Xoảng...
Trong ngự thư phòng, tiếng đổ vỡ truyền đến khiến đám cung nhân có mặt đều kinh hồn tán đảm, không hẹn mà tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.
Dạ Yến Thành rất ít khi không thể kiềm chế tính khí của mình, nhưng sau khi đọc mật hàm nơi biên ải cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Vân Quý Phi vừa đặt chân vào điện, nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa cho giật mình.

Dạ Yến Thành thấy nàng đến, ba bước thành hai nhanh chóng đi qua:
- Trời lạnh như vậy nàng sao không khoát áo? Bọn nô tài chết đâu cả rồi mà để nàng đi lại một mình thế này?
Vân Quý Phi kéo tay áo Dạ Yến Thành, dịu giọng:
- Bệ hạ bớt giận, đừng để ảnh hưởng đến long thể.

Thiếp không thích ồn ào nên đã dặn dò họ ở bên ngoài đợi.
Ninh Phúc Hải đi vào, thấy cảnh tượng bên trong thì âm thầm ra hiệu cho thái giám dọn dẹp.

Phần mình thì tiến đến phía Quý Phi, cười nói:
- Tâm Liên không vào được nên nhờ lão nô mang áo đến cho Quý Phi.
Dạ Yến Thành nhận lấy áo từ tay Ninh Phúc Hải, sau đó khoát lên cho Vân Quý Phi.

Bụng nàng bây giờ đã ngày một lớn, nên đi đứng cũng có chút khó khăn.
Đợi thái giám dọn dẹp xong, Dạ Yến Thành mới dắt nàng vào bên trong điện.

Vân Quý Phi nhận ra dù cử chỉ của hắn vẫn dịu dàng, nhưng nét u ám trên mặt thì chưa hề giảm bớt.

Nàng thở dài, nắm lấy tay hắn:
- Bệ hạ có chuyện gì phiền não sao? Nếu không phải quốc gia đại sự thì có thể chia sẻ với thiếp.
Dạ Yến Thành đỡ nàng ngồi xuống ghế, cất giọng trầm ấm:
- Cái gì mà "không phải quốc gia đại sự", nếu nàng muốn nghe cho dù là đại sự trẫm cũng sẽ nói với nàng.
- Bệ hạ, hậu cung không can chính.


Đây là quy chế của tổ tiên.
Dạ Yến Thành đầu hàng, đúng là chẳng hiểu phong tình gì cả.

Nhưng chính vì như vậy mà hắn mới yêu nàng, một nữ nhân vừa hiền dịu vừa ngay thẳng.

Còn biết đối nhân xử thế.
Vân Quý Phi thấy hắn trầm mặc, còn tưởng bản thân đã làm sai vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Là thần thiếp quá phận, xin bệ hạ thứ tội.
Dạ Yến Thành bị hành động của nàng dọa cho nhảy dựng, vươn tay đỡ lấy.
- Nàng trước mặt ta trẫm không cần phải cẩn trọng dè dặt như vậy đâu.

Trẫm sẽ không vì điều gì mà trị tội nàng.
Vân Quý Phi nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhiều năm nay dù được sủng ái, nàng cũng luôn cẩn thận giữ mình không làm chuyện gì vượt quá bổn phận.
Dạ Yến Thành biết nàng trong lòng có khúc mắc, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể thẳng thắn đối mặt với nàng.

Nên chỉ có thể cười cho qua, làm như bản thân cái gì cũng không thấy.
Ninh Phúc Hải từ bên ngoài đi vào, hướng Dạ Yến Thành quỳ xuống:
- Khởi bẩm hoàng thượng, phu thê Trấn Bắc Hầu đang ở bên ngoài xin được cầu kiến.
Dạ Yến Thành sắc mặt không đổi, cất giọng trầm trầm:
- Truyền
Ninh Phúc Hải đáp một câu rồi rời đi, Vân Quý Phi cũng đứng dậy.
- Nếu bệ hạ bận rộn quốc sự thì thần thiếp cũng không tiện quấy rầy, xin được lui về Mai Hoa Điện.
Dạ Yến Thành gật đầu, thấp giọng:
- Trẫm sẽ bảo ngự thiện phòng làm ít đồ ngọt mang sang cho nàng.
- Tạ ân điển bệ hạ.
Dạ Yến Thành đỡ Vân Quý Phi lên, lệnh cho Ninh Phúc Hải đích thân đưa nàng trở về.

Sau đó mới ra ngoài gặp Trấn Bắc Hầu.

Mới một thời gian không gặp mà Tần Thịnh gần như đã già hơn rất nhiều, trên gương mặt cương nghị không giấu nổi vẻ lo âu.

Nhìn thấy Dạ Yến Thành đến, hai người lập tức hành lễ.

Dạ Yến Thành phất tay, nhàn nhạt nói:
- Ái khanh không cần đa lễ.
Tần Thịnh đỡ phu nhân lên, chấp tay nói:
- Hôm nay thần đến là vì chuyện của khuyển nữ.
Dạ Yến Thành biết khó mà che giấu, cũng thẳng thắn nói:
- Trẫm cũng vừa mới nhận được tin tức từ Huyền Nhi.

Tình hình của Dao Dao có chút phức tạp.

Thượng Lâm Uyên đã lên đường đến biên ải, có lẽ hôm nay sẽ đến nơi.
Tần phu nhân đứng bên cạnh hai mắt đã đỏ hoe, nhưng vẫn kiềm chế không thất lễ trước Dạ Yến Thành.

Trấn Bắc Hầu kéo tay phu nhân, phu thê hai người lần nữa quỳ xuống.

Dạ Yến Thành nhíu mày, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng Trấn Bắc Hầu đã dành nói trước:
- Bệ hạ, thần có chuyện muốn cầu xin.

Mong bệ hạ có thể nghe thần nói hết.
Dạ Yến Thành gật đầu, chậm rãi đáp:
- Ái khanh cứ nói.
Trấn Bắc Hầu dập đầu, nói bằng giọng kiên quyết:
- Thần đã biết tấm lòng của nhị điện hạ dành cho khuyển nữ.

Cũng vì điều này mà Vu Đan mới nhắm đến con gái thần.


Cho nên hôm nay thần ở đây cầu xin bệ hạ, cho dù địch quốc có đưa ra điều kiện gì để cứu mạng Dao Dao, cũng xin bệ hạ tuyệt đối đừng đáp ứng.
Dạ Yến Thành nghe ra sự run rẩy trong lời nói của Trấn Bắc Hầu, cũng biết ông đang kiềm nén nỗi đau đớn.

Ông chỉ có một nữ nhi, ngày thường yêu thương che chở hết mực.

Vậy mà bây giờ, cho dù biết sẽ đẩy con gái vào chỗ chết, ông vẫn cầu xin hắn đừng cùng Vu Đan thỏa hiệp.
Dạ Yến Thành nhìn về phía Trấn Bắc Hầu, cất tiếng hỏi:
- Khanh có biết điều này tượng trưng cho gì không? Khanh đã suy nghĩ kỹ chưa?
Trấn Bắc Hầu bả vai run rẩy, nghẹn ngào đáp:
- Thần đúng là chỉ có một nữ nhi, cũng rất đau lòng khi nói những lời này.

Nhưng đứng trước nỗi đau của trăm họ, thì thần chẳng là gì cả.

Khuyển nữ nhà thần cũng gánh không nổi cái danh "họa quốc".

Bệ hạ là bậc minh quân, đạo lý này đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn thần.
Dạ Yến Thành đỡ Trấn Bắc Hầu dậy, cất giọng kiên định:
- Trẫm biết khanh là thần tử trung tâm.

Cũng là một phụ thân yêu thương con trẻ.

Trước chiến loạn, khó ai có thể lựa chọn "đại nghĩa diệt thân".

Trẫm hứa với khanh, nhất định sẽ dốc toàn lực cứu quận chúa.

Nha đầu này là phúc tinh chuyển thế, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.
Trấn Bắc Hầu rưng rưng, chấp tay nói:
- Thần tạ ân điển của bệ hạ.
Tiễn phu thê Trấn Bắc Hầu rời đi, Dạ Yến Thành lập tức gọi Thượng Quan Túc Phong đến.

Hắn cũng biết tin Tần Dao trúng độc, sớm đã đứng ngồi không yên.

Vừa nghe nói Dạ Yến Thành tìm mình đã vội chạy đến.
- Bệ hạ, quận chúa thế nào rồi?

Dạ Yến Thành liếc hắn một cái, hắn mới biết bản thân vừa rồi đã thất lễ.

Được rồi, làm gian thần nhiều năm nên hắn đã tạo thành thói quen xem thường hoàng đế, lại quên mất đây không phải người cha bạc nhược của Nam Cung Mặc.
Dạ Yến Thành cũng không truy cứu, đưa tờ mật hàm trên bàn cho Thượng Quan Túc Phong.

Lạnh lùng nói:
- Độc mà Tần Dao trúng có chút đặc biệt.

Ngươi ở Vu Đan nhiều năm, có từng nghe nói đến không?
Thượng Quan Túc Phong cầm lấy tờ mật hàm xem qua, lắc đầu:
- Chưa từng, hoàng thất Vu Đan không có loại độc nào như thế này.
Dạ Yến Thành nhìn hắn, nghi hoặc nói:
- Ngươi chắc chứ?
Thượng Quan Túc Phong gật đầu, quả quyết đáp:
- Ta chắc.
- Lý do?
Dạ Yến Thành không tin, nếu không có thì sao Tần Dao lại trúng được.

Hơn nữa theo trong mật hàm thì loại độc này còn rất lợi hại.

Thượng Quan Túc Phong không bận tâm đến vẻ nghi ngờ của Dạ Yến Thành, thản nhiên đáp:
- Bởi vì những loại độc dược mà Nam Cung Mặc có ta đều đã thử qua.

Nếu có thứ lợi hại như vậy sao hắn có thể không dùng để đối phó ta được.

Vậy nên ta khẳng định, thứ này không đến từ hoàng thất Vu Đan.
Dạ Yến Thành trầm mặc, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Cũng có thể là có, chỉ là nó không có tác dụng với ngươi.

Hay nói cách khác thì nó chỉ hữu dụng với những người hội tụ đủ điều kiện cần có.
Thượng Quan Túc Phong gật gù, cũng có thể là vậy thật.

Nhưng hắn không nghĩ ra Tần Dao có thứ gì mà hắn không có chứ? Dạ Yến Thành đương nhiên cũng nghĩ không ra, thứ họ cần làm bây giờ là chờ đợi tin tức từ Thượng Lâm Uyên, mong là hắn sẽ không để họ thất vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương