qua chỗ khác nói: “Không giúp.”

Bên cạnh đều là bạn học, Hình Võ đột nhiên cúi người xuống sát tai cô nói nhỏ: “Không giúp anh thì tối anh lại phải tham gia cái lớp Fun English đó.”

Nói xong anh đứng thẳng người dậy, tủm tỉm nhìn cô cười. Tình Dã nhíu mày khó hiểu hỏi: “Muốn giúp cái gì?”

Hình Võ cọ cọ mũi nói: “Em phụ đạo tiếng Anh cho anh đi.”

Tình Dã cũng sửng sốt: “Hả?”

Anh ngại ngùng ho khan một tiếng: “Chương trình học bên kia toàn là giáo trình tiếng Anh. Nếu không cải thiện thì anh thi rớt tín chỉ mất.”

Tiếng Anh thực sự là một thảm họa đối với Hình Võ. Ở quê môi trường dạy ngoại ngữ không tốt, anh dựa vào trí nhớ tốt học được từ vựng và ngữ pháp, nên đọc viết thì không sao, chứ nghe nói thì thực sự rất khó với anh. Dù sao thì cô Dư ở trường An Trung đã được xem là xuất sắc nhất. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học điểm thi môn tiếng Anh của anh là thấp nhất, bây giờ anh vào lớp Y, một số khóa học được dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh. Còn bi3n thái hơn là đôi khi mọi người đều trao đổi với nhau bằng tiếng Anh, còn dính dáng đến một số từ ngữ chuyên ngành nữa. An hoàn toàn bối rối, bắt đầu cảm thấy nguy cơ mạnh mẽ ngay từ đầu năm học.

Tình Dã nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của anh đằng sau cặp mắt kính, lúc này bật cười: “Vậy nên anh mới tham gia cái hoạt động này?”

“Dĩ nhiên rồi. Chứ anh đâu có rảnh?”

Hai mắt Tình Dã bỗng nhiên cong lên như ánh trăng khuyết, đột nhiên cảm thấy người này sao mà đáng yêu dữ vậy.

Cô cười quay người lại thì thấy Khúc Băng, Tôn Uyển Kình cũng Tạ Tiền Thiển đang đứng như trời trồng nhìn họ.

Nụ cười của Tình Dã sượng lại, quay đầu nói với Hình Võ: “Để em xem lại lịch trình. Anh cứ đến khoa ngoại ngữ hỏi tên em xem, em cũng bận lắm á.”

Nói xong phẩy tóc xoay người rời đi. Hình Võ nhìn bóng lưng kiêu ngạo mà yêu kiều của cô, đẩy gọng kính trên sống mũi che đi nụ cười.

Kết quả là sau khi quẹo qua một đường khác, Khúc Băng lập tức thành khẩn nói rằng: “Tình Dã, lúc trước là bọn mình đổ oan cho cậu. Cậu nhìn người thật chuẩn. Hình Võ có lẽ là người không thành thật gì.”

“???” Tình Dã khó hiểu nhìn mấy cô.

Tiếp đó ba cô kể lại cho cô nghe những gì mà mấy cô ấy vừa chứng kiến.

Tình Dã vừa đi ra khỏi căn tin, Hình Võ liền sải bước theo sau, đầu tiên là anh khéo léo giẫm lên dây giày của cô, sau đó chặn đường cô lại mà buộc cho cô. Vừa mới quay người lại anh lại lấy kẹp sách của cô giấu đi, đưa qua đưa lại thành công chặn được cô lại để nói chuyện. Một đường liền mạch nước chảy mây trôi như vậy sao người thành thật bình thường có thể làm được?

Cho nên bọn họ tổng kết là bọn họ quả thật là người nhìn mặt mà bắt hình dong, Hình Võ nhìn bề ngoài thành thật thế thôi chứ không đơn giản như vậy. Bọn họ hoàn toàn tán thành với quan điểm trước đây của Tình Dã, cũng để cho Tình Dã tránh xa anh ra đừng để bị anh đùa giỡn tình cảm.

Tình Dã không nhịn được lên tiếng: “Anh ấy chơi đùa tình cảm của mình khi nào? Làm gì mà không thành thật? Mình thấy các cậu quá là phiến diện rồi, không cách nào thấy được bản chất đằng sau sự vật hiện tượng.”

“…” Ba cô nhìn nhau, sao cảm thấy lời này quen thuộc quá vậy? Chẳng phải mới hai ngày trước còn thốt ra từ miệng người nào đó à, sao ý nghĩa bây giờ lại thay đổi dữ vậy.

Cho nên là mọi người vẫn cảm thấy mơ hồ. Mãi cho đến khi Khúc Tinh gửi cho Khúc Băng một tấm hình. Trong hình là Tình Dã đứng bên cạnh một người tuyết quay mặt về phìa màn hình, giơ tay hình chữ V cười đến trong veo ấm áp.

Trong hình tuy Tình Dã không khác bây giờ là mấy nhưng nhìn gương mặt ngây ngô của cô có thể cảm nhận được đây là một tấm hình cũ trước kia.

Khúc Băng hỏi cậu chụp được ở đâu. Khúc Tinh nói cho cô biết đây là hình nền điện thoại di động của Hình Võ.

Nghĩ đến tâm tình khác thường của Tình Dã đối với Hình Võ, Khúc Băng nhìn lại bức chân dung bồ công anh do Tình Dã đóng khung đặt nó lên bàn, cô ấy nhớ đến lai lịch của Hình Võ và sự việc đêm giao thừa năm ngoái. Trong nháy mắt cô ấy hiểu ra mọi chuyện, đột nhiên cảm thấy có chút xúc động.

Vì vậy vụ án chưa hồi kết này đã được kết thúc bằng một bức ảnh. Các đại gia đều là người thông minh, sau khi được Khúc Băng chỉ điểm mọi người cũng không nói toạc ra.

Đến cuối tuần, Tình Dã cùng Hình Võ đi dạo Home Furnishing City mua sắm. Vốn định mua một ít đồ nhưng Tình Dã nhìn cái gì cũng thấy dễ thương, cuối cùng tha một đống lớn mang về.

Vừa về đến nhà trọ đã mệt thở không ra hơi, Hình Võ nói với cô: “Em đi tắm trước đi.”

Tình Dã nheo mắt nhìn anh: “Sao tự dưng bảo em tắm.”

“Tối nay anh hẹn Hổ Mập ra ngoài ăn. Có phải lâu rồi em không gặp cậu ấy?.”

Tình Dã nghe thấy có hẹn với Hổ Mập lập tức cảm thấy hưng phấn, còn muốn kiểm tra xem dạo này cậu ấy nói chuyện thế nào rồi.

Lại thấy mình trong gương quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù quyết định đi tắm luôn.

Đến khi cô tắm bước ra, lại thấy Hình Võ thong thả ung dung cởi nút áo sơ mi và quần ngay trước mắt cô mà không hề né tránh. Những đường nét hoàn hảo từ từ lộ ra trước mắt cô khiến đôi mắt cô đảo đi đảo lại. Trong không khí đều tràn đầy mùi vị tình d*c khiến cổ họng người ta nghẹn lại.

Quả nhiên anh nói cô đi tắm không có đơn thuần như vậy mà. Anh bước thẳng lại khiêng cô về phòng. Lăn qua lộn lại đến tận chạng vạng mới kéo cô ra khỏi nhà. Cả người Tình Dã mệt mỏi tơi bời, ánh mắt nổi hơi nước mà kháng nghị: “Đi cả một ngày, em chẳng còn chút hơi nào mà ra ngoài nữa.”

Cô ườn ra giường không muốn đứng dậy, Hình Võ cười kéo cô dậy: “Anh cõng em đi.”

Tình Dã tưởng là anh nói đùa, nhưng trước khi ra ngoài, anh thực sự đã cõng cô trên lưng, khóa cửa rồi đi vào thang máy. Tuy nhiên khi bước ra khỏi thang máy, Tình Dã cảm thấy xấu hổ nên nhanh chóng nhảy xuống.

Hình Võ hẹn Hổ Mập ở nhà hàng lẩu. Khi đến nơi Tình Dã mới biết họ còn hẹn cả Sử Mẫn. Chẳng qua là Tình Dã hoàn toàn bất ngờ với ngoại hình bây giờ của Hổ Mập. Theo cậu nói thì một năm trước cậu đã giảm được 20 cân, mùa hè này cậu đã ăn kiêng và điên cuồng tập luyện rốt cuộc giảm được thêm 30 cân. Lại phối đồ hợp thời, nhìn cậu bây giờ như một người hoàn toàn khác, nếu đi ngoài đường có lẽ Tình Dã sẽ không nhận ra cậu.

Cô đột nhiên nhớ đến một câu nói, đừng coi thường bất kỳ người đàn ông mập mạp nào xung quanh mình, ai biết được một ngày nào đó anh ta sẽ nghịch tập thành người mẫu!

Bạn cũ gặp nhau có vô vàn điều muốn nói. Chỉ là cô cảm thấy Sử Mẫn và Hổ Mập có gì đó mờ ám, không biết có phải ảo giác của cô hay không.

Cho nên trên đường về cô hỏi Hình Võ: “Hổ Mập và Sử Mẫn có phải đang ở chung một chỗ?”

Hình Võ nhìn cô như kiểu em bị thiểu năng à: “Giờ em mới biết à?”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương