Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt
-
Chương 62: Âm thầm tính toán
Không biết có phải bởi vì Bành Trăn đã bị kích thích quá lớn hay không, khuôn mặt thế nhưng lại không giấu được vẻ rối rắm của hắn, Yêu Thần nhìn thấy thì buồn cười không thôi: "Có gì kỳ quái lắm sao?"
"Không kỳ quái......" Bành Trăn phát hiện ngay cả đến lời nói của mình cũng hữu khí vô lực rồi.
Đi theoYêu Thần cũng đã được ngàn năm, nhưng chưa từng bị kích thích nhiều bằng khoảng thời gian gần đây.
Không thể không nói, Liễu Lan Yên quả nhiên là một sự tồn tại kỳ lạ, quá vĩ đại, vĩ đại đến mức, hắn không tìm được từ ngữ nào để hình dung.
"Tai họa ngầm đương nhiên là phải diệt trừ, chẳng qua vấn đề là ở ngoài sáng hay trong tối." Yêu Thần nghiêm túc căn dặn Bành Trăn: "Chú ý nàng ta kỹ một chút, mục đích nàng ta tới đây lần này không đơn giản."
"Vâng."Bành Trăn vội đáp lời, đồng thời cũng thu lại tâm tình trêu tức vừa nãy.
Yêu Thần đứng dậy, xoay người ra hành lang đi đến cửa phòng Liễu Lan Yên, vô cùng tự nhiên mà đẩy cửa vào, căn bản không để tâm đến vấn đề gõ cửa.
"Lan Yên."Yêu Thần đã quen với vị trí tìm được Liễu Lan Yên -- trên nhuyễn tháp bên cửa sổ.
"Lan Yên thật nhàn nhã." Yêu Thần nhìn bộ trà cụ trên bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp, tách trà tinh xảo tỏa ra hơi nóng nhàn nhạt, mùi thơm thoang thoảng vấn vương bên mũi, dù không uống cũng cảm giác được đây là một ly trà ngon.
Yêu Thần sẽ là một người chịu ủy khuất chính mình sao?
Đương nhiên là cầm lấy chén trà, một ngụm uống cạn nửa chén trà.
Vừa vào miệng, dư vị ngọt lành, quả nhiên là loại trà thượng hạng.
Liễu Lan Yên nhìn Yêu Thần bình tĩnh tự nhiên uống hết nửa tách trà của nàng, khóe môi bất giác run rẩy một chút, hắn thật không xem mình là người ngoài mà.
"Lan Yên, chúng ta đến Vô Trần cư ở mấy ngày đi."Yêu Thần cười tủm tỉm hỏi ý kiến của Liễu Lan Yên.
Liễu Lan Yên nhu thuận gật đầu: "Được thôi, đều nghe sư phụ hết."
Yêu Thần hơi nhướng mày, đệ tử nghe lời như vậy, đương nhiên là sư phụ nào cũng muốn, nhưng mà, đối với hắn mà nói, lại tương đương với thống khổ.
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai đến Vô Trần cư."Yêu Thần nói xong, cười với Liễu Lan Yên, sau đó rời đi.
Yêu Thần không chút dây dưa dong dài như thế, khiến Liễu Lan Yên trố mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi đến khi bóng dáng ấy biến mất ở ngoài cửa, tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Liễu Lan Yên mới phục hồi tinh thần lại.
Hắn, dường như đang khó chịu.
Mấp máy môi, giơ tay đặt lên ngực mình, Liễu Lan Yên cảm giác được bản thân rất không thoải mái, trái tim bị người ta bóp chặt, vô cùng đau đớn.
Suy nghĩ một chút, bắt đầu từ khi nhìn thấy hắn, hắn đã luôn dung túng nàng.
Vì sao?
Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, khiến cho Yêu Thần xưng bá Yêu giới, mọi người đều kính sợ phải đối xử khác biệt với nàng như thế.
Sống chung với Yêu Thần, nàng dần không khống chế được mà bắt đầu tin tưởng hắn, nhưng mà không biết tại sao, nàng lại rất thích nhìn thấy bộ dáng hắn dung túng nàng như thế.
Mỗi lần nhìn thấy, trong lòng đều có một sự thoải mái không nói nên lời, giống như một khoảng trống nào đó trong lòng được lấp đầy.
Ừ, sau này đối tốt với hắn một chút đi.
Liễu Lan Yên nghĩ đến đây, mím môi cười khẽ, ánh mắt xoay chuyển, vừa hay nhìn thấy chén trà nhỏ trên bàn, nghĩ đến hành động vừa nãy của Yêu Thần, một cỗ sóng nhiệt không hiểu tràn lên gò má.
[Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn]
Kìm lòng không được khẽ mắng một tiếng: "Vô sỉ." Sau đó, nhẹ nhàng cắn đôi môi nhỏ mọng của mình, nở nụ cười yếu ớt, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng không nói nên lời.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, sau khi dùng điểm tâm xong, Yêu Thần dẫn Liễu Lan Yên đi thẳng đến Vô Trần cư.
Liễu Lan Yên làm tốt vai trò của một người chủ nhà, đi tìm Liễu Hâm Nhã: "Liễu Hâm Nhã tỷ tỷ, tỷ ở đây có quen không?"
"Hoàn cảnh ở Vô Trần cư quả nhiên là rất tốt."Liễu Hâm Nhã cười tủm tỉm dắt tay Liễu Lan Yên vào trong phòng, nha hoàn lập tức dâng trà thơm lên, sau đó yên lặng lui ra ngoài, cửa phòng rộng mở, để tiện có thể phân phó bọn họ mọi lúc.
Đương nhiên cũng là để tiện cho bọn họ nghe được cuộc đối thoại giữa Liễu Hâm Nhã và Liễu Lan Yên, có gì không ổn thì có thể kịp thời báo lại cho Yêu Thần.
"Vâng, tất nhiên rồi." Liễu Lan Yên phụ họa gật đầu: "Phong cảnh của Vô Trần cư tuyệt đẹp, ở bao lâu cũng không chán."
"Lan Yên, điện Vô Trần so với Vô Trần cư thì thế nào?" Liễu Hâm Nhã hâm mộ nhìn Liễu Lan Yên.
"Điện Vô Trần?" Liễu Lan Yên cố gắng nhớ lại, " Xem như rất tốt, thanh tịnh và đẹp đẽ hơn nơi này, chỉ là hơi ít người một chút."
"Đương nhiên, điện Vô Trần là cấm địa của Vô Trần cư, cũng chỉ có Tôn Chủ mới có thể ở. Hiện giờ muội muội lại có thể đến điện Vô Trần ở, có thể thấy được, Tôn Chủ yêu thích muội đến mức nào." Liễu Hâm Nhã làm ra bộ dáng vừa hâm mộ vừa noi theo, thoạt nhìn như là rất muốn đến điện Vô Trần.
"Sư phụ đối với muội rất tốt." Liễu Lan Yên hào phóng gật đầu thừa nhận.
"Sao? Tốt thế nào?" Liễu Hâm Nhã thật đúng là giống như một tỷ tỷ quan tâm muội muội, ra sức thăm hỏi kỹ càng mọi chuyện.
"Ở tốt, ăn cũng tốt, còn có......" Liễu Lan Yên đứng lên hưng phấn đi quanh Liễu Hâm Nhã một vòng: "Quần áo mặc cũng rất thoải mái, không còn giống như trước kia nữa, phải bó bó quấn quấn những thứ không thoải mái."
"Vậy thì quá tốt rồi."Liễu Hâm Nhã cười vui vẻ nói, tự động xem nhẹ ẩn ý trong lời nói của Liễu Lan Yên: "Còn Yêu lực thì sao? Tôn chủ có dạy cho muội hay không?"
"Có chứ, chỉ là muội học hơi chậm." Nhắc tới vấn đề này Liễu Lan Yên lại ngượng ngùng cúi đầu.
"Thật tốt, có thể đi theo Tôn chủ học tập. Tỷ muốn có vinh hạnh được Tôn Chủ chỉ bảo một hai chỗ, tất nhiên sẽ có được ích lợi không nhỏ." Liễu Hâm Nhã nói đầy ẩn ý.
Liễu Lan Yên nháy mắt, không trả lời vấn đề này.
Con ngươi Liễu Hâm Nhã đảo quanh, tới gần Liễu Lan Yên: "Lan Yên muội muội, muội đi nói giúp tỷ tỷ được không?"
"Chuyện này, không tốt lắm đâu." Liễu Lan Yên khó xử lắc đầu, "Sư phụ nói, những thứ này chỉ dạy cho đệ tử."
"Không phải là kêu Tôn Chủ dạy, chỉ hướng dẫn một hai chỗ là được rồi." Liễu Hâm Nhã bám riết không tha tiếp tục khuyên bảo Liễu Lan Yên.
"Muội, muội không làm chủ được." Liễu Lan Yên khó xử vò vò y phục của mình, nhếch môi.
"Lan Yên đi xin Tôn Chủ được không?" Hai mắt Liễu Hâm Nhã sáng lên, hưng phấn lại thành khẩn nói: "Hay là, để tỷ tỷ đi cùng muội?"
"Muội........"
"Đừng muội muội tỷ tỷ nữa, chúng ta đi mau đi." Liễu Hâm Nhã đứng dậy kéo Liễu Lan Yên bước ra ngoài, ra khỏi cửa phòng nói với nha hoàn ở phía đối diện: "Dẫn đường đi."
Nha hoàn khó xử liếc nhìn Liễu Hâm Nhã, mở miệng nói: "Cô nương, vẫn nên chờ chúng ta bẩm báo lại cho tổng quản rồi nói sau."
"Không phải là có Lan Yên sao, còn bẩm báo tổng quản làm cái gì?" Liễu Hâm Nhã dùng nụ cười trên mặt để che giấu vẻ phẫn hận trong lòng.
Liễu Lan Yên thì có thể trực tiếp nói chuyện với Tôn Chủ, còn nàng muốn làm gì thì chỉ có thể đi bẩm báo với tổng quản, chẳng lẽ thân phận của nàng còn đê hèn hơn cả Liễu Lan Yên hay sao?
Huống chi, chuyện hôm nay là do nàng cố ý, sao có thể để cho nha hoàn phá hỏng chuyện tốt của nàng?
Kế hoạch của nàng cũng thể không để cho người khác phá hư.
Liễu Hâm Nhã bước nhanh về phía Liễu Lan Yên đang cúi đầu, nào đâu chú ý tới ánh mắt nghiêm nghị đầy trêu tức xẹt qua trong mắt Liễu Lan Yên, chỉ chút chuyện nhỏ như thế mà đã không giữ được bình tĩnh, vậy thì sao thành đại sự được chứ.
Liễu Hâm Nhã bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Không kỳ quái......" Bành Trăn phát hiện ngay cả đến lời nói của mình cũng hữu khí vô lực rồi.
Đi theoYêu Thần cũng đã được ngàn năm, nhưng chưa từng bị kích thích nhiều bằng khoảng thời gian gần đây.
Không thể không nói, Liễu Lan Yên quả nhiên là một sự tồn tại kỳ lạ, quá vĩ đại, vĩ đại đến mức, hắn không tìm được từ ngữ nào để hình dung.
"Tai họa ngầm đương nhiên là phải diệt trừ, chẳng qua vấn đề là ở ngoài sáng hay trong tối." Yêu Thần nghiêm túc căn dặn Bành Trăn: "Chú ý nàng ta kỹ một chút, mục đích nàng ta tới đây lần này không đơn giản."
"Vâng."Bành Trăn vội đáp lời, đồng thời cũng thu lại tâm tình trêu tức vừa nãy.
Yêu Thần đứng dậy, xoay người ra hành lang đi đến cửa phòng Liễu Lan Yên, vô cùng tự nhiên mà đẩy cửa vào, căn bản không để tâm đến vấn đề gõ cửa.
"Lan Yên."Yêu Thần đã quen với vị trí tìm được Liễu Lan Yên -- trên nhuyễn tháp bên cửa sổ.
"Lan Yên thật nhàn nhã." Yêu Thần nhìn bộ trà cụ trên bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp, tách trà tinh xảo tỏa ra hơi nóng nhàn nhạt, mùi thơm thoang thoảng vấn vương bên mũi, dù không uống cũng cảm giác được đây là một ly trà ngon.
Yêu Thần sẽ là một người chịu ủy khuất chính mình sao?
Đương nhiên là cầm lấy chén trà, một ngụm uống cạn nửa chén trà.
Vừa vào miệng, dư vị ngọt lành, quả nhiên là loại trà thượng hạng.
Liễu Lan Yên nhìn Yêu Thần bình tĩnh tự nhiên uống hết nửa tách trà của nàng, khóe môi bất giác run rẩy một chút, hắn thật không xem mình là người ngoài mà.
"Lan Yên, chúng ta đến Vô Trần cư ở mấy ngày đi."Yêu Thần cười tủm tỉm hỏi ý kiến của Liễu Lan Yên.
Liễu Lan Yên nhu thuận gật đầu: "Được thôi, đều nghe sư phụ hết."
Yêu Thần hơi nhướng mày, đệ tử nghe lời như vậy, đương nhiên là sư phụ nào cũng muốn, nhưng mà, đối với hắn mà nói, lại tương đương với thống khổ.
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai đến Vô Trần cư."Yêu Thần nói xong, cười với Liễu Lan Yên, sau đó rời đi.
Yêu Thần không chút dây dưa dong dài như thế, khiến Liễu Lan Yên trố mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi đến khi bóng dáng ấy biến mất ở ngoài cửa, tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Liễu Lan Yên mới phục hồi tinh thần lại.
Hắn, dường như đang khó chịu.
Mấp máy môi, giơ tay đặt lên ngực mình, Liễu Lan Yên cảm giác được bản thân rất không thoải mái, trái tim bị người ta bóp chặt, vô cùng đau đớn.
Suy nghĩ một chút, bắt đầu từ khi nhìn thấy hắn, hắn đã luôn dung túng nàng.
Vì sao?
Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, khiến cho Yêu Thần xưng bá Yêu giới, mọi người đều kính sợ phải đối xử khác biệt với nàng như thế.
Sống chung với Yêu Thần, nàng dần không khống chế được mà bắt đầu tin tưởng hắn, nhưng mà không biết tại sao, nàng lại rất thích nhìn thấy bộ dáng hắn dung túng nàng như thế.
Mỗi lần nhìn thấy, trong lòng đều có một sự thoải mái không nói nên lời, giống như một khoảng trống nào đó trong lòng được lấp đầy.
Ừ, sau này đối tốt với hắn một chút đi.
Liễu Lan Yên nghĩ đến đây, mím môi cười khẽ, ánh mắt xoay chuyển, vừa hay nhìn thấy chén trà nhỏ trên bàn, nghĩ đến hành động vừa nãy của Yêu Thần, một cỗ sóng nhiệt không hiểu tràn lên gò má.
[Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn]
Kìm lòng không được khẽ mắng một tiếng: "Vô sỉ." Sau đó, nhẹ nhàng cắn đôi môi nhỏ mọng của mình, nở nụ cười yếu ớt, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng không nói nên lời.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, sau khi dùng điểm tâm xong, Yêu Thần dẫn Liễu Lan Yên đi thẳng đến Vô Trần cư.
Liễu Lan Yên làm tốt vai trò của một người chủ nhà, đi tìm Liễu Hâm Nhã: "Liễu Hâm Nhã tỷ tỷ, tỷ ở đây có quen không?"
"Hoàn cảnh ở Vô Trần cư quả nhiên là rất tốt."Liễu Hâm Nhã cười tủm tỉm dắt tay Liễu Lan Yên vào trong phòng, nha hoàn lập tức dâng trà thơm lên, sau đó yên lặng lui ra ngoài, cửa phòng rộng mở, để tiện có thể phân phó bọn họ mọi lúc.
Đương nhiên cũng là để tiện cho bọn họ nghe được cuộc đối thoại giữa Liễu Hâm Nhã và Liễu Lan Yên, có gì không ổn thì có thể kịp thời báo lại cho Yêu Thần.
"Vâng, tất nhiên rồi." Liễu Lan Yên phụ họa gật đầu: "Phong cảnh của Vô Trần cư tuyệt đẹp, ở bao lâu cũng không chán."
"Lan Yên, điện Vô Trần so với Vô Trần cư thì thế nào?" Liễu Hâm Nhã hâm mộ nhìn Liễu Lan Yên.
"Điện Vô Trần?" Liễu Lan Yên cố gắng nhớ lại, " Xem như rất tốt, thanh tịnh và đẹp đẽ hơn nơi này, chỉ là hơi ít người một chút."
"Đương nhiên, điện Vô Trần là cấm địa của Vô Trần cư, cũng chỉ có Tôn Chủ mới có thể ở. Hiện giờ muội muội lại có thể đến điện Vô Trần ở, có thể thấy được, Tôn Chủ yêu thích muội đến mức nào." Liễu Hâm Nhã làm ra bộ dáng vừa hâm mộ vừa noi theo, thoạt nhìn như là rất muốn đến điện Vô Trần.
"Sư phụ đối với muội rất tốt." Liễu Lan Yên hào phóng gật đầu thừa nhận.
"Sao? Tốt thế nào?" Liễu Hâm Nhã thật đúng là giống như một tỷ tỷ quan tâm muội muội, ra sức thăm hỏi kỹ càng mọi chuyện.
"Ở tốt, ăn cũng tốt, còn có......" Liễu Lan Yên đứng lên hưng phấn đi quanh Liễu Hâm Nhã một vòng: "Quần áo mặc cũng rất thoải mái, không còn giống như trước kia nữa, phải bó bó quấn quấn những thứ không thoải mái."
"Vậy thì quá tốt rồi."Liễu Hâm Nhã cười vui vẻ nói, tự động xem nhẹ ẩn ý trong lời nói của Liễu Lan Yên: "Còn Yêu lực thì sao? Tôn chủ có dạy cho muội hay không?"
"Có chứ, chỉ là muội học hơi chậm." Nhắc tới vấn đề này Liễu Lan Yên lại ngượng ngùng cúi đầu.
"Thật tốt, có thể đi theo Tôn chủ học tập. Tỷ muốn có vinh hạnh được Tôn Chủ chỉ bảo một hai chỗ, tất nhiên sẽ có được ích lợi không nhỏ." Liễu Hâm Nhã nói đầy ẩn ý.
Liễu Lan Yên nháy mắt, không trả lời vấn đề này.
Con ngươi Liễu Hâm Nhã đảo quanh, tới gần Liễu Lan Yên: "Lan Yên muội muội, muội đi nói giúp tỷ tỷ được không?"
"Chuyện này, không tốt lắm đâu." Liễu Lan Yên khó xử lắc đầu, "Sư phụ nói, những thứ này chỉ dạy cho đệ tử."
"Không phải là kêu Tôn Chủ dạy, chỉ hướng dẫn một hai chỗ là được rồi." Liễu Hâm Nhã bám riết không tha tiếp tục khuyên bảo Liễu Lan Yên.
"Muội, muội không làm chủ được." Liễu Lan Yên khó xử vò vò y phục của mình, nhếch môi.
"Lan Yên đi xin Tôn Chủ được không?" Hai mắt Liễu Hâm Nhã sáng lên, hưng phấn lại thành khẩn nói: "Hay là, để tỷ tỷ đi cùng muội?"
"Muội........"
"Đừng muội muội tỷ tỷ nữa, chúng ta đi mau đi." Liễu Hâm Nhã đứng dậy kéo Liễu Lan Yên bước ra ngoài, ra khỏi cửa phòng nói với nha hoàn ở phía đối diện: "Dẫn đường đi."
Nha hoàn khó xử liếc nhìn Liễu Hâm Nhã, mở miệng nói: "Cô nương, vẫn nên chờ chúng ta bẩm báo lại cho tổng quản rồi nói sau."
"Không phải là có Lan Yên sao, còn bẩm báo tổng quản làm cái gì?" Liễu Hâm Nhã dùng nụ cười trên mặt để che giấu vẻ phẫn hận trong lòng.
Liễu Lan Yên thì có thể trực tiếp nói chuyện với Tôn Chủ, còn nàng muốn làm gì thì chỉ có thể đi bẩm báo với tổng quản, chẳng lẽ thân phận của nàng còn đê hèn hơn cả Liễu Lan Yên hay sao?
Huống chi, chuyện hôm nay là do nàng cố ý, sao có thể để cho nha hoàn phá hỏng chuyện tốt của nàng?
Kế hoạch của nàng cũng thể không để cho người khác phá hư.
Liễu Hâm Nhã bước nhanh về phía Liễu Lan Yên đang cúi đầu, nào đâu chú ý tới ánh mắt nghiêm nghị đầy trêu tức xẹt qua trong mắt Liễu Lan Yên, chỉ chút chuyện nhỏ như thế mà đã không giữ được bình tĩnh, vậy thì sao thành đại sự được chứ.
Liễu Hâm Nhã bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook