Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt
Chương 60: Mục đích của nàng

Ghen?

Liễu Lan Yên hoàn toàn bị hai chữ này dọa sợ.

Nàng mà lại ăn dấm của cái tên nam nhân này?

Rõ ràng là hắn không có chuyện gì liền tiếp nhận mỹ nữ người khác đưa tới, vậy mà hắn lại không biết xấu hổ nói nàng đang ghen?

Liễu Lan Yên nhìn Yêu Thần, cười híp mắt nói một câu: "Đồ nhi không ăn rau trộn củ cải."

"Hửm?" Yêu Thần vốn cho là mình chiếm thượng phong lại bị một câu này của Liễu Lan Yên làm cho bối rối, đây là ý gì?

Cẩn thận quan sát Liễu Lan Yên, lại phát hiện nha đầu này sau khi nói xong câu đó thế nhưng tâm tình thật tốt khẽ dựa trên nệm êm, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Yêu Thần cau mày, không đúng, những lời này tuyệt đối có thâm ý.

Cau mày suy nghĩ một hồi lâu, Yêu Thần dở khóc dở cười nhìn Liễu Lan Yên đang thản nhiên nghỉ ngơi, mắng người không chơi mắng như vậy nha, đây cũng là quá quanh co lòng vòng đi?

Ngoài mặt nàng không thích ăn dấm, nhưng ở một phương diện khác nàng lại mắng hắn là củ cải đại hoa tâm (lăng nhăng, trăng hoa,..).

Nha đầu này. . . . . .

Yêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, xoa huyệt thái dương hơi đau đớn của mình, hình như tính tình thay đổi không ít.

Trở lại Vô Trần cư, Bành Trăn kỳ quái nhìn hai người cảm xúc tương phản cực lớn kia, Liễu Lan Yên là mặt mày hớn hở, tựa như lượm được bảo bối, còn đi theo phía sau là Yêu Thần với gương mặt sầu thảm, bộ dạng muốn nói lại không biết phải nói làm sao.

Bành Trăn đứng ở một bên, đại não thật nhanh vận chuyển, trong hôn lễ của Liễu Hâm Dung đã xảy ra chuyện gì?

"Bành Trăn." Yêu Thần phân phó nói, "Ba ngày sau, người của Liễu gia sẽ đến Vô Trần cư, ngươi chuẩn bị một chút."

"Vâng" Bành Trăn lập tức nhận lệnh, nghiêm túc đáp lời, "Tôn chủ, phải đối đãi như thế nào?"

Liễu gia cũng không coi như là bạn bè của bọn họ, nhất là Tôn chủ sủng ái Liễu Lan Yên như thế, đối với người khi dễ Liễu Lan Yên thì còn trông mong được ăn tốt uống tốt chiêu đãi tốt sao?

Yêu Thần tùy ý nói: "Không xảy ra tai nạn chết người là được."

Bành Trăn trượt chân, thiếu chút nữa liền té chỏng cẳng.

Hắn gật đầu liên tục, đáp lời. Trong lòng đã nhớ kỹ lời Yêu Thần phân phó, hơn nữa cũng hiểu rõ ý tứ trong đó, chỉ cần không chết người, còn những thứ khác thì sao cũng được.

Tỷ như nửa chết nửa sống, tỷ như xuất hiện cái gì đó ngoài ý muốn, cũng liền không sao cả.

"Lan Yên, chúng ta đi về nghỉ." Yêu Thần đưa tay nắm lấy Liễu Lan Yên, hắn muốn cùng nàng khai thông một chút, đối với chuyện ghen với đám mỹ nhân kia còn có câu nói mờ ám của nàng.

"Bành Trăn." Liễu Lan Yên sợ hãi gọi Bành Trăn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, Bành Trăn thấy cũng phải kinh hồn bạt vía, trong đáy lòng không tiếng động kêu thảm, đừng mà, ngàn vạn đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn, hắn sợ mình sẽ bị Tôn chủ giết thảm.

Trong lòng kêu rên thì kêu rên, vẫn không thể không để ý tới Liễu Lan Yên.

Đùa, không để ý tới Liễu Lan Yên, đó không phải là không để Yêu Thần vào mắt sao?

Hắn không có cảm giác mình mạng lớn a, hắn còn muốn sống.

"Liễu cô nương, có chuyện gì sao?" Nét mặt Bành Trăn là tương đối tốt, không xa không gần, tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy khó chịu cũng sẽ không gần gũi rước lấy Yêu Thần không hài lòng, uy hiếp tánh mạng của mình.

"Sư phụ nói buổi tối muốn ăn rau trộn củ cải, tốt hơn nên chuẩn bị thật nhiều củ cải, lại ngâm dấm nhiều một chút." Liễu Lan Yên nói xong, cười nghiêng đầu nhìn Yêu Thần, "Sư phụ, có phải hay không?"

Yêu Thần bất đắc dĩ nhìn Liễu Lan Yên, khẳng định nói: "Phòng bếp không có củ cải."

"Không có củ cải?" Ánh mắt Liễu Lan Yên rõ không tin nhìn chằm chằm Yêu Thần một hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn về phía Bành Trăn, tìm kiếm đáp án.

[Truyện được đăng chính thức tại dienanlequydon]

"Đúng vậy, phòng bếp không có." Bành Trăn vừa thấy Liễu Lan Yên nhìn sang liền lập tức khẳng định nói.

Trời mới biết cái này là nói dối, lời Yêu Thần nói có bao nhiêu bịa đặt.

Nếu không phải sợ Tôn chủ thì hắn ngược lại thật muốn hỏi một câu, Tôn chủ đại nhân biết cửa phòng bếp của Vô Trần cư là mở bên hướng nào sao?

"A, nếu vậy thì thôi." Cũng may Liễu Lan Yên cũng không có quá mức so đo cái vấn đề này.

Yêu Thần vui vẻ ôm Liễu Lan Yên bay đi, nụ cười cuối cùng trước khi đi của hắn khiến cho Bành Trăn đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái, tại sao hắn cảm giác Tôn chủ cố ý dời Liễu Lan Yên đến điện Vô Trần ở là vì muốn hưởng thụ niềm vui thú được ôm Liễu Lan Yên bay tới bay lui chứ?

Có phải không?

Có phải là vì muốn mỗi ngày đều được ôm Liễu Lan Yên bay qua bay lại?

Hẳn là không thể nào chứ?

Tôn chủ làm sao có thể làm cái việc nhàm chán như vậy?

Vừa nghĩ như vậy xong thì đáy lòng lại có một cái âm thanh nho nhỏ phản bác hắn, mỗi ngày nếu tôn chủ không có việc gì thì liền sẽ ôm Liễu Lan Yên bay qua bay lại ít nhất là bốn chuyến, đây là cái loại hứng thú gì?

Âm thanh không hòa hài lập tức bị Bành Trăn hung hăng chèn ép, đó là vì muốn dẫn Liễu Lan Yên làm quen hoàn cảnh Vô Trần cư nhiều một chút, lĩnh hội niềm vui thú tu luyện nhiều một chút, từ đó mới có thể trợ giúp Liễu Lan Yên tu luyện.

Ừ, chính là nguyên nhân này.

Còn những nguyên nhân viễn vong khác thì liền quên hết đi, tuyệt đối không cho phép nhớ lại!

Trong Vương phủ, Dư Cận Thước hung ác nhìn chằm chằm Liễu Hâm Dung: "Ta mặc kệ trước kia các ngươi và Liễu Lan Yên có cái ân oán gì, hiện tại nàng là người của Yêu Thần, không được đi tìm nàng gây phiền toái. Ta không muốn bị Liễu gia các ngươi liên luỵ."

Liếc mắt nhìn Liễu Hâm Dung đang há mồm muốn nói, Dư Cận Thước cảnh cáo: "Nếu như có người dám làm hư chuyện tốt của ta, ta sẽ loại bỏ tai hoạ ngầm đó trước tiên."

Liễu Hâm Dung hoảng sợ nhìn Dư Cận Thước, thế nào cũng không nghĩ tới phu quân của mình thế nhưng lại tuyệt tình như thế. Ý tứ trong lời nói của hắn còn không rõ sao?

Nếu như hắn cảm thấy bọn họ làm trở ngại hắn, hắn sẽ trực tiếp động thủ giết nàng.

"Vương Gia. . . . . ." Trong lòng Liễu Hâm Dung chợt lạnh, nàng tuyệt đối không ngờ rằng người mình hy vọng được gả cho bao lâu nay sẽ là người tuyệt tình như vậy.

"Dĩ nhiên, ta hiểu rõ Dung nhi không phải là người không làm được việc lớn như vậy, đúng không?" Tốc độ biến sắc mặt của Dư Cận Thước thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức Liễu Hâm Dung căn bản là không phản ứng kịp, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Dư Cận Thước, mặc cho đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng mơn trớn một bên má của nàng, để lại cảm xúc lạnh lẽo, một đường lạnh đến đáy lòng.

"Mấy ngày nay, nàng cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi thôi." Dư Cận Thước cất giọng nói, "Người tới, đưa phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi."

Nha hoàn lập tức đi vào, đỡ Liễu Hâm Dung đang trong trạng thái sững sờ trở về phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng Liễu Hâm Dung, Dư Cận Thước vẽ ra một nụ cười lạnh tàn nhẫn, Liễu Hâm Dung à Liễu Hâm Dung, nàng tốt nhất nên hiểu rõ nàng phải đứng bên nào.

Phải biết rằng nữ nhân một khi đã gả đi thì phải xem phu là trời, vì nàng đã không còn có thể dựa vào thế lực nhà mẹ nữa rồi.

Nếu như nàng không hiểu phải hầu hạ phu quân như thế nào thì hắn sẽ cho người dạy nàng thật tốt phải làm ra sao.

Liễu gia. . . . . . Chỉ là một gia tộc không đáng để ý mà thôi, nếu như làm trở ngại hắn, hắn sẽ không ngại động tay diệt trừ.

Lúc này người trong cuộc không hề cảm giác nguy cơ- Liễu Tấn Lợi vẫn còn đang hỏi nữ nhi của mình: "Hâm Nhã, con thật sự muốn đến Vô Trần cư sao?"

Liễu Hâm Nhã khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân."

"Nhưng mà Liễu Lan Yên và chúng ta. . . . . ." Liễu Tấn Lợi lo lắng nói xong, lời mới nói một nửa liền bị Liễu Hâm Nhã cắt đứt, "Chính là bởi vì như thế mà con mới phải đến đó thăm dò một chút ý tứ của Tôn chủ, thuận tiện trấn an Liễu Lan Yên một phen."

"A? Như vậy thì còn gì tốt hơn, ngàn vạn lần không được có khúc mắc với Tôn chủ." Liễu Tấn Lợi vừa nghe liền vui mừng quá đỗi, hai nữ nhi của mình một là vương phi Yêu Giới, một là phu nhân của chiến tướng Ma giới, tiền đồ tương lai của hắn đúng là một mảnh huy hoàng, không cần thiết bởi vì một chút chuyện nhỏ mà rước lấy Tôn chủ không vui, phá hủy đường công danh của hắn.

"Con biết rồi, phụ thân. Người yên tâm đi." Liễu Hâm Nhã cười cười cáo lui, ưu nhã quay người, trong lúc đó Liễu Tấn Lợi không thấy được nụ cười như có điều suy nghĩ của nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương