Tần Tấn Dương trong lòng "rung động" , nháy mắt sau đã khôi phục lại vẻ bình thản.

Nàng đang cố tình ra vẻ kênh kiệu nhằm dụ hoặc hắn sao?

Nữ nhân như vậy, hắn đã gặp rất nhiều!

Gương mặt tuấn lãng lộ ra nét cười nhạt, mang theo vài phần khinh thường.

Xoay người về phía chiếc cặp tây, móc ra trong đó một chồng thẻ vàng. Sau đó liền xoay người trở lại trước mặt nàng, đem những thẻ vàng kia bày ra, xoè thành hình nan quạt.

"Thẻ vàng VIP có thể tiêu thoải mái, ngươi hãy chọn lấy một tờ!”

Chuyện tốt như vậy, bất kỳ một nữ nhân nào thấy cũng sẽ động tâm. Kể cả nàng, chắc chắn không phải ngoại lệ!

Đồng Thiên Ái trong lòng chán ghét, trên mặt lại lộ ra vẻ tham lam , thận trọng chọn lựa một thẻ từ trên tay hắn:

"Thực đúng như thiên hạ đồn đại, Tần Đại tổng giám đốc quả là hào phóng! Ngươi không sợ ta đem này cái này đi tiêu hoang khắp nơi sao?"

Đôi môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên thành một đường cong, Tần Tấn Dương hài lòng, đối với cử động của nàng tuyệt không thấy quái lạ, dù sao, cũng chưa từng có nữ nhân nào từ chối tiền của hắn cả!

Vả lại, ống thẻ hoàng kim dụ hoặc như vậy, thử hỏi ai dám cự tuyệt cơ chứ?

"Nếu như ngươi có bản lãnh “bóc mòn” cái thẻ này, ta đây cũng không vấn đề gì cả." Tần Tấn Dương nhẹ nhàng bang quơ nói.

Đồng Thiên Ái cúi đầu, né tránh ánh mắt hắn - đôi mắt bắn ra hàn quang khiến lồng ngực nàng cũng vì thế dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Đúng là cái loại biến thái siêu cấp lại dám đem mắt cẩu ra mà khinh thường người!Cư nhiên hạ thấp nhân phẩm nàng, coi nàng như loại gái bao hám tiền hám của !

"Tới đây đi!" Nàng ngẩng đầu, giả vờ như đang ngượng ngùng , hướng hắn chớp chớp mắt.

Nhìn phản ứng của nàng, thân hình cao lớn hướng nàng đến gần.

Đứng gần nàng , mới ngửi thấy được một loại hương thơm thanh nhã .

Tần Tấn Dương không nhịn được mà đưa tay nâng những lọn tóc đen của nàng, nhẹ nhàng đặt dưới mũi mà hít vào hương thơm thanh dịu.

Trưng lên chiêu bài “nụ cười mê hoặc” hắn nói nhỏ bên tai nàng: "Bảo bối, hương thơm này thật tuyệt!"

Đúng lúc này, Đồng Thiên Ái thu lại nụ cười giả lả, đem thẻ vàng cầm trong tay hung hăng ném vào mặt hăn.

Dưới chân động tác cũng không chậm trễ, nàng mau lẹ đá lên chân, dùng sức đá lên bắp đùi của hắn.

Luyện “Không thủ đạo” 3 năm liền, giờ lúc này mới nó thật hữu dụng !

"Ngươi..." Tần Tấn Dương cau mày nhịn đau .

Đồng Thiên Ái lập tức nhảy ra xa ba thước , nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn , tâm tình nàng thật tốt.

“ Ngươi thực sự làm cho ta vô cùng ghê tởm - Tần Đại tổng giám đốc ạ, ta bây giờ trịnh trọng cảnh cáo ngươi - đừng nên quấy rầy cuộc sống yên lành của ta nữa!"

"Mang ngay thẻ vàng của ngươi đi, cái loại ngươi cùng với Trương Nhượng không khác gì, đều khiến ta cảm thấy buồn nôn, hãy cút ra khỏi thế giới của ta !"

Nói liên hồi một tràng dài, sau đó mỉm cười, nàng ưu nhã xoay người.

Quan Nghị vẫn chờ chực trong một phòng khác cùng tầng... , xuyên thấu qua cửa chớp nhìn thấy Đồng Thiên Ái vẻ mặt căm phãn đi ra ngoài.

Nhàn nhã đi chơi uống một hớp cà phê, trong lòng đếm ngược:

-“năm,

…bốn,

…ba,

…hai...

Ngay lập tức, tiếng điện thoại vang lên, hắn ấn nút nghe điện .

Tiếng Tần Tấn Dương đang rống giận truyền đến, "Tôi hạn cho cậu một giờ , điều tra rõ ràng tư liệu về nữ nhân vừa đi ra ngoài kia !"

Nói xong, điện thoại cũng mau chóng dập xuống.

Tần Tấn Dương nhìn thẻ hoàng kim rơi đầy đất, hắn thề, nhất định phải chinh phục nữ nhân này!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương